Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao?
Chương 16
Đại Mộng Đương Giác
07/08/2023
Trình Lực rất thích Đỗ Chi Vi, nam sinh trong khối đều biết, một ngày
hắn phải tới tìm Đỗ Chi Vi 800 lần. Không chỉ lúc đi học mà ngay cả khi
tan học, đều có thể thấy hắn đang sốt ruột ngó nghiêng ở cửa lớp bên
cạnh.
Chính vì thế mà Lư Thiến ngầm phỉ nhổ hắn rất nhiều lần, người này cmn cứ thấy sắc đẹp là sáng mắt, cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn xem Đỗ Chi Vi người ta là ai, cũng dám đánh chủ ý trên người cô ấy.
***
Thời tiết chuyển mùa hơi lạnh, trường học tổ chức một buổi đi chơi thu.
Sáng sớm, Đường Miên Miên đã rời giường, sau đó bắt đầu soạn đồ dựa theo danh sách Lư Thiến đưa, cất từng món vào trong cặp.
Ở dưới lầu, mẹ Nguyễn Doanh đang cầm một ly sữa bò, bà vừa uống vừa vội vàng dặn dò:
"Doanh Doanh, mẹ sắp muộn làm rồi, con nhớ kiểm tra đồ cẩn thận, chú ý an toàn!"
Đường Miên Miên dạ một tiếng, chào tạm biệt bà.
Mẹ Nguyễn Doanh đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh, Đường Miên Miên nhìn căn nhà trống vắng, cô hơi đăm chiêu.
Trước kia khi bị các loại yêu quái đuổi theo, cô thường trốn vào một góc, mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, cho đến khi đến thế giới này, cô cảm thấy chính mình cũng đang dần thay đổi. Hiện tại, Đường Miên Miên lại không thích bầu không khí quá mức yên ắng này.
Tại trường học lúc này đã có hai lớp xếp hàng tập trung, Lư Thiến đang đứng trong đội ngũ, thấy Đường Miên Miên vừa đến, bèn vẫy tay gọi:
"Nguyễn Doanh! Nguyễn Doanh bên này!"
Đường Miên Miên vội chạy tới, Lư Thiến cười nói: "Không cần sốt ruột, đám nam sinh lớp chúng ta còn chưa tới kìa, thầy đã gọi mấy lần rồi....."
Đường Miên Miên nghe vậy cũng nhón chân nhìn quanh xem thử, rất nhanh cô phát hiện Kỳ Phong cũng chưa thấy đâu.
Đường Miên Miên quay đầu nhìn về phía cổng trường, bộ dạng ngó nghiêng trông rất giống gà mẹ tìm đàn con.
Lư Thiến thấy vậy thì cười chế nhạo, đụng vào bả vai trêu chọc:
"Cậu chờ ai thế?"
Đường Miên Miên nói: "Chờ Kỳ Phong."
Lư Thiến tấm tắc: "Thật là không ngờ được."
Đường Miên Miên hoang mang chớp đôi mắt nhìn lại.
Lư Thiến lại than thở một hồi, lần này có chút bất mãn: "Lúc này cậu còn giả ngu với tớ à, nói, có phải hai người đang yêu đương đúng không?"
Đường Miên Miên vội vàng đáp: "Không có!"
Lư Thiến nhíu mày: "Cậu học cái gì không học, lại đi học nói dối thế hả? Thật sự cho rằng mắt tớ mù sao? Vậy cái vết đỏ trên cổ là thế nào, cậu nói thật cho tớ nghe?"
Đường Miên Miên theo bản năng giơ tay lên che cổ: "Đó là, đó là....."
"Muỗi cắn?" Lư Thiến bổ sung, hừ một tiếng: "Còn nguyên nhân nào khác không?"
Đường Miên Miên tuy rằng không biết "Muỗi cắn" là thế nào, nhưng nghe giọng điệu Lư Thiến cũng biết đây không phải vấn đề dễ nói chuyện, vì thế chỉ có thể phồng má trầm mặc phản đối.
Lư Thiến nhìn bộ dạng cô, không khỏi thở dài: "Được rồi, tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu thích Kỳ Phong không?"
Đường Miên Miên chớp chớp mắt, cô không trả lời ngay, từ góc độ nào đó mà nói, cô là nhân chứng cho một đoạn "Tình yêu" của Lư Thiến, vì vậy cô cũng biết "thích" và "yêu" có bao nhiêu trân quý, nên không thể nói một cách qua loa được.
Nhưng nếu nói "thích", Đường Miên Miên cũng có chút ấn tượng.
Thích, nếu như trải qua khổ sở sẽ đắng chát như trái khổ qua (là quả mướp đắng đó quý dị), còn nếu ngọt, sẽ giống như chìm trong đường mật.
Nhưng mà cô thích Kỳ Phong sao?
Cô vốn dĩ nghĩ rằng bản thân sẽ nhanh chóng phủi bỏ suy nghĩ này, nhưng hiện tại lại có chút hoảng hốt.
Đang lúc còn sững sờ, Lư Thiến kéo cô một cái rồi đem miếng băng dán cá nhấn ấn vào tay cô: "Được rồi, trước hết đừng nghĩ nữa, mau xử lý dấu vết trên cổ cậu trước đi. Lần trước đưa mà cậu còn không biết che lại à, bị bao nhiêu người thấy được....."
Đường Miên Miên lấy lại tinh thần, cô mới vỡ lẽ băng dán cá nhân dùng vào việc gì.
Vừa định giải thích thì một bóng hình đã tiến đến chắn trước mặt.
Đường Miên Miên ngẩng đầu: "Kỳ Phong?"
Hôm nay Kỳ Phong ăn mặc cực bình thường, quần jean, chân dài eo nhỏ, chỉ đứng một chỗ cũng khiến cho mọi người không khỏi cảm khái.
Hắn nói: "Tập hợp, đi thôi."
Đường Miên Miên ngơ ngác đi theo, cô nhìn chằm chằm vòng eo lắc lư phía trước, không biết sao lại nhớ tới câu hỏi kia của Lư Thiến, sau đó càng nghĩ càng hoảng hốt.
Lần này đi chơi thu tổng cộng có ba khối đi trước, mấy trăm học sinh ngồi trên xe buýt. Đường Miên Miên bị Lư Thiến lôi kéo ngồi vào bên trong, nhưng Lư Thiến cũng không ngồi bên cạnh, ngược lại kéo Kỳ Phong lại: "Cậu ngồi ở đây."
Đường Miên Miên: "?"
Kỳ Phong gật đầu cảm ơn, rất tự nhiên ngồi xuống.
Lư Thiến nháy mắt với Đường Miên Miên ra hiệu:"Cậu không cần cảm ơn.", sau đó cười đen tối rời đi.
Đường Miên Miên lại cảm thấy bồn chồn cứ nhấp nhổm không yên.
Kỳ Phong không nhúc nhích, yên lặng tựa đầu vào ghế giống như đang nghỉ ngơi.
Đường Miên Miên ảo não xoa xoa cánh tay.
Trên chiếc xe đầu tiên, chủ nhiệm lớp đang kiểm kê nhân số, phát hiện nhân số không khớp, mày liễu lập tức dựng ngược:
"Trình Lực đâu!? Sao tôi không nhìn thấy?"
Có người ở dưới đáp: "Cô ơi, cậu ta đi xe cùng lớp bên cạnh rồi."
Vừa dứt lời, trên xe tức khắc vang lên một trận cười lớn. Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Trình Lực lại đến lớp bên cạnh tìm Đỗ Chi Vi.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày. Cô vội xuống xe, đi xuống phía dưới tìm Trình Lực.
Chỉ chốc lát lại thấy chủ nhiệm lớp trở về, từ sắc mặt có thể đoán, có lẽ là lôi người về không được.
"Đi thôi! Đi thôi! Mặc kệ tên nhóc đó!"
Xe khách lắc lư khởi động, đầu Đường Miên Miên lảo đảo đụng vào vai Kỳ Phong.
Hai tay vốn đặt trên đầu gối của Kỳ Phong hơi co lại.
"Thời gian đi rất dài, ngủ đi."
Hắn vừa nói vậy, Đường Miên Miên chớp mắt, cũng cảm giác hơi thấm mệt, cô dựa đầu vào cửa sổ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, mới vừa nhắm mắt lại đã tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc đang mơ màng, cổ có chút cảm giác khác lạ, đuôi lông mày Đường Miên Miên giật giật, nhưng mắt vẫn nhắm kín.
Xe chạy một đường vững vàng, lúc Đường Miên Miên tỉnh lại, xe đã ở dưới chân núi.
Lần này tổ chức đi chơi thu chỉ là hoạt động leo núi. Thành phố A không lớn nhưng núi Nam Sơn lại là địa phương thích hợp để du ngoạn, động thực vật trên núi cũng không ít.
Đường Miên Miên xoa xoa đôi mắt, cảm giác cổ có chút không thích hợp.
Cô giơ tay sờ thử, phát hiện có một khối băng dán cá nhân.
Đường Miên Miên sửng sốt, tìm lại trong túi áo, miếng băng dán Lư Thiến cho đã biến mất.
Giống như ý thức được cái gì,
cô trầm mặc một hồi.
Đúng lúc này, giọng Kỳ Phong truyền tới: "Tới rồi."
Nói xong, hắn đứng lên, chân dài bước xuống xe.
Đường Miên Miên lại trộm sờ soạng vết dán trên cổ, cảm giác đầu ngón tay đều nóng lên.
Sau khi xuống xe, Lư Thiến thấy tinh thần cứ Đường Miên Miên hoảng hốt, liền quan tâm: "Làm sao vậy?"
Đường Miên Miên giật mình, lắc đầu không nói gì.
Nhưng cô không cử động còn đỡ, vừa lắc đầu lại khiến Lư Thiến chú ý lên cổ.
Lư Thiến nhìn thoáng qua: "Dán che không tồi, sau này cậu nhớ chú ý một chút. Sao lại... kịch liệt thế chứ, khụ khụ, nên kiềm chế."
Đường Miên Miên thanh tỉnh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói, cô không khỏi nhăn mặt lại.
Đi đằng trước, Kỳ Phong hơi quay đầu, lông mi dài bị gió thổi đến rung động, như cánh bướm bị chấn kinh. Hắn nhìn thoáng qua Đường Miên Miên, lặng lẽ xoa xoa ngón tay.
Ở phía trước, chủ nhiệm lớp giơ loa lớn thông báo:
"Đều xuống xe hết, xếp hàng nhanh lên! Nữ sinh đứng trước, nam sinh đứng sau!"
Nói xong, cô giáo lại cắn răng hỏi: "Trình Lực đâu? Trình Lực đã trở lại chưa?"
Một lúc lâu không ai trả lời.
Chủ nhiệm lớp tức giận dậm chân: "Trình Lực! Em còn không mau cút về đây cho tôi!"
Vừa dứt lời, một thanh âm xa xa truyền đến:
"Thưa cô—— cô ơi—— em đến rồi!"
Nói xong, một thân ảnh từ lớp bên cạnh đang vội vã chạy về.
Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ sợ chậm trễ thời gian, vì thế hung tợn nói: "Em đợi đấy, lúc trở về xem tôi thu thập em thế nào!"
Trình Lực cười hì hì không thèm để ý. Hắn cắm mặt chạy vào đội ngũ, đứng bên cạnh Kỳ Phong.
Có người chế nhạo hỏi:
"Trình Lực, lại đi tìm Đỗ Chi Vi à?"
Trình Lực đắc ý nhấc lông mày: "Còn có thể vì cái gì...... Lại nói, các cậu cũng thích người ta mà không dám nói còn ở đây chê cười tôi?".
Các nam sinh lại hi hi ha ha trêu ghẹo.
Lỗ tai Đường Miên Miên rất thính, như radar, đột nhiên bắt được câu quan trọng "Đỗ Chi Vi". Cô vừa quay đầu, lại phát hiện ánh mặt Kỳ Phong.
Kỳ Phong đang cầm sữa bò uống, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Vừa thấy cô nhìn lại, đuôi mắt hơi nhấc lên, hàng mi dài lại phủ xuống run run, tạo thành độ cong hoàn mỹ.
Hai người cách nhau một đám người, tầm mắt lại gắt gao nóng bỏng truy tìm đối phương.
Hôm nay ánh mặt trời rõ ràng không quá nóng, nhưng Đường Miên Miên lại cảm thấy mình sắp bị nướng cháy.
Lư Thiến gõ cô một cái: "Chú ý nhìn đường, phát ngốc cái gì!"
Đường Miên Miên thất tha thất thểu quay đầu lại: "Đúng vậy, đi, đi đường."
Lư Thiến nhéo mặt cô: " Sao lại nói lắp rồi?".
Đường núi không dễ đi như Đường Miên Miên tưởng, cô đi một đoạn đã thấy mồ hôi ướt đẫm.
Đường Miên Miên kiên quyết không cho Lư Thiến đỡ, hai tay nắm quai cặp, nghiêm túc như chiến sĩ cõng bao cát.
Lư Thiến vừa tò mò vừa buồn cười:
"Bộ dạng nghiêm túc này của cậu có thể thu lại một chút không, lúc này còn thể hiện cái gì?"
Đường Miên Miên nói: "Tớ không thể hiện, tớ đang leo núi."
Lư Thiến trợn mắt, chỉ vào tốp năm tốp ba học sinh, nói:
"Ở đây chỉ có cậu nghiêm túc leo núi thôi, không nhìn mọi người đều trộm đi nghỉ ngơi sao. Tớ thấy bọn họ là vội đi tìm người thương thì có."
Đường Miên Miên quay đầu, thấy số người trong lớp xác thật thiếu hơn một nửa, Trình Lực thì không cần phải nói, không có thanh âm ồn ào của hắn thì biết hắn đã sớm chạy qua cùng lớp bên cạnh.
Cô híp mắt quan sát, phát hiện một thân hình đang nhanh chóng qua đây.
Người nọ bước đi vững vàng, không chút tạm dừng, mắt Đường Miên Miên thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn ngày càng gần.
"Kỳ Phong?"
Kỳ Phong cất bước đi tới, thân ảnh cao lớn chặn ánh mặt trời.
Hắn duỗi tay ra, đem balo của Đường Miên Miên tùy ý khoác lên vai.
"Đi thôi."
Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn về phía Lư Thiến.
Lư Thiến đi đằng trước, chỉ chỉ gương mặt, sau đó làm cái mặt quỷ, hàm ý "Ngượng ngùng".
Tới đỉnh núi, giáo viên để học sinh tự do hoạt động, nửa giờ sau tập hợp.
Đường Miên Miên cùng Lư Thiến vừa ngồi xuống không bao lâu, đã nghe được một tiếng thét chói tai.
Thanh âm kia rất vang, lại không khó nghe.
Cô giật mình chấn động, quay đầu nhìn lại.
Lớp bên cạnh có người hô: "Thưa thầy, bạn Đỗ Chi Vi té ngã! Bị thương rồi!"
Đường Miên Miên hơi hé miệng, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Phong.
Chính vì thế mà Lư Thiến ngầm phỉ nhổ hắn rất nhiều lần, người này cmn cứ thấy sắc đẹp là sáng mắt, cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn xem Đỗ Chi Vi người ta là ai, cũng dám đánh chủ ý trên người cô ấy.
***
Thời tiết chuyển mùa hơi lạnh, trường học tổ chức một buổi đi chơi thu.
Sáng sớm, Đường Miên Miên đã rời giường, sau đó bắt đầu soạn đồ dựa theo danh sách Lư Thiến đưa, cất từng món vào trong cặp.
Ở dưới lầu, mẹ Nguyễn Doanh đang cầm một ly sữa bò, bà vừa uống vừa vội vàng dặn dò:
"Doanh Doanh, mẹ sắp muộn làm rồi, con nhớ kiểm tra đồ cẩn thận, chú ý an toàn!"
Đường Miên Miên dạ một tiếng, chào tạm biệt bà.
Mẹ Nguyễn Doanh đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh, Đường Miên Miên nhìn căn nhà trống vắng, cô hơi đăm chiêu.
Trước kia khi bị các loại yêu quái đuổi theo, cô thường trốn vào một góc, mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, cho đến khi đến thế giới này, cô cảm thấy chính mình cũng đang dần thay đổi. Hiện tại, Đường Miên Miên lại không thích bầu không khí quá mức yên ắng này.
Tại trường học lúc này đã có hai lớp xếp hàng tập trung, Lư Thiến đang đứng trong đội ngũ, thấy Đường Miên Miên vừa đến, bèn vẫy tay gọi:
"Nguyễn Doanh! Nguyễn Doanh bên này!"
Đường Miên Miên vội chạy tới, Lư Thiến cười nói: "Không cần sốt ruột, đám nam sinh lớp chúng ta còn chưa tới kìa, thầy đã gọi mấy lần rồi....."
Đường Miên Miên nghe vậy cũng nhón chân nhìn quanh xem thử, rất nhanh cô phát hiện Kỳ Phong cũng chưa thấy đâu.
Đường Miên Miên quay đầu nhìn về phía cổng trường, bộ dạng ngó nghiêng trông rất giống gà mẹ tìm đàn con.
Lư Thiến thấy vậy thì cười chế nhạo, đụng vào bả vai trêu chọc:
"Cậu chờ ai thế?"
Đường Miên Miên nói: "Chờ Kỳ Phong."
Lư Thiến tấm tắc: "Thật là không ngờ được."
Đường Miên Miên hoang mang chớp đôi mắt nhìn lại.
Lư Thiến lại than thở một hồi, lần này có chút bất mãn: "Lúc này cậu còn giả ngu với tớ à, nói, có phải hai người đang yêu đương đúng không?"
Đường Miên Miên vội vàng đáp: "Không có!"
Lư Thiến nhíu mày: "Cậu học cái gì không học, lại đi học nói dối thế hả? Thật sự cho rằng mắt tớ mù sao? Vậy cái vết đỏ trên cổ là thế nào, cậu nói thật cho tớ nghe?"
Đường Miên Miên theo bản năng giơ tay lên che cổ: "Đó là, đó là....."
"Muỗi cắn?" Lư Thiến bổ sung, hừ một tiếng: "Còn nguyên nhân nào khác không?"
Đường Miên Miên tuy rằng không biết "Muỗi cắn" là thế nào, nhưng nghe giọng điệu Lư Thiến cũng biết đây không phải vấn đề dễ nói chuyện, vì thế chỉ có thể phồng má trầm mặc phản đối.
Lư Thiến nhìn bộ dạng cô, không khỏi thở dài: "Được rồi, tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu thích Kỳ Phong không?"
Đường Miên Miên chớp chớp mắt, cô không trả lời ngay, từ góc độ nào đó mà nói, cô là nhân chứng cho một đoạn "Tình yêu" của Lư Thiến, vì vậy cô cũng biết "thích" và "yêu" có bao nhiêu trân quý, nên không thể nói một cách qua loa được.
Nhưng nếu nói "thích", Đường Miên Miên cũng có chút ấn tượng.
Thích, nếu như trải qua khổ sở sẽ đắng chát như trái khổ qua (là quả mướp đắng đó quý dị), còn nếu ngọt, sẽ giống như chìm trong đường mật.
Nhưng mà cô thích Kỳ Phong sao?
Cô vốn dĩ nghĩ rằng bản thân sẽ nhanh chóng phủi bỏ suy nghĩ này, nhưng hiện tại lại có chút hoảng hốt.
Đang lúc còn sững sờ, Lư Thiến kéo cô một cái rồi đem miếng băng dán cá nhấn ấn vào tay cô: "Được rồi, trước hết đừng nghĩ nữa, mau xử lý dấu vết trên cổ cậu trước đi. Lần trước đưa mà cậu còn không biết che lại à, bị bao nhiêu người thấy được....."
Đường Miên Miên lấy lại tinh thần, cô mới vỡ lẽ băng dán cá nhân dùng vào việc gì.
Vừa định giải thích thì một bóng hình đã tiến đến chắn trước mặt.
Đường Miên Miên ngẩng đầu: "Kỳ Phong?"
Hôm nay Kỳ Phong ăn mặc cực bình thường, quần jean, chân dài eo nhỏ, chỉ đứng một chỗ cũng khiến cho mọi người không khỏi cảm khái.
Hắn nói: "Tập hợp, đi thôi."
Đường Miên Miên ngơ ngác đi theo, cô nhìn chằm chằm vòng eo lắc lư phía trước, không biết sao lại nhớ tới câu hỏi kia của Lư Thiến, sau đó càng nghĩ càng hoảng hốt.
Lần này đi chơi thu tổng cộng có ba khối đi trước, mấy trăm học sinh ngồi trên xe buýt. Đường Miên Miên bị Lư Thiến lôi kéo ngồi vào bên trong, nhưng Lư Thiến cũng không ngồi bên cạnh, ngược lại kéo Kỳ Phong lại: "Cậu ngồi ở đây."
Đường Miên Miên: "?"
Kỳ Phong gật đầu cảm ơn, rất tự nhiên ngồi xuống.
Lư Thiến nháy mắt với Đường Miên Miên ra hiệu:"Cậu không cần cảm ơn.", sau đó cười đen tối rời đi.
Đường Miên Miên lại cảm thấy bồn chồn cứ nhấp nhổm không yên.
Kỳ Phong không nhúc nhích, yên lặng tựa đầu vào ghế giống như đang nghỉ ngơi.
Đường Miên Miên ảo não xoa xoa cánh tay.
Trên chiếc xe đầu tiên, chủ nhiệm lớp đang kiểm kê nhân số, phát hiện nhân số không khớp, mày liễu lập tức dựng ngược:
"Trình Lực đâu!? Sao tôi không nhìn thấy?"
Có người ở dưới đáp: "Cô ơi, cậu ta đi xe cùng lớp bên cạnh rồi."
Vừa dứt lời, trên xe tức khắc vang lên một trận cười lớn. Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Trình Lực lại đến lớp bên cạnh tìm Đỗ Chi Vi.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày. Cô vội xuống xe, đi xuống phía dưới tìm Trình Lực.
Chỉ chốc lát lại thấy chủ nhiệm lớp trở về, từ sắc mặt có thể đoán, có lẽ là lôi người về không được.
"Đi thôi! Đi thôi! Mặc kệ tên nhóc đó!"
Xe khách lắc lư khởi động, đầu Đường Miên Miên lảo đảo đụng vào vai Kỳ Phong.
Hai tay vốn đặt trên đầu gối của Kỳ Phong hơi co lại.
"Thời gian đi rất dài, ngủ đi."
Hắn vừa nói vậy, Đường Miên Miên chớp mắt, cũng cảm giác hơi thấm mệt, cô dựa đầu vào cửa sổ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, mới vừa nhắm mắt lại đã tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc đang mơ màng, cổ có chút cảm giác khác lạ, đuôi lông mày Đường Miên Miên giật giật, nhưng mắt vẫn nhắm kín.
Xe chạy một đường vững vàng, lúc Đường Miên Miên tỉnh lại, xe đã ở dưới chân núi.
Lần này tổ chức đi chơi thu chỉ là hoạt động leo núi. Thành phố A không lớn nhưng núi Nam Sơn lại là địa phương thích hợp để du ngoạn, động thực vật trên núi cũng không ít.
Đường Miên Miên xoa xoa đôi mắt, cảm giác cổ có chút không thích hợp.
Cô giơ tay sờ thử, phát hiện có một khối băng dán cá nhân.
Đường Miên Miên sửng sốt, tìm lại trong túi áo, miếng băng dán Lư Thiến cho đã biến mất.
Giống như ý thức được cái gì,
cô trầm mặc một hồi.
Đúng lúc này, giọng Kỳ Phong truyền tới: "Tới rồi."
Nói xong, hắn đứng lên, chân dài bước xuống xe.
Đường Miên Miên lại trộm sờ soạng vết dán trên cổ, cảm giác đầu ngón tay đều nóng lên.
Sau khi xuống xe, Lư Thiến thấy tinh thần cứ Đường Miên Miên hoảng hốt, liền quan tâm: "Làm sao vậy?"
Đường Miên Miên giật mình, lắc đầu không nói gì.
Nhưng cô không cử động còn đỡ, vừa lắc đầu lại khiến Lư Thiến chú ý lên cổ.
Lư Thiến nhìn thoáng qua: "Dán che không tồi, sau này cậu nhớ chú ý một chút. Sao lại... kịch liệt thế chứ, khụ khụ, nên kiềm chế."
Đường Miên Miên thanh tỉnh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói, cô không khỏi nhăn mặt lại.
Đi đằng trước, Kỳ Phong hơi quay đầu, lông mi dài bị gió thổi đến rung động, như cánh bướm bị chấn kinh. Hắn nhìn thoáng qua Đường Miên Miên, lặng lẽ xoa xoa ngón tay.
Ở phía trước, chủ nhiệm lớp giơ loa lớn thông báo:
"Đều xuống xe hết, xếp hàng nhanh lên! Nữ sinh đứng trước, nam sinh đứng sau!"
Nói xong, cô giáo lại cắn răng hỏi: "Trình Lực đâu? Trình Lực đã trở lại chưa?"
Một lúc lâu không ai trả lời.
Chủ nhiệm lớp tức giận dậm chân: "Trình Lực! Em còn không mau cút về đây cho tôi!"
Vừa dứt lời, một thanh âm xa xa truyền đến:
"Thưa cô—— cô ơi—— em đến rồi!"
Nói xong, một thân ảnh từ lớp bên cạnh đang vội vã chạy về.
Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ sợ chậm trễ thời gian, vì thế hung tợn nói: "Em đợi đấy, lúc trở về xem tôi thu thập em thế nào!"
Trình Lực cười hì hì không thèm để ý. Hắn cắm mặt chạy vào đội ngũ, đứng bên cạnh Kỳ Phong.
Có người chế nhạo hỏi:
"Trình Lực, lại đi tìm Đỗ Chi Vi à?"
Trình Lực đắc ý nhấc lông mày: "Còn có thể vì cái gì...... Lại nói, các cậu cũng thích người ta mà không dám nói còn ở đây chê cười tôi?".
Các nam sinh lại hi hi ha ha trêu ghẹo.
Lỗ tai Đường Miên Miên rất thính, như radar, đột nhiên bắt được câu quan trọng "Đỗ Chi Vi". Cô vừa quay đầu, lại phát hiện ánh mặt Kỳ Phong.
Kỳ Phong đang cầm sữa bò uống, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Vừa thấy cô nhìn lại, đuôi mắt hơi nhấc lên, hàng mi dài lại phủ xuống run run, tạo thành độ cong hoàn mỹ.
Hai người cách nhau một đám người, tầm mắt lại gắt gao nóng bỏng truy tìm đối phương.
Hôm nay ánh mặt trời rõ ràng không quá nóng, nhưng Đường Miên Miên lại cảm thấy mình sắp bị nướng cháy.
Lư Thiến gõ cô một cái: "Chú ý nhìn đường, phát ngốc cái gì!"
Đường Miên Miên thất tha thất thểu quay đầu lại: "Đúng vậy, đi, đi đường."
Lư Thiến nhéo mặt cô: " Sao lại nói lắp rồi?".
Đường núi không dễ đi như Đường Miên Miên tưởng, cô đi một đoạn đã thấy mồ hôi ướt đẫm.
Đường Miên Miên kiên quyết không cho Lư Thiến đỡ, hai tay nắm quai cặp, nghiêm túc như chiến sĩ cõng bao cát.
Lư Thiến vừa tò mò vừa buồn cười:
"Bộ dạng nghiêm túc này của cậu có thể thu lại một chút không, lúc này còn thể hiện cái gì?"
Đường Miên Miên nói: "Tớ không thể hiện, tớ đang leo núi."
Lư Thiến trợn mắt, chỉ vào tốp năm tốp ba học sinh, nói:
"Ở đây chỉ có cậu nghiêm túc leo núi thôi, không nhìn mọi người đều trộm đi nghỉ ngơi sao. Tớ thấy bọn họ là vội đi tìm người thương thì có."
Đường Miên Miên quay đầu, thấy số người trong lớp xác thật thiếu hơn một nửa, Trình Lực thì không cần phải nói, không có thanh âm ồn ào của hắn thì biết hắn đã sớm chạy qua cùng lớp bên cạnh.
Cô híp mắt quan sát, phát hiện một thân hình đang nhanh chóng qua đây.
Người nọ bước đi vững vàng, không chút tạm dừng, mắt Đường Miên Miên thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn ngày càng gần.
"Kỳ Phong?"
Kỳ Phong cất bước đi tới, thân ảnh cao lớn chặn ánh mặt trời.
Hắn duỗi tay ra, đem balo của Đường Miên Miên tùy ý khoác lên vai.
"Đi thôi."
Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn về phía Lư Thiến.
Lư Thiến đi đằng trước, chỉ chỉ gương mặt, sau đó làm cái mặt quỷ, hàm ý "Ngượng ngùng".
Tới đỉnh núi, giáo viên để học sinh tự do hoạt động, nửa giờ sau tập hợp.
Đường Miên Miên cùng Lư Thiến vừa ngồi xuống không bao lâu, đã nghe được một tiếng thét chói tai.
Thanh âm kia rất vang, lại không khó nghe.
Cô giật mình chấn động, quay đầu nhìn lại.
Lớp bên cạnh có người hô: "Thưa thầy, bạn Đỗ Chi Vi té ngã! Bị thương rồi!"
Đường Miên Miên hơi hé miệng, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.