Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Chương 19: Trọng Điểm (2)
Trạch Lan
07/06/2024
Mấy người không có thương lượng, lại không hẹn mà cùng lặng lẽ đăng kí một cái tài khoản trên Vân Đóa, muốn nhìn một chút Mục Tinh bây giờ là bộ dáng gì.
Hắn hiện tại khẳng định rất chật vật a? Nói không chừng hối hận đến xanh ruột, dù sao cũng lưu lạc đến mức phải tiếp sóng trực tiếp kiếm tiền, không chừng sẽ rất nghèo túng. Mấy người ôm cảm giác ưu việt như vậy mở ra Mục Tinh phát sóng trực tiếp.
Hiện tại bọn họ sống cũng không tốt, rất muốn nhìn xem người còn lại sống quá kém, như vậy mới có thể mang cho mình một chút an ủi.
Nhưng mà, sau khi tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Mục Tinh trong ống kính thần thái phi thường, mấy người trầm mặc.
Bọn họ sống cùng một mái nhà hai năm.
So với những Mục Tinh cách màn hình nhìn thấy trang điểm xinh đẹp đứng trên sân khấu, bọn họ là người thật sự hiểu rõ trạng thái chân thật nhất của Mục Tinh.
Cũng chính bởi vì phần hiểu rõ này, bọn họ thật sự không có cách nào che giấu lương tâm nói một câu Mục Tinh hiện tại nghèo túng hoặc là sa sút tinh thần.
Hắn sống rất tốt, vui vẻ hơn so với làm minh tinh.
Trạng thái này là giả vờ không ra. Nếu thật có phần cố ý diễn ra này, Mục Tinh cũng không đến mức bị mắng thảm như vậy trong hai năm qua.
*
Mục Tinh cũng không biết người quản lý trước và đồng đội trước của cậu đều đang lén xem trực tiếp của mình.
Đương nhiên, cho dù cậu biết cũng sẽ không có cảm giác gì. Dù sao, phát sóng trực tiếp chính là để cho người khác xem.
Lúc này, sau khi dẫn theo người xem trực tiếp đi dạo một vòng trong núi, cậu dừng lại trước một lối rẽ nhỏ.
"Hiện tại, tôi muốn dẫn mọi người đi xem bảo bối của thôn Tiểu Khê chúng tôi."
[Bảo bối? Bảo bối gì?]
[Cái gì? Bảo bối lớn nhất thôn Tiểu Khê không phải ở trước mắt chúng tôi sao? Còn có thể có bảo bối nào trân quý hơn sao?]
[Bạn tốt lầu trên, nhìn thấy cậu, tôi rốt cuộc biết nguyên nhân tôi độc thân hai mươi năm.]
[Tôi vừa bị bạn cùng phòng gọi đến xem đại soái ca, không hiểu nhiều về giới giải trí lắm, nghe nói vị đại soái ca này trước kia là một minh tinh, bị fan mắng đến lui giới? Cái này không giống với minh tinh trong giới giải trí mà tôi biết à? Như này cũng nỡ mắng?]
Trên màn hình lúc này đã hài hòa hơn rất nhiều, dù sao phát sóng trực tiếp đã qua một giờ, thủy quân đi hơn phân nửa, mà video của Vân Đóa cũng hấp dẫn không ít người xem chân chính, cuối cùng xuất hiện chút ngôn luận bình thường.
Mục Tinh giẫm lên cỏ dại lẻ tẻ xuyên qua lối rẽ, chăm chăm về phía trước: "Mời mọi người xem."
Anh quay phim điều chỉnh máy quay, nhắm ngay Mục Tinh chỉ phía trước.
[Oa!]
[Đây là cái gì? Quả quýt sao?]
[??? Lầu trên nói quýt có chút kiến thức không? Đây rõ ràng là quả hồng mà?]
[Thật là đẹp, cảm giác có thể đến đây để chụp ảnh nghệ thuật nha.]
Từng cây hồng cao hơn mười mét xếp hàng chỉnh tề, treo đầy quả hồng lớn vàng óng.
Khác với bên ngoài trên núi hoa dại cỏ dại sinh trưởng lộn xộn, nơi này hiển nhiên là được chăm sóc tỉ mỉ, trên mặt đất được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả một cây cỏ dại cũng không thấy được.
"Đây chính là bảo bối của thôn Tiểu Khê chúng tôi." Mục Tinh chỉ vào mảng rừng hồng lớn này.
Cậu nói xong, chạy chậm đến dưới cây hồng gần nhất, khán giả thậm chí còn không thấy rõ ràng, chỉ thấy cậu mượn trợ lực vừa rồi chạy, hai ba cái thoáng cái leo lên trên cây!
[????]
[Xin hỏi một chút, tôi vừa mới cúi đầu uống nước, sao hắn lại lên cây được?]
[Tôi vừa rồi không uống nước, vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, nhưng tôi cũng không biết sao anh tôi lại nhảy lên cây.]
[Giỏi lắm, tốc độ này, tôi hình như biết nguyên nhân Khỉ hoang và hắn có thể làm bạn tốt.]
[Ha ha ha ha tìm được nguyên nhân làm bằng hữu với con khỉ rồi, cười chết tôi.]
[Làm tôi sợ muốn chết, cái cành cây này phải dài hai ba mét chứ? Sao chú ý an toàn, loại hành vi nguy hiểm này ít làm đi.]
Anh chụp ảnh nhỏ hiển nhiên cũng bị dọa sợ, ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp cũng lắc lư hai cái.
Mục Tinh đại khái nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cười khoát khoát tay, có chút đắc ý nói: "Đừng lo lắng, người xem trực tiếp cũng đừng lo lắng. Kỹ năng leo cây này là từ nhỏ đến lớn, sức lực cũng lớn, nắm vững, sẽ không ngã. Nhưng mà tôi đề nghị các bạn không nên học."
[Nói cứ như mình học được nhiều thứ vậy (đầu chó)]
"Được rồi, hiện tại bắt đầu trọng điểm phát sóng trực tiếp hôm nay của chúng tôi." Mục Tinh điều chỉnh giọng nói một cái.
Anh trai quay phim đem ống kính kéo gần lại bắt đầu đặc tả cho khuôn mặt Mục Tinh.
Chỉ thấy Mục Tinh trên màn hình thay đổi biểu cảm hết sức nghiêm túc, há mồm, bắt đầu trầm bổng ngâm nga:
"Thôn Tiểu Khê chúng tôi đã có lịch sử trồng hồng hơn sáu mươi năm, những cây hồng này cũng đã trải qua mấy chục năm mưa gió. Hồng ở thôn Tiểu Khê, to, da mỏng, thịt quả mềm, màu sắc xinh đẹp, ngọt mà không ngấy..."
Hắn hiện tại khẳng định rất chật vật a? Nói không chừng hối hận đến xanh ruột, dù sao cũng lưu lạc đến mức phải tiếp sóng trực tiếp kiếm tiền, không chừng sẽ rất nghèo túng. Mấy người ôm cảm giác ưu việt như vậy mở ra Mục Tinh phát sóng trực tiếp.
Hiện tại bọn họ sống cũng không tốt, rất muốn nhìn xem người còn lại sống quá kém, như vậy mới có thể mang cho mình một chút an ủi.
Nhưng mà, sau khi tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Mục Tinh trong ống kính thần thái phi thường, mấy người trầm mặc.
Bọn họ sống cùng một mái nhà hai năm.
So với những Mục Tinh cách màn hình nhìn thấy trang điểm xinh đẹp đứng trên sân khấu, bọn họ là người thật sự hiểu rõ trạng thái chân thật nhất của Mục Tinh.
Cũng chính bởi vì phần hiểu rõ này, bọn họ thật sự không có cách nào che giấu lương tâm nói một câu Mục Tinh hiện tại nghèo túng hoặc là sa sút tinh thần.
Hắn sống rất tốt, vui vẻ hơn so với làm minh tinh.
Trạng thái này là giả vờ không ra. Nếu thật có phần cố ý diễn ra này, Mục Tinh cũng không đến mức bị mắng thảm như vậy trong hai năm qua.
*
Mục Tinh cũng không biết người quản lý trước và đồng đội trước của cậu đều đang lén xem trực tiếp của mình.
Đương nhiên, cho dù cậu biết cũng sẽ không có cảm giác gì. Dù sao, phát sóng trực tiếp chính là để cho người khác xem.
Lúc này, sau khi dẫn theo người xem trực tiếp đi dạo một vòng trong núi, cậu dừng lại trước một lối rẽ nhỏ.
"Hiện tại, tôi muốn dẫn mọi người đi xem bảo bối của thôn Tiểu Khê chúng tôi."
[Bảo bối? Bảo bối gì?]
[Cái gì? Bảo bối lớn nhất thôn Tiểu Khê không phải ở trước mắt chúng tôi sao? Còn có thể có bảo bối nào trân quý hơn sao?]
[Bạn tốt lầu trên, nhìn thấy cậu, tôi rốt cuộc biết nguyên nhân tôi độc thân hai mươi năm.]
[Tôi vừa bị bạn cùng phòng gọi đến xem đại soái ca, không hiểu nhiều về giới giải trí lắm, nghe nói vị đại soái ca này trước kia là một minh tinh, bị fan mắng đến lui giới? Cái này không giống với minh tinh trong giới giải trí mà tôi biết à? Như này cũng nỡ mắng?]
Trên màn hình lúc này đã hài hòa hơn rất nhiều, dù sao phát sóng trực tiếp đã qua một giờ, thủy quân đi hơn phân nửa, mà video của Vân Đóa cũng hấp dẫn không ít người xem chân chính, cuối cùng xuất hiện chút ngôn luận bình thường.
Mục Tinh giẫm lên cỏ dại lẻ tẻ xuyên qua lối rẽ, chăm chăm về phía trước: "Mời mọi người xem."
Anh quay phim điều chỉnh máy quay, nhắm ngay Mục Tinh chỉ phía trước.
[Oa!]
[Đây là cái gì? Quả quýt sao?]
[??? Lầu trên nói quýt có chút kiến thức không? Đây rõ ràng là quả hồng mà?]
[Thật là đẹp, cảm giác có thể đến đây để chụp ảnh nghệ thuật nha.]
Từng cây hồng cao hơn mười mét xếp hàng chỉnh tề, treo đầy quả hồng lớn vàng óng.
Khác với bên ngoài trên núi hoa dại cỏ dại sinh trưởng lộn xộn, nơi này hiển nhiên là được chăm sóc tỉ mỉ, trên mặt đất được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả một cây cỏ dại cũng không thấy được.
"Đây chính là bảo bối của thôn Tiểu Khê chúng tôi." Mục Tinh chỉ vào mảng rừng hồng lớn này.
Cậu nói xong, chạy chậm đến dưới cây hồng gần nhất, khán giả thậm chí còn không thấy rõ ràng, chỉ thấy cậu mượn trợ lực vừa rồi chạy, hai ba cái thoáng cái leo lên trên cây!
[????]
[Xin hỏi một chút, tôi vừa mới cúi đầu uống nước, sao hắn lại lên cây được?]
[Tôi vừa rồi không uống nước, vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, nhưng tôi cũng không biết sao anh tôi lại nhảy lên cây.]
[Giỏi lắm, tốc độ này, tôi hình như biết nguyên nhân Khỉ hoang và hắn có thể làm bạn tốt.]
[Ha ha ha ha tìm được nguyên nhân làm bằng hữu với con khỉ rồi, cười chết tôi.]
[Làm tôi sợ muốn chết, cái cành cây này phải dài hai ba mét chứ? Sao chú ý an toàn, loại hành vi nguy hiểm này ít làm đi.]
Anh chụp ảnh nhỏ hiển nhiên cũng bị dọa sợ, ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp cũng lắc lư hai cái.
Mục Tinh đại khái nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cười khoát khoát tay, có chút đắc ý nói: "Đừng lo lắng, người xem trực tiếp cũng đừng lo lắng. Kỹ năng leo cây này là từ nhỏ đến lớn, sức lực cũng lớn, nắm vững, sẽ không ngã. Nhưng mà tôi đề nghị các bạn không nên học."
[Nói cứ như mình học được nhiều thứ vậy (đầu chó)]
"Được rồi, hiện tại bắt đầu trọng điểm phát sóng trực tiếp hôm nay của chúng tôi." Mục Tinh điều chỉnh giọng nói một cái.
Anh trai quay phim đem ống kính kéo gần lại bắt đầu đặc tả cho khuôn mặt Mục Tinh.
Chỉ thấy Mục Tinh trên màn hình thay đổi biểu cảm hết sức nghiêm túc, há mồm, bắt đầu trầm bổng ngâm nga:
"Thôn Tiểu Khê chúng tôi đã có lịch sử trồng hồng hơn sáu mươi năm, những cây hồng này cũng đã trải qua mấy chục năm mưa gió. Hồng ở thôn Tiểu Khê, to, da mỏng, thịt quả mềm, màu sắc xinh đẹp, ngọt mà không ngấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.