Chương 92
Hứa cô nương
10/06/2021
Ở giao lộ giữa cao tốc Tân Thương và cao tốc Tân Thạch có một lối ra ít ai để mắt tới. Đột ngột bo cua lái ra thì sẽ đụng một con đường đi thẳng vào thôn, băng qua rừng chắn gió và những cánh đồng hoang lớn.
Ngày thường, đa phần chỉ có xe vận tải mới chạy qua con đường này. Đường xá cũng không ổn lắm, xe nhà tránh được thì cứ tránh. Nhưng vào lúc nửa đêm, xe vận tải lại chẳng được mấy chiếc.
Hơn hai giờ khuya nay, một chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chạy lảo đảo trên đường. Tài xế ngáp cái này đến cái nọ, ỷ y trời tối chẳng có xe khác, mí mắt đang trực tiếp đánh lộn. Có vài phút, chúng gần như khép lại thật.
Hắn mở cửa sổ. Trong quá trình mê man, hắn nghe văng vẳng tiếng rít gào xé rách bầu không khí.
Đây là tiếng gió khi có xe vừa vượt qua bên cạnh với tốc độ cực nhanh, chẳng những chỉ một chiếc, mà hình như là cả đoàn xe chạy vèo vèo qua.
Tài xế có phản xạ có điều kiện trước tiếng động này, vừa nghe là đã đột ngột mở mắt và còn bóp kèn nữa.
Cảm giác suýt chút nữa đã đụng xe này khiến hắn trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mà chẳng hề chớp mắt, song lại không trông thấy dấu vết của bất cứ chiếc xe nào.
Như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ.
Nhưng lúc hắn cảm thấy có lẽ mình chỉ sợ chuyện không đâu, tiếng xé gió này lại xuất hiện và thét gào vọt qua từ bên cạnh hắn.
Lần này, hắn phản ứng cực nhanh, lúc ngoảnh đầu nhìn thử thì lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe.
Mờ tới cỡ nào ư? Mờ theo kiểu chỉ cần chớp mắt một phát thì sẽ không thể nào tìm ra nó trong bóng đêm.
“Vcl… quần què gì vậy?!”
Mồ hôi lạnh rướm đầy người tài xế. Hắn cảm thấy như mình vừa gặp ma.
Trong số những chiếc xe nhìn như bóng ma đó, có vài chiếc của Trương gia chạy từ Ninh Châu đến, mấy chiếc còn lại thì xuất phát từ các nơi.
Vào lúc thường, chúng chính là xe nhà bình thường. Nhưng lúc không có thời gian, người ta sẽ dán bùa lên để thực hiện thuật che mắt, tổng cộng khoảng hàng trăm chiếc đang nhào tới. Thứ mà anh tài xế xui xẻo này trông thấy đã là hai chiếc chót.
Chúng cũng không chạy về một hướng, mà lại chia đường ở mấy chỗ rẽ rồi đi đường vòng để đến đích.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao xuống, chúng ta sẽ phát hiện cách mỗi đoạn đường sẽ có một hoặc hai chiếc xe chia nhau đậu lại ở trạm nghỉ chân, trạm xăng dầu, hoặc những nơi khác có thể dừng xe mà không thu hút sự chú ý của người ta.
Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng có, các chiếc xe đúng dịp lặng lẽ vây quanh một cái thôn hết sức tầm thường trên bản đồ.
Thực ra, Trương Chính Sơ đã đến từ sớm, sớm hơn nhiều so với lúc ông gọi điện thông báo cho Chu Húc.
Từ khi Chu Húc khai mình đang ở đây, ông đã thu xếp người mở luôn một ‘cánh cửa’ thông với vùng Thiên Tân trong sân bổn gia và đến nơi bằng tốc độ lẹ nhất.
Lúc xe dừng trước cửa thôn, con rối A Tề phụ trách lái xe còn buồn bực hỏi: “Chẳng phải ngài đã nói với Tiểu Húc là phải đợi người của các gia tộc khác đến đông đủ rồi mới xuất phát hả?”
Gã nhìn điện thoại. Trên màn hình là một tấm bản đồ cũ kỹ, có khoảng một trăm điểm đỏ nhỏ hiện lên trên đó, và chúng đang di chuyển về Ninh Châu từ mọi miền đất nước.
Đó là vị trí mà các gia tộc bị hoảng lên vì bức danh phả đã gửi tới.
Trương Chính Sơ siết chặt một tay, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đèn đóm li ti nơi thôn xa: “Cậu báo trước các gia tộc khác một tiếng là có chuyện khẩn cấp, chúng ta đã đến Thiên Tân, kêu họ đổi tuyến đường đi.”
“Vâng.” A Tề dùng bức ảnh kia để gửi tin nhắn cho các gia tộc, “Nhưng mà… chẳng phải tạm sửa như thế này sẽ càng trì hoãn thời gian sao ạ?”
“Không đâu.” Trương Chính Sơ nắm gậy bảo: “Sẽ không trì hoãn, trái lại còn giục họ nhanh lên nữa. Vì mục đích của việc tạm sửa là bắt họ đi đường vòng, làm thế thì cũng rất phiền phức. Họ chắc chắn sẽ không bằng lòng đi theo quốc lộ bình thường tới đây một cách đường hoàng. Ai muốn bày trận mở cửa thì sẽ bày trận mở cửa và nối thẳng tới đây thôi.”
Ông ngừng một lát rồi nói: “Con người luôn như vậy mà, thà rườm rà chứ họ vẫn chẳng muốn đến từ từ đâu.”
A Tề nửa hiểu nửa không mà gật đầu, chỉ nói: “Ngài tính toán chuẩn lắm ạ.”
“Cái này không phải tính toán, mà là không còn cách nào. Có vài người mặc kệ nỗi lo và vẫn luôn chậm rì. Dù sao thì chuyện lớn như vậy mà, chúng ta cũng phải thúc giục một chút.” Trương Chính Sơ sửa đúng lời gã nói, “Tôi bảo đợi các gia tộc đến đông đủ như vậy chỉ là nói cho con nít nghe thôi. Tôi đã nói với cậu rồi, dù cậu tiếp xúc với thằng nhóc Chu Húc này nhiều hơn tôi nhưng tôi vẫn nhìn thấu nó. Trong bụng nó thì thẳng tính, ngoài miệng lại khai tuốt tuồn tuột. Nếu có thể bị lời nói suông của tôi thuyết phục thì nó cũng có thể bị người ta moi lời ra thôi. Tôi cần gì phải nói thẳng với nó như vậy chứ.”
“Ngài sợ nó bị lão tổ Bốc Ninh lừa lọc?” A Tề hỏi.
“Không.” Trương Chính Sơ lắc đầu một cái. Không biết ông đang nghĩ gì, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Dẫu lão tổ có lợi hại đến đâu thì giờ vẫn chỉ là một khối linh tướng, vẫn có khá nhiều thiếu sót nếu so với người thật. Huống hồ ——”
Trong chiếc xe này chỉ có hai người là A Tề và Trương Chính Sơ.
A Tề ngồi trên ghế lái, Trương Chính Sơ thì ngồi một mình ở ghế sau.
Trên ghế không người ngồi có đặt một trục cuốn. Lúc nói chuyện, Trương Chính Sớ giơ tay mở trục cuốn ra chút ít, để lộ một góc bức danh phả của các Phán Quan —— ông mang theo bức danh phả được treo trong phòng mình.
Từ khi Bốc Ninh sống lại, dòng của hắn đã nhảy lên liên tục, không hề nghi ngờ là đã vọt tới hạng cao nhất trên cả bức danh phả, còn có cả dòng Thẩm gia đã chết hết cũng vọt lên theo hắn nữa.
Hai dòng này đứng đầu rồi mới đến phiên Trương gia của ông.
Bắt đầu từ thời lão tổ tiên, dòng Trương gia đã khá phức tạp hơn các gia tộc khác, tên nào cũng có nhánh rẽ, càng về sau thì càng nhiều, tựa như một gốc cây lớn lên theo hướng ngang.
Cái cây này sinh trưởng suốt một nghìn năm qua, cành lá tươi tốt, và đã trở thành một chùm khổng lồ nhất trên cả bức danh phả.
Ba chữ ‘Trương Chính Sơ’ này nằm gần khúc đuôi, phía sau là hai nhánh nhỏ, đó là hai đứa con trai của ông. Một người đã bị kẹt trong lồng xoáy năm ba mươi hai tuổi, vì thế tên đã biến thành màu đỏ loét. Phía sau vết đỏ đó lại có hai nhánh nhỏ, Trương Lam nằm trên, còn Trương Nhã Lâm hơi thấp chút đỉnh.
Ánh mắt của Trương Chính Sơ dừng lại trên cái dòng của Trương gia, nhìn một lát mới ngó sang hai chữ ‘Bốc Ninh’ kia và nói với A Tề: “Cậu nói tôi sợ Bốc Ninh sẽ lừa gạt thì cậu đã sai. Kiểu nhân vật như lão tổ có lẽ sẽ không bao giờ nói láo.”
A Tề nhìn ông với vẻ khó hiểu.
Trương Chính Sơ lại không ngước lên mà vẫn ngắm bức danh phả: “Người ta đã quen đứng trên đỉnh cao, muốn làm gì thì cứ làm nấy, muốn nói gì cũng sẽ nói thẳng, chẳng cần phải phí lòng lo toan, cần gì phải nói láo.”
A Tề đáp một tiếng.
“Tôi không sợ ổng nói láo.” Trương Chính Sơ lại mở miệng. Ông có rất nhiều thói quen mà người già thường có, thông thường sẽ kiềm chế có ý thức, nhưng vài lúc lại lộ rõ mà không thể tự chủ, ví dụ như sẽ lặp lại vài từ: “Không sợ ổng nói láo. Nói láo cũng chẳng sao, tôi chỉ thích chừa lại chút đường sống mà thôi.”
“Chúng ta có nhiều thời gian mà, đừng khẩn trương như thế. Cứ chừa lại chút đường sống cho người ta chuẩn bị đi.”
Ông nói một lần nữa rồi cuốn lại bức danh phả, “chậc” một tiếng mà tiếc than: “Nghĩ lại mới thấy, có lẽ lúc này lão tổ cũng đang bị giày vò dữ dội lắm. Linh tướng phải làm sao để nán lại lâu, tôi đoán là còn phải tìm một cơ thể để ở nhờ. Ổng không thể ở trong cơ thể của người bình thường, người ta có linh tướng của mình, ai lại chịu để người khác cướp đoạt cơ thể chứ, họ sẽ luôn giãy giụa. Người như Bốc Ninh sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn. Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ…”
A Tề nói theo đàng hoàng: “Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ?”
“Vậy thì ổng chỉ còn cách tìm người đã chết thôi, kiểu người vừa chết, cơ thể thì ráng sử dụng được, linh tướng lại vừa khéo trống rỗng.” Trương Chính Sơ nói, ánh mắt lại nhìn về phía ánh đèn đằng xa, “Người chết ở một nơi như thế này cũng toàn là thôn dân vùng núi… Đường đường là lão tổ mà lại ở trong một cơ thể như thế, có lẽ tất cả năng lực của ổng đều đã bị giới hạn trong cơ thể tầm thường này. Không biết ổng đang cảm thấy như thế nào nữa.”
Ông vẫn còn cảm thông giùm người ta cho được, sau đó lại chậc một tiếng.
Cùng lúc đó, A Tề bỗng nói: “Họ tới rồi!”
Gã đưa điện thoại cho Trương Chính Sơ.
Trên màn hình, những điểm đỏ nhỏ đại biểu cho các gia tộc còn đang trên đường đến Ninh Châu vào vài phút trước, lúc này hầu như tất cả đã tiến vào địa phận Thiên Tân!
Hàng trăm điểm đỏ ùa tới từ tám phương, hội tụ trên một con đường, nhìn cứ như một con rồng thân dài khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù xảy ra vào một ngàn năm sau, tình huống này vẫn rất hiếm gặp.
“Khi nãy tôi nói gì với cậu nhỉ, chỉ cần bảo tạm sửa thôi là họ sẽ nhanh chân hơn mà.” Trương Chính Sơ nói rồi kéo cửa sổ xuống. Ông móc ra một đống bùa đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo, đếm kỹ một phen, sau đó chia thành những xấp riêng biệt rồi vứt ra ngoài cửa sổ, “Kêu họ tìm nơi đặt chân thích hợp trước đi.”
Giấy vàng tung bay khắp trời trong một lúc.
Chúng tự cháy lên giữa gió đêm, vừa chớp mắt thôi mà chỉ còn lại mùi tro bụi.
Con rồng thân dài màu đỏ trên bản đồ kia nhanh chóng bay vào Thiên Tân. Chỉ trong tích tắc, chỗ cửa thôn đã có hơn năm mươi chiếc xe, số đông chở chủ gia tộc hoặc những chàng trai cô gái xuất sắc của các gia tộc.
Mấy chiếc còn lại thì đậu lại xung quanh những chiếc xe kia dựa theo thông báo của Trương Chính Sơ.
Tiếng mở và đóng cửa xe khắp phía như vút qua.
Trương Chính Sơ nắm chặt chiếc gậy đẩy cửa xuống xe, một đám người đã lập tức bu quanh.
Còn có vài người lớn tuổi mặc mã quái (*) đơn giản được con cháu dìu tới.
(*) Mã quái: Trang phục truyền thống của đàn ông Trung Quốc. Trông như thế này.
Dương gia ở Vị Nam, Ngô gia ở Tô Châu, Chung gia ở Kỳ Môn, Lâm gia ở Trường Lạc, La gia ở Vân Phù, v.v.
Quá nhiều.
Một số có quan hệ mật thiết với Trương gia, vài gia tộc lại cách mười mấy năm mới gặp mặt một lần. Nhưng dù thân hay không thân, lúc này họ đều không có gì để bà tám, thay vào đó là đi thẳng vào chủ đề.
“Lão gia tử, nơi này đã bị bao vây rồi sao ạ?” Chủ gia tộc của Dương gia là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi, nhưng vẻ ngoài thì chẳng lớn hơn Trương Lam bao nhiêu.
“Ừ.” Trương Chính Sơ gật đầu một cái, “Đám con cháu Trương gia của tôi đã chờ ở các điểm từ lâu, người của các vị cũng qua hết rồi chăng?”
“Hầu như ạ.”
“Vừa đến ạ.”
“Qua hết rồi ạ.”
Mọi người trả lời tới tấp.
“Vậy đặt trận đi.” Trương Chính Sơ nói.
Ông đang định kêu A Tề thông báo ra ngoài thì nghe có người mở miệng: “Tôi thì lại cảm thấy vừa gặp lão tổ mà đã chào đón người ta bằng trận thì không được thỏa đáng cho lắm.”
Trương Chính Sơ ngoảnh lại.
Người nói là một bà lão tóc mai bạc trắng, da dẻ mỏng yếu. Bà mặc sườn xám tối màu, đeo ba chuỗi hạt gỗ đàn hương trên cổ tay, có thể nhìn ra bà rất có khí chất hồi còn trẻ, già rồi mà vẫn còn thanh lịch, nói chuyện khe khẽ chầm chậm.
Bà là Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô, gần mười năm rồi chưa ra khỏi nhà.
Có hai người trẻ tuổi đứng kế bên bà, một là đồ tôn(*), một là cháu ruột, cả hai đang gật đầu lễ phép với Trương Chính Sơ.
(*) đồ tôn: đệ tử của đệ tử.
Trương Chính Sơ không lập tức trả lời Ngô Nhân, mà lại nhìn đồ tôn của bà: “Con là… Văn Khải đúng không?”
Đồ tôn gật đầu: “Lão gia tử, ngài còn nhớ con sao ạ?”
“Nhớ chứ.” Trương Chính Sơ mỉm cười, nói bằng giọng hòa ái: “Đương nhiên là nhớ rồi. Hồi con ba tuổi hoặc bốn tuổi gì đó đã từng đi theo chủ gia tộc của con đến Ninh Châu mà.”
“Vâng, con còn từng kính nước bùa cho ngài nữa.” Ngô Văn Khải đáp.
Giống như lời Chu Húc nói, thực ra không chỉ có con cháu nổi bật của Trương gia thôi, những đứa xuất sắc thuộc các gia tộc khác cũng từng đến Ninh Châu và gặp chủ gia tộc nhà họ Trương lúc họ còn bé.
Căn cứ theo việc làm tròn lễ nghĩa, gần như đứa nào cũng từng kính nước bùa cho chủ gia tộc nhà họ Trương, cũng như được người nọ gõ trán và chúc phúc cả. Về sau, phần lớn những đứa được chúc phúc đều trở nên rất lợi hại.
Lần này, Trương Chính Sơ đưa mắt rời khỏi người hắn và nói với Ngô Nhân: “Đừng để đám trẻ xuất sắc như vầy đứng ở đây, kêu nó đi tới điểm dừng chân khác để tránh một chút đi. Cứ để các bậc cha chú sắp xuống suối vàng như chúng ta đứng bên cửa thôn này là được.”
Ông có vẻ khuyên nhủ vô cùng thành khẩn: “Cho chúng đi chỗ khác đi. Cô xem người nhà họ Trương của tôi nán lại đây toàn có tuổi hết rồi mà.”
Ngô Nhân và bọn Văn Khải nhìn sang hướng mà ông chỉ. Có mười chiếc xe Trương gia đậu đằng đó, đa số người đứng bên cạnh xe toàn là trung niên và cụ già.
“Tôi đã đề cập trước khi mấy người đến đây, rằng đám con cháu còn sống dài dài, đừng có trộn lẫn ở chỗ này.” Nói với Ngô Nhân xong, Trương Chính Sơ lại nhìn về phía mấy người khác, “Tôi đang nói nghiêm túc, tôi chẳng có đang khách khí đâu. Mọi người cũng biết tính tình của lão tổ Bốc Ninh luôn rất nhã nhặn, khiêm tốn và lễ phép. Nhưng mọi người chắc hẳn cũng biết rằng người chết thì không thể sống lại. Bất cứ điều gì bất thường luôn luôn có vấn đề. Nói một câu vô lễ, tôi cũng chẳng mấy bất ngờ nếu điều đó có dính líu đến tà thuật.”
“Đây cũng là lý do tôi khăng khăng muốn đặt trận.”
Ông nói từng câu từng chữ: “Trận này là một trận tốt, có tác dụng nuôi dưỡng linh thần. Nó sẽ bảo vệ linh tướng của ngài ấy khỏi những vấn đề nghiêm trọng. Dù có thứ gì gây hại, trận này vẫn có thể giúp lão tổ ổn định lại. Nhưng đồng thời, chỉ cần bước vào trận này, ngài ấy sẽ tạm thời không thể ra ngoài. Nói như thế thì nghe có chút đại nghịch bất đạo, nhưng chúng ta cần phải cân nhắc về điều này. Tôi là kiểu người thích chừa lại chút đường sống cho mọi chuyện, chớ ép đối phương quá sát vào đường chết. Lỡ việc lão tổ sống lại thực sự có dính líu đến tà thuật thì sao?”
Ông để lại chỗ trống, vì thế có người điền vào: “Vậy thì đành phải đại nghịch bất đạo thôi.”
“Đúng thế, vậy thì dù người đó có là lão tổ Bốc Ninh đi chăng nữa, chúng ta cũng phải hạ quyết tâm. Đến lúc đó, nếu có sơ hở gì thì chúng ta sẽ phải đối đầu với một trận chiến gian khổ.” Trương Chính Sơ hơi khựng lại rồi nói: “Nếu không có liên quan đến tà thuật, mà lại có lý do khác, vậy thì cả đám chúng ta phải suy xét rằng liệu hành vi đêm nay có khiến lão tổ mất hứng, nói không chừng còn dẫn đến xung đột hay không. Bởi thế, tôi đề nghị đám trẻ của các gia tộc, những thanh niên chính trực còn đang ở thời kỳ vàng, đừng nán lại đây nữa. Ít nhiều gì chúng cũng là con cháu mà tôi từng gặp, lỡ khiến chúng bị họa lây, bản thân tôi sẽ là người đầu tiên cảm thấy áy náy.”
Ông vừa nói thế xong, mọi người đều gật đầu tán thành và nói: “Lão gia tử quả nhiên vô cùng chính nghĩa.”
Trương Chính Sơ chắp tay về phía họ rồi không nói gì nữa.
Vì thế, mấy người trẻ tuổi kia lên xe, nhanh chóng vòng đến một chỗ cách xa thôn hơn và đậu lại.
Mãi đến lúc này, Trương Chính Sơ mới gọi cú điện thoại kia cho Chu Húc và nói với nó rằng: “Bọn ông tới rồi.”
Vừa cúp máy, ông đã kêu A Tề gửi tín hiệu cho mọi người —— đặt đá trận đi.
Khoảnh khắc ấy, đám con cháu dừng xe ở trạm xăng dầu, chỗ nghỉ chân hoặc ven đường từ trên xe bước xuống, bấm chuẩn bị trí tương ứng với sao trời và tứ tượng (*) và chôn đá trận xuống ở một góc ít người và sẽ không bị người ta chú ý đến.
(*) Tứ tượng: Thanh Long (Đông), Chu Tước (Nam), Bạch Hổ (Tây) và Huyền Vũ (Bắc) (theo fudozon.com).
Những đá trận đó lóe lên tia sáng nhợt nhạt bên dưới hoàng thổ và vùi trong bóng đêm, tựa như một thứ bình thường nhất nằm ở ven đường.
Nhưng ai thông thạo cũng biết rằng khi mấy viên đá trận này vừa được bày ra một cách hoàn chỉnh, một đại trận đang từ từ rơi xuống men theo thôn xóm mà họ đã bao vây và trói chặt bản thân cái thôn cùng thôn dân vào trong đó.
Những ngôi nhà nằm nơi cửa thôn chính là mắt trận.
Đại trận thành hình, cơn gió trong thôn có chút thay đổi.
Chó của vài nhà đột ngột sủa rân trời, tiếng động vang lên nửa đêm như thế càng quấy rối giấc mơ đẹp của người ta. Nhưng tiếng động đó nhanh chóng lắng xuống, chúng ráng áu áu thêm vài tiếng rồi nằm sấp xuống đất và ngủ mê.
Lúc chó vừa sủa, Trương Nhã Lâm đang nằm trong căn phòng đầu tiên trên tầng hai nhà họ Lục cũng mở to mắt ra.
Hắn trở mình ngồi dậy trên chiếc sô pha, đưa tay hé mở cửa sổ đôi chút để gió lùa vào. Hắn vừa định đánh thức Trương Lam mà đã phát hiện chị mình đã tỉnh. Cô cũng đang ngồi ở mép giường với quả đầu bù xù, động tác giống hệt như hắn.
“Đây là…” Trương Lam nhạy bén miết tay rồi la làng: “Chết bà, tất cả mọi người luôn, bộ một người không bày nổi chăng? Hay vì lão gia tử không chịu ngồi yên, trực tiếp dẫn người xông tới rồi?!”
Hiển nhiên, Trương Nhã Lâm cũng nghĩ giống như cô, sắc mặt trở nên cực kém.
Họ biết rõ, giả bộ trước mặt mấy vị lão tổ tiên là việc làm ngu xuẩn và thừa thãi nhất. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, họ vẫn quyết định ngủ đàng hoàng trước khi nửa đêm đến, đợi sau nửa đêm khi các lão tổ cũng đi nghỉ, họ mới lợi dụng khung giờ bé xíu này để mở một cửa trận rồi về thẳng bổn gia.
Dù sao họ cũng chẳng có thù sâu hận lớn với các lão tổ, cũng không được xem là mối đe dọa chính đáng. Với tính cách của mấy vị đó, dù phát hiện hai chị em cô đã chạy và phải đuổi theo, họ cũng sẽ không đuổi theo một cách cẩn thận và hẳn hoi. Khung giờ kia đủ cho hai chị em cô quay về bổn gia để báo tin và kể rõ ngọn nguồn.
Nhưng họ không ngờ là lần này, lão gia tử luôn luôn thận trọng lại giết tới ngay giữa đêm hôm.
Đây đúng là mưu tính kỹ nhất vào thời cơ xấu nhất.
Hai chị em liếc nhau, không nói hai lời mà đã phá cửa xông ra.
Lúc chạy ào xuống lầu, họ trông thấy bóng dáng của Tạ Vấn và Văn Thời bọn họ đang đi về phía cửa thôn.
Toang rồi…
Hai chữ này ‘vù’ một phát trỗi dậy trong đầu hai chị em.
Bọn Trương Chính Sơ cứ tưởng người đầu tiên mình thấy sẽ là Chu Húc. Dù sao nó cũng là người đã nhận điện thoại, nên cũng rất bình thường nếu nó trở thành người dẫn đường.
Hoặc sẽ là một thôn dân xa lạ mà cứng nhắc nào đó. Đó chắc hẳn là thể xác mà lão tổ Bốc Ninh đang ở tạm. Theo vai vế, hắn đi tuốt ở đằng trước thì cũng chẳng hề lạ.
Nhưng khi họ đứng trước mắt trận và nhìn chòng chọc vào con đường phía trước, kẻ mà họ trông thấy đầu tiên không phải Chu Húc, cũng không phải thôn dân xa lạ, mà lại là ——
“Tạ Vấn…”
Cái tên này lại được thốt ra từ miệng Trương Bích Linh, người đã theo gót đội quân Trương gia tới đây. Bà là một nhân vật nhỏ thuộc dòng bên của Trương gia, không hề có cảm giác tồn tại khi đứng giữa đám con cháu cùng thế hệ.
Chỉ khi kêu ra cái tên này, bà mới được người ta để ý chút xíu.
Nhưng một giây sau, những ánh mắt đó đã quay về trên người của kẻ vừa đi tới.
Hầu như chẳng ai trong số các chủ gia tộc khác ở đây từng tiếp xúc với Tạ Vấn, nhưng ai cũng biết cái tên này, biết cội nguồn của mẹ hắn và Trương gia, cũng biết rằng… hắn là một kẻ đã bị xóa thẳng tên khỏi bức danh phả và bị đuổi khỏi đội ngũ Phán Quan từ lâu.
Người ta còn biết rằng hắn là một tên ma ốm có thể chất nát bét nữa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Vấn của rất nhiều người.
Nhìn thấy vóc dáng cao ráo khoác bóng đêm của hắn đang bước đến một cách thong thả, nhìn hắn nắm nhẹ tay để trên chóp mũi và ho khan vài tiếng trong gió, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía mọi người và mỉm cười một cái ở phía xa.
Không ai thấy rõ nét cười có nhuộm trong ánh mắt của hắn hay không, chỉ nghe hắn không hề cố sức, lướt nhìn một vòng nơi đồng hoang hiu quạnh, rồi thấp giọng nói ra một câu mơ hồ: “Chiến trận lớn đấy.”
Lời đó vừa dứt, có không biết bao nhiêu sợi bông trắng lập tức vọt ra, mang tiếng gió bén nhọn như dao mà bắn thẳng về các hướng Đông Tây Nam Bắc.
Dưới sự điều khiển của linh thần hùng mạnh thuộc về một vị rối sư, những sợi dây đó trông như chẳng có điểm cuối, tựa một tấm lưới khổng lồ bất chợt giăng ra, mỗi sợi dần dần che kín chân trời và đồng hoang xa tít hàng nghìn héc-ta.
Đám trẻ đóng giữ khắp chốn trông thấy một cảnh tượng tương tự ——
Họ gần như ngỡ ngàng mà đứng nghe tiếng gió gào thét xộc tới với sức mạnh luồn lách khủng khiếp, rồi đập mạnh lên đất khiến cho đá vụn và bùn cát bắn tung tóe.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, họ chỉ thấy một sợi dây mỏng dài màu trắng không biết từ đâu ra mà lại cắm thật sâu xuống đất vàng nơi đá trận được chôn.
Bọn người trẻ tuổi này không biết dây rối bay đến từ đâu, nhưng đám chủ gia tộc đứng giữ mắt trận lại trông thấy rõ rệt.
Họ thấy một người xé đêm bước đến và đứng kề vai với Tạ Vấn. Vóc dáng của anh cũng cao gầy hệt như người kia, làn da trắng tới mức hiện lên vẻ lạnh buốt trong đêm, ánh mắt rũ xuống xuôi theo cặp mí dài mà mỏng, rõ ràng là mặt mày chẳng có một biểu cảm nào, nhưng cứ như thể anh đang đè nén một nỗi chán ghét và khó chịu cực kỳ nặng nề.
Mấy sợi dây rối trải thông trời thấu đất tựa như một tấm lưới lớn kia lại đang thòng xuồng từ các ngón tay của anh.
Cách quấn của anh không hề có bố cục ngay ngắn, song lại mang đến một cảm giác xinh đẹp bừa bộn.
Anh bất thình lình nắm mười ngón tay lại, đại trận bao vây thôn trấn và vùng hoang vu lập tức rung “ầm” một tiếng và bung mở.
HẾT CHƯƠNG 92 („• ֊ •„)
Ngày thường, đa phần chỉ có xe vận tải mới chạy qua con đường này. Đường xá cũng không ổn lắm, xe nhà tránh được thì cứ tránh. Nhưng vào lúc nửa đêm, xe vận tải lại chẳng được mấy chiếc.
Hơn hai giờ khuya nay, một chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chạy lảo đảo trên đường. Tài xế ngáp cái này đến cái nọ, ỷ y trời tối chẳng có xe khác, mí mắt đang trực tiếp đánh lộn. Có vài phút, chúng gần như khép lại thật.
Hắn mở cửa sổ. Trong quá trình mê man, hắn nghe văng vẳng tiếng rít gào xé rách bầu không khí.
Đây là tiếng gió khi có xe vừa vượt qua bên cạnh với tốc độ cực nhanh, chẳng những chỉ một chiếc, mà hình như là cả đoàn xe chạy vèo vèo qua.
Tài xế có phản xạ có điều kiện trước tiếng động này, vừa nghe là đã đột ngột mở mắt và còn bóp kèn nữa.
Cảm giác suýt chút nữa đã đụng xe này khiến hắn trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mà chẳng hề chớp mắt, song lại không trông thấy dấu vết của bất cứ chiếc xe nào.
Như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ.
Nhưng lúc hắn cảm thấy có lẽ mình chỉ sợ chuyện không đâu, tiếng xé gió này lại xuất hiện và thét gào vọt qua từ bên cạnh hắn.
Lần này, hắn phản ứng cực nhanh, lúc ngoảnh đầu nhìn thử thì lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe.
Mờ tới cỡ nào ư? Mờ theo kiểu chỉ cần chớp mắt một phát thì sẽ không thể nào tìm ra nó trong bóng đêm.
“Vcl… quần què gì vậy?!”
Mồ hôi lạnh rướm đầy người tài xế. Hắn cảm thấy như mình vừa gặp ma.
Trong số những chiếc xe nhìn như bóng ma đó, có vài chiếc của Trương gia chạy từ Ninh Châu đến, mấy chiếc còn lại thì xuất phát từ các nơi.
Vào lúc thường, chúng chính là xe nhà bình thường. Nhưng lúc không có thời gian, người ta sẽ dán bùa lên để thực hiện thuật che mắt, tổng cộng khoảng hàng trăm chiếc đang nhào tới. Thứ mà anh tài xế xui xẻo này trông thấy đã là hai chiếc chót.
Chúng cũng không chạy về một hướng, mà lại chia đường ở mấy chỗ rẽ rồi đi đường vòng để đến đích.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao xuống, chúng ta sẽ phát hiện cách mỗi đoạn đường sẽ có một hoặc hai chiếc xe chia nhau đậu lại ở trạm nghỉ chân, trạm xăng dầu, hoặc những nơi khác có thể dừng xe mà không thu hút sự chú ý của người ta.
Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng có, các chiếc xe đúng dịp lặng lẽ vây quanh một cái thôn hết sức tầm thường trên bản đồ.
Thực ra, Trương Chính Sơ đã đến từ sớm, sớm hơn nhiều so với lúc ông gọi điện thông báo cho Chu Húc.
Từ khi Chu Húc khai mình đang ở đây, ông đã thu xếp người mở luôn một ‘cánh cửa’ thông với vùng Thiên Tân trong sân bổn gia và đến nơi bằng tốc độ lẹ nhất.
Lúc xe dừng trước cửa thôn, con rối A Tề phụ trách lái xe còn buồn bực hỏi: “Chẳng phải ngài đã nói với Tiểu Húc là phải đợi người của các gia tộc khác đến đông đủ rồi mới xuất phát hả?”
Gã nhìn điện thoại. Trên màn hình là một tấm bản đồ cũ kỹ, có khoảng một trăm điểm đỏ nhỏ hiện lên trên đó, và chúng đang di chuyển về Ninh Châu từ mọi miền đất nước.
Đó là vị trí mà các gia tộc bị hoảng lên vì bức danh phả đã gửi tới.
Trương Chính Sơ siết chặt một tay, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đèn đóm li ti nơi thôn xa: “Cậu báo trước các gia tộc khác một tiếng là có chuyện khẩn cấp, chúng ta đã đến Thiên Tân, kêu họ đổi tuyến đường đi.”
“Vâng.” A Tề dùng bức ảnh kia để gửi tin nhắn cho các gia tộc, “Nhưng mà… chẳng phải tạm sửa như thế này sẽ càng trì hoãn thời gian sao ạ?”
“Không đâu.” Trương Chính Sơ nắm gậy bảo: “Sẽ không trì hoãn, trái lại còn giục họ nhanh lên nữa. Vì mục đích của việc tạm sửa là bắt họ đi đường vòng, làm thế thì cũng rất phiền phức. Họ chắc chắn sẽ không bằng lòng đi theo quốc lộ bình thường tới đây một cách đường hoàng. Ai muốn bày trận mở cửa thì sẽ bày trận mở cửa và nối thẳng tới đây thôi.”
Ông ngừng một lát rồi nói: “Con người luôn như vậy mà, thà rườm rà chứ họ vẫn chẳng muốn đến từ từ đâu.”
A Tề nửa hiểu nửa không mà gật đầu, chỉ nói: “Ngài tính toán chuẩn lắm ạ.”
“Cái này không phải tính toán, mà là không còn cách nào. Có vài người mặc kệ nỗi lo và vẫn luôn chậm rì. Dù sao thì chuyện lớn như vậy mà, chúng ta cũng phải thúc giục một chút.” Trương Chính Sơ sửa đúng lời gã nói, “Tôi bảo đợi các gia tộc đến đông đủ như vậy chỉ là nói cho con nít nghe thôi. Tôi đã nói với cậu rồi, dù cậu tiếp xúc với thằng nhóc Chu Húc này nhiều hơn tôi nhưng tôi vẫn nhìn thấu nó. Trong bụng nó thì thẳng tính, ngoài miệng lại khai tuốt tuồn tuột. Nếu có thể bị lời nói suông của tôi thuyết phục thì nó cũng có thể bị người ta moi lời ra thôi. Tôi cần gì phải nói thẳng với nó như vậy chứ.”
“Ngài sợ nó bị lão tổ Bốc Ninh lừa lọc?” A Tề hỏi.
“Không.” Trương Chính Sơ lắc đầu một cái. Không biết ông đang nghĩ gì, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Dẫu lão tổ có lợi hại đến đâu thì giờ vẫn chỉ là một khối linh tướng, vẫn có khá nhiều thiếu sót nếu so với người thật. Huống hồ ——”
Trong chiếc xe này chỉ có hai người là A Tề và Trương Chính Sơ.
A Tề ngồi trên ghế lái, Trương Chính Sơ thì ngồi một mình ở ghế sau.
Trên ghế không người ngồi có đặt một trục cuốn. Lúc nói chuyện, Trương Chính Sớ giơ tay mở trục cuốn ra chút ít, để lộ một góc bức danh phả của các Phán Quan —— ông mang theo bức danh phả được treo trong phòng mình.
Từ khi Bốc Ninh sống lại, dòng của hắn đã nhảy lên liên tục, không hề nghi ngờ là đã vọt tới hạng cao nhất trên cả bức danh phả, còn có cả dòng Thẩm gia đã chết hết cũng vọt lên theo hắn nữa.
Hai dòng này đứng đầu rồi mới đến phiên Trương gia của ông.
Bắt đầu từ thời lão tổ tiên, dòng Trương gia đã khá phức tạp hơn các gia tộc khác, tên nào cũng có nhánh rẽ, càng về sau thì càng nhiều, tựa như một gốc cây lớn lên theo hướng ngang.
Cái cây này sinh trưởng suốt một nghìn năm qua, cành lá tươi tốt, và đã trở thành một chùm khổng lồ nhất trên cả bức danh phả.
Ba chữ ‘Trương Chính Sơ’ này nằm gần khúc đuôi, phía sau là hai nhánh nhỏ, đó là hai đứa con trai của ông. Một người đã bị kẹt trong lồng xoáy năm ba mươi hai tuổi, vì thế tên đã biến thành màu đỏ loét. Phía sau vết đỏ đó lại có hai nhánh nhỏ, Trương Lam nằm trên, còn Trương Nhã Lâm hơi thấp chút đỉnh.
Ánh mắt của Trương Chính Sơ dừng lại trên cái dòng của Trương gia, nhìn một lát mới ngó sang hai chữ ‘Bốc Ninh’ kia và nói với A Tề: “Cậu nói tôi sợ Bốc Ninh sẽ lừa gạt thì cậu đã sai. Kiểu nhân vật như lão tổ có lẽ sẽ không bao giờ nói láo.”
A Tề nhìn ông với vẻ khó hiểu.
Trương Chính Sơ lại không ngước lên mà vẫn ngắm bức danh phả: “Người ta đã quen đứng trên đỉnh cao, muốn làm gì thì cứ làm nấy, muốn nói gì cũng sẽ nói thẳng, chẳng cần phải phí lòng lo toan, cần gì phải nói láo.”
A Tề đáp một tiếng.
“Tôi không sợ ổng nói láo.” Trương Chính Sơ lại mở miệng. Ông có rất nhiều thói quen mà người già thường có, thông thường sẽ kiềm chế có ý thức, nhưng vài lúc lại lộ rõ mà không thể tự chủ, ví dụ như sẽ lặp lại vài từ: “Không sợ ổng nói láo. Nói láo cũng chẳng sao, tôi chỉ thích chừa lại chút đường sống mà thôi.”
“Chúng ta có nhiều thời gian mà, đừng khẩn trương như thế. Cứ chừa lại chút đường sống cho người ta chuẩn bị đi.”
Ông nói một lần nữa rồi cuốn lại bức danh phả, “chậc” một tiếng mà tiếc than: “Nghĩ lại mới thấy, có lẽ lúc này lão tổ cũng đang bị giày vò dữ dội lắm. Linh tướng phải làm sao để nán lại lâu, tôi đoán là còn phải tìm một cơ thể để ở nhờ. Ổng không thể ở trong cơ thể của người bình thường, người ta có linh tướng của mình, ai lại chịu để người khác cướp đoạt cơ thể chứ, họ sẽ luôn giãy giụa. Người như Bốc Ninh sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn. Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ…”
A Tề nói theo đàng hoàng: “Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ?”
“Vậy thì ổng chỉ còn cách tìm người đã chết thôi, kiểu người vừa chết, cơ thể thì ráng sử dụng được, linh tướng lại vừa khéo trống rỗng.” Trương Chính Sơ nói, ánh mắt lại nhìn về phía ánh đèn đằng xa, “Người chết ở một nơi như thế này cũng toàn là thôn dân vùng núi… Đường đường là lão tổ mà lại ở trong một cơ thể như thế, có lẽ tất cả năng lực của ổng đều đã bị giới hạn trong cơ thể tầm thường này. Không biết ổng đang cảm thấy như thế nào nữa.”
Ông vẫn còn cảm thông giùm người ta cho được, sau đó lại chậc một tiếng.
Cùng lúc đó, A Tề bỗng nói: “Họ tới rồi!”
Gã đưa điện thoại cho Trương Chính Sơ.
Trên màn hình, những điểm đỏ nhỏ đại biểu cho các gia tộc còn đang trên đường đến Ninh Châu vào vài phút trước, lúc này hầu như tất cả đã tiến vào địa phận Thiên Tân!
Hàng trăm điểm đỏ ùa tới từ tám phương, hội tụ trên một con đường, nhìn cứ như một con rồng thân dài khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù xảy ra vào một ngàn năm sau, tình huống này vẫn rất hiếm gặp.
“Khi nãy tôi nói gì với cậu nhỉ, chỉ cần bảo tạm sửa thôi là họ sẽ nhanh chân hơn mà.” Trương Chính Sơ nói rồi kéo cửa sổ xuống. Ông móc ra một đống bùa đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo, đếm kỹ một phen, sau đó chia thành những xấp riêng biệt rồi vứt ra ngoài cửa sổ, “Kêu họ tìm nơi đặt chân thích hợp trước đi.”
Giấy vàng tung bay khắp trời trong một lúc.
Chúng tự cháy lên giữa gió đêm, vừa chớp mắt thôi mà chỉ còn lại mùi tro bụi.
Con rồng thân dài màu đỏ trên bản đồ kia nhanh chóng bay vào Thiên Tân. Chỉ trong tích tắc, chỗ cửa thôn đã có hơn năm mươi chiếc xe, số đông chở chủ gia tộc hoặc những chàng trai cô gái xuất sắc của các gia tộc.
Mấy chiếc còn lại thì đậu lại xung quanh những chiếc xe kia dựa theo thông báo của Trương Chính Sơ.
Tiếng mở và đóng cửa xe khắp phía như vút qua.
Trương Chính Sơ nắm chặt chiếc gậy đẩy cửa xuống xe, một đám người đã lập tức bu quanh.
Còn có vài người lớn tuổi mặc mã quái (*) đơn giản được con cháu dìu tới.
(*) Mã quái: Trang phục truyền thống của đàn ông Trung Quốc. Trông như thế này.
Dương gia ở Vị Nam, Ngô gia ở Tô Châu, Chung gia ở Kỳ Môn, Lâm gia ở Trường Lạc, La gia ở Vân Phù, v.v.
Quá nhiều.
Một số có quan hệ mật thiết với Trương gia, vài gia tộc lại cách mười mấy năm mới gặp mặt một lần. Nhưng dù thân hay không thân, lúc này họ đều không có gì để bà tám, thay vào đó là đi thẳng vào chủ đề.
“Lão gia tử, nơi này đã bị bao vây rồi sao ạ?” Chủ gia tộc của Dương gia là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi, nhưng vẻ ngoài thì chẳng lớn hơn Trương Lam bao nhiêu.
“Ừ.” Trương Chính Sơ gật đầu một cái, “Đám con cháu Trương gia của tôi đã chờ ở các điểm từ lâu, người của các vị cũng qua hết rồi chăng?”
“Hầu như ạ.”
“Vừa đến ạ.”
“Qua hết rồi ạ.”
Mọi người trả lời tới tấp.
“Vậy đặt trận đi.” Trương Chính Sơ nói.
Ông đang định kêu A Tề thông báo ra ngoài thì nghe có người mở miệng: “Tôi thì lại cảm thấy vừa gặp lão tổ mà đã chào đón người ta bằng trận thì không được thỏa đáng cho lắm.”
Trương Chính Sơ ngoảnh lại.
Người nói là một bà lão tóc mai bạc trắng, da dẻ mỏng yếu. Bà mặc sườn xám tối màu, đeo ba chuỗi hạt gỗ đàn hương trên cổ tay, có thể nhìn ra bà rất có khí chất hồi còn trẻ, già rồi mà vẫn còn thanh lịch, nói chuyện khe khẽ chầm chậm.
Bà là Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô, gần mười năm rồi chưa ra khỏi nhà.
Có hai người trẻ tuổi đứng kế bên bà, một là đồ tôn(*), một là cháu ruột, cả hai đang gật đầu lễ phép với Trương Chính Sơ.
(*) đồ tôn: đệ tử của đệ tử.
Trương Chính Sơ không lập tức trả lời Ngô Nhân, mà lại nhìn đồ tôn của bà: “Con là… Văn Khải đúng không?”
Đồ tôn gật đầu: “Lão gia tử, ngài còn nhớ con sao ạ?”
“Nhớ chứ.” Trương Chính Sơ mỉm cười, nói bằng giọng hòa ái: “Đương nhiên là nhớ rồi. Hồi con ba tuổi hoặc bốn tuổi gì đó đã từng đi theo chủ gia tộc của con đến Ninh Châu mà.”
“Vâng, con còn từng kính nước bùa cho ngài nữa.” Ngô Văn Khải đáp.
Giống như lời Chu Húc nói, thực ra không chỉ có con cháu nổi bật của Trương gia thôi, những đứa xuất sắc thuộc các gia tộc khác cũng từng đến Ninh Châu và gặp chủ gia tộc nhà họ Trương lúc họ còn bé.
Căn cứ theo việc làm tròn lễ nghĩa, gần như đứa nào cũng từng kính nước bùa cho chủ gia tộc nhà họ Trương, cũng như được người nọ gõ trán và chúc phúc cả. Về sau, phần lớn những đứa được chúc phúc đều trở nên rất lợi hại.
Lần này, Trương Chính Sơ đưa mắt rời khỏi người hắn và nói với Ngô Nhân: “Đừng để đám trẻ xuất sắc như vầy đứng ở đây, kêu nó đi tới điểm dừng chân khác để tránh một chút đi. Cứ để các bậc cha chú sắp xuống suối vàng như chúng ta đứng bên cửa thôn này là được.”
Ông có vẻ khuyên nhủ vô cùng thành khẩn: “Cho chúng đi chỗ khác đi. Cô xem người nhà họ Trương của tôi nán lại đây toàn có tuổi hết rồi mà.”
Ngô Nhân và bọn Văn Khải nhìn sang hướng mà ông chỉ. Có mười chiếc xe Trương gia đậu đằng đó, đa số người đứng bên cạnh xe toàn là trung niên và cụ già.
“Tôi đã đề cập trước khi mấy người đến đây, rằng đám con cháu còn sống dài dài, đừng có trộn lẫn ở chỗ này.” Nói với Ngô Nhân xong, Trương Chính Sơ lại nhìn về phía mấy người khác, “Tôi đang nói nghiêm túc, tôi chẳng có đang khách khí đâu. Mọi người cũng biết tính tình của lão tổ Bốc Ninh luôn rất nhã nhặn, khiêm tốn và lễ phép. Nhưng mọi người chắc hẳn cũng biết rằng người chết thì không thể sống lại. Bất cứ điều gì bất thường luôn luôn có vấn đề. Nói một câu vô lễ, tôi cũng chẳng mấy bất ngờ nếu điều đó có dính líu đến tà thuật.”
“Đây cũng là lý do tôi khăng khăng muốn đặt trận.”
Ông nói từng câu từng chữ: “Trận này là một trận tốt, có tác dụng nuôi dưỡng linh thần. Nó sẽ bảo vệ linh tướng của ngài ấy khỏi những vấn đề nghiêm trọng. Dù có thứ gì gây hại, trận này vẫn có thể giúp lão tổ ổn định lại. Nhưng đồng thời, chỉ cần bước vào trận này, ngài ấy sẽ tạm thời không thể ra ngoài. Nói như thế thì nghe có chút đại nghịch bất đạo, nhưng chúng ta cần phải cân nhắc về điều này. Tôi là kiểu người thích chừa lại chút đường sống cho mọi chuyện, chớ ép đối phương quá sát vào đường chết. Lỡ việc lão tổ sống lại thực sự có dính líu đến tà thuật thì sao?”
Ông để lại chỗ trống, vì thế có người điền vào: “Vậy thì đành phải đại nghịch bất đạo thôi.”
“Đúng thế, vậy thì dù người đó có là lão tổ Bốc Ninh đi chăng nữa, chúng ta cũng phải hạ quyết tâm. Đến lúc đó, nếu có sơ hở gì thì chúng ta sẽ phải đối đầu với một trận chiến gian khổ.” Trương Chính Sơ hơi khựng lại rồi nói: “Nếu không có liên quan đến tà thuật, mà lại có lý do khác, vậy thì cả đám chúng ta phải suy xét rằng liệu hành vi đêm nay có khiến lão tổ mất hứng, nói không chừng còn dẫn đến xung đột hay không. Bởi thế, tôi đề nghị đám trẻ của các gia tộc, những thanh niên chính trực còn đang ở thời kỳ vàng, đừng nán lại đây nữa. Ít nhiều gì chúng cũng là con cháu mà tôi từng gặp, lỡ khiến chúng bị họa lây, bản thân tôi sẽ là người đầu tiên cảm thấy áy náy.”
Ông vừa nói thế xong, mọi người đều gật đầu tán thành và nói: “Lão gia tử quả nhiên vô cùng chính nghĩa.”
Trương Chính Sơ chắp tay về phía họ rồi không nói gì nữa.
Vì thế, mấy người trẻ tuổi kia lên xe, nhanh chóng vòng đến một chỗ cách xa thôn hơn và đậu lại.
Mãi đến lúc này, Trương Chính Sơ mới gọi cú điện thoại kia cho Chu Húc và nói với nó rằng: “Bọn ông tới rồi.”
Vừa cúp máy, ông đã kêu A Tề gửi tín hiệu cho mọi người —— đặt đá trận đi.
Khoảnh khắc ấy, đám con cháu dừng xe ở trạm xăng dầu, chỗ nghỉ chân hoặc ven đường từ trên xe bước xuống, bấm chuẩn bị trí tương ứng với sao trời và tứ tượng (*) và chôn đá trận xuống ở một góc ít người và sẽ không bị người ta chú ý đến.
(*) Tứ tượng: Thanh Long (Đông), Chu Tước (Nam), Bạch Hổ (Tây) và Huyền Vũ (Bắc) (theo fudozon.com).
Những đá trận đó lóe lên tia sáng nhợt nhạt bên dưới hoàng thổ và vùi trong bóng đêm, tựa như một thứ bình thường nhất nằm ở ven đường.
Nhưng ai thông thạo cũng biết rằng khi mấy viên đá trận này vừa được bày ra một cách hoàn chỉnh, một đại trận đang từ từ rơi xuống men theo thôn xóm mà họ đã bao vây và trói chặt bản thân cái thôn cùng thôn dân vào trong đó.
Những ngôi nhà nằm nơi cửa thôn chính là mắt trận.
Đại trận thành hình, cơn gió trong thôn có chút thay đổi.
Chó của vài nhà đột ngột sủa rân trời, tiếng động vang lên nửa đêm như thế càng quấy rối giấc mơ đẹp của người ta. Nhưng tiếng động đó nhanh chóng lắng xuống, chúng ráng áu áu thêm vài tiếng rồi nằm sấp xuống đất và ngủ mê.
Lúc chó vừa sủa, Trương Nhã Lâm đang nằm trong căn phòng đầu tiên trên tầng hai nhà họ Lục cũng mở to mắt ra.
Hắn trở mình ngồi dậy trên chiếc sô pha, đưa tay hé mở cửa sổ đôi chút để gió lùa vào. Hắn vừa định đánh thức Trương Lam mà đã phát hiện chị mình đã tỉnh. Cô cũng đang ngồi ở mép giường với quả đầu bù xù, động tác giống hệt như hắn.
“Đây là…” Trương Lam nhạy bén miết tay rồi la làng: “Chết bà, tất cả mọi người luôn, bộ một người không bày nổi chăng? Hay vì lão gia tử không chịu ngồi yên, trực tiếp dẫn người xông tới rồi?!”
Hiển nhiên, Trương Nhã Lâm cũng nghĩ giống như cô, sắc mặt trở nên cực kém.
Họ biết rõ, giả bộ trước mặt mấy vị lão tổ tiên là việc làm ngu xuẩn và thừa thãi nhất. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, họ vẫn quyết định ngủ đàng hoàng trước khi nửa đêm đến, đợi sau nửa đêm khi các lão tổ cũng đi nghỉ, họ mới lợi dụng khung giờ bé xíu này để mở một cửa trận rồi về thẳng bổn gia.
Dù sao họ cũng chẳng có thù sâu hận lớn với các lão tổ, cũng không được xem là mối đe dọa chính đáng. Với tính cách của mấy vị đó, dù phát hiện hai chị em cô đã chạy và phải đuổi theo, họ cũng sẽ không đuổi theo một cách cẩn thận và hẳn hoi. Khung giờ kia đủ cho hai chị em cô quay về bổn gia để báo tin và kể rõ ngọn nguồn.
Nhưng họ không ngờ là lần này, lão gia tử luôn luôn thận trọng lại giết tới ngay giữa đêm hôm.
Đây đúng là mưu tính kỹ nhất vào thời cơ xấu nhất.
Hai chị em liếc nhau, không nói hai lời mà đã phá cửa xông ra.
Lúc chạy ào xuống lầu, họ trông thấy bóng dáng của Tạ Vấn và Văn Thời bọn họ đang đi về phía cửa thôn.
Toang rồi…
Hai chữ này ‘vù’ một phát trỗi dậy trong đầu hai chị em.
Bọn Trương Chính Sơ cứ tưởng người đầu tiên mình thấy sẽ là Chu Húc. Dù sao nó cũng là người đã nhận điện thoại, nên cũng rất bình thường nếu nó trở thành người dẫn đường.
Hoặc sẽ là một thôn dân xa lạ mà cứng nhắc nào đó. Đó chắc hẳn là thể xác mà lão tổ Bốc Ninh đang ở tạm. Theo vai vế, hắn đi tuốt ở đằng trước thì cũng chẳng hề lạ.
Nhưng khi họ đứng trước mắt trận và nhìn chòng chọc vào con đường phía trước, kẻ mà họ trông thấy đầu tiên không phải Chu Húc, cũng không phải thôn dân xa lạ, mà lại là ——
“Tạ Vấn…”
Cái tên này lại được thốt ra từ miệng Trương Bích Linh, người đã theo gót đội quân Trương gia tới đây. Bà là một nhân vật nhỏ thuộc dòng bên của Trương gia, không hề có cảm giác tồn tại khi đứng giữa đám con cháu cùng thế hệ.
Chỉ khi kêu ra cái tên này, bà mới được người ta để ý chút xíu.
Nhưng một giây sau, những ánh mắt đó đã quay về trên người của kẻ vừa đi tới.
Hầu như chẳng ai trong số các chủ gia tộc khác ở đây từng tiếp xúc với Tạ Vấn, nhưng ai cũng biết cái tên này, biết cội nguồn của mẹ hắn và Trương gia, cũng biết rằng… hắn là một kẻ đã bị xóa thẳng tên khỏi bức danh phả và bị đuổi khỏi đội ngũ Phán Quan từ lâu.
Người ta còn biết rằng hắn là một tên ma ốm có thể chất nát bét nữa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Vấn của rất nhiều người.
Nhìn thấy vóc dáng cao ráo khoác bóng đêm của hắn đang bước đến một cách thong thả, nhìn hắn nắm nhẹ tay để trên chóp mũi và ho khan vài tiếng trong gió, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía mọi người và mỉm cười một cái ở phía xa.
Không ai thấy rõ nét cười có nhuộm trong ánh mắt của hắn hay không, chỉ nghe hắn không hề cố sức, lướt nhìn một vòng nơi đồng hoang hiu quạnh, rồi thấp giọng nói ra một câu mơ hồ: “Chiến trận lớn đấy.”
Lời đó vừa dứt, có không biết bao nhiêu sợi bông trắng lập tức vọt ra, mang tiếng gió bén nhọn như dao mà bắn thẳng về các hướng Đông Tây Nam Bắc.
Dưới sự điều khiển của linh thần hùng mạnh thuộc về một vị rối sư, những sợi dây đó trông như chẳng có điểm cuối, tựa một tấm lưới khổng lồ bất chợt giăng ra, mỗi sợi dần dần che kín chân trời và đồng hoang xa tít hàng nghìn héc-ta.
Đám trẻ đóng giữ khắp chốn trông thấy một cảnh tượng tương tự ——
Họ gần như ngỡ ngàng mà đứng nghe tiếng gió gào thét xộc tới với sức mạnh luồn lách khủng khiếp, rồi đập mạnh lên đất khiến cho đá vụn và bùn cát bắn tung tóe.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, họ chỉ thấy một sợi dây mỏng dài màu trắng không biết từ đâu ra mà lại cắm thật sâu xuống đất vàng nơi đá trận được chôn.
Bọn người trẻ tuổi này không biết dây rối bay đến từ đâu, nhưng đám chủ gia tộc đứng giữ mắt trận lại trông thấy rõ rệt.
Họ thấy một người xé đêm bước đến và đứng kề vai với Tạ Vấn. Vóc dáng của anh cũng cao gầy hệt như người kia, làn da trắng tới mức hiện lên vẻ lạnh buốt trong đêm, ánh mắt rũ xuống xuôi theo cặp mí dài mà mỏng, rõ ràng là mặt mày chẳng có một biểu cảm nào, nhưng cứ như thể anh đang đè nén một nỗi chán ghét và khó chịu cực kỳ nặng nề.
Mấy sợi dây rối trải thông trời thấu đất tựa như một tấm lưới lớn kia lại đang thòng xuồng từ các ngón tay của anh.
Cách quấn của anh không hề có bố cục ngay ngắn, song lại mang đến một cảm giác xinh đẹp bừa bộn.
Anh bất thình lình nắm mười ngón tay lại, đại trận bao vây thôn trấn và vùng hoang vu lập tức rung “ầm” một tiếng và bung mở.
HẾT CHƯƠNG 92 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.