Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 59: Chỉ có động vật mới cắn cổ thú cái trong lúc giao phối
Quan Mộc
16/07/2024
Edit: Ryal
Tới giờ cơm trưa, Mặc Thư vừa gắp thức ăn cho Dung Ngọc vừa nói: "Sáng sớm nay nhà họ Cù tới làm loạn đấy ca nhi ạ".
Dung Ngọc ngủ dậy muộn, lại ở trong hậu viện, thế nên cậu chẳng hay phía tiền viện có sự vụ gì. Mặc Thư thì không bao giờ chịu ngồi im một chỗ, nó thân với đám hầu trong phủ nên biết rất nhiều chuyện.
"Nghe nói miệng của Cù Hồng Triết bị người ta dùng chỉ khâu lại, khi được hạ nhân phát hiện thì mặt gã toàn máu là máu, đến nói cũng chẳng nói được, chỉ biết kêu ư ư, trông khiếp hồn". Mặc Thư nhăn mặt, giọng điệu lại không giấu được chút hả hê.
Cảnh tượng mà nó mô tả nghe đẫm máu vô cùng, thế mà Dung Ngọc lại không hề biến sắc. Cậu thong thả uống hết một bát canh rồi dùng khăn lau khóe miệng: "Nhà họ Cù nghĩ nhà họ Dương đã sai người làm chuyện đó".
"Đúng ạ, nhà họ Cù đòi kiện lên quan, Nhị phu nhân lệnh cho người mình đánh đuổi đi hết, bà ấy còn nói thích tìm ai thì tìm". Mặc Thư không nhịn được cười. "Em bảo cậu nhé, chắc chắn là Cù Hồng Triết làm nhiều điều ác quá, lỡ dây vào người có máu mặt nên bị tìm đến tận nơi trả thù. Đáng đời! Làm tốt lắm!".
Dứt lời, nó bỗng thấy quen quen – hình như nó cũng từng hả hê thế này thì phải.
"...". Mặc Thư chầm chậm quay đầu sang một phía khác, nhìn cái tên nô tài không tự ý thức được thân phận của bản thân đang ngồi há miệng ngoạm bánh bao ngay cạnh chủ.
"Chắc không phải lại là ngươi đấy chứ?". Nó nheo mắt.
Dung Ngọc cũng nhìn Sở Đàn. Họ về phủ lúc trời đã tảng sáng, Sở Đàn đòi làm thêm những hai lần, sau đó cậu mệt tới nỗi bất tỉnh.
Sáng nay Dung Ngọc vừa mở mắt đã thấy hắn nằm ngay cạnh, tóc vẫn còn hơi ẩm, hắn nói ở ngoài trời đang mưa, mình vừa luyện xong một bộ quyền.
Cái tên này thừa năng lượng đến thế sao?
Sở Đàn không trả lời câu hỏi của Mặc Thư, chỉ thản nhiên ăn nốt cái bánh bao cuối cùng trong lồng hấp. Chẳng mấy khi Mặc Thư không mắng hắn vì tranh ăn với chủ mà còn xuống bếp mang lên thêm một lồng, vừa cười hì hì vừa đặt xuống trước mặt hắn.
"Ăn đi ăn đi, ăn nhiều vào".
Sở Đàn không hề khách sáo, chén sạch cả cái lồng thứ hai.
Bên ngoài mưa lất phất, trời âm u, trong phòng cũng không lấy gì làm sáng sủa. Tiếng mưa rơi tí tách quanh quẩn bên tai khiến con người ta chẳng vui lên được.
Mặc Thư dọn bàn. Sở Đàn bế Dung Ngọc đi ngủ.
Mành đỏ buông xuống, chiếc giường lại càng tối tăm.
Dung Ngọc hỏi: "Ngươi xử cái miệng của Cù Hồng Triết thật đấy à?".
Sở Đàn cầm tay cậu, mười ngón đan nhau, lại không nhịn được mà hôn lên cần cổ và gương mặt cậu. Giọng hắn rất trầm: "Phải".
"Ta bảo để xử lí sau cơ mà?". Dung Ngọc quay sang phía khác. "Đừng có liếm!".
Sở Đàn chống tay xuống giường, cụp mắt nhìn cậu.
"Nhưng ta rất bực. Gã dám nhìn em bằng ánh mắt bẩn thỉu đó, dám sỉ nhục em bằng cái miệng thối tha kia, lại còn có ý định chạm vào người em, ta không chấp nhận được. Em có biết ta muốn móc mắt gã xuống đến mức nào hay không? Ta còn muốn dùng dao lóc xuống từng miếng thịt trên tay gã. Chỉ khâu miệng là hời cho gã lắm rồi, nhưng chắc chắn sẽ có ngày ta rút lưỡi gã".
Sát khí chợt lóe lên trong mắt Sở Đàn. Hắn cúi đầu liếm môi Dung Ngọc, bàn tay luồn vào áo cậu: "Chỉ mình ta được phép làm thế với em".
Cậu tát hắn: "Chỉ mình ngươi được giở trò lưu manh với ta chứ gì?".
Giữa những ngón tay của Dung Ngọc, cặp mắt đen thẫm kia lại tối đi đôi phần. Sở Đàn nói: "Em không cần nhẫn nhịn, cũng không cần lo về hậu quả. Ta sẽ thay em trả lại mọi ấm ức em từng chịu".
Dung Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn. Cậu bỗng mỉm cười, lạnh giọng: "Đó là lí do để ngươi sờ mông ta đấy à?".
Trong lúc hai người nói chuyện, tay Sở Đàn đã trượt từ eo xuống mông Dung Ngọc, thậm chí hắn còn xoa rồi lại bóp hai bên thịt mềm, cậu đâu phải đồ ngốc mà không cảm nhận được điều ấy. Dung Ngọc lập tức giơ tay đẩy hắn ra.
Sở Đàn lại kéo tay cậu đặt lên ngực mình: "Công tử sờ tim ta xem. Nó đập nhanh quá".
"Ai bảo ngươi không chịu đi ngủ, coi chừng đột tử đấy". Dung Ngọc mỉa mai.
"Vậy công tử cho phép ta ngủ cùng em một lúc nhé". Hắn đè cậu xuống, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Tiết trời mùa hè nóng nực nên Dung Ngọc cũng mặc đồ mỏng, cậu bị hắn lột sạch chỉ trong thoáng chốc, cơ thể nõn nà như ngọc tạc nằm trên lớp chăn đỏ thẫm, quyến rũ động lòng người.
Nhưng nét mặt cậu lạnh như băng.
"Trong đầu ngươi không còn gì khác ngoài những thứ vàng khè bẩn thỉu [1] đó hay sao?".
[1] Trung Quốc hiện đại dùng màu vàng như một từ lóng để chỉ mấy cái 18+.
Sở Đàn ngậm lấy vành tai Dung Ngọc, ậm ừ: "Ta vẫn luôn muốn hỏi... những thứ vàng khè bẩn thỉu mà công tử thường hay nhắc tới là gì?".
"Là đầu óc ngươi chỉ toàn điều dơ bẩn, cả ngày cứ như con chó động dục, chỉ muốn giao phối chứ không quan tâm đến chuyện gì khác!". Cậu hung hăng nhục mạ hắn.
Sở Đàn vẫn không dừng lại, hết cắn tai rồi lại cắn xuống cổ, giọng điệu rất thản nhiên: "Cũng tại ta vừa nhìn thấy công tử đã muốn bế em lên giường".
Dung Ngọc có cảm giác như mình đã đấm mạnh vào một bịch bông, đột nhiên nguôi giận: "Tối qua ngươi vừa làm hai lần còn gì?".
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay".
"Ồ, thế bây giờ ngươi làm, đêm nay cũng làm tiếp sao?". Cậu hỏi bằng giọng lạnh lẽo.
Sở Đàn không đáp, cũng không dừng lại. Hắn biết cách để cậu ngừng từ chối mình.
Hắn hôn lên cổ Dung Ngọc, lướt xuống xương quai xanh, đôi môi mỏng chu du trên da thịt trắng nõn, ngậm lấy một bên đầu ngực đỏ ửng.
Cái lưỡi mềm và nóng rực vờn quanh hạt đậu mẫn cảm, khoái cảm như điện giật lan từ vị trí ấy lên tận đỉnh đầu, Dung Ngọc hừ nhẹ, vô thức giơ tay túm tóc hắn.
Dây buộc tóc bị tháo rơi, chùm tóc đuôi ngựa xõa xuống tựa vết mực đen trải khắp làn da trắng mịn màng.
Dung Ngọc không kìm được mà luồn tay vào tóc Sở Đàn. Sắc trắng của những ngón tay thon thả tạo nên sự đối lập rõ ràng với mái tóc đen, tiếng rên thi thoảng phát ra từ miệng cậu lại càng tô điểm thêm cho bức tranh thấm đẫm sắc dục.
Đầu nhũ xinh xắn dần ngóc đầu dậy, bị Sở Đàn dùng răng day khẽ, lập tức sưng lên. Phía này bị bắt nạt mà phía kia cũng bị hắn dùng ngón tay ấn ấn xoa xoa, nhanh chóng đứng thẳng, đỏ như một quả anh đào vừa chín tới.
Sở Đàn mút mạnh mấy cái, chẳng có nước quả ngọt thơm, chỉ nhận được đôi ba tiếng rên rỉ du dương mềm mại.
Vậy là hắn càng dùng sức, lại gặm cắn cả phần thịt mềm xung quanh.
Đến khi hai bên ngực đã sưng lên và đỏ tấy, khi bị Dung Ngọc khẽ khàng giật tóc ý bảo nhẹ lại, cuối cùng Sở Đàn cũng chịu buông tha cho chúng mà dời môi lưỡi xuống thấp hơn.
Hắn hôn lên phần bụng phẳng, lưỡi chọc vào cái rốn nhỏ xinh. Dung Ngọc vô thức ưỡn eo, bụng dưới hơi hóp lại, hai bên xương sườn nhô ra, phô bày những đường cong yếu ớt mà gợi cảm.
Dung Ngọc cảm nhận được môi lưỡi gã thanh niên in dấu lên da mình bỏng rát, nhiệt độ không ngừng truyền vào cơ thể khiến cậu run run, dường như cả máu trong huyết quản cũng đang sôi sục.
"Sở Đàn...". Cậu nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, vô thức gọi tên gã thanh niên.
Sở Đàn biết Dung Ngọc đang thúc giục mình. Hắn cong môi, lại lần nữa dời trận địa xuống, nhìn thẳng vào thằng em đã ngóc đầu dậy.
Nó cương tới nỗi dán sát vào bụng cậu, màu rất nhạt, cũng đẹp hệt như chủ. Quy đầu hồng hồng run rẩy vì hưng phấn, chất dịch trong suốt mà dính dớp trào ra khỏi lỗ niệu đạo.
Sở Đàn dùng tay gẩy nhẹ, dương v*t nghiêng nghiêng rồi lại nảy về chỗ cũ, tạo ra một tiếng động rất kêu. Dịch nhờn kéo dài ra như sợi chỉ màu bạc nối nó với phần bụng dưới.
Yết hầu Sở Đàn lên rồi lại xuống, hắn ngậm nó vào trong miệng.
"A...". Đầu ngón tay Dung Ngọc thoáng co lại, cuối cùng siết chặt lấy tấm chăn.
dương v*t được khoang miệng của Sở Đàn ngậm sâu tận gốc, nóng bỏng, mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt rê dọc theo những đường gân, tỉ mỉ liếm khắp cây gậy dựng đứng. Cứ như có dòng điện giáng thẳng vào xương đuôi Dung Ngọc, khiến cả người cậu tê dại, run run.
Ngực cậu ửng đỏ vì cứ mãi phập phồng thở dốc, hai đầu nhũ run rẩy, mỗi bên in hằn một dấu răng, cảm giác mát lạnh mà ngưa ngứa.
Dung Ngọc không kìm được mà tự đưa tay sờ, dùng lòng bàn tay ôm lấy ngực rồi xoa nhè nhẹ, muốn để chúng ấm lên chút ít.
Sở Đàn vốn đang tập trung liếm mút dương v*t cậu, hắn ngước lên, thấy tiểu thiếu gia với đôi mắt thất thần và đôi môi đỏ mọng khẽ hé, vừa thở dốc vừa tự xoa hai bên ngực.
Quá dâm đãng.
Hai mắt Sở Đàn tối đi. Hắn nuốt thật sâu cây gậy kia vào trong họng, dùng yết hầu mà chèn ép nó, tay lướt qua khe thịt, dính dớp.
Đóa hoa ướt đẫm sương mai, mật ngọt chảy ra từ lối vào khép mở, xuôi xuống tận khe rãnh sâu hút.
Những ngón tay thon dài tách mở môi hoa không chút do dự.
"Ư ưm!". Dung Ngọc trợn mắt, khoái cảm pha lẫn giữa hai bộ phận xộc thẳng lên đầu, cả người cậu căng cứng rồi chạm đỉnh.
Tinh dịch ấm nóng tuôn đầy trong miệng Sở Đàn, hắn buông tha cho thằng em của Dung Ngọc, nhoài người về phía trước, gạt tay Dung Ngọc ra khỏi ngực cậu, rồi hôn.
Trong miệng toàn vị tanh và mặn chát, Dung Ngọc ngơ ngẩn, lúc phản ứng lại mới nhanh chóng nhổ ra – nhưng cậu cũng đã nuốt xuống chút ít rồi. Cậu bực bội cau mày mắng hắn: "Ngươi bệnh hay gì? Thứ đó cũng dám đưa vào miệng ta?".
Dung Ngọc mắng mà bên khóe môi vẫn còn vương dịch đục tự sản xuất, Sở Đàn mỉm cười hôn cậu, liếm giọt trắng ấy vào trong miệng mình.
"Sao công tử lại chê bai bản thân mình như thế?".
"Ai lại tự ăn tinh dịch?".
"Nhưng em tự xoa ngực còn gì". Giữa mày Sở Đàn là ý cười bỡn cợt. Dung Ngọc lúng túng chẳng biết đáp thế nào, bèn nghiến răng, cho hắn một bạt tai: "Thế có làm không đây?!".
Vì cái tát ấy mà đáy mắt Sở Đàn sâu thăm thẳm, để lộ sự hoang dã bất tuân.
"Dĩ nhiên là phải làm rồi".
Sở Đàn tháo đai lưng, vạt áo phanh rộng để lộ lồng ngực rắn rỏi, thứ dũng mãnh kia đội lên thành một túp lều cao ngất. Hắn cởi quần, dương v*t đầy gân xanh lập tức bật ra dương oai diễu võ.
Không chút do dự, hắn hạ eo, đâm thẳng vào đóa hoa đang nở rộ.
Mật ngọt văng ra, cây gậy tiến đến tận cùng, sít sao chiếm đóng vách thịt, san phẳng tầng tầng lớp lớp những nếp uốn, lấp đầy bên trong.
Dung Ngọc rên lên một tiếng, cặp mắt xinh đẹp mờ sương, đôi tay cố giơ lên như muốn níu lấy thứ gì, lại bị Sở Đàn cố định trên đỉnh đầu mà không thể nhúc nhích.
"Không cho ôm". Hắn hung tợn nói, như đang trả đũa cho cái tát vừa rồi.
Một tay Sở Đàn ghìm tay Dung Ngọc, tay kia nhấc chân trái cậu lên, bắt đầu thúc thật mạnh.
dương v*t ra vào dữ dội, đóa hoa tiết đầy mật ngọt theo từng nhịp đâm, chất lỏng dính dớp tụ lại nơi lối vào, tạo nên những âm thanh nhóp nhép đầy dâm đãng.
Dung Ngọc có cảm giác như cả linh hồn mình cũng sắp bị thúc bay ra ngoài vì nhịp điệu hung hãn ấy. Cậu thở dốc, tiếng rên càng lúc càng cao: "Sở Đàn, Sở Đàn, chậm lại...".
Một Dung Ngọc trong kì hưng cảm hẳn sẽ hết mình tận hưởng lần ái ân mạnh bạo thế này, nhưng Dung Ngọc của bây giờ không phấn khích đến thế. Cậu không chịu nổi.
Cả người cậu mềm nhũn, cam chịu để thứ kia khuấy đảo khắp nơi, khoái cảm vô tận khiến tâm trí cậu dường như tan rã.
Thế nhưng Sở Đàn không nghe theo mệnh lệnh. Hắn càng đẩy eo càng dùng nhiều sức, tiếng da thịt chạm nhau lanh lảnh, đùi Dung Ngọc đỏ ửng lên, dính đầy nước.
Hai cổ tay bị Sở Đàn bóp chặt đã hơi đỏ, ngón tay cuộn lại, run run, dường như rất khao khát được nắm lấy thứ gì.
"Sở Đàn, Ly Hối...". Dung Ngọc rên lên.
Dường như cách gọi ấy đã phát huy tác dụng. Cuối cùng Sở Đàn cũng buông tay và cúi sát lại, cậu lập tức níu chặt bờ vai hắn.
Dung Ngọc ôm rất chặt, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ cánh tay rắn chắc của gã thanh niên mang lại cảm giác an toàn. Cậu vùi mặt vào hõm vai hắn, lưu luyến không rời, chẳng muốn buông ra.
Khóe môi Sở Đàn nhếch cao, tốc độ bên dưới cũng giảm bớt, chầm chậm mà dịu dàng.
Hắn trêu: "Công tử sao kia? Ôm chặt thế này thì ta đâu làm gì em được".
Dung Ngọc chẳng thèm để tâm đến lời hắn nói. Mười đầu ngón tay nhỏ nhắn cào mạnh lên lưng Sở Đàn, tạo thành mười dấu vết.
Chỉ là chút đau đớn nhỏ nhoi, Sở Đàn không chớp mắt lấy một lần. Với hắn chúng còn không kích thích bằng hơi thở mềm mại của cậu thiếu niên.
Hắn vừa tận hưởng cái ôm kia vừa bế cậu dậy.
Sở Đàn đặt Dung Ngọc ngồi trên đùi mình, thân dưới hai người dán sát, lòng bàn tay to rộng ấn chặt quanh vùng xương bướm tinh xảo.
Vóc người vốn mảnh mai của cậu thiếu niên bị ôm trọn trong lồng ngực hắn, chịu đựng từng cú thúc, trông lại càng bé nhỏ và tội nghiệp làm sao.
Sở Đàn cứ thế mà ôm lấy cậu, vòng eo gầy rắn rỏi thúc mạnh về phía trước, dương v*t đưa đẩy không một lần rút ra, bỡn cợt tâm hoa ở nơi sâu nhất, mài nhẵn vị trí nhạy cảm nhất, khiến Dung Ngọc gần như chẳng thể chịu được.
Đầu nhũ sưng đỏ cọ vào ngực gã thanh niên, cảm giác vừa đau vừa tê như điện giật.
Cậu không biết nên bảo Sở Đàn làm nhẹ hơn hay chậm hơn một chút – bởi hắn chẳng dùng nhiều lực, mà tần suất cũng không phải quá nhanh. Thế nhưng thứ khoái cảm âm ỉ kéo dài này kích thích đến lạ, khiến toàn thân cậu run rẩy không ngừng.
Đuôi mắt Dung Ngọc đỏ ửng, một giọt lệ nhất quyết chẳng chịu rơi. Đồng tử nhạt màu bị màn sương phủ kín cứ như hạt ngọc lưu ly xinh đẹp, thất thần, dõi thẳng về phía trước.
Cậu muốn ra lệnh cho Sở Đàn dừng lại, nhưng những tiếng rên rỉ đứt quãng biến mệnh lệnh ấy thành lời cầu xin.
"Nhẹ, a... Nhẹ thôi, Ly Hối, ta không chịu được...".
Sở Đàn vừa đẩy eo vừa hôn cổ cậu, khàn giọng hỏi: "Nhẹ nữa ư? Ta còn chưa dùng mấy sức".
"Thế, thế nhanh lên... Ha ư... Nhanh lên một chút...". Giày vò khủng khiếp quá đỗi, Dung Ngọc nghĩ, chẳng bằng cứ dồn ép cậu để kết thúc cho nhanh.
Sở Đàn nhướng mày: "Nhanh lên một chút?".
"Ư a... Nhanh lên một chút".
"Được thôi, nghe em cả".
Dứt lời, Sở Đàn bóp eo nhấc bổng cậu lên. Dung Ngọc ngớ người vì cảm giác không trọng lực đầy đột ngột ấy, còn chưa kịp thở đã bị xoay lại, ấn thẳng vào tường.
Vì Dung Ngọc không thể quỳ nên Sở Đàn dùng một tay đỡ dưới nách cậu, tay kia nâng phần bụng dưới mềm nhũn, lại dùng đầu gối mình tách chân cậu sang hai bên, sau đó bắt đầu vận sức.
Dung Ngọc bị ép sát vào tường, bàn tay siết chặt.
May là vẫn còn một lớp mành đỏ đệm giữa nên cậu không thấy quá lạnh, nhưng cảm giác se se vẫn đủ để khiến Dung Ngọc rùng mình. Đóa hoa siết lại, kẹp chặt lấy cây gậy bên trong.
Sở Đàn thở hắt một tiếng, cắn vào gáy Dung Ngọc như con sói hoang cắn mồi, sắc đỏ hiện lên nơi đáy mắt.
Cậu đau tới nỗi phải xuýt xoa: "Ngươi là chó hay sao?".
Chỉ có động vật mới cắn cổ thú cái trong lúc giao phối, Sở Đàn đúng thực không phải người.
Hắn không đáp, nhưng cũng không chịu nhả ra.
Sở Đàn cứ vừa cắn gáy Dung Ngọc vừa thúc eo, mồ hôi chảy từ vai xuống dọc theo những thớ cơ cuồn cuộn, thân xác trẻ trung nóng hừng hực như lửa, tỏa ra tính công kích mãnh liệt, eo hông như chẳng biết mỏi là gì, đưa Dung Ngọc lên đỉnh cao khoái cảm hết lần này đến lần khác.
Mãi sau Dung Ngọc thấy hối hận không thể tả, sao cậu lại bắt Sở Đàn nhanh lên cơ chứ? Tên này chỉ tăng tốc độ và cường độ thôi chứ sức bền vẫn vậy, cuộc tình lâu tới mức đầu óc cậu trở nên trống rỗng, dương v*t không bắn nổi, cả người mềm nhũn lơ mơ, mất sạch ý thức.
Hai người quấn quýt đến tận trưa, Sở Đàn ghé qua cả cửa trước lẫn cửa sau của Dung Ngọc một lần rồi mới bế cậu vào bồn tắm.
Tắm rửa xong xuôi, lại thay chăn với nệm giường, hắn ôm cậu nằm phịch xuống. Da thịt nóng cháy kề sát nhau, Sở Đàn thỏa mãn hôn lên trán cậu thiếu niên rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời vẫn đang mưa. Bầu trời xám xịt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mưa đan nhau, nặng hạt như thể muốn rơi ngập cả mặt đất.
Mưa càng lúc càng lớn.
Đông Cung, kinh thành.
Thái tử Yến Minh Thần ngồi giữa thư phòng, cầm trong tay một bức thư khẩn từ Dương Châu gửi tới.
"Thần Tiên Túy?". Đôi mắt phượng khẽ nheo có đôi phần nham hiểm. "Cô thực sự đã coi thường Tam đệ".
Gã đưa thư cho kẻ bên cạnh: "Đọc đi".
Đó là một người phụ nữ áo trắng, dáng vóc cao gầy, đầu đội mũ sa che kín gương mặt. Ả nhận lấy bức thư, ống tay áo che đi một nửa ngón tay trắng mảnh mai mà lại có vẻ thô ráp.
Người phụ nữ đọc thư thật cẩn thận rồi nói: "Có người lấy điện hạ ra làm lá chắn".
"Cô biết. Nhất định kẻ phóng hỏa đứng sau chuyện này biết được điều gì đó nên muốn lợi dụng cô để kiềm chế Minh Huyên".
Thái tử mỉm cười ném bức thư vào chậu than, tờ giấy cong queo rồi bị ngọn lửa nuốt trọn trong thoáng chốc, chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
"Cô sẽ cho kẻ đó cơ hội này, để xem kẻ đó có bản lĩnh đạt được mục đích hay không".
Thái tử lại hỏi: "Yến Minh Huyên đã rời kinh rồi chứ?".
Tâm phúc bên cạnh gã khom lưng, cúi đầu: "Thưa vâng. Y nói muốn đi tìm quà chúc thọ cho sinh nhật hoàng thượng sắp tới, sáng nay đã xuất phát, có cả Nhị công tử của phủ họ Dung là Dung Nguyệt theo cùng".
"Cô nhớ lúc này Dung Ngọc đã ở Dương Châu".
"Dạ".
Một tia bóng tối xẹt qua đôi mắt phượng, Thái tử chầm chậm ngả người ra sau ghế, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Dương Châu quả là đất tốt. Nếu không bị giam cầm ở chốn Đông Cung này, cô cũng muốn tới thử xem sao".
Ryal's note: Không biết sao mà thi xong mình kiểu bị burnout hơn trước khi thi nữa, dù giờ chẳng cần làm gì... Nên cũng không tập trung vào bất cứ việc gì được, xem phim không ra xem phim, edit thì beta mãi chẳng ưng câu từ. Xin lỗi mọi người vì đăng muộn nha X﹏X
Đền cho mọi người comm mình mới nhận. Ban đầu mình đặt clean sketch thôi mà xong thấy ưng quá nên chắc đợi artist mở color rồi bảo bản tô luôn =)))
Artist: Nguyễn Allie
Tới giờ cơm trưa, Mặc Thư vừa gắp thức ăn cho Dung Ngọc vừa nói: "Sáng sớm nay nhà họ Cù tới làm loạn đấy ca nhi ạ".
Dung Ngọc ngủ dậy muộn, lại ở trong hậu viện, thế nên cậu chẳng hay phía tiền viện có sự vụ gì. Mặc Thư thì không bao giờ chịu ngồi im một chỗ, nó thân với đám hầu trong phủ nên biết rất nhiều chuyện.
"Nghe nói miệng của Cù Hồng Triết bị người ta dùng chỉ khâu lại, khi được hạ nhân phát hiện thì mặt gã toàn máu là máu, đến nói cũng chẳng nói được, chỉ biết kêu ư ư, trông khiếp hồn". Mặc Thư nhăn mặt, giọng điệu lại không giấu được chút hả hê.
Cảnh tượng mà nó mô tả nghe đẫm máu vô cùng, thế mà Dung Ngọc lại không hề biến sắc. Cậu thong thả uống hết một bát canh rồi dùng khăn lau khóe miệng: "Nhà họ Cù nghĩ nhà họ Dương đã sai người làm chuyện đó".
"Đúng ạ, nhà họ Cù đòi kiện lên quan, Nhị phu nhân lệnh cho người mình đánh đuổi đi hết, bà ấy còn nói thích tìm ai thì tìm". Mặc Thư không nhịn được cười. "Em bảo cậu nhé, chắc chắn là Cù Hồng Triết làm nhiều điều ác quá, lỡ dây vào người có máu mặt nên bị tìm đến tận nơi trả thù. Đáng đời! Làm tốt lắm!".
Dứt lời, nó bỗng thấy quen quen – hình như nó cũng từng hả hê thế này thì phải.
"...". Mặc Thư chầm chậm quay đầu sang một phía khác, nhìn cái tên nô tài không tự ý thức được thân phận của bản thân đang ngồi há miệng ngoạm bánh bao ngay cạnh chủ.
"Chắc không phải lại là ngươi đấy chứ?". Nó nheo mắt.
Dung Ngọc cũng nhìn Sở Đàn. Họ về phủ lúc trời đã tảng sáng, Sở Đàn đòi làm thêm những hai lần, sau đó cậu mệt tới nỗi bất tỉnh.
Sáng nay Dung Ngọc vừa mở mắt đã thấy hắn nằm ngay cạnh, tóc vẫn còn hơi ẩm, hắn nói ở ngoài trời đang mưa, mình vừa luyện xong một bộ quyền.
Cái tên này thừa năng lượng đến thế sao?
Sở Đàn không trả lời câu hỏi của Mặc Thư, chỉ thản nhiên ăn nốt cái bánh bao cuối cùng trong lồng hấp. Chẳng mấy khi Mặc Thư không mắng hắn vì tranh ăn với chủ mà còn xuống bếp mang lên thêm một lồng, vừa cười hì hì vừa đặt xuống trước mặt hắn.
"Ăn đi ăn đi, ăn nhiều vào".
Sở Đàn không hề khách sáo, chén sạch cả cái lồng thứ hai.
Bên ngoài mưa lất phất, trời âm u, trong phòng cũng không lấy gì làm sáng sủa. Tiếng mưa rơi tí tách quanh quẩn bên tai khiến con người ta chẳng vui lên được.
Mặc Thư dọn bàn. Sở Đàn bế Dung Ngọc đi ngủ.
Mành đỏ buông xuống, chiếc giường lại càng tối tăm.
Dung Ngọc hỏi: "Ngươi xử cái miệng của Cù Hồng Triết thật đấy à?".
Sở Đàn cầm tay cậu, mười ngón đan nhau, lại không nhịn được mà hôn lên cần cổ và gương mặt cậu. Giọng hắn rất trầm: "Phải".
"Ta bảo để xử lí sau cơ mà?". Dung Ngọc quay sang phía khác. "Đừng có liếm!".
Sở Đàn chống tay xuống giường, cụp mắt nhìn cậu.
"Nhưng ta rất bực. Gã dám nhìn em bằng ánh mắt bẩn thỉu đó, dám sỉ nhục em bằng cái miệng thối tha kia, lại còn có ý định chạm vào người em, ta không chấp nhận được. Em có biết ta muốn móc mắt gã xuống đến mức nào hay không? Ta còn muốn dùng dao lóc xuống từng miếng thịt trên tay gã. Chỉ khâu miệng là hời cho gã lắm rồi, nhưng chắc chắn sẽ có ngày ta rút lưỡi gã".
Sát khí chợt lóe lên trong mắt Sở Đàn. Hắn cúi đầu liếm môi Dung Ngọc, bàn tay luồn vào áo cậu: "Chỉ mình ta được phép làm thế với em".
Cậu tát hắn: "Chỉ mình ngươi được giở trò lưu manh với ta chứ gì?".
Giữa những ngón tay của Dung Ngọc, cặp mắt đen thẫm kia lại tối đi đôi phần. Sở Đàn nói: "Em không cần nhẫn nhịn, cũng không cần lo về hậu quả. Ta sẽ thay em trả lại mọi ấm ức em từng chịu".
Dung Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn. Cậu bỗng mỉm cười, lạnh giọng: "Đó là lí do để ngươi sờ mông ta đấy à?".
Trong lúc hai người nói chuyện, tay Sở Đàn đã trượt từ eo xuống mông Dung Ngọc, thậm chí hắn còn xoa rồi lại bóp hai bên thịt mềm, cậu đâu phải đồ ngốc mà không cảm nhận được điều ấy. Dung Ngọc lập tức giơ tay đẩy hắn ra.
Sở Đàn lại kéo tay cậu đặt lên ngực mình: "Công tử sờ tim ta xem. Nó đập nhanh quá".
"Ai bảo ngươi không chịu đi ngủ, coi chừng đột tử đấy". Dung Ngọc mỉa mai.
"Vậy công tử cho phép ta ngủ cùng em một lúc nhé". Hắn đè cậu xuống, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Tiết trời mùa hè nóng nực nên Dung Ngọc cũng mặc đồ mỏng, cậu bị hắn lột sạch chỉ trong thoáng chốc, cơ thể nõn nà như ngọc tạc nằm trên lớp chăn đỏ thẫm, quyến rũ động lòng người.
Nhưng nét mặt cậu lạnh như băng.
"Trong đầu ngươi không còn gì khác ngoài những thứ vàng khè bẩn thỉu [1] đó hay sao?".
[1] Trung Quốc hiện đại dùng màu vàng như một từ lóng để chỉ mấy cái 18+.
Sở Đàn ngậm lấy vành tai Dung Ngọc, ậm ừ: "Ta vẫn luôn muốn hỏi... những thứ vàng khè bẩn thỉu mà công tử thường hay nhắc tới là gì?".
"Là đầu óc ngươi chỉ toàn điều dơ bẩn, cả ngày cứ như con chó động dục, chỉ muốn giao phối chứ không quan tâm đến chuyện gì khác!". Cậu hung hăng nhục mạ hắn.
Sở Đàn vẫn không dừng lại, hết cắn tai rồi lại cắn xuống cổ, giọng điệu rất thản nhiên: "Cũng tại ta vừa nhìn thấy công tử đã muốn bế em lên giường".
Dung Ngọc có cảm giác như mình đã đấm mạnh vào một bịch bông, đột nhiên nguôi giận: "Tối qua ngươi vừa làm hai lần còn gì?".
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay".
"Ồ, thế bây giờ ngươi làm, đêm nay cũng làm tiếp sao?". Cậu hỏi bằng giọng lạnh lẽo.
Sở Đàn không đáp, cũng không dừng lại. Hắn biết cách để cậu ngừng từ chối mình.
Hắn hôn lên cổ Dung Ngọc, lướt xuống xương quai xanh, đôi môi mỏng chu du trên da thịt trắng nõn, ngậm lấy một bên đầu ngực đỏ ửng.
Cái lưỡi mềm và nóng rực vờn quanh hạt đậu mẫn cảm, khoái cảm như điện giật lan từ vị trí ấy lên tận đỉnh đầu, Dung Ngọc hừ nhẹ, vô thức giơ tay túm tóc hắn.
Dây buộc tóc bị tháo rơi, chùm tóc đuôi ngựa xõa xuống tựa vết mực đen trải khắp làn da trắng mịn màng.
Dung Ngọc không kìm được mà luồn tay vào tóc Sở Đàn. Sắc trắng của những ngón tay thon thả tạo nên sự đối lập rõ ràng với mái tóc đen, tiếng rên thi thoảng phát ra từ miệng cậu lại càng tô điểm thêm cho bức tranh thấm đẫm sắc dục.
Đầu nhũ xinh xắn dần ngóc đầu dậy, bị Sở Đàn dùng răng day khẽ, lập tức sưng lên. Phía này bị bắt nạt mà phía kia cũng bị hắn dùng ngón tay ấn ấn xoa xoa, nhanh chóng đứng thẳng, đỏ như một quả anh đào vừa chín tới.
Sở Đàn mút mạnh mấy cái, chẳng có nước quả ngọt thơm, chỉ nhận được đôi ba tiếng rên rỉ du dương mềm mại.
Vậy là hắn càng dùng sức, lại gặm cắn cả phần thịt mềm xung quanh.
Đến khi hai bên ngực đã sưng lên và đỏ tấy, khi bị Dung Ngọc khẽ khàng giật tóc ý bảo nhẹ lại, cuối cùng Sở Đàn cũng chịu buông tha cho chúng mà dời môi lưỡi xuống thấp hơn.
Hắn hôn lên phần bụng phẳng, lưỡi chọc vào cái rốn nhỏ xinh. Dung Ngọc vô thức ưỡn eo, bụng dưới hơi hóp lại, hai bên xương sườn nhô ra, phô bày những đường cong yếu ớt mà gợi cảm.
Dung Ngọc cảm nhận được môi lưỡi gã thanh niên in dấu lên da mình bỏng rát, nhiệt độ không ngừng truyền vào cơ thể khiến cậu run run, dường như cả máu trong huyết quản cũng đang sôi sục.
"Sở Đàn...". Cậu nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, vô thức gọi tên gã thanh niên.
Sở Đàn biết Dung Ngọc đang thúc giục mình. Hắn cong môi, lại lần nữa dời trận địa xuống, nhìn thẳng vào thằng em đã ngóc đầu dậy.
Nó cương tới nỗi dán sát vào bụng cậu, màu rất nhạt, cũng đẹp hệt như chủ. Quy đầu hồng hồng run rẩy vì hưng phấn, chất dịch trong suốt mà dính dớp trào ra khỏi lỗ niệu đạo.
Sở Đàn dùng tay gẩy nhẹ, dương v*t nghiêng nghiêng rồi lại nảy về chỗ cũ, tạo ra một tiếng động rất kêu. Dịch nhờn kéo dài ra như sợi chỉ màu bạc nối nó với phần bụng dưới.
Yết hầu Sở Đàn lên rồi lại xuống, hắn ngậm nó vào trong miệng.
"A...". Đầu ngón tay Dung Ngọc thoáng co lại, cuối cùng siết chặt lấy tấm chăn.
dương v*t được khoang miệng của Sở Đàn ngậm sâu tận gốc, nóng bỏng, mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt rê dọc theo những đường gân, tỉ mỉ liếm khắp cây gậy dựng đứng. Cứ như có dòng điện giáng thẳng vào xương đuôi Dung Ngọc, khiến cả người cậu tê dại, run run.
Ngực cậu ửng đỏ vì cứ mãi phập phồng thở dốc, hai đầu nhũ run rẩy, mỗi bên in hằn một dấu răng, cảm giác mát lạnh mà ngưa ngứa.
Dung Ngọc không kìm được mà tự đưa tay sờ, dùng lòng bàn tay ôm lấy ngực rồi xoa nhè nhẹ, muốn để chúng ấm lên chút ít.
Sở Đàn vốn đang tập trung liếm mút dương v*t cậu, hắn ngước lên, thấy tiểu thiếu gia với đôi mắt thất thần và đôi môi đỏ mọng khẽ hé, vừa thở dốc vừa tự xoa hai bên ngực.
Quá dâm đãng.
Hai mắt Sở Đàn tối đi. Hắn nuốt thật sâu cây gậy kia vào trong họng, dùng yết hầu mà chèn ép nó, tay lướt qua khe thịt, dính dớp.
Đóa hoa ướt đẫm sương mai, mật ngọt chảy ra từ lối vào khép mở, xuôi xuống tận khe rãnh sâu hút.
Những ngón tay thon dài tách mở môi hoa không chút do dự.
"Ư ưm!". Dung Ngọc trợn mắt, khoái cảm pha lẫn giữa hai bộ phận xộc thẳng lên đầu, cả người cậu căng cứng rồi chạm đỉnh.
Tinh dịch ấm nóng tuôn đầy trong miệng Sở Đàn, hắn buông tha cho thằng em của Dung Ngọc, nhoài người về phía trước, gạt tay Dung Ngọc ra khỏi ngực cậu, rồi hôn.
Trong miệng toàn vị tanh và mặn chát, Dung Ngọc ngơ ngẩn, lúc phản ứng lại mới nhanh chóng nhổ ra – nhưng cậu cũng đã nuốt xuống chút ít rồi. Cậu bực bội cau mày mắng hắn: "Ngươi bệnh hay gì? Thứ đó cũng dám đưa vào miệng ta?".
Dung Ngọc mắng mà bên khóe môi vẫn còn vương dịch đục tự sản xuất, Sở Đàn mỉm cười hôn cậu, liếm giọt trắng ấy vào trong miệng mình.
"Sao công tử lại chê bai bản thân mình như thế?".
"Ai lại tự ăn tinh dịch?".
"Nhưng em tự xoa ngực còn gì". Giữa mày Sở Đàn là ý cười bỡn cợt. Dung Ngọc lúng túng chẳng biết đáp thế nào, bèn nghiến răng, cho hắn một bạt tai: "Thế có làm không đây?!".
Vì cái tát ấy mà đáy mắt Sở Đàn sâu thăm thẳm, để lộ sự hoang dã bất tuân.
"Dĩ nhiên là phải làm rồi".
Sở Đàn tháo đai lưng, vạt áo phanh rộng để lộ lồng ngực rắn rỏi, thứ dũng mãnh kia đội lên thành một túp lều cao ngất. Hắn cởi quần, dương v*t đầy gân xanh lập tức bật ra dương oai diễu võ.
Không chút do dự, hắn hạ eo, đâm thẳng vào đóa hoa đang nở rộ.
Mật ngọt văng ra, cây gậy tiến đến tận cùng, sít sao chiếm đóng vách thịt, san phẳng tầng tầng lớp lớp những nếp uốn, lấp đầy bên trong.
Dung Ngọc rên lên một tiếng, cặp mắt xinh đẹp mờ sương, đôi tay cố giơ lên như muốn níu lấy thứ gì, lại bị Sở Đàn cố định trên đỉnh đầu mà không thể nhúc nhích.
"Không cho ôm". Hắn hung tợn nói, như đang trả đũa cho cái tát vừa rồi.
Một tay Sở Đàn ghìm tay Dung Ngọc, tay kia nhấc chân trái cậu lên, bắt đầu thúc thật mạnh.
dương v*t ra vào dữ dội, đóa hoa tiết đầy mật ngọt theo từng nhịp đâm, chất lỏng dính dớp tụ lại nơi lối vào, tạo nên những âm thanh nhóp nhép đầy dâm đãng.
Dung Ngọc có cảm giác như cả linh hồn mình cũng sắp bị thúc bay ra ngoài vì nhịp điệu hung hãn ấy. Cậu thở dốc, tiếng rên càng lúc càng cao: "Sở Đàn, Sở Đàn, chậm lại...".
Một Dung Ngọc trong kì hưng cảm hẳn sẽ hết mình tận hưởng lần ái ân mạnh bạo thế này, nhưng Dung Ngọc của bây giờ không phấn khích đến thế. Cậu không chịu nổi.
Cả người cậu mềm nhũn, cam chịu để thứ kia khuấy đảo khắp nơi, khoái cảm vô tận khiến tâm trí cậu dường như tan rã.
Thế nhưng Sở Đàn không nghe theo mệnh lệnh. Hắn càng đẩy eo càng dùng nhiều sức, tiếng da thịt chạm nhau lanh lảnh, đùi Dung Ngọc đỏ ửng lên, dính đầy nước.
Hai cổ tay bị Sở Đàn bóp chặt đã hơi đỏ, ngón tay cuộn lại, run run, dường như rất khao khát được nắm lấy thứ gì.
"Sở Đàn, Ly Hối...". Dung Ngọc rên lên.
Dường như cách gọi ấy đã phát huy tác dụng. Cuối cùng Sở Đàn cũng buông tay và cúi sát lại, cậu lập tức níu chặt bờ vai hắn.
Dung Ngọc ôm rất chặt, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ cánh tay rắn chắc của gã thanh niên mang lại cảm giác an toàn. Cậu vùi mặt vào hõm vai hắn, lưu luyến không rời, chẳng muốn buông ra.
Khóe môi Sở Đàn nhếch cao, tốc độ bên dưới cũng giảm bớt, chầm chậm mà dịu dàng.
Hắn trêu: "Công tử sao kia? Ôm chặt thế này thì ta đâu làm gì em được".
Dung Ngọc chẳng thèm để tâm đến lời hắn nói. Mười đầu ngón tay nhỏ nhắn cào mạnh lên lưng Sở Đàn, tạo thành mười dấu vết.
Chỉ là chút đau đớn nhỏ nhoi, Sở Đàn không chớp mắt lấy một lần. Với hắn chúng còn không kích thích bằng hơi thở mềm mại của cậu thiếu niên.
Hắn vừa tận hưởng cái ôm kia vừa bế cậu dậy.
Sở Đàn đặt Dung Ngọc ngồi trên đùi mình, thân dưới hai người dán sát, lòng bàn tay to rộng ấn chặt quanh vùng xương bướm tinh xảo.
Vóc người vốn mảnh mai của cậu thiếu niên bị ôm trọn trong lồng ngực hắn, chịu đựng từng cú thúc, trông lại càng bé nhỏ và tội nghiệp làm sao.
Sở Đàn cứ thế mà ôm lấy cậu, vòng eo gầy rắn rỏi thúc mạnh về phía trước, dương v*t đưa đẩy không một lần rút ra, bỡn cợt tâm hoa ở nơi sâu nhất, mài nhẵn vị trí nhạy cảm nhất, khiến Dung Ngọc gần như chẳng thể chịu được.
Đầu nhũ sưng đỏ cọ vào ngực gã thanh niên, cảm giác vừa đau vừa tê như điện giật.
Cậu không biết nên bảo Sở Đàn làm nhẹ hơn hay chậm hơn một chút – bởi hắn chẳng dùng nhiều lực, mà tần suất cũng không phải quá nhanh. Thế nhưng thứ khoái cảm âm ỉ kéo dài này kích thích đến lạ, khiến toàn thân cậu run rẩy không ngừng.
Đuôi mắt Dung Ngọc đỏ ửng, một giọt lệ nhất quyết chẳng chịu rơi. Đồng tử nhạt màu bị màn sương phủ kín cứ như hạt ngọc lưu ly xinh đẹp, thất thần, dõi thẳng về phía trước.
Cậu muốn ra lệnh cho Sở Đàn dừng lại, nhưng những tiếng rên rỉ đứt quãng biến mệnh lệnh ấy thành lời cầu xin.
"Nhẹ, a... Nhẹ thôi, Ly Hối, ta không chịu được...".
Sở Đàn vừa đẩy eo vừa hôn cổ cậu, khàn giọng hỏi: "Nhẹ nữa ư? Ta còn chưa dùng mấy sức".
"Thế, thế nhanh lên... Ha ư... Nhanh lên một chút...". Giày vò khủng khiếp quá đỗi, Dung Ngọc nghĩ, chẳng bằng cứ dồn ép cậu để kết thúc cho nhanh.
Sở Đàn nhướng mày: "Nhanh lên một chút?".
"Ư a... Nhanh lên một chút".
"Được thôi, nghe em cả".
Dứt lời, Sở Đàn bóp eo nhấc bổng cậu lên. Dung Ngọc ngớ người vì cảm giác không trọng lực đầy đột ngột ấy, còn chưa kịp thở đã bị xoay lại, ấn thẳng vào tường.
Vì Dung Ngọc không thể quỳ nên Sở Đàn dùng một tay đỡ dưới nách cậu, tay kia nâng phần bụng dưới mềm nhũn, lại dùng đầu gối mình tách chân cậu sang hai bên, sau đó bắt đầu vận sức.
Dung Ngọc bị ép sát vào tường, bàn tay siết chặt.
May là vẫn còn một lớp mành đỏ đệm giữa nên cậu không thấy quá lạnh, nhưng cảm giác se se vẫn đủ để khiến Dung Ngọc rùng mình. Đóa hoa siết lại, kẹp chặt lấy cây gậy bên trong.
Sở Đàn thở hắt một tiếng, cắn vào gáy Dung Ngọc như con sói hoang cắn mồi, sắc đỏ hiện lên nơi đáy mắt.
Cậu đau tới nỗi phải xuýt xoa: "Ngươi là chó hay sao?".
Chỉ có động vật mới cắn cổ thú cái trong lúc giao phối, Sở Đàn đúng thực không phải người.
Hắn không đáp, nhưng cũng không chịu nhả ra.
Sở Đàn cứ vừa cắn gáy Dung Ngọc vừa thúc eo, mồ hôi chảy từ vai xuống dọc theo những thớ cơ cuồn cuộn, thân xác trẻ trung nóng hừng hực như lửa, tỏa ra tính công kích mãnh liệt, eo hông như chẳng biết mỏi là gì, đưa Dung Ngọc lên đỉnh cao khoái cảm hết lần này đến lần khác.
Mãi sau Dung Ngọc thấy hối hận không thể tả, sao cậu lại bắt Sở Đàn nhanh lên cơ chứ? Tên này chỉ tăng tốc độ và cường độ thôi chứ sức bền vẫn vậy, cuộc tình lâu tới mức đầu óc cậu trở nên trống rỗng, dương v*t không bắn nổi, cả người mềm nhũn lơ mơ, mất sạch ý thức.
Hai người quấn quýt đến tận trưa, Sở Đàn ghé qua cả cửa trước lẫn cửa sau của Dung Ngọc một lần rồi mới bế cậu vào bồn tắm.
Tắm rửa xong xuôi, lại thay chăn với nệm giường, hắn ôm cậu nằm phịch xuống. Da thịt nóng cháy kề sát nhau, Sở Đàn thỏa mãn hôn lên trán cậu thiếu niên rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời vẫn đang mưa. Bầu trời xám xịt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mưa đan nhau, nặng hạt như thể muốn rơi ngập cả mặt đất.
Mưa càng lúc càng lớn.
Đông Cung, kinh thành.
Thái tử Yến Minh Thần ngồi giữa thư phòng, cầm trong tay một bức thư khẩn từ Dương Châu gửi tới.
"Thần Tiên Túy?". Đôi mắt phượng khẽ nheo có đôi phần nham hiểm. "Cô thực sự đã coi thường Tam đệ".
Gã đưa thư cho kẻ bên cạnh: "Đọc đi".
Đó là một người phụ nữ áo trắng, dáng vóc cao gầy, đầu đội mũ sa che kín gương mặt. Ả nhận lấy bức thư, ống tay áo che đi một nửa ngón tay trắng mảnh mai mà lại có vẻ thô ráp.
Người phụ nữ đọc thư thật cẩn thận rồi nói: "Có người lấy điện hạ ra làm lá chắn".
"Cô biết. Nhất định kẻ phóng hỏa đứng sau chuyện này biết được điều gì đó nên muốn lợi dụng cô để kiềm chế Minh Huyên".
Thái tử mỉm cười ném bức thư vào chậu than, tờ giấy cong queo rồi bị ngọn lửa nuốt trọn trong thoáng chốc, chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
"Cô sẽ cho kẻ đó cơ hội này, để xem kẻ đó có bản lĩnh đạt được mục đích hay không".
Thái tử lại hỏi: "Yến Minh Huyên đã rời kinh rồi chứ?".
Tâm phúc bên cạnh gã khom lưng, cúi đầu: "Thưa vâng. Y nói muốn đi tìm quà chúc thọ cho sinh nhật hoàng thượng sắp tới, sáng nay đã xuất phát, có cả Nhị công tử của phủ họ Dung là Dung Nguyệt theo cùng".
"Cô nhớ lúc này Dung Ngọc đã ở Dương Châu".
"Dạ".
Một tia bóng tối xẹt qua đôi mắt phượng, Thái tử chầm chậm ngả người ra sau ghế, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Dương Châu quả là đất tốt. Nếu không bị giam cầm ở chốn Đông Cung này, cô cũng muốn tới thử xem sao".
Ryal's note: Không biết sao mà thi xong mình kiểu bị burnout hơn trước khi thi nữa, dù giờ chẳng cần làm gì... Nên cũng không tập trung vào bất cứ việc gì được, xem phim không ra xem phim, edit thì beta mãi chẳng ưng câu từ. Xin lỗi mọi người vì đăng muộn nha X﹏X
Đền cho mọi người comm mình mới nhận. Ban đầu mình đặt clean sketch thôi mà xong thấy ưng quá nên chắc đợi artist mở color rồi bảo bản tô luôn =)))
Artist: Nguyễn Allie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.