Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 71
Lục Hải Trịnh
17/04/2024
Này phải nói cực kỳ may mắn vì nhóm người tổ chức Thiên Hạ này không có vào trong luôn, nếu không chắc chắn kiểu gì sẽ thấy đám người Tề Lạc mất. Đến lúc đó e rằng bọn họ sẽ phải xảy ra một cuộc chiến cho xem.
Với với một mình Uy Lan người không có dị năng mà nói căn bản không thể đối phó được, vậy chả phải rất nguy hiểm sao.
Bên này sau khi dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ của mình Uy Lan mới đem nhóm người này vào trong xe. Uy Lan không chần chừ ném thẳng bọn họ vào chung một chỗ, duy chỉ có Tần Duệ là hắn để ở bên cạnh mình, rồi không chần chừ lái xe rời khỏi nơi này.
Bởi hắn biết tổ chức Thiên Hạ kia khi phát hiện ra vụ nổ này chắc chắn sẽ đến chỗ này. Nếu không phải Uy Lan thông minh tính toán trước mọi việc, chuẩn bị sẵn mọi thứ không thì có lẽ hắn không thể đưa được đám người Tề Lạc này rời đi được mất.
Phải nói có được người thông minh như Uy Lan đúng là điều may mắn mà, đến cả việc này Uy Lan cũng chuẩn bị sẵn thì những thứ khác Uy Lan giúp bọn họ đến nhường nào.
Đợi đến khi tổ chức Thiên Hạ đến nơi xảy ra vụ nổ đã không thấy bất kỳ bóng dáng ai, duy chỉ có một một lỗ hổng cực lớn xuất hiện ở đó và xung quanh đã đổ nát do vụ nổ tạo ra là còn. Tổ chức Thiên Hạ quan sát một hồi phát hiện có một số giấu vết để lại liền biết được người nơi này đã rời đi.
Họ nhanh chóng dùng dị năng của mình thăm dò nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, điều này làm cho tổ chức Thiên Hạ kinh ngạc. Cho dù những người đó có rời đi nhưng cũng không thể đi nhanh đến như vậy đúng chứ, phải biết năng lượng của tổ chức Thiên Hạ không kém cạnh chút nào.
Họ có thể cảm nhận được vật sống lẫn vậy chết trong phạm vi rất xa, cho nên tổ chức Thiên Hạ nghĩ rất có thể đám người đó có năng lực che giấu đi. Chứ không thể nào rời đi nhanh chóng như vậy.
Nghĩ rồi nhóm người Thiên Hạ này xác định giấu vết trước đó đám người Tề Lạc rời đi để lại liền đuổi theo sau. Vì họ biết rất có thể đám người này đã thành công lấy được Âm Tàn kia, nên họ phải nhanh chóng tìm ra được đám người Tề Lạc lấy Âm Tàn trở về, nếu không e rằng kế hoạch của cấp trên giao e là sẽ bị hủy mất và bọn họ sẽ phải chịu một cơn thịnh nộ kinh khủng mất.
Bên này Uy Lay đang trên đường lái đến nơi Tề Lạc đã chuẩn bị trước đó trong lòng cực kỳ căn thẳng. Không mất bao lâu hắn đến được nơi mở cửa không chần chừ lái vào đó, trước đó Uy Lan còn không quên tạo mất giấu vết để tổ chức Thiên Hạ đó không phát hiện ra.
Xong việc hắn mới quay lại rồi đóng cửa bắt đầu lôi từng người ra để họ ra ngoài sàn nhà. Sau khi lôi tất cả ra ngoài Uy Lan đã mệt đến thở không ra hơn, cũng may bọn họ chỉ mất chút sức lực cũng không phải ngất hoàn toàn không đi nổi mất bước.
Nếu không bạn nghĩ với sức lực của Uy Lan sao có thể vác một đống người được chứ.
Đám người Tề Lạc tuy có vài người đau đớn nên đã ngất đi thì một số người năng lực mạnh mẽ còn chống đỡ được nhưng họ vẫn không thể nói chuyện. Khuôn mặt của họ lúc này đen thui cứng đơ không thể mở miệng nói luôn. Chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với Uy Lan, may thay Uy Lan là người thông minh chỉ cần ánh mắt hắn liền có thể đoán được đối phương muốn gì.
Tuy không đoán đúng hoàn toàn nhưng cũng hiểu đôi chút đi, xong đó hắn mặt kệ nhóm người Tề Lạc này qua chăm sóc Tần Duệ của hắn, trước đó còn không quên đưa Tề Lạc nằm trên sô pha, vì dù sao Tề Lạc cũng là lão đại không chăm cũng được đi, ít nhất vẫn không thể để Tề Lạc chịu thiệt hơn người khác được đúng chứ.
Uy Lan vừa lúc đang chăm sóc cho Tần Duệ, tổ chức Thiên Hạ đã đuổi theo đến gần chỗ nhóm người Tề Lạc nhưng lại là qua hơn một đoạn chỗ bọn họ đang trốn, nhóm người Thiên Hạ dừng lại quan sát thấy nhiều giấu vết đường đi khác nhau trong lòng tính toán.
Cuối cùng nhóm người Thiên Hạ này quyết định chia thành nhiều nhóm đi tìm đám người Tề Lạc này.
Lại không hề biết bản thân họ đã đi qua nơi đám người Tề Lạc đang ở từ lâu, cứ thế không biết bao lâu bọn họ càng đuổi theo giấu vết thì càng cảm thấy sai sai, họ phát hiện giấu vết để ngày càng nhiều nhưng những giấu vết đó lại rất cũ.
Vừa nhìn là biết không thể mới đi qua được, một trong nhóm tổ chức Thiên Hạ phát hiện ra điều này liền hiểu ra.
A:“ Có khi nào bọn chúng không có rời đi mà dừng lại ở nơi nào đó rồi đúng không “.
Nghe đến đấy sắc mặt của nhóm người Thiên Hạ chả mấy tốt đẹp, cuối cùng bọn họ quyết định quay lại từng nơi xem xét. Chỉ là chưa để tổ chức Thiên Hạ này tìm ra đám người Tề Lạc thì trời đã bắt đầu tối dần, họ đành ôm hận bỏ qua việc tìm kiếm bắt đầu xây dựng nơi an toàn qua đêm.
Tuy căn cứ của họ là nơi an toàn nhưng không có nghĩa nhóm người Thiên Hạ này sau khi ra ngoài cũng an toàn được, nhóm người Thiên Hạ có chút không cam lòng nhưng không thể làm gì hơn, họ an ủi trong lòng có lẽ đám người Tề Lạc đó cũng chả thể rời đi được, dù sao ban đêm rất nguy hiểm.
Đợi đến khi trời sáng họ nhanh chóng tìm đám người Tề Lạc đó chắc cũng không sao, bởi họ cho là đám người Tề Lạc đó sẽ không rời đi nhanh được.
Nghĩ tới đây trong lòng nhóm người Thiên Hạ được an ủi đôi chút, bắt đầu thay phiên nhau căn gác nhưng họ nào biết đám người Tề Lạc ngay trong đêm đó đã rời đi luôn.
Bên trong nơi nhóm người Tề Lạc đang ở, thời gian lúc này vừa đủ để mọi người ở đây lấy lại được ít sức lực.
Lúc Tề Lạc chiến đấu vì chịu đau đớn nên không có nhớ thuốc Lưu Uyển đã đưa trước đó, đến lúc năng lực được khôi phục một chút anh mới nhớ ra nó, thế là liền chuẩn bị kêu Sâm Ngọc Lĩnh lấy ra. Chỉ là hiện giờ Sâm Ngọc Lĩnh đã bị thương nó đã bắt đầu vô vào trạng thái ngủ đông chưa thể tỉnh lại.
Uy Lan bên cạnh suy nghĩ nói với Tề Lạc thử dùng ý niệm lấy ra xem sao, vì Tề Lạc dù sao cũng là chủ nhân của nó, ít nhiều gì sẽ có khả năng này đi. Tề Lạc lời Uy Lan nó có chút giật mình nhanh chóng thử làm theo, vốn dĩ còn tưởng không thể ai ngờ Tề Lạc ý thức cứ thể vô được bên trong Sâm Ngọc Lĩnh thật.
Bên trong không gian của sâm Ngọc Lĩnh là một cạnh vật tuyệt đẹp, có cây cối, có đất, có bầu trời, nói chung nó giống như phiên bản khác một phần của trái đất, cảnh vật đẹp thiệt đó chỉ là thời gian này không thích hợp để Tề Lạc ngắm, thế là anh nhanh chóng tìm lấy thuốc Lưu Uyển đưa rồi mang nó ra trước.
Nhìn lọ thuốc trong tay Tề Lạc không chần chừ mở ra uống một hơn, thuốc bên trong cứ thế cho vào miệng Tề Lạc lập tức phát huy tác dụng ngay, một cảm giác mát lạnh mang lại trong người khiến anh cảm thấy thoải mái rất nhiều, sau một hồi Tề Lạc cuối cùng khôi phục được một nửa sức mạnh.
Nghĩ tới trải nghiệm vừa rồi Tề Lạc có chút cảm thán, thế là nhanh chóng lấy ra thêm mấy lọ thuốc rồi chia cho đám người Ưng Vệ, còn lại Tề Lạc cấp để lúc nào cần thiết thì dùng đến.
Số lượng thuốc Lưu Uyển cho cũng không phải quá nhiều chỉ có 20 lọ, mà đồng đội của họ lại nhiều như vậy Tề Lạc căn bản không thể dùng cho được.
Nên anh chỉ có thể dùng cho Ưng Vệ, Thích An, Tần Duệ, Hộ Hùng, Khang Kiện và Ngô Chi Tề trước thôi, mấy người còn lại để họ trở về căn cứ nghỉ ngơi là được.
Với với một mình Uy Lan người không có dị năng mà nói căn bản không thể đối phó được, vậy chả phải rất nguy hiểm sao.
Bên này sau khi dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ của mình Uy Lan mới đem nhóm người này vào trong xe. Uy Lan không chần chừ ném thẳng bọn họ vào chung một chỗ, duy chỉ có Tần Duệ là hắn để ở bên cạnh mình, rồi không chần chừ lái xe rời khỏi nơi này.
Bởi hắn biết tổ chức Thiên Hạ kia khi phát hiện ra vụ nổ này chắc chắn sẽ đến chỗ này. Nếu không phải Uy Lan thông minh tính toán trước mọi việc, chuẩn bị sẵn mọi thứ không thì có lẽ hắn không thể đưa được đám người Tề Lạc này rời đi được mất.
Phải nói có được người thông minh như Uy Lan đúng là điều may mắn mà, đến cả việc này Uy Lan cũng chuẩn bị sẵn thì những thứ khác Uy Lan giúp bọn họ đến nhường nào.
Đợi đến khi tổ chức Thiên Hạ đến nơi xảy ra vụ nổ đã không thấy bất kỳ bóng dáng ai, duy chỉ có một một lỗ hổng cực lớn xuất hiện ở đó và xung quanh đã đổ nát do vụ nổ tạo ra là còn. Tổ chức Thiên Hạ quan sát một hồi phát hiện có một số giấu vết để lại liền biết được người nơi này đã rời đi.
Họ nhanh chóng dùng dị năng của mình thăm dò nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, điều này làm cho tổ chức Thiên Hạ kinh ngạc. Cho dù những người đó có rời đi nhưng cũng không thể đi nhanh đến như vậy đúng chứ, phải biết năng lượng của tổ chức Thiên Hạ không kém cạnh chút nào.
Họ có thể cảm nhận được vật sống lẫn vậy chết trong phạm vi rất xa, cho nên tổ chức Thiên Hạ nghĩ rất có thể đám người đó có năng lực che giấu đi. Chứ không thể nào rời đi nhanh chóng như vậy.
Nghĩ rồi nhóm người Thiên Hạ này xác định giấu vết trước đó đám người Tề Lạc rời đi để lại liền đuổi theo sau. Vì họ biết rất có thể đám người này đã thành công lấy được Âm Tàn kia, nên họ phải nhanh chóng tìm ra được đám người Tề Lạc lấy Âm Tàn trở về, nếu không e rằng kế hoạch của cấp trên giao e là sẽ bị hủy mất và bọn họ sẽ phải chịu một cơn thịnh nộ kinh khủng mất.
Bên này Uy Lay đang trên đường lái đến nơi Tề Lạc đã chuẩn bị trước đó trong lòng cực kỳ căn thẳng. Không mất bao lâu hắn đến được nơi mở cửa không chần chừ lái vào đó, trước đó Uy Lan còn không quên tạo mất giấu vết để tổ chức Thiên Hạ đó không phát hiện ra.
Xong việc hắn mới quay lại rồi đóng cửa bắt đầu lôi từng người ra để họ ra ngoài sàn nhà. Sau khi lôi tất cả ra ngoài Uy Lan đã mệt đến thở không ra hơn, cũng may bọn họ chỉ mất chút sức lực cũng không phải ngất hoàn toàn không đi nổi mất bước.
Nếu không bạn nghĩ với sức lực của Uy Lan sao có thể vác một đống người được chứ.
Đám người Tề Lạc tuy có vài người đau đớn nên đã ngất đi thì một số người năng lực mạnh mẽ còn chống đỡ được nhưng họ vẫn không thể nói chuyện. Khuôn mặt của họ lúc này đen thui cứng đơ không thể mở miệng nói luôn. Chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với Uy Lan, may thay Uy Lan là người thông minh chỉ cần ánh mắt hắn liền có thể đoán được đối phương muốn gì.
Tuy không đoán đúng hoàn toàn nhưng cũng hiểu đôi chút đi, xong đó hắn mặt kệ nhóm người Tề Lạc này qua chăm sóc Tần Duệ của hắn, trước đó còn không quên đưa Tề Lạc nằm trên sô pha, vì dù sao Tề Lạc cũng là lão đại không chăm cũng được đi, ít nhất vẫn không thể để Tề Lạc chịu thiệt hơn người khác được đúng chứ.
Uy Lan vừa lúc đang chăm sóc cho Tần Duệ, tổ chức Thiên Hạ đã đuổi theo đến gần chỗ nhóm người Tề Lạc nhưng lại là qua hơn một đoạn chỗ bọn họ đang trốn, nhóm người Thiên Hạ dừng lại quan sát thấy nhiều giấu vết đường đi khác nhau trong lòng tính toán.
Cuối cùng nhóm người Thiên Hạ này quyết định chia thành nhiều nhóm đi tìm đám người Tề Lạc này.
Lại không hề biết bản thân họ đã đi qua nơi đám người Tề Lạc đang ở từ lâu, cứ thế không biết bao lâu bọn họ càng đuổi theo giấu vết thì càng cảm thấy sai sai, họ phát hiện giấu vết để ngày càng nhiều nhưng những giấu vết đó lại rất cũ.
Vừa nhìn là biết không thể mới đi qua được, một trong nhóm tổ chức Thiên Hạ phát hiện ra điều này liền hiểu ra.
A:“ Có khi nào bọn chúng không có rời đi mà dừng lại ở nơi nào đó rồi đúng không “.
Nghe đến đấy sắc mặt của nhóm người Thiên Hạ chả mấy tốt đẹp, cuối cùng bọn họ quyết định quay lại từng nơi xem xét. Chỉ là chưa để tổ chức Thiên Hạ này tìm ra đám người Tề Lạc thì trời đã bắt đầu tối dần, họ đành ôm hận bỏ qua việc tìm kiếm bắt đầu xây dựng nơi an toàn qua đêm.
Tuy căn cứ của họ là nơi an toàn nhưng không có nghĩa nhóm người Thiên Hạ này sau khi ra ngoài cũng an toàn được, nhóm người Thiên Hạ có chút không cam lòng nhưng không thể làm gì hơn, họ an ủi trong lòng có lẽ đám người Tề Lạc đó cũng chả thể rời đi được, dù sao ban đêm rất nguy hiểm.
Đợi đến khi trời sáng họ nhanh chóng tìm đám người Tề Lạc đó chắc cũng không sao, bởi họ cho là đám người Tề Lạc đó sẽ không rời đi nhanh được.
Nghĩ tới đây trong lòng nhóm người Thiên Hạ được an ủi đôi chút, bắt đầu thay phiên nhau căn gác nhưng họ nào biết đám người Tề Lạc ngay trong đêm đó đã rời đi luôn.
Bên trong nơi nhóm người Tề Lạc đang ở, thời gian lúc này vừa đủ để mọi người ở đây lấy lại được ít sức lực.
Lúc Tề Lạc chiến đấu vì chịu đau đớn nên không có nhớ thuốc Lưu Uyển đã đưa trước đó, đến lúc năng lực được khôi phục một chút anh mới nhớ ra nó, thế là liền chuẩn bị kêu Sâm Ngọc Lĩnh lấy ra. Chỉ là hiện giờ Sâm Ngọc Lĩnh đã bị thương nó đã bắt đầu vô vào trạng thái ngủ đông chưa thể tỉnh lại.
Uy Lan bên cạnh suy nghĩ nói với Tề Lạc thử dùng ý niệm lấy ra xem sao, vì Tề Lạc dù sao cũng là chủ nhân của nó, ít nhiều gì sẽ có khả năng này đi. Tề Lạc lời Uy Lan nó có chút giật mình nhanh chóng thử làm theo, vốn dĩ còn tưởng không thể ai ngờ Tề Lạc ý thức cứ thể vô được bên trong Sâm Ngọc Lĩnh thật.
Bên trong không gian của sâm Ngọc Lĩnh là một cạnh vật tuyệt đẹp, có cây cối, có đất, có bầu trời, nói chung nó giống như phiên bản khác một phần của trái đất, cảnh vật đẹp thiệt đó chỉ là thời gian này không thích hợp để Tề Lạc ngắm, thế là anh nhanh chóng tìm lấy thuốc Lưu Uyển đưa rồi mang nó ra trước.
Nhìn lọ thuốc trong tay Tề Lạc không chần chừ mở ra uống một hơn, thuốc bên trong cứ thế cho vào miệng Tề Lạc lập tức phát huy tác dụng ngay, một cảm giác mát lạnh mang lại trong người khiến anh cảm thấy thoải mái rất nhiều, sau một hồi Tề Lạc cuối cùng khôi phục được một nửa sức mạnh.
Nghĩ tới trải nghiệm vừa rồi Tề Lạc có chút cảm thán, thế là nhanh chóng lấy ra thêm mấy lọ thuốc rồi chia cho đám người Ưng Vệ, còn lại Tề Lạc cấp để lúc nào cần thiết thì dùng đến.
Số lượng thuốc Lưu Uyển cho cũng không phải quá nhiều chỉ có 20 lọ, mà đồng đội của họ lại nhiều như vậy Tề Lạc căn bản không thể dùng cho được.
Nên anh chỉ có thể dùng cho Ưng Vệ, Thích An, Tần Duệ, Hộ Hùng, Khang Kiện và Ngô Chi Tề trước thôi, mấy người còn lại để họ trở về căn cứ nghỉ ngơi là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.