Pháo Hôi Nữ Phụ Ngày Càng Sống Tốt Trong Tiểu Thuyết Niên Đại 70
Chương 4:
Tụ Trắcc
04/03/2024
Edit: Mây
“Cô ấy đang ở đâu?” Nghiêm Lỗi lạnh giọng quát, trong lòng không rõ.
"Mấy ngày trước tôi xin nghỉ phép để chuẩn bị đám cưới, nhưng khi ấy tôi không thấy cô ta ở đây. Sau cô ta từng đến tìm tôi, còn để lại lời nhắn cho đồng nghiệp của tôi, hình như nói cô ta đang tạm trú ở trên đoạn đường Hoa Vân bên cạnh." Kỹ thuật viên nuốt khan nói: "Hôm nay tôi đi làm mới biết được. Đúng vậy, hôm qua tôi mới gặp cô ta ở đám cưới. Kiều Vi Vi ăn một viên kẹo liền rời đi. Lúc đó tôi phải đảm đương nhiệm vụ tiếp đãi khách, một lời cũng chưa từng nói với cô ta.”
Hắn ta liên tục chứng minh bản thân vô tội, không muốn bị Kiều Vi Vi vạ lây, vì hiện giờ hắn đã là con rể cưng của giám đốc nhà máy này.
Cách chồng của Kiều Vi Vi nhìn hắn có hơi đáng sợ.
Kỹ thuật viên nhớ lại Kiều Vi vi đã từng phàn nàn trong thư rằng chồng cô mang xuất thân từ nông thôn và không được học hành tốt, nói anh giống hệt như một "con thú vô văn hóa".
Ha, mô tả này khá chuẩn đấy.
Kỹ thuật viên không biết rằng Nghiêm Lỗi đã từng ra chiến trường chiến tranh, đã từng trải qua nhiều thử thách đẫm máu lửa, giết kẻ địch bằng đạn thật và từng nhìn qua thi thể của rất nhiều đồng đội đã hi sinh ngã xuống.
Người có những trải nghiệm như vậy, thường sẽ khác với những người bình thường. Sự tương phản rõ rệt nhất đều thông qua ánh mắt của họ.
Kiều Vi Vi thích những sinh viên đại học có văn hoá, bề ngoài nho nhã lễ độ. Cô ghét những người như Nghiêm Lỗi.
Hôn nhân diễn ra không như ý muốn ngược lại chính là bi kịch.
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm tên khốn nạn này trong chốc lát, sau đó buông cổ áo của hắn ra, quay người lại.
Kỹ thuật viên thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Lỗi đi được hai bước, lại dừng lại, đột nhiên quay người lại đấm một quyền vào mặt tên kỹ thuật viên, gã ta ngã xuống đất, mắt kính vỡ tan, mũi chảy máu, cả người choáng váng xây xẩm.
Anh sải bước ra khỏi nhà máy sản xuất động cơ diesel và quay về ngồi trên xe jeep: "Mau chạy đến đường Hoa Vân!"
Cứ như vậy, anh đã tìm thấy được người vợ đã bỏ trốn của mình.
Nghiêm Lỗi đương nhiên không biết người anh đang tìm được không phải Kiều Vi Vi trước kia, mà là "Kiều Vi".
Anh đạp cửa bước vào, cho Kiều Vi tự mình lựa chọn, sau đó chờ đợi câu trả lời của cô.
Gian phòng này vừa nhỏ thấp vừa tồi tàn, thậm chí còn không có cửa sổ, trên bức tường chỉ có một lỗ nhỏ được đào ra để thông gió. Khắp nơi tối tăm, chỗ nào cũng bốc lên cỗ mùi ẩm mốc khó chịu.
Nghiêm Lỗi di chuyển ánh mắt, thấy vợ mình vẫn gầy gò mảnh khảnh như ngày nào, nước da một màu trắng nõn. Nhưng hôm nay sắc mặt cô có vẻ trắng đến lạ thường, trắng đến mức không có một giọt máu.
Phải nói là, nhợt nhạt.
Anh tưởng cô yêu song phương với tên đàn ông đó, nhưng hoá ra chỉ có mình cô ngu ngốc si mê, tự mình đa tình. Người biết văn chương chữ nghĩa vậy mà lại là kẻ không biết sử dụng đầu óc, công lao học tập đèn sách suốt mười hai năm trời của cô coi như đổ sông đổ biển!
Người phụ nữ đứng cách anh vài bước đang vịn bàn nhìn anh chằm chằm. Cô vẫn chưa cho anh câu trả lời.
Nghiêm Lỗi mất kiên nhẫn, đang định nói tiếp. Đột nhiên, anh thấy Kiều Vi cong môi mỉm cười với anh.
Nụ cười ấy chứa đựng sự bình yên và ấm áp, thứ mà trong suốt mấy năm qua chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của vợ anh.
Nghiêm Lỗi nao nao lòng, một giây sau đó, anh trơ mắt nhìn người phụ nữ trắng nõn mảnh khảnh ngã xuống.
Nghiêm Lỗi là người đầu tiên Kiều Vi gặp được khi cô mới đến thế giới này.
“Đầu tiên” luôn mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Mà anh lại là chồng hiện tại của cô, đồng nghĩa với việc cô và anh trong tương lai chắc chắn sẽ phát sinh nhiều liên quan.
Một lần nữa Kiều Vi được "sống lại", cô không khỏi mỉm cười với người đàn ông trước mắt, đại biểu cho sự khởi đầu cuộc sống mới của cô. Sau đó, cô không thể chịu đựng nổi mà ngã về phía trước.
Trước khi mất đi ý thức, cô có cảm giác như mình vừa rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, bị người đó vững vàng tiếp được……
……
Kiều Vi dần dần khôi phục ý thức, bên tai dường như nghe thấy có người đang nói chuyện.
Giọng người phụ nữ đó mang theo chút tức giận mắng: "...Đây đã không còn là xã hội cũ nữa rồi. Đồng chí là cán bộ phải không? Đường đường là gia đình cán bộ, sao đồng chí lại có thể để cô ấy gầy đến mức bị suy dinh dưỡng như vậy hả? Rốt cuộc đồng chí làm cái gì vậy? Có phải anh đã đem cô ấy như động vật mà đối xử có đúng không?"
Người đàn ông không hề biện minh hay cãi lại, mà anh chỉ liên tục nói "vâng" và "đúng vậy".
Có lẽ thấy thái độ của người đàn ông này khá tốt, lúc sau người phụ nữ mới hoà hoãn giọng một chút: "Cô ấy tỉnh dậy rồi thì có thể đi. Đồng chí cho cô ấy ăn gì đó tốt một chút, bồi bổ cơ thể."
Người đàn ông: "Được."
Giọng nói trầm và thấp. Kiều Vi ngay lập tức nhận ra giọng nói đó là của Nghiêm Lỗi - chồng của nguyên chủ Kiều Vi Vi.
Cô tiếp nhận cả ký ức và cảm xúc của Kiều Vi Vi, nhất thời cô sinh ra cảm giác chán ghét chủ nhân của giọng nói này. May mắn thay, sự chán ghét của Kiều Vi rất nhanh chóng liền biến mất, Kiều Vi dường như có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cô thấy vừa quen vừa xa lạ với Nghiêm Lỗi. Có điều, ít nhất cô sẽ không ghét anh, dù sao cô cũng không phải Kiều Vi Vi.
Kiều Vi yếu ớt nằm trên giường, trong đầu đang cố sắp xếp lại những thông tin, cô biết từ giờ trở đi bản thân sẽ phải tiếp tục sống với thân phận Kiều Vi Vi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi muốn ly hôn nam chính, thật sự quá ngây thơ rồi.
Vốn cô ấy chọn hôn nhân như một lối thoát vì không thể chịu đựng được những khó khăn vất vả khi trở thành công nhân.
Cha mẹ nguyên chủ hiện đã qua đời, bên cạnh cô ấy cũng không còn người thân nào khác. Điều quan trọng nhất là cô ấy đang không có đơn vị công tác.
Giờ đây, thân phận duy nhất của cô chính là vợ của Nghiêm Lỗi và là một trong những thành viên của gia đình quân nhân. Nhưng nếu bỏ nam chính, cô sẽ hoàn toàn trở thành một cá thể vô tổ chức, không còn chỗ dựa.
Ở thời đại này, về cơ bản thì, một người không có tổ chức, không sống chung cùng tập thể dường như sẽ không thể sống quá lâu. Mở sạp hàng rong buôn bán cũng không được, thời đại này chỉ có người khuyết tật và người già neo đơn mới được phép lập sạp hàng, những người khác đều sẽ bị quy vào tội danh đầu cơ trục lợi hết.
Có lẽ nguyên chủ hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ sống cuộc sống thế nào nếu thiếu Nghiêm Lỗi. Tình yêu thực sự khiến con người ta trở nên ngu muội.
Tất nhiên, cũng có thể là tác giả đang khiến cho cô ấy trở nên ngu ngốc. Dù sao cô ấy cũng là bia đỡ đạn, ý nghĩa tồn tại của nguyên chủ là để nữ chính trở thành "mẹ kế", để cô ta nuôi con thay cô.
Nghiêm túc mà nói, trong một cuốn tiểu thuyết, liệu có còn con đường nào tốt hơn con đường đi theo nam chính hay không?
Rõ ràng là không.
“Cô ấy đang ở đâu?” Nghiêm Lỗi lạnh giọng quát, trong lòng không rõ.
"Mấy ngày trước tôi xin nghỉ phép để chuẩn bị đám cưới, nhưng khi ấy tôi không thấy cô ta ở đây. Sau cô ta từng đến tìm tôi, còn để lại lời nhắn cho đồng nghiệp của tôi, hình như nói cô ta đang tạm trú ở trên đoạn đường Hoa Vân bên cạnh." Kỹ thuật viên nuốt khan nói: "Hôm nay tôi đi làm mới biết được. Đúng vậy, hôm qua tôi mới gặp cô ta ở đám cưới. Kiều Vi Vi ăn một viên kẹo liền rời đi. Lúc đó tôi phải đảm đương nhiệm vụ tiếp đãi khách, một lời cũng chưa từng nói với cô ta.”
Hắn ta liên tục chứng minh bản thân vô tội, không muốn bị Kiều Vi Vi vạ lây, vì hiện giờ hắn đã là con rể cưng của giám đốc nhà máy này.
Cách chồng của Kiều Vi Vi nhìn hắn có hơi đáng sợ.
Kỹ thuật viên nhớ lại Kiều Vi vi đã từng phàn nàn trong thư rằng chồng cô mang xuất thân từ nông thôn và không được học hành tốt, nói anh giống hệt như một "con thú vô văn hóa".
Ha, mô tả này khá chuẩn đấy.
Kỹ thuật viên không biết rằng Nghiêm Lỗi đã từng ra chiến trường chiến tranh, đã từng trải qua nhiều thử thách đẫm máu lửa, giết kẻ địch bằng đạn thật và từng nhìn qua thi thể của rất nhiều đồng đội đã hi sinh ngã xuống.
Người có những trải nghiệm như vậy, thường sẽ khác với những người bình thường. Sự tương phản rõ rệt nhất đều thông qua ánh mắt của họ.
Kiều Vi Vi thích những sinh viên đại học có văn hoá, bề ngoài nho nhã lễ độ. Cô ghét những người như Nghiêm Lỗi.
Hôn nhân diễn ra không như ý muốn ngược lại chính là bi kịch.
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm tên khốn nạn này trong chốc lát, sau đó buông cổ áo của hắn ra, quay người lại.
Kỹ thuật viên thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Lỗi đi được hai bước, lại dừng lại, đột nhiên quay người lại đấm một quyền vào mặt tên kỹ thuật viên, gã ta ngã xuống đất, mắt kính vỡ tan, mũi chảy máu, cả người choáng váng xây xẩm.
Anh sải bước ra khỏi nhà máy sản xuất động cơ diesel và quay về ngồi trên xe jeep: "Mau chạy đến đường Hoa Vân!"
Cứ như vậy, anh đã tìm thấy được người vợ đã bỏ trốn của mình.
Nghiêm Lỗi đương nhiên không biết người anh đang tìm được không phải Kiều Vi Vi trước kia, mà là "Kiều Vi".
Anh đạp cửa bước vào, cho Kiều Vi tự mình lựa chọn, sau đó chờ đợi câu trả lời của cô.
Gian phòng này vừa nhỏ thấp vừa tồi tàn, thậm chí còn không có cửa sổ, trên bức tường chỉ có một lỗ nhỏ được đào ra để thông gió. Khắp nơi tối tăm, chỗ nào cũng bốc lên cỗ mùi ẩm mốc khó chịu.
Nghiêm Lỗi di chuyển ánh mắt, thấy vợ mình vẫn gầy gò mảnh khảnh như ngày nào, nước da một màu trắng nõn. Nhưng hôm nay sắc mặt cô có vẻ trắng đến lạ thường, trắng đến mức không có một giọt máu.
Phải nói là, nhợt nhạt.
Anh tưởng cô yêu song phương với tên đàn ông đó, nhưng hoá ra chỉ có mình cô ngu ngốc si mê, tự mình đa tình. Người biết văn chương chữ nghĩa vậy mà lại là kẻ không biết sử dụng đầu óc, công lao học tập đèn sách suốt mười hai năm trời của cô coi như đổ sông đổ biển!
Người phụ nữ đứng cách anh vài bước đang vịn bàn nhìn anh chằm chằm. Cô vẫn chưa cho anh câu trả lời.
Nghiêm Lỗi mất kiên nhẫn, đang định nói tiếp. Đột nhiên, anh thấy Kiều Vi cong môi mỉm cười với anh.
Nụ cười ấy chứa đựng sự bình yên và ấm áp, thứ mà trong suốt mấy năm qua chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của vợ anh.
Nghiêm Lỗi nao nao lòng, một giây sau đó, anh trơ mắt nhìn người phụ nữ trắng nõn mảnh khảnh ngã xuống.
Nghiêm Lỗi là người đầu tiên Kiều Vi gặp được khi cô mới đến thế giới này.
“Đầu tiên” luôn mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Mà anh lại là chồng hiện tại của cô, đồng nghĩa với việc cô và anh trong tương lai chắc chắn sẽ phát sinh nhiều liên quan.
Một lần nữa Kiều Vi được "sống lại", cô không khỏi mỉm cười với người đàn ông trước mắt, đại biểu cho sự khởi đầu cuộc sống mới của cô. Sau đó, cô không thể chịu đựng nổi mà ngã về phía trước.
Trước khi mất đi ý thức, cô có cảm giác như mình vừa rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, bị người đó vững vàng tiếp được……
……
Kiều Vi dần dần khôi phục ý thức, bên tai dường như nghe thấy có người đang nói chuyện.
Giọng người phụ nữ đó mang theo chút tức giận mắng: "...Đây đã không còn là xã hội cũ nữa rồi. Đồng chí là cán bộ phải không? Đường đường là gia đình cán bộ, sao đồng chí lại có thể để cô ấy gầy đến mức bị suy dinh dưỡng như vậy hả? Rốt cuộc đồng chí làm cái gì vậy? Có phải anh đã đem cô ấy như động vật mà đối xử có đúng không?"
Người đàn ông không hề biện minh hay cãi lại, mà anh chỉ liên tục nói "vâng" và "đúng vậy".
Có lẽ thấy thái độ của người đàn ông này khá tốt, lúc sau người phụ nữ mới hoà hoãn giọng một chút: "Cô ấy tỉnh dậy rồi thì có thể đi. Đồng chí cho cô ấy ăn gì đó tốt một chút, bồi bổ cơ thể."
Người đàn ông: "Được."
Giọng nói trầm và thấp. Kiều Vi ngay lập tức nhận ra giọng nói đó là của Nghiêm Lỗi - chồng của nguyên chủ Kiều Vi Vi.
Cô tiếp nhận cả ký ức và cảm xúc của Kiều Vi Vi, nhất thời cô sinh ra cảm giác chán ghét chủ nhân của giọng nói này. May mắn thay, sự chán ghét của Kiều Vi rất nhanh chóng liền biến mất, Kiều Vi dường như có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cô thấy vừa quen vừa xa lạ với Nghiêm Lỗi. Có điều, ít nhất cô sẽ không ghét anh, dù sao cô cũng không phải Kiều Vi Vi.
Kiều Vi yếu ớt nằm trên giường, trong đầu đang cố sắp xếp lại những thông tin, cô biết từ giờ trở đi bản thân sẽ phải tiếp tục sống với thân phận Kiều Vi Vi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi muốn ly hôn nam chính, thật sự quá ngây thơ rồi.
Vốn cô ấy chọn hôn nhân như một lối thoát vì không thể chịu đựng được những khó khăn vất vả khi trở thành công nhân.
Cha mẹ nguyên chủ hiện đã qua đời, bên cạnh cô ấy cũng không còn người thân nào khác. Điều quan trọng nhất là cô ấy đang không có đơn vị công tác.
Giờ đây, thân phận duy nhất của cô chính là vợ của Nghiêm Lỗi và là một trong những thành viên của gia đình quân nhân. Nhưng nếu bỏ nam chính, cô sẽ hoàn toàn trở thành một cá thể vô tổ chức, không còn chỗ dựa.
Ở thời đại này, về cơ bản thì, một người không có tổ chức, không sống chung cùng tập thể dường như sẽ không thể sống quá lâu. Mở sạp hàng rong buôn bán cũng không được, thời đại này chỉ có người khuyết tật và người già neo đơn mới được phép lập sạp hàng, những người khác đều sẽ bị quy vào tội danh đầu cơ trục lợi hết.
Có lẽ nguyên chủ hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ sống cuộc sống thế nào nếu thiếu Nghiêm Lỗi. Tình yêu thực sự khiến con người ta trở nên ngu muội.
Tất nhiên, cũng có thể là tác giả đang khiến cho cô ấy trở nên ngu ngốc. Dù sao cô ấy cũng là bia đỡ đạn, ý nghĩa tồn tại của nguyên chủ là để nữ chính trở thành "mẹ kế", để cô ta nuôi con thay cô.
Nghiêm túc mà nói, trong một cuốn tiểu thuyết, liệu có còn con đường nào tốt hơn con đường đi theo nam chính hay không?
Rõ ràng là không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.