Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 14: 13: Kiềm chế tai họa ngầm (1)
Cá Basa
17/10/2016
Sở Lưu đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật rõ ràng, trận đánh hôm nay không thể nào thua một cách vô nghĩa như vậy được! Một trại chỉ có 5 Sư đoàn, lại còn có 4 Sư đoàn là gà công nghiệp chưa qua đào tạo - tân binh hơn cả tân binh!
Tất cả là bởi vì tên cấp S kia!
Không dưng hắn ta lại đi theo đoàn tân binh này làm gì? Lẽ ra hắn ta phải ở trong Sư đoàn chủ lực vương bài đặc công nào đó chứ! Đằng này hắn lại đi theo 4 cái Sư đoàn tân binh gà mờ, rồi bạo phát gen dị năng ngay giữa chiến trường!
Mắt Sở Lưu lóe lên.
Tên cấp S kia, không chết không được!
Nhất định phải tìm cách loại bỏ hắn ta!
Về cơ bản, cốt truyện đã bị lệch một cách nghiêm trọng. Sự xuất hiện của tiểu pháo hôi Dạ Tiểu Vũ gián tiếp khiến cho Tần Đông vốn là một nhân vật vô danh có được vầng hào quang nam chính, hắn đi theo cô bạn gái thanh mai trúc mã ra chiến trường, sau đó chiến cuộc bị văng khỏi tầm kiểm soát của Sở Lưu vì hắn.
Vầng sáng nhân vật chính là điều làm nên chiến thắng này của quân đội hệ mặt trời ở Warfield.
Sở Lưu đi vào một góc khuất, đột ngột nghe được một tiếng rên rỉ vô cùng thê thảm, khắc sâu vào lòng người. Hắn tò mò núp vào lùm cây, nhận ra có 2 cô gái đang gây gổ.
Là nữ binh hắn tiện tay cứu sáng nay?!
Cô ta cầm trên tay một ống tiêm đầy chất lỏng màu đen, khuôn mặt nở nụ cười thiên sứ đâm vào mắt một cô gái khác. Dòng chất lỏng đầy mùi hôi thối kia hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì cho cam.
"Hừm... thú vị... thú vị..." Sở Lưu mỉm cười, đón xem một vở kịch hay sắp đến.
"A!!!!!!!!!" Mã Lạc ôm lấy con mắt đang bốc ra khói đen, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
"Chất độc kiểm soát, nghe bao giờ chưa?" Dạ Tiểu Vũ lấy ra một ống tiêm màu xanh lam dịu dàng, vui vẻ đâm nó vào cổ tay cô."Sản phẩm của sao Venus, dành cho những nô lệ ti tiện không chịu cúi đầu. Ống thuốc độc gắn vào một con chip kiểm soát, người tiêm ống thuốc lam có thể tùy ý đem kẻ bị độc biến thành một bãi chất lỏng, bốc hơi khỏi thế giới này bất cứ lúc nào."
Thế giới này vẫn còn rất nhiều món đồ thú vị nữa, nhưng mà trong kho cấp D của doanh trại chỉ có thứ này hữu dụng mà thôi.
Tính mạng của Mã Lạc, chỉ nằm trong một ý nghĩ của cô!
Nhìn khuôn mặt đang chuyển dần sang màu đen của Mã Lạc, Dạ Tiểu Vũ không phúc hậu cười một tiếng thánh thót như chuông bạc. Tác dụng phụ của thứ thuốc này cũng rất thú vị a~
Nữ Phụ chỉ biết dùng sắc đẹp để leo giường này, mất đi thứ hữu dụng duy nhất kia thì sẽ trở thành thứ gì đây?
Dạ Tiểu Vũ nắm tóc của Mã Lạc lên, nhìn thấy ánh mắt không cam lòng kia, bực mình tát một cú lên mặt Mã Lạc khiến ả đâm đầu xuống đất.
Ánh mắt này sẽ mang lại phiền phức cho cô mất thôi!
"A...a...a..." Mã Lạc run rẩy che mặt, thù này, ả nhớ kỹ!
Dạ Tiểu Vũ phiền muộn gãi gãi đầu. Càng bực mình cô càng dễ mất bình tĩnh, càng dễ mất bình tĩnh cô lại thường hay có những phản ứng quá mức a!
Không chịu nổi tính cách âm u này của Mã Lạc, Dạ Tiểu Vũ rút ra một con dao găm tiến đến chỗ Mã Lạc. Mẹ từng nói, cách để khiến một kẻ nằm trong lòng bàn tay mình, chính là khiến hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này hoặc, khiến hắn mãi mãi không có cơ hội phản kháng, mãi mãi không bao giờ có tâm tư phản bội gì!
Mà cha lại bổ sung thêm: trung thành, có thể lấy máu để tạo nên! Một sự trung thành ám ảnh suốt đời hắn ta!
Dạ Tiểu Vũ cười đến chân thành, ánh mắt thuần khiết nhuốm màu ác ma cao quý, lóe sáng động lòng người. Dường như, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng màu đỏ diễm lệ của máu tươi. Nụ cười xinh đẹp đó rơi vào mắt Mã Lạc lại không khác gì ánh mắt của tử thần dưới địa ngục ngoi lên, ả điên cuồng đứng lên bỏ chạy.
Thế nhưng, một cơn đau bén nhọn khiến ả thét lên kinh hãi, một con dao đã găm vào đùi ả, máu chảy ra như suối. Ả ngã xuống, cũng tuyệt vọng khóc nấc lên.
"Tha cho tôi... Làm ơn tha thứ cho tôi..." Ả dập đầu xuống đất, điên cuồng đập xuống. Ả muốn ngất đi, muốn thoát khỏi ác ma này!!!
"A... hi... hi..." Dạ Tiểu Vũ che miệng cười, rút ra một con dao khác mảnh và nhỏ hơn, nhẹ nhàng nâng mặt Mã Lạc, xoa xoa gò má đã tím đen nhăn nheo.
"Roẹt!!!! Roẹt!!!! Roẹt!!!!" Con dao nhỏ tàn nhẫn vẽ ra 3 đường trên mặt Mã Lạc, máu đỏ tươi chảy ra từng dòng đầy ghê rợn. Dù sao khoa học kĩ thuật thời nay tốt như vậy, mặt có vài vết sẹo như thế này cũng chẳng là gì với bác sĩ. Thế nhưng hiệu quả của việc rạch mặt này... ha ha ha
"Á!!!!!!!! Đau quá!!!! Thả tôi ra!!!!"
======
Xì poi a:
"Ngoan a
~"
Tất cả là bởi vì tên cấp S kia!
Không dưng hắn ta lại đi theo đoàn tân binh này làm gì? Lẽ ra hắn ta phải ở trong Sư đoàn chủ lực vương bài đặc công nào đó chứ! Đằng này hắn lại đi theo 4 cái Sư đoàn tân binh gà mờ, rồi bạo phát gen dị năng ngay giữa chiến trường!
Mắt Sở Lưu lóe lên.
Tên cấp S kia, không chết không được!
Nhất định phải tìm cách loại bỏ hắn ta!
Về cơ bản, cốt truyện đã bị lệch một cách nghiêm trọng. Sự xuất hiện của tiểu pháo hôi Dạ Tiểu Vũ gián tiếp khiến cho Tần Đông vốn là một nhân vật vô danh có được vầng hào quang nam chính, hắn đi theo cô bạn gái thanh mai trúc mã ra chiến trường, sau đó chiến cuộc bị văng khỏi tầm kiểm soát của Sở Lưu vì hắn.
Vầng sáng nhân vật chính là điều làm nên chiến thắng này của quân đội hệ mặt trời ở Warfield.
Sở Lưu đi vào một góc khuất, đột ngột nghe được một tiếng rên rỉ vô cùng thê thảm, khắc sâu vào lòng người. Hắn tò mò núp vào lùm cây, nhận ra có 2 cô gái đang gây gổ.
Là nữ binh hắn tiện tay cứu sáng nay?!
Cô ta cầm trên tay một ống tiêm đầy chất lỏng màu đen, khuôn mặt nở nụ cười thiên sứ đâm vào mắt một cô gái khác. Dòng chất lỏng đầy mùi hôi thối kia hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì cho cam.
"Hừm... thú vị... thú vị..." Sở Lưu mỉm cười, đón xem một vở kịch hay sắp đến.
"A!!!!!!!!!" Mã Lạc ôm lấy con mắt đang bốc ra khói đen, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
"Chất độc kiểm soát, nghe bao giờ chưa?" Dạ Tiểu Vũ lấy ra một ống tiêm màu xanh lam dịu dàng, vui vẻ đâm nó vào cổ tay cô."Sản phẩm của sao Venus, dành cho những nô lệ ti tiện không chịu cúi đầu. Ống thuốc độc gắn vào một con chip kiểm soát, người tiêm ống thuốc lam có thể tùy ý đem kẻ bị độc biến thành một bãi chất lỏng, bốc hơi khỏi thế giới này bất cứ lúc nào."
Thế giới này vẫn còn rất nhiều món đồ thú vị nữa, nhưng mà trong kho cấp D của doanh trại chỉ có thứ này hữu dụng mà thôi.
Tính mạng của Mã Lạc, chỉ nằm trong một ý nghĩ của cô!
Nhìn khuôn mặt đang chuyển dần sang màu đen của Mã Lạc, Dạ Tiểu Vũ không phúc hậu cười một tiếng thánh thót như chuông bạc. Tác dụng phụ của thứ thuốc này cũng rất thú vị a~
Nữ Phụ chỉ biết dùng sắc đẹp để leo giường này, mất đi thứ hữu dụng duy nhất kia thì sẽ trở thành thứ gì đây?
Dạ Tiểu Vũ nắm tóc của Mã Lạc lên, nhìn thấy ánh mắt không cam lòng kia, bực mình tát một cú lên mặt Mã Lạc khiến ả đâm đầu xuống đất.
Ánh mắt này sẽ mang lại phiền phức cho cô mất thôi!
"A...a...a..." Mã Lạc run rẩy che mặt, thù này, ả nhớ kỹ!
Dạ Tiểu Vũ phiền muộn gãi gãi đầu. Càng bực mình cô càng dễ mất bình tĩnh, càng dễ mất bình tĩnh cô lại thường hay có những phản ứng quá mức a!
Không chịu nổi tính cách âm u này của Mã Lạc, Dạ Tiểu Vũ rút ra một con dao găm tiến đến chỗ Mã Lạc. Mẹ từng nói, cách để khiến một kẻ nằm trong lòng bàn tay mình, chính là khiến hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này hoặc, khiến hắn mãi mãi không có cơ hội phản kháng, mãi mãi không bao giờ có tâm tư phản bội gì!
Mà cha lại bổ sung thêm: trung thành, có thể lấy máu để tạo nên! Một sự trung thành ám ảnh suốt đời hắn ta!
Dạ Tiểu Vũ cười đến chân thành, ánh mắt thuần khiết nhuốm màu ác ma cao quý, lóe sáng động lòng người. Dường như, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng màu đỏ diễm lệ của máu tươi. Nụ cười xinh đẹp đó rơi vào mắt Mã Lạc lại không khác gì ánh mắt của tử thần dưới địa ngục ngoi lên, ả điên cuồng đứng lên bỏ chạy.
Thế nhưng, một cơn đau bén nhọn khiến ả thét lên kinh hãi, một con dao đã găm vào đùi ả, máu chảy ra như suối. Ả ngã xuống, cũng tuyệt vọng khóc nấc lên.
"Tha cho tôi... Làm ơn tha thứ cho tôi..." Ả dập đầu xuống đất, điên cuồng đập xuống. Ả muốn ngất đi, muốn thoát khỏi ác ma này!!!
"A... hi... hi..." Dạ Tiểu Vũ che miệng cười, rút ra một con dao khác mảnh và nhỏ hơn, nhẹ nhàng nâng mặt Mã Lạc, xoa xoa gò má đã tím đen nhăn nheo.
"Roẹt!!!! Roẹt!!!! Roẹt!!!!" Con dao nhỏ tàn nhẫn vẽ ra 3 đường trên mặt Mã Lạc, máu đỏ tươi chảy ra từng dòng đầy ghê rợn. Dù sao khoa học kĩ thuật thời nay tốt như vậy, mặt có vài vết sẹo như thế này cũng chẳng là gì với bác sĩ. Thế nhưng hiệu quả của việc rạch mặt này... ha ha ha
"Á!!!!!!!! Đau quá!!!! Thả tôi ra!!!!"
======
Xì poi a:
"Ngoan a
~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.