Chương 11: Cửa hàng
Khổ Đinh Trà
19/11/2021
Vương Nguyên không nghĩ tới những chuyện cậu không biết hắn cũng biết, trong lòng quả thật có chút bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Vương Nguyên nghe hắn tóm gọn thất thất bát bát lịch sử chính mình, lại không hề có chút phản ứng trái chiều nào. Cậu đã chết, 'Vương Nguyên' mà Vương Tuấn Khải tìm đã chết, ngay cả sau khi chết cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc trở về nhà thẳng thắn khai nhận thân phận đích thực. Vương Tuấn Khải nói rất đúng, cậu là con riêng, không ai quan tâm, bọn họ biết hay không biết cũng không có gì khác nhau.
Khoảnh khắc cậu rời khỏi nhà họ Vương, cậu đã xác định rất rõ, ngay cả khi cậu chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo khô cứng cũng tuyệt không trở lại. Có lẽ là vì vậy, chính mình rõ ràng bị giết rồi, Vương Nguyên cũng không cảm thấy bi ai đau đớn nhiều, trên thế gian này cậu không có vướng bận gì, cũng không sợ mắc nợ ai, thoải mái biết bao nhiêu .
Chỉ có hơi tiếc nuối con đường học vấn chưa tròn vẹn, cậu nghĩ kỹ rồi, với thân xác này e rằng vô duyên với học vấn, chi bằng tìm một công việc an nhiên tự tại sống qua ngày, trải qua sinh hoạt bằng phẳng trơn tru.
Dĩ nhiên đến bây giờ cậu mới phát hiện mình mộng hơi đẹp.
'Thủ trưởng' tương lai vênh váo hất hàm sai khiến cậu đi làm món ăn cho hắn, không quên dặn cho thật nhiều ớt, bản thân thì sung sướng chờ được hầu hạ, rất là đáng ăn đòn. Vương Nguyên sức yếu người mềm tính tình dễ dãi không thèm đấu với hắn, dùng mấy món ăn đơn điệu đổi lấy sự bình yên trong khu trọ, nhường hắn một bước cũng không tính là gì.
Cậu đâu biết rằng, những ngày tháng nuông chiều bất đắc dĩ này chính là dần dần tự hạ bệ vũ khí của bản thân, để đối phương từng bước từng bước len lỏi vào trong đầu óc cậu, rốt cuộc công thành đoạt đất chiếm cứ toàn bộ.
Hiện tại Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải giới thiệu đến làm ở một cửa hàng tiện lợi 24h, công việc chính là thu ngân cùng sắp xếp hàng hoá lên kệ, mỗi tuần kiểm kê các đơn hàng, thu chi tổng kết, gửi lại cho chủ cửa hàng.
Cậu vừa gặm bánh mì kẹp vừa viết hồ sơ, hỏi hắn: "Chủ cửa hàng là ai?"
"Người quen mà thôi, đang ở nước ngoài, không tiện liên lạc."
"Ồ." Vương Nguyên gật gật đầu, dẫu sao chỉ cần công việc không phạm pháp không trục lợi không gây hại cho nhân loại, cậu đều có thể làm tất. Chỉ có điều. . .
"Cửa hàng này có hơi kỳ cục."
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn bảng tên 'Bách hoá 24h' bám đầy mạng nhện, rất là quan ngại về khả năng kinh doanh của cửa hàng này. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh, rõ ràng cửa hàng nằm ở vị trí đắc địa, vị thế không tồi, phía trước là công viên cây xanh sạch sẽ mát mẻ, bên cạnh là khu dân cư đông đúc và trường học, tại sao lại biến thành dạng này?
"Chuyện đó làm sao tôi biết được?" Người môi giới Vương Tuấn Khải tỏ vẻ 'cậu tự đi mà tìm hiểu', khăng khăng khẳng định Vương Nguyên hợp với công việc này, sẵn tiện bồi thêm: "Làm tốt còn được hưởng hoa hồng, lúc đó nhất định cậu phải mời tôi ăn cơm một bữa!"
Vương Nguyên nghĩ thầm, thế mấy ngày nay hắn ăn cơm nhà ai đấy nhỉ?
Nhớ tới những câu chuyện từng đọc trên mạng xã hội, Vương Nguyên ngờ ngợ nhìn hắn, hết sức cẩn thận hỏi: "Không phải là nhà này có ma chứ?"
Vương Tuấn Khải xem thường liếc cậu, cười khẩy: "Cậu đoán?"
Vương Nguyên: "Vậy chắc chắn có ma rồi."
Vương Tuấn Khải: ". . ." Trông hắn không đáng tin hả? Hả?!
Vương Nguyên nhận việc quét tước cửa hàng, không gian bên trong cũng không tệ lắm, cậu có thể kê hơn hai mươi cái kệ, tính toán đâu ra đấy cũng bán được không ít món.
"Trước đây nơi này đúng là cửa hàng bách hoá, nhưng chủ nhân có việc nên phải xuất ngoại, không thể ở lại tiếp tục làm việc. Người nọ ngại nhận nhân viên xa lạ, bản thân lại không có người quen nên để cho tôi trông coi." Vương Tuấn Khải vừa giải thích vừa hướng dẫn: "Phía trên còn có hai phòng ngủ một phòng bếp, thoả đáng cho cậu mặc sức làm bậy."
Vương Nguyên nghiêm túc lau chùi, nghe đến đây nhịn không được lẩm bẩm: ". . .Tại sao rõ ràng anh nói chuyện rất bình thường, tôi cứ nghe ra ý ám muội. . .?"
"Vì cậu đen tối."
". . ."
Đại tổ tông Vương Tuấn Khải không nhiễm bụi trần, không màng khói lửa nhân gian, dĩ nhiên không thèm đụng vào công việc lau dọn tu chỉnh, xách một cái ghế sạch bong kin kít ra trước cửa ngồi, nói là vật trấn phong thuỷ cũng không sai. Nếu là trước kia, một mình Vương Nguyên thật sự kham không nổi cả cửa hàng này, nhưng bây giờ cậu có thể làm rất ngọt ngào, có lẽ là do tố chất thân thể này không tồi, cộng thêm cả tháng chăm chỉ làm đủ mọi việc, trời vừa sụp tối cậu liền kết thúc công việc.
Vương Tuấn Khải đã giúp cậu liên hệ với người vận chuyển hàng hoá rồi, ngày mai bên công ty bọn họ sẽ đưa hàng đến, Vương Nguyên có thể thảnh thơi làm một ông chủ nhỏ tại đây, miễn cho mỗi ngày phải làm công xem sắc mặt người khác.
Đó quả thật là ước muốn của bao người.
"Trị an khu này không ổn định lắm, cậu phải cẩn thận một chút." Không biết đây là lần thứ mấy hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này, Vương Nguyên có thể viết bảy bảy bốn mươi chín lần câu hắn niệm rồi đọc thuộc nằm lòng. Ít khi nào Vương đại gia tỏ ý quan tâm người khác, cậu không tiện khước từ, huống hồ hắn cũng là muốn tốt cho cậu, Vương Nguyên liền gật đầu: "Có việc tôi sẽ gọi cho anh."
Vương Tuấn Khải hài lòng, sau đó nhớ ra – Hắn không dùng di động.
Vương Nguyên: "Số di động của anh là bao nhiêu?"
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn di động đen thui kiểu cũ của Vương Nguyên, rất muốn chê, đã là thời buổi nào rồi mà cậu còn hoài cựu đến mức dùng android 3.0? Nhưng hắn bản thân còn không có di động, trách ai.
Hắn chần chừ một chút, giật lấy tay Vương Nguyên viết viết vẽ vẽ lên lòng bàn tay cậu: "Muốn tìm tôi cứ chà xát lòng bàn tay ba cái."
Vương Nguyên bị hắn sờ sờ ngứa ngáy, rụt tay về, phát hiện rụt không được vì đối phương nắm rất chặt, đành phải chuyển giọng: "Lỡ lúc tôi tắm quên mất, chà xát mấy cái anh liền xuất hiện thì sao?"
Vương Tuấn Khải: ". . .Nghĩ nhiều như vậy làm gì!! Tôi mới không thèm xem cậu tắm!!!"
Hắn còn rất bất mãn, nhưng vẫn dịu giọng: "Như vầy đi, mỗi lần muốn tìm tôi cậu hôn vào lòng bàn tay một cái, tôi sẽ tự đến gặp cậu."
Vương Nguyên: ". . ." Nghe rất là kỳ quặc nhưng lại hợp lý, cậu gật đầu: "Được."
Cũng không biết hắn viết cái gì lên tay cậu.
. . .
Cửa hàng của Vương Nguyên khai trương vào ngày chủ nhật, bởi vì nhân số ít ỏi, cậu vừa làm chủ vừa làm nhân viên, giai đoạn đầu rất khó khăn, chủ yếu là không ai mua hàng. Vương Nguyên để ý rồi, đa phần người đều ghé qua nhìn ngó một chút, vẻ mặt rất nghi ngờ, nhưng chung quy không ai bước vào. Ban đầu cậu cho là vì ngày đầu tiên khai trương nên người dân còn chưa biết chuyện, nhưng suy tính đến khả năng khách lai vãng thập phương cũng không xuất hiện, cậu bắt đầu nhàm chán nằm nhoài ra bàn thu ngân.
Đến hơn sáu giờ chiều, vị khách đầu tiên rốt cuộc cũng xuất hiện.
Đối phương đầu tóc dài buông xuống một bên vai, mắt phượng mày ngài, khoác áo jacket đen, nhìn từ xa rất giống một tay gangter hàng hiệu.
"Còn thật sự khai trương. . ." Người nọ tò mò nhìn quanh, ánh mắt đánh giá soi mói không khác gì Vương Tuấn Khải, có điều dung mạo diễm lệ như tiên nữ hạ phàm kia khiến người khác vui tai vui mắt chứ không thiếu đòn như hắn. Đối phương đầu tiên là quét mắt mấy kệ hàng bán nước giải khát, chọn lấy một chai rồi mới liếc nhìn Vương Nguyên: "Không tồi."
Nghe ngữ khí của y, Vương Nguyên nghĩ đây hẳn là một trong những khách hàng cũ của tiệm tạp hoá này trước kia, lịch sự mỉm cười: "Vinh hạnh."
Người kia dường như không nghĩ cậu sẽ mỉm cười với mình, khiếp sợ đến độ suýt ném chai nước đi, quanh đi quẩn lại hồi lâu mới móc bóp trả tiền, cảm khái: "Thật sự không tồi nha."
". . ." Còn có câu nào khác sao?
Đại khái là người nọ cảm thấy rất thú vị, xoay quanh một vòng trong cửa hàng: "Cần tuyển nhân viên không? Tôi tự ứng cử mình được không? Không cần lương tháng đâu bao ăn bao ở bao ấm giường là được!"
Đối phương rất hiếu động, liên tục bám lên quầy thu ngân mỏi mắt trông chờ Vương Nguyên, cố ý lượn hai vòng cho cậu xem ưu điểm của bản thân, vô cùng nhiệt tình: "Tôi chuyên phụ trách ca đêm, ngày ăn ba bữa, phụ cấp tráng miệng, còn có thể biểu diễn các tiết mục cao năng sôi động!"
Vương Nguyên lần đầu bị người ta yêu cầu tới tấp như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc này cửa kính bị đẩy vào, một bóng người cao lớn thẳng tắp mặt mũi đen thui sấn sổ bước tới túm lấy áo jacket đen tha ra xa Vương Nguyên:
"Hiện tại cậu ta vẫn chưa muốn tuyển nhân viên, nhảy chồm chồm lên làm cái gì!!" Vương Tuấn Khải chỉ vào mặt khách hàng mắng cẩu huyết tung vòng: "Ai cho ngươi tự ý chạy đến đây hả?! Còn chưa từ bỏ ước mơ quấy rối nhân gian sao?! Còn cái gì cơ? Bao ấm giường! Bao ấm giường là cái lông khỉ gì?! Ngươi học ở đâu thế? Ta đây nhất định sẽ nhét người vào lò đào tạo sinh lại từ đầu, còn thích ba hoa múa mép không. . .!"
Áo jacket đen bị hắn lôi ra khỏi cửa hàng, vung tay giãy dụa, người đi đường lại không hề có phản ứng gì giống như không trông thấy y vậy. Y hốt hoảng cầu cứu Vương Nguyên, vung vẩy chai nước trong tay: "Cứu mạng! Cứu mạng a tổ tông!!!"
Vương Nguyên: ". . ."
Áo jacket đen: "Tôi vẫn chưa trả tiền nước cho cậu."
Vương Nguyên lập tức chạy ra kéo đối phương vào trước ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Vương Tuấn Khải.
Rốt cuộc người kia cũng có thể an toàn ngồi trong tiệm, tự xưng mình thuộc Thuỷ tộc, tên là Cốc Vũ.
"Thuỷ tộc cái gì, chỉ là một con động vật đa bào thân mềm trong suốt có tế bào thần kinh mà thôi!" Vương Tuấn Khải cười lạnh, không coi ai ra gì, song vẫn cân nhắc mà nói với Vương Nguyên: "Cốc Vũ kẻ này không cần ăn, chỉ cần đổ đầy một bồn tắm cho y nằm trong đó từ sáng đến chiều là được, nhận vào làm nhân viên cũng rất tốt, chỉ là thường xuyên khêu gợi khách hàng, trêu hoa ghẹo nguyệt."
Vương Nguyên không hiểu lắm, từ trong lời hắn lọc ra một chút thông tin: ". . .Sứa?"
"Thông minh! Không hổ là chủ cửa hàng 24h!" Cốc Vũ nằm dưới đất giơ ngón cái: "Tôi chính là sứa!"
Vương Nguyên thức thời lùi ra xa Cốc Vũ, Vương Tuấn Khải tỏ vẻ hắn rất hài lòng về hành vi này của cậu. Cốc Vũ cũng không bị tổn thương, chỉ phất tay đảm bảo: "Yên tâm, bình thường tôi không có độc đâu, chỉ trong tình huống bất khả kháng mới lộ ra nguyên hình mà thôi, không ảnh hưởng đến người khác."
Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Bất khả kháng?"
"Lúc tắm đó." Cốc Vũ hào hứng trả lời, Vương Nguyên bắt đầu tưởng tượng một con sứa trắng vui vẻ nhảy nhót tung tăng trong bồn tắm, trên bọt xà phòng có một đám vịt vàng vây quanh.
Cốc Vũ cuối cùng cũng được thoả lòng mơ ước, săm soi màu móng tay mới mà đứng ở quầy thu ngân. Nếu không phải giọng cậu ta là giọng nam trầm, yết hầu cũng lộ rõ, Vương Nguyên còn thực sự nhầm thành nữ giới. Sứa nhỏ Cốc Vũ đi làm ngày đầu tiên, tuyên bố chấn động lòng người: "Cửa hàng của chúng ta sắp nổi tiếng rồi, lo gì không có khách ghé thăm."
Vương Nguyên không hiểu lắm: "??"
Cốc Vũ cười toe toét, chỉ ra cửa: "Nhìn nè!"
Tiếp theo đó, Vương Nguyên chỉ nghe một tiếng 'rầm' thật lớn, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Trước cửa hàng 24h của cậu, một người nát bét nằm ở vỉa hè, thân thể co quắp gãy thành một hình dạng quỷ dị, đầu nghiêng lệch về phía tầm nhìn của cậu, chết không nhắm mắt.
Hết Chương 10
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Vương Nguyên nghe hắn tóm gọn thất thất bát bát lịch sử chính mình, lại không hề có chút phản ứng trái chiều nào. Cậu đã chết, 'Vương Nguyên' mà Vương Tuấn Khải tìm đã chết, ngay cả sau khi chết cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc trở về nhà thẳng thắn khai nhận thân phận đích thực. Vương Tuấn Khải nói rất đúng, cậu là con riêng, không ai quan tâm, bọn họ biết hay không biết cũng không có gì khác nhau.
Khoảnh khắc cậu rời khỏi nhà họ Vương, cậu đã xác định rất rõ, ngay cả khi cậu chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo khô cứng cũng tuyệt không trở lại. Có lẽ là vì vậy, chính mình rõ ràng bị giết rồi, Vương Nguyên cũng không cảm thấy bi ai đau đớn nhiều, trên thế gian này cậu không có vướng bận gì, cũng không sợ mắc nợ ai, thoải mái biết bao nhiêu .
Chỉ có hơi tiếc nuối con đường học vấn chưa tròn vẹn, cậu nghĩ kỹ rồi, với thân xác này e rằng vô duyên với học vấn, chi bằng tìm một công việc an nhiên tự tại sống qua ngày, trải qua sinh hoạt bằng phẳng trơn tru.
Dĩ nhiên đến bây giờ cậu mới phát hiện mình mộng hơi đẹp.
'Thủ trưởng' tương lai vênh váo hất hàm sai khiến cậu đi làm món ăn cho hắn, không quên dặn cho thật nhiều ớt, bản thân thì sung sướng chờ được hầu hạ, rất là đáng ăn đòn. Vương Nguyên sức yếu người mềm tính tình dễ dãi không thèm đấu với hắn, dùng mấy món ăn đơn điệu đổi lấy sự bình yên trong khu trọ, nhường hắn một bước cũng không tính là gì.
Cậu đâu biết rằng, những ngày tháng nuông chiều bất đắc dĩ này chính là dần dần tự hạ bệ vũ khí của bản thân, để đối phương từng bước từng bước len lỏi vào trong đầu óc cậu, rốt cuộc công thành đoạt đất chiếm cứ toàn bộ.
Hiện tại Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải giới thiệu đến làm ở một cửa hàng tiện lợi 24h, công việc chính là thu ngân cùng sắp xếp hàng hoá lên kệ, mỗi tuần kiểm kê các đơn hàng, thu chi tổng kết, gửi lại cho chủ cửa hàng.
Cậu vừa gặm bánh mì kẹp vừa viết hồ sơ, hỏi hắn: "Chủ cửa hàng là ai?"
"Người quen mà thôi, đang ở nước ngoài, không tiện liên lạc."
"Ồ." Vương Nguyên gật gật đầu, dẫu sao chỉ cần công việc không phạm pháp không trục lợi không gây hại cho nhân loại, cậu đều có thể làm tất. Chỉ có điều. . .
"Cửa hàng này có hơi kỳ cục."
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn bảng tên 'Bách hoá 24h' bám đầy mạng nhện, rất là quan ngại về khả năng kinh doanh của cửa hàng này. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh, rõ ràng cửa hàng nằm ở vị trí đắc địa, vị thế không tồi, phía trước là công viên cây xanh sạch sẽ mát mẻ, bên cạnh là khu dân cư đông đúc và trường học, tại sao lại biến thành dạng này?
"Chuyện đó làm sao tôi biết được?" Người môi giới Vương Tuấn Khải tỏ vẻ 'cậu tự đi mà tìm hiểu', khăng khăng khẳng định Vương Nguyên hợp với công việc này, sẵn tiện bồi thêm: "Làm tốt còn được hưởng hoa hồng, lúc đó nhất định cậu phải mời tôi ăn cơm một bữa!"
Vương Nguyên nghĩ thầm, thế mấy ngày nay hắn ăn cơm nhà ai đấy nhỉ?
Nhớ tới những câu chuyện từng đọc trên mạng xã hội, Vương Nguyên ngờ ngợ nhìn hắn, hết sức cẩn thận hỏi: "Không phải là nhà này có ma chứ?"
Vương Tuấn Khải xem thường liếc cậu, cười khẩy: "Cậu đoán?"
Vương Nguyên: "Vậy chắc chắn có ma rồi."
Vương Tuấn Khải: ". . ." Trông hắn không đáng tin hả? Hả?!
Vương Nguyên nhận việc quét tước cửa hàng, không gian bên trong cũng không tệ lắm, cậu có thể kê hơn hai mươi cái kệ, tính toán đâu ra đấy cũng bán được không ít món.
"Trước đây nơi này đúng là cửa hàng bách hoá, nhưng chủ nhân có việc nên phải xuất ngoại, không thể ở lại tiếp tục làm việc. Người nọ ngại nhận nhân viên xa lạ, bản thân lại không có người quen nên để cho tôi trông coi." Vương Tuấn Khải vừa giải thích vừa hướng dẫn: "Phía trên còn có hai phòng ngủ một phòng bếp, thoả đáng cho cậu mặc sức làm bậy."
Vương Nguyên nghiêm túc lau chùi, nghe đến đây nhịn không được lẩm bẩm: ". . .Tại sao rõ ràng anh nói chuyện rất bình thường, tôi cứ nghe ra ý ám muội. . .?"
"Vì cậu đen tối."
". . ."
Đại tổ tông Vương Tuấn Khải không nhiễm bụi trần, không màng khói lửa nhân gian, dĩ nhiên không thèm đụng vào công việc lau dọn tu chỉnh, xách một cái ghế sạch bong kin kít ra trước cửa ngồi, nói là vật trấn phong thuỷ cũng không sai. Nếu là trước kia, một mình Vương Nguyên thật sự kham không nổi cả cửa hàng này, nhưng bây giờ cậu có thể làm rất ngọt ngào, có lẽ là do tố chất thân thể này không tồi, cộng thêm cả tháng chăm chỉ làm đủ mọi việc, trời vừa sụp tối cậu liền kết thúc công việc.
Vương Tuấn Khải đã giúp cậu liên hệ với người vận chuyển hàng hoá rồi, ngày mai bên công ty bọn họ sẽ đưa hàng đến, Vương Nguyên có thể thảnh thơi làm một ông chủ nhỏ tại đây, miễn cho mỗi ngày phải làm công xem sắc mặt người khác.
Đó quả thật là ước muốn của bao người.
"Trị an khu này không ổn định lắm, cậu phải cẩn thận một chút." Không biết đây là lần thứ mấy hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này, Vương Nguyên có thể viết bảy bảy bốn mươi chín lần câu hắn niệm rồi đọc thuộc nằm lòng. Ít khi nào Vương đại gia tỏ ý quan tâm người khác, cậu không tiện khước từ, huống hồ hắn cũng là muốn tốt cho cậu, Vương Nguyên liền gật đầu: "Có việc tôi sẽ gọi cho anh."
Vương Tuấn Khải hài lòng, sau đó nhớ ra – Hắn không dùng di động.
Vương Nguyên: "Số di động của anh là bao nhiêu?"
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn di động đen thui kiểu cũ của Vương Nguyên, rất muốn chê, đã là thời buổi nào rồi mà cậu còn hoài cựu đến mức dùng android 3.0? Nhưng hắn bản thân còn không có di động, trách ai.
Hắn chần chừ một chút, giật lấy tay Vương Nguyên viết viết vẽ vẽ lên lòng bàn tay cậu: "Muốn tìm tôi cứ chà xát lòng bàn tay ba cái."
Vương Nguyên bị hắn sờ sờ ngứa ngáy, rụt tay về, phát hiện rụt không được vì đối phương nắm rất chặt, đành phải chuyển giọng: "Lỡ lúc tôi tắm quên mất, chà xát mấy cái anh liền xuất hiện thì sao?"
Vương Tuấn Khải: ". . .Nghĩ nhiều như vậy làm gì!! Tôi mới không thèm xem cậu tắm!!!"
Hắn còn rất bất mãn, nhưng vẫn dịu giọng: "Như vầy đi, mỗi lần muốn tìm tôi cậu hôn vào lòng bàn tay một cái, tôi sẽ tự đến gặp cậu."
Vương Nguyên: ". . ." Nghe rất là kỳ quặc nhưng lại hợp lý, cậu gật đầu: "Được."
Cũng không biết hắn viết cái gì lên tay cậu.
. . .
Cửa hàng của Vương Nguyên khai trương vào ngày chủ nhật, bởi vì nhân số ít ỏi, cậu vừa làm chủ vừa làm nhân viên, giai đoạn đầu rất khó khăn, chủ yếu là không ai mua hàng. Vương Nguyên để ý rồi, đa phần người đều ghé qua nhìn ngó một chút, vẻ mặt rất nghi ngờ, nhưng chung quy không ai bước vào. Ban đầu cậu cho là vì ngày đầu tiên khai trương nên người dân còn chưa biết chuyện, nhưng suy tính đến khả năng khách lai vãng thập phương cũng không xuất hiện, cậu bắt đầu nhàm chán nằm nhoài ra bàn thu ngân.
Đến hơn sáu giờ chiều, vị khách đầu tiên rốt cuộc cũng xuất hiện.
Đối phương đầu tóc dài buông xuống một bên vai, mắt phượng mày ngài, khoác áo jacket đen, nhìn từ xa rất giống một tay gangter hàng hiệu.
"Còn thật sự khai trương. . ." Người nọ tò mò nhìn quanh, ánh mắt đánh giá soi mói không khác gì Vương Tuấn Khải, có điều dung mạo diễm lệ như tiên nữ hạ phàm kia khiến người khác vui tai vui mắt chứ không thiếu đòn như hắn. Đối phương đầu tiên là quét mắt mấy kệ hàng bán nước giải khát, chọn lấy một chai rồi mới liếc nhìn Vương Nguyên: "Không tồi."
Nghe ngữ khí của y, Vương Nguyên nghĩ đây hẳn là một trong những khách hàng cũ của tiệm tạp hoá này trước kia, lịch sự mỉm cười: "Vinh hạnh."
Người kia dường như không nghĩ cậu sẽ mỉm cười với mình, khiếp sợ đến độ suýt ném chai nước đi, quanh đi quẩn lại hồi lâu mới móc bóp trả tiền, cảm khái: "Thật sự không tồi nha."
". . ." Còn có câu nào khác sao?
Đại khái là người nọ cảm thấy rất thú vị, xoay quanh một vòng trong cửa hàng: "Cần tuyển nhân viên không? Tôi tự ứng cử mình được không? Không cần lương tháng đâu bao ăn bao ở bao ấm giường là được!"
Đối phương rất hiếu động, liên tục bám lên quầy thu ngân mỏi mắt trông chờ Vương Nguyên, cố ý lượn hai vòng cho cậu xem ưu điểm của bản thân, vô cùng nhiệt tình: "Tôi chuyên phụ trách ca đêm, ngày ăn ba bữa, phụ cấp tráng miệng, còn có thể biểu diễn các tiết mục cao năng sôi động!"
Vương Nguyên lần đầu bị người ta yêu cầu tới tấp như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc này cửa kính bị đẩy vào, một bóng người cao lớn thẳng tắp mặt mũi đen thui sấn sổ bước tới túm lấy áo jacket đen tha ra xa Vương Nguyên:
"Hiện tại cậu ta vẫn chưa muốn tuyển nhân viên, nhảy chồm chồm lên làm cái gì!!" Vương Tuấn Khải chỉ vào mặt khách hàng mắng cẩu huyết tung vòng: "Ai cho ngươi tự ý chạy đến đây hả?! Còn chưa từ bỏ ước mơ quấy rối nhân gian sao?! Còn cái gì cơ? Bao ấm giường! Bao ấm giường là cái lông khỉ gì?! Ngươi học ở đâu thế? Ta đây nhất định sẽ nhét người vào lò đào tạo sinh lại từ đầu, còn thích ba hoa múa mép không. . .!"
Áo jacket đen bị hắn lôi ra khỏi cửa hàng, vung tay giãy dụa, người đi đường lại không hề có phản ứng gì giống như không trông thấy y vậy. Y hốt hoảng cầu cứu Vương Nguyên, vung vẩy chai nước trong tay: "Cứu mạng! Cứu mạng a tổ tông!!!"
Vương Nguyên: ". . ."
Áo jacket đen: "Tôi vẫn chưa trả tiền nước cho cậu."
Vương Nguyên lập tức chạy ra kéo đối phương vào trước ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Vương Tuấn Khải.
Rốt cuộc người kia cũng có thể an toàn ngồi trong tiệm, tự xưng mình thuộc Thuỷ tộc, tên là Cốc Vũ.
"Thuỷ tộc cái gì, chỉ là một con động vật đa bào thân mềm trong suốt có tế bào thần kinh mà thôi!" Vương Tuấn Khải cười lạnh, không coi ai ra gì, song vẫn cân nhắc mà nói với Vương Nguyên: "Cốc Vũ kẻ này không cần ăn, chỉ cần đổ đầy một bồn tắm cho y nằm trong đó từ sáng đến chiều là được, nhận vào làm nhân viên cũng rất tốt, chỉ là thường xuyên khêu gợi khách hàng, trêu hoa ghẹo nguyệt."
Vương Nguyên không hiểu lắm, từ trong lời hắn lọc ra một chút thông tin: ". . .Sứa?"
"Thông minh! Không hổ là chủ cửa hàng 24h!" Cốc Vũ nằm dưới đất giơ ngón cái: "Tôi chính là sứa!"
Vương Nguyên thức thời lùi ra xa Cốc Vũ, Vương Tuấn Khải tỏ vẻ hắn rất hài lòng về hành vi này của cậu. Cốc Vũ cũng không bị tổn thương, chỉ phất tay đảm bảo: "Yên tâm, bình thường tôi không có độc đâu, chỉ trong tình huống bất khả kháng mới lộ ra nguyên hình mà thôi, không ảnh hưởng đến người khác."
Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Bất khả kháng?"
"Lúc tắm đó." Cốc Vũ hào hứng trả lời, Vương Nguyên bắt đầu tưởng tượng một con sứa trắng vui vẻ nhảy nhót tung tăng trong bồn tắm, trên bọt xà phòng có một đám vịt vàng vây quanh.
Cốc Vũ cuối cùng cũng được thoả lòng mơ ước, săm soi màu móng tay mới mà đứng ở quầy thu ngân. Nếu không phải giọng cậu ta là giọng nam trầm, yết hầu cũng lộ rõ, Vương Nguyên còn thực sự nhầm thành nữ giới. Sứa nhỏ Cốc Vũ đi làm ngày đầu tiên, tuyên bố chấn động lòng người: "Cửa hàng của chúng ta sắp nổi tiếng rồi, lo gì không có khách ghé thăm."
Vương Nguyên không hiểu lắm: "??"
Cốc Vũ cười toe toét, chỉ ra cửa: "Nhìn nè!"
Tiếp theo đó, Vương Nguyên chỉ nghe một tiếng 'rầm' thật lớn, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Trước cửa hàng 24h của cậu, một người nát bét nằm ở vỉa hè, thân thể co quắp gãy thành một hình dạng quỷ dị, đầu nghiêng lệch về phía tầm nhìn của cậu, chết không nhắm mắt.
Hết Chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.