Chương 218: Tiểu Tuyết xấu hổ
Tuý Vân Tử
24/07/2017
- Khai Linh Đan? Loại đan dược này nghe nói có tác dụng trợ giúp linh thú kích hoạt huyết mạch, khai mở linh trí. Không biết có phải hay không?
Người lên tiếng là Tiêu Kiếm.
Trần Dương nghe vậy cười bâng quơ đáp:
- Chỉ là trong lúc rãnh rỗi luyện chế mà thôi, Tiêu đại ca xin chớ chê cười!
- Ha ha, loại đan dược này nghe nói nguyên liệu không quý nhưng đan phương thì từ lâu đã tuyệt tích rồi. Không ngờ Trường huynh đệ lại đang nắm giữ trong tay, hơn nữa còn tuỳ tiện đem ra như vậy. Loại khí độ này, Tiêu Kiếm ta thật sự bội phục nha!
Trần Dương nghe vậy cũng chỉ cười cười không nói.
Mà ánh mắt Tiểu Tuyết lúc này thì có chút bừng sáng, nhìn Trần Dương ấp úng hồi lâu mới nói:
- Trường đại ca, xin đa tạ!
- Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi. Lúc trước nhà ta cũng có nuôi một con như thế này, đáng tiếc nó cũng không phải là linh thú như tiểu Hoàng, tuổi thọ sớm tận.
Trần Dương cười cười, nhẹ nhàng đáp.
Tiểu Tuyết nghe vậy thì có chút không tin được, nói:
- Trường ca, bản lĩnh ngươi cao như vậy, sao lại nuôi một con phàm thú như vậy, hơn nữa còn để cho nó mất đi...
- Hắc hắc, lúc ấy ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, nào đâu có bản lĩnh gì. Hơn nữa, có sinh có tử, đó là quy luật trong trời đất. Cho dù là linh thú hay là chúng ta, thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày tuân theo quy luật này mà thôi, không phải sao?
- Trường ca, ngươi nói chuyện y hệt cha ta, thật là khó hiểu.
Tiểu Tuyết chúm chím miệng nhỏ, có chút mất hứng nói.
Trần Dương thấy vậy thì lắc đầu cười cười.
Lát sau, Tiêu Kiếm liền dọn đồ ăn ra.
Nghe Tiêu Kiếm giới thiệu tên các món ăn mà đầu óc Trần Dương cũng cảm thấy ong ong.
- Trường huynh đệ, đây là món ‘Thanh Long Quá Hải’, những nguyên liệu bên trong đều là do ta tự tay bồi dưỡng mà ra!
- Hắc hắc, Tiêu đại ca, cái tên nghe thật hay, bất quá ở quê hương ta gọi là Rau muống xào tỏi a.
Trần Dương cười nói.
Tiêu Kiếm nghe vậy thì không hiểu rau muống với tỏi là thứ gì, còn tưởng là loại linh dược tiên thảo gì đó thì cười cười, lại chỉ tới món kế tiếp:
- Đây là món Bát Cẩu Triều Thiên... Ái dà, món này ta phải tốn sức chín trâu hai hổ chạy đến...
- Đây là món Kim Xà Lang Thang... Món này càng nghiệt ngã hơn, vi huynh phải lặn lội tận đến Vô Biên Thành để...
- Đây là món Bóp Ấy Long Trảo Thủ... Lúc ấy ta vào thanh lâu... À ừm, đoạn này để ta kể riêng với Trường huynh đệ sau nhé.
- Đây là...
Trần Dương ngồi một bên nghe mà choáng váng đầu óc, vội vàng ăn lấy ăn để sau đó lấy cớ muốn đi tham quan mà vất vả lắm mới chạy đi được.
Bất quá, Trần Dương chạy ra khỏi nơi đó được một quãng còn nghe Tiêu Kiếm truyền âm với theo căn dặn:
- Trường huynh đệ, ta còn mấy món như Dương Quá Bắn Bi, Đoàn Diên Khánh Đá Cầu, Cù Thiên Xích Lò Cò... Lần sau huynh đệ nhớ ghé lại ta sẽ làm cho ngươi thưởng thức...
Trần Dương cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng giả vờ không nghe gì hết, triển khai thân pháp vèo vèo chạy đi.
Mà Tiểu Tuyết thấy bộ dáng Trần Dương thì vui vẻ vỗ tay cười đến chảy nước mắt.
Mà khi Trần Dương chạy đi rồi, Tiểu Tuyết mới quay lại truyền âm cho Tiêu Kiếm nói:
- Tiêu thúc thúc, đa tạ người!
- Hắc hắc, lần này chúng ta huề nhau. Bất quá Trường huynh đệ là người tốt, ta cũng khuyên ngươi không nên trêu đùa hắn quá mức a!
Tiêu Kiếm cười khổ nói.
Tiểu Tuyết nghe vậy xì một tiếng có vẻ không phục.
Tiêu Kiếm thấy vậy, lắc nhẹ đầu định đi vào trong thì Tiểu Tuyết liền hỏi:
- Tiêu thúc, chuyện Khai Linh Đan kia có phải là thật không?
- Còn có thể giả sao?
Tiêu Kiếm cười khổ một tiếng, đi vào bên trong.
Tiểu Tuyết thấy Tiêu Kiếm đi vào thì cũng chu miệng một cái, vội vàng đuổi theo phương hướng mà Trần Dương vừa rời đi.
Qua một ngày, Trần Dương cũng được Tiểu Tuyết dẫn về một căn nhà gỗ có chút thanh tịnh.
Sau khi Tiểu Tuyết đưa Trần Dương đến nơi này thì liền rời đi.
Trần Dương bước vào bên trong.
Bên trong chỉ có một cái giường gỗ và một cái bàn, hai cái ghế, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Trần Dương thấy vậy thì cũng há hốc mồm.
Đã gặp qua đơn sơ, nhưng đơn sơ thế này thì đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Bất quá Trần Dương cũng không cần quá nhiều vật dụng, bèn ngồi lên giường gỗ.
Bởi vì hiện tại đang ở Hồng đảo nhà người ta, cho nên Trần Dương cũng không tuỳ tiện tiến vào Phán Thần Hệ Thống mà chỉ yên lặng tĩnh toạ tại chỗ.
Một đêm qua đi, sáng hôm sau Tiểu Tuyết lại đến dẫn hắn đi tham quan.
Hồng đảo tuy nhỏ, nhưng quả thật cũng có nhiều nơi để ngắm, hầu như sáng nào Trần Dương cũng nghe tiếng bước chân Tiểu Tuyết đi đến.
Tuy nhiên qua hơn một tuần thì Trần Dương cơ bản đã thuộc nằm lòng cảnh sắc trên Hồng đảo này rồi, cho nên cũng ở tại chỗ không đi đâu nữa.
Mà khi Trần Dương nói không muốn đi nữa thì Tiểu Tuyết rõ ràng có chút mất hứng, sau đó bỏ đi.
Trần Dương vì vậy mà được an tĩnh mấy ngày.
Cho đến nửa tháng sau thì rốt cuộc Trần Dương nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, người đến chính là Hồng Hưng và Bạch Hùng.
Mà Trần Dương thấy rõ ràng, phía sau Hồng Hưng còn có hai người đi đến. Một người là Tiểu Tuyết, người còn lại là một mỹ phụ, nhan sắc xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng lộ ra một cỗ quý phái và dịu dàng ôn nhu.
Hồng Hưng sau khi thấy Trần Dương bước ra thì liền cười nói:
- Ha hả, Trường tiểu hữu, mấy ngày nay Tiểu Tuyết không có quấy phá gì chứ?
Tiểu Tuyết ở phía sau nghe cha mình nói vậy thì rõ ràng chu miệng bất mãn thì thào gì đó.
Trần Dương cũng thấy rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ ra vẻ thụ sủng nhược kinh mà nhìn Hồng Hưng đáp:
- Hồng tiền bối quá lời, Tiểu Tuyết muội muội rất ngoan, rất nhiệt tình tận tâm, đối xử với ta thật sự rất chu đáo!
Trần Dương nói lời này cũng không phải quá lời, những ngày qua Tiểu Tuyết mỗi khi đến nơi nào đều cẩn thận giới thiệu với hắn từng li từng tí, tất cả những món ngon vật lạ trên đảo đều được nàng mang ra cho hắn thị phạm, quả thật là không quá so với hai chữ ‘tận tâm’.
Hồng Hưng nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Hắc hắc, đây là lần đầu tiên có khách nhân khen Tiểu Tuyết a! Bất quá, mấy ngày nay vì bận bịu cho nên không tự mình tiếp đãi được huynh đệ, thật mong bỏ qua.
Trần Dương nghe vậy cả kinh nói:
- Hồng tiền bối, cớ sao lại nói lời ấy. Ngài treo thưởng, ta may mắn hoàn thành và nhận phần thưởng mà thôi, ngài không cần khách khí như vậy làm cho ta sợ hãi a!
Đúng lúc này, mỹ phụ phía sau liền tiến lên định thi lễ với Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy trong lúc vội vàng bèn sử ra Cầm Long Thủ đem mỹ phụ này ngăn lại, nói:
- Tiền bối, ngài là...
- Trường ân nhân, ta là Đường Liên, là mẹ của Tiểu Tuyết.
Mỹ phụ nhẹ nhàng nói.
Trần Dương nghe vậy liền hiểu ra, vội nói:
- Hồng phu nhân, ngài thân thể có vẻ chưa khoẻ, sau không nghỉ ngơi còn đến đây làm chi, lại còn định thi lễ với ta? Ta cũng không gánh nổi lễ này a!
Hồng Hưng và Bạch Hùng ở một bên thấy thái độ không chút kiêu ngạo này của Trần Dương thì âm thầm gật đầu.
Đầu năm nay, mấy người vừa làm ra chút thành tích liền tự cao tự đại có rất nhiều, bọn họ đều gặp qua không ít. Bất quá người biết tiến thoái như Trần Dương quả thật làm cho bọn họ rất hài lòng.
Mà Trần Dương lúc này thì cũng cảm thấy buồn bực. Hắn rất hiểu rõ đạo lý, người kính ta một thước thì ta phải kính người một trượng. Huống chi, Trần Dương biết rất rõ hai lão quái vật đang ở một bên nhìn chằm chằm. Người ta khách sáo là một chuyện, còn thái độ của hắn như thế nào lại là chuyện khác.
Mà mỹ phụ nọ hình như cũng biết nổi khỗ của Trần Dương, bèn nhẹ nhàng mỉm cười ấp áp nói:
- Ân nhân, nơi đây hoang sơ, cũng không có món ngon vật lạ gì. Bên kia ta có một vị bằng hữu có tài nghệ tốt, mời ân nhân đến dùng bữa, xem như ta tạ ơn ngươi.
- Phải đó, Trường tiểu hữu, ta có một vị bằng hữu nấu ăn rất ngon...
Hồng Hưng cũng định nói, nhưng thấy sắc mặt Trần Dương có vẻ khác lạ thì liền ngừng lại, sau đó ánh mắt nghĩ đến gì đó, quay đầu lại liếc Tiểu Tuyết một cái.
Tiểu Tuyết thấy ánh mắt này của cha mình thì sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, bàn chân không nhịn được lui về sau, nấp sau lưng mẹ mình.
Hồng Hưng thấy vậy thì cũng không tiện phát tác, bèn nhìn Trần Dương nói:
- Trường huynh đệ, chắc chắn hôm trước Tiểu Tuyết đã dẫn người đi đến đó rồi phải không? Hắc hắc, ngươi đừng hiểu lầm, Tiêu huynh đệ tính tình cổ quái, rất thích đùa giỡn, chắc hôm đó chỉ là đùa một chút mà thôi. Hôm nay ta ở đây bảo chứng, bên kia đồ ăn tuyệt đối không vấn đề gì!
Trần Dương nghe vậy thì cười cười, thâm ý nhìn Tiểu Tuyết đang lấp ló, gật đầu đồng ý rồi cả đám cùng nhau đi đến chỗ Tiêu Kiếm.
Mà trên đường đi, Tiểu Tuyết bởi vì chột dạ cho nên cũng không nói gì mà cố ý đi tụt lại phía sau, tay vân vê tà áo, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Đường Liên thấy con gái mình như vậy thì không nhịn được truyền âm hỏi.
Phải hỏi ba bốn lần, Tiểu Tuyết mới phụng phịu ỉu xìu đem sự việc kể lại một phần cho mẹ mình nghe, trong lời nói cũng nhắc tới chuyện Trần Dương tuỳ tiện cho tiểu Hoàng một viên Khai Linh Đan.
Đường Liên vốn muốn trách móc răn dạy con gái vài câu, đột nhiên nghe tới chuyện tình Trần Dương luyện Khai Linh Đan tuỳ tiện cho tiểu Hoàng thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lại hỏi gì đó với Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết nghe xong thì có vẻ khó hiểu lắc đầu.
Đường Liên lại suy xét một chút, liền truyền âm đến Hồng Hưng.
Hồng Hưng vừa nghe phu nhân mình truyền âm thì sắc mặt vui vẻ, không nhịn được quay sang nhìn Trần Dương đột ngột hỏi:
- Trường tiểu hữu, ngươi là một Luyện Đan Sư?
Người lên tiếng là Tiêu Kiếm.
Trần Dương nghe vậy cười bâng quơ đáp:
- Chỉ là trong lúc rãnh rỗi luyện chế mà thôi, Tiêu đại ca xin chớ chê cười!
- Ha ha, loại đan dược này nghe nói nguyên liệu không quý nhưng đan phương thì từ lâu đã tuyệt tích rồi. Không ngờ Trường huynh đệ lại đang nắm giữ trong tay, hơn nữa còn tuỳ tiện đem ra như vậy. Loại khí độ này, Tiêu Kiếm ta thật sự bội phục nha!
Trần Dương nghe vậy cũng chỉ cười cười không nói.
Mà ánh mắt Tiểu Tuyết lúc này thì có chút bừng sáng, nhìn Trần Dương ấp úng hồi lâu mới nói:
- Trường đại ca, xin đa tạ!
- Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi. Lúc trước nhà ta cũng có nuôi một con như thế này, đáng tiếc nó cũng không phải là linh thú như tiểu Hoàng, tuổi thọ sớm tận.
Trần Dương cười cười, nhẹ nhàng đáp.
Tiểu Tuyết nghe vậy thì có chút không tin được, nói:
- Trường ca, bản lĩnh ngươi cao như vậy, sao lại nuôi một con phàm thú như vậy, hơn nữa còn để cho nó mất đi...
- Hắc hắc, lúc ấy ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, nào đâu có bản lĩnh gì. Hơn nữa, có sinh có tử, đó là quy luật trong trời đất. Cho dù là linh thú hay là chúng ta, thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày tuân theo quy luật này mà thôi, không phải sao?
- Trường ca, ngươi nói chuyện y hệt cha ta, thật là khó hiểu.
Tiểu Tuyết chúm chím miệng nhỏ, có chút mất hứng nói.
Trần Dương thấy vậy thì lắc đầu cười cười.
Lát sau, Tiêu Kiếm liền dọn đồ ăn ra.
Nghe Tiêu Kiếm giới thiệu tên các món ăn mà đầu óc Trần Dương cũng cảm thấy ong ong.
- Trường huynh đệ, đây là món ‘Thanh Long Quá Hải’, những nguyên liệu bên trong đều là do ta tự tay bồi dưỡng mà ra!
- Hắc hắc, Tiêu đại ca, cái tên nghe thật hay, bất quá ở quê hương ta gọi là Rau muống xào tỏi a.
Trần Dương cười nói.
Tiêu Kiếm nghe vậy thì không hiểu rau muống với tỏi là thứ gì, còn tưởng là loại linh dược tiên thảo gì đó thì cười cười, lại chỉ tới món kế tiếp:
- Đây là món Bát Cẩu Triều Thiên... Ái dà, món này ta phải tốn sức chín trâu hai hổ chạy đến...
- Đây là món Kim Xà Lang Thang... Món này càng nghiệt ngã hơn, vi huynh phải lặn lội tận đến Vô Biên Thành để...
- Đây là món Bóp Ấy Long Trảo Thủ... Lúc ấy ta vào thanh lâu... À ừm, đoạn này để ta kể riêng với Trường huynh đệ sau nhé.
- Đây là...
Trần Dương ngồi một bên nghe mà choáng váng đầu óc, vội vàng ăn lấy ăn để sau đó lấy cớ muốn đi tham quan mà vất vả lắm mới chạy đi được.
Bất quá, Trần Dương chạy ra khỏi nơi đó được một quãng còn nghe Tiêu Kiếm truyền âm với theo căn dặn:
- Trường huynh đệ, ta còn mấy món như Dương Quá Bắn Bi, Đoàn Diên Khánh Đá Cầu, Cù Thiên Xích Lò Cò... Lần sau huynh đệ nhớ ghé lại ta sẽ làm cho ngươi thưởng thức...
Trần Dương cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng giả vờ không nghe gì hết, triển khai thân pháp vèo vèo chạy đi.
Mà Tiểu Tuyết thấy bộ dáng Trần Dương thì vui vẻ vỗ tay cười đến chảy nước mắt.
Mà khi Trần Dương chạy đi rồi, Tiểu Tuyết mới quay lại truyền âm cho Tiêu Kiếm nói:
- Tiêu thúc thúc, đa tạ người!
- Hắc hắc, lần này chúng ta huề nhau. Bất quá Trường huynh đệ là người tốt, ta cũng khuyên ngươi không nên trêu đùa hắn quá mức a!
Tiêu Kiếm cười khổ nói.
Tiểu Tuyết nghe vậy xì một tiếng có vẻ không phục.
Tiêu Kiếm thấy vậy, lắc nhẹ đầu định đi vào trong thì Tiểu Tuyết liền hỏi:
- Tiêu thúc, chuyện Khai Linh Đan kia có phải là thật không?
- Còn có thể giả sao?
Tiêu Kiếm cười khổ một tiếng, đi vào bên trong.
Tiểu Tuyết thấy Tiêu Kiếm đi vào thì cũng chu miệng một cái, vội vàng đuổi theo phương hướng mà Trần Dương vừa rời đi.
Qua một ngày, Trần Dương cũng được Tiểu Tuyết dẫn về một căn nhà gỗ có chút thanh tịnh.
Sau khi Tiểu Tuyết đưa Trần Dương đến nơi này thì liền rời đi.
Trần Dương bước vào bên trong.
Bên trong chỉ có một cái giường gỗ và một cái bàn, hai cái ghế, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Trần Dương thấy vậy thì cũng há hốc mồm.
Đã gặp qua đơn sơ, nhưng đơn sơ thế này thì đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Bất quá Trần Dương cũng không cần quá nhiều vật dụng, bèn ngồi lên giường gỗ.
Bởi vì hiện tại đang ở Hồng đảo nhà người ta, cho nên Trần Dương cũng không tuỳ tiện tiến vào Phán Thần Hệ Thống mà chỉ yên lặng tĩnh toạ tại chỗ.
Một đêm qua đi, sáng hôm sau Tiểu Tuyết lại đến dẫn hắn đi tham quan.
Hồng đảo tuy nhỏ, nhưng quả thật cũng có nhiều nơi để ngắm, hầu như sáng nào Trần Dương cũng nghe tiếng bước chân Tiểu Tuyết đi đến.
Tuy nhiên qua hơn một tuần thì Trần Dương cơ bản đã thuộc nằm lòng cảnh sắc trên Hồng đảo này rồi, cho nên cũng ở tại chỗ không đi đâu nữa.
Mà khi Trần Dương nói không muốn đi nữa thì Tiểu Tuyết rõ ràng có chút mất hứng, sau đó bỏ đi.
Trần Dương vì vậy mà được an tĩnh mấy ngày.
Cho đến nửa tháng sau thì rốt cuộc Trần Dương nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, người đến chính là Hồng Hưng và Bạch Hùng.
Mà Trần Dương thấy rõ ràng, phía sau Hồng Hưng còn có hai người đi đến. Một người là Tiểu Tuyết, người còn lại là một mỹ phụ, nhan sắc xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng lộ ra một cỗ quý phái và dịu dàng ôn nhu.
Hồng Hưng sau khi thấy Trần Dương bước ra thì liền cười nói:
- Ha hả, Trường tiểu hữu, mấy ngày nay Tiểu Tuyết không có quấy phá gì chứ?
Tiểu Tuyết ở phía sau nghe cha mình nói vậy thì rõ ràng chu miệng bất mãn thì thào gì đó.
Trần Dương cũng thấy rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ ra vẻ thụ sủng nhược kinh mà nhìn Hồng Hưng đáp:
- Hồng tiền bối quá lời, Tiểu Tuyết muội muội rất ngoan, rất nhiệt tình tận tâm, đối xử với ta thật sự rất chu đáo!
Trần Dương nói lời này cũng không phải quá lời, những ngày qua Tiểu Tuyết mỗi khi đến nơi nào đều cẩn thận giới thiệu với hắn từng li từng tí, tất cả những món ngon vật lạ trên đảo đều được nàng mang ra cho hắn thị phạm, quả thật là không quá so với hai chữ ‘tận tâm’.
Hồng Hưng nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Hắc hắc, đây là lần đầu tiên có khách nhân khen Tiểu Tuyết a! Bất quá, mấy ngày nay vì bận bịu cho nên không tự mình tiếp đãi được huynh đệ, thật mong bỏ qua.
Trần Dương nghe vậy cả kinh nói:
- Hồng tiền bối, cớ sao lại nói lời ấy. Ngài treo thưởng, ta may mắn hoàn thành và nhận phần thưởng mà thôi, ngài không cần khách khí như vậy làm cho ta sợ hãi a!
Đúng lúc này, mỹ phụ phía sau liền tiến lên định thi lễ với Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy trong lúc vội vàng bèn sử ra Cầm Long Thủ đem mỹ phụ này ngăn lại, nói:
- Tiền bối, ngài là...
- Trường ân nhân, ta là Đường Liên, là mẹ của Tiểu Tuyết.
Mỹ phụ nhẹ nhàng nói.
Trần Dương nghe vậy liền hiểu ra, vội nói:
- Hồng phu nhân, ngài thân thể có vẻ chưa khoẻ, sau không nghỉ ngơi còn đến đây làm chi, lại còn định thi lễ với ta? Ta cũng không gánh nổi lễ này a!
Hồng Hưng và Bạch Hùng ở một bên thấy thái độ không chút kiêu ngạo này của Trần Dương thì âm thầm gật đầu.
Đầu năm nay, mấy người vừa làm ra chút thành tích liền tự cao tự đại có rất nhiều, bọn họ đều gặp qua không ít. Bất quá người biết tiến thoái như Trần Dương quả thật làm cho bọn họ rất hài lòng.
Mà Trần Dương lúc này thì cũng cảm thấy buồn bực. Hắn rất hiểu rõ đạo lý, người kính ta một thước thì ta phải kính người một trượng. Huống chi, Trần Dương biết rất rõ hai lão quái vật đang ở một bên nhìn chằm chằm. Người ta khách sáo là một chuyện, còn thái độ của hắn như thế nào lại là chuyện khác.
Mà mỹ phụ nọ hình như cũng biết nổi khỗ của Trần Dương, bèn nhẹ nhàng mỉm cười ấp áp nói:
- Ân nhân, nơi đây hoang sơ, cũng không có món ngon vật lạ gì. Bên kia ta có một vị bằng hữu có tài nghệ tốt, mời ân nhân đến dùng bữa, xem như ta tạ ơn ngươi.
- Phải đó, Trường tiểu hữu, ta có một vị bằng hữu nấu ăn rất ngon...
Hồng Hưng cũng định nói, nhưng thấy sắc mặt Trần Dương có vẻ khác lạ thì liền ngừng lại, sau đó ánh mắt nghĩ đến gì đó, quay đầu lại liếc Tiểu Tuyết một cái.
Tiểu Tuyết thấy ánh mắt này của cha mình thì sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, bàn chân không nhịn được lui về sau, nấp sau lưng mẹ mình.
Hồng Hưng thấy vậy thì cũng không tiện phát tác, bèn nhìn Trần Dương nói:
- Trường huynh đệ, chắc chắn hôm trước Tiểu Tuyết đã dẫn người đi đến đó rồi phải không? Hắc hắc, ngươi đừng hiểu lầm, Tiêu huynh đệ tính tình cổ quái, rất thích đùa giỡn, chắc hôm đó chỉ là đùa một chút mà thôi. Hôm nay ta ở đây bảo chứng, bên kia đồ ăn tuyệt đối không vấn đề gì!
Trần Dương nghe vậy thì cười cười, thâm ý nhìn Tiểu Tuyết đang lấp ló, gật đầu đồng ý rồi cả đám cùng nhau đi đến chỗ Tiêu Kiếm.
Mà trên đường đi, Tiểu Tuyết bởi vì chột dạ cho nên cũng không nói gì mà cố ý đi tụt lại phía sau, tay vân vê tà áo, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Đường Liên thấy con gái mình như vậy thì không nhịn được truyền âm hỏi.
Phải hỏi ba bốn lần, Tiểu Tuyết mới phụng phịu ỉu xìu đem sự việc kể lại một phần cho mẹ mình nghe, trong lời nói cũng nhắc tới chuyện Trần Dương tuỳ tiện cho tiểu Hoàng một viên Khai Linh Đan.
Đường Liên vốn muốn trách móc răn dạy con gái vài câu, đột nhiên nghe tới chuyện tình Trần Dương luyện Khai Linh Đan tuỳ tiện cho tiểu Hoàng thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lại hỏi gì đó với Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết nghe xong thì có vẻ khó hiểu lắc đầu.
Đường Liên lại suy xét một chút, liền truyền âm đến Hồng Hưng.
Hồng Hưng vừa nghe phu nhân mình truyền âm thì sắc mặt vui vẻ, không nhịn được quay sang nhìn Trần Dương đột ngột hỏi:
- Trường tiểu hữu, ngươi là một Luyện Đan Sư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.