Chương 3: Gặp lại tại dương gian.
Hứa cô nương
10/06/2021
Văn Thời chưa hiểu nổi cách vận hành của điện thoại thông minh, nhưng
lại hiểu được tiếng người. Nghe thấy giọng nói của người môi giới, anh
vẫy tay với Hạ Tiều, ý kêu đối phương xích lại gần đây.
Hạ Tiều không hiểu mô tê gì đưa lỗ tai sang.
Anh Văn thò khuôn mặt đẹp trai tới, hỏi cậu một câu rất deep với chất giọng vừa lạnh lùng vừa dễ nghe: “Cái này giống điện thoại hồi xưa hả? Tôi nói như vầy, đối phương có nghe được không?”
Hạ Tiều: “…”
Khoảng cách thế hệ này căng ghê nhở?
Hạ Tiều suy nghĩ, mở giao diện 9 phím trên điện thoại ra rồi nói: “Anh, thôi anh cứ điện báo(*) lại đi.”
(*) điện báo: cách truyền thông tin không lời thoại = nhắn tin bằng điện thoại thời nay.
Văn Thời đã hiểu. Anh ngồi dậy, chỉ lên màn hình và nói: “Vậy cậu gửi cho anh ta một tin, lúc nào mình cũng tiện hết.”
Hạ Tiều: “… Nhưng em cảm thấy bản thân không tiện cho lắm.”
Văn Thời nhíu mày.
Hạ Tiều rụt cổ nói: “Anh, hôm nay đông người nên còn được được thôi. Anh chưa từng thấy buổi tối thông thường ở tiểu khu chúng ta có dáng vẻ gì đâu.”
“Dáng vẻ gì?”
“Ớn dã man. Em sống ở đây với ông nội suốt mười mấy năm, nhưng đến tận bây giờ, em vẫn không dám đi vệ sinh một mình vào buổi tối, chứ đừng nói đến vụ bước ra khỏi phòng.”
“…”
Văn Thời im lặng hai giây với một vẻ mặt vô cảm rồi mời bạn học Hạ Tiều cút ra ngoài.
Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại, túm cổ áo lên và cởi áo thun ra, chiếc eo thon đẹp hiện lên giữa tấm vải vóc. Anh nghĩ trong buồn rầu, lúc đầu còn định làm người tốt, cứu vớt đồ tôn không biết cố gắng này. Bây giờ lại thấy… thôi thì cứ để cái dòng này đứt hẳn luôn đi.
Chờ vị tổ tông suốt ngày tự kỷ này tắm sạch và bước ra, Hạ Tiều đã tiếp xong hai vị khách vừa tới thăm, còn người phụ nữ Trương Bích Linh trên danh phổ thì vẫn chưa rời đi.
Cô đang đứng trước huyền quan trò chuyện với Hạ Tiều, một bàn tay còn túm lấy đứa nhỏ không biết lựa lời của mình.
“Ngày mai Thẩm lão gia lên núi phải không con?” Trương Bích Linh hỏi.
“Dạ.” Hạ Tiều gật đầu.
“Mấy giờ?”
“6 giờ 45 phút sáng sẽ xuất phát, dì muốn đi cùng sao ạ?” Hạ Tiều hỏi rất khách khí.
Bà nhìn chằm chằm vào di ảnh của Thẩm Kiều rồi nói khẽ: “6 giờ 45 phút? Ôi, có lẽ dì sẽ hơi bận đấy. Nhưng nếu tới kịp thì vẫn muốn đi đưa, lão gia sống khổ quá mà. Trước đây ——”
Trước đây, cái dòng này rất lợi hại, nhưng ngặt cái lại ít người, thật đáng tiếc khi phải rơi vào tình cảnh hiện giờ.
Hạ Tiều đã nghe thấy lời này khá nhiều lần, tới mức học thuộc lòng luôn rồi. Nhưng Trương Bích Linh thì tốt hơn chút xíu, mới vừa mở đầu đã thắng lại kịp lúc, xấu hổ cười xin lỗi với Hạ Tiều.
Có lẽ là để đền bù, bà nói với Hạ Tiều: “Con sạch sẽ lắm, tụi dì ít khi thấy được người sạch sẽ như con đây. Mai sau sẽ tốt thôi con.”
Nói xong, bà đánh nhẹ lên lưng con trai, cau mày nói nhỏ: “Lạy ba cái, nhanh lên!”
Đứa con có vẻ còn đang trong thời kỳ phản nghịch, nó hất tay bà ra, cúi đầu một cách không tình nguyện, thái độ qua loa, cái lạy cuối cùng có cũng như không, làm xong thì đẩy cửa đi ngay.
Trương Bích Linh chỉ vội chào một cái rồi đuổi theo.
Hạ Tiều đóng cửa lại, ngu ngơ đi vô, ngẩng đầu thấy ngay Văn Thời, không kìm được phải hỏi: “Anh Văn, nó chắp tay lạy em chi vậy?”
“Vì nó nói lời không nên nói với cậu, không lạy đàng hoàng thì sẽ gặp xui rủi.” Văn Thời trề môi nhìn sang bức họa của Tổ sư gia ở đằng xa.
“À, ý là Tổ sư gia không ——”
Văn Thời: “…”
“Úi.” Hạ Tiều tự tát mình một cái, vội nói: “Em chưa nói gì, em thắng lại rồi.”
“Ừ.”
Văn Thời cúi đầu xoa đầu tóc ẩm ướt, ít lâu sau mới nói: “Chắc cũng có nhiều người nói ngài ấy sẽ không thể chết yên ổn, nhưng đó là sự thật, chưa đến nỗi phải làm tới thế đâu. Nhưng đừng có điên mà đi nói với bức tranh là được, nhất là ngay lúc đang thắp nhang.”
Hạ Tiều hỏi cẩn thận: “Tại sao vậy anh?”
Văn Thời ngẩng đầu, ném chiếc khăn lông đã dùng xong lên lưng ghế, tròng mắt cực đen nhìn chằm chằm vào Hạ Tiều, nói khẽ: “Vì ngài ấy sẽ nghe thấy.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu đứng yên tại chỗ trong chốc lát, vội vã xoa lớp da gà nổi lên trên cánh tay, giọng nói cũng trở nên yếu đuối: “Không phải ngài ấy…”
Đã chết rồi hả?
Thẩm Kiều từng nói với cậu rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo tu theo con đường tận cùng nhất, không vướng mắc, không trở ngại, không tình yêu, không khiếp sợ. Nghe làm sao cũng không giống người cho lắm, được cái rất ư là lợi hại, nhưng kết cục lại xấu.
Lúc đó ngài ấy còn trẻ nên chưa thể hiểu, mới quyết định theo đuổi phương pháp không tốt như thế. Có lẽ số phận của ngài ấy là trọn đời không thể siêu sinh.
Hạ Tiều càng nghĩ càng sợ, nhìn xung quanh như thể Tổ sư gia đang bay kế bên mình.
Văn Thời nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu thì thốt ra hai chữ: “Tiền đồ.”
(*) tức là Văn Thời đang mắng Hạ Tiều “không có mặt mũi” hoặc “không có tương lai”, chỉ thế cũng sợ.
Khoảng 9 giờ đêm, không có khách nào đến nữa, mấy nhạc công cất đi kèn xô-na và chiêng trống, đốt điếu thuốc và đi tới bên cửa sổ ở hậu viện để tám chuyện với nhau.
Hạ Tiều bật lò trong bếp, nấu mấy chén bún tàu với phần nước lèo đã được hầm từ xương trước đó, lại cắt thêm chút chân giò hun khói và thịt khô đỏ cháy sém, trang trí ngay ngắn phía trên, rải vài cọng rau xanh tươi rồi mời họ tới ăn.
Đây là bữa ăn chính thức đầu tiên sau khi Văn Thời tỉnh lại. Dù anh nói mình đang đói, nhưng lại không hề đụng tới đôi đũa.
Hạ Tiều xém nữa đã nghĩ mình nấu ăn dở lắm. Cậu cẩn thận húp thử hai ngụm, cảm thấy nước lèo đậm đà, thịt cháy sém ngon lành, mì tươi cũng dai giòn.
Đám nhạc công hít hà, nguyên chén mì trôi hết vô bụng. Họ lau miệng nói cảm ơn, sau đó tụm lại đi hút thuốc và nói chuyện phiếm. Hạ Tiều hỏi ngay: “Anh Văn, anh không đói bụng hả?”
“Tôi không thích ăn món này cho lắm.” Văn Thời đáp.
Hạ Tiều tưởng anh kén ăn, đang định hỏi thêm hai câu, chỉ thấy Văn Thời liếc sang cửa sổ một cái và nói: “Họ không đi à?”
“Ý anh là mấy người thổi kèn xô-na và gõ chiêng hả?” Hạ Tiều lắc đầu nói, “Dạ không đi, họ qua đêm ở đây.”
Văn Thời: “Tại sao?”
Hạ Tiều đỏ mặt ấp úng: “Làm tang sự thì phải gác đêm, Thẩm gia chỉ có một mình em, buổi tối em lại không dám ngủ, nên tốn thêm ít tiền mời mấy người này ở lại với em.”
Nói xong, cậu phát hiện Văn Thời đang nhìn mình bằng một ánh mắt một lời khó nói hết, sau đó dựng một ngón tay cái nửa trào phúng nửa cạn lời với cậu.
Hạ Tiều sợ bị mắng, lập tức nói khoác: “Mời cũng đã mời rồi, dù sao chỉ còn một đêm cuối thôi. Nhưng em cảm thấy tối nay chắc chắn em sẽ ngủ ngon. Có anh Văn ở đây, em còn sợ gì nữa?! Không sợ gì hết.”
Văn Thời chỉ liếc cậu một cái, nói vu vơ: “Vậy cậu nhớ cho kỹ mấy lời này đấy.”
Chừng đâu 12 giờ đêm nay, Hạ Tiều bừng tỉnh do tiếng mèo ầm ĩ ở đâu đó.
Âm thanh đó vừa thê thảm lại vừa mãnh liệt, tựa như tiếng trẻ con khóc, nhưng giọng kéo dài hơn chút xíu, chợt rất xa rồi lại rất gần. Tiểu khu thì bị che phủ bởi màn đêm dày đặc.
Hạ Tiều mở to mắt ra, lờ mờ nhìn thấy tia sáng. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, sao trăng hôm nay xanh biếc luôn thế.
Vài giây sau, cậu bỗng giật mình một cái.
Lúc gác đêm, cậu không ngủ trong phòng mà là phòng khách. Mặt xoay vô trong, đối diện với bàn thờ và hũ tro cốt của Thẩm Kiều, trăng ở đâu ra??
Vậy tia sáng cậu thấy là…
Hạ Tiều nuốt tí nước bọt rồi mở mắt ra lần nữa. Cậu thấy ngay nửa mặt người tái nhợt đang trôi lềnh bềnh bên bàn thờ, đèn cầy đỏ cháy lặng lẽ, ngọn lửa nọ đong đưa dù chẳng có miếng gió, tỏa ra tia sáng màu xanh xám.
Đậu… má…
Da đầu của Hạ Tiều nổ tung, lăn từ sô pha xuống, nhưng lại không vang lên bất cứ tiếng động nào.
Giữa lúc trời đất đang quay cuồng, cậu muốn đánh thức mấy chú gác đêm với mình bằng tiếng ngã, nhưng chợt phát hiện chỗ nằm của họ trống rỗng, không có bóng dáng của bất cứ ai.
Như là từ nãy đến giờ luôn chỉ có một mình cậu ngủ ở đây thôi.
Suýt nữa Hạ Tiều đã trở nên điên dại. Cậu vừa té nên muốn đứng dậy, chân lại không chịu nhúc nhích.
Cậu đạp mấy bận liền! Trong lúc giãy giụa, một thứ lạnh lẽo nào đó đột nhiên vỗ nhẹ lên ót của cậu một cái.
Hạ Tiều mở miệng ‘áu’ một tiếng dài, không thèm dừng lại để lấy hơi, gào thét như một con gà nhựa(*) vừa bị 7749 người đạp trúng. Mãi đến khi miệng cậu bị một người mạnh mẽ lấy đồ bịt lại, một giọng nói lạnh như băng phả vào tai cậu: “Cậu muốn chết hả?”
(*) gà nhựa aka con gà gào rú 尖叫鸡 là con này =))))
Giọng nói này…
Ngón tay của Hạ Tiều run lẩy bẩy, lỗ mũi phồng lên xẹp xuống. Vài giây sau mới trợn mắt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Văn Thời một tay cầm bật lửa, một tay kìm chặt cánh tay đang cựa quậy lung tung của cậu, tư thế rất là ‘cử động thêm nữa là bố sẽ đốt mày đấy’.
Bầu không khí im lìm một lúc lâu, cuối cùng Hạ Tiều mới nhận ra, kẻ lẳng lặng đứng đốt đèn cầy bên bàn thờ vừa nãy là vị tổ tông này đây.
Sau khi hiểu được điều đó, cậu cảm thấy như vừa thoát chết, nước mắt cũng rơi mất tiêu…
Khóc thật đó.
Văn Thời nhíu mày, cảnh cáo trước một câu ‘còn hét nữa thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài’, rồi lấy miếng vải tang trắng ra khỏi miệng cậu.
Hạ Tiều nói mếu máo: “Anh ơi, em phục lòng can đảm của anh luôn. Sao anh lại tự xuất trận hù em như vầy thế, ngủ đàng hoàng không được hả anh?”
“…”
Văn Thời nhét miếng vải vô lại.
Anh xách người Hạ Tiều lên, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu có muốn biết người ta hay nói cậu sạch sẽ nghĩa là sao không?”
Hạ Tiều đã khóc được phân nửa, không hiểu ý của anh lắm: “Dạ?”
Văn Thời nói: “Để tôi cho cậu xem thử một lần.”
Không chờ người nọ phản ứng, anh đã mắng khẽ: “Nhắm hai mắt lại.”
Hạ Tiều nghe lời theo bản năng. Tiếp theo đó, cậu cảm thấy Văn Thời vỗ mạnh lên đầu mình một phát, sau đó là hai vai. Trước mắt cậu bỗng nhiên trở nên khá nóng, kèm theo cả mùi nhang cháy.
Sau khi mùi hương quanh quẩn ba vòng, sức nóng lại tan biến.
“Mở mắt ra.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều hơi sợ, nhưng vẫn mở to mắt, và rồi cậu choáng váng luôn.
Trước mắt vẫn là phòng khách của Thẩm gia, cách bố trí không có bất cứ điều gì khác biệt, nhưng màu sắc và đường nét đều là màu xám xanh, mang đến một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Điều kỳ lạ hơn là khi cậu liếc tới chiếc gương to cách đó không xa. Xém chút nữa lại hét lên lần nữa.
Trong gương có hai bóng dáng, chắc phải là cậu và Văn Thời.
Cậu nói chắc phải là do không thể nhìn ra trạng thái vốn có. Thực ra thì dáng vẻ không hề thay đổi, nhưng làn da lại trắng một cách lạ lùng.
Đúng ra cậu có một nốt ruồi trên chóp mũi, cũng có một vết sẹo nhỏ bên khóe mắt vì hồi xưa té dập đầu vô đâu đó, nhưng cậu trong gương lại chẳng có gì, tất cả những khuyết điểm người bình thường hay có cũng chẳng thấy đâu. Rõ ràng là mặt của cậu nhưng cứ như là một người khác, hắn đang không chớp mắt nhìn cậu đăm đăm.
Hoàn cảnh nặng nề và tối tăm như thế này đúng là hạt giống tốt để nhát quỷ.
“Đây là cái gì vậy anh?” Giọng nói của Hạ Tiều đã trở nên yếu đuối.
Văn Thời nói: “Những thứ tôi nhìn thấy khi nhắm mắt lại.”
Hạ Tiều: “Sao em lại biến thành như vầy thế anh?”
Văn Thời nói: “Thứ cậu thấy lúc thường gọi là thân thể tướng, còn thứ cậu thấy bây giờ gọi là linh tướng.”
“Người bình thường ít nhiều gì cũng hay có khí đen lượn lờ xung quanh mình, nhưng cậu thì không. Cái này gọi là sạch sẽ.” Giọng nói của Văn Thời nghe hơi lạnh hơn vào ban đêm.
Hạ Tiều run lên, hoảng hốt nhìn về phía anh, lúc này mới nhận ra dáng vẻ của anh cũng trong sạch như thế này, nhưng lại mang đến một cảm giác… khác biệt nhỏ xíu.
Do hình dáng của Văn Thời là nửa xuyên thấu, tựa như một hư ảnh.
“Anh Văn, anh…” Hạ Tiều nói lắp bắp, “Tại sao anh lại như thế vậy?”
Văn Thời khẽ nói: “Vì tôi thiếu linh tướng, tôi trống rỗng, khi nào tìm đủ thì khi đó mới được giải thoát. Tôi đến cũng vì lý do này.”
Hạ Tiều nghe trong nỗi hoang mang, song lại thấy khá sợ. Cậu đang định hỏi tiếp thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai ngoài cửa sổ như bọn mèo lại đang ầm ĩ.
Cậu hết hồn nhảy dựng lên, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy ngay ba bóng dáng thon gầy phản chiếu trên đá cẩm thạch dưới đất. Chúng vặn vẹo các kiểu rồi đổi thành dáng vẻ tứ chi duỗi đứng trên đất, cong lưng lên bằng một tư thế quỷ dị.
Bóng đầu của chúng nghiêng 90 độ, chậm rãi quay sang chỗ phòng khách.
Nhờ ánh nến xám xanh trong này, Hạ Tiều cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của mấy thứ kia. Chúng trông như thú vật, mèo hay chó hoang gì đó, từng bị nghiền qua. Cơ thể bẹp lép, bốn chân gầy dài, nhưng lại có mặt người. Chúng nằm sấp và mò từ ngoài vào đây, khí đen quanh quẩn trên người, lượn lờ yếu ớt như bèo và nước đang quấn lấy nhau.
Trái tim đang đập của Hạ Tiều cũng phải ngừng lại, cậu hỏi thều thào: “Đây là cái gì vậy anh???”
Văn Thời nói: “Nhạc công cậu tìm tới.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu tưởng tượng mấy bữa nay mình luôn ngủ chung với mấy con này mà đầu muốn nổ tung!
Hạ Tiều sắp điên tới nơi: “Sao, sao lại thế được?”
Mặt mày của Văn Thời chả có chút cảm xúc, các ngón lại từ từ xắn tay áo lên.
“Anh Văn, anh giải quyết được mà phải không?” Hạ Tiều hỏi thử.
“Không biết.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều: “???”
Văn Thời không mở miệng nữa.
Anh không biết thật. Nếu là trước đây xa lắc xa lơ, bọn này còn chẳng đủ để nhét kẽ răng của anh. Nhưng bây giờ, đúng là anh không còn dám bảo đảm nữa. Dù sao anh cũng không được tính là người sống chân chính, lại không có linh tướng, muốn đạt được một phần mười của bản gốc thôi cũng khá nguy hiểm rồi.
Điều quan trọng nhất là… anh đang rất đói.
Suốt 25 năm chưa được ăn cơm đàng hoàng lần nào, anh đã suy yếu lắm rồi.
Lúc anh đang bẻ khớp ngón trỏ và định ra tay, một tiếng chuông lại đột ngột vang lên, dọa Hạ Tiều suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Cậu luống cuống móc ra khỏi túi thứ vừa phá hoại bầu không khí, đó chính là —— điện thoại, chỉ thiếu điều quăng nó xuống đất cho tanh bành khói lửa thôi. Cậu định trực tiếp bấm tắt, ai dè ngón tay đang run lỡ nhấn lên nút nhận, không biết ngay lúc này ngón tay lại đụng trúng thứ gì mà đèn flash phía trước lại được bật lên.
Tia sáng trắng bệch chói mắt chiếu thẳng ra ngoài và lướt qua mặt của ba con quái vật đó.
Một giây sau, tiếng ho trầm khẽ của một người đàn ông vang lên, giọng nói của hắn hơi khàn, mang theo cái điệu mệt mỏi bệnh hoạn. Hắn nói: “Hạ Tiều tiên sinh phải không? Tôi là Tạ Vấn đây.”
Có lẽ do tia sáng quá dữ dội, có lẽ vì bị quấy rối bởi tiếng điện thoại đột ngột, ba con quái vật đó bỗng cúi đầu ngửi đất, loay hoay tại chỗ hai vòng rồi chạy gấp đi như vừa tìm ra thứ gì đó.
Văn Thời không thể đoán câu chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, vẻ mờ mịt hiện lên trên nét mặt bình tĩnh.
Vẻ mặt của Hạ Tiều lại còn chết lặng hơn nữa.
Người đàn ông đầu dây bên kia không nghe ai trả lời, đợi vài giây sau, hắn lại thấp giọng ‘a lô’ một tiếng. Lúc này, Hạ Tiều mới nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Chào, chào anh, tôi là Hạ Tiều. Cơ mà…”
Cậu hơi ngập ngừng rồi nói: “Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là khách thuê từng liên hệ với cậu, hồi chiều có nói tối nay sẽ gọi cho cậu.” Người đàn ông nói, “Tôi đổi thời gian lại tí, khoảng 5 giờ sáng mai tôi sẽ sang đó, cậu thấy có được không?”
Hạ Tiều gật đầu nói một cách máy móc: “Được, cú điện thoại này của anh đã cứu tôi một mạng rồi đấy. Anh đòi tới vào lúc 5 giờ sáng hay gì tôi cũng chịu hết.”
Đương nhiên, cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Ai ngờ người ở đầu dây bên kia lại cười khẽ một tiếng, hắn nói: “Cũng tại tôi phải ra khỏi nhà vào giờ đó nên mới nói vậy thôi.”
Và rồi Hạ Tiều đã ừ hử trong mộng du, dường như cũng cúp máy trong mộng du, cuối cùng lại ngồi xụi lơ trên sô pha trong trạng thái mộng du.
Một lúc trôi qua, cậu mới thình lình bật dậy, ngơ ngác nhìn Văn Thời.
5 giờ sáng???
Bệnh tâm thần ha gì???
HẾT CHƯƠNG 3 („• ֊ •„)
Hạ Tiều không hiểu mô tê gì đưa lỗ tai sang.
Anh Văn thò khuôn mặt đẹp trai tới, hỏi cậu một câu rất deep với chất giọng vừa lạnh lùng vừa dễ nghe: “Cái này giống điện thoại hồi xưa hả? Tôi nói như vầy, đối phương có nghe được không?”
Hạ Tiều: “…”
Khoảng cách thế hệ này căng ghê nhở?
Hạ Tiều suy nghĩ, mở giao diện 9 phím trên điện thoại ra rồi nói: “Anh, thôi anh cứ điện báo(*) lại đi.”
(*) điện báo: cách truyền thông tin không lời thoại = nhắn tin bằng điện thoại thời nay.
Văn Thời đã hiểu. Anh ngồi dậy, chỉ lên màn hình và nói: “Vậy cậu gửi cho anh ta một tin, lúc nào mình cũng tiện hết.”
Hạ Tiều: “… Nhưng em cảm thấy bản thân không tiện cho lắm.”
Văn Thời nhíu mày.
Hạ Tiều rụt cổ nói: “Anh, hôm nay đông người nên còn được được thôi. Anh chưa từng thấy buổi tối thông thường ở tiểu khu chúng ta có dáng vẻ gì đâu.”
“Dáng vẻ gì?”
“Ớn dã man. Em sống ở đây với ông nội suốt mười mấy năm, nhưng đến tận bây giờ, em vẫn không dám đi vệ sinh một mình vào buổi tối, chứ đừng nói đến vụ bước ra khỏi phòng.”
“…”
Văn Thời im lặng hai giây với một vẻ mặt vô cảm rồi mời bạn học Hạ Tiều cút ra ngoài.
Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại, túm cổ áo lên và cởi áo thun ra, chiếc eo thon đẹp hiện lên giữa tấm vải vóc. Anh nghĩ trong buồn rầu, lúc đầu còn định làm người tốt, cứu vớt đồ tôn không biết cố gắng này. Bây giờ lại thấy… thôi thì cứ để cái dòng này đứt hẳn luôn đi.
Chờ vị tổ tông suốt ngày tự kỷ này tắm sạch và bước ra, Hạ Tiều đã tiếp xong hai vị khách vừa tới thăm, còn người phụ nữ Trương Bích Linh trên danh phổ thì vẫn chưa rời đi.
Cô đang đứng trước huyền quan trò chuyện với Hạ Tiều, một bàn tay còn túm lấy đứa nhỏ không biết lựa lời của mình.
“Ngày mai Thẩm lão gia lên núi phải không con?” Trương Bích Linh hỏi.
“Dạ.” Hạ Tiều gật đầu.
“Mấy giờ?”
“6 giờ 45 phút sáng sẽ xuất phát, dì muốn đi cùng sao ạ?” Hạ Tiều hỏi rất khách khí.
Bà nhìn chằm chằm vào di ảnh của Thẩm Kiều rồi nói khẽ: “6 giờ 45 phút? Ôi, có lẽ dì sẽ hơi bận đấy. Nhưng nếu tới kịp thì vẫn muốn đi đưa, lão gia sống khổ quá mà. Trước đây ——”
Trước đây, cái dòng này rất lợi hại, nhưng ngặt cái lại ít người, thật đáng tiếc khi phải rơi vào tình cảnh hiện giờ.
Hạ Tiều đã nghe thấy lời này khá nhiều lần, tới mức học thuộc lòng luôn rồi. Nhưng Trương Bích Linh thì tốt hơn chút xíu, mới vừa mở đầu đã thắng lại kịp lúc, xấu hổ cười xin lỗi với Hạ Tiều.
Có lẽ là để đền bù, bà nói với Hạ Tiều: “Con sạch sẽ lắm, tụi dì ít khi thấy được người sạch sẽ như con đây. Mai sau sẽ tốt thôi con.”
Nói xong, bà đánh nhẹ lên lưng con trai, cau mày nói nhỏ: “Lạy ba cái, nhanh lên!”
Đứa con có vẻ còn đang trong thời kỳ phản nghịch, nó hất tay bà ra, cúi đầu một cách không tình nguyện, thái độ qua loa, cái lạy cuối cùng có cũng như không, làm xong thì đẩy cửa đi ngay.
Trương Bích Linh chỉ vội chào một cái rồi đuổi theo.
Hạ Tiều đóng cửa lại, ngu ngơ đi vô, ngẩng đầu thấy ngay Văn Thời, không kìm được phải hỏi: “Anh Văn, nó chắp tay lạy em chi vậy?”
“Vì nó nói lời không nên nói với cậu, không lạy đàng hoàng thì sẽ gặp xui rủi.” Văn Thời trề môi nhìn sang bức họa của Tổ sư gia ở đằng xa.
“À, ý là Tổ sư gia không ——”
Văn Thời: “…”
“Úi.” Hạ Tiều tự tát mình một cái, vội nói: “Em chưa nói gì, em thắng lại rồi.”
“Ừ.”
Văn Thời cúi đầu xoa đầu tóc ẩm ướt, ít lâu sau mới nói: “Chắc cũng có nhiều người nói ngài ấy sẽ không thể chết yên ổn, nhưng đó là sự thật, chưa đến nỗi phải làm tới thế đâu. Nhưng đừng có điên mà đi nói với bức tranh là được, nhất là ngay lúc đang thắp nhang.”
Hạ Tiều hỏi cẩn thận: “Tại sao vậy anh?”
Văn Thời ngẩng đầu, ném chiếc khăn lông đã dùng xong lên lưng ghế, tròng mắt cực đen nhìn chằm chằm vào Hạ Tiều, nói khẽ: “Vì ngài ấy sẽ nghe thấy.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu đứng yên tại chỗ trong chốc lát, vội vã xoa lớp da gà nổi lên trên cánh tay, giọng nói cũng trở nên yếu đuối: “Không phải ngài ấy…”
Đã chết rồi hả?
Thẩm Kiều từng nói với cậu rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo tu theo con đường tận cùng nhất, không vướng mắc, không trở ngại, không tình yêu, không khiếp sợ. Nghe làm sao cũng không giống người cho lắm, được cái rất ư là lợi hại, nhưng kết cục lại xấu.
Lúc đó ngài ấy còn trẻ nên chưa thể hiểu, mới quyết định theo đuổi phương pháp không tốt như thế. Có lẽ số phận của ngài ấy là trọn đời không thể siêu sinh.
Hạ Tiều càng nghĩ càng sợ, nhìn xung quanh như thể Tổ sư gia đang bay kế bên mình.
Văn Thời nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu thì thốt ra hai chữ: “Tiền đồ.”
(*) tức là Văn Thời đang mắng Hạ Tiều “không có mặt mũi” hoặc “không có tương lai”, chỉ thế cũng sợ.
Khoảng 9 giờ đêm, không có khách nào đến nữa, mấy nhạc công cất đi kèn xô-na và chiêng trống, đốt điếu thuốc và đi tới bên cửa sổ ở hậu viện để tám chuyện với nhau.
Hạ Tiều bật lò trong bếp, nấu mấy chén bún tàu với phần nước lèo đã được hầm từ xương trước đó, lại cắt thêm chút chân giò hun khói và thịt khô đỏ cháy sém, trang trí ngay ngắn phía trên, rải vài cọng rau xanh tươi rồi mời họ tới ăn.
Đây là bữa ăn chính thức đầu tiên sau khi Văn Thời tỉnh lại. Dù anh nói mình đang đói, nhưng lại không hề đụng tới đôi đũa.
Hạ Tiều xém nữa đã nghĩ mình nấu ăn dở lắm. Cậu cẩn thận húp thử hai ngụm, cảm thấy nước lèo đậm đà, thịt cháy sém ngon lành, mì tươi cũng dai giòn.
Đám nhạc công hít hà, nguyên chén mì trôi hết vô bụng. Họ lau miệng nói cảm ơn, sau đó tụm lại đi hút thuốc và nói chuyện phiếm. Hạ Tiều hỏi ngay: “Anh Văn, anh không đói bụng hả?”
“Tôi không thích ăn món này cho lắm.” Văn Thời đáp.
Hạ Tiều tưởng anh kén ăn, đang định hỏi thêm hai câu, chỉ thấy Văn Thời liếc sang cửa sổ một cái và nói: “Họ không đi à?”
“Ý anh là mấy người thổi kèn xô-na và gõ chiêng hả?” Hạ Tiều lắc đầu nói, “Dạ không đi, họ qua đêm ở đây.”
Văn Thời: “Tại sao?”
Hạ Tiều đỏ mặt ấp úng: “Làm tang sự thì phải gác đêm, Thẩm gia chỉ có một mình em, buổi tối em lại không dám ngủ, nên tốn thêm ít tiền mời mấy người này ở lại với em.”
Nói xong, cậu phát hiện Văn Thời đang nhìn mình bằng một ánh mắt một lời khó nói hết, sau đó dựng một ngón tay cái nửa trào phúng nửa cạn lời với cậu.
Hạ Tiều sợ bị mắng, lập tức nói khoác: “Mời cũng đã mời rồi, dù sao chỉ còn một đêm cuối thôi. Nhưng em cảm thấy tối nay chắc chắn em sẽ ngủ ngon. Có anh Văn ở đây, em còn sợ gì nữa?! Không sợ gì hết.”
Văn Thời chỉ liếc cậu một cái, nói vu vơ: “Vậy cậu nhớ cho kỹ mấy lời này đấy.”
Chừng đâu 12 giờ đêm nay, Hạ Tiều bừng tỉnh do tiếng mèo ầm ĩ ở đâu đó.
Âm thanh đó vừa thê thảm lại vừa mãnh liệt, tựa như tiếng trẻ con khóc, nhưng giọng kéo dài hơn chút xíu, chợt rất xa rồi lại rất gần. Tiểu khu thì bị che phủ bởi màn đêm dày đặc.
Hạ Tiều mở to mắt ra, lờ mờ nhìn thấy tia sáng. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, sao trăng hôm nay xanh biếc luôn thế.
Vài giây sau, cậu bỗng giật mình một cái.
Lúc gác đêm, cậu không ngủ trong phòng mà là phòng khách. Mặt xoay vô trong, đối diện với bàn thờ và hũ tro cốt của Thẩm Kiều, trăng ở đâu ra??
Vậy tia sáng cậu thấy là…
Hạ Tiều nuốt tí nước bọt rồi mở mắt ra lần nữa. Cậu thấy ngay nửa mặt người tái nhợt đang trôi lềnh bềnh bên bàn thờ, đèn cầy đỏ cháy lặng lẽ, ngọn lửa nọ đong đưa dù chẳng có miếng gió, tỏa ra tia sáng màu xanh xám.
Đậu… má…
Da đầu của Hạ Tiều nổ tung, lăn từ sô pha xuống, nhưng lại không vang lên bất cứ tiếng động nào.
Giữa lúc trời đất đang quay cuồng, cậu muốn đánh thức mấy chú gác đêm với mình bằng tiếng ngã, nhưng chợt phát hiện chỗ nằm của họ trống rỗng, không có bóng dáng của bất cứ ai.
Như là từ nãy đến giờ luôn chỉ có một mình cậu ngủ ở đây thôi.
Suýt nữa Hạ Tiều đã trở nên điên dại. Cậu vừa té nên muốn đứng dậy, chân lại không chịu nhúc nhích.
Cậu đạp mấy bận liền! Trong lúc giãy giụa, một thứ lạnh lẽo nào đó đột nhiên vỗ nhẹ lên ót của cậu một cái.
Hạ Tiều mở miệng ‘áu’ một tiếng dài, không thèm dừng lại để lấy hơi, gào thét như một con gà nhựa(*) vừa bị 7749 người đạp trúng. Mãi đến khi miệng cậu bị một người mạnh mẽ lấy đồ bịt lại, một giọng nói lạnh như băng phả vào tai cậu: “Cậu muốn chết hả?”
(*) gà nhựa aka con gà gào rú 尖叫鸡 là con này =))))
Giọng nói này…
Ngón tay của Hạ Tiều run lẩy bẩy, lỗ mũi phồng lên xẹp xuống. Vài giây sau mới trợn mắt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Văn Thời một tay cầm bật lửa, một tay kìm chặt cánh tay đang cựa quậy lung tung của cậu, tư thế rất là ‘cử động thêm nữa là bố sẽ đốt mày đấy’.
Bầu không khí im lìm một lúc lâu, cuối cùng Hạ Tiều mới nhận ra, kẻ lẳng lặng đứng đốt đèn cầy bên bàn thờ vừa nãy là vị tổ tông này đây.
Sau khi hiểu được điều đó, cậu cảm thấy như vừa thoát chết, nước mắt cũng rơi mất tiêu…
Khóc thật đó.
Văn Thời nhíu mày, cảnh cáo trước một câu ‘còn hét nữa thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài’, rồi lấy miếng vải tang trắng ra khỏi miệng cậu.
Hạ Tiều nói mếu máo: “Anh ơi, em phục lòng can đảm của anh luôn. Sao anh lại tự xuất trận hù em như vầy thế, ngủ đàng hoàng không được hả anh?”
“…”
Văn Thời nhét miếng vải vô lại.
Anh xách người Hạ Tiều lên, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu có muốn biết người ta hay nói cậu sạch sẽ nghĩa là sao không?”
Hạ Tiều đã khóc được phân nửa, không hiểu ý của anh lắm: “Dạ?”
Văn Thời nói: “Để tôi cho cậu xem thử một lần.”
Không chờ người nọ phản ứng, anh đã mắng khẽ: “Nhắm hai mắt lại.”
Hạ Tiều nghe lời theo bản năng. Tiếp theo đó, cậu cảm thấy Văn Thời vỗ mạnh lên đầu mình một phát, sau đó là hai vai. Trước mắt cậu bỗng nhiên trở nên khá nóng, kèm theo cả mùi nhang cháy.
Sau khi mùi hương quanh quẩn ba vòng, sức nóng lại tan biến.
“Mở mắt ra.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều hơi sợ, nhưng vẫn mở to mắt, và rồi cậu choáng váng luôn.
Trước mắt vẫn là phòng khách của Thẩm gia, cách bố trí không có bất cứ điều gì khác biệt, nhưng màu sắc và đường nét đều là màu xám xanh, mang đến một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Điều kỳ lạ hơn là khi cậu liếc tới chiếc gương to cách đó không xa. Xém chút nữa lại hét lên lần nữa.
Trong gương có hai bóng dáng, chắc phải là cậu và Văn Thời.
Cậu nói chắc phải là do không thể nhìn ra trạng thái vốn có. Thực ra thì dáng vẻ không hề thay đổi, nhưng làn da lại trắng một cách lạ lùng.
Đúng ra cậu có một nốt ruồi trên chóp mũi, cũng có một vết sẹo nhỏ bên khóe mắt vì hồi xưa té dập đầu vô đâu đó, nhưng cậu trong gương lại chẳng có gì, tất cả những khuyết điểm người bình thường hay có cũng chẳng thấy đâu. Rõ ràng là mặt của cậu nhưng cứ như là một người khác, hắn đang không chớp mắt nhìn cậu đăm đăm.
Hoàn cảnh nặng nề và tối tăm như thế này đúng là hạt giống tốt để nhát quỷ.
“Đây là cái gì vậy anh?” Giọng nói của Hạ Tiều đã trở nên yếu đuối.
Văn Thời nói: “Những thứ tôi nhìn thấy khi nhắm mắt lại.”
Hạ Tiều: “Sao em lại biến thành như vầy thế anh?”
Văn Thời nói: “Thứ cậu thấy lúc thường gọi là thân thể tướng, còn thứ cậu thấy bây giờ gọi là linh tướng.”
“Người bình thường ít nhiều gì cũng hay có khí đen lượn lờ xung quanh mình, nhưng cậu thì không. Cái này gọi là sạch sẽ.” Giọng nói của Văn Thời nghe hơi lạnh hơn vào ban đêm.
Hạ Tiều run lên, hoảng hốt nhìn về phía anh, lúc này mới nhận ra dáng vẻ của anh cũng trong sạch như thế này, nhưng lại mang đến một cảm giác… khác biệt nhỏ xíu.
Do hình dáng của Văn Thời là nửa xuyên thấu, tựa như một hư ảnh.
“Anh Văn, anh…” Hạ Tiều nói lắp bắp, “Tại sao anh lại như thế vậy?”
Văn Thời khẽ nói: “Vì tôi thiếu linh tướng, tôi trống rỗng, khi nào tìm đủ thì khi đó mới được giải thoát. Tôi đến cũng vì lý do này.”
Hạ Tiều nghe trong nỗi hoang mang, song lại thấy khá sợ. Cậu đang định hỏi tiếp thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai ngoài cửa sổ như bọn mèo lại đang ầm ĩ.
Cậu hết hồn nhảy dựng lên, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy ngay ba bóng dáng thon gầy phản chiếu trên đá cẩm thạch dưới đất. Chúng vặn vẹo các kiểu rồi đổi thành dáng vẻ tứ chi duỗi đứng trên đất, cong lưng lên bằng một tư thế quỷ dị.
Bóng đầu của chúng nghiêng 90 độ, chậm rãi quay sang chỗ phòng khách.
Nhờ ánh nến xám xanh trong này, Hạ Tiều cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của mấy thứ kia. Chúng trông như thú vật, mèo hay chó hoang gì đó, từng bị nghiền qua. Cơ thể bẹp lép, bốn chân gầy dài, nhưng lại có mặt người. Chúng nằm sấp và mò từ ngoài vào đây, khí đen quanh quẩn trên người, lượn lờ yếu ớt như bèo và nước đang quấn lấy nhau.
Trái tim đang đập của Hạ Tiều cũng phải ngừng lại, cậu hỏi thều thào: “Đây là cái gì vậy anh???”
Văn Thời nói: “Nhạc công cậu tìm tới.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu tưởng tượng mấy bữa nay mình luôn ngủ chung với mấy con này mà đầu muốn nổ tung!
Hạ Tiều sắp điên tới nơi: “Sao, sao lại thế được?”
Mặt mày của Văn Thời chả có chút cảm xúc, các ngón lại từ từ xắn tay áo lên.
“Anh Văn, anh giải quyết được mà phải không?” Hạ Tiều hỏi thử.
“Không biết.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều: “???”
Văn Thời không mở miệng nữa.
Anh không biết thật. Nếu là trước đây xa lắc xa lơ, bọn này còn chẳng đủ để nhét kẽ răng của anh. Nhưng bây giờ, đúng là anh không còn dám bảo đảm nữa. Dù sao anh cũng không được tính là người sống chân chính, lại không có linh tướng, muốn đạt được một phần mười của bản gốc thôi cũng khá nguy hiểm rồi.
Điều quan trọng nhất là… anh đang rất đói.
Suốt 25 năm chưa được ăn cơm đàng hoàng lần nào, anh đã suy yếu lắm rồi.
Lúc anh đang bẻ khớp ngón trỏ và định ra tay, một tiếng chuông lại đột ngột vang lên, dọa Hạ Tiều suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Cậu luống cuống móc ra khỏi túi thứ vừa phá hoại bầu không khí, đó chính là —— điện thoại, chỉ thiếu điều quăng nó xuống đất cho tanh bành khói lửa thôi. Cậu định trực tiếp bấm tắt, ai dè ngón tay đang run lỡ nhấn lên nút nhận, không biết ngay lúc này ngón tay lại đụng trúng thứ gì mà đèn flash phía trước lại được bật lên.
Tia sáng trắng bệch chói mắt chiếu thẳng ra ngoài và lướt qua mặt của ba con quái vật đó.
Một giây sau, tiếng ho trầm khẽ của một người đàn ông vang lên, giọng nói của hắn hơi khàn, mang theo cái điệu mệt mỏi bệnh hoạn. Hắn nói: “Hạ Tiều tiên sinh phải không? Tôi là Tạ Vấn đây.”
Có lẽ do tia sáng quá dữ dội, có lẽ vì bị quấy rối bởi tiếng điện thoại đột ngột, ba con quái vật đó bỗng cúi đầu ngửi đất, loay hoay tại chỗ hai vòng rồi chạy gấp đi như vừa tìm ra thứ gì đó.
Văn Thời không thể đoán câu chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, vẻ mờ mịt hiện lên trên nét mặt bình tĩnh.
Vẻ mặt của Hạ Tiều lại còn chết lặng hơn nữa.
Người đàn ông đầu dây bên kia không nghe ai trả lời, đợi vài giây sau, hắn lại thấp giọng ‘a lô’ một tiếng. Lúc này, Hạ Tiều mới nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Chào, chào anh, tôi là Hạ Tiều. Cơ mà…”
Cậu hơi ngập ngừng rồi nói: “Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là khách thuê từng liên hệ với cậu, hồi chiều có nói tối nay sẽ gọi cho cậu.” Người đàn ông nói, “Tôi đổi thời gian lại tí, khoảng 5 giờ sáng mai tôi sẽ sang đó, cậu thấy có được không?”
Hạ Tiều gật đầu nói một cách máy móc: “Được, cú điện thoại này của anh đã cứu tôi một mạng rồi đấy. Anh đòi tới vào lúc 5 giờ sáng hay gì tôi cũng chịu hết.”
Đương nhiên, cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Ai ngờ người ở đầu dây bên kia lại cười khẽ một tiếng, hắn nói: “Cũng tại tôi phải ra khỏi nhà vào giờ đó nên mới nói vậy thôi.”
Và rồi Hạ Tiều đã ừ hử trong mộng du, dường như cũng cúp máy trong mộng du, cuối cùng lại ngồi xụi lơ trên sô pha trong trạng thái mộng du.
Một lúc trôi qua, cậu mới thình lình bật dậy, ngơ ngác nhìn Văn Thời.
5 giờ sáng???
Bệnh tâm thần ha gì???
HẾT CHƯƠNG 3 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.