Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 55: Tiểu thiếu gia kiêu ngạo của hắn
Quan Mộc
16/07/2024
Edit: Ryal
Dung Ngọc uống thuốc an thần xong thì ngủ, ngủ không yên, đôi mày vẫn nhíu.
Sở Đàn ngồi bên giường cầm tay cậu, nhìn cậu đăm đăm.
Lần trước Dung Ngọc chịu kích thích là bởi bị Cố Việt Trạch hãm hại, lần này hắn hiểu, là vì Thần Tiên Túy.
Hắn không biết Thần Tiên Túy có quan hệ gì với Dung Ngọc, nhưng hắn đoán nhất định nó có liên quan đến tâm bệnh của tiểu thiếu gia.
Trước khi rời kinh, hắn từng tìm gặp Thái Thư để hỏi xem rốt cuộc Dung Ngọc mắc bệnh gì. Thái Thư không thể đưa ra đáp án chính xác, hắn ta nói cậu u uất trong lòng, tâm bệnh không chữa được, chỉ giảm nhẹ được mà thôi.
Thái Thư còn nói nếu tìm được căn nguyên của bệnh thì tốt, không tìm được thì phải giúp bệnh nhân có sự ràng buộc với cuộc sống xung quanh, có gửi gắm, có mong tưởng. Nếu không cậu sẽ ôm suy nghĩ muốn chết như người con gái tang chồng hắn ta từng gặp.
Nghe xong những lời ấy, Sở Đàn mua một con mèo cho Dung Ngọc, chỉ mong cậu sẽ nguôi ngoai. Ngày nào hắn cũng thổ lộ cảm xúc của mình với Dung Ngọc, chỉ mong cậu sẽ có chút gì lưu luyến.
Nhưng tại sao đến hôm nay, khi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, khi nhìn gương mặt tái mét ấy, hắn vẫn có cảm giác cậu thiếu niên sẽ xa rời mình? Tại sao dường như hắn không thể níu giữ cậu?
Bất chợt Sở Đàn sợ hãi.
Đến khi hắn tỉnh táo lại, những ngón tay Dung Ngọc đã trắng bệch cả ra. Sở Đàn vội buông tay, lại không kìm được lòng mà lần nữa nắm lấy, muốn bàn tay kia trở nên ấm áp.
Hắn cụp mắt, đôi ngươi đen nhánh in hằn khuôn mặt cậu.
Hắn hồi tưởng lại, mỗi lần Dung Ngọc giận dữ, cậu luôn nhấn mạnh hắn không nghe lời. Cậu muốn hắn phải nghe lời.
Dường như Dung Ngọc rất để tâm tới chuyện hắn có nghe lời cậu hay không, thế nên cậu không ngừng ướm hỏi, không ngừng xác nhận.
Dung Ngọc bỗng giật mình. Cậu xoay sang phía hắn, co người, cầm tay hắn đặt lên trán mình rồi dụi dụi.
Sở Đàn cởi giày trèo lên giường, vừa nằm xuống đã thấy cậu thiếu niên dịch sang như cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc.
Tất thảy những hành động ấy của Dung Ngọc đều là vô thức.
Sở Đàn mím môi, ôm eo cậu kéo vào lòng.
Tiểu thiếu gia kiêu ngạo của hắn dường như rất thiếu thốn cảm giác an toàn thì phải.
Lần này Dung Ngọc ngủ rất lâu, lâu tới nỗi khi tỉnh giấc cậu ngỡ mình đã sống mấy đời.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cảnh tượng hỗn loạn trước khi cậu chìm vào giấc ngủ ùa tới. Dung Ngọc nhắm mắt cố quên đi.
Không quên được... Mà thôi, cũng đâu phải lần đầu cậu mất thể diện đến thế. Dung Ngọc trở mình, thấy Sở Đàn đang nằm ngay trước mặt.
Hắn hôn lên trán cậu: "Công tử dậy rồi".
Dung Ngọc ngẩn người, đôi mắt như thay lời muốn nói: Sao ngươi lại nằm trên giường ta?
Sở Đàn liếc nhìn bàn tay cậu, Dung Ngọc nhìn theo, thấy mình đang nắm chặt một lọn tóc của hắn.
Cậu mím môi rồi lặng lẽ buông ra.
Cậu không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này ra sao. Cậu nhớ mình đã cắn Sở Đàn, hắn không né tránh, dường như còn chảy máu đôi chút.
Dung Ngọc vạch áo hắn.
Sở Đàn chỉ nằm im, khóe môi khẽ cong lên: "Công tử vừa dậy đã cởi áo ta, chắc em nhớ ta nhiều lắm nhỉ".
Dung Ngọc chẳng còn lòng dạ nào mà đùa giỡn với hắn, cậu nhìn dấu răng đỏ ửng đã được vệ sinh sạch sẽ kia, nó nằm trên vai phải Sở Đàn, nằm trên vết sẹo sói cắn đầy dữ tợn.
"Xấu quá". Cậu cất lời, giọng khàn như vừa nuốt cát.
"Ta lại thấy rất đẹp". Sở Đàn ôm eo Dung Ngọc. "Đây là huân chương công tử tặng ta, ta muốn giữ nó lại mãi mãi".
"Dấu răng làm sao thành sẹo được".
"Hửm? Không được ư?". Sở Đàn có vẻ sầu não. "Hay công tử cắn ta thêm một lần nữa nhé".
Dung Ngọc không đáp.
Hắn lại cười, hôn khẽ lên khóe môi cậu. "Công tử dậy ăn chút gì đi, em đã ngủ cả ngày rồi".
"Không ăn". Dung Ngọc nhắm mắt, chỉ thấy mệt chết đi được, cậu muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Sở Đàn lại nói: "Em ăn rồi hẵng ngủ, ta cũng chưa được ăn đây. Mặc Thư nói chừng nào em chưa ăn uống gì thì phòng bếp trong viện không được phép nổi lửa nấu cơm, đến cả canh hầm bồ câu mà cụ lớn cho người mang sang cũng cấm ta ăn nữa".
Hắn cúi sát vào cậu mà thủ thỉ, cứ như trẻ con đang mách người lớn.
Dung Ngọc chẳng thèm mở mắt: "Vậy thì ngươi cứ nhịn đi, không chết đói được đâu".
"Lạnh lùng thế". Sở Đàn thở dài não nuột. "Ta còn đang định đưa công tử tới một nơi rất vui kia mà".
Dung Ngọc không nhúc nhích. Cậu không có hứng thú, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, trở mình một cái là đã đủ để khiến cậu kiệt sức rồi.
Nhìn tiểu thiếu gia uể oải, Sở Đàn thấy lòng mình đau xót. Hắn vén tóc ra khỏi vầng trán cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, trong đôi mắt đầy vẻ âu yếm dịu dàng: "Ngủ đi".
Vậy là Dung Ngọc lại ngủ. Mỗi lần đến kì trầm cảm là cậu lại thích ngủ, nhưng ngủ không ngon, cứ như chìm vào một cơn ác mộng kéo dài mãi không dứt, thi thoảng giãy giụa và bừng tỉnh trong chốc lát rồi lại nhanh chóng bị đẩy xuống đầm lầy, không phân biệt nổi mơ và thực.
Cậu càng ngủ càng mệt, càng mệt lại càng muốn ngủ, cứ thế xoay vòng.
Dung Ngọc lần nữa giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi, cậu ngơ ngác nhìn lên nóc giường một lúc lâu rồi mới khẽ chớp mắt và thở ra một hơi thật dài.
Lần này là tỉnh hẳn.
Cậu nghiêng đầu nhìn, Sở Đàn không có bên cạnh.
Trong phòng chỉ thắp vài ngọn nến, tối như bưng.
"Mặc Thư".
"Ca nhi tỉnh rồi!". Mặc Thư đang ngủ gà ngủ gật phía chân giường, nghe chủ nhân gọi thì giật mình đứng lên, đỡ Dung Ngọc ngồi dậy, rót cho cậu một chén trà âm ấm.
"Cậu hãy uống trà trước đi ạ, phòng bếp vẫn đang hâm nóng cơm canh, để em qua bưng về cho ca nhi nhé".
Nó nhanh nhảu lui ra, Dung Ngọc ngồi ngẩn ngơ trên giường, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt. Cậu ngồi thẳng lưng, giơ tay cầm cây kéo đặt trên chiếc bàn bên cạnh.
Cây kéo nhỏ màu vàng, trên mũi kéo còn đọng sáp.
Dung Ngọc cụp mắt nhìn nó, chẳng biết những xúc cảm trong đôi đồng tử sẫm xuống kia là gì. Cậu giơ tay cắt bấc nến.
Ngọn lửa thoáng chốc vọt cao, xung quanh sáng hẳn.
"Ôi, ca nhi đừng nhúc nhích, để em để em!". Mặc Thư vừa quay lại đã vội đặt khay thức ăn xuống bàn, cầm kéo cắt nốt bấc nến giúp cậu. "Mấy chuyện này để em làm cho, lỡ cậu bị thương thì đau lắm".
Nó thắp hết nến lên, căn phòng sáng rực như ban ngày.
"Giờ nào rồi?". Dung Ngọc hỏi.
"Vừa qua canh tư ạ". Mặc Thư đáp, nó hầu Dung Ngọc rửa mặt, rửa tay rồi súc miệng, sau đó đặt một cái bàn nhỏ lên giường, bày mấy món ăn ra.
Dung Ngọc nghĩ: Thế là trời sắp sáng.
Mặc Thư mở nắp đậy một cái bát con con, mùi hương thơm phức tỏa ra từ đó: "Chiều nay cụ lớn cho người mang sang một bát canh hầm bồ câu, em bảo người ta cứ đun trên bếp suốt đấy ạ, giờ mà ăn thì ngon lắm. Cậu thử xem".
Dung Ngọc nhìn bát canh hầm bồ câu, chớp mắt: "Ngươi đã ăn gì chưa?".
"Rồi ạ, hồi tối em ăn rồi, em còn gọi Sở Đàn ăn cùng nữa cơ, thế mà hắn ngủ say như chết".
Dung Ngọc: "...".
Mặc Thư nhớ lại chuyện lúc chiều, nhớ lại cái lúc Dung Ngọc tinh thần bất ổn, vừa lo vừa thấp thỏm trù trừ, sợ cậu bị kích thích, mãi mới dám cất tiếng hỏi dò: "Công tử có tâm sự gì hay sao ạ?".
Lúc trước nhiều khi công tử cũng giận, nhưng cậu luôn đánh đám người hầu để phần nào giải tỏa. Vậy mà lâu lắm rồi công tử chẳng đánh ai – chỉ có mình Sở Đàn là ngoại lệ.
Thoạt trông có vẻ cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nó cảm nhận được, công tử không vui.
Mặc Thư rất lo lắng: "Ca nhi ơi, sau này lúc nào bực bội thì cậu có thể đánh mắng em, đánh mắng Sở Đàn cũng được, cậu đừng cố nhịn mà. Nhịn mãi là hại lắm".
Dung Ngọc nhìn nó, mỉm cười: "Ta không sao".
"Nếu không muốn cười thì xin cậu đừng cười ạ". Mặc Thư rầu rĩ ngồi xuống đất.
Nó không giỏi đoán định tâm tư người khác mà cũng biết Dung Ngọc đang gượng cười. Mặc Thư buồn lắm chứ, công tử cứ như lúc trước có sao đâu, giận thì đánh người, ném đồ đạc, ít ra nó còn biết công tử vẫn tràn đầy sức sống.
Công tử bây giờ cứ như một bóng hình mờ mịt, rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà cảm giác rất xa vời.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng sáp nến cháy lách tách.
Dung Ngọc ăn từng chút một, bồ câu được hầm nhừ, vừa cho vào miệng đã tan ra ngay tức khắc. Cậu gặm hai miếng thịt bồ câu rồi uống thêm vài hớp canh nữa, thấy dạ dày mình không còn trống rỗng thì lập tức buông thìa.
"Lui xuống đi".
Mặc Thư nhìn cơm canh chỉ vơi chút ít mà lòng buồn bực, Tiểu Bạch còn ăn nhiều hơn công tử. Tiểu Bạch là mèo của Dung Ngọc, thân hình bé cỏn con nhưng ăn rõ nhiều, nếu không cử người hầu trông coi thì chắc chắn nó sẽ no nứt bụng mà chết.
"Sở Đàn đâu?". Dung Ngọc hỏi Mặc Thư nhưng mắt lại nhìn đăm đăm xuống giường, như thể cậu chỉ tình cờ nhớ tới.
Mặc Thư đáp: "Về phòng rồi ạ, hắn bảo hôm nay sẽ nhường em gác đêm".
Thực ra nó cũng thấy lạ, ngày thường Sở Đàn hay rúc lên giường công tử, đuổi không ra, cứ như yêu phi tranh giành sủng ái vậy. Thế mà tự dưng hôm nay hắn đổi tính đổi nết.
Dung Ngọc mím môi, cúi đầu ừ một tiếng rồi lại chui vào trong chăn: "Tắt nến đi".
Căn phòng lại chìm vào tăm tối và tĩnh lặng.
Phía Tây thành Dương Châu lúc này không tĩnh lặng được đến thế.
Sở Đàn đứng trên nóc một căn nhà, hai tay chắp sau lưng, vạt áo đen như mực bay phấp phới, bóng dáng cao to im lìm không nhúc nhích.
Hắn lẳng lặng nhìn trang viên bên dưới. Có mấy kẻ đang rón rén ngắt lấy một loài thực vật dưới ngọn đèn âm u.
Ánh trăng chiếu rọi những đường nét mờ ảo – những bông hoa có cánh hoa mang kích thước rất lớn.
Vệ Ngũ đứng bên cạnh hắn: "Bẩm Thế tử, chính là nơi này. Mấy hôm trước thuộc hạ mai phục ở phía sau sòng bài, cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh giao dịch Thần Tiên Túy rồi bám theo kẻ giao hàng đến tận đây".
Con đường này rất bí mật. Thực ra kẻ giao hàng kia cũng không biết gốc gác của thứ đồ mình đã vận chuyển, hắn ta chỉ có trách nhiệm đưa kiện hàng tới sòng bài rồi quay lại nhận tiền công. Vệ Ngũ lại bám theo kẻ trả tiền công, thấy gã ta đi thẳng tới vùng ngoại ô, lén lút bước vào một căn viện bỏ hoang tiêu điều.
Bên ngoài có vẻ tiêu điều, bên trong lại nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Nổi lửa, đun nước, chắt lọc, tinh chế, phơi khô... Từng công đoạn được vận hành trơn tru, cho ra thành phẩm cuối cùng là chất bột màu trắng.
Các phân khu công đoạn được ngăn cách với nhau bằng vải trắng, mỗi người một việc riêng, có kẻ đứng canh không cho họ nhìn sang phía khác, hẳn những công nhân kia cũng chẳng biết mình đang làm gì.
Trong một chiếc xe ngựa vận chuyển hàng, Vệ Ngũ phát hiện nguyên liệu của Thần Tiên Túy: một loại hoa có cánh hoa rất to màu xanh dương.
Họ gọi nó là Ngu mỹ nhân [1].
[1] Tên khác của hoa anh túc – nguyên liệu làm thuốc phiện, cũng là tên một người đẹp nổi tiếng là vợ của Hạng Vũ khi xưa.
Sau đó Vệ Ngũ điều tra đến trang viên chuyên trồng Ngu mỹ nhân này.
"Ngu mỹ nhân". Sở Đàn nhớ kĩ cái tên này, mối họa to lớn ẩn trong đóa hoa tươi đẹp, khiến hắn nhớ tới một bóng hình nào đó.
... Cũng là một mỹ nhân.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây thưa Thế tử?". Vệ Ngũ hỏi hắn.
Sở Đàn ung dung đáp: "Một thứ nguy hiểm thế này, dĩ nhiên phải để quan trên xử lí".
Báo quan ư? Vệ Ngũ nhíu mày, suốt cả đêm đây là lần duy nhất nét mặt y biến đổi.
"Công chúa Lâm Ngu sẽ không để yên đâu ạ".
Sở Đàn cụp mắt nhìn những người làm trong trang viên đang không ngừng hái hoa đặt vào những bao tải to, bao tải đầy thì xếp lên xe ngựa, đợi đến khi xe ngựa đầy thì nó sẽ xuất phát tới căn viện dùng để chế ra Thần Tiên Túy, biến những bông hoa xinh đẹp thành thứ bột trắng chết người.
Chúng sẽ dần ăn mòn bách tính thành Dương Châu như bệch dịch.
"Nếu trong thành có hỏa hoạn thì ai sẽ xử lí?".
Vệ Ngũ đáp ngay: "Đương nhiên quan tuần kiểm địa phương phải chịu trách nhiệm ạ".
Nói xong, y giật mình. Y đã hoạt động ở Dương Châu nhiều năm, cũng đã thăm dò bộ máy quan viên của nơi đây rất kín kẽ.
Quan tuần kiểm Dương Châu hiện nay tên là Vu Minh, dù chỉ giữ chức quan thất phẩm quèn nhưng lại là con của An phủ sứ Vu Hồng, một vị quan chính nhị phẩm, coi sóc toàn bộ hệ thống quân sự và trị an khắp Dương Châu.
Vu Hồng có quyền thế và địa vị ngang với tri châu, hai người nằm ở thế đối địch kiềm tỏa.
Quan trọng nhất là... ông ta thuộc phe Thái tử.
Vệ Ngũ nghĩ ngợi chốc lát rồi cúi đầu, trầm giọng: "Thuộc hạ đã biết nên làm gì".
Sở Đàn không đáp.
Hắn ngước mắt nhìn về phía xa xa, trăng sắp lặn.
Trời mau sáng quá. Hắn phải về thật nhanh để ôm tiểu thiếu gia ngủ nướng một lúc mới được.
Ryal's note: Đêm qua lướt Facebook thấy được khen edit mượt thích quá trời (●ˇ∀ˇ●) Mình dễ phổng mũi lắm á nên khen mình mình không ngại đâu nha ^3^
Dung Ngọc uống thuốc an thần xong thì ngủ, ngủ không yên, đôi mày vẫn nhíu.
Sở Đàn ngồi bên giường cầm tay cậu, nhìn cậu đăm đăm.
Lần trước Dung Ngọc chịu kích thích là bởi bị Cố Việt Trạch hãm hại, lần này hắn hiểu, là vì Thần Tiên Túy.
Hắn không biết Thần Tiên Túy có quan hệ gì với Dung Ngọc, nhưng hắn đoán nhất định nó có liên quan đến tâm bệnh của tiểu thiếu gia.
Trước khi rời kinh, hắn từng tìm gặp Thái Thư để hỏi xem rốt cuộc Dung Ngọc mắc bệnh gì. Thái Thư không thể đưa ra đáp án chính xác, hắn ta nói cậu u uất trong lòng, tâm bệnh không chữa được, chỉ giảm nhẹ được mà thôi.
Thái Thư còn nói nếu tìm được căn nguyên của bệnh thì tốt, không tìm được thì phải giúp bệnh nhân có sự ràng buộc với cuộc sống xung quanh, có gửi gắm, có mong tưởng. Nếu không cậu sẽ ôm suy nghĩ muốn chết như người con gái tang chồng hắn ta từng gặp.
Nghe xong những lời ấy, Sở Đàn mua một con mèo cho Dung Ngọc, chỉ mong cậu sẽ nguôi ngoai. Ngày nào hắn cũng thổ lộ cảm xúc của mình với Dung Ngọc, chỉ mong cậu sẽ có chút gì lưu luyến.
Nhưng tại sao đến hôm nay, khi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, khi nhìn gương mặt tái mét ấy, hắn vẫn có cảm giác cậu thiếu niên sẽ xa rời mình? Tại sao dường như hắn không thể níu giữ cậu?
Bất chợt Sở Đàn sợ hãi.
Đến khi hắn tỉnh táo lại, những ngón tay Dung Ngọc đã trắng bệch cả ra. Sở Đàn vội buông tay, lại không kìm được lòng mà lần nữa nắm lấy, muốn bàn tay kia trở nên ấm áp.
Hắn cụp mắt, đôi ngươi đen nhánh in hằn khuôn mặt cậu.
Hắn hồi tưởng lại, mỗi lần Dung Ngọc giận dữ, cậu luôn nhấn mạnh hắn không nghe lời. Cậu muốn hắn phải nghe lời.
Dường như Dung Ngọc rất để tâm tới chuyện hắn có nghe lời cậu hay không, thế nên cậu không ngừng ướm hỏi, không ngừng xác nhận.
Dung Ngọc bỗng giật mình. Cậu xoay sang phía hắn, co người, cầm tay hắn đặt lên trán mình rồi dụi dụi.
Sở Đàn cởi giày trèo lên giường, vừa nằm xuống đã thấy cậu thiếu niên dịch sang như cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc.
Tất thảy những hành động ấy của Dung Ngọc đều là vô thức.
Sở Đàn mím môi, ôm eo cậu kéo vào lòng.
Tiểu thiếu gia kiêu ngạo của hắn dường như rất thiếu thốn cảm giác an toàn thì phải.
Lần này Dung Ngọc ngủ rất lâu, lâu tới nỗi khi tỉnh giấc cậu ngỡ mình đã sống mấy đời.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cảnh tượng hỗn loạn trước khi cậu chìm vào giấc ngủ ùa tới. Dung Ngọc nhắm mắt cố quên đi.
Không quên được... Mà thôi, cũng đâu phải lần đầu cậu mất thể diện đến thế. Dung Ngọc trở mình, thấy Sở Đàn đang nằm ngay trước mặt.
Hắn hôn lên trán cậu: "Công tử dậy rồi".
Dung Ngọc ngẩn người, đôi mắt như thay lời muốn nói: Sao ngươi lại nằm trên giường ta?
Sở Đàn liếc nhìn bàn tay cậu, Dung Ngọc nhìn theo, thấy mình đang nắm chặt một lọn tóc của hắn.
Cậu mím môi rồi lặng lẽ buông ra.
Cậu không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này ra sao. Cậu nhớ mình đã cắn Sở Đàn, hắn không né tránh, dường như còn chảy máu đôi chút.
Dung Ngọc vạch áo hắn.
Sở Đàn chỉ nằm im, khóe môi khẽ cong lên: "Công tử vừa dậy đã cởi áo ta, chắc em nhớ ta nhiều lắm nhỉ".
Dung Ngọc chẳng còn lòng dạ nào mà đùa giỡn với hắn, cậu nhìn dấu răng đỏ ửng đã được vệ sinh sạch sẽ kia, nó nằm trên vai phải Sở Đàn, nằm trên vết sẹo sói cắn đầy dữ tợn.
"Xấu quá". Cậu cất lời, giọng khàn như vừa nuốt cát.
"Ta lại thấy rất đẹp". Sở Đàn ôm eo Dung Ngọc. "Đây là huân chương công tử tặng ta, ta muốn giữ nó lại mãi mãi".
"Dấu răng làm sao thành sẹo được".
"Hửm? Không được ư?". Sở Đàn có vẻ sầu não. "Hay công tử cắn ta thêm một lần nữa nhé".
Dung Ngọc không đáp.
Hắn lại cười, hôn khẽ lên khóe môi cậu. "Công tử dậy ăn chút gì đi, em đã ngủ cả ngày rồi".
"Không ăn". Dung Ngọc nhắm mắt, chỉ thấy mệt chết đi được, cậu muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Sở Đàn lại nói: "Em ăn rồi hẵng ngủ, ta cũng chưa được ăn đây. Mặc Thư nói chừng nào em chưa ăn uống gì thì phòng bếp trong viện không được phép nổi lửa nấu cơm, đến cả canh hầm bồ câu mà cụ lớn cho người mang sang cũng cấm ta ăn nữa".
Hắn cúi sát vào cậu mà thủ thỉ, cứ như trẻ con đang mách người lớn.
Dung Ngọc chẳng thèm mở mắt: "Vậy thì ngươi cứ nhịn đi, không chết đói được đâu".
"Lạnh lùng thế". Sở Đàn thở dài não nuột. "Ta còn đang định đưa công tử tới một nơi rất vui kia mà".
Dung Ngọc không nhúc nhích. Cậu không có hứng thú, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, trở mình một cái là đã đủ để khiến cậu kiệt sức rồi.
Nhìn tiểu thiếu gia uể oải, Sở Đàn thấy lòng mình đau xót. Hắn vén tóc ra khỏi vầng trán cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, trong đôi mắt đầy vẻ âu yếm dịu dàng: "Ngủ đi".
Vậy là Dung Ngọc lại ngủ. Mỗi lần đến kì trầm cảm là cậu lại thích ngủ, nhưng ngủ không ngon, cứ như chìm vào một cơn ác mộng kéo dài mãi không dứt, thi thoảng giãy giụa và bừng tỉnh trong chốc lát rồi lại nhanh chóng bị đẩy xuống đầm lầy, không phân biệt nổi mơ và thực.
Cậu càng ngủ càng mệt, càng mệt lại càng muốn ngủ, cứ thế xoay vòng.
Dung Ngọc lần nữa giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi, cậu ngơ ngác nhìn lên nóc giường một lúc lâu rồi mới khẽ chớp mắt và thở ra một hơi thật dài.
Lần này là tỉnh hẳn.
Cậu nghiêng đầu nhìn, Sở Đàn không có bên cạnh.
Trong phòng chỉ thắp vài ngọn nến, tối như bưng.
"Mặc Thư".
"Ca nhi tỉnh rồi!". Mặc Thư đang ngủ gà ngủ gật phía chân giường, nghe chủ nhân gọi thì giật mình đứng lên, đỡ Dung Ngọc ngồi dậy, rót cho cậu một chén trà âm ấm.
"Cậu hãy uống trà trước đi ạ, phòng bếp vẫn đang hâm nóng cơm canh, để em qua bưng về cho ca nhi nhé".
Nó nhanh nhảu lui ra, Dung Ngọc ngồi ngẩn ngơ trên giường, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt. Cậu ngồi thẳng lưng, giơ tay cầm cây kéo đặt trên chiếc bàn bên cạnh.
Cây kéo nhỏ màu vàng, trên mũi kéo còn đọng sáp.
Dung Ngọc cụp mắt nhìn nó, chẳng biết những xúc cảm trong đôi đồng tử sẫm xuống kia là gì. Cậu giơ tay cắt bấc nến.
Ngọn lửa thoáng chốc vọt cao, xung quanh sáng hẳn.
"Ôi, ca nhi đừng nhúc nhích, để em để em!". Mặc Thư vừa quay lại đã vội đặt khay thức ăn xuống bàn, cầm kéo cắt nốt bấc nến giúp cậu. "Mấy chuyện này để em làm cho, lỡ cậu bị thương thì đau lắm".
Nó thắp hết nến lên, căn phòng sáng rực như ban ngày.
"Giờ nào rồi?". Dung Ngọc hỏi.
"Vừa qua canh tư ạ". Mặc Thư đáp, nó hầu Dung Ngọc rửa mặt, rửa tay rồi súc miệng, sau đó đặt một cái bàn nhỏ lên giường, bày mấy món ăn ra.
Dung Ngọc nghĩ: Thế là trời sắp sáng.
Mặc Thư mở nắp đậy một cái bát con con, mùi hương thơm phức tỏa ra từ đó: "Chiều nay cụ lớn cho người mang sang một bát canh hầm bồ câu, em bảo người ta cứ đun trên bếp suốt đấy ạ, giờ mà ăn thì ngon lắm. Cậu thử xem".
Dung Ngọc nhìn bát canh hầm bồ câu, chớp mắt: "Ngươi đã ăn gì chưa?".
"Rồi ạ, hồi tối em ăn rồi, em còn gọi Sở Đàn ăn cùng nữa cơ, thế mà hắn ngủ say như chết".
Dung Ngọc: "...".
Mặc Thư nhớ lại chuyện lúc chiều, nhớ lại cái lúc Dung Ngọc tinh thần bất ổn, vừa lo vừa thấp thỏm trù trừ, sợ cậu bị kích thích, mãi mới dám cất tiếng hỏi dò: "Công tử có tâm sự gì hay sao ạ?".
Lúc trước nhiều khi công tử cũng giận, nhưng cậu luôn đánh đám người hầu để phần nào giải tỏa. Vậy mà lâu lắm rồi công tử chẳng đánh ai – chỉ có mình Sở Đàn là ngoại lệ.
Thoạt trông có vẻ cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nó cảm nhận được, công tử không vui.
Mặc Thư rất lo lắng: "Ca nhi ơi, sau này lúc nào bực bội thì cậu có thể đánh mắng em, đánh mắng Sở Đàn cũng được, cậu đừng cố nhịn mà. Nhịn mãi là hại lắm".
Dung Ngọc nhìn nó, mỉm cười: "Ta không sao".
"Nếu không muốn cười thì xin cậu đừng cười ạ". Mặc Thư rầu rĩ ngồi xuống đất.
Nó không giỏi đoán định tâm tư người khác mà cũng biết Dung Ngọc đang gượng cười. Mặc Thư buồn lắm chứ, công tử cứ như lúc trước có sao đâu, giận thì đánh người, ném đồ đạc, ít ra nó còn biết công tử vẫn tràn đầy sức sống.
Công tử bây giờ cứ như một bóng hình mờ mịt, rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà cảm giác rất xa vời.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng sáp nến cháy lách tách.
Dung Ngọc ăn từng chút một, bồ câu được hầm nhừ, vừa cho vào miệng đã tan ra ngay tức khắc. Cậu gặm hai miếng thịt bồ câu rồi uống thêm vài hớp canh nữa, thấy dạ dày mình không còn trống rỗng thì lập tức buông thìa.
"Lui xuống đi".
Mặc Thư nhìn cơm canh chỉ vơi chút ít mà lòng buồn bực, Tiểu Bạch còn ăn nhiều hơn công tử. Tiểu Bạch là mèo của Dung Ngọc, thân hình bé cỏn con nhưng ăn rõ nhiều, nếu không cử người hầu trông coi thì chắc chắn nó sẽ no nứt bụng mà chết.
"Sở Đàn đâu?". Dung Ngọc hỏi Mặc Thư nhưng mắt lại nhìn đăm đăm xuống giường, như thể cậu chỉ tình cờ nhớ tới.
Mặc Thư đáp: "Về phòng rồi ạ, hắn bảo hôm nay sẽ nhường em gác đêm".
Thực ra nó cũng thấy lạ, ngày thường Sở Đàn hay rúc lên giường công tử, đuổi không ra, cứ như yêu phi tranh giành sủng ái vậy. Thế mà tự dưng hôm nay hắn đổi tính đổi nết.
Dung Ngọc mím môi, cúi đầu ừ một tiếng rồi lại chui vào trong chăn: "Tắt nến đi".
Căn phòng lại chìm vào tăm tối và tĩnh lặng.
Phía Tây thành Dương Châu lúc này không tĩnh lặng được đến thế.
Sở Đàn đứng trên nóc một căn nhà, hai tay chắp sau lưng, vạt áo đen như mực bay phấp phới, bóng dáng cao to im lìm không nhúc nhích.
Hắn lẳng lặng nhìn trang viên bên dưới. Có mấy kẻ đang rón rén ngắt lấy một loài thực vật dưới ngọn đèn âm u.
Ánh trăng chiếu rọi những đường nét mờ ảo – những bông hoa có cánh hoa mang kích thước rất lớn.
Vệ Ngũ đứng bên cạnh hắn: "Bẩm Thế tử, chính là nơi này. Mấy hôm trước thuộc hạ mai phục ở phía sau sòng bài, cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh giao dịch Thần Tiên Túy rồi bám theo kẻ giao hàng đến tận đây".
Con đường này rất bí mật. Thực ra kẻ giao hàng kia cũng không biết gốc gác của thứ đồ mình đã vận chuyển, hắn ta chỉ có trách nhiệm đưa kiện hàng tới sòng bài rồi quay lại nhận tiền công. Vệ Ngũ lại bám theo kẻ trả tiền công, thấy gã ta đi thẳng tới vùng ngoại ô, lén lút bước vào một căn viện bỏ hoang tiêu điều.
Bên ngoài có vẻ tiêu điều, bên trong lại nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Nổi lửa, đun nước, chắt lọc, tinh chế, phơi khô... Từng công đoạn được vận hành trơn tru, cho ra thành phẩm cuối cùng là chất bột màu trắng.
Các phân khu công đoạn được ngăn cách với nhau bằng vải trắng, mỗi người một việc riêng, có kẻ đứng canh không cho họ nhìn sang phía khác, hẳn những công nhân kia cũng chẳng biết mình đang làm gì.
Trong một chiếc xe ngựa vận chuyển hàng, Vệ Ngũ phát hiện nguyên liệu của Thần Tiên Túy: một loại hoa có cánh hoa rất to màu xanh dương.
Họ gọi nó là Ngu mỹ nhân [1].
[1] Tên khác của hoa anh túc – nguyên liệu làm thuốc phiện, cũng là tên một người đẹp nổi tiếng là vợ của Hạng Vũ khi xưa.
Sau đó Vệ Ngũ điều tra đến trang viên chuyên trồng Ngu mỹ nhân này.
"Ngu mỹ nhân". Sở Đàn nhớ kĩ cái tên này, mối họa to lớn ẩn trong đóa hoa tươi đẹp, khiến hắn nhớ tới một bóng hình nào đó.
... Cũng là một mỹ nhân.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây thưa Thế tử?". Vệ Ngũ hỏi hắn.
Sở Đàn ung dung đáp: "Một thứ nguy hiểm thế này, dĩ nhiên phải để quan trên xử lí".
Báo quan ư? Vệ Ngũ nhíu mày, suốt cả đêm đây là lần duy nhất nét mặt y biến đổi.
"Công chúa Lâm Ngu sẽ không để yên đâu ạ".
Sở Đàn cụp mắt nhìn những người làm trong trang viên đang không ngừng hái hoa đặt vào những bao tải to, bao tải đầy thì xếp lên xe ngựa, đợi đến khi xe ngựa đầy thì nó sẽ xuất phát tới căn viện dùng để chế ra Thần Tiên Túy, biến những bông hoa xinh đẹp thành thứ bột trắng chết người.
Chúng sẽ dần ăn mòn bách tính thành Dương Châu như bệch dịch.
"Nếu trong thành có hỏa hoạn thì ai sẽ xử lí?".
Vệ Ngũ đáp ngay: "Đương nhiên quan tuần kiểm địa phương phải chịu trách nhiệm ạ".
Nói xong, y giật mình. Y đã hoạt động ở Dương Châu nhiều năm, cũng đã thăm dò bộ máy quan viên của nơi đây rất kín kẽ.
Quan tuần kiểm Dương Châu hiện nay tên là Vu Minh, dù chỉ giữ chức quan thất phẩm quèn nhưng lại là con của An phủ sứ Vu Hồng, một vị quan chính nhị phẩm, coi sóc toàn bộ hệ thống quân sự và trị an khắp Dương Châu.
Vu Hồng có quyền thế và địa vị ngang với tri châu, hai người nằm ở thế đối địch kiềm tỏa.
Quan trọng nhất là... ông ta thuộc phe Thái tử.
Vệ Ngũ nghĩ ngợi chốc lát rồi cúi đầu, trầm giọng: "Thuộc hạ đã biết nên làm gì".
Sở Đàn không đáp.
Hắn ngước mắt nhìn về phía xa xa, trăng sắp lặn.
Trời mau sáng quá. Hắn phải về thật nhanh để ôm tiểu thiếu gia ngủ nướng một lúc mới được.
Ryal's note: Đêm qua lướt Facebook thấy được khen edit mượt thích quá trời (●ˇ∀ˇ●) Mình dễ phổng mũi lắm á nên khen mình mình không ngại đâu nha ^3^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.