Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 78: "Phủ Công chúa nổ rồi!"
Quan Mộc
16/07/2024
Edit: Ryal
Tống Tử Khiêm thẩm vấn ông Lý gác cổng trước.
Ông ta nói: "Bẩm đại nhân, kể từ trưa ngày hôm qua, Mặc Thư và biểu thiếu gia chưa từng bước chân khỏi cửa sau khi quay về từ phủ Công chúa".
"Nghe nói sau khi Dung Ngọc về thì cả phủ náo loạn, hết mời thầy lang lại đi bốc thuốc. Có bao nhiêu người ra ra vào vào như thế, ngươi có nhớ rõ không?". Tống Tử Khiêm truy hỏi.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã làm nghề gác cổng ở phủ này gần hai mươi năm rồi. Tiểu nhân không dám ba hoa lắm lời, nhưng chỉ riêng chuyện mỗi ngày có bao nhiêu người đi ra đi vào phủ, họ tên danh tính ra sao, tiểu nhân đều tự tin rằng mình biết hết. Đó là cần câu cơm của tiểu nhân mà".
Ông Lý đã nhận việc ở phủ họ Dương nhiều năm, cũng từng va chạm ngoài xã hội, dù có đang nói chuyện với Tri châu đại nhân thì ông ta vẫn ngẩng đầu, không quá kiêu ngạo nhưng cũng không đến mức hèn kém.
Tống Tử Khiêm gật đầu, thấy có vẻ như ông ta không nói dối thì chuyển sang thẩm vấn nhân chứng còn lại – người đàn ông trung niên.
Gã nói mình tên Vương Nhị, là một phu canh.
Những người đầu óc nhanh nhẹn đang có mặt tại đây đều liên tưởng tới sáp nến trên cây trâm vật chứng, trong lòng cũng có tính toán riêng. Vương Nhị không hề biết chuyện này, chỉ có cảm giác những ánh mắt xung quanh dường như hơi kì lạ.
Nụ cười của Dung Nguyệt đang đứng giữa đám đông vụt tắt, ánh mắt y cũng sầm xuống.
Vì không có nhiều thời gian nên những nha dịch đi áp giải nhân chứng đều là người của Tống Tử Khiêm, y chưa kịp báo cho Vương Nhị biết những chuyện xảy ra khi trước, giờ cũng chỉ đành im lặng theo dõi diễn biến. Y lờ mờ có linh cảm không tốt lành.
Tống Tử Khiêm ra lệnh: "Vương Nhị, hãy thuật lại ba năm rõ mười những việc ngươi đã làm và những nơi ngươi đã đến đêm qua".
Vương Nhị tỏ vẻ sợ hãi, gã quỳ rạp xuống đất, cúi đầu: "Đại nhân, đêm qua tiểu nhân vẫn báo canh như mọi ngày: cứ cách một canh giờ thì ra ngoài một chuyến, những lúc còn lại tiểu nhân chỉ ngồi dưới lầu gác đợi gọi".
Lầu gác là ngọn tháp canh trên cổng thành, ở đó có binh lính vừa đứng gác vừa đảm nhận việc tính toán thời gian. Khi sang một canh giờ mới thì binh lính sẽ thổi tù và nhắc nhở phu canh, sau đó phu canh sẽ cầm mõ ra ngoài báo canh khắp thành.
"Bổn quan nhớ luôn có hai phu canh cùng làm việc với nhau, đồng nghiệp của ngươi đâu rồi?".
Vương Nhị trả lời ngay lập tức: "Hôm qua đồng nghiệp của tiểu nhân là Trần Tứ bị tiêu chảy, thế nên chỉ có mình tiểu nhân chịu trách nhiệm báo canh".
"Trùng hợp thế ư?". Tống Tử Khiêm nheo mắt, dừng lại một chốc rồi tiếp tục hỏi: "Cù Hưng Tài nói ngươi có thể làm chứng cho ông ta, ngươi có gì để làm chứng?".
Cuối cùng cũng chuyển sang đề tài này, Cù lão gia kích động bảo Vương Nhị: "Ngươi nói mau lên, mau kể hết toàn bộ những gì ngươi đã thấy đêm qua cho đại nhân!".
Vương Nhị vội vã gật đầu: "Bẩm đại nhân, trong lúc đi báo canh đêm qua, tiểu nhân đã trông thấy một bóng người chạy ra khỏi phủ họ Cù. Sáng nay nghe nói thiếu gia nhà ấy đã chết, tiểu nhân bèn báo lại với ông chủ Cù, chỉ mong ông ấy sẽ tóm được hung thủ".
"Ồ? Tại sao ngươi nghe nói thiếu gia nhà họ Cù đã chết thì lập tức khẳng định bóng người kia chính là hung thủ?".
Vương Nhị sửng sốt: "Tất, tất cả mọi người đều đồn cậu ta bị giết, tiểu nhân chỉ nghe nói vậy thôi, ngộ nhỡ thông tin của tiểu nhân có giá trị thì ông chủ Cù sẽ thưởng tiền cho tiểu nhân mà? Thế nên tiểu nhân mới đi ngay".
Tống Tử Khiêm nhướng mày, hất cằm với gã: "Vậy thì ngươi hãy xem xem, người mà ngươi nhìn thấy đêm qua có ở trên công đường hay không?".
Vương Nhị nhìn một lượt xung quanh, dừng lại ở chỗ Mặc Thư rồi giơ tay chỉ vào nó mà nói chắc như đinh đóng cột: "Chính là cậu ta!".
Mặc Thư lập tức cãi lại: "Ông nói láo! Đêm qua tôi không hề bước chân ra khỏi cửa!".
Vương Nhị lại tỏ vẻ thật thà sợ hãi: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không hề nói láo! Tiểu nhân chuyên làm việc ban đêm, thị lực vô cùng tốt, dù khi ấy cậu ta có che mặt nhưng tiểu nhân vẫn có thể nhận ra!".
Dương Hoài Diệp đứng giữa biển người nhìn chằm chằm tên phu canh, sầm mặt trước lời nói dối trắng trợn của gã.
Thế nhưng y không thể lên tiếng vạch trần gã được, nếu không y cũng chẳng thể giải thích lí do đêm qua mình xuất hiện ở cạnh phủ họ Cù. Y không sợ Vương Nhị nhận ra mình, bởi y chỉ ngồi xổm trên tường rào, ẩn nấp trong bóng tối, Vương Nhị không hề nhìn thấy y.
Nhưng y rất ngạc nhiên – tại sao một tên phu canh có thể lặng lẽ ra vào phủ họ Cù mà không bị bất cứ ai phát hiện, hệt như mình?
Trừ phi kẻ này đã được ai đó sắp xếp. Dương Hoài Diệp lại nhìn về phía Dung Nguyệt, Dung Nguyệt đã chẳng còn thản nhiên như trước, nụ cười ung dung nhường chỗ cho biểu cảm đầy lạnh lẽo.
Dương Hoài Diệp cong môi cười mỉa. Trên công đường, Dung Ngọc nhìn hai tay Vương Nhị đặt dưới đất, bên môi cũng nở nụ cười châm chọc kín đáo.
Một phu canh lại có nhiều vết chai trên tay đến thế ư?
Dung Ngọc đặt hai tay chồng lên nhau, hờ hững vuốt ve mu bàn tay mịn mượt, không nói gì.
Ở đây có rất nhiều người thông minh, dù cậu không mở miệng thì một ai đó vẫn sẽ chú ý. Tống Tử Khiêm chẳng hạn. Nhưng y không đề cập đến, chỉ có đôi mắt bất chợt sáng lên, rồi bỗng dưng hỏi một câu lãng xẹt: "Đêm qua ngươi dùng đèn lồng hay đèn dầu?".
Vương Nhị chớp chớp mắt, vô thức quay đầu nhìn ra phía ngoài, lại giật thót mình vì tiếng gõ kinh đường mộc. Tống Tử Khiêm gằn giọng: "Vương Nhị, trả lời câu hỏi của bổn quan!".
Gã đành nuốt nước bọt, nhắm mắt đáp bừa: "Đèn lồng ạ".
Đúng lúc này một người chạy vào từ cổng nha môn, trên tay cầm theo chiếc đèn lồng đỏ: "Đại nhân, đây là đèn lồng tìm được trong nhà Vương Nhị!".
Tống Tử Khiêm vung tay, ông lão vừa kiểm nghiệm sáp nến ban nãy bèn lấy ngọn nến đặt trong đèn lồng ra so sánh với vụn sáp tìm được trên cây trâm vật chứng.
Trông thấy cây trâm kia, Vương Nhị biến sắc, dường như gã đã nhận ra điều gì. Gã lại quay đầu thêm một lần nữa, nhưng nào còn bóng dáng màu lục nhạt giữa biển người mênh mông.
Chưa đến nửa khắc sau, ông lão đã bẩm: "Thưa đại nhân, hai thứ nến này đúng là cùng chung một loại".
Tống Tử Khiêm cầm cây nến kia ném xuống trước mặt Vương Nhị: "Vương Nhị, ngươi giải thích cho bổn quan nghe xem, tại sao sáp nến từ cây nến trong đèn lồng của ngươi lại dính trên vật chứng!".
Nét mặt Vương Nhị vừa sợ sệt vừa ngơ ngác, cuối cùng gã mạnh miệng: "Đại nhân, tiểu nhân không biết vật chứng mà ngài đang nhắc đến là gì! Tiểu nhân thực sự không biết!".
Cù lão gia đã hoàn toàn không hiểu nổi tình hình hiện tại nữa, lão nhìn cái đèn lồng, lại nhìn cây trâm, gương mặt thảng thốt vô cùng.
Dân chúng xung quanh cũng xì xào trước bước ngoặt đầy đột ngột.
Tống Tử Khiêm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh, vừa định tiếp tục thẩm vấn thì bỗng một nha dịch vội vã chạy vào. Kẻ ấy ghé vào bên tai y, nét mặt nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Tam Hoàng tử điện hạ nói muốn gặp ngài".
Bàn tay Tống Tử Khiêm siết chặt lại. Y nhìn Vương Nhị bằng cặp mắt âm u, liên tưởng đến những thủ đoạn của kẻ kia, bèn hiểu ngay mọi chuyện.
Môi Tống Tử Khiêm mấp máy, y toan cất lời. Bỗng một chuỗi những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngắn ngủi mà liền nhau không ngớt, khiến người ta có cảm giác ngay cả mặt đất dưới chân cũng đang chấn động.
Dân chúng hoảng hốt nhìn xung quanh, ùa ra khắp đường phố. Mặc Thư nhanh chóng đứng dậy rồi chạy về phía Dung Ngọc, lấy thân mình chắn trước mặt cậu.
Dung Ngọc vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng ngước mắt, ngón tay khẽ run run.
Tống Tử Khiêm bình tĩnh ra lệnh: "Giải Vương Nhị vào ngục giam đợi thẩm vấn. Về phía Dung Ngọc, do không đủ chứng cứ nên tạm thả về, khi được triệu thì phải đến ngay. Những người còn lại theo bổn quan ra ngoài kiểm tra".
Cù Hưng Tài nhìn Dung Ngọc, sự phẫn nộ trong mắt biến thành đủ thứ cảm xúc rối như tơ vò, cuối cùng tất thảy chìm vào tĩnh lặng. Lão đã kinh doanh buôn bán nhiều năm, dĩ nhiên không phải hạng ngu dốt, cũng loáng thoáng nhận ra điều gì đó từ những manh mối đang dần hé mở, nhưng không dám nghĩ sâu thêm.
Lão chỉ đành đứng dậy, cái lưng còng xuống vì tuổi tác, đi ngược hướng dòng người để quay về nhà.
Tống Tử Khiêm và các nha dịch vừa ra khỏi nha môn đã thấy một người chạy vụt qua, vừa chạy vừa hô to: "Phủ Công chúa nổ rồi! Nổ to lắm, tường rào và sân viện đã hư hại hết!".
Mặc Thư đưa Dung Ngọc đi trốn, tò mò nhìn xung quanh: "Ca nhi ơi, họ nói phủ Công chúa nổ rồi kìa".
"Vậy sao?". Dung Ngọc mỉm cười, ngước mắt. "Về nhà thôi, Diệp biểu ca".
Dương Hoài Diệp bước tới chỗ cậu, thay Mặc Thư đẩy xe lăn: "Ừ. Về nhà thôi".
Ryal's note: Thứ 7 và Chủ nhật tuần này mình đi chơi nên sẽ không có chương mới nha ФωФ Tiện thể bạn nào ở Đà Nẵng thì cho mình hỏi thời tiết vùng đó vào cuối tuần này với ^ヮ^
Tống Tử Khiêm thẩm vấn ông Lý gác cổng trước.
Ông ta nói: "Bẩm đại nhân, kể từ trưa ngày hôm qua, Mặc Thư và biểu thiếu gia chưa từng bước chân khỏi cửa sau khi quay về từ phủ Công chúa".
"Nghe nói sau khi Dung Ngọc về thì cả phủ náo loạn, hết mời thầy lang lại đi bốc thuốc. Có bao nhiêu người ra ra vào vào như thế, ngươi có nhớ rõ không?". Tống Tử Khiêm truy hỏi.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã làm nghề gác cổng ở phủ này gần hai mươi năm rồi. Tiểu nhân không dám ba hoa lắm lời, nhưng chỉ riêng chuyện mỗi ngày có bao nhiêu người đi ra đi vào phủ, họ tên danh tính ra sao, tiểu nhân đều tự tin rằng mình biết hết. Đó là cần câu cơm của tiểu nhân mà".
Ông Lý đã nhận việc ở phủ họ Dương nhiều năm, cũng từng va chạm ngoài xã hội, dù có đang nói chuyện với Tri châu đại nhân thì ông ta vẫn ngẩng đầu, không quá kiêu ngạo nhưng cũng không đến mức hèn kém.
Tống Tử Khiêm gật đầu, thấy có vẻ như ông ta không nói dối thì chuyển sang thẩm vấn nhân chứng còn lại – người đàn ông trung niên.
Gã nói mình tên Vương Nhị, là một phu canh.
Những người đầu óc nhanh nhẹn đang có mặt tại đây đều liên tưởng tới sáp nến trên cây trâm vật chứng, trong lòng cũng có tính toán riêng. Vương Nhị không hề biết chuyện này, chỉ có cảm giác những ánh mắt xung quanh dường như hơi kì lạ.
Nụ cười của Dung Nguyệt đang đứng giữa đám đông vụt tắt, ánh mắt y cũng sầm xuống.
Vì không có nhiều thời gian nên những nha dịch đi áp giải nhân chứng đều là người của Tống Tử Khiêm, y chưa kịp báo cho Vương Nhị biết những chuyện xảy ra khi trước, giờ cũng chỉ đành im lặng theo dõi diễn biến. Y lờ mờ có linh cảm không tốt lành.
Tống Tử Khiêm ra lệnh: "Vương Nhị, hãy thuật lại ba năm rõ mười những việc ngươi đã làm và những nơi ngươi đã đến đêm qua".
Vương Nhị tỏ vẻ sợ hãi, gã quỳ rạp xuống đất, cúi đầu: "Đại nhân, đêm qua tiểu nhân vẫn báo canh như mọi ngày: cứ cách một canh giờ thì ra ngoài một chuyến, những lúc còn lại tiểu nhân chỉ ngồi dưới lầu gác đợi gọi".
Lầu gác là ngọn tháp canh trên cổng thành, ở đó có binh lính vừa đứng gác vừa đảm nhận việc tính toán thời gian. Khi sang một canh giờ mới thì binh lính sẽ thổi tù và nhắc nhở phu canh, sau đó phu canh sẽ cầm mõ ra ngoài báo canh khắp thành.
"Bổn quan nhớ luôn có hai phu canh cùng làm việc với nhau, đồng nghiệp của ngươi đâu rồi?".
Vương Nhị trả lời ngay lập tức: "Hôm qua đồng nghiệp của tiểu nhân là Trần Tứ bị tiêu chảy, thế nên chỉ có mình tiểu nhân chịu trách nhiệm báo canh".
"Trùng hợp thế ư?". Tống Tử Khiêm nheo mắt, dừng lại một chốc rồi tiếp tục hỏi: "Cù Hưng Tài nói ngươi có thể làm chứng cho ông ta, ngươi có gì để làm chứng?".
Cuối cùng cũng chuyển sang đề tài này, Cù lão gia kích động bảo Vương Nhị: "Ngươi nói mau lên, mau kể hết toàn bộ những gì ngươi đã thấy đêm qua cho đại nhân!".
Vương Nhị vội vã gật đầu: "Bẩm đại nhân, trong lúc đi báo canh đêm qua, tiểu nhân đã trông thấy một bóng người chạy ra khỏi phủ họ Cù. Sáng nay nghe nói thiếu gia nhà ấy đã chết, tiểu nhân bèn báo lại với ông chủ Cù, chỉ mong ông ấy sẽ tóm được hung thủ".
"Ồ? Tại sao ngươi nghe nói thiếu gia nhà họ Cù đã chết thì lập tức khẳng định bóng người kia chính là hung thủ?".
Vương Nhị sửng sốt: "Tất, tất cả mọi người đều đồn cậu ta bị giết, tiểu nhân chỉ nghe nói vậy thôi, ngộ nhỡ thông tin của tiểu nhân có giá trị thì ông chủ Cù sẽ thưởng tiền cho tiểu nhân mà? Thế nên tiểu nhân mới đi ngay".
Tống Tử Khiêm nhướng mày, hất cằm với gã: "Vậy thì ngươi hãy xem xem, người mà ngươi nhìn thấy đêm qua có ở trên công đường hay không?".
Vương Nhị nhìn một lượt xung quanh, dừng lại ở chỗ Mặc Thư rồi giơ tay chỉ vào nó mà nói chắc như đinh đóng cột: "Chính là cậu ta!".
Mặc Thư lập tức cãi lại: "Ông nói láo! Đêm qua tôi không hề bước chân ra khỏi cửa!".
Vương Nhị lại tỏ vẻ thật thà sợ hãi: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không hề nói láo! Tiểu nhân chuyên làm việc ban đêm, thị lực vô cùng tốt, dù khi ấy cậu ta có che mặt nhưng tiểu nhân vẫn có thể nhận ra!".
Dương Hoài Diệp đứng giữa biển người nhìn chằm chằm tên phu canh, sầm mặt trước lời nói dối trắng trợn của gã.
Thế nhưng y không thể lên tiếng vạch trần gã được, nếu không y cũng chẳng thể giải thích lí do đêm qua mình xuất hiện ở cạnh phủ họ Cù. Y không sợ Vương Nhị nhận ra mình, bởi y chỉ ngồi xổm trên tường rào, ẩn nấp trong bóng tối, Vương Nhị không hề nhìn thấy y.
Nhưng y rất ngạc nhiên – tại sao một tên phu canh có thể lặng lẽ ra vào phủ họ Cù mà không bị bất cứ ai phát hiện, hệt như mình?
Trừ phi kẻ này đã được ai đó sắp xếp. Dương Hoài Diệp lại nhìn về phía Dung Nguyệt, Dung Nguyệt đã chẳng còn thản nhiên như trước, nụ cười ung dung nhường chỗ cho biểu cảm đầy lạnh lẽo.
Dương Hoài Diệp cong môi cười mỉa. Trên công đường, Dung Ngọc nhìn hai tay Vương Nhị đặt dưới đất, bên môi cũng nở nụ cười châm chọc kín đáo.
Một phu canh lại có nhiều vết chai trên tay đến thế ư?
Dung Ngọc đặt hai tay chồng lên nhau, hờ hững vuốt ve mu bàn tay mịn mượt, không nói gì.
Ở đây có rất nhiều người thông minh, dù cậu không mở miệng thì một ai đó vẫn sẽ chú ý. Tống Tử Khiêm chẳng hạn. Nhưng y không đề cập đến, chỉ có đôi mắt bất chợt sáng lên, rồi bỗng dưng hỏi một câu lãng xẹt: "Đêm qua ngươi dùng đèn lồng hay đèn dầu?".
Vương Nhị chớp chớp mắt, vô thức quay đầu nhìn ra phía ngoài, lại giật thót mình vì tiếng gõ kinh đường mộc. Tống Tử Khiêm gằn giọng: "Vương Nhị, trả lời câu hỏi của bổn quan!".
Gã đành nuốt nước bọt, nhắm mắt đáp bừa: "Đèn lồng ạ".
Đúng lúc này một người chạy vào từ cổng nha môn, trên tay cầm theo chiếc đèn lồng đỏ: "Đại nhân, đây là đèn lồng tìm được trong nhà Vương Nhị!".
Tống Tử Khiêm vung tay, ông lão vừa kiểm nghiệm sáp nến ban nãy bèn lấy ngọn nến đặt trong đèn lồng ra so sánh với vụn sáp tìm được trên cây trâm vật chứng.
Trông thấy cây trâm kia, Vương Nhị biến sắc, dường như gã đã nhận ra điều gì. Gã lại quay đầu thêm một lần nữa, nhưng nào còn bóng dáng màu lục nhạt giữa biển người mênh mông.
Chưa đến nửa khắc sau, ông lão đã bẩm: "Thưa đại nhân, hai thứ nến này đúng là cùng chung một loại".
Tống Tử Khiêm cầm cây nến kia ném xuống trước mặt Vương Nhị: "Vương Nhị, ngươi giải thích cho bổn quan nghe xem, tại sao sáp nến từ cây nến trong đèn lồng của ngươi lại dính trên vật chứng!".
Nét mặt Vương Nhị vừa sợ sệt vừa ngơ ngác, cuối cùng gã mạnh miệng: "Đại nhân, tiểu nhân không biết vật chứng mà ngài đang nhắc đến là gì! Tiểu nhân thực sự không biết!".
Cù lão gia đã hoàn toàn không hiểu nổi tình hình hiện tại nữa, lão nhìn cái đèn lồng, lại nhìn cây trâm, gương mặt thảng thốt vô cùng.
Dân chúng xung quanh cũng xì xào trước bước ngoặt đầy đột ngột.
Tống Tử Khiêm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh, vừa định tiếp tục thẩm vấn thì bỗng một nha dịch vội vã chạy vào. Kẻ ấy ghé vào bên tai y, nét mặt nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Tam Hoàng tử điện hạ nói muốn gặp ngài".
Bàn tay Tống Tử Khiêm siết chặt lại. Y nhìn Vương Nhị bằng cặp mắt âm u, liên tưởng đến những thủ đoạn của kẻ kia, bèn hiểu ngay mọi chuyện.
Môi Tống Tử Khiêm mấp máy, y toan cất lời. Bỗng một chuỗi những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngắn ngủi mà liền nhau không ngớt, khiến người ta có cảm giác ngay cả mặt đất dưới chân cũng đang chấn động.
Dân chúng hoảng hốt nhìn xung quanh, ùa ra khắp đường phố. Mặc Thư nhanh chóng đứng dậy rồi chạy về phía Dung Ngọc, lấy thân mình chắn trước mặt cậu.
Dung Ngọc vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng ngước mắt, ngón tay khẽ run run.
Tống Tử Khiêm bình tĩnh ra lệnh: "Giải Vương Nhị vào ngục giam đợi thẩm vấn. Về phía Dung Ngọc, do không đủ chứng cứ nên tạm thả về, khi được triệu thì phải đến ngay. Những người còn lại theo bổn quan ra ngoài kiểm tra".
Cù Hưng Tài nhìn Dung Ngọc, sự phẫn nộ trong mắt biến thành đủ thứ cảm xúc rối như tơ vò, cuối cùng tất thảy chìm vào tĩnh lặng. Lão đã kinh doanh buôn bán nhiều năm, dĩ nhiên không phải hạng ngu dốt, cũng loáng thoáng nhận ra điều gì đó từ những manh mối đang dần hé mở, nhưng không dám nghĩ sâu thêm.
Lão chỉ đành đứng dậy, cái lưng còng xuống vì tuổi tác, đi ngược hướng dòng người để quay về nhà.
Tống Tử Khiêm và các nha dịch vừa ra khỏi nha môn đã thấy một người chạy vụt qua, vừa chạy vừa hô to: "Phủ Công chúa nổ rồi! Nổ to lắm, tường rào và sân viện đã hư hại hết!".
Mặc Thư đưa Dung Ngọc đi trốn, tò mò nhìn xung quanh: "Ca nhi ơi, họ nói phủ Công chúa nổ rồi kìa".
"Vậy sao?". Dung Ngọc mỉm cười, ngước mắt. "Về nhà thôi, Diệp biểu ca".
Dương Hoài Diệp bước tới chỗ cậu, thay Mặc Thư đẩy xe lăn: "Ừ. Về nhà thôi".
Ryal's note: Thứ 7 và Chủ nhật tuần này mình đi chơi nên sẽ không có chương mới nha ФωФ Tiện thể bạn nào ở Đà Nẵng thì cho mình hỏi thời tiết vùng đó vào cuối tuần này với ^ヮ^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.