Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Cá Mặn Hút Mèo
Chương 9
Tĩnh Dạ Tư
01/10/2023
Đột nhiên một thanh âm "A" vang lên trong không gian tĩnh mịch.
"Đáng ghét, người ta đang ngủ, người nào cào cái gì mà cào!"
Khúc Kỳ sợ hãi: "Ai? Người nào đang nói?"
Từ cửa đá truyền tới một đạo thanh âm: "Chính là ta! Ngươi nha đầu kia vừa mới cào ta đến ngứa đúng không?"
Nàng đây dùng hết sức bình sinh mà bất quá chỉ là gãi ngứa?!
Khúc Kỳ cảm giác tôn nghiêm của mình lại bị trêu đùa 1 lần nữa.
"Ngươi... Ngươi là thần môn hay là chủ nhân ngôi mộ?"
"Ta là trấn thủ thủ hộ linh, ngăn cản loại người giống ngươi chạy đến quấy phá" - cửa đá thanh âm nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng, "Ngươi không được đi vào, đây không phải địa phương ngươi nên lui tới."
Không cho vào, vậy làm sao bây giờ? Lừa dối a!
Khúc Kỳ bắt đầu bịa chuyện: "Lão nhân gia, ngài châm chước một chút, ta cùng chủ nhân ngôi mộ là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng mặc chung một cái quần, cùng ngủ qua một cái giường. Ta đã quá lâu không tới gặp nàng, thực tế là rất nhớ người bạn cũ này liền nghĩ vào xem một chút!"
Mèo đen tâm tình phức tạp:... Thật sự nói dối không chớp mắt.
Cửa đá quả nhiên giận dữ, vặn hỏi: "Nói hươu nói vượn, cái này chủ mộ từ một trăm năm đã trước chết rồi, ngươi bất quá bộ dáng cũng chỉ mười mấy tuổi, tại sao lại biết nàng ta?"
Khúc Kỳ đôi mắt hồ ly trong suốt chớp chớp, đầu lông mày chau nhẹ lại, dáng vẻ ngoài nàng ngày thường cực hảo liền tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, để người nhìn sinh lòng trắc ẩn.
Nàng nói: "Thật ra... Thật ra ta đã hơn một trăm tuổi, chẳng qua là luôn bảo dưỡng nhan sắc tương đối hảo mà thôi, ngươi tin không?"
"Hơn một trăm tuổi mà vẫn Luyện Khí kỳ?"
Cửa đá nhìn xem gương mặt yêu diễm dễ dàng làm người xiêu lòng kia, nếu bản thân tin nàng mới chính là đồ ngốc, không kiên nhẫn từ chối
"Trở về đi. Ta cho ngươi một lời khuyên, trong kia nước rất sâu, ngươi không trụ được."
Khúc Kỳ nửa tin nửa ngờ: "Lời này của ngươi chắc chắn là đúng không?"
Cửa đá rất tức giận: "Cố ý bới lông tìm vết đúng không? Ta là một cửa trấn, sao có thể nói dối?"
Nó tức giận, cả bề ngoài cánh cửa chuyển thành đỏ thẫm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc vang ầm ầm. Khúc Kỳ bị dọa đến vội vàng che tai, bỗng nhiên dưới chân một trận rung chuyển đến, ngay sau đó hành lang hẹp dài bắt đầu lay động, vô số mảnh nhỏ từ trên trần nhà rơi xuống, rơi đến mặt nàng.
Khúc Kỳ bị ăn vài mảnh, chật vật phi phi vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Không ra cũng không mở đi, kích động như vậy làm gì..."
Cửa đá điểm tức giận +max.
Hai bên vách tường hành lang bỗng nhiên cùng nhau sống động lên, đất núi rung chuyển, không gian giữa hàng xu hướng co vào đang muốn chèn chết nàng.
Khúc Kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai mắt trừng lớn: "Lão tiểu đệ, ngươi quá đáng a?" Đến mức này nàng sao chơi nổi a!
Nàng lấy hai tay dùng sức đè lại hai bên vách tường, chống đỡ không gian co vào, nhưng dù cố tới cỡ nào chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, hoàn toàn không ngăn cản được tường co vào.
Bất đắc dĩ, Khúc Kỳ quay đầu hét với hắc miêu: "Meo meo, ta sắp không chống được nữa, ngươi chạy đi!"
Cửa đá rất đắc ý, nó thưởng thức nhân loại không biết điều bị bản thân đè bẹp thành thịt vụn, bỗng nhiên trông thấy một con mèo đen từ phía sau nàng bước ra.
Nó duỗi ra chân trước, chống đỡ trên cửa, nhẹ nhàng hướng phía trước ấn xuống một cái.
Cửa đá: "!"
Nó lắp bắp nói: "Thịnh, Thịnh..."
Khúc Kỳ nhìn xem cửa đá giây trước cười to đắc ý, giây sau đột nhiên phát run, nghi ngờ hỏi: "Cái gì thịnh?"
Ánh sáng từ tắt, điều nàng không nhìn thấy là trên tường - bóng mèo đen bất tri bất giác biến thành bộ dáng một nữ nhân, ngón tay nhỏ nhắn kia nâng lên, trong nháy mắt, toàn bộ không gian bỗng nhiên tĩnh lặng, một cỗ âm u làm người ta rợn cả tóc gáy.
Mèo đen hơi híp mắt lại, con ngươi nó là một màu đen thuần túy, giống như đêm tối không ánh sáng dài đằng đẵng, cái bóng phản chiếu muốn bao trùm lên cửa đá,.
"Tự nhiên, quãng đường còn lại các vị chính mình đi!" Cửa đá hàm răng run rẩy lập cập, đem cửa mở ra bang một tiếng, nhanh nhẩu nói một tiếng
"Chúc hai vị chuyến đi thuận lợi vui vẻ!"
Khúc Kỳ: "????" Chuyện gì vừa phát sinh?!
Mèo đen bình tĩnh đi thẳng, cũng không quay đầu lại một tiếng "meo" ra hiệu nàng đuổi theo.
Khúc Kỳ ngơ ngác đi sau nó, vô tri vô giác nghĩ: "Hừ, meo meo đến thực lực so với ta còn lợi hại hơn nhiều?"
Trước đó, mèo con dễ dàng rút kiếm của mình, hiện tại lại mở cửa môn không tốn nhiều công sức, nghĩ lại những quỷ hồn ở bãi tha ma nhìn qua cũng rất sợ hãi khi nó xuất hiện.
Thực chất nàng tưởng đây là sự trùng hợp, nhưng quá nhiều sự trùng hợp kết hợp chung vào một chỗ thì đó là điều hiển nhiên.
Khúc Kỳ nhìn chăm chú mèo đen thật sâu, càng nhìn càng thấy nó không đơn giản.
Mèo đen phát giác nàng nhìn nó, nghiêng đầu meo một tiếng.
Khúc Kỳ nhìn dáng vẻ con mèo nó vô hại đáng yêu, lại rơi vào trầm tư:
... Khả năng nếu thật sự là trùng hợp cũng khó hiểu đi?
Nếu mèo đen thật sự mạnh như vậy, sao lại cam tâm tình nguyện để nàng vuốt ve, còn để nàng đeo lục lạc ở cổ? Nàng không tự tin cho rằng, mấy ngày ngắn ngủi thuyết phục được mèo đen chỉ đi theo nàng.
Sau cửa là chỗ xuống dưới thềm đá, rêu xanh bao trùm lấy cầu thang cùng với cửa đá, còn có một ít dây leo thực vật không biết tên, leo trèo kí sinh nơi hẻo lánh.
Càng đi xuống, rêu xanh cùng dây leo trên cầu thang ngày càng nhiều, uốn quanh đan xen nhau càng làm nơi này cổ quái, cuối cùng gần như mỗi một tấc đá đóng đầy màu xanh, cả mảnh thổ địa âm u đều nhớp nháp bởi chất dinh dính màu xanh lục, một loại cảm giác khó để diễn tả.
Khúc Kỳ giẫm lên những dây leo thực vật, mỗi một bước đều đi cẩn thận từng li từng tí, nàng luôn sợ những dây leo bỗng nhiên sống dậy cuốn lấy chính mình.
Trên thực tế, bọn nó cũng nghĩ như vậy. Ở chỗ tối tăm mấy sợi dây leo đánh hơi được mùi máu mới người sống, ngo ngoe muốn động khẽ nhếch lên cành lá gai nhọn.
Nhưng lúc mèo đen đi qua, chợt bọn nó giống như mất đi sức sống, uể oải mà khéo léo rụt trở về.
Khúc Kỳ thuận lợi đi qua, nhìn xuống dưới chân bùn đất trở về màu nâu xám quen thuộc, nàng lập tức thở phào.
Nhưng khi nàng thấy cảnh tượng trước mắt rõ ràng, đột nhiên mắt trợn tròn. Mới vừa rồi đi qua hành lang không biết to được bao nhiêu lần trong không gian, xuất hiện một cái quan tài lơ lửng.
Trên mặt đắt bày sẵn những cây nến màu trắng theo vòng tròn, ngọn nến thiêu đốt lên ánh lửa đỏ tươi, ngọn lửa điên cuồng hướng phía trên quan tài màu đỏ.
Cũng không biết quan tài kia được đúc bằng vật liệu gì, bị lửa đốt mà không bị ảnh hưởng.
Cây nến trắng xung quanh, vây quanh bởi một cái ao nước to lớn, nàng trông thấy chất lỏng màu xanh lục đang cuồn cuộn trong hồ.
Đáng sợ nhất chính là, trên không trung bài bố lấy vô số sợi tơ đen chằng chịt, đường nét lóe ra sáng bóng sắc bén - tinh xảo giao nhau, giống như mạng nhện rắc rối phức tạp, tinh tế xen lẫn, sau đó đều xuyên qua quan tài kia.
Khúc Kỳ khi thấy quan tài, trong lòng chẳng hiểu sao run lên.
Những sợi tơ kín kẽ xuyên qua quan tài, không phải là khiến người trong quan tài xẻ thành tám khối sao? Rốt cuộc là hạng người nào kiến tạo nên dạng mộ thất này, để chủ mộ ngay cả chết vẫn phải vạn phần thống khổ?
Nếu đối với người hiểu biết sơ sơ về pháp trận, nhìn nhận ra ngay sự bố trí này là một trận pháp.
Tương truyền đây là một vị nữ tử Nam Cương bị tình lang vứt bỏ - sáng tạo nên, bao hàm trong đó oán hận, chính là pháp trận trên thế gian độc ác và ngông cuồng nhất, có thể phong bế vong hồn vĩnh viễn không được yên nghỉ
- - trói sát trận.
Lấy quan tài là mắt trận, Ngũ Hành làm trận cơ, trói buộc phong tỏa linh hồn trong quan tài.
Vẫn ti là kim, dây leo vì mộc, phương hồ là thủy, bạch nến làm lửa, công trình vì thổ, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, lẫn nhau chế ngự, thiếu một thứ cũng không được, bởi vậy vị trí bày ra cực kỳ quan trọng.
Mèo đen dừng lại trước ao nước, ngước nhìn quan tài, hai đầu lông mày không tự giác toát ra mấy phần sát khí.
Bản thể nó đã bị pháp trận phong ấn gần trăm năm, nguyên đan bị móc, linh phủ hủy hết, bảy hồn sáu phách đều tán, chỉ sót lại một sợi nguyên thần thoi thóp, hóa thành thân mèo.
Trăm năm qua, nàng ngày đêm cùng ác hồn chung quanh chiến đấu, gắng đến cuối cùng sợi nguyên thần không bị thôn phệ.
Bãi tha ma tựa như địa ngục hỗn loạn, trong đó số lượng cô hồn dã quỷ nhiều vô kể, bọn chúng luôn chém giết lẫn nhau, nàng đã nhớ không rõ mình giết bao nhiêu vong hồn, nghe qua biết bao nhiêu thanh âm thống khổ kêu thảm, mới tồn tại đến nay, trở thành vạn quỷ trong lòng sợ hãi.
Ngay cả như vậy, nguyên thần của nó bị trói sát trận hạn chế, không cách nào phá hư. Yêu cầu phải có một người, trợ giúp bản thân chạy khỏi nơi này.
Nhưng mỗi một đời Vấn Kiếm tông, đệ tử giám thị bãi tha ma đều không tận trung, không nguyện ý tiếp cận chỗ sâu nơi địa mô.
Mèo đen đang nghĩ hết thảy vô vọng, thế nhưng Khúc Kỳ bỗng nhiên xuất hiện, mọi hành động nàng đều vượt quá dự tính của nó.
Đời này, Vấn Kiếm tông thế mà... Có thể giáo dục ra đệ tử kỳ dị như vậy, làm nó phải rửa mắt mà nhìn.
Giờ này khắc này, nàng chính là toàn bộ hi vọng của nó.
Khúc Kỳ đi đến bên cạnh mèo đen, khoảng cách gần vây xem quan tài, nàng biểu tình kinh ngạc, mắt hồ ly xinh đẹp trợn tròn, giống như là nhìn thấy sự vật đáng sợ.
Mèo đen giật giật lỗ tai, nghe thấy nữ hài nhẹ nhàng thì thầm: "Chủ mộ hẳn rất thống khổ đi... Kiến tạo huyệt mộ như vậy, những người kia thật sự quá điên khùng."
Nó giật mình, toàn thân căng thẳng.
Mỗi một ngày đêm dài đằng đẵng, đau đớn luôn luôn như bóng với hình, trên người vết máu tróc ra lại tróc tiếp, nhóm vong hồn ánh mắt bao hàm địch ý cùng sợ hãi, gió rét lạnh thấu xương làm tinh thần nó muốn phát điên.
Nó cho rằng mình đã đủ cường đại, có thể một mình chịu đựng đây hết thảy.
Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với nó, ngươi nhất định rất thống khổ a, những người khi dễ ngươi thật là xấu a?
"Meo meo?" Khúc Kỳ cúi đầu xuống nhìn nó, "Ngươi làm sao rồi?"
Nữ hài an tĩnh đứng đó, trang phục nàng toàn thân trắng sáng, mặt mày lộ vẻ cười. Bên trong mộ thất ảm đạm lãnh lẽo, nàng giống như là một chùm ánh sáng, nhỏ thôi nhưng đủ sáng, đầy đủ chiếu rọi vẻ lo lắng trên người nó.
Mèo đen ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên biết vì sao bươm bướm nguyện ý bay tới phía biển lửa.
Hướng về phía ánh sáng đại khái là bản năng của tất cả sinh vật.
Khúc Kỳ ngồi xổm, nàng bản năng cảm giác mèo đen hiện tại đang không vui, nhìn nó mặt không đổi sắc là hiểu.
Nàng ôn nhu sờ đầu nó, thấy nó không phản kháng, cặp mắt hơi nheo lại, gần như thuận theo mặc người xoa nắn.
Khúc Kỳ vuốt ve mèo, cảm giác tâm tình chủ tử cùng mèo chuyển biến tốt đẹp, mới buông ra. Cằm nàng đặt trên cánh tay, ngoẹo đầu hỏi:
"Bây giờ ta cần làm gì?"
Cặp mắt nàng thanh tịnh, giọng nói êm dịu như đang dỗ tiểu hài tử, mèo đen đôi tai rung rung, nhìn về phía chỗ gần: "Meo."
Khúc Kỳ thuận tầm mắt nó, thấy được kia vòng tròn nến đang đốt kia.
"Muốn ta dập tắt ánh lửa sao?"
Mèo đen: "Meo."
Ngũ Hành trói sát trận hình thức bày ra là quan trọng nhất, chỉ cần phá hư hình trận, liền có thể xáo trộn pháp trận, giải trừ phong ấn.
Khúc Kỳ nhìn nó đồng ý, lý giải gật đầu. Nàng tự tin từ trước đến giờ hiểu ý đồ của mèo đen chưa bao giờ sai lầm, lúc này vỗ ngực:
"Ngài ngồi đấy an bài, ta lập tức đi làm."
Mèo đen chợt nhớ một loạt hành động xấu hổ trước đó của Khúc Kỳ, lâm vào trầm mặc:... Sao luôn cảm thấy người này không đáng tin cậy.
Chỉ thấy Khúc Kỳ suy nghĩ một lát, từ không gian trữ vật lấy ra chậu nước, múc nước xanh từ trong hồ ra.
Chất lỏng màu xanh biếc nổi bọt trắng, tản ra mùi hương khó ngửi.
Khúc Kỳ bóp mũi, ồm ồm: "Nước này là cái loại gì vậy... Buồn nôn quá, giống trong nước bồn cầu móc ra thế!!"
Nàng ta múc nước làm như đang bưng lấy khoai lang nóng bỏng tay, cực nhanh tạt vào cái chậu, chất lỏng màu xanh lục bắn ra ánh nến.
Chỉ nghe thấy xèo một tiếng, như thế mà ngọn lửa còn bùng lên dữ dội hơn.
Khúc Kỳ:!?
Mèo đen:???
Khúc Kỳ bỏ lại chậu nước, ngượng ngùng cười một tiếng: "Haha, không nghĩ tới cái nước này không đáng tin cậy... Chủ mộ bên trong hẳn sẽ không bị nướng đâu nhỉ?"
Mèo đen im lặng nhìn chăm chú nàng.
Khúc Kỳ đọc hiểu ánh mắt kia, gọi "Ngươi không có biện pháp ta liền đem ngươi nướng trước ".
Khúc Kỳ: "Khụ khụ, vấn đề đơn giản, thật ra ta đã sớm chuẩn bị!"
Nàng có thói quen dự trữ nước, cầm một ống trúc để nếu khát đi trên đường tùy tiện có thể uống.
Khúc Kỳ lấy ra ống trúc, mở hết nắp gỗ, đem nước trong giội về ở giữa.
Mắng vài câu xong, khói trắng bay ra, ánh nến đều dập tắt.
Khúc Kỳ ngẩng đầu kiêu ngạo, hướng bên mèo đen tranh công: "Thế nào, động tác hất nước của ta lợi hại không..."
Nàng chưa kịp nói xong, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, cả người như con rối đứt dây ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ mộ thất kịch liệt lắc lư, ao nước tĩnh lại, dây leo đang sinh trưởng tốt giờ khô héo tàn lụi, dây đen chằng chịt đứt rơi, rơi tan rã trải đầy đất, trên mặt đất vong linh cảm giác được nguy hiểm, phát ra the thé chói tai.
Phảng phất trong chốc lát, toàn bộ thế giới liền muốn sụp đổ.
Hết thảy hỗn loạn, mèo đen duỗi ra móng vuốt, ở ấn đường Khúc Kỳ nhẹ nhàng điểm một cái, trên đất một bóng người màu đen tựa như thật sự có được hình thể, từ đó duỗi ra hai bàn tay nhu hòa mà có lực, kéo nữ hài hôn mê vào chỗ sâu nơi bóng tối hun hút.
Nó thu tầm mắt, một mình canh ở bên trong mộ thất hắc ám sắp sụp đổ, nhìn xem cỗ quan tài đỏ tươi không trung tự hạ xuống, bình ổn trên đất, sau đó lặng yên không một tiếng động mở ra.
Mèo đen đi lên trước, lấy đà nhảy lên vào cỗ quan tài.
"Đáng ghét, người ta đang ngủ, người nào cào cái gì mà cào!"
Khúc Kỳ sợ hãi: "Ai? Người nào đang nói?"
Từ cửa đá truyền tới một đạo thanh âm: "Chính là ta! Ngươi nha đầu kia vừa mới cào ta đến ngứa đúng không?"
Nàng đây dùng hết sức bình sinh mà bất quá chỉ là gãi ngứa?!
Khúc Kỳ cảm giác tôn nghiêm của mình lại bị trêu đùa 1 lần nữa.
"Ngươi... Ngươi là thần môn hay là chủ nhân ngôi mộ?"
"Ta là trấn thủ thủ hộ linh, ngăn cản loại người giống ngươi chạy đến quấy phá" - cửa đá thanh âm nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng, "Ngươi không được đi vào, đây không phải địa phương ngươi nên lui tới."
Không cho vào, vậy làm sao bây giờ? Lừa dối a!
Khúc Kỳ bắt đầu bịa chuyện: "Lão nhân gia, ngài châm chước một chút, ta cùng chủ nhân ngôi mộ là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng mặc chung một cái quần, cùng ngủ qua một cái giường. Ta đã quá lâu không tới gặp nàng, thực tế là rất nhớ người bạn cũ này liền nghĩ vào xem một chút!"
Mèo đen tâm tình phức tạp:... Thật sự nói dối không chớp mắt.
Cửa đá quả nhiên giận dữ, vặn hỏi: "Nói hươu nói vượn, cái này chủ mộ từ một trăm năm đã trước chết rồi, ngươi bất quá bộ dáng cũng chỉ mười mấy tuổi, tại sao lại biết nàng ta?"
Khúc Kỳ đôi mắt hồ ly trong suốt chớp chớp, đầu lông mày chau nhẹ lại, dáng vẻ ngoài nàng ngày thường cực hảo liền tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, để người nhìn sinh lòng trắc ẩn.
Nàng nói: "Thật ra... Thật ra ta đã hơn một trăm tuổi, chẳng qua là luôn bảo dưỡng nhan sắc tương đối hảo mà thôi, ngươi tin không?"
"Hơn một trăm tuổi mà vẫn Luyện Khí kỳ?"
Cửa đá nhìn xem gương mặt yêu diễm dễ dàng làm người xiêu lòng kia, nếu bản thân tin nàng mới chính là đồ ngốc, không kiên nhẫn từ chối
"Trở về đi. Ta cho ngươi một lời khuyên, trong kia nước rất sâu, ngươi không trụ được."
Khúc Kỳ nửa tin nửa ngờ: "Lời này của ngươi chắc chắn là đúng không?"
Cửa đá rất tức giận: "Cố ý bới lông tìm vết đúng không? Ta là một cửa trấn, sao có thể nói dối?"
Nó tức giận, cả bề ngoài cánh cửa chuyển thành đỏ thẫm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc vang ầm ầm. Khúc Kỳ bị dọa đến vội vàng che tai, bỗng nhiên dưới chân một trận rung chuyển đến, ngay sau đó hành lang hẹp dài bắt đầu lay động, vô số mảnh nhỏ từ trên trần nhà rơi xuống, rơi đến mặt nàng.
Khúc Kỳ bị ăn vài mảnh, chật vật phi phi vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Không ra cũng không mở đi, kích động như vậy làm gì..."
Cửa đá điểm tức giận +max.
Hai bên vách tường hành lang bỗng nhiên cùng nhau sống động lên, đất núi rung chuyển, không gian giữa hàng xu hướng co vào đang muốn chèn chết nàng.
Khúc Kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai mắt trừng lớn: "Lão tiểu đệ, ngươi quá đáng a?" Đến mức này nàng sao chơi nổi a!
Nàng lấy hai tay dùng sức đè lại hai bên vách tường, chống đỡ không gian co vào, nhưng dù cố tới cỡ nào chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, hoàn toàn không ngăn cản được tường co vào.
Bất đắc dĩ, Khúc Kỳ quay đầu hét với hắc miêu: "Meo meo, ta sắp không chống được nữa, ngươi chạy đi!"
Cửa đá rất đắc ý, nó thưởng thức nhân loại không biết điều bị bản thân đè bẹp thành thịt vụn, bỗng nhiên trông thấy một con mèo đen từ phía sau nàng bước ra.
Nó duỗi ra chân trước, chống đỡ trên cửa, nhẹ nhàng hướng phía trước ấn xuống một cái.
Cửa đá: "!"
Nó lắp bắp nói: "Thịnh, Thịnh..."
Khúc Kỳ nhìn xem cửa đá giây trước cười to đắc ý, giây sau đột nhiên phát run, nghi ngờ hỏi: "Cái gì thịnh?"
Ánh sáng từ tắt, điều nàng không nhìn thấy là trên tường - bóng mèo đen bất tri bất giác biến thành bộ dáng một nữ nhân, ngón tay nhỏ nhắn kia nâng lên, trong nháy mắt, toàn bộ không gian bỗng nhiên tĩnh lặng, một cỗ âm u làm người ta rợn cả tóc gáy.
Mèo đen hơi híp mắt lại, con ngươi nó là một màu đen thuần túy, giống như đêm tối không ánh sáng dài đằng đẵng, cái bóng phản chiếu muốn bao trùm lên cửa đá,.
"Tự nhiên, quãng đường còn lại các vị chính mình đi!" Cửa đá hàm răng run rẩy lập cập, đem cửa mở ra bang một tiếng, nhanh nhẩu nói một tiếng
"Chúc hai vị chuyến đi thuận lợi vui vẻ!"
Khúc Kỳ: "????" Chuyện gì vừa phát sinh?!
Mèo đen bình tĩnh đi thẳng, cũng không quay đầu lại một tiếng "meo" ra hiệu nàng đuổi theo.
Khúc Kỳ ngơ ngác đi sau nó, vô tri vô giác nghĩ: "Hừ, meo meo đến thực lực so với ta còn lợi hại hơn nhiều?"
Trước đó, mèo con dễ dàng rút kiếm của mình, hiện tại lại mở cửa môn không tốn nhiều công sức, nghĩ lại những quỷ hồn ở bãi tha ma nhìn qua cũng rất sợ hãi khi nó xuất hiện.
Thực chất nàng tưởng đây là sự trùng hợp, nhưng quá nhiều sự trùng hợp kết hợp chung vào một chỗ thì đó là điều hiển nhiên.
Khúc Kỳ nhìn chăm chú mèo đen thật sâu, càng nhìn càng thấy nó không đơn giản.
Mèo đen phát giác nàng nhìn nó, nghiêng đầu meo một tiếng.
Khúc Kỳ nhìn dáng vẻ con mèo nó vô hại đáng yêu, lại rơi vào trầm tư:
... Khả năng nếu thật sự là trùng hợp cũng khó hiểu đi?
Nếu mèo đen thật sự mạnh như vậy, sao lại cam tâm tình nguyện để nàng vuốt ve, còn để nàng đeo lục lạc ở cổ? Nàng không tự tin cho rằng, mấy ngày ngắn ngủi thuyết phục được mèo đen chỉ đi theo nàng.
Sau cửa là chỗ xuống dưới thềm đá, rêu xanh bao trùm lấy cầu thang cùng với cửa đá, còn có một ít dây leo thực vật không biết tên, leo trèo kí sinh nơi hẻo lánh.
Càng đi xuống, rêu xanh cùng dây leo trên cầu thang ngày càng nhiều, uốn quanh đan xen nhau càng làm nơi này cổ quái, cuối cùng gần như mỗi một tấc đá đóng đầy màu xanh, cả mảnh thổ địa âm u đều nhớp nháp bởi chất dinh dính màu xanh lục, một loại cảm giác khó để diễn tả.
Khúc Kỳ giẫm lên những dây leo thực vật, mỗi một bước đều đi cẩn thận từng li từng tí, nàng luôn sợ những dây leo bỗng nhiên sống dậy cuốn lấy chính mình.
Trên thực tế, bọn nó cũng nghĩ như vậy. Ở chỗ tối tăm mấy sợi dây leo đánh hơi được mùi máu mới người sống, ngo ngoe muốn động khẽ nhếch lên cành lá gai nhọn.
Nhưng lúc mèo đen đi qua, chợt bọn nó giống như mất đi sức sống, uể oải mà khéo léo rụt trở về.
Khúc Kỳ thuận lợi đi qua, nhìn xuống dưới chân bùn đất trở về màu nâu xám quen thuộc, nàng lập tức thở phào.
Nhưng khi nàng thấy cảnh tượng trước mắt rõ ràng, đột nhiên mắt trợn tròn. Mới vừa rồi đi qua hành lang không biết to được bao nhiêu lần trong không gian, xuất hiện một cái quan tài lơ lửng.
Trên mặt đắt bày sẵn những cây nến màu trắng theo vòng tròn, ngọn nến thiêu đốt lên ánh lửa đỏ tươi, ngọn lửa điên cuồng hướng phía trên quan tài màu đỏ.
Cũng không biết quan tài kia được đúc bằng vật liệu gì, bị lửa đốt mà không bị ảnh hưởng.
Cây nến trắng xung quanh, vây quanh bởi một cái ao nước to lớn, nàng trông thấy chất lỏng màu xanh lục đang cuồn cuộn trong hồ.
Đáng sợ nhất chính là, trên không trung bài bố lấy vô số sợi tơ đen chằng chịt, đường nét lóe ra sáng bóng sắc bén - tinh xảo giao nhau, giống như mạng nhện rắc rối phức tạp, tinh tế xen lẫn, sau đó đều xuyên qua quan tài kia.
Khúc Kỳ khi thấy quan tài, trong lòng chẳng hiểu sao run lên.
Những sợi tơ kín kẽ xuyên qua quan tài, không phải là khiến người trong quan tài xẻ thành tám khối sao? Rốt cuộc là hạng người nào kiến tạo nên dạng mộ thất này, để chủ mộ ngay cả chết vẫn phải vạn phần thống khổ?
Nếu đối với người hiểu biết sơ sơ về pháp trận, nhìn nhận ra ngay sự bố trí này là một trận pháp.
Tương truyền đây là một vị nữ tử Nam Cương bị tình lang vứt bỏ - sáng tạo nên, bao hàm trong đó oán hận, chính là pháp trận trên thế gian độc ác và ngông cuồng nhất, có thể phong bế vong hồn vĩnh viễn không được yên nghỉ
- - trói sát trận.
Lấy quan tài là mắt trận, Ngũ Hành làm trận cơ, trói buộc phong tỏa linh hồn trong quan tài.
Vẫn ti là kim, dây leo vì mộc, phương hồ là thủy, bạch nến làm lửa, công trình vì thổ, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, lẫn nhau chế ngự, thiếu một thứ cũng không được, bởi vậy vị trí bày ra cực kỳ quan trọng.
Mèo đen dừng lại trước ao nước, ngước nhìn quan tài, hai đầu lông mày không tự giác toát ra mấy phần sát khí.
Bản thể nó đã bị pháp trận phong ấn gần trăm năm, nguyên đan bị móc, linh phủ hủy hết, bảy hồn sáu phách đều tán, chỉ sót lại một sợi nguyên thần thoi thóp, hóa thành thân mèo.
Trăm năm qua, nàng ngày đêm cùng ác hồn chung quanh chiến đấu, gắng đến cuối cùng sợi nguyên thần không bị thôn phệ.
Bãi tha ma tựa như địa ngục hỗn loạn, trong đó số lượng cô hồn dã quỷ nhiều vô kể, bọn chúng luôn chém giết lẫn nhau, nàng đã nhớ không rõ mình giết bao nhiêu vong hồn, nghe qua biết bao nhiêu thanh âm thống khổ kêu thảm, mới tồn tại đến nay, trở thành vạn quỷ trong lòng sợ hãi.
Ngay cả như vậy, nguyên thần của nó bị trói sát trận hạn chế, không cách nào phá hư. Yêu cầu phải có một người, trợ giúp bản thân chạy khỏi nơi này.
Nhưng mỗi một đời Vấn Kiếm tông, đệ tử giám thị bãi tha ma đều không tận trung, không nguyện ý tiếp cận chỗ sâu nơi địa mô.
Mèo đen đang nghĩ hết thảy vô vọng, thế nhưng Khúc Kỳ bỗng nhiên xuất hiện, mọi hành động nàng đều vượt quá dự tính của nó.
Đời này, Vấn Kiếm tông thế mà... Có thể giáo dục ra đệ tử kỳ dị như vậy, làm nó phải rửa mắt mà nhìn.
Giờ này khắc này, nàng chính là toàn bộ hi vọng của nó.
Khúc Kỳ đi đến bên cạnh mèo đen, khoảng cách gần vây xem quan tài, nàng biểu tình kinh ngạc, mắt hồ ly xinh đẹp trợn tròn, giống như là nhìn thấy sự vật đáng sợ.
Mèo đen giật giật lỗ tai, nghe thấy nữ hài nhẹ nhàng thì thầm: "Chủ mộ hẳn rất thống khổ đi... Kiến tạo huyệt mộ như vậy, những người kia thật sự quá điên khùng."
Nó giật mình, toàn thân căng thẳng.
Mỗi một ngày đêm dài đằng đẵng, đau đớn luôn luôn như bóng với hình, trên người vết máu tróc ra lại tróc tiếp, nhóm vong hồn ánh mắt bao hàm địch ý cùng sợ hãi, gió rét lạnh thấu xương làm tinh thần nó muốn phát điên.
Nó cho rằng mình đã đủ cường đại, có thể một mình chịu đựng đây hết thảy.
Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với nó, ngươi nhất định rất thống khổ a, những người khi dễ ngươi thật là xấu a?
"Meo meo?" Khúc Kỳ cúi đầu xuống nhìn nó, "Ngươi làm sao rồi?"
Nữ hài an tĩnh đứng đó, trang phục nàng toàn thân trắng sáng, mặt mày lộ vẻ cười. Bên trong mộ thất ảm đạm lãnh lẽo, nàng giống như là một chùm ánh sáng, nhỏ thôi nhưng đủ sáng, đầy đủ chiếu rọi vẻ lo lắng trên người nó.
Mèo đen ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên biết vì sao bươm bướm nguyện ý bay tới phía biển lửa.
Hướng về phía ánh sáng đại khái là bản năng của tất cả sinh vật.
Khúc Kỳ ngồi xổm, nàng bản năng cảm giác mèo đen hiện tại đang không vui, nhìn nó mặt không đổi sắc là hiểu.
Nàng ôn nhu sờ đầu nó, thấy nó không phản kháng, cặp mắt hơi nheo lại, gần như thuận theo mặc người xoa nắn.
Khúc Kỳ vuốt ve mèo, cảm giác tâm tình chủ tử cùng mèo chuyển biến tốt đẹp, mới buông ra. Cằm nàng đặt trên cánh tay, ngoẹo đầu hỏi:
"Bây giờ ta cần làm gì?"
Cặp mắt nàng thanh tịnh, giọng nói êm dịu như đang dỗ tiểu hài tử, mèo đen đôi tai rung rung, nhìn về phía chỗ gần: "Meo."
Khúc Kỳ thuận tầm mắt nó, thấy được kia vòng tròn nến đang đốt kia.
"Muốn ta dập tắt ánh lửa sao?"
Mèo đen: "Meo."
Ngũ Hành trói sát trận hình thức bày ra là quan trọng nhất, chỉ cần phá hư hình trận, liền có thể xáo trộn pháp trận, giải trừ phong ấn.
Khúc Kỳ nhìn nó đồng ý, lý giải gật đầu. Nàng tự tin từ trước đến giờ hiểu ý đồ của mèo đen chưa bao giờ sai lầm, lúc này vỗ ngực:
"Ngài ngồi đấy an bài, ta lập tức đi làm."
Mèo đen chợt nhớ một loạt hành động xấu hổ trước đó của Khúc Kỳ, lâm vào trầm mặc:... Sao luôn cảm thấy người này không đáng tin cậy.
Chỉ thấy Khúc Kỳ suy nghĩ một lát, từ không gian trữ vật lấy ra chậu nước, múc nước xanh từ trong hồ ra.
Chất lỏng màu xanh biếc nổi bọt trắng, tản ra mùi hương khó ngửi.
Khúc Kỳ bóp mũi, ồm ồm: "Nước này là cái loại gì vậy... Buồn nôn quá, giống trong nước bồn cầu móc ra thế!!"
Nàng ta múc nước làm như đang bưng lấy khoai lang nóng bỏng tay, cực nhanh tạt vào cái chậu, chất lỏng màu xanh lục bắn ra ánh nến.
Chỉ nghe thấy xèo một tiếng, như thế mà ngọn lửa còn bùng lên dữ dội hơn.
Khúc Kỳ:!?
Mèo đen:???
Khúc Kỳ bỏ lại chậu nước, ngượng ngùng cười một tiếng: "Haha, không nghĩ tới cái nước này không đáng tin cậy... Chủ mộ bên trong hẳn sẽ không bị nướng đâu nhỉ?"
Mèo đen im lặng nhìn chăm chú nàng.
Khúc Kỳ đọc hiểu ánh mắt kia, gọi "Ngươi không có biện pháp ta liền đem ngươi nướng trước ".
Khúc Kỳ: "Khụ khụ, vấn đề đơn giản, thật ra ta đã sớm chuẩn bị!"
Nàng có thói quen dự trữ nước, cầm một ống trúc để nếu khát đi trên đường tùy tiện có thể uống.
Khúc Kỳ lấy ra ống trúc, mở hết nắp gỗ, đem nước trong giội về ở giữa.
Mắng vài câu xong, khói trắng bay ra, ánh nến đều dập tắt.
Khúc Kỳ ngẩng đầu kiêu ngạo, hướng bên mèo đen tranh công: "Thế nào, động tác hất nước của ta lợi hại không..."
Nàng chưa kịp nói xong, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, cả người như con rối đứt dây ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ mộ thất kịch liệt lắc lư, ao nước tĩnh lại, dây leo đang sinh trưởng tốt giờ khô héo tàn lụi, dây đen chằng chịt đứt rơi, rơi tan rã trải đầy đất, trên mặt đất vong linh cảm giác được nguy hiểm, phát ra the thé chói tai.
Phảng phất trong chốc lát, toàn bộ thế giới liền muốn sụp đổ.
Hết thảy hỗn loạn, mèo đen duỗi ra móng vuốt, ở ấn đường Khúc Kỳ nhẹ nhàng điểm một cái, trên đất một bóng người màu đen tựa như thật sự có được hình thể, từ đó duỗi ra hai bàn tay nhu hòa mà có lực, kéo nữ hài hôn mê vào chỗ sâu nơi bóng tối hun hút.
Nó thu tầm mắt, một mình canh ở bên trong mộ thất hắc ám sắp sụp đổ, nhìn xem cỗ quan tài đỏ tươi không trung tự hạ xuống, bình ổn trên đất, sau đó lặng yên không một tiếng động mở ra.
Mèo đen đi lên trước, lấy đà nhảy lên vào cỗ quan tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.