Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 61: Biến cố
Cá Basa
25/05/2017
Những vị tham mưu cả người chết lặng nhìn hai cái video khủng bố, thậm chí bọn họ còn không dám phát ra bất cứ thanh âm nào.
"Tạch." Hình ảnh dừng lại, cả phòng sáng đèn.
"Phịch!" Nữ tham mưu trưởng ngã ngồi xuống đất. "Bọn họ, có còn là nhân loại hay không!!?"
"Sức mạnh khủng bố như thế, đã hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn mà loài người có thể đạt được." Một vị tham mưu sở hữu tri thức về sinh học gen lên tiếng. "Theo như tôi đánh giá, có thể hai người này đã nằm trong một cấp độ khác hoàn toàn với hệ thống phân chia cấp độ Gen của chúng ta!"
"Một người xuất hiện, tôi còn có thể cho rằng hắn ta là đột biến, hoàn toàn là do may mắn mà đạt được sức mạnh. Thế nhưng, xuất hiện người thứ hai hoàn toàn không hề thua kém, cũng tức là sẽ có người thứ ba, người thứ tư..."
Những lời nói của anh ta khiến cho mọi người sững sờ, Vũ Chinh lắc đầu nhè nhẹ, lẳng lặng rời khỏi căn phòng ngột ngạt. Dạ Tiểu Vũ nhu thuận đi theo.
"Ầm!" Bước vào phòng, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị Vũ Chinh hung hăng đặt lên tường, đôi môi anh đào bị ngấu nghiến điên cuồng.
"Em! Tại sao em dám rời đi tôi dễ dàng như vậy!!?" Vũ Chinh nắm lấy cần cổ xinh đẹp kia, bàn tay cứng như gọng sắt kìm lấy phần yếu ớt nhất trên cơ thể cô.
"Ha... ha..." Dạ Tiểu Vũ cố gắng lấy bàn tay này ra, khuôn mặt đỏ bừng mơ màng không nhìn rõ nổi khuôn mặt nam nhân, chỉ duy độc đôi con ngươi kia, gắt gao khóa chặt lấy tầm mắt cô. Trái tim của cô khẽ nhảy lên.
Ha ha, không ngờ lại tai hại đến vậy a...
Tên này...
Dạ Tiểu Vũ buông xuôi giãy dụa, nhẹ nhàng ngả đầu xuống vai, chiếc lưỡi xinh đẹp, nhẹ nhàng liếm lên mu bàn tay của Vũ Chinh, đôi mắt mê hoặc liếc nhìn hắn, vừa lòng chứng kiến ánh mắt hoảng hốt kia.
Nam nhân nha, ngây thơ ~
"A..." Vũ Chinh hoảng hốt buông Dạ Tiểu Vũ ra, ôm chặt lấy cô, khuôn mặt chôn sâu vào bờ vai nhỏ bé.
"Tôi... tôi cứ nghĩ rằng... đã mất đi em..."
Hắn không thể nào nhớ nổi nữa, cái tâm tình khi thức giấc mà không nhìn thấy cô bên cạnh, điên cuồng muốn tiến ra bên ngoài, thế nhưng lại bị hàng loạt người dùng cái chết để đe dọa không cho hắn rời đi tìm cô!
Lũ người chết tiệt đó!
Dạ Tiểu Vũ buồn cười vuốt vuốt tóc của Vũ Chinh. Nam nhân a, thiệt trẻ con!
"Vũ Chinh, Mộc tinh, chúng ta chỉ có thể từ bỏ mà thôi." Dạ Tiểu Vũ thì thầm vào tai hắn.
Cơ thể Vũ Chinh hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dạ Tiểu Vũ. "Ý em là?"
"Vị nam tham mưu kia nói đúng, Mộc tinh bây giờ, rất nguy hiểm. Em không thể để anh chịu nguy hiểm ở nơi này được. Vũ nguyên soái, anh bây giờ không phải chỉ sống cho mỗi mình anh. Anh phải tồn tại, Liên Bang mới có thể tồn tại." Dạ Tiểu Vũ một bộ thâm tình cạ cạ mũi lên má Vũ Chinh.
"Thế nhưng, chẳng lẽ chúng ta thực sự phải từ bỏ nơi này?" Vũ Chinh cắn răng.
Bàn tay của Dạ Tiểu Vũ hơi hơi ngừng lại. Một nam nhân tự cao như Vũ đại nguyên soái, đời nào lại chịu co mình lại bỏ rơi lấy lãnh thổ của mình cai trị?
Thật phiền phức!
Dạ Tiểu Vũ giữ mình không nổi nữa, đứng lên nhéo má của Vũ Chinh khiến hắn ai ai kêu.
"Rốt cuộc, anh có tin tưởng tôi hay không hả!!?" Hơi thở tức giận của Dạ Tiểu Vũ đánh lên mặt Vũ Chinh. "Tôi đâu có muốn anh chết một cách lãng xẹt ở nơi này đâu!!? Mẹ kiếp, suốt ngày cứ phải trấn an anh tôi muốn bùng nổ lâu lắm rồi!!!"
Vũ Chinh ngơ ngác bị vứt lên giường.
"Chết tiệt chết tiệt! Con bitch họ Phượng kia! Tại sao cứ luôn làm đảo lộn tình tiết như vậy cơ chứ!" Dạ Tiểu Vũ bực mình ném hết đồ quần áo trên người mình ra, bộ đồ lót vô cùng gợi cảm khiến Vũ Chinh rơi xuống hai hàng máu mũi xinh đẹp.
"Thật bực mình! Chẳng có điều gì bực mình hơn việc đồng đội ngu như heo! Đám tham mưu thì vô dụng chẳng chấp nhận nổi!" Cô lầu bà lầu bầu, mặc một bộ đồ nội y tiến về phía giường, trừng mắt liếc Vũ Chinh. "Sáng mai sẽ xuất phát tìm cách trở về Hệ Mặt Trời, từ giờ đến lúc đó thì ngoan ngoãn nằm yên đó cho tôi!"
Vũ Chinh ngây ngốc nhìn nữ thư kí dịu dàng thấu hiểu lòng người của mình mặc một bộ đồ nội y nóng bỏng tiến lên giường thoải mái nằm xuống, máu mũi tựa như vòi phun chảy tí tách.
Cả đêm đó, Vũ đại nguyên soái một bên thức đêm nhìn chằm chằm cặp đùi nóng bỏng trước mắt, một bên mò mẫm tìm khăn giấy lau lau mũi.
Hỏi hắn vì sao chỉ nhìn đùi à? Hắn chỉ sợ nhìn chỗ khác hắn sẽ hóa sói xông về phía cô mất, như thế sẽ lại làm cô tức giận a...
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, sáng sớm, tiếng đập cửa dữ dội khiến cho Dạ Tiểu Vũ và Vũ Chinh bừng tỉnh.
"Cạch!"
"Chuyện gì!!?" Vũ Chinh âm trầm nhìn người đứng trước cửa phòng, cơ thể gắt gao che đi người phụ nữ chỉ mặc độc một bộ nội y trong phòng.
Quân nhân ôm chặt lồng ngực đỏ thẫm, thở hổn hển ngã xuống nền đất.
"Nguyên soái... Ngài nhanh đem phu nhân rút lui..."
"Này!" Vũ Chinh vội vàng đỡ hắn dậy, thế nhưng người quân nhân đã tắt thở. "Hộc..." Cơn tức giận bùng nổ khiến Vũ Chinh muốn phát điên.
Đột ngột, đồng tử Vũ Chinh phóng đại, quay người hét lên. "Vũ!!! Rời khỏi đó!!!"
Dạ Tiểu Vũ giật mình, cơ thể theo quán tính bật dậy khỏi giường, thế nhưng quả bom hỏa tiễn siêu thanh đã xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, hung hăng tiến về phía cô.
"Không!!!" Vũ Chinh điên cuồng phát động dị năng bao bọc lấy bản thân mình, sau đó nhanh chóng ôm lấy Dạ Tiểu Vũ, dùng tấm lưng đỡ lấy quả bom kinh khủng.
"ẦM!!!!!!!!!"
Căn biệt thự nổ tung. Những vị tham mưu cùng quân nhân may mắn thoát ra gào lên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống.
========
A~ bộ đếm chữ của wat bị làm sao vậy ta =^=, cái số cứ dừng mãi ở 758, ta viết từng nào cũng chả chịu tăng...
"Tạch." Hình ảnh dừng lại, cả phòng sáng đèn.
"Phịch!" Nữ tham mưu trưởng ngã ngồi xuống đất. "Bọn họ, có còn là nhân loại hay không!!?"
"Sức mạnh khủng bố như thế, đã hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn mà loài người có thể đạt được." Một vị tham mưu sở hữu tri thức về sinh học gen lên tiếng. "Theo như tôi đánh giá, có thể hai người này đã nằm trong một cấp độ khác hoàn toàn với hệ thống phân chia cấp độ Gen của chúng ta!"
"Một người xuất hiện, tôi còn có thể cho rằng hắn ta là đột biến, hoàn toàn là do may mắn mà đạt được sức mạnh. Thế nhưng, xuất hiện người thứ hai hoàn toàn không hề thua kém, cũng tức là sẽ có người thứ ba, người thứ tư..."
Những lời nói của anh ta khiến cho mọi người sững sờ, Vũ Chinh lắc đầu nhè nhẹ, lẳng lặng rời khỏi căn phòng ngột ngạt. Dạ Tiểu Vũ nhu thuận đi theo.
"Ầm!" Bước vào phòng, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị Vũ Chinh hung hăng đặt lên tường, đôi môi anh đào bị ngấu nghiến điên cuồng.
"Em! Tại sao em dám rời đi tôi dễ dàng như vậy!!?" Vũ Chinh nắm lấy cần cổ xinh đẹp kia, bàn tay cứng như gọng sắt kìm lấy phần yếu ớt nhất trên cơ thể cô.
"Ha... ha..." Dạ Tiểu Vũ cố gắng lấy bàn tay này ra, khuôn mặt đỏ bừng mơ màng không nhìn rõ nổi khuôn mặt nam nhân, chỉ duy độc đôi con ngươi kia, gắt gao khóa chặt lấy tầm mắt cô. Trái tim của cô khẽ nhảy lên.
Ha ha, không ngờ lại tai hại đến vậy a...
Tên này...
Dạ Tiểu Vũ buông xuôi giãy dụa, nhẹ nhàng ngả đầu xuống vai, chiếc lưỡi xinh đẹp, nhẹ nhàng liếm lên mu bàn tay của Vũ Chinh, đôi mắt mê hoặc liếc nhìn hắn, vừa lòng chứng kiến ánh mắt hoảng hốt kia.
Nam nhân nha, ngây thơ ~
"A..." Vũ Chinh hoảng hốt buông Dạ Tiểu Vũ ra, ôm chặt lấy cô, khuôn mặt chôn sâu vào bờ vai nhỏ bé.
"Tôi... tôi cứ nghĩ rằng... đã mất đi em..."
Hắn không thể nào nhớ nổi nữa, cái tâm tình khi thức giấc mà không nhìn thấy cô bên cạnh, điên cuồng muốn tiến ra bên ngoài, thế nhưng lại bị hàng loạt người dùng cái chết để đe dọa không cho hắn rời đi tìm cô!
Lũ người chết tiệt đó!
Dạ Tiểu Vũ buồn cười vuốt vuốt tóc của Vũ Chinh. Nam nhân a, thiệt trẻ con!
"Vũ Chinh, Mộc tinh, chúng ta chỉ có thể từ bỏ mà thôi." Dạ Tiểu Vũ thì thầm vào tai hắn.
Cơ thể Vũ Chinh hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dạ Tiểu Vũ. "Ý em là?"
"Vị nam tham mưu kia nói đúng, Mộc tinh bây giờ, rất nguy hiểm. Em không thể để anh chịu nguy hiểm ở nơi này được. Vũ nguyên soái, anh bây giờ không phải chỉ sống cho mỗi mình anh. Anh phải tồn tại, Liên Bang mới có thể tồn tại." Dạ Tiểu Vũ một bộ thâm tình cạ cạ mũi lên má Vũ Chinh.
"Thế nhưng, chẳng lẽ chúng ta thực sự phải từ bỏ nơi này?" Vũ Chinh cắn răng.
Bàn tay của Dạ Tiểu Vũ hơi hơi ngừng lại. Một nam nhân tự cao như Vũ đại nguyên soái, đời nào lại chịu co mình lại bỏ rơi lấy lãnh thổ của mình cai trị?
Thật phiền phức!
Dạ Tiểu Vũ giữ mình không nổi nữa, đứng lên nhéo má của Vũ Chinh khiến hắn ai ai kêu.
"Rốt cuộc, anh có tin tưởng tôi hay không hả!!?" Hơi thở tức giận của Dạ Tiểu Vũ đánh lên mặt Vũ Chinh. "Tôi đâu có muốn anh chết một cách lãng xẹt ở nơi này đâu!!? Mẹ kiếp, suốt ngày cứ phải trấn an anh tôi muốn bùng nổ lâu lắm rồi!!!"
Vũ Chinh ngơ ngác bị vứt lên giường.
"Chết tiệt chết tiệt! Con bitch họ Phượng kia! Tại sao cứ luôn làm đảo lộn tình tiết như vậy cơ chứ!" Dạ Tiểu Vũ bực mình ném hết đồ quần áo trên người mình ra, bộ đồ lót vô cùng gợi cảm khiến Vũ Chinh rơi xuống hai hàng máu mũi xinh đẹp.
"Thật bực mình! Chẳng có điều gì bực mình hơn việc đồng đội ngu như heo! Đám tham mưu thì vô dụng chẳng chấp nhận nổi!" Cô lầu bà lầu bầu, mặc một bộ đồ nội y tiến về phía giường, trừng mắt liếc Vũ Chinh. "Sáng mai sẽ xuất phát tìm cách trở về Hệ Mặt Trời, từ giờ đến lúc đó thì ngoan ngoãn nằm yên đó cho tôi!"
Vũ Chinh ngây ngốc nhìn nữ thư kí dịu dàng thấu hiểu lòng người của mình mặc một bộ đồ nội y nóng bỏng tiến lên giường thoải mái nằm xuống, máu mũi tựa như vòi phun chảy tí tách.
Cả đêm đó, Vũ đại nguyên soái một bên thức đêm nhìn chằm chằm cặp đùi nóng bỏng trước mắt, một bên mò mẫm tìm khăn giấy lau lau mũi.
Hỏi hắn vì sao chỉ nhìn đùi à? Hắn chỉ sợ nhìn chỗ khác hắn sẽ hóa sói xông về phía cô mất, như thế sẽ lại làm cô tức giận a...
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, sáng sớm, tiếng đập cửa dữ dội khiến cho Dạ Tiểu Vũ và Vũ Chinh bừng tỉnh.
"Cạch!"
"Chuyện gì!!?" Vũ Chinh âm trầm nhìn người đứng trước cửa phòng, cơ thể gắt gao che đi người phụ nữ chỉ mặc độc một bộ nội y trong phòng.
Quân nhân ôm chặt lồng ngực đỏ thẫm, thở hổn hển ngã xuống nền đất.
"Nguyên soái... Ngài nhanh đem phu nhân rút lui..."
"Này!" Vũ Chinh vội vàng đỡ hắn dậy, thế nhưng người quân nhân đã tắt thở. "Hộc..." Cơn tức giận bùng nổ khiến Vũ Chinh muốn phát điên.
Đột ngột, đồng tử Vũ Chinh phóng đại, quay người hét lên. "Vũ!!! Rời khỏi đó!!!"
Dạ Tiểu Vũ giật mình, cơ thể theo quán tính bật dậy khỏi giường, thế nhưng quả bom hỏa tiễn siêu thanh đã xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, hung hăng tiến về phía cô.
"Không!!!" Vũ Chinh điên cuồng phát động dị năng bao bọc lấy bản thân mình, sau đó nhanh chóng ôm lấy Dạ Tiểu Vũ, dùng tấm lưng đỡ lấy quả bom kinh khủng.
"ẦM!!!!!!!!!"
Căn biệt thự nổ tung. Những vị tham mưu cùng quân nhân may mắn thoát ra gào lên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống.
========
A~ bộ đếm chữ của wat bị làm sao vậy ta =^=, cái số cứ dừng mãi ở 758, ta viết từng nào cũng chả chịu tăng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.