Pháo Hôi Bá Tổng Không Có Dục Vọng Trần Thế

Chương 6: Không Có Dục Vọng Trần Thế (2)

Trường Dã Mạn Mạn

07/09/2023

Edit/beta:Alicubeo

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới chủ nhật.

Sáu giờ bốn mươi phút tối, biệt thự Triệu gia.

Những vị khách đã đồng ý lời mời tham gia tiệc sinh nhật lục tục đến, còn 20 phút nữa bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Sắc trời đã tối, con đường từ cửa chính đến cổng ngoài được trải thảm đỏ, đèn thả vương miện treo cao ở sân trước nhà chính thắp sáng, không khí yến tiệc bắt đầu thức dậy.

Chiếc Bentley màu đen điệu thấp chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc tây trang đi giày da một trước một sau bước xuống.

Nhân viên tiếp đón lập tức sáng mắt lên, đây là mời hai nam minh tinh?

"Anh trai, anh có thể đi chậm một chút không...?" Nam minh tinh giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng là đang oán giận.

Thật là, khoe chân mình dài à?

Cố Diệp liếc cậu một chút, lạnh lùng vô tình: "Theo không kịp thì tự giác đi sau."

Cố Sâm Vũ: "..."

Bảo là huynh đệ tình thân cơ mà?

Hai người sóng vai đi vào phòng yến hội, bốn phía bỗng nhiên tĩnh lặng trong nháy mắt.

Cố đại thiếu vẫn cao ráo anh tuấn quý khí như mọi khi, nhưng người thiếu niên bên cạnh hắn là ai?

Bộ tây âu đen cổ chữ V phẳng phiu được cắt may cẩn thận làm nổi bật hoàn mỹ dáng người tuấn tú và cao thẳng của chủ nhân.

Tóc mái bồng bềnh hiển nhiên được tỉ mỉ chải chuốt, dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trong biệt thự, đôi mắt màu hổ phách hơi hếch lên để lộ những ánh sao lấp lánh nơi tròng mắt, thậm chí làn da còn trắng mịn như ngọc sứ toả ra ánh sáng trơn bóng đẹp đẽ.

Sau một khoảng loặng, một loạt tiếng xì xầm nổ lên trong sảnh tiệc

"Cố tổng." Công tử lớn nhà Triệu tiến lên đón đến: "Rồng đến nhà tôm, để ngài hạ mình đến nơi này rồi."

"Triệu công tử khách khí rồi." Cố Diệp nhanh chóng treo một khuôn mặt ôn hoà thân thiện lên: "Được mời đến dự sinh nhật của em gái ngài là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Cố Sâm Vũ: ? Sách còn không lật nhanh bằng mặt anh?

Ánh mắt Triệu Yến Thần chuyển tới thiếu niên bên cạnh Cố tổng: "Vị này chính là?"

"Là em trai vô dụng của tôi." Cố Diệp liếc xéo: "Sâm Vũ, còn không mau chào hỏi Triệu công tử."

Cố Sâm Vũ nhận được lệnh, ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: "Triệu công tử, chào buổi tối."



Đồng tử Triệu Yến Thần trong nháy mắt run lên.

Đây chính là cậu hai được tìm về trong truyền thuyết của nhà họ Cố? Sao khác Cố nhị thiếu mà hắn nghe thế?

Sau màn chào hỏi đơn giản, Triệu Yến Thần muốn nói chuyện thêm với Cố tổng, Cố Sâm Vũ thức thời biểu thị không cần phải để ý đến cậu.

"Đừng có giở trò." Trước khi đi, Cố Diệp thấp giọng cảnh cáo nói: "Đừng làm tôi mất mặt ở đây."

"Ách." Cố Sâm Vũ bĩu môi: "Anh à, anh yên tâm đi. Em ngoan như này cơ mà..."

Cố Diệp lườm hắn một cái, rời đi với Triệu công tử.

Cố Sâm Vũ tiện tay cầm ly rượu đỏ từ trong đĩa của người phục vụ, tìm một chiếc ghế sô pha gần đó ngồi xuống, chuẩn bị ngoan ngoan ngoãn ngoãn đợi anh trai về.

Nhưng mà đời không như là mơ.

Chưa ngồi ấm đít, cậu liền nghe thấy tiếng gọi chói tai: "Cố nhị thiếu? Thật sự là mày?"

Cố Sâm Vũ thở dài, nhàn nhạt ngước mắt lên: "Không thì ai nữa?"

Người đến trên người mặc một bộ vest hoa, vừa nhìn là biết công tử bột cà lơ phất phơ.

"Không phải chứ, Nhị thiếu, cái đầu siêu to khổng lồ của mày đâu?" Người đàn ông trên mặt ba phần hiếu kỳ ba phần kinh ngạc bốn phần không thể tin được.

Cố Sâm Vũ: "..."

Rốt cuộc quả đầu sáp của nguyên chủ đi sâu vào lòng bao nhiêu người vậy?

"Thỉnh thoảng muốn đổi kiểu tóc." Cố Sâm Vũ vẻ mặt nhẹ như mây gió: "Lần sau sẽ thử cạo trọc."

Người đàn ông lắc lắc đầu: "Đầu đinh? Chịu thôi."

Dứt lời, lại một anh em tốt ở đâu ra ngồi xuống tay vịn ghế sô pha tự nhiên như thân quen lắm: "Tóc mày lạ quá, suýt nữa tao không nhận ra luôn."

Cố Sâm Vũ mỉm cười thần bí.

"À đúng rồi, Cố nhị thiếu, mày vẫn còn theo đuổi cái thứ —— cái cậu Giản Vân Xuyên à?" Vẻ mặt người đàn ông bỗng nhiên trở nên trở nên hưng phấn: "Hắn ta rốt cuộc tốt ở điểm nào mà mày cam lòng bỏ bé Bách Linh vậy?"

Cố Sâm Vũ: ? Chim sơn ca nhỏ gì cơ ? (小百灵: tiểu bách linh=chim sơn ca nhỏ)

"Phùng thiếu, mày đéo biết rồi. Không chỉ bé Bách Linh, bé Mạt Ly bé Hải Đường gì gì đó Cố nhị thiếu một mống cũng không giữ lại." Một âm thanh mang tiếng cười khác vang lẻn, trước mắt là một thanh niên với đôi mắt hồ ly đi tới.

Cố Sâm Vũ trong lòng trợn mắt há mồm, mấy vị thiếu gia này cả ngày không có gì làm à, rảnh lắm hay sao mà care cả chuyện cậu yêu hoàng yến nào bỏ hoàng yến nào?

Hoàn toàn quên mất... từ trước đến giờ người không làm gì nhất chính là bản thân Cố nhị thiếu.

"Không phải chứ, chơi lớn như vậy?" Phùng Thiệu Văn cả kinh: "Cố nhị thiếu, mày thực sự đuổi hết bọn họ đi á?"



Mọi người đều biết, Cố nhị thiếu thích nhất là trò " sưu tầm mỹ nhân", bao nuôi người đẹp là một sở thích vĩnh hằng. Đó là cả một sự kiên trì khủng khiếp, cũng giống như cái đầu đầy sáp...

"Sao?" Cố Sâm Vũ nhíu mày: "Chúng mày thông tin nhanh như thế, muốn tao giới thiệu người?"

"Không không không, không cần!" Phùng Thiệu Văn liên tục xua tay: "Cố nhị thiếu, mày đây là vì một đoá hoa mà bỏ cả khu rừng à?"

Cố Sâm Vũ: "? Lại hoa nào nữa?"

Phùng Thiệu Văn: "Còn phải hỏi? Không phải là Giản Vân Xuyên à?"

Cố Sâm Vũ vẻ mặt thay đổi, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: "Phùng thiếu, mày đừng có trợn mắt bôi nhọ tao như thế."

Phùng Thiệu Văn ngẩn người: "Tao bôi nhọ mày cái gì cơ?"

"Tao đối với Giản tiểu thiếu gia, không có nửa điểm bất kỳ ý đồ không an phận nào." Cố Sâm Vũ đích thân làm sáng tỏ scandal: "Tao đối với hắn, như là hành lá với đậu hũ ——"

Phùng Thiệu Văn: "A? Mày còn muốn ăn đậu hũ của người ta, này còn gọi không có ý đồ không an phận?"

Cố Sâm Vũ: "..."

Gặp đối thủ rồi.

"Ý của tao là, bọn tao hoàn toàn trong sạch." Cố Sâm Vũ nhịn xuống ý muốn đăng kí cho đối phương một khoá học ngữ văn: "Sau này chúng mày cũng đừng đùa cợt Giản công tử nữa."

Phùng Thiệu Văn và Chu Tử Ngang nhìn nhau một chút, không nhịn được hỏi: "Cố nhị thiếu, rốt cuộc ý mày là gì?"

Cố Sâm Vũ thả lỏng lưng, dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng quơ quơ rượu đỏ trong ly, ngữ khí khó lường: "Đừng hỏi, hỏi thì chính là đột nhiên đã không còn dục vọng trần thế."

Nhưng Phùng Thiệu Văn hiển nhiên không coi lời đó là thật: "Nếu như Giản Vân Xuyên đồng ý đi theo mày, tao cũng không tin mày còn có thể thanh tâm quả dục."

"Sao lại không tin?" Cố nhị thiếu nói khoác không biết ngượng, tràn đầy tự tin: "Cứ cho là Giản Vân Xuyên hiện tại đứng ở trước mặt tao, một cái liếc mắt tao cũng không ——"

Lời nói còn chưa dứt, một bóng dáng màu trắng cao ráo mảnh khảnh xuất hiện trong phòng yến hội, trong nháy mắt gây nên một trận náo động không nhỏ.

Cố Sâm Vũ đem nửa câu nói sau nuốt trở lại bụng, trong mắt toàn là đôi chân dài quấn trong chiếc quần âu trắng.

Cái đụ má! Vô lý! Vô lý hết sức! Con người làm sao có đôi chân dài đến thế được? Đây rõ ràng là yêu quáiii!

"Cố nhị thiếu." Chu Tử ngang một mặt xem kịch vui: "Dục vọng trần thế, lại bắt đầu rồi hả?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sâm Vũ: Cát không thể nắm trong lòng bàn tay, chi bằng để nó bay theo gió.

Giản Vân Xuyên: Gió vì em mà ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Bá Tổng Không Có Dục Vọng Trần Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook