Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 61: Vậy nghĩa là... Họ có Thế tử phi rồi đúng không?
Quan Mộc
16/07/2024
Edit: Ryal
Khi họ ra khỏi chùa thì mưa đã tạnh. Nhiều người đổ xô ra đường để tận hưởng sắc trời đã vài ngày mới trong xanh hơn chút ít.
Dung Ngọc ngồi trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, câu nói của sư phụ Minh Đăng cứ vọng mãi trong đầu cậu – nhân quả? Nhân quả gì? Cậu ngẫm mãi chẳng ra.
Cậu hỏi câu nói ấy có ý nghĩa ra sao, Minh Đăng lắc đầu không đáp.
Cố tình ra vẻ. Dung Ngọc bực bội nghĩ.
Bỗng xe ngựa rung mạnh một cái rồi dừng. Sở Đàn đè vai Dung Ngọc xuống để giữ thăng bằng giúp cậu, Mặc Thư bước xuống kiểm tra.
Lần này nhà họ Dương dùng hai cỗ xe ngựa, Dung Ngọc và Dương Hoài Cẩn ngồi xe trước, bà cụ ngồi xe sau, Dương Hoài Diệp cưỡi ngựa dẫn đường.
Mặc Thư xuống xe, thấy phía trước là vô số người đang dập đầu quỳ gối.
Dương Hoài Diệp nắm chặt dây cương, đưa túi tiền cho người hầu đổi sang tiền đồng rồi ném xuống đất. Những người kia xông vào giành giật như thể đang cố níu giữ cọng cỏ sẽ cứu lấy mạng mình.
Mặc Thư lại lên xe: "Bẩm ca nhi và Hoài Cẩn thiếu gia, chỉ là các lưu dân thôi ạ. Nước sông Trường Giang dâng cao nên các huyện gần đây đều bị ngập hết, họ không có nhà để về, đành tìm tới Dương Châu này xin ăn".
"Cho họ chút tiền đi". Dương Hoài Cẩn tháo túi tiền bên hông đưa nó.
Mặc Thư gật đầu, lần nữa xuống xe. Nó cố tình quăng tiền ra hai bên xe ngựa để những lưu dân kia tránh sang chỗ khác.
Chuyến hành trình tiếp tục.
Dung Ngọc vén rèm, hai bên đường toàn lưu dân. Dường như họ thấy xe ngựa xa hoa nên biết đây là nhà quyền quý, ai ai cũng không ngừng cầu xin và gào khóc.
Áo quần họ rách rưới, dính đầy bùn đất. Có người phụ nữ ôm con, tiếng đứa bé khóc ngằn ngặt khiến người ta sinh lòng thương cảm.
"Tội nghiệp quá". Dương Hoài Cẩn lo lắng nói. "Năm nay mưa lớn thật, cũng may trời đã quang".
Dung Ngọc ngẩng đầu. Ánh mặt trời chói mắt như xua tan mọi nỗi sầu lo, thế nhưng ở phía chân trời xa xa là một rặng mây đen đang lặng lẽ kéo tới.
Cậu hạ rèm, ánh mắt âm u.
Đợt mưa này chưa tới hồi kết.
Chạng vạng, người nhà họ Dương cùng tới Thọ An Đường của bà cụ dùng bữa.
Bà cụ kể lại chuyện gặp lưu dân giữa đường mà rơm rớm nước mắt, dự định sẽ xây một lều cháo để phần nào giúp đỡ họ, dĩ nhiên không ai phản đối. Bà bèn giao việc này cho đứa cháu rảnh rỗi nhất là Dương Hoài Diệp.
Dương Hoài Diệp đáp vâng, lại nói: "Chẳng bằng chúng ta xây lều cháo dưới danh nghĩa của Ngọc ca nhi, đúng lúc sắp đến sinh nhật đệ ấy, cứ coi như tích phúc cho đệ ấy đi ạ".
"Được, Hoài Diệp chu đáo lắm, cứ thế mà làm!". Bà cụ phấn khích vỗ tay.
Nhị cữu mẫu cũng khen: "Chẳng mấy khi con có lúc thông minh sáng láng".
Trái tim Dung Ngọc trở nên ấm áp. Cậu nói: "Cảm ơn Diệp biểu ca".
"Người nhà với nhau mà cảm ơn gì nữa". Dương Hoài Diệp nheo mắt cười.
"Nói mới nhớ, dạo gần đây nhà họ Cù không tới gây sự". Dương Nhị cữu cau mày cất tiếng. "Theo những gì con biết thì họ không dễ thỏa hiệp thế đâu".
Nhị cữu mẫu cười nhạt: "Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Chẳng lẽ chàng còn sợ họ hay sao?".
Bà cụ tiếp lời: "Man Anh nói đúng, nhà họ Dương ta chưa bao giờ là hạng nhát gan sợ phiền phức. Huống hồ chuyện lần này vốn do nhà họ Cù có lỗi với chúng ta, dù họ muốn thỏa hiệp thì cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không đã chứ".
Bà nhìn Dương Đại cữu: "Lão Đại. Chuyện ta giao cho con thế nào rồi?".
Dương Đại cữu ra chiều do dự: "Những lái buôn dược liệu kia đã hợp tác với nhà họ Cù nhiều năm, muốn nẫng tay trên thì hơi khó".
Bảy ngày trước, chuyện vỡ lở, nhà họ Dương tuyên bố sẽ tiến hành trả đũa nhà họ Cù trên thương trường. Mối quan hệ từ thời tổ tiên vẫn còn đó, họ hoàn toàn có thể nhúng tay vào mảng dược liệu.
Thế nhưng nhà họ Cù đã kinh doanh những mặt hàng dược liệu vài thập kỉ, đã hợp tác ổn định với các lái buôn, nhà họ Dương muốn chen ngang cũng phải đối diện với những khó khăn nhất định.
"Nếu nâng giá nhập hàng thì sao ạ?". Nghe xong, Dung Ngọc bỗng cất lời.
Đại cữu mẫu kiên nhẫn giải thích: "Giá nhập hàng cao thì lợi nhuận thấp. Nhu cầu về dược liệu của bách tính Dương Châu hiện giờ không phải quá lớn, nếu muốn cạnh tranh với nhà họ Cù thì chúng ta còn phải hạ thấp giá bán ra, vậy là gần như lỗ lãi ngang bằng".
Dung Ngọc hỏi: "Nếu nhu cầu cực kì lớn thì thế nào ạ?".
"Nghĩa là sao?".
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ngả về Tây, xung quanh tối mờ, chẳng biết gió nổi lên tự lúc nào mà những cây hải đường trong sân viện cứ xào xạc mãi, hơi nước dần ngưng tụ trên các phiến lá xanh um.
"Sau thiên tai tất sẽ có bệnh dịch".
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt đen của Dương Hoài Thận đã thoáng mở to. Hắn nặng nề nhìn thoáng qua Dung Ngọc rồi nói với Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu: "Cha, mẹ, hãy giao cho con chuyện này".
Nửa đêm, sấm dậy.
"Trời mưa à... Ưm...".
"Công tử vẫn còn sức nghĩ về chuyện khác sao?". Sở Đàn xoay mặt Dung Ngọc lại về phía mình, thúc mạnh.
Dung Ngọc cau đôi mày đã ửng đỏ: "Ha ư... Trời mưa rồi, nước sẽ dâng...".
Cậu cưỡi trên người hắn, eo mềm nhũn, giọng nói vỡ vụn khàn khàn.
"Công tử hãy quan tâm đến chính bản thân em trước được không, hửm?". Sở Đàn nâng hông Dung Ngọc lên thật cao rồi lại kéo xuống thật mạnh, dương v*t thô to đâm thẳng vào đóa hoa, nước văng tung tóe.
Khoái cảm mãnh liệt khiến eo cậu tê rần, chủ nhân nó cũng không ngồi nổi nữa, ngã gục vào lòng hắn.
Sở Đàn cười, ngậm lấy đôi môi mềm đo đỏ: "Nước dâng trong bướm công tử ấy à, sắp tưới ngập cả ta mất".
Vách trong bủn rủn, mật ngọt tuôn ra như vô cùng vô tận, chảy xuống bụng Sở Đàn.
"Câm miệng". Dung Ngọc giận dữ cắn hắn.
Sợi dây đỏ đung đưa, lá bùa bình an rơi xuống trước mắt Sở Đàn. Hắn cầm nó lên bằng hai ngón tay ướt nhẹp, có vẻ bất mãn: "Em nhất định phải đeo thứ này trên cổ sao? Đeo bên hông không được à?".
Dung Ngọc liếm môi, mồ hôi đầy trên cổ, giọng run run, khàn khàn: "Ngoại tổ mẫu nói bùa bình an phải đeo trước ngực mới có tác dụng trừ tà hộ thân".
"Một tờ giấy thì có tác dụng gì?". Câu nói của Sở Đàn có vẻ lạnh nhạt và khinh ghét. "Chỉ là trò lừa đảo của đám hòa thượng thôi".
Hắn quăng lá bùa đi, bàn tay to rộng ôm lấy cổ Dung Ngọc, ngón cái miết nhẹ trên cằm cậu: "Bùa bình an không bảo vệ được em. Ta mới bảo vệ được em".
Dung Ngọc cong môi: "Hay ta treo ngươi bên hông nhé?".
Sở Đàn cười: "Cũng được". Rồi hắn tiếp tục việc đang làm.
Cậu ngưỡng cổ rên lên, ôm lấy người trước mặt, ghé vào bên tai hắn thở dốc.
Dung Ngọc biết Sở Đàn không tin Phật. Trong tiểu thuyết gốc có nói Vệ Kinh Đàn hạ lệnh phá bỏ chùa miếu khắp Đại Chu ngay sau ngày đăng cơ, đồng thời truyền chỉ cho muôn dân bách tính không được thờ Phật nữa.
Còn về nguyên nhân? Tiểu thuyết không đề cập đến.
Sở Đàn hôn lên vai Dung Ngọc, đưa tay sờ vị trí nơi hai người gắn kết, mật ngọt nhớp nháp dính khắp đầu ngón tay.
Một tay hắn càn rỡ bóp mông cậu rồi tách ra, tay kia tìm tòi lối vào bí ẩn sâu trong khe rãnh, vờn quanh, ấn nhẹ.
Cảm nhận được sự thăm dò, cả người Dung Ngọc căng cứng. Cậu rên lên: "Còn, một lúc nữa... ư a... một lúc nữa trời sáng rồi...".
"Mưa mà, ngủ thêm chút cũng không sao". Sở Đàn đẩy ngón tay vào vị trí kia, đưa đẩy trong vách ruột.
Con đường đã quen ăn bén mùi nhanh chóng trở nên vừa mềm vừa ướt, thịt non bao quanh từng khớp xương rõ rệt như đang đón chào, cũng tiết thêm chút ít dịch ruột để bôi trơn.
"A ưm...". Dung Ngọc rên rỉ bên tai Sở Đàn, khoái cảm từ cả hai phía trước và sau khiến cậu gần như không nhận thức được gì nữa.
Cậu cảm nhận được thứ trong cơ thể mình to thêm, tốc độ cũng nhanh dần, vách trong bị gân xanh nghiền ép, bỏng rẫy như sắp tóe ra tia lửa.
"Chậm, chậm thôi...". Dung Ngọc túm tóc Sở Đàn, nhắm mắt, chỉ có hàng mi đen dày như lông quạ là run rẩy kịch liệt.
"Ta sắp bắn rồi, công tử". Sở Đàn hôn lên má Dung Ngọc, bấm mạnh vào khe mông, thúc thêm mấy chục lần rồi rút dương v*t ra và nhanh chóng đâm vào cửa sau mềm ướt.
Đây là sáng kiến hắn vừa nảy ra chưa được bao lâu – Sở Đàn không thích bắn bên ngoài, lại sợ bắn vào cửa trước sẽ khiến Dung Ngọc mang thai, bèn rút ra cắm vào cửa sau, cũng tiện bôi trơn để hắn tiếp tục.
Vách ruột chặt khít bao lấy cây gậy thô to, cảm giác như được hàng ngàn cái lưỡi tí hon liếm mút khiến Sở Đàn không kìm được mà thở ra một tiếng trầm trầm. Hắn cắn mạnh vào cổ Dung Ngọc, dịch đục tuôn trào, lấp đầy con đường nhỏ trong nháy mắt.
"Ức, a! Sở Đàn...". Dung Ngọc thốt ra một tiếng rên cao vút, cơ thể mềm nhũn, run run, dương v*t cọ xát giữa bụng hai người cũng đạt đỉnh.
Đêm nay cậu đã bắn ba lần, sắp cạn kiệt tới nơi, nhưng Sở Đàn thì lần này mới là lần duy nhất. Gã thanh niên quá thừa sức lực, hiển nhiên chỉ một lần là không đủ để thỏa mãn hắn, thằng em bên dưới lại nhanh chóng ngẩng cao đầu.
Sở Đàn ôm Dung Ngọc đã bủn rủn tay chân nằm xuống, lưng cậu thiếu niên rịn đầy mồ hôi, xương bướm mong manh mà tinh xảo nhô lên, phập phồng theo từng nhịp cậu thở dốc, đẹp như thể sắp vỗ cánh bay đi thật.
Đôi đồng tử gã thanh niên sâu hút, dưới đáy mắt là sự si mê của một con chiên ngoan đạo với thánh thần. Hắn quỳ giữa hai chân cậu, cúi xuống hôn lên tấm lưng trần tuyệt đẹp kia, liếm mút những giọt mồ hôi lấp lánh.
Sở Đàn đang cho Dung Ngọc một khoảng nghỉ. Thế nên hắn vừa hôn vừa xoa vuốt, liên tục để lại những dấu tay đỏ thẫm và những dấu hôn đầy mê hoặc trên làn da trắng ngần.
Đến cả bờ mông đã sưng lên vì bị bóp nhéo cũng được tặng một dấu răng tròn trịa.
Sở Đàn hôn một lượt khắp toàn thân cậu, đôi chân thon dài được liếm láp tỉ mỉ, những ngón chân trắng như bạch ngọc bị mút đỏ bừng, gan bàn chân bị cắn tới nỗi để lại vài dấu vết.
"Em đỡ hơn chưa?". Hắn hỏi Dung Ngọc.
Dung Ngọc vùi đầu vào gối, nhắm mắt, gò má đỏ ửng tì xuống tạo nên ngấn thịt mềm mềm, dường như đã ngủ.
"Vô lương tâm quá. Ta phục vụ em thế này mà em lại ngủ mất". Sở Đàn cười, nâng chân Dung Ngọc lên làm tư thế quỳ cho cậu, nhưng Dung Ngọc lại chẳng quỳ được mà chỉ có thể dồn trọng lượng vào đùi và bàn chân.
Bờ mông đẫy đà vểnh cao, lối vào giữa khe sâu cũng bị phơi bày trong không khí – nó đang co rúm lại liên hồi, vách trong đỏ ửng nhả ra từng giọt dịch trắng, một phần chảy xuôi theo bắp đùi cậu, phần còn lại rơi xuống khăn trải giường.
Yết hầu Sở Đàn cuộn lên cuộn xuống, dường như có thứ gì đang khuấy động đôi đồng tử đen như mực. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Dâm chết tiệt".
Sở Đàn dùng một tay bóp eo Dung Ngọc, tay kia đỡ dương v*t nổi đầy gân xanh gác lên cửa hang mềm, đâm thẳng.
"Ha ưm...". Tuyến tiền liệt bị quy đầu to lớn nghiền mạnh qua, khoái cảm đủ để khiến da đầu Dung Ngọc tê rần bỗng dưng bộc phát. Cậu lập tức tỉnh táo lại, cần cổ ngưỡng ra sau tạo thành một đường cong đẹp đẽ, hai mắt rưng rưng, mở to, mơ màng.
Cuộc ân ái kéo dài quá nửa đêm, mãi đến khi Dung Ngọc không thốt nổi câu nào nữa, cơ thể cũng mềm nhũn ra, Sở Đàn mới thỏa mãn kết thúc mọi chuyện.
Ngoài trời chưa sáng – không phải vì thời gian còn sớm mà là bởi mưa vẫn đang rơi, mây đen phủ kín bầu trời, vầng dương cũng chẳng muốn ló mặt.
Sở Đàn đưa Dung Ngọc đi tắm rồi đặt vào chiếc giường ấm áp, thổi đèn. Thế nhưng hắn còn chưa chợp mắt đã nghe được một tiếng động rất khẽ vọng vào từ sau cánh cửa.
Ánh mắt vốn uể oải của Sở Đàn lập tức trở nên sắc bén. Hắn khoác thêm áo, cầm dao găm, lặng lẽ tiến về phía cửa sổ như một con báo dẻo dai đợi chờ xuất phát.
"Thế tử, là thuộc hạ". Giọng nói quen thuộc vang lên cùng tiếng mưa rào rào. Sở Đàn thả lỏng, mở hé một góc cửa sổ rồi nhảy ra.
Trời mưa như trút. Người đàn ông mặc áo tơi tháo mặt nạ, để lộ gương mặt quen thuộc chẳng kém.
"Khương Tề, chẳng phải ngươi đang ở kinh đô sao?". Sở Đàn nhíu mày hỏi.
Khương Tề gãi má, cười cười với vẻ thiếu tự nhiên.
Sở Đàn nhìn vệt đỏ ửng đầy khả nghi trên mặt cậu ta, nheo mắt: "Ban nãy ngươi đã thấy gì?".
"Thuộc, thuộc hạ có thấy gì đâu!". Cảm nhận được sát khí đáng sợ tỏa ra từ Thế tử, Khương Tề hoảng loạn xua tay. "Thuộc hạ vừa đến được một lúc, vẫn đứng đợi ở đây nãy giờ mà, chỉ nghe được một chút, một chút tiếng động thôi. Thuộc hạ thực sự không nhìn thấy gì hết!".
Đương nhiên không phải Khương Tề hoàn toàn không nhìn thấy. Cậu ta vừa đến đã nghe được vài âm thanh lạ, bèn gỡ mái ngói ra xem thử, nào ngờ lại chứng kiến tấm lưng đầy mồ hôi của Thế tử nhà mình cùng đôi chân trắng nõn kẹp bên eo.
Khương Tề sợ tới nỗi mắt suýt thì lọt ra khỏi tròng, vội vàng đặt mảnh ngói về chỗ cũ, sao cậu ta có thể không biết âm thanh lạ kia là gì cho được.
Chỉ thương cho cậu ta thân trai giường đơn gối chiếc, đã phải mạo hiểm leo lên mái nhà với khả năng bị sét đánh còn phải nghe người bên trong diễn xuân họa [1].
[1] Tranh sếch thời cổ, dùng để giáo dục chuyện phòng the hoặc với mục đích ai cũng biết rồi.
Mãi đến khi chuyện đã xong xuôi cậu ta mới dám nhảy xuống xin gặp mặt.
Hiển nhiên Sở Đàn không tin những gì Khương Tề đã khai, hắn quan sát Khương Tề một lúc lâu bằng đôi mắt u ám rồi mới nhạt giọng hỏi: "Đến làm gì?".
Khương Tề thở ra một hơi, trái tim quay về chỗ cũ.
"Thuộc hạ xin được trình bày ngắn gọn: hiện một vài cứ điểm ở kinh thành của chúng ta đã bị triệt tiêu, dù không biết kẻ đứng sau chuyện này là ai nhưng có vẻ hắn hiểu chúng ta rất rõ. Thái Thư nói kinh thành không còn an toàn nữa nên ra lệnh cho chúng thuộc hạ rút hết. Mặt khác, Tam Hoàng tử cũng đang hướng về Dương Châu, ngoài mặt thì nói muốn tìm quà chúc thọ cho tên Hoàng đế chó chết nhưng chắc chắn mục đích bên trong không đơn giản. Họ đi rất chậm, khoảng hai ba ngày nữa mới tới nơi. Chúng thuộc hạ đã gặp Vệ Ngũ và đang có dự định cướp mỏ muối trước khi Tam Hoàng tử xuất hiện".
"Bao giờ?".
"Đêm mai trời sẽ mưa to, rất tiện xóa dấu vết".
Sở Đàn gật đầu: "Đêm mai ta sẽ đi tìm các ngươi".
"Vâng thưa Thế tử". Hình như Khương Tề bỗng nhớ ra điều gì. "À phải, đây là vật Thế tử nhờ Thái Thư đưa tới ạ".
Cậu ta lấy một cái hộp ra từ trong ngực áo, đưa cho Sở Đàn, do dự nói thêm: "Thuộc hạ nhớ... hình như đây là đồ được mang đi từ Vương phủ chúng ta".
Trông rất quen, nhưng Khương Tề không nhớ nó là gì.
Sở Đàn ừm một tiếng, không muốn dài dòng thêm.
Mãi đến khi hắn đã vào phòng, Khương Tề đương chuẩn bị rời đi mới nhớ ra – hình như là di vật của Vương phi thì phải.
Cậu ta trợn mắt nhìn gian phòng tối đen như mực với vẻ khó tin. Thế tử nghiêm túc?
Vậy nghĩa là... họ có Thế tử phi rồi đúng không?
Lời tác giả:
Khương Tề: Phải mau mau buôn chuyện cho mọi người cùng biết mới được.
Khi họ ra khỏi chùa thì mưa đã tạnh. Nhiều người đổ xô ra đường để tận hưởng sắc trời đã vài ngày mới trong xanh hơn chút ít.
Dung Ngọc ngồi trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, câu nói của sư phụ Minh Đăng cứ vọng mãi trong đầu cậu – nhân quả? Nhân quả gì? Cậu ngẫm mãi chẳng ra.
Cậu hỏi câu nói ấy có ý nghĩa ra sao, Minh Đăng lắc đầu không đáp.
Cố tình ra vẻ. Dung Ngọc bực bội nghĩ.
Bỗng xe ngựa rung mạnh một cái rồi dừng. Sở Đàn đè vai Dung Ngọc xuống để giữ thăng bằng giúp cậu, Mặc Thư bước xuống kiểm tra.
Lần này nhà họ Dương dùng hai cỗ xe ngựa, Dung Ngọc và Dương Hoài Cẩn ngồi xe trước, bà cụ ngồi xe sau, Dương Hoài Diệp cưỡi ngựa dẫn đường.
Mặc Thư xuống xe, thấy phía trước là vô số người đang dập đầu quỳ gối.
Dương Hoài Diệp nắm chặt dây cương, đưa túi tiền cho người hầu đổi sang tiền đồng rồi ném xuống đất. Những người kia xông vào giành giật như thể đang cố níu giữ cọng cỏ sẽ cứu lấy mạng mình.
Mặc Thư lại lên xe: "Bẩm ca nhi và Hoài Cẩn thiếu gia, chỉ là các lưu dân thôi ạ. Nước sông Trường Giang dâng cao nên các huyện gần đây đều bị ngập hết, họ không có nhà để về, đành tìm tới Dương Châu này xin ăn".
"Cho họ chút tiền đi". Dương Hoài Cẩn tháo túi tiền bên hông đưa nó.
Mặc Thư gật đầu, lần nữa xuống xe. Nó cố tình quăng tiền ra hai bên xe ngựa để những lưu dân kia tránh sang chỗ khác.
Chuyến hành trình tiếp tục.
Dung Ngọc vén rèm, hai bên đường toàn lưu dân. Dường như họ thấy xe ngựa xa hoa nên biết đây là nhà quyền quý, ai ai cũng không ngừng cầu xin và gào khóc.
Áo quần họ rách rưới, dính đầy bùn đất. Có người phụ nữ ôm con, tiếng đứa bé khóc ngằn ngặt khiến người ta sinh lòng thương cảm.
"Tội nghiệp quá". Dương Hoài Cẩn lo lắng nói. "Năm nay mưa lớn thật, cũng may trời đã quang".
Dung Ngọc ngẩng đầu. Ánh mặt trời chói mắt như xua tan mọi nỗi sầu lo, thế nhưng ở phía chân trời xa xa là một rặng mây đen đang lặng lẽ kéo tới.
Cậu hạ rèm, ánh mắt âm u.
Đợt mưa này chưa tới hồi kết.
Chạng vạng, người nhà họ Dương cùng tới Thọ An Đường của bà cụ dùng bữa.
Bà cụ kể lại chuyện gặp lưu dân giữa đường mà rơm rớm nước mắt, dự định sẽ xây một lều cháo để phần nào giúp đỡ họ, dĩ nhiên không ai phản đối. Bà bèn giao việc này cho đứa cháu rảnh rỗi nhất là Dương Hoài Diệp.
Dương Hoài Diệp đáp vâng, lại nói: "Chẳng bằng chúng ta xây lều cháo dưới danh nghĩa của Ngọc ca nhi, đúng lúc sắp đến sinh nhật đệ ấy, cứ coi như tích phúc cho đệ ấy đi ạ".
"Được, Hoài Diệp chu đáo lắm, cứ thế mà làm!". Bà cụ phấn khích vỗ tay.
Nhị cữu mẫu cũng khen: "Chẳng mấy khi con có lúc thông minh sáng láng".
Trái tim Dung Ngọc trở nên ấm áp. Cậu nói: "Cảm ơn Diệp biểu ca".
"Người nhà với nhau mà cảm ơn gì nữa". Dương Hoài Diệp nheo mắt cười.
"Nói mới nhớ, dạo gần đây nhà họ Cù không tới gây sự". Dương Nhị cữu cau mày cất tiếng. "Theo những gì con biết thì họ không dễ thỏa hiệp thế đâu".
Nhị cữu mẫu cười nhạt: "Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Chẳng lẽ chàng còn sợ họ hay sao?".
Bà cụ tiếp lời: "Man Anh nói đúng, nhà họ Dương ta chưa bao giờ là hạng nhát gan sợ phiền phức. Huống hồ chuyện lần này vốn do nhà họ Cù có lỗi với chúng ta, dù họ muốn thỏa hiệp thì cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không đã chứ".
Bà nhìn Dương Đại cữu: "Lão Đại. Chuyện ta giao cho con thế nào rồi?".
Dương Đại cữu ra chiều do dự: "Những lái buôn dược liệu kia đã hợp tác với nhà họ Cù nhiều năm, muốn nẫng tay trên thì hơi khó".
Bảy ngày trước, chuyện vỡ lở, nhà họ Dương tuyên bố sẽ tiến hành trả đũa nhà họ Cù trên thương trường. Mối quan hệ từ thời tổ tiên vẫn còn đó, họ hoàn toàn có thể nhúng tay vào mảng dược liệu.
Thế nhưng nhà họ Cù đã kinh doanh những mặt hàng dược liệu vài thập kỉ, đã hợp tác ổn định với các lái buôn, nhà họ Dương muốn chen ngang cũng phải đối diện với những khó khăn nhất định.
"Nếu nâng giá nhập hàng thì sao ạ?". Nghe xong, Dung Ngọc bỗng cất lời.
Đại cữu mẫu kiên nhẫn giải thích: "Giá nhập hàng cao thì lợi nhuận thấp. Nhu cầu về dược liệu của bách tính Dương Châu hiện giờ không phải quá lớn, nếu muốn cạnh tranh với nhà họ Cù thì chúng ta còn phải hạ thấp giá bán ra, vậy là gần như lỗ lãi ngang bằng".
Dung Ngọc hỏi: "Nếu nhu cầu cực kì lớn thì thế nào ạ?".
"Nghĩa là sao?".
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ngả về Tây, xung quanh tối mờ, chẳng biết gió nổi lên tự lúc nào mà những cây hải đường trong sân viện cứ xào xạc mãi, hơi nước dần ngưng tụ trên các phiến lá xanh um.
"Sau thiên tai tất sẽ có bệnh dịch".
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt đen của Dương Hoài Thận đã thoáng mở to. Hắn nặng nề nhìn thoáng qua Dung Ngọc rồi nói với Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu: "Cha, mẹ, hãy giao cho con chuyện này".
Nửa đêm, sấm dậy.
"Trời mưa à... Ưm...".
"Công tử vẫn còn sức nghĩ về chuyện khác sao?". Sở Đàn xoay mặt Dung Ngọc lại về phía mình, thúc mạnh.
Dung Ngọc cau đôi mày đã ửng đỏ: "Ha ư... Trời mưa rồi, nước sẽ dâng...".
Cậu cưỡi trên người hắn, eo mềm nhũn, giọng nói vỡ vụn khàn khàn.
"Công tử hãy quan tâm đến chính bản thân em trước được không, hửm?". Sở Đàn nâng hông Dung Ngọc lên thật cao rồi lại kéo xuống thật mạnh, dương v*t thô to đâm thẳng vào đóa hoa, nước văng tung tóe.
Khoái cảm mãnh liệt khiến eo cậu tê rần, chủ nhân nó cũng không ngồi nổi nữa, ngã gục vào lòng hắn.
Sở Đàn cười, ngậm lấy đôi môi mềm đo đỏ: "Nước dâng trong bướm công tử ấy à, sắp tưới ngập cả ta mất".
Vách trong bủn rủn, mật ngọt tuôn ra như vô cùng vô tận, chảy xuống bụng Sở Đàn.
"Câm miệng". Dung Ngọc giận dữ cắn hắn.
Sợi dây đỏ đung đưa, lá bùa bình an rơi xuống trước mắt Sở Đàn. Hắn cầm nó lên bằng hai ngón tay ướt nhẹp, có vẻ bất mãn: "Em nhất định phải đeo thứ này trên cổ sao? Đeo bên hông không được à?".
Dung Ngọc liếm môi, mồ hôi đầy trên cổ, giọng run run, khàn khàn: "Ngoại tổ mẫu nói bùa bình an phải đeo trước ngực mới có tác dụng trừ tà hộ thân".
"Một tờ giấy thì có tác dụng gì?". Câu nói của Sở Đàn có vẻ lạnh nhạt và khinh ghét. "Chỉ là trò lừa đảo của đám hòa thượng thôi".
Hắn quăng lá bùa đi, bàn tay to rộng ôm lấy cổ Dung Ngọc, ngón cái miết nhẹ trên cằm cậu: "Bùa bình an không bảo vệ được em. Ta mới bảo vệ được em".
Dung Ngọc cong môi: "Hay ta treo ngươi bên hông nhé?".
Sở Đàn cười: "Cũng được". Rồi hắn tiếp tục việc đang làm.
Cậu ngưỡng cổ rên lên, ôm lấy người trước mặt, ghé vào bên tai hắn thở dốc.
Dung Ngọc biết Sở Đàn không tin Phật. Trong tiểu thuyết gốc có nói Vệ Kinh Đàn hạ lệnh phá bỏ chùa miếu khắp Đại Chu ngay sau ngày đăng cơ, đồng thời truyền chỉ cho muôn dân bách tính không được thờ Phật nữa.
Còn về nguyên nhân? Tiểu thuyết không đề cập đến.
Sở Đàn hôn lên vai Dung Ngọc, đưa tay sờ vị trí nơi hai người gắn kết, mật ngọt nhớp nháp dính khắp đầu ngón tay.
Một tay hắn càn rỡ bóp mông cậu rồi tách ra, tay kia tìm tòi lối vào bí ẩn sâu trong khe rãnh, vờn quanh, ấn nhẹ.
Cảm nhận được sự thăm dò, cả người Dung Ngọc căng cứng. Cậu rên lên: "Còn, một lúc nữa... ư a... một lúc nữa trời sáng rồi...".
"Mưa mà, ngủ thêm chút cũng không sao". Sở Đàn đẩy ngón tay vào vị trí kia, đưa đẩy trong vách ruột.
Con đường đã quen ăn bén mùi nhanh chóng trở nên vừa mềm vừa ướt, thịt non bao quanh từng khớp xương rõ rệt như đang đón chào, cũng tiết thêm chút ít dịch ruột để bôi trơn.
"A ưm...". Dung Ngọc rên rỉ bên tai Sở Đàn, khoái cảm từ cả hai phía trước và sau khiến cậu gần như không nhận thức được gì nữa.
Cậu cảm nhận được thứ trong cơ thể mình to thêm, tốc độ cũng nhanh dần, vách trong bị gân xanh nghiền ép, bỏng rẫy như sắp tóe ra tia lửa.
"Chậm, chậm thôi...". Dung Ngọc túm tóc Sở Đàn, nhắm mắt, chỉ có hàng mi đen dày như lông quạ là run rẩy kịch liệt.
"Ta sắp bắn rồi, công tử". Sở Đàn hôn lên má Dung Ngọc, bấm mạnh vào khe mông, thúc thêm mấy chục lần rồi rút dương v*t ra và nhanh chóng đâm vào cửa sau mềm ướt.
Đây là sáng kiến hắn vừa nảy ra chưa được bao lâu – Sở Đàn không thích bắn bên ngoài, lại sợ bắn vào cửa trước sẽ khiến Dung Ngọc mang thai, bèn rút ra cắm vào cửa sau, cũng tiện bôi trơn để hắn tiếp tục.
Vách ruột chặt khít bao lấy cây gậy thô to, cảm giác như được hàng ngàn cái lưỡi tí hon liếm mút khiến Sở Đàn không kìm được mà thở ra một tiếng trầm trầm. Hắn cắn mạnh vào cổ Dung Ngọc, dịch đục tuôn trào, lấp đầy con đường nhỏ trong nháy mắt.
"Ức, a! Sở Đàn...". Dung Ngọc thốt ra một tiếng rên cao vút, cơ thể mềm nhũn, run run, dương v*t cọ xát giữa bụng hai người cũng đạt đỉnh.
Đêm nay cậu đã bắn ba lần, sắp cạn kiệt tới nơi, nhưng Sở Đàn thì lần này mới là lần duy nhất. Gã thanh niên quá thừa sức lực, hiển nhiên chỉ một lần là không đủ để thỏa mãn hắn, thằng em bên dưới lại nhanh chóng ngẩng cao đầu.
Sở Đàn ôm Dung Ngọc đã bủn rủn tay chân nằm xuống, lưng cậu thiếu niên rịn đầy mồ hôi, xương bướm mong manh mà tinh xảo nhô lên, phập phồng theo từng nhịp cậu thở dốc, đẹp như thể sắp vỗ cánh bay đi thật.
Đôi đồng tử gã thanh niên sâu hút, dưới đáy mắt là sự si mê của một con chiên ngoan đạo với thánh thần. Hắn quỳ giữa hai chân cậu, cúi xuống hôn lên tấm lưng trần tuyệt đẹp kia, liếm mút những giọt mồ hôi lấp lánh.
Sở Đàn đang cho Dung Ngọc một khoảng nghỉ. Thế nên hắn vừa hôn vừa xoa vuốt, liên tục để lại những dấu tay đỏ thẫm và những dấu hôn đầy mê hoặc trên làn da trắng ngần.
Đến cả bờ mông đã sưng lên vì bị bóp nhéo cũng được tặng một dấu răng tròn trịa.
Sở Đàn hôn một lượt khắp toàn thân cậu, đôi chân thon dài được liếm láp tỉ mỉ, những ngón chân trắng như bạch ngọc bị mút đỏ bừng, gan bàn chân bị cắn tới nỗi để lại vài dấu vết.
"Em đỡ hơn chưa?". Hắn hỏi Dung Ngọc.
Dung Ngọc vùi đầu vào gối, nhắm mắt, gò má đỏ ửng tì xuống tạo nên ngấn thịt mềm mềm, dường như đã ngủ.
"Vô lương tâm quá. Ta phục vụ em thế này mà em lại ngủ mất". Sở Đàn cười, nâng chân Dung Ngọc lên làm tư thế quỳ cho cậu, nhưng Dung Ngọc lại chẳng quỳ được mà chỉ có thể dồn trọng lượng vào đùi và bàn chân.
Bờ mông đẫy đà vểnh cao, lối vào giữa khe sâu cũng bị phơi bày trong không khí – nó đang co rúm lại liên hồi, vách trong đỏ ửng nhả ra từng giọt dịch trắng, một phần chảy xuôi theo bắp đùi cậu, phần còn lại rơi xuống khăn trải giường.
Yết hầu Sở Đàn cuộn lên cuộn xuống, dường như có thứ gì đang khuấy động đôi đồng tử đen như mực. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Dâm chết tiệt".
Sở Đàn dùng một tay bóp eo Dung Ngọc, tay kia đỡ dương v*t nổi đầy gân xanh gác lên cửa hang mềm, đâm thẳng.
"Ha ưm...". Tuyến tiền liệt bị quy đầu to lớn nghiền mạnh qua, khoái cảm đủ để khiến da đầu Dung Ngọc tê rần bỗng dưng bộc phát. Cậu lập tức tỉnh táo lại, cần cổ ngưỡng ra sau tạo thành một đường cong đẹp đẽ, hai mắt rưng rưng, mở to, mơ màng.
Cuộc ân ái kéo dài quá nửa đêm, mãi đến khi Dung Ngọc không thốt nổi câu nào nữa, cơ thể cũng mềm nhũn ra, Sở Đàn mới thỏa mãn kết thúc mọi chuyện.
Ngoài trời chưa sáng – không phải vì thời gian còn sớm mà là bởi mưa vẫn đang rơi, mây đen phủ kín bầu trời, vầng dương cũng chẳng muốn ló mặt.
Sở Đàn đưa Dung Ngọc đi tắm rồi đặt vào chiếc giường ấm áp, thổi đèn. Thế nhưng hắn còn chưa chợp mắt đã nghe được một tiếng động rất khẽ vọng vào từ sau cánh cửa.
Ánh mắt vốn uể oải của Sở Đàn lập tức trở nên sắc bén. Hắn khoác thêm áo, cầm dao găm, lặng lẽ tiến về phía cửa sổ như một con báo dẻo dai đợi chờ xuất phát.
"Thế tử, là thuộc hạ". Giọng nói quen thuộc vang lên cùng tiếng mưa rào rào. Sở Đàn thả lỏng, mở hé một góc cửa sổ rồi nhảy ra.
Trời mưa như trút. Người đàn ông mặc áo tơi tháo mặt nạ, để lộ gương mặt quen thuộc chẳng kém.
"Khương Tề, chẳng phải ngươi đang ở kinh đô sao?". Sở Đàn nhíu mày hỏi.
Khương Tề gãi má, cười cười với vẻ thiếu tự nhiên.
Sở Đàn nhìn vệt đỏ ửng đầy khả nghi trên mặt cậu ta, nheo mắt: "Ban nãy ngươi đã thấy gì?".
"Thuộc, thuộc hạ có thấy gì đâu!". Cảm nhận được sát khí đáng sợ tỏa ra từ Thế tử, Khương Tề hoảng loạn xua tay. "Thuộc hạ vừa đến được một lúc, vẫn đứng đợi ở đây nãy giờ mà, chỉ nghe được một chút, một chút tiếng động thôi. Thuộc hạ thực sự không nhìn thấy gì hết!".
Đương nhiên không phải Khương Tề hoàn toàn không nhìn thấy. Cậu ta vừa đến đã nghe được vài âm thanh lạ, bèn gỡ mái ngói ra xem thử, nào ngờ lại chứng kiến tấm lưng đầy mồ hôi của Thế tử nhà mình cùng đôi chân trắng nõn kẹp bên eo.
Khương Tề sợ tới nỗi mắt suýt thì lọt ra khỏi tròng, vội vàng đặt mảnh ngói về chỗ cũ, sao cậu ta có thể không biết âm thanh lạ kia là gì cho được.
Chỉ thương cho cậu ta thân trai giường đơn gối chiếc, đã phải mạo hiểm leo lên mái nhà với khả năng bị sét đánh còn phải nghe người bên trong diễn xuân họa [1].
[1] Tranh sếch thời cổ, dùng để giáo dục chuyện phòng the hoặc với mục đích ai cũng biết rồi.
Mãi đến khi chuyện đã xong xuôi cậu ta mới dám nhảy xuống xin gặp mặt.
Hiển nhiên Sở Đàn không tin những gì Khương Tề đã khai, hắn quan sát Khương Tề một lúc lâu bằng đôi mắt u ám rồi mới nhạt giọng hỏi: "Đến làm gì?".
Khương Tề thở ra một hơi, trái tim quay về chỗ cũ.
"Thuộc hạ xin được trình bày ngắn gọn: hiện một vài cứ điểm ở kinh thành của chúng ta đã bị triệt tiêu, dù không biết kẻ đứng sau chuyện này là ai nhưng có vẻ hắn hiểu chúng ta rất rõ. Thái Thư nói kinh thành không còn an toàn nữa nên ra lệnh cho chúng thuộc hạ rút hết. Mặt khác, Tam Hoàng tử cũng đang hướng về Dương Châu, ngoài mặt thì nói muốn tìm quà chúc thọ cho tên Hoàng đế chó chết nhưng chắc chắn mục đích bên trong không đơn giản. Họ đi rất chậm, khoảng hai ba ngày nữa mới tới nơi. Chúng thuộc hạ đã gặp Vệ Ngũ và đang có dự định cướp mỏ muối trước khi Tam Hoàng tử xuất hiện".
"Bao giờ?".
"Đêm mai trời sẽ mưa to, rất tiện xóa dấu vết".
Sở Đàn gật đầu: "Đêm mai ta sẽ đi tìm các ngươi".
"Vâng thưa Thế tử". Hình như Khương Tề bỗng nhớ ra điều gì. "À phải, đây là vật Thế tử nhờ Thái Thư đưa tới ạ".
Cậu ta lấy một cái hộp ra từ trong ngực áo, đưa cho Sở Đàn, do dự nói thêm: "Thuộc hạ nhớ... hình như đây là đồ được mang đi từ Vương phủ chúng ta".
Trông rất quen, nhưng Khương Tề không nhớ nó là gì.
Sở Đàn ừm một tiếng, không muốn dài dòng thêm.
Mãi đến khi hắn đã vào phòng, Khương Tề đương chuẩn bị rời đi mới nhớ ra – hình như là di vật của Vương phi thì phải.
Cậu ta trợn mắt nhìn gian phòng tối đen như mực với vẻ khó tin. Thế tử nghiêm túc?
Vậy nghĩa là... họ có Thế tử phi rồi đúng không?
Lời tác giả:
Khương Tề: Phải mau mau buôn chuyện cho mọi người cùng biết mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.