Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 53

Lục Hải Trịnh

29/03/2024

Tề Lạc không biết vì sao đột nhiên không dám bước tới gần Lưu Uyển, ngay cả đám người ở đây tâm trạng không khác gì Tề Lạc mấy, họ cứ thế quan sát Lưu Uyển nói chuyện với con quái vật kia rồi lại nhìn về phía bọn họ. Làm họ không hiểu sao khi nhìn ánh mắt này của cậu, lập tức trở nên căng thẳng không rõ.

Lưu Uyển cố gắng dữ lại bình tĩnh mỉm cười với đám người Tề Lạc trông có vẻ rất thân thiện, chỉ là không hiểu sao mỗi người ở đây đều không nhịn được lạnh cả sống lưng.

Lưu Uyển cứ thế đứng từ xa nói với đám người:“ Qua đây “.

Y như câu mệnh lệnh vậy chỉ là Tề Lạc vốn biết rõ tính tình của Lưu Uyển, anh căn bản chả hề tức giận mà từ từ đi đến phía Lưu Uyển. Ờm dù sao họ có đi tức giận với thái độ này của Lưu Uyển có mà muốn chết sớm thì có. Không nhìn thử xem sức mạnh vừa rồi khinh khủng cỡ nào à. Chưa ngại sống đủ nên muốn ngỏm sớm hay gì.

Mắt thấy Tề Lạc bước đến gần chỗ Lưu Uyển nhóm người hiểu ý cũng đi theo sau Tề Lạc đi đến gần chỗ Lưu Uyển. Hổ Phách nhìn đám người chả thèm để ý nhanh chóng cách ra xa chỗ Lưu Uyển càng xa càng tốt, mà mọi người thấy thế trong lòng cảm giác quỷ dị chưa từng có.

Nói thế nào nào nhỉ là cảm giác như được đại lão bảo kê sao?.

Bỏ qua chuyện này Tề Lạc đứng trước mặt Lưu Uyển không xa cũng không quá gần, Lưu Uyển nhìn anh không nói gì quay đầu đi về phía cái cây có vật thể bí ấn kia. Mọi người quan sát hành động của Lưu Uyển hiểu ra cậu định làm gì, nhanh chóng bước theo Lưu Uyển.

Có thể nói việc vừa rồi Lưu Uyển đánh nhau ảnh hưởng đến xung quanh nơi này rất nhiều, chỉ là duy nhất ở cái cây này nó chả bị làm sao vẫn cứ y nguyên như thế.

Lưu Uyển không dài dòng nói thẳng với Tề Lạc:“ Trèo lên cái cây đó, tạo dị năng của mình đặc chỗ ánh sáng đó, đến khi nào đủ loại dị năng chính sẽ lấy xuống được “.

Nói rồi im lặng không nói gì thêm chờ đợi đám người hành động, Tề Lạc nghe Lưu Uyển nói vậy, không một chút nghi ngờ bắt đầu tiến lên gần cái cây đó, sau đó ra hiệu mọi người đi theo. Vì dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Lưu Uyển hướng dẫn Tề Lạc, mà những gì Lưu Uyển nói mọi thứ đều đúng hết, cho nên anh chả nghi ngờ gì làm theo Lưu Uyển nói.

Còn đám người thấy Tề Lạc hành động trong lòng vốn nghi ngờ cũng chả dám nói gì làm theo ý Lưu Uyển, từng người từng người một sử dụng dị năng đưa đến gần chỗ ánh sáng đó. Quả nhiên ngay giây sau nó, vật thể sáng xuất hiện nhiều kí tự khác nhau, hết sức kì lạ.

Nhưng ít gì nhiều nhìn màu sắc của nó Tề Lạc cũng hiểu đại khái nó đại diện cho cái gì, chỉ là sau khi từng người từng người một sử dụng. Vẫn còn có rất nhiều kí tự không hề sáng lên, Tề Lạc thấy thế nhìn xung quanh suy nghĩ liền biết đây là vì dị năng chính không đầy đủ nên nó mới có tình trạng như vậy.

Anh dò hỏi mọi người một hồi cuối cùng biết bản thân mang quá ít người không đầy đủ, nên tinh hình hiện giờ thiếu rất nhiều dị năng khác nhau. Nhận thấy tình hình này ánh mắt anh lập tức nhìn về phía của Lưu Uyển, Lưu Uyển thấy thế hít một hơi thật sâu không nói gì đi đến vẽ mấy lá bùa, rồi ném vào ngay vậy ánh sáng đó.



Quả nhiên ngay giây sau vậy vật bí ẩn đó lập tức nứt ra, ừm bạn không nghe nhầm đâu là nứt ra, chia thành rất nhiều mảnh ghép.

Những mảnh ghép đó có hình dạng khác nhau, không có cái nào giống cái nào, ngay cả đến màu sắc cũng như vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người ai nấy khinh ngạc cảm thán, không thôi, thắc mắc không biết cái này mang ý nghĩa gì nữa.

Đợi đến khi Lưu Uyển nói với bọn họ một câu, Tề Lạc mới thu nhập lại những mảnh ghép đó cho vào không gian của sâm Ngọc Lĩnh để nó giữ, nhìn thấy mọi thứ ổn thỏa ai nấy đều thả lỏng hơn chút. Còn Lưu Uyển trong đầu cậu lúc này âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên, làm cậu không nhịn được nghiếm răng nghiếm lợi, không nói gì thêm mà lập tức quay đầu trở về.

Nhóm người Tề Lạc thấy thế cũng theo đó sau Lưu Uyển, vì dù sao bọn họ đã lấy được thứ mình muốn cũng nên trở về thôi, hơn nữa có Lưu Uyển ở đây. Nếu đi theo cậu ít gì nhiều sẽ có cảm giác an toàn hơn chăng.

Nghĩ tới mấy ngày này họ vất vả cỡ nào cuối cùng nhờ có sự xuất hiện của Lưu Uyển mới có thể lấy được nó, mà trong lòng càng thêm kính nể cậu hơn, đôi mắt ai nấy đều sáng lên liên tục nhìn vào Lưu Uyển trước mắt, vui vẻ mỉm cười quay trở về căn cứ.

Thật ra nói là đơn giản nhưng cũng chưa chắc là đơn giản, như mới vừa rồi nếu không nhờ Lưu Uyển sử dụng lá bùa gì đó, có lẽ họ cũng không thể lấy được. Nghe thì rất đơn giản thật chất không phải vậy, bởi có ai đâu nghĩ tới phải nhờ đến dị năng nhiều người mới mang được nó đi chứ.

Càng nghĩ thôi càng càng thấy công lao của Lưu Uyển rất chi là lớn, trong lòng càng sùng bái thêm, quyết tâm sau này sẽ nghe theo Lưu Uyển, vì dù sao Lưu Uyển còn quen lão đại, cũng là đồng đội của họ. Có đồng đội mạnh như vậy nghĩ đến thôi ai nấy đều yên tâm hơn hẳn, bắt đầu mỉm cười một cách ngu ngốc.

Thật ra trước đó Lưu Uyển từng viết rằng nhóm người Tề Lạc sẽ dễ dàng lấy được vật thể bí ẩn đó là sự thật, bởi lúc đó nhóm người này không phải chỉ có hơn 20 chục người, mà là hơn trăm người lận. Cũng có nghĩa rất nhiều người dị năng gì khác nhau, cho nên mới có chuyện Tề Lạc dễ dàng mang được nó đi.

Chủ yếu lần này do họ đến sớm số lượng người không nhiều bằng thôi, chốt lại dù sao bây giờ hay là tương lai gì đó, bất cứ hoàn cảnh nào cũng chả dễ dàng gì cả. Thôi thì có cái rủi có cái may đi, họ may vì sự xuất hiện của Lưu Uyển đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Suy nghĩ của đám người đó vui vẻ là thế nhưng tâm trạng Lưu Uyển lại khác, vốn dĩ lúc đầu cậu muốn mặc kệ để đám người trải qua khổ đau một tháng với con xanh lè kia. Nhưng ai ngờ tới hệ thống lại đi giao cái nhiệm vụ trừng phạt là trợ giúp đám người Tề Lạc chứ.

Nếu là người khác nghe thì có vẻ chả giống trừng phạt còn đối với Lưu Uyển lại khác, bởi cậu vốn dĩ là mang ý xấu khiến đám người đó ăn chút khổ đau mà, sao có thể đi trợ giúp được chứ.

Cho nên khi hệ thống giao cái nhiệm vụ trừng phạt này, làm Lưu Uyển tức muốn nổ phổi. Cảm giác như bản thân làm cái gì cũng sẽ bị hệ thống này phá hỏng.

Quả thực nó phá hỏng thật hơn nữa đến cả nhiệm vụ gần như đều có liên quan đến Tề Lạc hết, làm cho Lưu Uyển không thể biết được tại sao lại như vậy nữa, cậu rất thắc mắc rốt cuộc hệ thống này có phải có liên quan đến Tề Lạc không á. Không thì vì sao nó nhiệm vụ có mấy lần đều liên quan đến Tề Lạc chứ hả trời aaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook