Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 28
Lục Hải Trịnh
08/03/2024
Không chỉ có vậy mà rất nhiều điều không hay xảy ra, cũng không thể hoàn toàn trách Lưu Uyển được, cậu cũng không phải thần thánh sao biết trước người này sẽ thế nào và người kia ra sao. Thế giới này nhiều người đến vậy sao Lưu Uyển có thể vì thế cứu giúp được hết.
Nghĩ là thế nhưng nếu con người theo hướng thiện thật sự thì có lẽ sẽ không quan tâm quá nhiều như vậy, mà họ lựa chọn chấp nhận dù bị phản bội vẫn sẽ vui vẻ giúp đỡ mọi người, cho dù không giúp được hết thì ít nhất bản thân cũng giúp đỡ được một số người, được người thì hay người vậy.
Nói là thế mà có mấy ai thật sự giữ được bản tính lương thiện được như vậy chứ, bởi nếu một người bình thường mà bị mọi người kinh thường áp bức, phản bội … vẫn như cũ hướng về cái thiện ấy thì quả thực người này không phải vấn đề về tâm lý thì chính là quá ngu ngốc, nhưng cũng có thể có thật thì cũng khó có được mấy người kiểu như vậy lắm.
Có lẽ bản thân Lưu Uyển cũng biết ý nghĩa của câu nói đó nhưng cậu không có giữ tiếp cái từ thánh thiện đó, mà ngược lại từ đó trở đi Lưu Uyển đã lộ ra bản chất con người thật của mình. Cậu không còn quan tâm đến bất kỳ ai nữa, cũng không còn nghe theo lời cha mẹ dạy bảo, bởi đối với Lưu Uyển nhiều thế giới qua đi, nó đã khiến tình cảm của cậu dành cho cha mẹ của mình trở nên mờ nhạt rất nhiều, cậu cũng bắt đầu thờ ơ và lạnh nhạt hơn, không còn quá mọi người nghĩ thế nào mà chỉ muốn làm theo ý mình.
Vì bản thân Lưu Uyển cậu sinh ra không phải để cứu vớt chúng sinh, cậu cũng chẳng thích nó chút nào ngược cậu lại hợp làm mấy việc ác hơn là làm việc thiện nhiều.
Dù sao đi nữa cho dù không có sự xuất hiện của Lưu Uyển thì thế giới nào cũng phải đến đối mặt với sự mất mát về cái chết thôi, giống như việc một cặp vợ chồng nếu họ không biết sự xuất hiện của Lưu Uyển thì thứ chờ đợi họ có lẽ cũng là cái chết.
Nhưng vì họ biết được sự tồn tại của Lưu Uyển, mà biến Lưu Uyển trở thành một cái cớ để sự thù hận đau khổ của họ, được chút giận thêm mà thôi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu bầu không im lặng bao chùm cả căn phòng, Tề Lạc như là đã suy nghĩ kĩ chuyện gì đó nhìn Lưu Uyển quyết định nói.
Tề Lạc:“ Tôi muốn có sự giúp đỡ từ cậu “.
Lời nói không đầu không đuôi khiến Lưu Uyển nghe không những không khó hiểu mà ngược lại cậu lại hiểu dụng ý của nó. Nhưng cậu vẫn tiếp tục im lặng không nói gì chờ đợi Tề Lạc nói tiếp.
Tề Lạc đương nhiên cũng nhận ra mình không nói rõ, thế là lên tiếng giải thích.
Tề Lạc:“ Những câu nói của cậu trước kia lúc đầu tôi vốn tin nhưng sau sự kiện lần này xảy ra thì tôi tin rồi, nếu đúng như cậu nói thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn đúng không, mà tôi thừa nhận bản thân mình chưa chắc có thể thành công đối phó được “.
“ Dù không biết tại sao lại biết được nó cũng biết cậu không còn quá muốn tham gia vào việc này nhưng giờ đây tôi thật sự cần có sự giúp đỡ của cậu, chỉ cần cậu đồng ý giúp chúng tôi bất kỳ điều gì cậu muốn tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ giúp cậu đến cùng “.
Mỗi câu mỗi chữ Tề Lạc lúc này phải nói cực kỳ thành khẩn, có lẽ sau mấy lần nói chuyện Tề Lạc biết được một chút tính cách của Lưu Uyển là không quá thích lòng vòng, nên mỗi câu từ anh ra đều ngắn gọn nhất có thể nhưng lại đúng trọng tâm.
Nhìn Lưu Uyển anh im lặng nhìn chờ đợi câu chả lời của cậu khuôn mặt có thể nói rất bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm Tề Lạc có hơn căng thẳng, bởi anh sợ Lưu Uyển không chấp nhận.
Vì anh biết có lẽ Lưu Uyển không cần bất kì sự giúp đỡ nào của họ, thậm chí không còn quá tâm đến mọi thứ nữa nhưng Tề Lạc vẫn muốn nói. Dù sao chỉ có như vậy còn xem như có một điều kiện để trao đổi thôi.
Lưu Uyển nhìn khuôn mặt Tề Lạc nghe anh nói nhưng vẫn không chả lời, thật ra nếu là bình thường ai mà nói với cậu câu này thì Lưu Uyển sẽ cười thẳng vào mặt họ.
Nhưng giờ đây Lưu Uyển lại chả cười nổi bởi cậu vẫn còn đang bực mình vì cái nhiệm vụ đây này, có lẽ bạn cứ tưởng Lưu Uyển đi theo Tề Lạc là sẽ thật sự chấp nhận làm nhiệm vụ trừng phạt sao. Vậy bạn hoàn toàn sai rồi vì với tính cách của Lưu Uyển, sao có thể dễ dàng chấp nhận được.
Cậu đi theo Tề Lạc không phải hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt mà là cậu đang muốn tìm ra điểm mấu chốt liên quan đến hệ thống. Nếu thật sự không tìm ra được cho dù bị trừng phạt bị khống chế thì Lưu Uyển không phải không thể nhẫn nhịn một chút, cứ coi như kí ức đó không phải của mình là được.
Nghĩ là thế những trong người vẫn rất khó chịu, trước Lưu Uyển chưa bao giờ sống dựa vào người, chỉ trừ lúc mới sinh thì khác nhưng khi lên 5 tuổi thì Lưu Uyển cho dù được cha mẹ kiếp đầu dạy dỗ. Nhưng về cơ bản thì chính Lưu Uyển vẫn luôn tự nuôi sống bản thân mình.
Quan trọng Lưu Uyển có tính rất xấu cậu rất để ý việc thân thể của mình đặc biệt là thân thể mình sống, cho dù không biết trước khi cậu xuyên vào nguyên chủ có làm gì đi nữa thì cậu sẽ không quan tâm. Nhưng một khi cậu đã sống trong thân thể này thì nó sẽ là của cậu và không muốn bất kì ai tổn hại đến mình, đặc biệt là ghét cảm giác bị khống chế.
Có thể nói suy nghĩ của Lưu Uyển hơn kỳ quái không thể lý giải nổi nhưng dù sao đó cũng là cách nghĩ cậu. Bởi con người dù sao luôn là thứ khó hiểu nhất tâm lý của họ ra sao chúng ta cũng không thể nào hiểu rõ hết được.
Nghĩ là thế nhưng nếu con người theo hướng thiện thật sự thì có lẽ sẽ không quan tâm quá nhiều như vậy, mà họ lựa chọn chấp nhận dù bị phản bội vẫn sẽ vui vẻ giúp đỡ mọi người, cho dù không giúp được hết thì ít nhất bản thân cũng giúp đỡ được một số người, được người thì hay người vậy.
Nói là thế mà có mấy ai thật sự giữ được bản tính lương thiện được như vậy chứ, bởi nếu một người bình thường mà bị mọi người kinh thường áp bức, phản bội … vẫn như cũ hướng về cái thiện ấy thì quả thực người này không phải vấn đề về tâm lý thì chính là quá ngu ngốc, nhưng cũng có thể có thật thì cũng khó có được mấy người kiểu như vậy lắm.
Có lẽ bản thân Lưu Uyển cũng biết ý nghĩa của câu nói đó nhưng cậu không có giữ tiếp cái từ thánh thiện đó, mà ngược lại từ đó trở đi Lưu Uyển đã lộ ra bản chất con người thật của mình. Cậu không còn quan tâm đến bất kỳ ai nữa, cũng không còn nghe theo lời cha mẹ dạy bảo, bởi đối với Lưu Uyển nhiều thế giới qua đi, nó đã khiến tình cảm của cậu dành cho cha mẹ của mình trở nên mờ nhạt rất nhiều, cậu cũng bắt đầu thờ ơ và lạnh nhạt hơn, không còn quá mọi người nghĩ thế nào mà chỉ muốn làm theo ý mình.
Vì bản thân Lưu Uyển cậu sinh ra không phải để cứu vớt chúng sinh, cậu cũng chẳng thích nó chút nào ngược cậu lại hợp làm mấy việc ác hơn là làm việc thiện nhiều.
Dù sao đi nữa cho dù không có sự xuất hiện của Lưu Uyển thì thế giới nào cũng phải đến đối mặt với sự mất mát về cái chết thôi, giống như việc một cặp vợ chồng nếu họ không biết sự xuất hiện của Lưu Uyển thì thứ chờ đợi họ có lẽ cũng là cái chết.
Nhưng vì họ biết được sự tồn tại của Lưu Uyển, mà biến Lưu Uyển trở thành một cái cớ để sự thù hận đau khổ của họ, được chút giận thêm mà thôi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu bầu không im lặng bao chùm cả căn phòng, Tề Lạc như là đã suy nghĩ kĩ chuyện gì đó nhìn Lưu Uyển quyết định nói.
Tề Lạc:“ Tôi muốn có sự giúp đỡ từ cậu “.
Lời nói không đầu không đuôi khiến Lưu Uyển nghe không những không khó hiểu mà ngược lại cậu lại hiểu dụng ý của nó. Nhưng cậu vẫn tiếp tục im lặng không nói gì chờ đợi Tề Lạc nói tiếp.
Tề Lạc đương nhiên cũng nhận ra mình không nói rõ, thế là lên tiếng giải thích.
Tề Lạc:“ Những câu nói của cậu trước kia lúc đầu tôi vốn tin nhưng sau sự kiện lần này xảy ra thì tôi tin rồi, nếu đúng như cậu nói thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn đúng không, mà tôi thừa nhận bản thân mình chưa chắc có thể thành công đối phó được “.
“ Dù không biết tại sao lại biết được nó cũng biết cậu không còn quá muốn tham gia vào việc này nhưng giờ đây tôi thật sự cần có sự giúp đỡ của cậu, chỉ cần cậu đồng ý giúp chúng tôi bất kỳ điều gì cậu muốn tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ giúp cậu đến cùng “.
Mỗi câu mỗi chữ Tề Lạc lúc này phải nói cực kỳ thành khẩn, có lẽ sau mấy lần nói chuyện Tề Lạc biết được một chút tính cách của Lưu Uyển là không quá thích lòng vòng, nên mỗi câu từ anh ra đều ngắn gọn nhất có thể nhưng lại đúng trọng tâm.
Nhìn Lưu Uyển anh im lặng nhìn chờ đợi câu chả lời của cậu khuôn mặt có thể nói rất bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm Tề Lạc có hơn căng thẳng, bởi anh sợ Lưu Uyển không chấp nhận.
Vì anh biết có lẽ Lưu Uyển không cần bất kì sự giúp đỡ nào của họ, thậm chí không còn quá tâm đến mọi thứ nữa nhưng Tề Lạc vẫn muốn nói. Dù sao chỉ có như vậy còn xem như có một điều kiện để trao đổi thôi.
Lưu Uyển nhìn khuôn mặt Tề Lạc nghe anh nói nhưng vẫn không chả lời, thật ra nếu là bình thường ai mà nói với cậu câu này thì Lưu Uyển sẽ cười thẳng vào mặt họ.
Nhưng giờ đây Lưu Uyển lại chả cười nổi bởi cậu vẫn còn đang bực mình vì cái nhiệm vụ đây này, có lẽ bạn cứ tưởng Lưu Uyển đi theo Tề Lạc là sẽ thật sự chấp nhận làm nhiệm vụ trừng phạt sao. Vậy bạn hoàn toàn sai rồi vì với tính cách của Lưu Uyển, sao có thể dễ dàng chấp nhận được.
Cậu đi theo Tề Lạc không phải hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt mà là cậu đang muốn tìm ra điểm mấu chốt liên quan đến hệ thống. Nếu thật sự không tìm ra được cho dù bị trừng phạt bị khống chế thì Lưu Uyển không phải không thể nhẫn nhịn một chút, cứ coi như kí ức đó không phải của mình là được.
Nghĩ là thế những trong người vẫn rất khó chịu, trước Lưu Uyển chưa bao giờ sống dựa vào người, chỉ trừ lúc mới sinh thì khác nhưng khi lên 5 tuổi thì Lưu Uyển cho dù được cha mẹ kiếp đầu dạy dỗ. Nhưng về cơ bản thì chính Lưu Uyển vẫn luôn tự nuôi sống bản thân mình.
Quan trọng Lưu Uyển có tính rất xấu cậu rất để ý việc thân thể của mình đặc biệt là thân thể mình sống, cho dù không biết trước khi cậu xuyên vào nguyên chủ có làm gì đi nữa thì cậu sẽ không quan tâm. Nhưng một khi cậu đã sống trong thân thể này thì nó sẽ là của cậu và không muốn bất kì ai tổn hại đến mình, đặc biệt là ghét cảm giác bị khống chế.
Có thể nói suy nghĩ của Lưu Uyển hơn kỳ quái không thể lý giải nổi nhưng dù sao đó cũng là cách nghĩ cậu. Bởi con người dù sao luôn là thứ khó hiểu nhất tâm lý của họ ra sao chúng ta cũng không thể nào hiểu rõ hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.