Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 73
Lục Hải Trịnh
19/04/2024
Sau khi trở về căn cứ mọi người nghỉ ngơi, hồi phục sức lực xong bọn họ
liền tiếp tục là việc của mình, mà Hộ Hùng có vẻ vẫn không thể quên cái
thứ đồ kia, nhanh chóng muốn Uy Lan lấy ra thứ đồ đó cho mình coi thử,
cả đám thấy Hộ Hùng như thế lắc đầu thở dài nhưng vẫn có chút tò mò qua
xem thử.
Ai ngờ vừa mở ra cả đám nhìn hình vẽ nét chữ, ký tự họ chưa từng thấy bao giờ, khiến họ chả hiểu nổi đầu óc choáng váng không thôi, nhìn đi nhìn lại vẫn không biết ý nghĩa tác dụng của nó, ngay cả Hộ Hùng vẫn hơn cố chấp muốn học thử để Uy Lan giải thích, ai ngờ chưa được bao lâu đã bỏ cuộc rồi.
Phải nói cái lá bùa ký tự này quá khó vẽ còn khó hiểu, đã không biết ý nghĩa của nó thì thôi ngay cả lúc bọn họ muốn vẽ thử toàn vẽ sai, bởi chỉ cần sai một ly đi thôi là hỏng luôn, cả đám người lúc này mới nhìn nhau thở dài, biết được hóa ra đây là lý do Uy Lan không lo lắng chút nào mà lấy ra cho họ xem à.
Xong đó lại chợt nhìn Uy Lan cảm thán không ngờ Uy Lan có thể học được thứ này, quả nhiên thiên tài đúng là thiên tài, kẻ bình thường như bọn họ căn bản không xứng chức được mà.
Thật ra mọi người đã hiểu lầm Uy Lan sớm đã biết trước nhưng vẫn mong muốn bọn họ có thể học được là thật. Qua nhiều thời gian nghiên cứu Uy Lan mới biết ý nghĩa của nó và tác dụng là gì, này còn không phải nhờ một phần Uy Lan từng đọc tiểu thuyết sao, cho nên vẫn biết hình vẽ tác dụng nó là gì, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ cực kỳ nhỏ thôi.
Uy Lan phải nghiên cứu mãi mới thành công vẽ được ra 2 lá bùa, lá bùa đầu tiên cũng chính là tác dụng về che giấu hơn thở, có giúp bọn họ che giấu không bị phát hiện ra, nên lúc đó Uy Lan dùng nó mới không khiến tổ chức Thiên Hạ phát hiện ra.
Thật ra lúc đầu Uy Lan vốn tính không có học vẽ là bùa này trước, chả qua sau một hồi thời gian nghiên cứu, hắn phát hiện mấy thứ khác quá khó vẽ mà lá bùa che giấu hơn thở này, có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều vì kí tự của nó ít hơn nhiều với lá bùa khác.
Cũng vì thế Uy Lan mới học vẽ lá bùa này trước, không ngờ tới nhờ vậy lúc đó khi sử dụng luôn đã giúp đỡ đám người Tề Lạc bọn họ trong thời điểm khó khăn nhất.
Đúng rồi vì quyển sách Uy Lan học hoàn toàn khác nhau với thứ Lưu Uyển học, cho nên hắn chỉ có thể học niệm chú, câu chú này do Lưu Uyển dạy chứ nếu không Uy Lan cũng không biết đọc như thế nào.
Thật ra khi học nền tảng này nó có rất nhiều cách làm khác nhau, nó hoàn toàn không giống nhau được, thứ Uy Lan học là nền tảng chính quy thường gặp, chỉ khi niệm chú mới có thể sử dụng.
Còn lá bùa Lưu Uyển làm đã được cậu chính tay mình tự sáng tạo thay đổi nên và tất nhiên nó sẽ khác biệt với lá bùa bình tĩnh ở chỗ, không cần niệm chú vẫn có thể làm được, chỉ cần đem đốt là xong. Lá bùa này sẽ tự động hiểu ý niệm bạn muốn tấn công cái gì, sau đó nó sẽ trực tiếp tấn công cái thứ đó.
Tác dụng của nó phải nói rất chi là kinh khủng vì bình thường nếu không niệm chú thì dù ngươi có thành tạo đến mấy đi, chỉ có chính bản thân ngươi tạo ra mới có thể sử dụng được, còn người khác thì hoàn hoàn toàn không thể sử dụng được, vậy mà lá bùa của Lưu Uyển vẽ ra không những không cần niệm chú, người khác còn có thể sử dụng được theo, cho nên phải nói lá bùa này của Lưu Uyển khủng khiếp đến mức độ nào.
Nhưng có lẽ bạn không biết nguyên do chính Lưu Uyển tạo lá bùa này là, vì cậu lười không muốn mất thời gian, thử nghĩ với tích cách và cách sống của Lưu Uyển xem, cái gì ngắn gọn đơn giản nhất tất nhiên sẽ được cậu lựa chọn rồi.
Tuy vẽ lá bùa hơn mất thời gian nhưng Lưu Uyển vẫn sẵn sàng bỏ ra, để sau này không cần khi sử dụng phải tốn thêm nhiều giây, cứ tính toán khi lá bùa sử dụng mất ít ra cũng phải mấy giây đi.
Nếu trong trường hợp nguy hiểm thì mấy giây thôi, có khi chưa đợi được đã khiến bản thân chết ngay lúc nào không biết, hơn hết nếu cứ cộng lại như thế chả phải mất thêm nhiều thời gian rồi đấy thôi đúng không.
Suy nghĩ này của Lưu Uyển rất chi là hợp lý chứ còn gì nữa, không sai vào đâu được, cho nên mới có chuyện lá bùa phải tiêu tốn mất 1 phút mới có thể hoạt động, Lưu Uyển cho rằng nó hỏng đó.
.....
Cuối cùng vì không cách nào đọc và hiểu nổi quyển sách này, đám người Tề Lạc nhanh chóng từ bỏ không muốn xem nữa, vì vừa xem thôi đã cảm thấy rối não cực kỳ rồi, bọn họ vẫn nên làm chuyện khác thì hơn.
Cả đám người cứ thế bỏ qua nó bắt đầu làm việc tiếp mà bên tổ chức Thiên Hạ lúc này, trời vừa tờ mờ sáng quái vật biến mất họ liền đứng dậy đi tìm đám người Tề Lạc. Khoảng 1 tiếng sau bọn vẫn không có phát hiện ra điều gì trong lòng bắt đầu hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng đi tìm tiếp. Cuối cùng sau 3 tiếng đồng mọi ngõ ngách nào cũng không tìm thấy, tổ chức Thiên Hạ mới biết được có thể bọn chúng đã rời đi từ lâu.
Nghĩ tới đây bầu không khí nhóm người Thiên Hạ trở nên u ám, vậy chả phải bọn họ phí hết tâm sức tìm kiếm rồi sao, hơn nữa còn không có lấy được vật Âm Tàn kia, nếu để cấp trên biết được trách bọn họ sẽ không xong mất.
Trong lòng nhóm người Thiên Hạ vừa tức vừa giận nhưng hiện giờ không thể làm gì, cũng không biết đi đâu tìm nhóm người đó, bởi họ không biết nhóm người kia là ai. Đã thế ngăn cả giấu vết cũng không xác định được thì làm sao tìm được đây.
Sau một hồi đắng đó nhóm người Thiên Hạ quyết định quay trở lại căn cứ của mình nói cho cấp trên sử lý, nếu không dù bọn họ có ở đây thêm vài ngày chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
Trong căn cứ Thiên Hạ Phi Mộ cầm ly rượu trên tay vừa uống vừa nhìn đám người báo cáo chuyện Âm Tàn bị mấy người kia lấy mất, trong lòng hắn liền cười lạnh. Hắn cầm chiếc ly rót ném thẳng về phía một trong đám người đó quát.
Phi Mộ:" Vô dụng ".
Động tác của hắn ta quá nhanh tuy lực sát thương không cao nhưng với sức mạnh của Phi Mộ, một trong đám người bị đánh trúng kia, trên người liền bắt đầu xuất hiện một vết thương lớn, chảy máu không ngừng, tên đó cứ thế hoảng sợ mà ngấc đi luôn.
Cả đám thấy thế nhìn người nằm trên đất run rẩy không dám nói gì, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Cuối cùng Phi Mộ nghĩ tới gì đó:" Chắc chắn là tên đó chỉ có thể là đám người đó thôi ". nói rồi lại tự cười lên một cách điên cuồng trông cực kỳ dữ tợn.
Cả đám bị nụ cười của Phi Mộ làm cho sởn cả gai ốc trong lòng thầm niệm.
Phi Mộ nhìn phản ứng của họ hừ lạnh một tiếng:" Đi kêu tổ số 3, 4, 6 về đây, nếu tên đó đã muốn đối đầu với ta thì cũng phải để cho bọn chúng nếm thử mùi lợi hại này của ta chứ ".
Ai ngờ vừa mở ra cả đám nhìn hình vẽ nét chữ, ký tự họ chưa từng thấy bao giờ, khiến họ chả hiểu nổi đầu óc choáng váng không thôi, nhìn đi nhìn lại vẫn không biết ý nghĩa tác dụng của nó, ngay cả Hộ Hùng vẫn hơn cố chấp muốn học thử để Uy Lan giải thích, ai ngờ chưa được bao lâu đã bỏ cuộc rồi.
Phải nói cái lá bùa ký tự này quá khó vẽ còn khó hiểu, đã không biết ý nghĩa của nó thì thôi ngay cả lúc bọn họ muốn vẽ thử toàn vẽ sai, bởi chỉ cần sai một ly đi thôi là hỏng luôn, cả đám người lúc này mới nhìn nhau thở dài, biết được hóa ra đây là lý do Uy Lan không lo lắng chút nào mà lấy ra cho họ xem à.
Xong đó lại chợt nhìn Uy Lan cảm thán không ngờ Uy Lan có thể học được thứ này, quả nhiên thiên tài đúng là thiên tài, kẻ bình thường như bọn họ căn bản không xứng chức được mà.
Thật ra mọi người đã hiểu lầm Uy Lan sớm đã biết trước nhưng vẫn mong muốn bọn họ có thể học được là thật. Qua nhiều thời gian nghiên cứu Uy Lan mới biết ý nghĩa của nó và tác dụng là gì, này còn không phải nhờ một phần Uy Lan từng đọc tiểu thuyết sao, cho nên vẫn biết hình vẽ tác dụng nó là gì, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ cực kỳ nhỏ thôi.
Uy Lan phải nghiên cứu mãi mới thành công vẽ được ra 2 lá bùa, lá bùa đầu tiên cũng chính là tác dụng về che giấu hơn thở, có giúp bọn họ che giấu không bị phát hiện ra, nên lúc đó Uy Lan dùng nó mới không khiến tổ chức Thiên Hạ phát hiện ra.
Thật ra lúc đầu Uy Lan vốn tính không có học vẽ là bùa này trước, chả qua sau một hồi thời gian nghiên cứu, hắn phát hiện mấy thứ khác quá khó vẽ mà lá bùa che giấu hơn thở này, có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều vì kí tự của nó ít hơn nhiều với lá bùa khác.
Cũng vì thế Uy Lan mới học vẽ lá bùa này trước, không ngờ tới nhờ vậy lúc đó khi sử dụng luôn đã giúp đỡ đám người Tề Lạc bọn họ trong thời điểm khó khăn nhất.
Đúng rồi vì quyển sách Uy Lan học hoàn toàn khác nhau với thứ Lưu Uyển học, cho nên hắn chỉ có thể học niệm chú, câu chú này do Lưu Uyển dạy chứ nếu không Uy Lan cũng không biết đọc như thế nào.
Thật ra khi học nền tảng này nó có rất nhiều cách làm khác nhau, nó hoàn toàn không giống nhau được, thứ Uy Lan học là nền tảng chính quy thường gặp, chỉ khi niệm chú mới có thể sử dụng.
Còn lá bùa Lưu Uyển làm đã được cậu chính tay mình tự sáng tạo thay đổi nên và tất nhiên nó sẽ khác biệt với lá bùa bình tĩnh ở chỗ, không cần niệm chú vẫn có thể làm được, chỉ cần đem đốt là xong. Lá bùa này sẽ tự động hiểu ý niệm bạn muốn tấn công cái gì, sau đó nó sẽ trực tiếp tấn công cái thứ đó.
Tác dụng của nó phải nói rất chi là kinh khủng vì bình thường nếu không niệm chú thì dù ngươi có thành tạo đến mấy đi, chỉ có chính bản thân ngươi tạo ra mới có thể sử dụng được, còn người khác thì hoàn hoàn toàn không thể sử dụng được, vậy mà lá bùa của Lưu Uyển vẽ ra không những không cần niệm chú, người khác còn có thể sử dụng được theo, cho nên phải nói lá bùa này của Lưu Uyển khủng khiếp đến mức độ nào.
Nhưng có lẽ bạn không biết nguyên do chính Lưu Uyển tạo lá bùa này là, vì cậu lười không muốn mất thời gian, thử nghĩ với tích cách và cách sống của Lưu Uyển xem, cái gì ngắn gọn đơn giản nhất tất nhiên sẽ được cậu lựa chọn rồi.
Tuy vẽ lá bùa hơn mất thời gian nhưng Lưu Uyển vẫn sẵn sàng bỏ ra, để sau này không cần khi sử dụng phải tốn thêm nhiều giây, cứ tính toán khi lá bùa sử dụng mất ít ra cũng phải mấy giây đi.
Nếu trong trường hợp nguy hiểm thì mấy giây thôi, có khi chưa đợi được đã khiến bản thân chết ngay lúc nào không biết, hơn hết nếu cứ cộng lại như thế chả phải mất thêm nhiều thời gian rồi đấy thôi đúng không.
Suy nghĩ này của Lưu Uyển rất chi là hợp lý chứ còn gì nữa, không sai vào đâu được, cho nên mới có chuyện lá bùa phải tiêu tốn mất 1 phút mới có thể hoạt động, Lưu Uyển cho rằng nó hỏng đó.
.....
Cuối cùng vì không cách nào đọc và hiểu nổi quyển sách này, đám người Tề Lạc nhanh chóng từ bỏ không muốn xem nữa, vì vừa xem thôi đã cảm thấy rối não cực kỳ rồi, bọn họ vẫn nên làm chuyện khác thì hơn.
Cả đám người cứ thế bỏ qua nó bắt đầu làm việc tiếp mà bên tổ chức Thiên Hạ lúc này, trời vừa tờ mờ sáng quái vật biến mất họ liền đứng dậy đi tìm đám người Tề Lạc. Khoảng 1 tiếng sau bọn vẫn không có phát hiện ra điều gì trong lòng bắt đầu hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng đi tìm tiếp. Cuối cùng sau 3 tiếng đồng mọi ngõ ngách nào cũng không tìm thấy, tổ chức Thiên Hạ mới biết được có thể bọn chúng đã rời đi từ lâu.
Nghĩ tới đây bầu không khí nhóm người Thiên Hạ trở nên u ám, vậy chả phải bọn họ phí hết tâm sức tìm kiếm rồi sao, hơn nữa còn không có lấy được vật Âm Tàn kia, nếu để cấp trên biết được trách bọn họ sẽ không xong mất.
Trong lòng nhóm người Thiên Hạ vừa tức vừa giận nhưng hiện giờ không thể làm gì, cũng không biết đi đâu tìm nhóm người đó, bởi họ không biết nhóm người kia là ai. Đã thế ngăn cả giấu vết cũng không xác định được thì làm sao tìm được đây.
Sau một hồi đắng đó nhóm người Thiên Hạ quyết định quay trở lại căn cứ của mình nói cho cấp trên sử lý, nếu không dù bọn họ có ở đây thêm vài ngày chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
Trong căn cứ Thiên Hạ Phi Mộ cầm ly rượu trên tay vừa uống vừa nhìn đám người báo cáo chuyện Âm Tàn bị mấy người kia lấy mất, trong lòng hắn liền cười lạnh. Hắn cầm chiếc ly rót ném thẳng về phía một trong đám người đó quát.
Phi Mộ:" Vô dụng ".
Động tác của hắn ta quá nhanh tuy lực sát thương không cao nhưng với sức mạnh của Phi Mộ, một trong đám người bị đánh trúng kia, trên người liền bắt đầu xuất hiện một vết thương lớn, chảy máu không ngừng, tên đó cứ thế hoảng sợ mà ngấc đi luôn.
Cả đám thấy thế nhìn người nằm trên đất run rẩy không dám nói gì, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Cuối cùng Phi Mộ nghĩ tới gì đó:" Chắc chắn là tên đó chỉ có thể là đám người đó thôi ". nói rồi lại tự cười lên một cách điên cuồng trông cực kỳ dữ tợn.
Cả đám bị nụ cười của Phi Mộ làm cho sởn cả gai ốc trong lòng thầm niệm.
Phi Mộ nhìn phản ứng của họ hừ lạnh một tiếng:" Đi kêu tổ số 3, 4, 6 về đây, nếu tên đó đã muốn đối đầu với ta thì cũng phải để cho bọn chúng nếm thử mùi lợi hại này của ta chứ ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.