Pháo Hôi Nữ Phụ Ngày Càng Sống Tốt Trong Tiểu Thuyết Niên Đại 70
Chương 2:
Tụ Trắcc
03/03/2024
Edit: Mây
Kiều Vi nhắm mắt lại, tiếp nhận cảm xúc của thân thể này.
Hồi lâu sau, những tin tức hỗn loạn đang nhảy múa trong đầu cô cuối cùng cũng dừng lại, Kiều Vi chớp đôi mắt. Từ giờ trở đi, cô chính là Kiều Vi Vi.
Vợ với chả mẹ gì chứ.
Trên thực tế, Kiều Vi Vi đã đi làm trước khi tốt nghiệp cấp ba, đi làm chưa đầy một năm đã kết hôn, hiện tại con nguyên chủ mới bốn tuổi, cô cũng mới vừa hai mươi hai tuổi. Tuổi thật trẻ hơn so với tuổi của thân thể này.
Nhưng với Kiều Vi mà nói, không có gì may mắn hơn so với việc được sống một cuộc sống mới và có được một cơ thể khoẻ mạnh.
Việc cấp bách hiện giờ, chính là tìm người đến cứu cô. Thân thể này đang sốt cao, bởi vì một thứ lực lượng thần kỳ nào đó, cô chưa thể chết được, chỉ là đang rất suy yếu.
Kiều Vi cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị té khỏi giường. May mắn thay, "chiếc giường" vốn không phải là một chiếc giường thông thường, phần dưới được xếp ngay ngắn chồng lên nhau bằng những viên gạch, phần trên không rõ là cái ván bàn hay ván cửa được đặt phủ lên, coi như chiếc giường ngủ. Độ cao của "giường" rất thấp, nên nếu ngã cũng sẽ không cảm thấy đau.
Kiều Vi yếu ớt ngồi trên mặt đất, thở dốc một hồi.
Đây là một căn phòng rất nhỏ hẹp, căn bản chẳng có cái cửa sổ "đúng nghĩa", ánh sáng yếu ớt nhỏ lẻ, xiêu vẹo và đổ nát, chỉ có chiếc giường kia và một chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Kiều Vi Vi bỏ nhà đi đến thủ phủ của tỉnh này, đến nơi rồi cô liền đi thẳng đến nhà máy sản xuất động cơ diesel nhưng không gặp được kỹ thuật viên. Cô lại không có giấy giới thiệu, vì vậy không thể ở nhà khách, cuối cùng đành phải hỏi thăm người đi trên đường gần nhà máy diesel xem nơi nào có thể gác trụ tạm được. Tình cờ nguyên chủ gặp được một bà lão, bà nói rằng bà đang có gian phòng trống, có giường.
Kiều Vi Vi đi theo người phụ nữ, vốn cái gọi là “phòng” chính là được xây riêng trong một góc nhỏ của dãy nhà, chỉ đủ lớn để quay qua quay lại. Bên trong quả thực có một chiếc "giường", nhưng ngay cả một cái cửa sổ đúng nghĩa thì lại chẳng hề có.
Kiều Vi Vi không quen thuộc với con người và đường phố ở tỉnh thành, không thể ở nhà khách, trong lòng lại có chuyện nên đành đồng ý chấp nhận. Sau khi thỏa thuận với bà lão giá phòng ở ba mao tiền một ngày, ở ngày nào tính ngày đó, cơm nước bà giúp cô nấu, Kiều Vi Vi liền ở lại.
Ban đầu cô tưởng rằng kỹ thuật viên sẽ quay lại làm việc ngay sau khi nghỉ phép, nhưng đến khi hỏi thăm mới biết rằng anh ta đang nghỉ phép để kết hôn. Cô loạng choạng đến địa điểm tổ chức đám cưới, tận mắt chứng kiến chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của cô đã kết hôn với người con gái khác, cuối cùng cô chết tâm, khi quay lại phòng trọ cô liền ngã xuống vì sốt cao.
Theo lý thuyết, sau một ngày một đêm, cơ thể này sẽ hoàn toàn lạnh lẽo vì đã chết. Bởi vì Kiều Vi đã xuyên qua nên cô ấy mới "sống lại".
Kiều Vi đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô cùng tiếng phanh lốp cọ xát với mặt đất.
Âm thanh này thực rõ ràng, hoặc có lẽ bởi vì nơi này quá yên tĩnh, thời này ít có những tiếng gầm rú của ô tô, trong khi tương lai mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy. Thỉnh thoảng, có người đi xe đạp trong ngõ bấm chuông, tiếng nghe được rất rõ, chưa kể tiếng lốp ô tô ma sát với mặt đất cực kỳ mạnh, có thể truyền đi rất xa.
Trong lòng Kiều Vi khẽ động, cô chậm rãi chống tay đỡ thân thể ngồi lại lên giường.
Quả nhiên, một lát sau, có tiếng bước chân tiến vào sân. Tiếng bước chân va chạm với nền đất, tựa như mỗi bước đi đều chứa trọng lực nặng nề.
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, người đàn ông đó hỏi có phải có một người phụ nữ từ nơi khác đến thuê nhà ở đây đúng không. Bà lão phủ nhận, không muốn thừa nhận.
Mặc dù Kiều Vi đã nhận được toàn bộ ký ức của Kiều Vi Vi, nhưng tất cả đống ký ức đó giống như những bộ phim đen trắng cũ, lần lượt được bày ra trên kệ, phải yêu cầu kích hoạt thì chúng mới hoạt động. Dù sao cô cũng không phải người ở thời đại này, nhất thời không rõ tại sao bà lão lại không chịu thừa nhận.
Mà tình trạng hiện tại của cô rất tệ, cô cần có người giúp đỡ. Cô mở miệng định gọi to, lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, đau nhức, không phát ra được chút âm thanh nào.
Trong sân, người đàn ông nghiêm nghị hỏi: "Lão đồng chí, bà có dám đảm bảo rằng những lời bà nói là thật không? Tôi hỏi những người khác, họ đều nói bà đã đưa một cô gái trẻ về nhà."
“Bà có biết cô ấy là ai không mà dám đưa về nhà?”
“Cô ấy có thư giới thiệu không? Có giấy phép công việc không? Ai cho phép bà tự do thu nhận người không rõ thân phận?”
À, hoá ra là thế.
Lúc này Kiều Vi đã đoán được danh tính của người đàn ông ở ngoài sân.
Mau vào nhanh, tôi ở đây!
Cô mở miệng nhưng cổ họng lại đau quá. Đau đến mức cô chỉ phát ra được vài âm thanh khàn khàn.
Kiều Vi nhìn về phía cửa, chiếc giường ở tận trong góc phòng, chiếc bàn gãy hơi hướng ra ngoài. Muốn ra cửa phải đi bộ qua đó cách khoảng năm - sáu bước. Chỉ cần có thể đi đến là có thể đẩy cửa và kêu giúp đỡ rồi.
Kiều Vi trước tiên vịn giường đứng dậy, sau đó là đi đến chiếc bàn, chậm rãi yếu ớt bước từng bước một, lại một bước nữa...
Trong sân, bà lão không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trước mặt người đàn ông, bà ngập ngừng thừa nhận: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, không phải kẻ lưu manh lang thang, không phải... hình như con bé đến tỉnh thành tìm người...”
Người đàn ông hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Bà lão chỉ vào gian phòng do gia đình mình dựng tạm bợ trong góc, mở miệng ra liền nói dối: “Hôm qua tôi thấy cô ấy có về, hôm nay lại không thấy cô ấy ra ngoài, hẳn là đang ở đây.”
Người đàn ông mím môi và bước tới.
Bà lão cảm thấy hơi chột dạ, thật ra bà ta không nhìn thấy Kiều Vi. Hôm qua bà đi thăm họ hàng, lại bỏ bê nấu cơm cho Kiều Vi. Kiều Vi cũng không đến tìm bà, đến hôm nay bà mới nhớ lại, ai biết bỗng nhiên có một người đàn ông mặc quân phục lái xe jeep chạy tới tìm Kiều Vi.
Nhìn khí thế khi nói chuyện, anh trông giống như một cán bộ cấp cao. Không biết đó là ai.
“Kiều Vi!” Người đàn ông gõ cửa, “Là tôi đây!”
Kiều Vi ở trong phòng, trong lòng hét lớn: Vào đi! Anh mau tiến vào!
Tuy nhiên, cổ họng của cô đau đến mức không thể nói ra tiếng, trong lòng cô lại không ngừng lo lắng. Cô bước thêm một bước về phía trước, vịn vào bàn để thở.
May mắn thay, người đàn ông dường như đang kiềm chế cơn tức giận lớn, gõ cửa mấy lần cũng không có người phản ứng, quay đầu lại hỏi: "Cô ấy có ở đó không?"
Bà lão lo sợ: “Con có ở đó không?”
“Ầm” một tiếng, người đàn ông trực tiếp đá văng cánh cửa ra! Bản lề của trục cửa đều bị gãy rớt hết.
Bà lão sợ hãi lùi lại.
Kiều Vi lo lắng sợ người đàn ông sẽ rời đi vì không nghe thấy tiếng đáp lại, đến khi cô nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, cửa mở ra, ánh nắng từ bên ngoài ùa vào, nghiêng nghiêng giống như thác ánh sáng, bao phủ toàn bộ gian phòng nhỏ u tối.
Khung cửa thấp bé, người đàn ông cao lớn cúi đầu bước vào, đứng tại nơi ngược sáng, lạnh lùng nhìn cô.
Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, bờ vai thật rộng, thân người thật cao với đôi chân dài miên man. Ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh, chia khuôn mặt anh thành hai nửa sáng và tối.
Một bên góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Sống mũi cao được ánh nắng một bên đổ bóng như đỉnh núi.
Anh mím chặt môi, không biết là đang buồn bực hay đang đè nén cảm xúc, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Kiều Vi..."
“Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, em chọn đi.”
“Ly hôn, hoặc là cùng tôi về nhà.”
Đúng như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là Nghiêm Lỗi - chồng của Kiều Vi Vi, là đối tượng bị nữ chính nhắm đến.
Anh vẫn luôn gọi Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật trùng hợp.
Kiều Vi nhắm mắt lại, tiếp nhận cảm xúc của thân thể này.
Hồi lâu sau, những tin tức hỗn loạn đang nhảy múa trong đầu cô cuối cùng cũng dừng lại, Kiều Vi chớp đôi mắt. Từ giờ trở đi, cô chính là Kiều Vi Vi.
Vợ với chả mẹ gì chứ.
Trên thực tế, Kiều Vi Vi đã đi làm trước khi tốt nghiệp cấp ba, đi làm chưa đầy một năm đã kết hôn, hiện tại con nguyên chủ mới bốn tuổi, cô cũng mới vừa hai mươi hai tuổi. Tuổi thật trẻ hơn so với tuổi của thân thể này.
Nhưng với Kiều Vi mà nói, không có gì may mắn hơn so với việc được sống một cuộc sống mới và có được một cơ thể khoẻ mạnh.
Việc cấp bách hiện giờ, chính là tìm người đến cứu cô. Thân thể này đang sốt cao, bởi vì một thứ lực lượng thần kỳ nào đó, cô chưa thể chết được, chỉ là đang rất suy yếu.
Kiều Vi cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị té khỏi giường. May mắn thay, "chiếc giường" vốn không phải là một chiếc giường thông thường, phần dưới được xếp ngay ngắn chồng lên nhau bằng những viên gạch, phần trên không rõ là cái ván bàn hay ván cửa được đặt phủ lên, coi như chiếc giường ngủ. Độ cao của "giường" rất thấp, nên nếu ngã cũng sẽ không cảm thấy đau.
Kiều Vi yếu ớt ngồi trên mặt đất, thở dốc một hồi.
Đây là một căn phòng rất nhỏ hẹp, căn bản chẳng có cái cửa sổ "đúng nghĩa", ánh sáng yếu ớt nhỏ lẻ, xiêu vẹo và đổ nát, chỉ có chiếc giường kia và một chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Kiều Vi Vi bỏ nhà đi đến thủ phủ của tỉnh này, đến nơi rồi cô liền đi thẳng đến nhà máy sản xuất động cơ diesel nhưng không gặp được kỹ thuật viên. Cô lại không có giấy giới thiệu, vì vậy không thể ở nhà khách, cuối cùng đành phải hỏi thăm người đi trên đường gần nhà máy diesel xem nơi nào có thể gác trụ tạm được. Tình cờ nguyên chủ gặp được một bà lão, bà nói rằng bà đang có gian phòng trống, có giường.
Kiều Vi Vi đi theo người phụ nữ, vốn cái gọi là “phòng” chính là được xây riêng trong một góc nhỏ của dãy nhà, chỉ đủ lớn để quay qua quay lại. Bên trong quả thực có một chiếc "giường", nhưng ngay cả một cái cửa sổ đúng nghĩa thì lại chẳng hề có.
Kiều Vi Vi không quen thuộc với con người và đường phố ở tỉnh thành, không thể ở nhà khách, trong lòng lại có chuyện nên đành đồng ý chấp nhận. Sau khi thỏa thuận với bà lão giá phòng ở ba mao tiền một ngày, ở ngày nào tính ngày đó, cơm nước bà giúp cô nấu, Kiều Vi Vi liền ở lại.
Ban đầu cô tưởng rằng kỹ thuật viên sẽ quay lại làm việc ngay sau khi nghỉ phép, nhưng đến khi hỏi thăm mới biết rằng anh ta đang nghỉ phép để kết hôn. Cô loạng choạng đến địa điểm tổ chức đám cưới, tận mắt chứng kiến chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của cô đã kết hôn với người con gái khác, cuối cùng cô chết tâm, khi quay lại phòng trọ cô liền ngã xuống vì sốt cao.
Theo lý thuyết, sau một ngày một đêm, cơ thể này sẽ hoàn toàn lạnh lẽo vì đã chết. Bởi vì Kiều Vi đã xuyên qua nên cô ấy mới "sống lại".
Kiều Vi đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô cùng tiếng phanh lốp cọ xát với mặt đất.
Âm thanh này thực rõ ràng, hoặc có lẽ bởi vì nơi này quá yên tĩnh, thời này ít có những tiếng gầm rú của ô tô, trong khi tương lai mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy. Thỉnh thoảng, có người đi xe đạp trong ngõ bấm chuông, tiếng nghe được rất rõ, chưa kể tiếng lốp ô tô ma sát với mặt đất cực kỳ mạnh, có thể truyền đi rất xa.
Trong lòng Kiều Vi khẽ động, cô chậm rãi chống tay đỡ thân thể ngồi lại lên giường.
Quả nhiên, một lát sau, có tiếng bước chân tiến vào sân. Tiếng bước chân va chạm với nền đất, tựa như mỗi bước đi đều chứa trọng lực nặng nề.
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, người đàn ông đó hỏi có phải có một người phụ nữ từ nơi khác đến thuê nhà ở đây đúng không. Bà lão phủ nhận, không muốn thừa nhận.
Mặc dù Kiều Vi đã nhận được toàn bộ ký ức của Kiều Vi Vi, nhưng tất cả đống ký ức đó giống như những bộ phim đen trắng cũ, lần lượt được bày ra trên kệ, phải yêu cầu kích hoạt thì chúng mới hoạt động. Dù sao cô cũng không phải người ở thời đại này, nhất thời không rõ tại sao bà lão lại không chịu thừa nhận.
Mà tình trạng hiện tại của cô rất tệ, cô cần có người giúp đỡ. Cô mở miệng định gọi to, lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, đau nhức, không phát ra được chút âm thanh nào.
Trong sân, người đàn ông nghiêm nghị hỏi: "Lão đồng chí, bà có dám đảm bảo rằng những lời bà nói là thật không? Tôi hỏi những người khác, họ đều nói bà đã đưa một cô gái trẻ về nhà."
“Bà có biết cô ấy là ai không mà dám đưa về nhà?”
“Cô ấy có thư giới thiệu không? Có giấy phép công việc không? Ai cho phép bà tự do thu nhận người không rõ thân phận?”
À, hoá ra là thế.
Lúc này Kiều Vi đã đoán được danh tính của người đàn ông ở ngoài sân.
Mau vào nhanh, tôi ở đây!
Cô mở miệng nhưng cổ họng lại đau quá. Đau đến mức cô chỉ phát ra được vài âm thanh khàn khàn.
Kiều Vi nhìn về phía cửa, chiếc giường ở tận trong góc phòng, chiếc bàn gãy hơi hướng ra ngoài. Muốn ra cửa phải đi bộ qua đó cách khoảng năm - sáu bước. Chỉ cần có thể đi đến là có thể đẩy cửa và kêu giúp đỡ rồi.
Kiều Vi trước tiên vịn giường đứng dậy, sau đó là đi đến chiếc bàn, chậm rãi yếu ớt bước từng bước một, lại một bước nữa...
Trong sân, bà lão không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trước mặt người đàn ông, bà ngập ngừng thừa nhận: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, không phải kẻ lưu manh lang thang, không phải... hình như con bé đến tỉnh thành tìm người...”
Người đàn ông hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Bà lão chỉ vào gian phòng do gia đình mình dựng tạm bợ trong góc, mở miệng ra liền nói dối: “Hôm qua tôi thấy cô ấy có về, hôm nay lại không thấy cô ấy ra ngoài, hẳn là đang ở đây.”
Người đàn ông mím môi và bước tới.
Bà lão cảm thấy hơi chột dạ, thật ra bà ta không nhìn thấy Kiều Vi. Hôm qua bà đi thăm họ hàng, lại bỏ bê nấu cơm cho Kiều Vi. Kiều Vi cũng không đến tìm bà, đến hôm nay bà mới nhớ lại, ai biết bỗng nhiên có một người đàn ông mặc quân phục lái xe jeep chạy tới tìm Kiều Vi.
Nhìn khí thế khi nói chuyện, anh trông giống như một cán bộ cấp cao. Không biết đó là ai.
“Kiều Vi!” Người đàn ông gõ cửa, “Là tôi đây!”
Kiều Vi ở trong phòng, trong lòng hét lớn: Vào đi! Anh mau tiến vào!
Tuy nhiên, cổ họng của cô đau đến mức không thể nói ra tiếng, trong lòng cô lại không ngừng lo lắng. Cô bước thêm một bước về phía trước, vịn vào bàn để thở.
May mắn thay, người đàn ông dường như đang kiềm chế cơn tức giận lớn, gõ cửa mấy lần cũng không có người phản ứng, quay đầu lại hỏi: "Cô ấy có ở đó không?"
Bà lão lo sợ: “Con có ở đó không?”
“Ầm” một tiếng, người đàn ông trực tiếp đá văng cánh cửa ra! Bản lề của trục cửa đều bị gãy rớt hết.
Bà lão sợ hãi lùi lại.
Kiều Vi lo lắng sợ người đàn ông sẽ rời đi vì không nghe thấy tiếng đáp lại, đến khi cô nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, cửa mở ra, ánh nắng từ bên ngoài ùa vào, nghiêng nghiêng giống như thác ánh sáng, bao phủ toàn bộ gian phòng nhỏ u tối.
Khung cửa thấp bé, người đàn ông cao lớn cúi đầu bước vào, đứng tại nơi ngược sáng, lạnh lùng nhìn cô.
Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, bờ vai thật rộng, thân người thật cao với đôi chân dài miên man. Ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh, chia khuôn mặt anh thành hai nửa sáng và tối.
Một bên góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Sống mũi cao được ánh nắng một bên đổ bóng như đỉnh núi.
Anh mím chặt môi, không biết là đang buồn bực hay đang đè nén cảm xúc, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Kiều Vi..."
“Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, em chọn đi.”
“Ly hôn, hoặc là cùng tôi về nhà.”
Đúng như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là Nghiêm Lỗi - chồng của Kiều Vi Vi, là đối tượng bị nữ chính nhắm đến.
Anh vẫn luôn gọi Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.