Chương 90
Dan Brown
25/10/2016
Tiếng còi báo động từ trung tâm Cryto đang vang lên không ngớt. Strathmore không biết Susan
đã đi được bao lâu. Ông ngồi một mình trong bóng tối, tiếng o o phát ra
từ dòng chữ TRANSTR như đang nhắc nhở. Mình vẫn là người sống sót…mình
vẫn là người sống sót… Đúng vậy, ông nghĩ. Mình là người sống sót -
nhưng là sự sống sót vô nghĩa chẳng có gì đáng tự hào cả. Thà chết còn
hơn là sống trong bóng tối của sự ô nhục như thế này.
Nhục nhã- đó là những gì đang chờ đợi ông phía trước. Ông đã che dấu thông tin, đã cố tình không báo cáo giám đốc. Ông đã thả một con virus vào mạng máy tính an toàn nhất trên toàn liên bang! Chẳng còn gì nghi ngờ nữa, ông sẽ bị nguyền rủa cho tới chết. Ông dự định thể hiện tinh thần ái quốc, nhưng sự việc tiến triển ngược lại hoàn toàn. Chỉ còn lại cái chết và tội phản quốc. Sẽ có những phiên toà, hình phạt, dư luận công chúng. Ông đã phục vụ quốc gia với tất cả tấm lòng và sự chính trực bao nhiêu năm trời, để rồi đến phút cuối là một số không to tướng.
"Mình là người sống sót", ông thầm nghĩ. "Mày là kẻ nói dối". Cũng chính ông lại tự trả lời.
Đó là sự thực ông là một kẻ nói dối. Ông đã không trung thực hoàn toàn với mọi người. Susan Fletcher là một trong số những người đó. Có quá nhiều thứ ông đã không nói cho cô biết – những thứ giờ khiến ông cảm thấy xấu hổ với chính mình. Bao nhiêu năm trời hình ảnh của Susan cứ ám ảnh ông không rời. Đêm đêm ông mơ thấy cô, rồi gọi tên cô trong giấc ngủ. Ông không thể không nghĩ về cô. Trong tâm trí ông Susan thật tuyệt vời, thông minh và xinh đẹp. Vợ ông đã cố chịu đựng và bỏ qua cho ông, nhưng bà ấy đã thực sự tuyệt vọng khi gặp Susan. Bà Strathmore không bao giờ lên án chồng vì những tình cảm ấy. Bao lâu nay bà đã cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nhưng rồi nỗi đau ấy lớn dần vượt quá sức chịu đựng của con người. Bà tuyên bố li hôn vì không thể chung sống với cái bóng của một người đàn bà khác trong cuộc hôn nhân của họ.
Dần dần tiếng chuông báo động đã đánh thức Strathmore khỏi ảo tưởng. Ông cố gắng bật dậy để tìm cách thoát ra khỏi sự mê muội hiện tại. Bộ não của ông miễn cưỡng khẳng định những gì trái tim mình đã hoài nghi. Chỉ có một cách thực sự thoát khỏi tình trạng này, chỉ một cách mà thôi. Strathmore chăm chú nhìn bàn phím và bắt đầu gõ. Không cần bật màn hình, ông biết rõ mình đang làm gì. Ông gõ từng phím chữ chậm chạm nhưng dứt khoát:
"Những người bạn thân mến của tôi, hôm nay tôi sẽ từ biệt cõi đời này" Bằng cách này, sẽ chẳng còn ai nghi ngờ hay băn khoăn gì nữa.
Sẽ không có thẩm vấn. Sẽ không có buộc tội. Ông sẽ quét sạch những gì đã xảy ra. Rất nhiều người đã chết… nhưng còn một mạng sống cần phải giữ lấy..
Nhục nhã- đó là những gì đang chờ đợi ông phía trước. Ông đã che dấu thông tin, đã cố tình không báo cáo giám đốc. Ông đã thả một con virus vào mạng máy tính an toàn nhất trên toàn liên bang! Chẳng còn gì nghi ngờ nữa, ông sẽ bị nguyền rủa cho tới chết. Ông dự định thể hiện tinh thần ái quốc, nhưng sự việc tiến triển ngược lại hoàn toàn. Chỉ còn lại cái chết và tội phản quốc. Sẽ có những phiên toà, hình phạt, dư luận công chúng. Ông đã phục vụ quốc gia với tất cả tấm lòng và sự chính trực bao nhiêu năm trời, để rồi đến phút cuối là một số không to tướng.
"Mình là người sống sót", ông thầm nghĩ. "Mày là kẻ nói dối". Cũng chính ông lại tự trả lời.
Đó là sự thực ông là một kẻ nói dối. Ông đã không trung thực hoàn toàn với mọi người. Susan Fletcher là một trong số những người đó. Có quá nhiều thứ ông đã không nói cho cô biết – những thứ giờ khiến ông cảm thấy xấu hổ với chính mình. Bao nhiêu năm trời hình ảnh của Susan cứ ám ảnh ông không rời. Đêm đêm ông mơ thấy cô, rồi gọi tên cô trong giấc ngủ. Ông không thể không nghĩ về cô. Trong tâm trí ông Susan thật tuyệt vời, thông minh và xinh đẹp. Vợ ông đã cố chịu đựng và bỏ qua cho ông, nhưng bà ấy đã thực sự tuyệt vọng khi gặp Susan. Bà Strathmore không bao giờ lên án chồng vì những tình cảm ấy. Bao lâu nay bà đã cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nhưng rồi nỗi đau ấy lớn dần vượt quá sức chịu đựng của con người. Bà tuyên bố li hôn vì không thể chung sống với cái bóng của một người đàn bà khác trong cuộc hôn nhân của họ.
Dần dần tiếng chuông báo động đã đánh thức Strathmore khỏi ảo tưởng. Ông cố gắng bật dậy để tìm cách thoát ra khỏi sự mê muội hiện tại. Bộ não của ông miễn cưỡng khẳng định những gì trái tim mình đã hoài nghi. Chỉ có một cách thực sự thoát khỏi tình trạng này, chỉ một cách mà thôi. Strathmore chăm chú nhìn bàn phím và bắt đầu gõ. Không cần bật màn hình, ông biết rõ mình đang làm gì. Ông gõ từng phím chữ chậm chạm nhưng dứt khoát:
"Những người bạn thân mến của tôi, hôm nay tôi sẽ từ biệt cõi đời này" Bằng cách này, sẽ chẳng còn ai nghi ngờ hay băn khoăn gì nữa.
Sẽ không có thẩm vấn. Sẽ không có buộc tội. Ông sẽ quét sạch những gì đã xảy ra. Rất nhiều người đã chết… nhưng còn một mạng sống cần phải giữ lấy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.