Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 29: "Chỉ uống nước dâm của công tử là ta đã no rồi, không khát chút nào. "

Quan Mộc

07/08/2023

Đêm lạnh như nước, minh nguyệt lên cao, lặng yên ngắm nhìn non sông.

Có con cú mèo bay đi kiếm ăn ban đêm, dừng chân trên một cành cây, đôi mắt vàng kim và phần đầu lắc lư trái phải, như đang nghe ngóng âm thanh gần nó có phải là tiếng của con mồi hay không.

Đột nhiên, một tiếng thét cao vút vang lên dọa con cú sợ hãi, nó lập tức giương cánh bay đi, chỉ còn lại nhánh cây đang đung đưa trong gió.

Sở Đàn nhìn thoáng qua bên ngoài hang động, ánh trăng treo trên bầu trời cao.

"Đã giờ Hợi rồi."

Hắn chậm rãi rút dương v*t ra, theo tiếng nước nhóp nhép, lỗ âm đ*o mấp máy chảy ra chất lỏng trắng đục, đẩy nước dâm chảy ồ ạt ra ngoài.

"Chậc, nước nôi lên láng. "

Hắn xoa nhẹ lên môi âm hộ bị chà đạp thành đỏ mềm, sau đó cắm hai ngón tay vào, ngay lập tức bị tầng tầng lớp lớp thịt âm đ*o cuốn lấy. Dung Ngọc rên rỉ kẹp chặt chân, nâng tay lên muốn với lấy cái gì đó.

Sở Đàn cúi người xuống để Dung Ngọc ôm lấy cổ hắn, thuận thế đỡ người ôm vào trong ngực.

Hắn chạm vào khuôn mặt Dung Ngọc, sau đó lại xoa xoa lưng y, "Lạnh không? "

Nói rồi Sở Đàn lựa một cành cây khô ném vào trong đống lửa. Ngọn lửa lập tức bùng cháy to hơn lúc nãy.

Nền đất rất lạnh, cho dù đã trải mấy lớp quần áo, nhưng vẫn có hơi lạnh thấm vào. Hắn sợ Dung Ngọc cảm lạnh.

Dung Ngọc biếng nhác mở mắt, mổ cái chụt vào miệng Sở Đàn, "Thân dưới ta khá là lạnh. "

Sở đàn hạ mắt, cười mắng một câu, sau đó nâng mông Dung Ngọc lên rồi buông tay, dương v*t cắm phụt vào trong lỗ.

Nụ hoa thiếu vắng lập tức được căng đầy. Dung Ngọc ngẩng đầu thở dốc, lộ ra cần cổ xinh đẹp mịn màng.

"Cái đồ lẳng lơ chết bầm nhà ngươi. " Sở Đàn vừa ôm y chịch, vừa mê muội hôn cổ y, liếm cắn làn da trơn mềm.

"Hư a... To quá... Ta sắp chết rồi... "

Dung Ngọc há miệng rên rỉ. Cơ thể y bị kích thích, quần áo rộng mở. Eo nhỏ bị nam nhân nắm trong tay, bị ép phải ưỡn lồng ngực gầy gò lên, hai núm vú bị lạnh run rảy dựng đứng, nhue hai trái anh đào đang dụ người đến hái.

Sở Đàn hôn dần xuống dưới, lưu lại một chuỗi vết đỏ và dấu răng trên xương quai xanh. Hắn ngậm lấy núm vú Dung Ngọc, vừa mút vừa liếm rất gợi tình.

"A... " Dung Ngọc thích chí nheo mắt.

Cảm giác bị mút vú thật sự quá phê. Mười ngón tay thon dài của y co rúm vặn vẹo, dưới ánh lửa, móng tay trắng hồng ửng màu đỏ cam xinh đẹp.

Y ưỡn ngực, muốn đưa ngực y sâu vào trong miệng hắn thêm chút, như đang sợ Sở Đàn không được tiện vậy.

Sở Đàn dứt khoát cắn đầu v* Dung Ngọc kéo ra ngoài, đay nghiến nó giữa hai hàm răng, gần như muốn cắn đứt nó. Một bên khác bị hắn nắn bóp trong tay, phần ngực bằng phẳng bị hắn bóp mạnh nhô thành một cục, để lại một dấu tay đỏ au.

Loại cảm giác vừa sướng vừa đau này làm Dung Ngọc bị nghiện. Sự tê tái từ trong xương lan dần đến gáy, y há miệng thở dốc, cơ thể run rẩy, âm đ*o lại tiết ra.

Nhưng Sở Đàn cũng không giảm tốc độ để Dung Ngọc kịp hưởng thụ khoái cảm sau cao trào, mà hắn còn thúc vào nhanh hơn, bóp mông Dung Ngọc nâng lên thả xuống. dương v*t rút ra ngoài được một nửa rồi lại nặng nề thọc vào, đâm vào sâu bên trong liên tục.

Âm đạo hậu lên đỉnh vốn nhạy cảm hơn bình thường, động tác mạnh bạo như vậy càng khiến chỉ số vui sướng tăng cao, dần dà vượt quá mức độ chịu đựng, y vội vàng nắm lấy bả vai Sở Đàn, "A a a... Chậm lại, chậm lại một chút! "

Dễ gì mà Sở Đàn sẽ nghe lời, Dung Ngọc càng kêu chậm thì hắn phải càng nhanh, nước dâm bị dương v*t đâm mạnh văng tung tóe, bờ mông trắng tuyết bị hắn dập cho đỏ lên.

Không được mấy cái, Dung Ngọc bị ép phải cao trào lần hai.

dương v*t phía trước không được ai giúp đỡ cũng bị cứng rắn ép bắn ra, tinh dịch phun đầy trên bụng Sở Đàn, chảy dọc theo cơ bụng xuống nơi hai người đang kết hợp chặt chẽ, bị dương v*t đẩy vào trong hang, sùi bóng khí.

Hậu quả của việc cưỡng ép lên đỉnh là Dung Ngọc mất hồn trợn mắt, chảy nước miếng, cánh tay siết chặt cái ôm trên cổ Sở Đàn, cơ thể co giật giống như thể bị người ta chịch đến chết máy vậy.

Sở Đàn bị ngậm chặt tới mức da đầu tê tái, thịt âm đ*o co bóp liên tục, rất có tư thái thề không vắt hết nước thì không nhả. Hắn nuốt nước miếng, tiếng rên tràn ra từ trong cổ họng, ra sức thúc eo về phía trước, bắn một lượng lớn tinh dịch vào trong cơ thể Dung Ngọc.

Dung Ngọc bị hắn bắn cho run người, người y hoàn toàn nhũn ra như cọng mì trụng.

Sở Đàn đỡ được y, chậm rãi đổi tư thế, ôm y vào lòng hôn sâu. Hắn vừa hôn vừa từ tốn đâm rút, hưởng thụ dư vị sau xuất tinh, hỗn hợp tinh dịch và nước dâm trào ra, tiếng nước nhóp nhép dâm đãng vang vọng trong hang núi.

Chờ hồn vía Dung Ngọc quay về với cơ thể thì tứ chi y cũng chẳng còn nhấc nổi, từ ngón tay đến đầu mũi chân đều tê mỏi, thật sự không hề muốn nhúc nhích xíu nào. Nhưng khổ cái là bướm y còn chưa thấy đủ, cứ co bóp không ngừng như đang muốn nhai nuốt luôn cây dùi cui bên trong.



"Công tử sướng à? " Sở Đàn liếm môi, hỏi một câu không rõ đầu đuôi.

Dung Ngọc tới mắt cũng lười mở, trả lời hắn bằng giọng mũi: "Ừm. "

"Vậy không đổi người chứ? " Sở Đàn vuốt ve eo Dung Ngọc, lòng bàn tay hắn đầy vết chai khiến eo Dung Ngọc run lên.

Y cố hết sức hé mắt ra, ánh sáng trong hang núi thật sự rất yếu, nhưng đôi mắt Sở Đàn lại sáng đến kì lạ, nhìn chằm chằm chờ câu trả lời từ y.

Dung Ngọc cười, lười nhác nói: "Đã nói là xem ngươi thể hiện thế nào. "

Sở Đàn gạt sợi tóc dính trên mặt Dung Ngọc ra, hôn lên khuôn mặt ướt át đỏ bừng, mút nhẹ, "Ta thể hiện còn chưa đủ tốt sao? "

"Ức... " Sở Đàn ngậm má y, mút thành một khối thịt nhỏ. Dung Ngọc giơ tay đẩy đầu hắn lệch sang một bên, giọng nói mềm mại nghẹn ngào: "Bây giờ ngươi làm tốt, tất nhiên sẽ có lần sau. Nhưng lần sau ngươi làm không tốt, vậy sẽ là không bao giờ, hiểu chưa? "

Sở Đàn nhướng mày, "Công tử đang khảo nghiệm ta à? "

"Nghĩa vụ của ngươi chính là lấy lòng ta, nếu không qua được bài kiểm tra, ta tất nhiên sẽ đuổi ngươi đi. "

Cho dù có bị Sở Đàn đè dưới thân, thì Dung Ngọc cũng không có chút yếu thế nào của người bị áp bức. Y nhếch miệng, khuôn mặt vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo, hấp dẫn chết người.

Hấp dẫn đến mức câu luôn cả tim Sở Đàn, toàn tâm toàn ý sa vào ánh mắt diễm lệ của người trước mắt, không thể kìm lòng muốn ấp người trong tay, thỏa mãn hết tất cả mong muốn của đối phương.

"Vậy bây giờ ta làm tốt chứ? " Hắn hỏi.

Ánh mắt Dung Ngọc liếc qua bả vai đang bị thương của Sở Đàn. Vết thương chỗ đó từ nãy đến giờ vẫn chưa được sơ cứu, thoạt nhìn trông rất nặng. Bắp tay phải sưng to lên, có lẽ là xương cốt có vấn đề rồi.

Nhớ lại lúc họ rơi xuống vách núi, cánh tay này của Sở Đàn đã đỡ hết trọng lượng của hai người mới có thể giảm tốc độ rơi tự do, mới không khiến họ đến mức tan xương nát thịt. Hơn nữa, lúc vật lộn với con sói đầu đàn, cánh tay phải của Sở Đàn cũng thiếu đi chút linh hoạt lúc thường, sau đó bả vai còn bị táp cho một cái.

Chỉ e là đã gãy xương.

Cũng thật là làm khó hắn, đã bị thương thành như vậy mà còn phải gắng gượng làm tình với mình, cũng không biết nên khen hắn trung tâm với chủ hay nên chửi hắn cần tình không cần mạng.

Ánh mắt Dung Ngọc lập lòe, "Tạm châm chước cho ngươi vậy. "

Đáy mắt Sở Đàn sáng ngời, úp mặt trong hõm cổ Dung cười trầm thấp thành tiếng, hắn cảm thấy rất thú vị.

Tuy là tiểu công tử bị thừa ra một bộ phận của nữ nhân, cấu tạo cơ thế không giống với nam nhân bình thường nhưng y lại không hề tự ti. Đau thì la, sướng thì rên, lúc làm tình rất thẳng thắng nêu cảm nhận bản thân, đồng thời cũng rất kiêu ngạo yêu cầu hắn làm này làm kia.

Y coi chuyện tối nay chỉ như một trải nghiệm sung sướng, chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân. Sở Đàn biết rất rõ, nếu chỉ có một mình hắn được sướng còn tiểu công tử thì không, cá chắc tiểu công tử sẽ trực tiếp lật mặt thay một người khác vào chỗ của hắn. Còn hắn, sẽ không bao giờ có được cơ hội gần gũi với y thêm lần nào nữa.

Nghe thì có hơi vô tình, nhưng thật sự là ngầu đét.

Sở Đàn nghĩ, hắn nhặt được một kho báu đặc biệt rồi.

Sở Đàn cười run người, tiếng cười trầm trầm truyền vào tai Dung Ngọc gây ngứa, y khó chịu đẩy hắn ra, "Sơ cứu vết thương của ngươi đi. Trong bọc đồ Mặc Thue chuẩn bị có thuốc trị thương đó. "

Sở Đàn ngẩng đầu nhìn y, "Công tử quan tâm ta. "

Dung Ngọc trào phúng, "Sợ tay ngươi phế rồi sau này không thỏa mãn được ta thôi. "

"Công tử yên tâm, vết thương cỏn con này còn chưa đến mức tàn phế. " Sở Đàn lại cúi đầu hôn lên cằm và cổ Dung Ngọc, "Cho dù ta có tàn thật, thì chỉ một bàn tay cũng đã đủ đưa ngươi lên đỉnh rồi. "

Dung Ngọc cười cười, "Cỏn con? Ngươi biết uốn ván là gì không? Chờ khi miệng vết thương bị nhiễm trùng, vi khuẩn sẽ theo đó xâm nhập vào cơ thể ngươi, từ từ ăn mòn dây thần kinh. Ban đầu chỉ là hơi đau đầu, xây xẩm, nhưng dần dà về sau, mặt ngươi bắt đầu co giật không kiểm soát, không thể nhai nuốt, cuối cùng là tứ chi cứng đờ, suy hô hấp rồi chết. "

Dung Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Sở Đàn, cười tủm tỉm: "Yên tâm đi, chờ ngươi chết rồi, ta sẽ đổi người khác tốt hơn ngươi. "

"Chờ ta chết rồi? Vâyj thì công tử sẽ không chờ được đến ngày đó đâu. "

Sở Đàn không hiểu "nhiễm trùng" hay "vi khuẩn" hay "thần kinh" gì sất, nhưng hắn biết Dung Ngọc đang nhắc nhở hắn rằng vết thương này rất nghiêm trọng, cần phải cứu chữa ngay lập tức, nhưng hắn vẫn bị chọc giận cho nghiến răng. Chim hắn còn đang ở trong người Dung Ngọc đó? Vậy mà tiểu công tử chưa gì đã muốn tìm nhà tiếp theo?

Sở Đàn cắn răng nói, "Trước khi ta chết, ta nhất định sẽ chịch chết cái đồ dâm đãng vô lương tâm ngươi trước! "

Hắn ngồi dậy, một bàn tay nắm lấy cổ chân Dung Ngọc giơ lên cao, sau đó hung ác thúc eo, dương v*t tô dài nóng bỏng xỏ xuyên qua âm đ*o non nớt, môi âm hộ nhỏ đáng thương bị chà đạ thành màu đỏ tươi, run rẩy nuốt gốc dương v*t, bị đâm nghiên ngả.

"Thế nào, hả? " Sở Đàn thở dốc thúc tới. Dù hắn đang cởi trần nhưng mồ hôi vẫn tuôn như suối. Từng giọt mồ hôi lăn từ trên cơ ngực rắn chắc của hắn lăn xuống, vết roi bị đánh lúc trước đã mờ đi nhiều.

"Bây giờ ta chịch chết ngươi ở đây, chờ mai mấy kẻ đi tìm ngươi tới được đây, bọn chúng sẽ nhìn thấy cơ thể dích đầy tinh dịch và âm hộ lỏng lẻo của ngươi, ngay cả Mặc Thư mà ngươi ngày nhớ đêm mong cũng sẽ thấy được. " Sở Đàn nhếch miệng, cười đến là gian, "Ngươi nghĩ xem bọn chúng sẽ nghĩ gì về ngươi? Tiểu công tử bình thường luôn tỏ vẻ thanh cao không ai bì nổi, vậy mà lại bị một nam nhân "đè" chết? "

Dung Ngọc vốn dĩ đã bị nện rất sướng rồi, nghe được mấy lời cợt nhả khó nghe thì càng hưng phấn hơn. Cơ thể trắng tuyết nổi lên màu tình dục hồng nhạt, hai má đỏ ửng, vừa kích thích vừa dâm đãng.



"Hức a... Ta, ta từng nghĩ tới rất nhiều cách chết... Còn chưa từng được thử cảm giác... A... Bị chịch chết... Ưm a... Hình như, hình như cũng rất được... Ha ha ha... " Dung Ngọc cười đến là lẳng lơ, khóe mắt ứa nước, theo huyệt thái dương chảy vào chân tóc.

Sở Đàn nhìn giọt lệ ấy, trái tim bỗng nhói lên.

"Có ý gì? Ngươi muốn chết? " Sở Đàn đè hai chân Dung Ngọc lại, gần như ép bằng ra hai bên, mắt nhìn chằm chằm vào Dung Ngọc.

"A... Bây giờ... Bây giờ không muốn chết... Bây giờ... Ha a... Sướng... Sướng quá... Ư ưm... Ngươi nhanh lên... " Đôi mắt Dung Ngọc phủ một lớp nước, con ngươi nhạt màu ẩn sau lớp màng nước, mơ hồ, mờ ảo, giống hệt như nội tâm chân chính đã bị y giấu đi.

Sở Đàn cau mày, trong đầu hắn nhớ lại câu nói lúc nãy.

Cái gì gọi là nghĩ tới nhiều kiểu chết? Sao lại phải muốn chết? Vẫn chưa từng thử cảm giác bị chịch chết? Vậy trước đó đã từng thử cái gì rồi?

Những cảm xúc lên xuống thất thường từ lúc trước... Đủ loại hành vi ập vào trong đầu, Sở Đàn dường như đã chạm được đến một bí mật rất lớn, nếu hắn muốn mở ra, thì cá chắc chân tướng bên trong sẽ khiến hắn thấp thỏm lo âu.

Hắn không thể chạm vào được nó, chỉ có thể liều mạng chiếm lấy Dung Ngọc, vòng eo thon chắc thúc tới tấp, đâm cho Dung Ngọc nổ đom đóm mắt, tiếng rên đứt đoạn.

Không biết Dung Ngọc đã ra bao nhiêu lần, nhưng nói tóm lại là chỉ cần chạm nhẹ vào thì phía dưới sẽ run run chảy nước. Y kiệt sức nhũn người trong đống quần áo, còn Sở Đàn lại đang cúi đầu liếm bướm y.

Sở Đàn cố ý ôm Dung Ngọc lại gần đống lửa để sưởi ấm, hơn nữa cũng để nhìn rõ tình trạng cơ thể của y.

Miệng âm đ*o bị đâm không khép được, môi âm hộ nhỏ nở ra như cánh hoa, nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp sưng lên, mấp máy bài xuất chất lỏng trắng đục, mà phần lớn đều là do Sở Đàn bắn vào.

Ngón tay thon dài vói vào trong moi tinh dịch ra, sau đó lại cúi đầu lè lưỡi liếm cẩn thận liếm sạch nụ hoa.

Âm vật được chăm sóc đặc biệt, nó vốn đã sưng cứng lên, bây giờ còn bị Sở Đàn cắn cắn liếm liếm, đầu lưỡi hắn chơi đùa với nó không ngừng, khoái cảm bùng nổ, không bao lâu đã đưa Dung Ngọc đến cao trào.

Bắp đùi trắng nõn đẫy đà run lên, mười dấu hôn đỏ thắm do bị mút trong thời gian dài, cực kì rõ rệt. Nụ hoa run rẩy phun từng dòng, từng dòng nước nóng hổi, có vài giọt bị văng lên mặt Sở Đàn, đa số còn lại thì bị hắn húp hết, húp sồn sột.

"Công tử rất ngọt. " Giọng hắn khàn khàn.

Toàn thân Dung Ngọc từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong khoái cảm dịu nhẹ, về cơ bản là không quan tâm hắn đang nói cái gì, sướng đến nỗi hai mắt mê ly.

Sở Đàn tahasy vậy thì tiếp tục liếm, đầu lưỡi le dài tiến vào trong âm đ*o như một con rắn đang bò, âm đ*o co lại hòng đuổi nó ra ngoài, nhưng nó lại cố chấp muốn chui vào trong, mô phỏng quá trình giao hợp, vừa đâm vừa mút. Rất nhanh sau đó Dung Ngọc lại ra nữa.

Đầu lưỡi Sở Đàn tỉ mỉ liếm sạch âm hộ, sau đó lại liếm đi nước dâm dính trên đùi, cuối cùng là để lại một chuỗi dấu hôn trên cẳng chân mà hắn yêu thích nhất, mới được coi là mỹ mãn hoàn thành công việc.

Giúp Dung Ngọc mặc lại quần áo, Sở Đàn lấy túi nước ra, cười nói: "Công tử uống nước đi, đêm nay mất nhiều nước như vậy, uống thêm cho bổ. "

Dung Ngọc chẳng còn chút sức để trừng hắn, uống hết số nước còn sót lại trong túi, sau đó nhìn Sở Đàn khiêu khích.

Sở Đàn chọc ngược lại y: "Ta uống nước của công tử no rồi, không có thấy khát. "

Dung Ngọc: "... "

Ai mà lưu manh lại bọn biến thái cơ chứ, vẫn nên đi ngủ cho khỏe cái thân.

Sở Đàn tự mình xử lý vết thương, chỉ băng bó đơn giản chút rồi lập tức bò tới ôm tiểu công tử của hắn nghỉ ngơi.

Nhưng mà hắn hưng phấn không ngủ được.

Đây là lần đầu của Sở Đàn, có nói là đêm đầu tiên cũng không quá. Hắn vui đến mức mặt mày toát lên vẻ thỏa mãn sau khi yêu, con ngươi đen thẳm nhìn chằm vào khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của Dung Ngọc, sâu trong đáy mắt hiện lên sự không nỡ rời xa.

Con người sẽ luôn nảy sinh một ít tình cảm đặc biệt với người mình trao đi lần đầu tiên.

Mà Dung Ngọc cũng là lần đầu tiên, Sở Đàn đoán được.

Mấy lời nói ở thôn trang suối nước nóng đều là lừa hắn. Sau khi quay về hắn đã hỏi thăm hạ nhâ trong viện, trước giờ Dung Ngọc chưa từng chạm vào người nữ nhân nào, chỉ có duy nhất một Lục Ngạc. Nhưng mà nghe lời ả ta nói thì biết, ngày hôm đó, giữa hai người họ cũng không hề xảy ra chuyện gì.

Còn về Mặc Thư thân cận nhất, lấy tính cách của nó, chỉ ước có thể cung phụng Dung Ngọc như thần phật,tuyệt đối không thể đè được Dung Ngọc. Nghĩ tới nghĩ lui, với cơ thể có cấu tạo đặc biệt này của Dung Ngọc, thì chỉ có duy nhất một khả năng, đó là Dung Ngọc cũng giống hắn, chưa bao giờ làm chuyện kia.

Mà lúc ban đầu mới chỉ cắm một ngón vào, phản ứng của Dung Ngọc đã nghiệm chứng cho phán đoán của hắn.

Sở Đàn vùi mặt vào cổ Dung Ngọc, dù là thân hay tâm thì đều cảm nhận được sự vui sướng trước nay chưa từng có.

Tuy hoàn cảnh tối nay không thích hợp cho lắm, nhưng phải nói thật sự là một đêm đẹp.

Ngày sau, hắn chắc chắn sẽ bù cho tiểu công tử một đêm động phòng hoa chúc thật hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook