Chương 340: Bẫy rập
Tuý Vân Tử
15/08/2017
Ba người cùng nhau đi đến trước một căn phòng có
lối trang trí đơn sơ thanh tĩnh, bất quá Trần Dương cũng đã thông qua
thần thức mà phát hiện bên trong phòng này đang có một cao thủ Kết Đan
Kỳ ngồi đả toạ bên trong.
Trong phủ viện nhỏ bé này, chỉ có một cao thủ Kết Đan Kỳ cùng với vài người gia nô phàm nhân. Dù nhìn như thế nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
Bất quá, Trần Dương thì lại trước sau bình tĩnh, chỉ đứng trước cửa căn phòng, đến một bộ ghế đá gần đó ngồi xuống.
Lúc này, Bạch Chính và Thẩm Lan lại vòng ra phía sau đứng, bộ dáng lấy Trần Dương làm chủ.
- Đạo hữu tới chơi, lão hủ không kịp tiếp đón, xin thứ lỗi.
Ngay lúc này, một tràng cười tự tin truyền ra.
Tràng cười này tựa như mang theo âm ba công kích, vừa truyền tới liền làm cho Thẩm Lan cảm thấy đau đớn não hải, nhưng rất nhanh liền cảm thấy một cỗ lực lượng ôn nhu bao bọc lấy nàng, làm cho nàng không còn cảm giác khó chịu gì nữa.
Mà tràng cười bên trong cũng dứt. Chỉ thấy một lão đạo sĩ từ bên trong bước ra. Người này vừa bước ra, đột nhiên sắc mặt Trần Dương mỉm cười thần bí, cũng không đứng dậy mà nói:
- Đã lâu không gặp, phong thái đạo hữu vẫn như xưa!
- Hắc hắc, ta cũng không ngờ, ngày đó gặp nhau sơ sài mà đạo hữu vẫn còn nhớ ta. Thật là vinh hạnh. Bất quá, không biết hôm nay đạo hữu đến tệ xá là có việc gì?
Người vừa bước ra, cũng không phải là người xa lạ mà là vị đạo sĩ năm xưa Trần Dương từng gặp qua ở Hội đấu giá ở Vô Biên Thành. Lúc ấy Trần Dương còn có cảm giác kỳ lạ, thì ra người này lại là một người thuộc Nam Nhạc Phái.
Sở dĩ Trần Dương đoán ra người này thuộc Nam Nhạc Phái chính là vì tiêu ký trên áo lão hiện giờ. Năm xưa, đạo sĩ này chỉ mặc đạo bào đơn sơ, hơn nữa Trần Dương khi ấy chỉ nhìn xa xa, cho nên hiện giờ trực tiếp tiếp xúc mới nhận ra thân phận thực sự của đối phương.
Mà dĩ nhiên, vị đạo sĩ này cũng không ngờ, năm xưa chỉ là có chút chú ý tới Trần Dương, hôm nay không ngờ gặp gỡ tại đây. Hiển nhiên đúng là thế sự khó lường.
Lúc này, Trần Dương nghe đạo sĩ nói xong liền cười nhạt, nói:
- Đến tệ xá? Ta nhớ nơi này từ khi nào đã đổi chủ rồi?
- Nói vậy, đạo hữu đây chính là Trần Dương. Phản đồ của Nam Nhạc Phái chúng ta năm xưa?
- Phản đồ? Buồn cười. Ta còn đang muốn hỏi tại sao Nam Nhạc Phái lại dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này để đối phó với những người này?
- Hừ, năm xưa ngươi cùng Thẩm Lan thông đồng cấu kết, giết hại đồng môn. Còn nói cái gì thủ đoạn hay không thủ đoạn? Bổn môn tha cho nàng một mạng cũng xem như đủ nhân nghĩa!
Lão đạo sĩ tóc tai dựng đứng, lớn tiếng quát.
- Càn rỡ!
Trần Dương còn chưa ra tay, Cẩm Y Vệ Bạch Chính đã cảm nhận được ý chí tức giận của hắn, liền quát một tiếng, thân ảnh tựa như lưu tinh lao tới, người chưa tới thì kiếm khí lăng lệ đã lao đến, vô cùng sắc bén.
Lão đạo sĩ từ đầu vẫn chú ý đến Bạch Chính, còn cho rằng Bạch Chính là chính là chỗ ỷ lại của Trần Dương, cho nên giờ phút này cười lớn nói:
- Dựa vào một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ mà muốn hung hăng càn quấy, cút!
Lão đạo nói xong, lập tức từ trong bàn tay xuất hiện một cái kính bát quái xoay tròn, đem kiếm khí của Bạch Chính đánh tới toàn bộ cản trở hấp thu không còn sót lại chút gì.
Bạch Chính thấy vậy không những không sợ hãi mà đột ném thanh kiếm trong tay lên không trung, bàn tay kết xuất thủ ấn, quát:
- Trảm!
Chỉ thấy kiếm ảnh xoay tròn, từ một kiếm bỗng hoá ra thành mười thanh kiếm tạo thành một vòng cung, nhanh như chớp đâm tới.
Lão đạo giờ phút này cũng hai mắt ngưng trọng, đang chuẩn bị xuất sử thủ pháp càng mạnh hơn để đối phó thì bỗng dưng phía trên bầu trời vang lên tiếng quát:
- Dừng tay! Các ngươi xem đây là nơi nào!
Lời vừa nói xong, lập tức một thủ chưởng màu vàng chói lọi ầm ầm vỗ xuống, không chút nương tình vỗ tới Bạch Chính.
Uy áp cỡ này, dù là kẻ ngu cũng cảm nhận được một khí tức khổng lổ của Nguyên Anh Kỳ.
Bạch Chính sắc mặt có chút biến đổi, thế nhưng không chút yếu thế, há mồm định cắn đầu lưỡi thi triển bí thuật nào đó thì Trần Dương lãnh đạm đứng dậy, thân ảnh loé lên liền xuất hiện trước mặt Bạch Chính ngăn gã lại rồi nói:
- Để ta!
Trần Dương nói xong, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh kiếm tràn ngập kim quang.
Kiếm này vừa ra liền vang lên âm thanh ong ong, toả sáng rực rỡ.
Ác Vận!
Chỉ thấy Trần Dương từ lúc thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bạch Chính cho đến khi xuất Ác Vận ra nói thì lâu nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt liền đã đâm lên một kiếm.
Đoạt Mệnh!
Đệ nhất thức trong Trừu Hồn Lục Kiếm!
Chỉ thấy kiếm ảnh nhẹ nhàng phiêu dật, vừa lao lên liền đem bàn tay chém ra làm hai, lao thẳng tới một đám mây lơ lửng trên bầu trời.
Một tiếng quát lớn giận dữ truyền ra!
Chỉ thấy ngay khi kiếm ảnh lao lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện một hư ảnh chiến phủ khổng lồ hung hăng đón đỡ, tạo thành âm thanh rền rĩ, bất phân thắng bại với Ác Vận.
Trần Dương thấy vậy cười nhạt, thân hình thoáng lên một cái liền xuất hiện trên bầu trời, đứng đối diện với người vừa đến, khí tức Nguyên Anh Kỳ trên thân không chút khách khí tràn ra.
Lúc này, người trong đám mây cảm nhận uy áp Nguyên Anh Kỳ, sắc mắt mới thoáng cái dịu lại. Vả lại vừa rồi mặc dù giao thủ hời hợt, nhưng gã cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ trong một kiếm kia, cho nên thái độ thoáng cái hoà hoãn lại chắp tay nói:
- Tại hạ Viên Thành, là trưởng lão Nam Nhạc Thành. Phía bên trong thành vốn có nghiêm lệnh của Thành Vương nghiêm cấm phát sinh chiến đấu. Nếu như đạo hữu có ân oán gì xin mời ra khỏi thành giải quyết.
Nói xong, Viên Thành âm thầm đưa tay ra sau, bắt một cái ấn ký cổ quái đem đại trận thủ hộ của Nam Nhạc Thành toàn bộ kích phát lên.
- Thì ra là Viên đạo huynh. Chuyện này có chút hiểu lầm. Chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi. Vừa rồi là người kia ra tay trước. Hơn nữa, vừa rồi dáng vẻ của đạo huynh đây đối với thuộc hạ của ta dáng vẻ cũng không được tốt lắm. Hiện giờ ta muốn đòi đạo hữu cho ta một cái công đạo.
Trần Dương khoé miệng vểnh lên, đưa tay gảy gảy tai, ra vẻ thong dong hờ hững làm như không thấy hành động ẩn giấu vừa rồi của Viên Thành.
Viên Thành nghe vậy thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói:
- Hừ, đạo hữu có biết đây là đâu không?
- Ta không cần biết đây là đâu. Nếu còn nói nhảm một lời nữa, thì không chỉ đạo hữu phải cho ta công đạo, mà vị đạo hữu đang ẩn thân sau lưng ngươi cũng sẽ chịu chung số phận.
Trần Dương không cho là đúng nói.
Viên Thành vừa nghe vậy thì sắc mặt thoáng cái biến đổi. Mà từ sau lưng hắn bỗng hiện lên một tiềng cười yêu kiều:
- Đạo hữu quả nhiên thần thông thâm sâu khó lường. Bất quá, không biết năng lực của ngươi có mạnh như miệng lưỡi của ngươi hay không đây?
Người này tuy giọng nói yêu kiều, mị nhãn toả ra bốn phía thế nhưng lời nói lại ẩn hàm theo vẻ tự ngạo.
Nhìn nhìn người này, đột nhiên Trần Dương nở nụ cười ha ha, nói:
- Đạo hữu đây chắc là người của Nam Nhạc Phái có đúng không?
- Không sai, tiểu nữ là Viên Phi Phi, là trưởng lão khách khanh của Nam Nhạc Phái. Có vấn đề gì sao?
Viên Phi Phi nghe Trần Dương nói thì thẳng thắng thừa nhận, lộ ra ánh mắt châm chọc.
Trần Dương lắc nhẹ đầu, lãnh đạm nói:
- Nếu hai ngươi cho rằng có thể dựa vào đại trận này mà uy hiếp Trần mỗ thì sai lầm rồi.
Nói xong, đột nhiên Trần Dương điểm tay tới một cái.
Lập tức phía trước xuất hiện một thân ảnh lạnh lùng, chính là phân thân của hắn.
Phân thân vừa xuất hiện, thân hình lập tức ưỡn ngực, hai tay vung thành hai đầu quyền tràn ngập kim quang phù văn hung hăng đấm tới.
Chỉ thấy theo hai quyền lao ra, linh khí chung quanh tựa như bị cuốn lấy, cuồn cuộn hấp thu vào, làm cho hai quyền ảnh này chỉ trong chớp mắt liền ngưng thật, hơn nữa càng bay càng lớn.
Viên Thanh và Viên Phi Phi thấy vậy liền kinh hãi, không chút do dự nhoáng lên tránh ra.
Thế nhưng quyền ảnh quá nhanh, hầu như vừa xuất ra liền đã đến trước mặt. Hai người dù tránh né qua một bên kịp thời nhưng cũng bị sượt qua mặt, ngay cả linh khí hộ thân cực mạnh cũng không chống đỡ được chút nào. Nhất thời trên mặt truyền đến cảm giác đau rát.
Mà hai quyền ảnh kia cũng không có trực tiếp va chạm với hai người mà chỉ là quyền phong sượt qua mà thôi, thế nhưng cũng làm cho hai người bị thương, làm cho cả hai đều co rụt tròng mắt nhìn theo quyền ảnh.
Chỉ thấy quyền ảnh lao đi nhưng không chút nào suy yếu, mà theo khoảng cách ngày càng xa thì càng ngưng thật, hiện giờ lao lên bầu trời phía xa cũng đã biến thành hai quyền ảnh tựa như do hoàng kim điêu khắc mà thành.
‘Bồng~~~’
Một âm thanh rền rĩ trầm thấp truyền ra, cả Nam Nhạc Thành chỉ trong phút chốc liền lắc lư. Chỉ thấy bầu trời vốn đang mát mẻ, đột nhiên nghạnh sanh sanh bị xé mở một khoảng không, sau đó là toàn bộ khoảng không sụp đổ. Đại trận của Nam Nhạc Thành sớm đã bị hai quyền lập tức oanh vỡ, cảnh tượng hết sức kinh diễm.
Lúc này, đại trận vừa bị phá vỡ, ánh mặt trời chói chang lập tức không còn gì che chắn, toả xuống khắp toà thành.
Thường ngày, trận pháp vốn luôn ở chế độ bán kích hoạt, thế nhưng cũng có thể cản lại một phần ánh mặt trời gay gắt, đồng thời điều hoà một phần nhiệt độ cho cư dân bên trong. Thế nhưng giờ phút này, đại trận thoáng cái bị đập vỡ, làm cho toàn bộ toà thành thoáng cái sôi trào lên. Ai nấy đều nhao nhao nhìn lên bầu trời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phủ viện nhỏ bé này, chỉ có một cao thủ Kết Đan Kỳ cùng với vài người gia nô phàm nhân. Dù nhìn như thế nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
Bất quá, Trần Dương thì lại trước sau bình tĩnh, chỉ đứng trước cửa căn phòng, đến một bộ ghế đá gần đó ngồi xuống.
Lúc này, Bạch Chính và Thẩm Lan lại vòng ra phía sau đứng, bộ dáng lấy Trần Dương làm chủ.
- Đạo hữu tới chơi, lão hủ không kịp tiếp đón, xin thứ lỗi.
Ngay lúc này, một tràng cười tự tin truyền ra.
Tràng cười này tựa như mang theo âm ba công kích, vừa truyền tới liền làm cho Thẩm Lan cảm thấy đau đớn não hải, nhưng rất nhanh liền cảm thấy một cỗ lực lượng ôn nhu bao bọc lấy nàng, làm cho nàng không còn cảm giác khó chịu gì nữa.
Mà tràng cười bên trong cũng dứt. Chỉ thấy một lão đạo sĩ từ bên trong bước ra. Người này vừa bước ra, đột nhiên sắc mặt Trần Dương mỉm cười thần bí, cũng không đứng dậy mà nói:
- Đã lâu không gặp, phong thái đạo hữu vẫn như xưa!
- Hắc hắc, ta cũng không ngờ, ngày đó gặp nhau sơ sài mà đạo hữu vẫn còn nhớ ta. Thật là vinh hạnh. Bất quá, không biết hôm nay đạo hữu đến tệ xá là có việc gì?
Người vừa bước ra, cũng không phải là người xa lạ mà là vị đạo sĩ năm xưa Trần Dương từng gặp qua ở Hội đấu giá ở Vô Biên Thành. Lúc ấy Trần Dương còn có cảm giác kỳ lạ, thì ra người này lại là một người thuộc Nam Nhạc Phái.
Sở dĩ Trần Dương đoán ra người này thuộc Nam Nhạc Phái chính là vì tiêu ký trên áo lão hiện giờ. Năm xưa, đạo sĩ này chỉ mặc đạo bào đơn sơ, hơn nữa Trần Dương khi ấy chỉ nhìn xa xa, cho nên hiện giờ trực tiếp tiếp xúc mới nhận ra thân phận thực sự của đối phương.
Mà dĩ nhiên, vị đạo sĩ này cũng không ngờ, năm xưa chỉ là có chút chú ý tới Trần Dương, hôm nay không ngờ gặp gỡ tại đây. Hiển nhiên đúng là thế sự khó lường.
Lúc này, Trần Dương nghe đạo sĩ nói xong liền cười nhạt, nói:
- Đến tệ xá? Ta nhớ nơi này từ khi nào đã đổi chủ rồi?
- Nói vậy, đạo hữu đây chính là Trần Dương. Phản đồ của Nam Nhạc Phái chúng ta năm xưa?
- Phản đồ? Buồn cười. Ta còn đang muốn hỏi tại sao Nam Nhạc Phái lại dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này để đối phó với những người này?
- Hừ, năm xưa ngươi cùng Thẩm Lan thông đồng cấu kết, giết hại đồng môn. Còn nói cái gì thủ đoạn hay không thủ đoạn? Bổn môn tha cho nàng một mạng cũng xem như đủ nhân nghĩa!
Lão đạo sĩ tóc tai dựng đứng, lớn tiếng quát.
- Càn rỡ!
Trần Dương còn chưa ra tay, Cẩm Y Vệ Bạch Chính đã cảm nhận được ý chí tức giận của hắn, liền quát một tiếng, thân ảnh tựa như lưu tinh lao tới, người chưa tới thì kiếm khí lăng lệ đã lao đến, vô cùng sắc bén.
Lão đạo sĩ từ đầu vẫn chú ý đến Bạch Chính, còn cho rằng Bạch Chính là chính là chỗ ỷ lại của Trần Dương, cho nên giờ phút này cười lớn nói:
- Dựa vào một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ mà muốn hung hăng càn quấy, cút!
Lão đạo nói xong, lập tức từ trong bàn tay xuất hiện một cái kính bát quái xoay tròn, đem kiếm khí của Bạch Chính đánh tới toàn bộ cản trở hấp thu không còn sót lại chút gì.
Bạch Chính thấy vậy không những không sợ hãi mà đột ném thanh kiếm trong tay lên không trung, bàn tay kết xuất thủ ấn, quát:
- Trảm!
Chỉ thấy kiếm ảnh xoay tròn, từ một kiếm bỗng hoá ra thành mười thanh kiếm tạo thành một vòng cung, nhanh như chớp đâm tới.
Lão đạo giờ phút này cũng hai mắt ngưng trọng, đang chuẩn bị xuất sử thủ pháp càng mạnh hơn để đối phó thì bỗng dưng phía trên bầu trời vang lên tiếng quát:
- Dừng tay! Các ngươi xem đây là nơi nào!
Lời vừa nói xong, lập tức một thủ chưởng màu vàng chói lọi ầm ầm vỗ xuống, không chút nương tình vỗ tới Bạch Chính.
Uy áp cỡ này, dù là kẻ ngu cũng cảm nhận được một khí tức khổng lổ của Nguyên Anh Kỳ.
Bạch Chính sắc mặt có chút biến đổi, thế nhưng không chút yếu thế, há mồm định cắn đầu lưỡi thi triển bí thuật nào đó thì Trần Dương lãnh đạm đứng dậy, thân ảnh loé lên liền xuất hiện trước mặt Bạch Chính ngăn gã lại rồi nói:
- Để ta!
Trần Dương nói xong, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh kiếm tràn ngập kim quang.
Kiếm này vừa ra liền vang lên âm thanh ong ong, toả sáng rực rỡ.
Ác Vận!
Chỉ thấy Trần Dương từ lúc thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bạch Chính cho đến khi xuất Ác Vận ra nói thì lâu nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt liền đã đâm lên một kiếm.
Đoạt Mệnh!
Đệ nhất thức trong Trừu Hồn Lục Kiếm!
Chỉ thấy kiếm ảnh nhẹ nhàng phiêu dật, vừa lao lên liền đem bàn tay chém ra làm hai, lao thẳng tới một đám mây lơ lửng trên bầu trời.
Một tiếng quát lớn giận dữ truyền ra!
Chỉ thấy ngay khi kiếm ảnh lao lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện một hư ảnh chiến phủ khổng lồ hung hăng đón đỡ, tạo thành âm thanh rền rĩ, bất phân thắng bại với Ác Vận.
Trần Dương thấy vậy cười nhạt, thân hình thoáng lên một cái liền xuất hiện trên bầu trời, đứng đối diện với người vừa đến, khí tức Nguyên Anh Kỳ trên thân không chút khách khí tràn ra.
Lúc này, người trong đám mây cảm nhận uy áp Nguyên Anh Kỳ, sắc mắt mới thoáng cái dịu lại. Vả lại vừa rồi mặc dù giao thủ hời hợt, nhưng gã cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ trong một kiếm kia, cho nên thái độ thoáng cái hoà hoãn lại chắp tay nói:
- Tại hạ Viên Thành, là trưởng lão Nam Nhạc Thành. Phía bên trong thành vốn có nghiêm lệnh của Thành Vương nghiêm cấm phát sinh chiến đấu. Nếu như đạo hữu có ân oán gì xin mời ra khỏi thành giải quyết.
Nói xong, Viên Thành âm thầm đưa tay ra sau, bắt một cái ấn ký cổ quái đem đại trận thủ hộ của Nam Nhạc Thành toàn bộ kích phát lên.
- Thì ra là Viên đạo huynh. Chuyện này có chút hiểu lầm. Chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi. Vừa rồi là người kia ra tay trước. Hơn nữa, vừa rồi dáng vẻ của đạo huynh đây đối với thuộc hạ của ta dáng vẻ cũng không được tốt lắm. Hiện giờ ta muốn đòi đạo hữu cho ta một cái công đạo.
Trần Dương khoé miệng vểnh lên, đưa tay gảy gảy tai, ra vẻ thong dong hờ hững làm như không thấy hành động ẩn giấu vừa rồi của Viên Thành.
Viên Thành nghe vậy thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói:
- Hừ, đạo hữu có biết đây là đâu không?
- Ta không cần biết đây là đâu. Nếu còn nói nhảm một lời nữa, thì không chỉ đạo hữu phải cho ta công đạo, mà vị đạo hữu đang ẩn thân sau lưng ngươi cũng sẽ chịu chung số phận.
Trần Dương không cho là đúng nói.
Viên Thành vừa nghe vậy thì sắc mặt thoáng cái biến đổi. Mà từ sau lưng hắn bỗng hiện lên một tiềng cười yêu kiều:
- Đạo hữu quả nhiên thần thông thâm sâu khó lường. Bất quá, không biết năng lực của ngươi có mạnh như miệng lưỡi của ngươi hay không đây?
Người này tuy giọng nói yêu kiều, mị nhãn toả ra bốn phía thế nhưng lời nói lại ẩn hàm theo vẻ tự ngạo.
Nhìn nhìn người này, đột nhiên Trần Dương nở nụ cười ha ha, nói:
- Đạo hữu đây chắc là người của Nam Nhạc Phái có đúng không?
- Không sai, tiểu nữ là Viên Phi Phi, là trưởng lão khách khanh của Nam Nhạc Phái. Có vấn đề gì sao?
Viên Phi Phi nghe Trần Dương nói thì thẳng thắng thừa nhận, lộ ra ánh mắt châm chọc.
Trần Dương lắc nhẹ đầu, lãnh đạm nói:
- Nếu hai ngươi cho rằng có thể dựa vào đại trận này mà uy hiếp Trần mỗ thì sai lầm rồi.
Nói xong, đột nhiên Trần Dương điểm tay tới một cái.
Lập tức phía trước xuất hiện một thân ảnh lạnh lùng, chính là phân thân của hắn.
Phân thân vừa xuất hiện, thân hình lập tức ưỡn ngực, hai tay vung thành hai đầu quyền tràn ngập kim quang phù văn hung hăng đấm tới.
Chỉ thấy theo hai quyền lao ra, linh khí chung quanh tựa như bị cuốn lấy, cuồn cuộn hấp thu vào, làm cho hai quyền ảnh này chỉ trong chớp mắt liền ngưng thật, hơn nữa càng bay càng lớn.
Viên Thanh và Viên Phi Phi thấy vậy liền kinh hãi, không chút do dự nhoáng lên tránh ra.
Thế nhưng quyền ảnh quá nhanh, hầu như vừa xuất ra liền đã đến trước mặt. Hai người dù tránh né qua một bên kịp thời nhưng cũng bị sượt qua mặt, ngay cả linh khí hộ thân cực mạnh cũng không chống đỡ được chút nào. Nhất thời trên mặt truyền đến cảm giác đau rát.
Mà hai quyền ảnh kia cũng không có trực tiếp va chạm với hai người mà chỉ là quyền phong sượt qua mà thôi, thế nhưng cũng làm cho hai người bị thương, làm cho cả hai đều co rụt tròng mắt nhìn theo quyền ảnh.
Chỉ thấy quyền ảnh lao đi nhưng không chút nào suy yếu, mà theo khoảng cách ngày càng xa thì càng ngưng thật, hiện giờ lao lên bầu trời phía xa cũng đã biến thành hai quyền ảnh tựa như do hoàng kim điêu khắc mà thành.
‘Bồng~~~’
Một âm thanh rền rĩ trầm thấp truyền ra, cả Nam Nhạc Thành chỉ trong phút chốc liền lắc lư. Chỉ thấy bầu trời vốn đang mát mẻ, đột nhiên nghạnh sanh sanh bị xé mở một khoảng không, sau đó là toàn bộ khoảng không sụp đổ. Đại trận của Nam Nhạc Thành sớm đã bị hai quyền lập tức oanh vỡ, cảnh tượng hết sức kinh diễm.
Lúc này, đại trận vừa bị phá vỡ, ánh mặt trời chói chang lập tức không còn gì che chắn, toả xuống khắp toà thành.
Thường ngày, trận pháp vốn luôn ở chế độ bán kích hoạt, thế nhưng cũng có thể cản lại một phần ánh mặt trời gay gắt, đồng thời điều hoà một phần nhiệt độ cho cư dân bên trong. Thế nhưng giờ phút này, đại trận thoáng cái bị đập vỡ, làm cho toàn bộ toà thành thoáng cái sôi trào lên. Ai nấy đều nhao nhao nhìn lên bầu trời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.