Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Chương 6: Chuyện Cũ Đã Bỏ Qua (1)
Trạch Lan
06/06/2024
Hắn ta thấy Mục Tinh dường như không phản ứng, nhịn không được nặng nề ném túi trong tay xuống đất, tăng thêm ngữ khí: "Thật sự, nếu như tôi là một người biết tự lượng sức mình, đã sớm không còn mặt mũi ở trong đoàn này, nhưng người ta chính là da mặt dày, còn có thể ăn cháo ngon miệng!"
Mục Tinh ngẩng đầu, khó hiểu: "Vì sao không thể ăn cháo?"
Cậu rất không tán đồng với Hứa Vấn: "Dạ dày tôi không tốt, đói bụng sinh ra tật xấu, trạng thái sẽ chỉ càng kém hơn."
Nhớ tới lời nói của tài xế taxi vừa rồi, cậu lại bổ sung: " Chuyện lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng thân thể của mình."
"Này!" Hứa Vấn nín thở: "Cho nên hôm nay cậu lên sân khấu xảy ra chuyện, hại chúng tôi cùng bị mắng, không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Tôi kỳ thật rất hổ thẹn." Mục Tinh nói.
Mục Tinh lúc đầu đâu chỉ hổ thẹn, cậu thậm chí áy náy đến không dám đối mặt đồng đội của mình.
"Thật sao?" Hứa Vấn mỉa mai: "Tôi thật sự không nhìn ra."
Mục Tinh im lặng một chút, hỏi ngược lại: "Thật sự nhìn không ra sao?"
Hứa Vấn liếc mắt.
Mục Tinh suy nghĩ một chút, đứng dậy, ngữ khí rất khẩn thiết nói với ba người: "Hôm nay tôi phát huy không tốt, kéo chân sau các anh, tôi thật sự cảm thấy rất hổ thẹn."
Hứa Vấn: "..."
Hổ thẹn là dùng miệng nói sao?
Làm ra bộ dạng này cho ai xem!
Hắn hổn hển: "Ai muốn nghe cậu giả mù sa mưa xin lỗi! Chúng tôi cần là xin lỗi sao? Nếu cậu thật sự áy náy, thì đi tìm công ty nói rõ ràng, tự giác lui đoàn, đừng có liên lụy chúng tôi nữa!"
Mục Tinh gật đầu: "Anh yên tâm, tôi đã suy nghĩ về điểm này."
Hứa Vấn: "Nếu không cũng đừng giả mù sa mưa... Cậu nói cái gì?"
Mục Tinh nói: "Hợp đồng của tôi cùng công ty không còn bao lâu, cũng không thích hợp hoạt động trong giới giải trí, tôi sẽ thương lượng lại với công ty."
Hứa Vấn cùng hai thành viên khác đều ngây ra, bọn họ cũng không nghĩ tới, Mục Tinh thế mà cứ như vậy thản nhiên nói ra lời nói này.
Ai không thích làm đại minh tinh vạn người chú ý? Đặc biệt Mục Tinh còn từng nổi tiếng như vậy.
Hứa Vấn thấy kỳ quái nhìn Mục Tinh một cái, chỉ cảm thấy Mục Tinh hôm nay có chút khác thường.
Nhưng bình thường Mục Tinh cũng không thích nói chuyện, ba người bọn họ càng muốn coi đối phương như không khí, hoặc là châm chọc khiêu khích, đối với cậu căn bản không tính là hiểu rõ, tự nhiên cũng đoán không được bên trong người này đã đổi thành thành một người khác.
Sự khát vọng, ước mơ đứng trên đỉnh danh vọng cứ như nước chảy mây trôi, tùy tiện bị Mục Tinh nói ra miệng?
Hứa Vấn cảm thấy mình hẳn là sẽ mừng rỡ như điên, nhưng đối với vẻ mặt bình thản của Mục Tinh trước mắt, hắn không hiểu sao cảm thấy có chút ủy khuất khó chịu.
Hơn nữa, ai biết người này nói thật hay giả?
Hắn cười nhạo nói: "Hy vọng cậu nói lời giữ lời, nếu cậu thật sự dám đi tìm công ty nói chuyện, tôi phục cậu là nam tử hán dám nói dám làm, chuyện quá khứ, tôi có thể bỏ qua."
Mục Tinh nghe được câu này, nhìn Hứa Vấn một cái, xác nhận nói: "Anh chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?"
Hứa Vấn trừng mắt: "Cậu có ý gì? Nghi ngờ tôi?"
Mục Tinh không trả lời, chỉ là nhìn về phía đội trưởng Thường Nhất Minh cùng một thành viên khác là Từ Tử Gia, hỏi: "Mấy người thì sao? Cũng là ý nghĩ giống như Hứa Vấn?"
Hai người không hiểu rõ ý của hắn, nhìn nhau, Thường Nhất Minh mở miệng nói: "Dù sao mọi người cũng ở chung một nhà gần hai năm, tuy rằng cậu liên lụy chúng tôi rất nhiều, nhưng nếu như cậu có thể chủ động yêu cầu rút lui khỏi đoàn đội với công ty, mặc kệ có thể thành công hay không, tôi và Từ Tử Gia nể cậu là quân tử chân chính, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi."
Mục Tinh nhìn ba người trước mắt, gật đầu: "Ý của mọi người tôi hiểu rồi. Mọi người đã nói xong, như vậy kế tiếp đến phiên tôi nói."
Thường Nhất Minh nhíu mày: "Cậu muốn nói gì?"
Mục Tinh nhìn lại ký ức trong đầu một chút, nói: "Nếu muốn một câu công bằng, như vậy trước khi kết thúc, rất nhiều thứ tự nhiên phải tính toán rõ ràng."
"MRC khi vừa thành lập, là lúc tôi ở trên internet hot nhất, khi đó các doanh thu của công ty, gần như toàn bộ đều lấy tôi làm mánh lới, các người đi theo sau cái tên Mục Tinh này, ăn bao nhiêu lưu lượng?"
Cậu nhìn ba người: "Mấy người như vậy, không nói với tôi đây một câu cảm ơn sao?"
Cậu không cần trả lời, dò hỏi lần nữa:
"Hai năm qua tôi biểu hiện sân khấu không tốt, thật sự làm trễ nải mấy người sao? Thật sự kéo chân các người rất nhiều à?"
Ba người đều nhìn cậu, dưới ánh đèn màu trắng, thiếu niên cao lớn đã rửa đi lớp trang điểm dày thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật, cặp mắt xinh đẹp từng được fan hâm mộ khen ngợi là trong trẻo như gương kia, yên tĩnh lại thản nhiên nhìn bọn họ.
Mục Tinh ngẩng đầu, khó hiểu: "Vì sao không thể ăn cháo?"
Cậu rất không tán đồng với Hứa Vấn: "Dạ dày tôi không tốt, đói bụng sinh ra tật xấu, trạng thái sẽ chỉ càng kém hơn."
Nhớ tới lời nói của tài xế taxi vừa rồi, cậu lại bổ sung: " Chuyện lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng thân thể của mình."
"Này!" Hứa Vấn nín thở: "Cho nên hôm nay cậu lên sân khấu xảy ra chuyện, hại chúng tôi cùng bị mắng, không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Tôi kỳ thật rất hổ thẹn." Mục Tinh nói.
Mục Tinh lúc đầu đâu chỉ hổ thẹn, cậu thậm chí áy náy đến không dám đối mặt đồng đội của mình.
"Thật sao?" Hứa Vấn mỉa mai: "Tôi thật sự không nhìn ra."
Mục Tinh im lặng một chút, hỏi ngược lại: "Thật sự nhìn không ra sao?"
Hứa Vấn liếc mắt.
Mục Tinh suy nghĩ một chút, đứng dậy, ngữ khí rất khẩn thiết nói với ba người: "Hôm nay tôi phát huy không tốt, kéo chân sau các anh, tôi thật sự cảm thấy rất hổ thẹn."
Hứa Vấn: "..."
Hổ thẹn là dùng miệng nói sao?
Làm ra bộ dạng này cho ai xem!
Hắn hổn hển: "Ai muốn nghe cậu giả mù sa mưa xin lỗi! Chúng tôi cần là xin lỗi sao? Nếu cậu thật sự áy náy, thì đi tìm công ty nói rõ ràng, tự giác lui đoàn, đừng có liên lụy chúng tôi nữa!"
Mục Tinh gật đầu: "Anh yên tâm, tôi đã suy nghĩ về điểm này."
Hứa Vấn: "Nếu không cũng đừng giả mù sa mưa... Cậu nói cái gì?"
Mục Tinh nói: "Hợp đồng của tôi cùng công ty không còn bao lâu, cũng không thích hợp hoạt động trong giới giải trí, tôi sẽ thương lượng lại với công ty."
Hứa Vấn cùng hai thành viên khác đều ngây ra, bọn họ cũng không nghĩ tới, Mục Tinh thế mà cứ như vậy thản nhiên nói ra lời nói này.
Ai không thích làm đại minh tinh vạn người chú ý? Đặc biệt Mục Tinh còn từng nổi tiếng như vậy.
Hứa Vấn thấy kỳ quái nhìn Mục Tinh một cái, chỉ cảm thấy Mục Tinh hôm nay có chút khác thường.
Nhưng bình thường Mục Tinh cũng không thích nói chuyện, ba người bọn họ càng muốn coi đối phương như không khí, hoặc là châm chọc khiêu khích, đối với cậu căn bản không tính là hiểu rõ, tự nhiên cũng đoán không được bên trong người này đã đổi thành thành một người khác.
Sự khát vọng, ước mơ đứng trên đỉnh danh vọng cứ như nước chảy mây trôi, tùy tiện bị Mục Tinh nói ra miệng?
Hứa Vấn cảm thấy mình hẳn là sẽ mừng rỡ như điên, nhưng đối với vẻ mặt bình thản của Mục Tinh trước mắt, hắn không hiểu sao cảm thấy có chút ủy khuất khó chịu.
Hơn nữa, ai biết người này nói thật hay giả?
Hắn cười nhạo nói: "Hy vọng cậu nói lời giữ lời, nếu cậu thật sự dám đi tìm công ty nói chuyện, tôi phục cậu là nam tử hán dám nói dám làm, chuyện quá khứ, tôi có thể bỏ qua."
Mục Tinh nghe được câu này, nhìn Hứa Vấn một cái, xác nhận nói: "Anh chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?"
Hứa Vấn trừng mắt: "Cậu có ý gì? Nghi ngờ tôi?"
Mục Tinh không trả lời, chỉ là nhìn về phía đội trưởng Thường Nhất Minh cùng một thành viên khác là Từ Tử Gia, hỏi: "Mấy người thì sao? Cũng là ý nghĩ giống như Hứa Vấn?"
Hai người không hiểu rõ ý của hắn, nhìn nhau, Thường Nhất Minh mở miệng nói: "Dù sao mọi người cũng ở chung một nhà gần hai năm, tuy rằng cậu liên lụy chúng tôi rất nhiều, nhưng nếu như cậu có thể chủ động yêu cầu rút lui khỏi đoàn đội với công ty, mặc kệ có thể thành công hay không, tôi và Từ Tử Gia nể cậu là quân tử chân chính, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi."
Mục Tinh nhìn ba người trước mắt, gật đầu: "Ý của mọi người tôi hiểu rồi. Mọi người đã nói xong, như vậy kế tiếp đến phiên tôi nói."
Thường Nhất Minh nhíu mày: "Cậu muốn nói gì?"
Mục Tinh nhìn lại ký ức trong đầu một chút, nói: "Nếu muốn một câu công bằng, như vậy trước khi kết thúc, rất nhiều thứ tự nhiên phải tính toán rõ ràng."
"MRC khi vừa thành lập, là lúc tôi ở trên internet hot nhất, khi đó các doanh thu của công ty, gần như toàn bộ đều lấy tôi làm mánh lới, các người đi theo sau cái tên Mục Tinh này, ăn bao nhiêu lưu lượng?"
Cậu nhìn ba người: "Mấy người như vậy, không nói với tôi đây một câu cảm ơn sao?"
Cậu không cần trả lời, dò hỏi lần nữa:
"Hai năm qua tôi biểu hiện sân khấu không tốt, thật sự làm trễ nải mấy người sao? Thật sự kéo chân các người rất nhiều à?"
Ba người đều nhìn cậu, dưới ánh đèn màu trắng, thiếu niên cao lớn đã rửa đi lớp trang điểm dày thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật, cặp mắt xinh đẹp từng được fan hâm mộ khen ngợi là trong trẻo như gương kia, yên tĩnh lại thản nhiên nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.