Chương 88
Dan Brown
25/10/2016
Chiếc đèn pha của chiếc Vespa rọi sáng những bức tường của con hẻm nhỏ.
Becker chật vật đổi số, chiếc xe gầm lên giữa dãy phố có các toà nhà sơn trắng, làm khuấy động buổi bình luận Chủ nhật yên tĩnh của những cư dân ngoan đạo xứ Santa Cruz. Từ lúc Becker rời khỏi sân bay đến giờ mới
chưa đầy ba mươi phút. Trong lúc phóng thục mạng, đầu anh luôn căng ra
vì những câu hỏi chưa có lời giải đáp: Ai muốn sát hại mình? Chiếc nhẫn
này có gì đặc biệt? Máy bay phản lực của NSA ở đâu? Nghĩ đến cái chết
của Megan trong nhà vệ sinh công cộng, một cảm giác nôn nao lan toả khắp người anh.
Becker hy vọng có thể đi cắt ngang được con hẻm và thoát sang phía bên kia nhanh chóng, nhưng Santa Cruz là một một mê cung của những con hẻm lắt léo. Và càng rắc rối hơn nếu người ta bắt đầu điểm xuất phát sai rồi đâm đầu vào ngõ cụt. Becker bỗng bị mất phương hướng. Anh cố gắng tìm toà nhà Giralda để làm mốc nhưng xung quanh tường quá cao, anh không thể thấy gì trừ vầng sáng nhàn nhạt của buổi bình minh phía trên đầu. Becker phân vân không biết người đàn ông đeo kính gọng kim loại kia là ai, anh thừa hiểu rằng hắn không bỏ cuộc. Có thể hắn đang chạy bộ đuổi theo anh. Becker thận trọng lái chiếc Vespa vòng quanh những góc hẹp. Tiếng động cơ rú vang rền các ngõ hẻm.
Becker biết anh là một mục tiêu de tóm trong bầu không khí yên ắng nhường này của khu Santa Cruz. Vào lúc này tất cả những gì anh có thể làm là sử dụng tốc độ. Phải sang được bên kia! Sau hàng loạt những của rẽ và tăng ga bạt mạng. Becker phanh gấp tại ngã ba đường Équina de los Reyes. Anh thấy mình đang lao vào ngõ cụt - con đường này anh vừa phóng qua rồi kia mà.
Ngồi tần ngần trên chiếc xe méo mó, Becker cố gắng tìm một lối rẽ, động cơ xe dường như đã tắt hẳn. Kứn đồng hồ xăng đã gần chạm vạch đỏ. Có điềm gở, một bóng người xuất hiện bên trái anh ở cuối ngõ hẻm. Có thể nói bộ não của con người là chiếc máy tính nhanh nhất, không gì sánh bằng. Chỉ trong một tích tắc thôi mà bộ não của Becker đã phân tích và định dạng ngay hình ảnh của người đàn ông đeo kính, lục lại kí ức để kết nối, anh nhận ra, nguy hiểm gần kề đòi hỏi người ta phải quyết định ngay. Anh đã quyết định. Anh quẳng chiếc xe sang một bên và lấy đà chạy hết tốc lực.
Nhưng thật không may cho Becker, Hulchot bây giờ đang đứng trên nền đất cứng chứ không phải trong chiếc xe méo mó kia. Hắn lạnh lùng nâng khẩu súng lên bắn.
Viên đạn trúng ngay người Becker đúng lúc anh vừa bị trượt chân ở một góc quẹo. Chạy thêm được vài mét nữa anh mới biết mình đã bị trúng đạn. Đầu tiên, cảm tưởng như cơ bắp bị bật tung, ngay phía trên hông. Sau đó, một thứ chất lỏng âm ấm chảy ra. Nhìn thấy máu, anh biết mình đã bị thương. Anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ biết trước mắt vẫn còn một chặng đua ngay trong mê cung của khu Santa Cruz.
Hulohot lao tới con mồi. Thoạt đầu hắn ta định nện một cú nện vào đầu Becker, nhưng rồi lại đổi ý. Một sát thủ chuyên nghiệp không làm thế bao giờ. Becker là con mồi đang di chuyển. Ngắm: bắn vào giữa thân người kiểu này là một việc khó, hắn muốn thể hiện đẳng cấp của mình. Becker đã chuyển hướng vào tích tắc cuối cùng và thoát được một viên đạn nhằm vào đầu. Kẻ thích chơi trội đã phải trả giá. Becker bất thần chạy nhanh hơn hẳn và thoát chết. Humhot kịp bắn trúng vào một bên mạng sườn anh. Dù viên đạn chỉ sượt nhẹ, nhưng tên sát thủ cũng đã đạt được mục đích.
Becker lao thục mạng. Rẽ, ngoặt, tránh những con đường thẳng. Tiếng chân chạy phía sau anh nghe rõ mồn một. Đầu Becker hoàn toàn trống rỗng. Anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa - anh đã ở đâu, ai đang rượt đuối anh - tất cả còn lại bây giờ là hành động theo, bản năng, tự bảo vệ, không đau đớn, chỉ có nỗi sợ hãi đang bủa vây và phần năng lượng tiềm tàng trong cơ thể đang phát ra trên đôi chân của anh. Một phát súng nữa vang lên, viên đạn trúng vào một mái nhà ngay sau lưng anh. Những mảnh kính vỡ văng đúng vào gáy Becker. Anh rẽ trái, sang một con hẻm khác. Anh không kịp kêu cứu ngoại trừ tiếng chán chạy và tiếng thở dốc, còn buổi bình minh hoàn toàn yên ắng.
Mạng sườn Becker nóng như lửa đốt. Sợ rằng vệt máu đỏ trên con đường trải sỏi trắng sẽ làm lộ tung tích của mình, anh tìm xung quanh xem có cánh cửa nào mở không, cửa nhà hay cống cũng được chỉ cốt sao để anh thoát khỏi con hẻm ngột ngạt này. Chẳng có gì hết. Con đường ngày một thu hẹp lại. - Cứu tôi với! - Giọng Becker lạc hẳn đi - Ai cứu tôi với!
Con đường cứ hẹp dần. Đã hết đường chạy. Becker cố tìm ra một ngã rẽ, một lối thoát dù nhỏ bé nhất. Nhưng giờ con đường đã chuyển thành ngõ cụt. Mọi cánh cửa đều khoá im ỉm. Đường hẹp dần. Các cánh cổng cũng đã khoá hết cả. Bước chân như bị chặn đứng lại. Chẳng phải anh đang đi trên đường thẳng hay sao? Đột nhiên con hẻm bắt đầu dồc lên. Becker thấy chân mình tê dại. Anh không thể chạy nhanh được nữa rồi.
Và anh nhìn thấy. Giống như một con đường cao tốc đã đến đoạn không được thi công vì hết vốn đầu tư, con hẻm nhỏ này đột ngột chấm dứt. Trước mặt anh là một bức tường cao, một chiếc ghế băng gỗ, và chẳng còn gì khác nữa. Cùng đường rồi. Becker ngước nhìn qua ba tầng gác, nhìn lên tận nóc toà nhà rồi quay trở lại con hẻm dài, nhưng đi được vài bước anh phải dừng gấp lại.
Dưới chân dốc một bóng người xuất hiện. Hắn lạnh lùng tiến về phía Becker. Trong tay hắn, khẩu súng ánh lên dưới ánh nắng sớm mai. Becker bỗng cảm nhận được tình huống của mình rõ ràng hơn khi đi thụt lùi về phía bức tường. Vết thương bên mạng sườn chợt đau dội lên. Anh chạm vào chỗ đau và nhìn xuống. Máu chảy đầm đìa trên tay anh, chảy xuống cả những ngón tay và cả chiếc nhẫn vàng của Tankado. Choáng váng. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn, lòng rối bời. Anh không nhớ chiếc nhẫn đã ở trên tay mình từ khi nào. Anh cũng không nhớ được tại sao mình lại ở Seville.
Anh ngước mắt nhìn tên sát thủ đang tiến về phía mình, rồi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn. Anh lại ngước nhìn lên một lần nữa, bắt gặp hình ảnh một người đang tiến về phía mình, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn. Có phải vì chiếc nhẫn này mà Megan đã chết? Có phải cũng chỉ vì nó mà anh sắp phải lìa đời không? Cái bóng bắt đầu bước lên con dốc. Becker thấy xung quanh chỉ là những bức tường. Cũng có một vài cánh cổng của những ngôi nhà trong ngõ, nhưng đã quá muộn, không kịp kêu cứu nữa rôi.
Becker tựa lưng vào tường. Đột nhiên anh cảm nhận được rõ ràng từng viên đã cuội dưới đế giày, mọi tiếng lạo xạo ở bức tường sau lưng. Những hình ảnh quá khứ chợt ùa về trong tâm trí, thời ấu thơ, cha mẹ anh và… Susan. - Ôi! Chúa ơi!… Susan!
Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, anh cầu nguyện. Anh không cầu cho bản thân mình thoát chết, anh không tin vào phép màu nhiệm. Anh cầu cho người phụ nữ của anh có thêm sức mạnh và luôn cảm nhận được tình yêu vô bờ anh dành cho cô. Anh nhắm mắt lại. Bao kỷ niệm chợt tràn về như một dòng thác lũ. Không phải kỷ niệm về những buổi họp khoa, không phải kỷ niệm về đời sinh viên, không phải những sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của anh, mà là những kỷ niệm về cô. Những điều giản dị như dạy cô cách cầm đũa, hay chèo thuyền ở Cape Cod. Anh yêu em, anh thầm nói với lòng mình. Em hãy luôn nhớ là anh yêu em. Dường như mọi sự che đậy, mọi vỏ bọc, mọi điều cường điệu về sự bất an trong anh chợt tan biến. Anh đang đứng đây, không vỏ bọc màu mè - hoàn toàn mộc mạc trước Chúa. Mình là một người đàn ông, anh tự nhủ. Và trong một khoảng khắc buồn bã anh nghĩ, anh là một người chân thành. Anh đứng đó, hai mắt nhắm nghiền trong lúc đó gã đeo kính đang tiếp tục tiến lại gần. Bỗng có tiếng chuông nhà thờ vang lên lảnh lót. Becker chờ đợi trong bóng tối chờ đợi thứ âm thanh sẽ kết thúc cuộc đời anh.
Becker hy vọng có thể đi cắt ngang được con hẻm và thoát sang phía bên kia nhanh chóng, nhưng Santa Cruz là một một mê cung của những con hẻm lắt léo. Và càng rắc rối hơn nếu người ta bắt đầu điểm xuất phát sai rồi đâm đầu vào ngõ cụt. Becker bỗng bị mất phương hướng. Anh cố gắng tìm toà nhà Giralda để làm mốc nhưng xung quanh tường quá cao, anh không thể thấy gì trừ vầng sáng nhàn nhạt của buổi bình minh phía trên đầu. Becker phân vân không biết người đàn ông đeo kính gọng kim loại kia là ai, anh thừa hiểu rằng hắn không bỏ cuộc. Có thể hắn đang chạy bộ đuổi theo anh. Becker thận trọng lái chiếc Vespa vòng quanh những góc hẹp. Tiếng động cơ rú vang rền các ngõ hẻm.
Becker biết anh là một mục tiêu de tóm trong bầu không khí yên ắng nhường này của khu Santa Cruz. Vào lúc này tất cả những gì anh có thể làm là sử dụng tốc độ. Phải sang được bên kia! Sau hàng loạt những của rẽ và tăng ga bạt mạng. Becker phanh gấp tại ngã ba đường Équina de los Reyes. Anh thấy mình đang lao vào ngõ cụt - con đường này anh vừa phóng qua rồi kia mà.
Ngồi tần ngần trên chiếc xe méo mó, Becker cố gắng tìm một lối rẽ, động cơ xe dường như đã tắt hẳn. Kứn đồng hồ xăng đã gần chạm vạch đỏ. Có điềm gở, một bóng người xuất hiện bên trái anh ở cuối ngõ hẻm. Có thể nói bộ não của con người là chiếc máy tính nhanh nhất, không gì sánh bằng. Chỉ trong một tích tắc thôi mà bộ não của Becker đã phân tích và định dạng ngay hình ảnh của người đàn ông đeo kính, lục lại kí ức để kết nối, anh nhận ra, nguy hiểm gần kề đòi hỏi người ta phải quyết định ngay. Anh đã quyết định. Anh quẳng chiếc xe sang một bên và lấy đà chạy hết tốc lực.
Nhưng thật không may cho Becker, Hulchot bây giờ đang đứng trên nền đất cứng chứ không phải trong chiếc xe méo mó kia. Hắn lạnh lùng nâng khẩu súng lên bắn.
Viên đạn trúng ngay người Becker đúng lúc anh vừa bị trượt chân ở một góc quẹo. Chạy thêm được vài mét nữa anh mới biết mình đã bị trúng đạn. Đầu tiên, cảm tưởng như cơ bắp bị bật tung, ngay phía trên hông. Sau đó, một thứ chất lỏng âm ấm chảy ra. Nhìn thấy máu, anh biết mình đã bị thương. Anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ biết trước mắt vẫn còn một chặng đua ngay trong mê cung của khu Santa Cruz.
Hulohot lao tới con mồi. Thoạt đầu hắn ta định nện một cú nện vào đầu Becker, nhưng rồi lại đổi ý. Một sát thủ chuyên nghiệp không làm thế bao giờ. Becker là con mồi đang di chuyển. Ngắm: bắn vào giữa thân người kiểu này là một việc khó, hắn muốn thể hiện đẳng cấp của mình. Becker đã chuyển hướng vào tích tắc cuối cùng và thoát được một viên đạn nhằm vào đầu. Kẻ thích chơi trội đã phải trả giá. Becker bất thần chạy nhanh hơn hẳn và thoát chết. Humhot kịp bắn trúng vào một bên mạng sườn anh. Dù viên đạn chỉ sượt nhẹ, nhưng tên sát thủ cũng đã đạt được mục đích.
Becker lao thục mạng. Rẽ, ngoặt, tránh những con đường thẳng. Tiếng chân chạy phía sau anh nghe rõ mồn một. Đầu Becker hoàn toàn trống rỗng. Anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa - anh đã ở đâu, ai đang rượt đuối anh - tất cả còn lại bây giờ là hành động theo, bản năng, tự bảo vệ, không đau đớn, chỉ có nỗi sợ hãi đang bủa vây và phần năng lượng tiềm tàng trong cơ thể đang phát ra trên đôi chân của anh. Một phát súng nữa vang lên, viên đạn trúng vào một mái nhà ngay sau lưng anh. Những mảnh kính vỡ văng đúng vào gáy Becker. Anh rẽ trái, sang một con hẻm khác. Anh không kịp kêu cứu ngoại trừ tiếng chán chạy và tiếng thở dốc, còn buổi bình minh hoàn toàn yên ắng.
Mạng sườn Becker nóng như lửa đốt. Sợ rằng vệt máu đỏ trên con đường trải sỏi trắng sẽ làm lộ tung tích của mình, anh tìm xung quanh xem có cánh cửa nào mở không, cửa nhà hay cống cũng được chỉ cốt sao để anh thoát khỏi con hẻm ngột ngạt này. Chẳng có gì hết. Con đường ngày một thu hẹp lại. - Cứu tôi với! - Giọng Becker lạc hẳn đi - Ai cứu tôi với!
Con đường cứ hẹp dần. Đã hết đường chạy. Becker cố tìm ra một ngã rẽ, một lối thoát dù nhỏ bé nhất. Nhưng giờ con đường đã chuyển thành ngõ cụt. Mọi cánh cửa đều khoá im ỉm. Đường hẹp dần. Các cánh cổng cũng đã khoá hết cả. Bước chân như bị chặn đứng lại. Chẳng phải anh đang đi trên đường thẳng hay sao? Đột nhiên con hẻm bắt đầu dồc lên. Becker thấy chân mình tê dại. Anh không thể chạy nhanh được nữa rồi.
Và anh nhìn thấy. Giống như một con đường cao tốc đã đến đoạn không được thi công vì hết vốn đầu tư, con hẻm nhỏ này đột ngột chấm dứt. Trước mặt anh là một bức tường cao, một chiếc ghế băng gỗ, và chẳng còn gì khác nữa. Cùng đường rồi. Becker ngước nhìn qua ba tầng gác, nhìn lên tận nóc toà nhà rồi quay trở lại con hẻm dài, nhưng đi được vài bước anh phải dừng gấp lại.
Dưới chân dốc một bóng người xuất hiện. Hắn lạnh lùng tiến về phía Becker. Trong tay hắn, khẩu súng ánh lên dưới ánh nắng sớm mai. Becker bỗng cảm nhận được tình huống của mình rõ ràng hơn khi đi thụt lùi về phía bức tường. Vết thương bên mạng sườn chợt đau dội lên. Anh chạm vào chỗ đau và nhìn xuống. Máu chảy đầm đìa trên tay anh, chảy xuống cả những ngón tay và cả chiếc nhẫn vàng của Tankado. Choáng váng. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn, lòng rối bời. Anh không nhớ chiếc nhẫn đã ở trên tay mình từ khi nào. Anh cũng không nhớ được tại sao mình lại ở Seville.
Anh ngước mắt nhìn tên sát thủ đang tiến về phía mình, rồi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn. Anh lại ngước nhìn lên một lần nữa, bắt gặp hình ảnh một người đang tiến về phía mình, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn. Có phải vì chiếc nhẫn này mà Megan đã chết? Có phải cũng chỉ vì nó mà anh sắp phải lìa đời không? Cái bóng bắt đầu bước lên con dốc. Becker thấy xung quanh chỉ là những bức tường. Cũng có một vài cánh cổng của những ngôi nhà trong ngõ, nhưng đã quá muộn, không kịp kêu cứu nữa rôi.
Becker tựa lưng vào tường. Đột nhiên anh cảm nhận được rõ ràng từng viên đã cuội dưới đế giày, mọi tiếng lạo xạo ở bức tường sau lưng. Những hình ảnh quá khứ chợt ùa về trong tâm trí, thời ấu thơ, cha mẹ anh và… Susan. - Ôi! Chúa ơi!… Susan!
Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, anh cầu nguyện. Anh không cầu cho bản thân mình thoát chết, anh không tin vào phép màu nhiệm. Anh cầu cho người phụ nữ của anh có thêm sức mạnh và luôn cảm nhận được tình yêu vô bờ anh dành cho cô. Anh nhắm mắt lại. Bao kỷ niệm chợt tràn về như một dòng thác lũ. Không phải kỷ niệm về những buổi họp khoa, không phải kỷ niệm về đời sinh viên, không phải những sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của anh, mà là những kỷ niệm về cô. Những điều giản dị như dạy cô cách cầm đũa, hay chèo thuyền ở Cape Cod. Anh yêu em, anh thầm nói với lòng mình. Em hãy luôn nhớ là anh yêu em. Dường như mọi sự che đậy, mọi vỏ bọc, mọi điều cường điệu về sự bất an trong anh chợt tan biến. Anh đang đứng đây, không vỏ bọc màu mè - hoàn toàn mộc mạc trước Chúa. Mình là một người đàn ông, anh tự nhủ. Và trong một khoảng khắc buồn bã anh nghĩ, anh là một người chân thành. Anh đứng đó, hai mắt nhắm nghiền trong lúc đó gã đeo kính đang tiếp tục tiến lại gần. Bỗng có tiếng chuông nhà thờ vang lên lảnh lót. Becker chờ đợi trong bóng tối chờ đợi thứ âm thanh sẽ kết thúc cuộc đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.