Chương 70: Hài cốt
Khổ Đinh Trà
19/11/2021
Từ lúc bước vào toà chung cư với nhiều lời đồn chướng khí u ám này, nhân sinh quan của Yến Khanh đã bị đảo lộn nghiêm trọng, đặc biệt là khi cậu ta vậy mà ngồi trước mặt một đôi quỷ nói chuyện, quỷ lùn hơn kia còn tỏ vẻ thân thiện, hoà hảo giao tiếp với cậu ta nữa, không biết thời thế bên ngoài đã thay đổi như thế nào rồi.
"Chúng tôi cần tìm người." Vương Nguyên giải thích nguyên nhân hai người cậu có mặt ở đây một cách ngắn gọn: "Đối phương biết dùng huyền thuật, sống ở đây với thời gian khá lâu, còn có thân phận xã hội che khuất.'
"Bọn tôi không phải người địa phương, cậu hỏi cũng vô dụng." Yến Khanh lòng man mác buồn, nhìn về phương xa: "Bọn tôi chỉ đến đây quay phim kinh dị mà thôi, mà cả ekip của tôi ở đâu hết rồi?"
"Ngủ." Dương Chiêu chỉ chỉ dưới lầu: "Bọn họ ngủ say như chết dưới bãi đậu xe, tôi còn tưởng chỉ có một mình cậu đi lên đây quay chụp."
Yến Khanh rùng mình: "Sao tôi dám. . ."
Vương Nguyên gật gù: "Cũng tốt, không bước vào toà chung cư này, tính mạng cũng được bảo toàn cao hơn."
Yến Khanh: ". . ." Thế là sao? Là sao?
"Kẻ mà chúng tôi cần tìm không giống người." Nhận được sự tán đồng của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên mới mở lời: "Chính xác hơn, gã ta là người nhưng lại bán linh hồn cho quỷ, hiện tại đang giam cầm rất nhiều oan hồn vừa mới chết."
Theo lý mà nói, người vừa mới chết thần thức không tỉnh táo, sẽ không có khả năng đi ám hại người khác, nhưng đối với những kẻ mang chấp niệm mà tử vong, đồng thời còn bị gã bơm thêm oán khí thì không thể nói trước. Vương Nguyên nghĩ ngợi, những vụ án chết người kì lạ xảy ra ở toà chung cư này đều có bóng dáng một bàn tay phía sau, dù cậu đã biết tiền căn hậu quả nguyên nhân dẫn đến cái chết, vẫn có cảm giác sự thật không đơn giản chỉ là như thế.
Trên đường đi Vương Tuấn Khải đã nói, người này quỷ kế đa đoan, nấp ở đây vung tay điều khiển từ xa, biến tấu những điều kiện tự nhiên lẫn phong thuỷ của vùng biển này trở thành vũ khí âm hiểm, từ từ sát hại người dân trong vùng để thu thập linh hồn. Ngày xưa từng có kẻ dùng hồn phách người khác để luyện tà thuật, ngày nay hiển nhiên cũng không thiếu người lợi dụng sinh mệnh người khác để phục vụ cho sự ích kỉ của bản thân, chẳng qua cách làm của gã kia quá trắng trợn, giống như gã không còn gì để sợ, không hề kiêng dè bành trướng tứ phương.
Cả cậu và Vương Tuấn Khải đều nghĩ đến một loại khả năng, gã sốt ruột, gấp gáp, không muốn chờ đợi vì thành phẩm sắp hoàn thành.
Những người gã ta bắt đi đều có ngày sinh tháng đẻ rất lộn xộn, không có quy luật, cho nên điều kiện bắt người nhất định nằm trên cơ thể nạn nhân, hoặc tất cả nạn nhân từng thực hiện hành vi nào đó cùng nhau – trong tình huống này, đám người dân làng chài kia đã cùng tham gia một vụ đào mỏ không thành công, rồi bị độc thuỷ quái hại chết. Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều cho rằng đệ tử Dương gia huyền môn có liên quan mật thiết đến sự kiện này, đều ăn ý nghĩ rằng kẻ mà bọn họ cần tìm chắc chắn là đối phương.
"Hôm nay trăng khuyết." Dương Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Các người muốn tìm ai thì phải nhanh chóng tìm ra, đợi đến lúc mây che đi trăng rồi, đây chính là sào huyệt ăn tươi nuốt sống của cả bốn người chúng ta."
"Cái gì bốn người? Tôi và anh không tham gia!" Yến Khanh giật bắn lên, mọi tham vọng về việc quay chụp nổi tiếng cậu ta đều quét sạch qua một bên. Cậu ta run ngón tay chỉ vào gương mặt thản nhiên đến đáng ăn đòn của Dương Chiêu: "Cho dù anh là người nhà họ Dương, cũng đừng nghĩ có thể ở lại đây giúp bọn họ! Lúc tôi thuê anh đã hỏi giá rất kỹ rồi, với cái giá đó sao có thể thuê một thiên sư cao cấp được! Anh quý trọng tính mạng mình chút đi!!'
Vương Nguyên sợ ngây người: "Thiên sư bây giờ chỉ cần dùng tiền là thuê được?"
Dương Chiêu liếc hắn một cái, lại liếc Yến Khanh: "Dù sao chúng ta cũng không ra được. Từ khi cậu tỉnh lại, tôi đã phát hiện chúng ta bị vây trong toà nhà này, đúng hơn là chỉ có thể hoạt động từ tầng 16 đến tầng 30, các nơi còn lại đều không liên thông được." Thứ này được gọi là thuật tù cấm, là một chiêu trò tà ma ngoại đạo được một kẻ điên rồ trong gia tộc phát minh ra. Dương Chiêu nhíu mày, người có thể sử dụng tà thuật này không nhiều lắm, hắn ta đại khái đã đoán được ai làm.
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đi đến trước mặt Dương Chiêu, không thèm giải thích mà đưa ra một cái lọ thuỷ tinh: "Tôi cần máu của anh."
Dương Chiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy dao tuỳ thân ra cắt một đường trong lòng bàn tay, để máu chảy vào lọ thuỷ tinh. Hắn ta có biết hung thủ là ai cũng không đủ sức đối kháng, chi bằng nhìn xem người này có tài cán gì.
Dương Chiêu nhìn Vương Tuấn Khải không hề có tí áy náy nào, tò mò: "Chỉ một chữ Dương của họ Yến kia đã xác định tôi là người của Dương gia huyền môn, có phải anh hơi gấp không?"
"Cậu mới vừa tự khai." Vương Tuấn Khải đáp luôn: "Người bình thường không thể biết được sự tồn tại của Dương gia huyền môn."
Dương Chiêu nhíu mày: "Ra vậy."
Vương Tuấn Khải: "Đừng cảm thán như thể mình thông hiểu trí tuệ, tôi biết thừa cậu đang mắng thầm trong lòng, 'a cái thằng cha cơ hội này'. Ông đây ghét nhất thể loại bụng đầy mưu kế mà cứ thích vờ ra dáng thỏ nâu, trào lưu này cũ rồi cập nhật cái mới đi."
Dương Chiêu: ". . ."
Vương Tuấn Khải dùng máu của Dương Chiêu làm vật dẫn, giọt máu lơ lửng trên không trung một lúc, đột nhiên bắt đầu xoay về hướng lần trên. Yến Khanh vừa thở phì phì theo ba người kia truy đuổi giọt máu, vừa rùng mình cảm khái, đúng là bọn họ đã bị ném qua một không gian khác, rõ ràng cả thảy bốn tên đều là thanh niên trai tráng, cứ cho là không vạm vỡ đi thì khi chạy cũng gây ra tiếng động hết sức ồn ào. Vậy mà dân cư sống trong chung cư này không ai đi ra, đèn phòng có bật lại chẳng thấy hơi người.
Cậu ta cũng đoán được, những 'người' ngồi trong các căn hộ xung quanh cũng chưa chắc là người.
Giọt máu di chuyển rất nhanh, chẳng mấy mà đã dẫn bốn người lên đến tầng cuối cùng. Nơi này là tầng VIP chuyên dụng cho cổ đông tham gia sáng lập chung cư, người bình thường không thể lên được, chia làm bốn phòng, trông phòng nào cũng âm u khó tả.
Giọt máu dừng giữa không trung, như thể đang phân vân không biết nên vọt về hướng nào.
"Huyết thống của tôi không sâu." Dương Chiêu đáp: "Tôi là con của chú của cô của chị của cha của em trai của ông nội của cậu. . ."
Vương Nguyên, Yến Khanh: ". . ."
"Được rồi." Vương Tuấn Khải biết hắn ta cố ý làm khó mình, huyết thống không thuần cũng đành chịu, thu hẹp phạm vi đã là tình huống tốt nhất: "Chia ra tìm, tôi đi dãy phòng tây, cậu và đồng bọn đi dãy phòng bắc, chắc chắn gã ta không ở hai hướng còn lại, gã không thể để vong linh loay hoay dưới ánh mặt trời. Tìm thấy rồi thì phát tín hiệu, đừng vội hành động."
Bốn người phân công xong, lập tức chia ra thành hai nhóm. Trên tầng chót này là địa bàn của gã pháp sư huyền môn, hiển nhiên đã được giăng thiên la địa võng, khắp nơi đều nồng nặc tử khí, chỉ bằng phương pháp bình thường không thể tìm thấy gã. Ngay cả khi Vương Tuấn Khải là phán quan, hắn cũng ôm lòng kiêng dè gã pháp sư ba phần, đây là nhân vật có tầm ảnh hưởng đến cơ đồ quốc gia, cũng không biết tại sao lại đi vào con đường tà đạo.
"Số liệu và thông tin về tư lịch trước đây của gã đều bị che dấu, e rằng đối phương là thiên nhân chuyển thế, không dễ dàng nắm bắt."
"Thiên nhân có thật sao?" Vương Nguyên đã nghe nhiều về ma quỷ, trước kia tuy cậu không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng phải thấy tận mắt thì cậu mới tin là có thật. Thiên nhân theo lời Vương Tuấn Khải nói chính là chỉ thần tiên trên trời ư? Nếu như thiên nhân còn phải chuyển thế đầu thai, vậy phải chăng ác quỷ cũng có thể nhập luân hồi trở thành người phàm?
Vương Nguyên không biết tại sao cậu lại suy nghĩ theo hướng này, nhưng cậu có dự cảm đây là một thông tin rất quý giá có liên quan đến bản thân mình và cả cái kết quỷ dị của chính cậu.
"Thiên nhân không dễ gặp được, đại đa số bọn họ chuyển thế đều là do được sắp đặt trước, ví dụ như ở một đất nước đó, thời cuộc đó, trong khoảng thời gian đó cần thay đổi toàn bộ thế cục, thiên nhân sẽ chuyển thế thành hoàng đế; trong tình huống thiên ai lũ lụt, hạn hán kéo dài làm cho dân số sụt giảm, bọn họ sẽ chuyển thế thành thầy tướng số hoặc là thiên sư để sớm đoán quẻ tính mệnh cứu độ chúng sinh; cũng có thiên nhân cố ý hạ phàm lịch kiếp, một là hoá giải kiếp nạn của bản thân, sớm ngày đạt được thành tựu vô cực, hai là tế thế cứu đời, nhìn không nổi thế đạo bi thảm. . ." Hắn vừa giải thích vừa kéo Vương Nguyên đi sát mình: "Xem ra hôm nay chúng ta gặp may."
Phàm là lời Vương Tuấn Khải nói trong lúc căng thẳng, đại đa số đều có ý nghĩa 'chuẩn bị đánh nhau vỡ đầu chảy máu'. Vương Nguyên im lặng nhìn hắn một cái, đại khái hắn hẳn cũng là một 'thiên nhân', không phải tiên giáng trần mà là tiên miệng quạ đen, nói gì đen là trúng ngay đó.
Dãy phòng phía tây của lầu 30 là một cái nhà kho, chính xác hơn nó được xây theo kiến trúc phòng hoàng đế của khách sạn nhiều sao, nhưng do bỏ hoang quá lâu và không có ai dọn dẹp nên đã bị trưng dụng thành nơi để thùng giấy, đồ đạc dụng cụ linh tinh, biến thành nhà ma điển hình. Trong phòng không có mùi gì ngoài hương nến nhàn nhạt, không cần nghĩ nhiều cũng biết bên trong có kẻ đang tác quái.
Bước đến bệ cửa, Vương Nguyên đột nhiên nghe thấy một tiếng động quen thuộc.
Cộp cộp cộp. Cộp cộp cộp.
Trong hành lang tầng lầu, không biết khi nào đã có một đôi giày cao gót màu hồng lẳng lặng nằm ở đó. Sắc hồng tươi tắn đối lập với không gian u ám xung quanh khiến cho người ta ớn lạnh sống lưng, tựa như màu hồng của nó là được máu pha loãng ra, đổ thêm thuốc nhuộm rồi phết lên trên.
Vương Nguyên cố tảng lờ đôi giày, theo chân Vương Tuấn Khải một mạch bước vào phòng đầu tiên của dãy tây.
. . .
Hồi sinh người chết là một nghi thức nghịch thiên hết sức nguy hiểm.
Đầu tiên, muốn hồi sinh người chết phải có một thi thể đã qua đời đủ bốn mươi chín ngày, cần dùng bảy linh hồn của bảy người có khát vọng sống sót khủng khiếp trong thời điểm gần chết. Máu của mười bảy này sẽ được rót vào cùng một cái đỉnh đồng, ngâm thi thể ban đầu vào đỉnh đồng trong tư thế ngồi thiền, niệm chú khởi thi, cứ cách bảy ngày ném một hồn vào đỉnh đồng cho đến khi nghi thức kết thúc là có thể hồi sinh chủ nhân thi thể kia.
"Nhan Nữ, Nhan Nữ, chị đợi một lát, chỉ cần đợi một lát là tôi có thể cứu sống chị. . ." Gã đàn ông quỳ gối bên cạnh quan tài bằng đá, vừa khẩn thiết nỉ non vừa quyến luyến không yên nhìn chằm chằm thi thể trong quan tài. Người bên trong đã rữa thành bạch cốt, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt ôn hoà, chiếc vòng tay bằng bạc nằm trơ trọi bên cạnh bộ xương, làm cho gã đàn ông càng da diết điên cuồng, quyết tâm đứng dậy đi đến bên cạnh đỉnh đồng.
"Nhan Nữ, chị dành cả đời để cứu sống bọn chúng, bọn chúng lại không hề ghi lòng tạc dạ, một mực muốn chị chết đi mới vừa lòng, bây giờ tôi đã tóm được sáu tên oan nghiệt đã đưa ra chủ ý giết chị năm xưa, tôi đã trả thù chúng giúp chị rồi. Chuyển thế thì sao? Đầu thai thì sao? Tôi vẫn tìm ra chúng, cho dù chúng ở tận chân trời góc bể nào. . ."
Gã cúi đầu nhìn đỉnh đồng đã chuyển từ màu vàng đồng sang màu đỏ như máu, bật cười khanh khách: "Vốn dĩ là tôi có thể đoạt được hồn phách của thiên nhân trên cao, nhưng xem ra trời chưa tuyệt mệnh y, y đã không còn ở đó nữa. . ."
"Quả nhiên muốn hồi sinh thành công cần dùng hồn phách thiên nhân." Vương Tuấn Khải chống tay lên cửa, không chút sợ hãi đẩy vào: "Gặp lại nhau sớm quá nhỉ? Dương chân nhân?"
Dương chân nhân ngẩng đầu nhìn hắn, hai tròng mắt đầy tơ máu và dáng vẻ tiều tuỵ xơ xác của gã làm hắn nhíu mày nắm Vương Nguyên lôi trở về: "Hắn đã không tắm bao lâu rồi? Còn không vệ sinh răng miệng nữa, đứng xa ra một chút!!"
Vương Nguyên: ". . .Lúc này không phải nên nói, ha ha, xem ta làm sao tìm thấy ngươi này?"
Dương chân nhân nheo mắt: "Khỏi nhiều lời, có gì muốn nói thì nói luôn đi, dù sao ta cũng không phản kháng, các ngươi muốn giết thì giết, ta cũng không sợ một phán quan đến nỗi co rúm chẳng làm gì được."
Vương Tuấn Khải: "Hai ba câu là nhắc đến nghề nghiệp riêng tư, ta cũng phải nói một lời, ngươi chơi lớn như vậy nhà ngươi có biết không?"
'Nhà' đúng là chọc đúng chỗ đau của Dương chân nhân – nói đúng hơn là đệ tử của Dương Chấn đạo gia huyền môn, cũng là người họ đã gặp ở dưới biển. Có thể đạt được hai chữ 'chân nhân', năng lực người này hiển nhiên không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới này, thì chỉ có thể là do tà thuật. Có lẽ lúc trước không ai nghĩ đến chuyện ấy, nhưng nếu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dương chân nhân, ắt đa số người sẽ hoài nghi tà thuật phản phệ dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.
Dương Liệt đúng là sắp bị tà thuật phản phệ, âm mưu đánh cắp hồn phách thiên nhân ngủ say dưới lòng biển không thành công, gã liền bị tà thuật giật ngược, người không ra người quỷ chẳng giống quỷ. Gã bây giờ so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy thì tơi tả thảm thiết hơn rất nhiều, nhưng Dương chân nhân dường như cũng không chú ý đến điều đó cho lắm..
Gã không sợ chết, gã còn thách thức Vương Tuấn Khải giết mình.
Một người sống trên đời, ngay cả tử vong cũng không sợ, còn sợ cái gì nữa?
Dương Liệt im lặng đanh mặt, mãi mới thở hắt ra một câu: "Nhà của ta ở đây, chỉ có một mình chị ấy, mọi ràng buộc huyết thống và tình thân đều là vô nghĩa với ta, ta đã sớm cắt đứt tình cảm dư thừa đó rồi. Ngày hôm nay ta sống không được, hai người các ngươi đến không kịp, sau khi ta chết trận pháp cầm tù sẽ tự động bị phá huỷ, các ngươi có thể đi ra ngoài ngay lập tức, tội gì đến đây gây thù chuốc oán?"
Vương Tuấn Khải bật cười: "Gây thù chuốc oán? Ngươi thiếp vàng lên mặt hơi nhiều rồi. Tưởng chết là hết việc? Ngươi quên ta là ai?"
"Phán quan, Vương phán quan, mấy trăm năm trước ngươi và vị thiên nhân kia nổi tiếng như vậy, ai mà không biết." Dương Liệt mỉm cười: "Nhưng bây giờ thì khác, cảnh còn người mất, phong hoa tuyệt đại thì thế nào? Tài cao học rộng tinh tường thiên địa thì làm sao? Cuối cùng cũng chết mất xác, hồn phách ngủ say ở biển sâu, người khác đều quên mất, ngay cả kẻ thân cận nhất cũng không giúp đỡ được gì, cô độc tận cùng."
"Ít đào bới chuyện cũ đi, ta thừa biết ngươi đang tính toán cái gì." Vương Tuấn Khải vung Bút Phán lên, một trục hoành trên không trung lập tức xuất hiện, theo từng nét bút hùng hồn mạnh mẽ của hắn, hàng loạt những mũi tên bắt đầu xuất hiện, không kịp chờ đợi mà tấn công về phía Dương Liệt: "Kéo dài thời gian đợi cho cô gái kia tỉnh lại chứ gì? Ngươi đến toà cô đảo kia tìm kiếm hồn phách y, là để bổ sung vào tà thuật khởi tử hoàn sinh, tìm không được thì lấy chính bản thân mình thay vào?!?"
Hết Chương 69
"Chúng tôi cần tìm người." Vương Nguyên giải thích nguyên nhân hai người cậu có mặt ở đây một cách ngắn gọn: "Đối phương biết dùng huyền thuật, sống ở đây với thời gian khá lâu, còn có thân phận xã hội che khuất.'
"Bọn tôi không phải người địa phương, cậu hỏi cũng vô dụng." Yến Khanh lòng man mác buồn, nhìn về phương xa: "Bọn tôi chỉ đến đây quay phim kinh dị mà thôi, mà cả ekip của tôi ở đâu hết rồi?"
"Ngủ." Dương Chiêu chỉ chỉ dưới lầu: "Bọn họ ngủ say như chết dưới bãi đậu xe, tôi còn tưởng chỉ có một mình cậu đi lên đây quay chụp."
Yến Khanh rùng mình: "Sao tôi dám. . ."
Vương Nguyên gật gù: "Cũng tốt, không bước vào toà chung cư này, tính mạng cũng được bảo toàn cao hơn."
Yến Khanh: ". . ." Thế là sao? Là sao?
"Kẻ mà chúng tôi cần tìm không giống người." Nhận được sự tán đồng của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên mới mở lời: "Chính xác hơn, gã ta là người nhưng lại bán linh hồn cho quỷ, hiện tại đang giam cầm rất nhiều oan hồn vừa mới chết."
Theo lý mà nói, người vừa mới chết thần thức không tỉnh táo, sẽ không có khả năng đi ám hại người khác, nhưng đối với những kẻ mang chấp niệm mà tử vong, đồng thời còn bị gã bơm thêm oán khí thì không thể nói trước. Vương Nguyên nghĩ ngợi, những vụ án chết người kì lạ xảy ra ở toà chung cư này đều có bóng dáng một bàn tay phía sau, dù cậu đã biết tiền căn hậu quả nguyên nhân dẫn đến cái chết, vẫn có cảm giác sự thật không đơn giản chỉ là như thế.
Trên đường đi Vương Tuấn Khải đã nói, người này quỷ kế đa đoan, nấp ở đây vung tay điều khiển từ xa, biến tấu những điều kiện tự nhiên lẫn phong thuỷ của vùng biển này trở thành vũ khí âm hiểm, từ từ sát hại người dân trong vùng để thu thập linh hồn. Ngày xưa từng có kẻ dùng hồn phách người khác để luyện tà thuật, ngày nay hiển nhiên cũng không thiếu người lợi dụng sinh mệnh người khác để phục vụ cho sự ích kỉ của bản thân, chẳng qua cách làm của gã kia quá trắng trợn, giống như gã không còn gì để sợ, không hề kiêng dè bành trướng tứ phương.
Cả cậu và Vương Tuấn Khải đều nghĩ đến một loại khả năng, gã sốt ruột, gấp gáp, không muốn chờ đợi vì thành phẩm sắp hoàn thành.
Những người gã ta bắt đi đều có ngày sinh tháng đẻ rất lộn xộn, không có quy luật, cho nên điều kiện bắt người nhất định nằm trên cơ thể nạn nhân, hoặc tất cả nạn nhân từng thực hiện hành vi nào đó cùng nhau – trong tình huống này, đám người dân làng chài kia đã cùng tham gia một vụ đào mỏ không thành công, rồi bị độc thuỷ quái hại chết. Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều cho rằng đệ tử Dương gia huyền môn có liên quan mật thiết đến sự kiện này, đều ăn ý nghĩ rằng kẻ mà bọn họ cần tìm chắc chắn là đối phương.
"Hôm nay trăng khuyết." Dương Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Các người muốn tìm ai thì phải nhanh chóng tìm ra, đợi đến lúc mây che đi trăng rồi, đây chính là sào huyệt ăn tươi nuốt sống của cả bốn người chúng ta."
"Cái gì bốn người? Tôi và anh không tham gia!" Yến Khanh giật bắn lên, mọi tham vọng về việc quay chụp nổi tiếng cậu ta đều quét sạch qua một bên. Cậu ta run ngón tay chỉ vào gương mặt thản nhiên đến đáng ăn đòn của Dương Chiêu: "Cho dù anh là người nhà họ Dương, cũng đừng nghĩ có thể ở lại đây giúp bọn họ! Lúc tôi thuê anh đã hỏi giá rất kỹ rồi, với cái giá đó sao có thể thuê một thiên sư cao cấp được! Anh quý trọng tính mạng mình chút đi!!'
Vương Nguyên sợ ngây người: "Thiên sư bây giờ chỉ cần dùng tiền là thuê được?"
Dương Chiêu liếc hắn một cái, lại liếc Yến Khanh: "Dù sao chúng ta cũng không ra được. Từ khi cậu tỉnh lại, tôi đã phát hiện chúng ta bị vây trong toà nhà này, đúng hơn là chỉ có thể hoạt động từ tầng 16 đến tầng 30, các nơi còn lại đều không liên thông được." Thứ này được gọi là thuật tù cấm, là một chiêu trò tà ma ngoại đạo được một kẻ điên rồ trong gia tộc phát minh ra. Dương Chiêu nhíu mày, người có thể sử dụng tà thuật này không nhiều lắm, hắn ta đại khái đã đoán được ai làm.
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đi đến trước mặt Dương Chiêu, không thèm giải thích mà đưa ra một cái lọ thuỷ tinh: "Tôi cần máu của anh."
Dương Chiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy dao tuỳ thân ra cắt một đường trong lòng bàn tay, để máu chảy vào lọ thuỷ tinh. Hắn ta có biết hung thủ là ai cũng không đủ sức đối kháng, chi bằng nhìn xem người này có tài cán gì.
Dương Chiêu nhìn Vương Tuấn Khải không hề có tí áy náy nào, tò mò: "Chỉ một chữ Dương của họ Yến kia đã xác định tôi là người của Dương gia huyền môn, có phải anh hơi gấp không?"
"Cậu mới vừa tự khai." Vương Tuấn Khải đáp luôn: "Người bình thường không thể biết được sự tồn tại của Dương gia huyền môn."
Dương Chiêu nhíu mày: "Ra vậy."
Vương Tuấn Khải: "Đừng cảm thán như thể mình thông hiểu trí tuệ, tôi biết thừa cậu đang mắng thầm trong lòng, 'a cái thằng cha cơ hội này'. Ông đây ghét nhất thể loại bụng đầy mưu kế mà cứ thích vờ ra dáng thỏ nâu, trào lưu này cũ rồi cập nhật cái mới đi."
Dương Chiêu: ". . ."
Vương Tuấn Khải dùng máu của Dương Chiêu làm vật dẫn, giọt máu lơ lửng trên không trung một lúc, đột nhiên bắt đầu xoay về hướng lần trên. Yến Khanh vừa thở phì phì theo ba người kia truy đuổi giọt máu, vừa rùng mình cảm khái, đúng là bọn họ đã bị ném qua một không gian khác, rõ ràng cả thảy bốn tên đều là thanh niên trai tráng, cứ cho là không vạm vỡ đi thì khi chạy cũng gây ra tiếng động hết sức ồn ào. Vậy mà dân cư sống trong chung cư này không ai đi ra, đèn phòng có bật lại chẳng thấy hơi người.
Cậu ta cũng đoán được, những 'người' ngồi trong các căn hộ xung quanh cũng chưa chắc là người.
Giọt máu di chuyển rất nhanh, chẳng mấy mà đã dẫn bốn người lên đến tầng cuối cùng. Nơi này là tầng VIP chuyên dụng cho cổ đông tham gia sáng lập chung cư, người bình thường không thể lên được, chia làm bốn phòng, trông phòng nào cũng âm u khó tả.
Giọt máu dừng giữa không trung, như thể đang phân vân không biết nên vọt về hướng nào.
"Huyết thống của tôi không sâu." Dương Chiêu đáp: "Tôi là con của chú của cô của chị của cha của em trai của ông nội của cậu. . ."
Vương Nguyên, Yến Khanh: ". . ."
"Được rồi." Vương Tuấn Khải biết hắn ta cố ý làm khó mình, huyết thống không thuần cũng đành chịu, thu hẹp phạm vi đã là tình huống tốt nhất: "Chia ra tìm, tôi đi dãy phòng tây, cậu và đồng bọn đi dãy phòng bắc, chắc chắn gã ta không ở hai hướng còn lại, gã không thể để vong linh loay hoay dưới ánh mặt trời. Tìm thấy rồi thì phát tín hiệu, đừng vội hành động."
Bốn người phân công xong, lập tức chia ra thành hai nhóm. Trên tầng chót này là địa bàn của gã pháp sư huyền môn, hiển nhiên đã được giăng thiên la địa võng, khắp nơi đều nồng nặc tử khí, chỉ bằng phương pháp bình thường không thể tìm thấy gã. Ngay cả khi Vương Tuấn Khải là phán quan, hắn cũng ôm lòng kiêng dè gã pháp sư ba phần, đây là nhân vật có tầm ảnh hưởng đến cơ đồ quốc gia, cũng không biết tại sao lại đi vào con đường tà đạo.
"Số liệu và thông tin về tư lịch trước đây của gã đều bị che dấu, e rằng đối phương là thiên nhân chuyển thế, không dễ dàng nắm bắt."
"Thiên nhân có thật sao?" Vương Nguyên đã nghe nhiều về ma quỷ, trước kia tuy cậu không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng phải thấy tận mắt thì cậu mới tin là có thật. Thiên nhân theo lời Vương Tuấn Khải nói chính là chỉ thần tiên trên trời ư? Nếu như thiên nhân còn phải chuyển thế đầu thai, vậy phải chăng ác quỷ cũng có thể nhập luân hồi trở thành người phàm?
Vương Nguyên không biết tại sao cậu lại suy nghĩ theo hướng này, nhưng cậu có dự cảm đây là một thông tin rất quý giá có liên quan đến bản thân mình và cả cái kết quỷ dị của chính cậu.
"Thiên nhân không dễ gặp được, đại đa số bọn họ chuyển thế đều là do được sắp đặt trước, ví dụ như ở một đất nước đó, thời cuộc đó, trong khoảng thời gian đó cần thay đổi toàn bộ thế cục, thiên nhân sẽ chuyển thế thành hoàng đế; trong tình huống thiên ai lũ lụt, hạn hán kéo dài làm cho dân số sụt giảm, bọn họ sẽ chuyển thế thành thầy tướng số hoặc là thiên sư để sớm đoán quẻ tính mệnh cứu độ chúng sinh; cũng có thiên nhân cố ý hạ phàm lịch kiếp, một là hoá giải kiếp nạn của bản thân, sớm ngày đạt được thành tựu vô cực, hai là tế thế cứu đời, nhìn không nổi thế đạo bi thảm. . ." Hắn vừa giải thích vừa kéo Vương Nguyên đi sát mình: "Xem ra hôm nay chúng ta gặp may."
Phàm là lời Vương Tuấn Khải nói trong lúc căng thẳng, đại đa số đều có ý nghĩa 'chuẩn bị đánh nhau vỡ đầu chảy máu'. Vương Nguyên im lặng nhìn hắn một cái, đại khái hắn hẳn cũng là một 'thiên nhân', không phải tiên giáng trần mà là tiên miệng quạ đen, nói gì đen là trúng ngay đó.
Dãy phòng phía tây của lầu 30 là một cái nhà kho, chính xác hơn nó được xây theo kiến trúc phòng hoàng đế của khách sạn nhiều sao, nhưng do bỏ hoang quá lâu và không có ai dọn dẹp nên đã bị trưng dụng thành nơi để thùng giấy, đồ đạc dụng cụ linh tinh, biến thành nhà ma điển hình. Trong phòng không có mùi gì ngoài hương nến nhàn nhạt, không cần nghĩ nhiều cũng biết bên trong có kẻ đang tác quái.
Bước đến bệ cửa, Vương Nguyên đột nhiên nghe thấy một tiếng động quen thuộc.
Cộp cộp cộp. Cộp cộp cộp.
Trong hành lang tầng lầu, không biết khi nào đã có một đôi giày cao gót màu hồng lẳng lặng nằm ở đó. Sắc hồng tươi tắn đối lập với không gian u ám xung quanh khiến cho người ta ớn lạnh sống lưng, tựa như màu hồng của nó là được máu pha loãng ra, đổ thêm thuốc nhuộm rồi phết lên trên.
Vương Nguyên cố tảng lờ đôi giày, theo chân Vương Tuấn Khải một mạch bước vào phòng đầu tiên của dãy tây.
. . .
Hồi sinh người chết là một nghi thức nghịch thiên hết sức nguy hiểm.
Đầu tiên, muốn hồi sinh người chết phải có một thi thể đã qua đời đủ bốn mươi chín ngày, cần dùng bảy linh hồn của bảy người có khát vọng sống sót khủng khiếp trong thời điểm gần chết. Máu của mười bảy này sẽ được rót vào cùng một cái đỉnh đồng, ngâm thi thể ban đầu vào đỉnh đồng trong tư thế ngồi thiền, niệm chú khởi thi, cứ cách bảy ngày ném một hồn vào đỉnh đồng cho đến khi nghi thức kết thúc là có thể hồi sinh chủ nhân thi thể kia.
"Nhan Nữ, Nhan Nữ, chị đợi một lát, chỉ cần đợi một lát là tôi có thể cứu sống chị. . ." Gã đàn ông quỳ gối bên cạnh quan tài bằng đá, vừa khẩn thiết nỉ non vừa quyến luyến không yên nhìn chằm chằm thi thể trong quan tài. Người bên trong đã rữa thành bạch cốt, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt ôn hoà, chiếc vòng tay bằng bạc nằm trơ trọi bên cạnh bộ xương, làm cho gã đàn ông càng da diết điên cuồng, quyết tâm đứng dậy đi đến bên cạnh đỉnh đồng.
"Nhan Nữ, chị dành cả đời để cứu sống bọn chúng, bọn chúng lại không hề ghi lòng tạc dạ, một mực muốn chị chết đi mới vừa lòng, bây giờ tôi đã tóm được sáu tên oan nghiệt đã đưa ra chủ ý giết chị năm xưa, tôi đã trả thù chúng giúp chị rồi. Chuyển thế thì sao? Đầu thai thì sao? Tôi vẫn tìm ra chúng, cho dù chúng ở tận chân trời góc bể nào. . ."
Gã cúi đầu nhìn đỉnh đồng đã chuyển từ màu vàng đồng sang màu đỏ như máu, bật cười khanh khách: "Vốn dĩ là tôi có thể đoạt được hồn phách của thiên nhân trên cao, nhưng xem ra trời chưa tuyệt mệnh y, y đã không còn ở đó nữa. . ."
"Quả nhiên muốn hồi sinh thành công cần dùng hồn phách thiên nhân." Vương Tuấn Khải chống tay lên cửa, không chút sợ hãi đẩy vào: "Gặp lại nhau sớm quá nhỉ? Dương chân nhân?"
Dương chân nhân ngẩng đầu nhìn hắn, hai tròng mắt đầy tơ máu và dáng vẻ tiều tuỵ xơ xác của gã làm hắn nhíu mày nắm Vương Nguyên lôi trở về: "Hắn đã không tắm bao lâu rồi? Còn không vệ sinh răng miệng nữa, đứng xa ra một chút!!"
Vương Nguyên: ". . .Lúc này không phải nên nói, ha ha, xem ta làm sao tìm thấy ngươi này?"
Dương chân nhân nheo mắt: "Khỏi nhiều lời, có gì muốn nói thì nói luôn đi, dù sao ta cũng không phản kháng, các ngươi muốn giết thì giết, ta cũng không sợ một phán quan đến nỗi co rúm chẳng làm gì được."
Vương Tuấn Khải: "Hai ba câu là nhắc đến nghề nghiệp riêng tư, ta cũng phải nói một lời, ngươi chơi lớn như vậy nhà ngươi có biết không?"
'Nhà' đúng là chọc đúng chỗ đau của Dương chân nhân – nói đúng hơn là đệ tử của Dương Chấn đạo gia huyền môn, cũng là người họ đã gặp ở dưới biển. Có thể đạt được hai chữ 'chân nhân', năng lực người này hiển nhiên không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới này, thì chỉ có thể là do tà thuật. Có lẽ lúc trước không ai nghĩ đến chuyện ấy, nhưng nếu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dương chân nhân, ắt đa số người sẽ hoài nghi tà thuật phản phệ dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.
Dương Liệt đúng là sắp bị tà thuật phản phệ, âm mưu đánh cắp hồn phách thiên nhân ngủ say dưới lòng biển không thành công, gã liền bị tà thuật giật ngược, người không ra người quỷ chẳng giống quỷ. Gã bây giờ so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy thì tơi tả thảm thiết hơn rất nhiều, nhưng Dương chân nhân dường như cũng không chú ý đến điều đó cho lắm..
Gã không sợ chết, gã còn thách thức Vương Tuấn Khải giết mình.
Một người sống trên đời, ngay cả tử vong cũng không sợ, còn sợ cái gì nữa?
Dương Liệt im lặng đanh mặt, mãi mới thở hắt ra một câu: "Nhà của ta ở đây, chỉ có một mình chị ấy, mọi ràng buộc huyết thống và tình thân đều là vô nghĩa với ta, ta đã sớm cắt đứt tình cảm dư thừa đó rồi. Ngày hôm nay ta sống không được, hai người các ngươi đến không kịp, sau khi ta chết trận pháp cầm tù sẽ tự động bị phá huỷ, các ngươi có thể đi ra ngoài ngay lập tức, tội gì đến đây gây thù chuốc oán?"
Vương Tuấn Khải bật cười: "Gây thù chuốc oán? Ngươi thiếp vàng lên mặt hơi nhiều rồi. Tưởng chết là hết việc? Ngươi quên ta là ai?"
"Phán quan, Vương phán quan, mấy trăm năm trước ngươi và vị thiên nhân kia nổi tiếng như vậy, ai mà không biết." Dương Liệt mỉm cười: "Nhưng bây giờ thì khác, cảnh còn người mất, phong hoa tuyệt đại thì thế nào? Tài cao học rộng tinh tường thiên địa thì làm sao? Cuối cùng cũng chết mất xác, hồn phách ngủ say ở biển sâu, người khác đều quên mất, ngay cả kẻ thân cận nhất cũng không giúp đỡ được gì, cô độc tận cùng."
"Ít đào bới chuyện cũ đi, ta thừa biết ngươi đang tính toán cái gì." Vương Tuấn Khải vung Bút Phán lên, một trục hoành trên không trung lập tức xuất hiện, theo từng nét bút hùng hồn mạnh mẽ của hắn, hàng loạt những mũi tên bắt đầu xuất hiện, không kịp chờ đợi mà tấn công về phía Dương Liệt: "Kéo dài thời gian đợi cho cô gái kia tỉnh lại chứ gì? Ngươi đến toà cô đảo kia tìm kiếm hồn phách y, là để bổ sung vào tà thuật khởi tử hoàn sinh, tìm không được thì lấy chính bản thân mình thay vào?!?"
Hết Chương 69
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.