Chương 256: Tái ngộ cố nhân
Tuý Vân Tử
28/07/2017
Trần Dương nhìn pho tượng gỗ con thỏ mà trầm ngâm.
Lúc này, pho tượng gỗ được Trần Dương thiết trí một đạo Sinh cấm, lập tức có một khí tức sinh động mơ hồ lấp loé.
Trần Dương nhìn nó một cái, đặt qua một bên rồi tiếp tục cầm lấy pho tượng tiếp theo...
Cứ như vậy, hết tháng này cho đến tháng nọ nối tiếp trôi qua, mãi cho đến khi năm tháng trôi qua bên trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương mới nhận được truyền niệm của Cao Thiết nói muốn báo cáo.
Trần Dương ánh mắt chớp động, thu lại động tác trong tay rồi đứng dậy, cả người xuất hiện bên ngoài sân sau của cửa hàng.
Lúc này, cái sân vốn không rộng lắm lại càng trở nên chật hẹp khi có đến vài chục người chen chân nhau mà đứng.
Trần Dương nhìn thấy Cao Thiết và chín binh vệ khác đang dẫn theo mấy chục người nữa, phần lớn đều bị đánh ngất, nhưng cũng có vài người ánh mắt hung ác nhìn Trần Dương đột ngột xuất hiện mà kinh hãi.
Cao Thiết nhìn thấy Trần Dương liền tiến tới cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, tất cả phạm nhân đã được áp giải về quy án!
Trần Dương gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua một lượt, phất tay một cái lập tức triệu hồi toàn bộ đám người vào bên trong Pháp Đường.
Mười binh vệ bao gồm Cao Thiết là đội trưởng chia làm hai hàng đứng hai bên, còn đám phạm nhân thì quỳ chính giữa.
Trần Dương nhìn Cao Thiết nói:
- Đọc tội trạng từng người ra!
- Dạ, đại nhân. Người thứ nhất, Lý Xuyên, sáu tháng trước can tội giết hại hàng xóm vì nghi ngờ người kia ăn cắp của hắn một con gà. Thế nhưng sau đó mới phát hiện con gà của mình là bị con chó của chính gã giết chết. Thế nhưng người này chẳng những không biết hối tội lại tiếp tục đút lót quan phủ, đem mọi chuyện dìm xuống. Cách đây ba tháng, người này còn dùng mưu kế cưỡng đoạt người goá phụ này. Người này tội ác khó dung, xin đại nhân suy xét.
Cao Thiết nói xong liền chờ đợi phán quyết của Trần Dương.
Trần Dương lại nhìn người đàn ông đang mở mắt hung ác nhìn lên mà hỏi:
- Lý Xuyên, ngươi còn lời gì để nói hay không?
- Phi, một đám giả thần giả quỷ. Nếu có bằng chứng thì kiện ta lên quan phủ đi, các người là thứ gì?
Lý Xuyên lớn tiếng mắng chửi.
Trần Dương nghe vậy thì lạnh nhạt nói:
- Phạm nhân Lý Xuyên, can tội giết người, cưỡng dâm, lại còn quanh co chối tội, không có ý hối cải, phạt xử tử, đem thần hồn trực tiếp giam vào Phán Ngục một trăm năm mới được tiến vào luân hồi.
Nói xong, Trần Dương vung tay, từ trên nóc điện giáng xuống một đạo lôi quang thô to bằng cổ tay đánh xuống chính xác vào đỉnh đầu Lý Xuyên.
‘Rầm!’
Lý Xuyên vốn còn cười lạnh, đột nhiên bị một đạo lôi quang đánh xuống tan nát thân thể, chỉ còn một đạo hồn phách mờ nhạt với gương mặt kinh hoảng, ngay lập tức biến mất tại chỗ, hiển nhiên là đã bị đánh vào Phán Ngục rồi.
Cảm nhận uy lực bên trong Lôi quang, ngay cả đám binh vệ trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ, còn đám phạm nhân còn lại thì cả đám run cầm cập, cũng biết chuyện này không phải là nằm mơ.
Thấy Trần Dương đã phán án xong, Cao Thiết lại tiến lên nói tiếp:
- Phạm nhân tiếp theo là Tống Ngạn...
Trần Dương lắng nghe Cao Thiết nói xong, lại nhìn đến dáng vẻ người phạm tội là một ông lão gần sáu mươi tuổi, nét mặt khắc khổ nhăn nhúm, thân thể run run, pháp nhãn mở ra liền nói:
- Tống lão vì bảo vệ con dâu tránh khỏi bạo hành của con trai nên phạm tội ngộ sát. Hơn nữa cả đời làm việc thiện, tích luỹ công đức sâu dày. Hơn nữa ông lão sau khi giết con thì liền tự thú, nhưng quan phủ đã xét xử đúng tình lý cho về, nay phóng thích tại chỗ.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, sau đó lập tức có một binh vệ dìu ông lão qua một bên.
Đã có những ví dụ trước, những người phía sau hầu như không ai dám che giấu hay úp mở gì nữa mà có gì nói nấy, thậm chí có một số người vì sợ mà còn tự thú thêm một số chuyện bí ẩn khác trong lòng.
Trần Dương cũng căn cứ theo tội trạng và công đức của từng người, cũng dựa vào quan hệ nhân quả bên trong mà xét xử, khiến cho người nào người nấy tâm phục khẩu phục.
Qua một lúc lâu, phạm nhân cuối cùng cũng đã xử xong, Trần Dương liền đứng dậy nói:
- Thẩm án xong, những người được phóng thích thì binh vệ mang trả về chỗ của họ. Còn người khác thì lập tức chấp hành bản án!
Nói xong, Trần Dương đem tất cả truyền tống ra ngoài.
Hai ngày sau, chờ cho tất cả binh vệ tập hợp trở lại thì Trần Dương mới nhìn tất cả nói:
- Trong quá trình điều tra, tuyệt đối không quá cứng nhắc mà phải linh động theo từng trường hợp, tuyệt đối không bắt oan người tốt cũng không lọt lưới kẻ xấu. Bất quá, đối với những người đã bị quan phủ hoặc bị nhân quả báo ứng thì không cần tra xét thêm. Chúng ta chỉ chấp hành lùng bắt những kẻ thủ ác lọt lưới mà thôi. Tất cả hiểu chưa?
- Chúng thuộc hạ đã hiểu, tạ đại nhân chỉ điểm!
Nguyên đám binh vệ cung kính hô.
Trần Dương gật đầu hài lòng nói:
- Thấy mọi người mới qua một thời gian ngắn đã có tiến bộ, lần này nhiệm vụ cũng làm rất tốt. Ngoài nhiệm vụ ra, các ngươi cũng cần không ngừng trau dồi tu vi. Hiện giờ bổn quan thưởng cho mỗi binh vệ một trăm Hạ phẩm linh thạch, Đội trưởng Cao Thiết hai trăm Hạ phẩm linh thạch. Mong rằng các ngươi sớm ngày tăng tiến tu vi, hoàn thành tốt hơn nữa những nhiệm vụ được giao. Có được hay không?
- Tạ đại nhân ban thưởng! Chúng ta xin dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ!
- Được rồi, mọi người ai ở đâu thì cũng nên trở về, tránh những người khác nghi ngờ. Sau này, trừ những vụ án phức tạp có liên quan đến nhân mạng mà quan phủ không phát hiện thì mới báo cáo lên cho Cao đội trưởng, còn lại các tin tức khác thì các ngươi tự mình xử lý, có thể đem đến quan phủ cho bọn họ xử lý. Ngoài ra, đối với tin tức các loại thế lực tu tiên nơi này cũng cần chú ý thăm dò một chút, sau đó báo lên Cao Thiết để làm bản tổng hợp báo cáo cho ta.
Trần Dương nhẹ nhàng phân phó, sau đó tuỳ ý để cho bọn họ rời đi.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, chín binh vệ được Trần Dương phái ra nay đã trở thành những người có thân phận hiển hách bên trong Thiên Phong Thành.
Một năm sau, vào một buổi tối.
Trăng thanh gió mát, người qua kẻ lại như dệt cửi, tiếng cười nói chen chúc nhau vô cùng sôi động.
Đó chính là cảnh vật hai bên bờ Thiên Phong Giang lúc này. Đây chính là tên con sông chảy vào Thiên Phong Thành.
Thiên Phong Giang lúc này có nhiều ghe thuyền tấp nập, bên trong truyền ra đủ thứ tiếng nói cười. Mà bên bờ sông cũng có nhiều người qua lại, không ai chú ý lúc này có một thanh niên đang ngồi bên một gốc cây dương liễu toả bóng ra sông, cành lá rũ xuống tựa như một cánh tay dịu dàng vuốt ve mặt nước.
Người này chính là Trần Dương.
Lúc này Trần Dương ngồi tại chỗ, trong tay cầm một khối gỗ. Nếu nhìn kỹ, khối gỗ này chính là một người đạo sĩ mặc đạo bào, sắc mặt bình thường, dáng vẻ có chút tiên phong đạo cốt.
Người này chính là gã đạo sĩ thần bí Trần Dương từng gặp ở Vô Biên Thành. Từ đó đến nay Trần Dương cũng chưa hề gặp lại người này, nhưng không hiểu sao, Trần Dương lại có một ấn tượng rất khó quên đối với gã đạo sĩ này, cho nên pho tượng gỗ khắc đạo sĩ này chính là pho tượng cuối cùng mà Trần Dương để lại.
Chỉ cần đem pho tượng này khắc hoàn thiện, sau đó bày trí cấm chế lên thì Trần Dương lập tức sẽ đem Khống Thần Quyết lĩnh ngộ đến mức độ hoàn thiện tầng thứ nhất, tu vi cũng theo đó tinh tiến lên Kết Đan Trung Kỳ.
Thế nhưng, một pho tượng này đã làm cho Trần Dương mất hết gần nửa năm loay hoay trong Phán Thần Hệ Thống, cho nên nhất thời Trần Dương liền muốn ra ngoài tìm cảm hứng.
Lúc ấy, Trần Dương chợt nhớ lại tiếng đàn khi xưa thường nghe bên bờ sông khi trước, cho nên liền tìm đến đây.
Đêm nay không phải đêm đầu Trần Dương đến đây, hắn đã đến đây được nửa tháng rồi, nhưng thuỷ chung vẫn không thấy bóng dáng chiếc thuyền cũ đâu.
Trần Dương ngồi chờ thêm một chút thì sắc trời dần khuya.
Thờ dài đứng dậy, Trần Dương nhẹ lắc đầu rời bước đi về nơi ở. Hiển nhiên đêm nay lại là một đêm không công.
Trần Dương nhấc chân định rời đi thì bỗng nghe tiếng gọi từ sau lưng:
- Trần tiểu hữu, lâu ngày không gặp!
Trần Dương quay đầu lại liền nhìn thấy hai người quen thuộc, liền mỉm cười đáp:
- Toán Tiên ngài khoẻ, Thanh Nhi muội càng lớn càng xinh đẹp a!
Hai người đang đi tới rõ ràng chính là Toán Tiên và Thanh Nhi. Hai ông cháu cực phẩm này lúc trước đã gây cho Trần Dương một ấn tượng khá tốt, lúc này gặp lại làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.
- Ha hả, Trần tiểu huynh đệ phong thái vẫn như xưa a! Ồ, chẳng lẽ tiểu huynh đệ đang gặp chuyện gì rắc rối hay sao?
Toán Tiên vừa cười nhìn Trần Dương, đột nhiên ồ lên một tiếng hỏi.
Trần Dương vốn chỉ cho rằng Toán Tiên là một thầy bói giang hồ, lúc này nghe vậy thì vẫn bình thản mỉm cười nói:
- Ha hả, Toán Tiên quả nhiên diệu toán như thần. Không biết ngài có thể xem cho ta một quẻ hay không?
- Xem một quẻ? Trần tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần trêu chọc ta, ngươi biết rõ ta không thể xem vận mệnh của ngươi mà!
Toán Tiên cười khổ nói, gương mặt có chút buồn bực.
Trần Dương nghe vậy cười ha hả, không cho là đúng đáp:
- Toán Tiên lão nhân gia, ta không cần ngài tính ra vận mệnh. Chỉ cần ngài xem việc trước mắt đây thôi, được chứ? Hay là ngài sợ ta không trả công chứ?
Trần Dương vừa nói câu này, Thanh Nhi một bên thả cục kẹo có hình con gấu trong miệng ra, chép miệng nói:
- Nếu việc gần thì ca ca yên tâm, gia gia của muội việc xa không tính ra nhưng việc gần thì nói chính xác lắm đấy.
Nói xong, nàng liền nhìn Toán Tiên lắc lắc tay lão nói:
- Gia gia, mau xem dùm ca ca một quẻ đi!
Toán Tiên nghe cháu gái cực phẩm này hiếm có lắm mới công nhận tài năng của lão, nhịn không được vuốt râu cười:
- Nếu đã vậy, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện.
Lúc này, pho tượng gỗ được Trần Dương thiết trí một đạo Sinh cấm, lập tức có một khí tức sinh động mơ hồ lấp loé.
Trần Dương nhìn nó một cái, đặt qua một bên rồi tiếp tục cầm lấy pho tượng tiếp theo...
Cứ như vậy, hết tháng này cho đến tháng nọ nối tiếp trôi qua, mãi cho đến khi năm tháng trôi qua bên trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương mới nhận được truyền niệm của Cao Thiết nói muốn báo cáo.
Trần Dương ánh mắt chớp động, thu lại động tác trong tay rồi đứng dậy, cả người xuất hiện bên ngoài sân sau của cửa hàng.
Lúc này, cái sân vốn không rộng lắm lại càng trở nên chật hẹp khi có đến vài chục người chen chân nhau mà đứng.
Trần Dương nhìn thấy Cao Thiết và chín binh vệ khác đang dẫn theo mấy chục người nữa, phần lớn đều bị đánh ngất, nhưng cũng có vài người ánh mắt hung ác nhìn Trần Dương đột ngột xuất hiện mà kinh hãi.
Cao Thiết nhìn thấy Trần Dương liền tiến tới cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, tất cả phạm nhân đã được áp giải về quy án!
Trần Dương gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua một lượt, phất tay một cái lập tức triệu hồi toàn bộ đám người vào bên trong Pháp Đường.
Mười binh vệ bao gồm Cao Thiết là đội trưởng chia làm hai hàng đứng hai bên, còn đám phạm nhân thì quỳ chính giữa.
Trần Dương nhìn Cao Thiết nói:
- Đọc tội trạng từng người ra!
- Dạ, đại nhân. Người thứ nhất, Lý Xuyên, sáu tháng trước can tội giết hại hàng xóm vì nghi ngờ người kia ăn cắp của hắn một con gà. Thế nhưng sau đó mới phát hiện con gà của mình là bị con chó của chính gã giết chết. Thế nhưng người này chẳng những không biết hối tội lại tiếp tục đút lót quan phủ, đem mọi chuyện dìm xuống. Cách đây ba tháng, người này còn dùng mưu kế cưỡng đoạt người goá phụ này. Người này tội ác khó dung, xin đại nhân suy xét.
Cao Thiết nói xong liền chờ đợi phán quyết của Trần Dương.
Trần Dương lại nhìn người đàn ông đang mở mắt hung ác nhìn lên mà hỏi:
- Lý Xuyên, ngươi còn lời gì để nói hay không?
- Phi, một đám giả thần giả quỷ. Nếu có bằng chứng thì kiện ta lên quan phủ đi, các người là thứ gì?
Lý Xuyên lớn tiếng mắng chửi.
Trần Dương nghe vậy thì lạnh nhạt nói:
- Phạm nhân Lý Xuyên, can tội giết người, cưỡng dâm, lại còn quanh co chối tội, không có ý hối cải, phạt xử tử, đem thần hồn trực tiếp giam vào Phán Ngục một trăm năm mới được tiến vào luân hồi.
Nói xong, Trần Dương vung tay, từ trên nóc điện giáng xuống một đạo lôi quang thô to bằng cổ tay đánh xuống chính xác vào đỉnh đầu Lý Xuyên.
‘Rầm!’
Lý Xuyên vốn còn cười lạnh, đột nhiên bị một đạo lôi quang đánh xuống tan nát thân thể, chỉ còn một đạo hồn phách mờ nhạt với gương mặt kinh hoảng, ngay lập tức biến mất tại chỗ, hiển nhiên là đã bị đánh vào Phán Ngục rồi.
Cảm nhận uy lực bên trong Lôi quang, ngay cả đám binh vệ trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ, còn đám phạm nhân còn lại thì cả đám run cầm cập, cũng biết chuyện này không phải là nằm mơ.
Thấy Trần Dương đã phán án xong, Cao Thiết lại tiến lên nói tiếp:
- Phạm nhân tiếp theo là Tống Ngạn...
Trần Dương lắng nghe Cao Thiết nói xong, lại nhìn đến dáng vẻ người phạm tội là một ông lão gần sáu mươi tuổi, nét mặt khắc khổ nhăn nhúm, thân thể run run, pháp nhãn mở ra liền nói:
- Tống lão vì bảo vệ con dâu tránh khỏi bạo hành của con trai nên phạm tội ngộ sát. Hơn nữa cả đời làm việc thiện, tích luỹ công đức sâu dày. Hơn nữa ông lão sau khi giết con thì liền tự thú, nhưng quan phủ đã xét xử đúng tình lý cho về, nay phóng thích tại chỗ.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, sau đó lập tức có một binh vệ dìu ông lão qua một bên.
Đã có những ví dụ trước, những người phía sau hầu như không ai dám che giấu hay úp mở gì nữa mà có gì nói nấy, thậm chí có một số người vì sợ mà còn tự thú thêm một số chuyện bí ẩn khác trong lòng.
Trần Dương cũng căn cứ theo tội trạng và công đức của từng người, cũng dựa vào quan hệ nhân quả bên trong mà xét xử, khiến cho người nào người nấy tâm phục khẩu phục.
Qua một lúc lâu, phạm nhân cuối cùng cũng đã xử xong, Trần Dương liền đứng dậy nói:
- Thẩm án xong, những người được phóng thích thì binh vệ mang trả về chỗ của họ. Còn người khác thì lập tức chấp hành bản án!
Nói xong, Trần Dương đem tất cả truyền tống ra ngoài.
Hai ngày sau, chờ cho tất cả binh vệ tập hợp trở lại thì Trần Dương mới nhìn tất cả nói:
- Trong quá trình điều tra, tuyệt đối không quá cứng nhắc mà phải linh động theo từng trường hợp, tuyệt đối không bắt oan người tốt cũng không lọt lưới kẻ xấu. Bất quá, đối với những người đã bị quan phủ hoặc bị nhân quả báo ứng thì không cần tra xét thêm. Chúng ta chỉ chấp hành lùng bắt những kẻ thủ ác lọt lưới mà thôi. Tất cả hiểu chưa?
- Chúng thuộc hạ đã hiểu, tạ đại nhân chỉ điểm!
Nguyên đám binh vệ cung kính hô.
Trần Dương gật đầu hài lòng nói:
- Thấy mọi người mới qua một thời gian ngắn đã có tiến bộ, lần này nhiệm vụ cũng làm rất tốt. Ngoài nhiệm vụ ra, các ngươi cũng cần không ngừng trau dồi tu vi. Hiện giờ bổn quan thưởng cho mỗi binh vệ một trăm Hạ phẩm linh thạch, Đội trưởng Cao Thiết hai trăm Hạ phẩm linh thạch. Mong rằng các ngươi sớm ngày tăng tiến tu vi, hoàn thành tốt hơn nữa những nhiệm vụ được giao. Có được hay không?
- Tạ đại nhân ban thưởng! Chúng ta xin dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ!
- Được rồi, mọi người ai ở đâu thì cũng nên trở về, tránh những người khác nghi ngờ. Sau này, trừ những vụ án phức tạp có liên quan đến nhân mạng mà quan phủ không phát hiện thì mới báo cáo lên cho Cao đội trưởng, còn lại các tin tức khác thì các ngươi tự mình xử lý, có thể đem đến quan phủ cho bọn họ xử lý. Ngoài ra, đối với tin tức các loại thế lực tu tiên nơi này cũng cần chú ý thăm dò một chút, sau đó báo lên Cao Thiết để làm bản tổng hợp báo cáo cho ta.
Trần Dương nhẹ nhàng phân phó, sau đó tuỳ ý để cho bọn họ rời đi.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, chín binh vệ được Trần Dương phái ra nay đã trở thành những người có thân phận hiển hách bên trong Thiên Phong Thành.
Một năm sau, vào một buổi tối.
Trăng thanh gió mát, người qua kẻ lại như dệt cửi, tiếng cười nói chen chúc nhau vô cùng sôi động.
Đó chính là cảnh vật hai bên bờ Thiên Phong Giang lúc này. Đây chính là tên con sông chảy vào Thiên Phong Thành.
Thiên Phong Giang lúc này có nhiều ghe thuyền tấp nập, bên trong truyền ra đủ thứ tiếng nói cười. Mà bên bờ sông cũng có nhiều người qua lại, không ai chú ý lúc này có một thanh niên đang ngồi bên một gốc cây dương liễu toả bóng ra sông, cành lá rũ xuống tựa như một cánh tay dịu dàng vuốt ve mặt nước.
Người này chính là Trần Dương.
Lúc này Trần Dương ngồi tại chỗ, trong tay cầm một khối gỗ. Nếu nhìn kỹ, khối gỗ này chính là một người đạo sĩ mặc đạo bào, sắc mặt bình thường, dáng vẻ có chút tiên phong đạo cốt.
Người này chính là gã đạo sĩ thần bí Trần Dương từng gặp ở Vô Biên Thành. Từ đó đến nay Trần Dương cũng chưa hề gặp lại người này, nhưng không hiểu sao, Trần Dương lại có một ấn tượng rất khó quên đối với gã đạo sĩ này, cho nên pho tượng gỗ khắc đạo sĩ này chính là pho tượng cuối cùng mà Trần Dương để lại.
Chỉ cần đem pho tượng này khắc hoàn thiện, sau đó bày trí cấm chế lên thì Trần Dương lập tức sẽ đem Khống Thần Quyết lĩnh ngộ đến mức độ hoàn thiện tầng thứ nhất, tu vi cũng theo đó tinh tiến lên Kết Đan Trung Kỳ.
Thế nhưng, một pho tượng này đã làm cho Trần Dương mất hết gần nửa năm loay hoay trong Phán Thần Hệ Thống, cho nên nhất thời Trần Dương liền muốn ra ngoài tìm cảm hứng.
Lúc ấy, Trần Dương chợt nhớ lại tiếng đàn khi xưa thường nghe bên bờ sông khi trước, cho nên liền tìm đến đây.
Đêm nay không phải đêm đầu Trần Dương đến đây, hắn đã đến đây được nửa tháng rồi, nhưng thuỷ chung vẫn không thấy bóng dáng chiếc thuyền cũ đâu.
Trần Dương ngồi chờ thêm một chút thì sắc trời dần khuya.
Thờ dài đứng dậy, Trần Dương nhẹ lắc đầu rời bước đi về nơi ở. Hiển nhiên đêm nay lại là một đêm không công.
Trần Dương nhấc chân định rời đi thì bỗng nghe tiếng gọi từ sau lưng:
- Trần tiểu hữu, lâu ngày không gặp!
Trần Dương quay đầu lại liền nhìn thấy hai người quen thuộc, liền mỉm cười đáp:
- Toán Tiên ngài khoẻ, Thanh Nhi muội càng lớn càng xinh đẹp a!
Hai người đang đi tới rõ ràng chính là Toán Tiên và Thanh Nhi. Hai ông cháu cực phẩm này lúc trước đã gây cho Trần Dương một ấn tượng khá tốt, lúc này gặp lại làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.
- Ha hả, Trần tiểu huynh đệ phong thái vẫn như xưa a! Ồ, chẳng lẽ tiểu huynh đệ đang gặp chuyện gì rắc rối hay sao?
Toán Tiên vừa cười nhìn Trần Dương, đột nhiên ồ lên một tiếng hỏi.
Trần Dương vốn chỉ cho rằng Toán Tiên là một thầy bói giang hồ, lúc này nghe vậy thì vẫn bình thản mỉm cười nói:
- Ha hả, Toán Tiên quả nhiên diệu toán như thần. Không biết ngài có thể xem cho ta một quẻ hay không?
- Xem một quẻ? Trần tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần trêu chọc ta, ngươi biết rõ ta không thể xem vận mệnh của ngươi mà!
Toán Tiên cười khổ nói, gương mặt có chút buồn bực.
Trần Dương nghe vậy cười ha hả, không cho là đúng đáp:
- Toán Tiên lão nhân gia, ta không cần ngài tính ra vận mệnh. Chỉ cần ngài xem việc trước mắt đây thôi, được chứ? Hay là ngài sợ ta không trả công chứ?
Trần Dương vừa nói câu này, Thanh Nhi một bên thả cục kẹo có hình con gấu trong miệng ra, chép miệng nói:
- Nếu việc gần thì ca ca yên tâm, gia gia của muội việc xa không tính ra nhưng việc gần thì nói chính xác lắm đấy.
Nói xong, nàng liền nhìn Toán Tiên lắc lắc tay lão nói:
- Gia gia, mau xem dùm ca ca một quẻ đi!
Toán Tiên nghe cháu gái cực phẩm này hiếm có lắm mới công nhận tài năng của lão, nhịn không được vuốt râu cười:
- Nếu đã vậy, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.