Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ
Chương 19
Tiềm Mị
11/08/2023
Sắp gần giao thừa, bà ngoại nói không muốn ở bệnh viện, một hai phải về nhà, Thân Tự Cẩm thuyết phục cũng vô dụng, thấy thân thể bà tạm ổn, liền đem bà đón về nhà.
Thân Tự Cẩm đã nhớ không rõ cùng người nhà hài hòa náo nhiệt ăn tết âm lịch là cảm giác gì. Nàng trước kia không làm cho người khác vui vẻ, mỗi lần đến ngày lễ, vì không làm cho người khác ngại, nàng sẽ tự giác trốn ở trong phòng của mình, vài ngày đều không ra.
Thân Tự Cẩm khát vọng cũng hưởng thụ loại cuộc sống này, mấy ngày nay nàng đều cười so với bình thường nhiều hơn, bà ngoại cũng mỗi ngày đều cười ha hả.
Nàng dán xong câu đối xuân, điện thoại đinh lên một tiếng.
Là tin nhắn của Xa Cố Lai.
Từ lần trước Xa Cố Lai đáp ứng Thân Tự Cẩm sẽ trả lời tin nhắn của nàng, mấy ngày nay mặc dù không thấy cô nói chuyện nhiệt tình lắm, nhưng cũng cách mấy tiếng sẽ trả lời, nhưng ít nhất không phải Thân Tự Cẩm một mình tự biên tự diễn.
Thân Tự Cẩm mỗi ngày đều chờ mong tin nhắn của cô, cùng Xa Cố Lai trò chuyện rất thỏa mãn, mặc dù ngữ khí của cô lãnh đạm lại ngắn gọn, nhưng cũng đủ làm cho Thân Tự Cẩm thoải mái.
"Tiểu Cẩm, con làm gì luôn nhìn chằm chằm điện thoại mà cười vậy?" Bà ngoại vừa nướng bánh táo xong, nhân lúc còn nóng đưa cho Thân Tự Cẩm ăn.
Thân Tự Cẩm nhếch miệng cười, nụ cười xán lạn, "Không có gì đâu ạ." Nàng nhận bà ngoại bánh táo, cắn một cái, tròng mắt sáng trong suốt, "Ăn ngon lắm ạ."
"Ăn ngon là được." Bà ngoại từ ái nhìn nàng ăn.
Bà cảm thấy Tiểu Cẩm thế này rất tốt, vừa thích cười vừa đáng yêu, rốt cuộc cũng giống cô gái trẻ tuổi, không như lúc trước tính tình trầm mặc u ám.
Cuối cùng đã tới ngày đón giao thừa, Thân Tự Cẩm cùng bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn, hai người cười ha hả ăn một bữa cơm tất niên, chuyện này đối với các nàng mà nói, là bữa cơm vui vẻ nhất.
Ban đêm Lan thành sẽ bắn pháo hoa, trông rất đẹp.
Thân Tự Cẩm quay video pháo hoa, như đứa nhỏ đắc ý, đem tất cả video pháo hoa gửi Xa Cố Lai xem.
【 chúc mừng năm mới! Xa Cố Lai 】 nàng đánh chữ gửi đi, sau đó đợi Xa Cố Lai trả lời.
Thân Tự Cẩm bên này không khí ấm áp không khí so với cô có chút khác biệt, Xa Cố Lai ngày giao thừa đang ở nhà làm việc, cô không có người nhà, bạn bè cũng ít, Bạch Ngu đi nước ngoài, tết âm lịch đối với cô mà nói cùng ngày bình thường đều như nhau.
Nhưng điện thoại luôn luôn vang lên không ngừng.
Đại khái đều là một số khách hàng cùng nhà đầu tư chúc cô năm mới, Xa Cố Lai để cho bớt việc, đều trả lời một câu như nhau, đang lướt thì thấy tin nhắn Thân Tự Cẩm chúc cô năm mới, không coi là chuyện to tát, nhìn liếc qua một chút liền coi thường.
Sau khi trả lời xong, Xa Cố Lai liền để điện thoại di dộng xuống, tự mình làm việc.
Thân Tự Cẩm trước khi đi ngủ thì nhận được tin nhắn Xa Cố Lai.
【 chúc mừng năm mới. 】
Nàng cầm di động nằm ở trên giường lật tới lật lui, nàng lúc đầu cho rằng Xa Cố Lai hẳn sẽ không trả lời tin nhắn của nàng, dù sao cô khẳng định có rất nhiều người chúc phúc, lời chúc phúc của mình đoán chừng không tính là gì.
Là ngoài ý muốn, cũng là kinh hỉ.
Nguyên lai trong đêm đầu của năm mới được người chúc phúc thế này là một chuyện vô cùng vui sướng.
Đây là tết âm lịch mà hơn hai mươi năm qua khiến nàng hài lòng nhất.
Chó con ở trên ghế sofa nhảy tới nhảy lui, Thân Tự Cẩm ghé vào bên giường, vươn tay ra đùa với chó con.
Chó con lập tức liếm lòng bàn tay của nàng.
Thân Tự Cẩm lại kìm lòng không đặng nghĩ tới Xa Cố Lai.
Nhớ tới ánh mắt Xa Cố Lai lãnh đạm, da thịt trắng nõn, tóc dài đen nhánh, đôi môi thật mỏng.
Bên ngoài pháo hoa chói lọi, đem Thân Tự Cẩm khuôn mặt trắng như tuyết, tựa là đóa hoa hồng tú diễm trong veo.
Nàng lại nghĩ, Xa Cố Lai bây giờ không phải cũng đang cùng nàng ngắm nhìn pháo hoa sao?
*
Qua giao thừa mấy ngày, Thân Tự Cẩm đi học.
Nguyên chủ chuyên ngành cùng nàng trước đó không sai biệt lắm, đều là ngành hóa học, năm nay năm thứ ba đại học.
Nàng dựa vào ký ức đến ký túc xá nguyên chủ, ký túc xá có bốn người ở, nhưng có một người năm nay dọn ra ngoài, ký túc xá tạm thời chỉ có ba người.
Nguyên chủ với bạn cùng phòng quan hệ chẳng ra làm sao, mặt khác hai bạn cùng phòng thấy nàng đều dùng im lặng để đối đãi, coi nàng như một người xa lạ.
Thân Tự Cẩm cũng không cảm thấy khó chịu, loại tình trạng bị cô lập này nàng trước kia trải qua rất nhiều, đều có sức miễn dịch, bởi vậy cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nàng lặng yên thu thập đồ vật của mình, không để ý tới trong phòng hai nữ sinh kia ở sau lưng nàng sột sột soạt soạt đàm luận.
Thân Tự Cẩm rất hưởng thụ cuộc sống đại học, nàng năm thứ ba đại học năm đó bởi vì sợ gặp người, ù tai rất nghiêm trọng, gần như đến trình độ điếc, đặc biệt là nữ nhân kia mỗi giờ mỗi khắc theo sát nàng.
Nàng không dám ra ngoài, ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, gia gia của nàng cảm thấy nàng mất mặt, liền đem nàng ném vào bệnh tâm thần.
(Editor: bả lúc đó cũng điên thiệt rồi, đưa vào bệnh viên cũng đúng, lúc trước tưởng bị hại không chứ)
Mà bây giờ nàng đã ổn hơn rất nhiều, cũng có thể chậm rãi hoàn thành việc học.
Dù ở trường học không có người nào cùng nàng kết giao, nàng cũng cảm thấy không sao cả, ngẫu nhiên tại thời điểm cô đơn nàng sẽ nhắn tin cho Xa Cố Lai, nhận được phản hồi của cô có thể làm xoa dịu cảm giác cô đơn lẻ loi của nàng.
Lúc này nàng cảm thấy bản thân không cô đơn.
Không tới mấy ngày ký túc xá có một người dọn đến, là một nữ sinh năm ba chuyên ngành truyền thông.
Nữ sinh nhuộm tóc màu xanh khói, mắt một mí, khuôn mặt anh lệ, thân hình cao gầy, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ gần.
Nữ sinh chuyển đến mấy ngày, cùng mọi người không nói lời nào, Thân Tự Cẩm sợ người lạ, tự nhiên cũng không nói chuyện.
Nữ sinh tóc xanh này ban đêm luôn ra ngoài, thường xuyên không về ngủ, có khi lại rất trễ mới về, cô làm mất chìa khóa, chưa kịp làm cái mới, chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng mở cửa.
Mặt khác hai nữ sinh cùng ký túc khác cảm thấy cô phiền phức, cũng không chịu đi mở cửa, Thân Tự Cẩm đành phải tự mình đi mở.
Một hai lần như vậy, nữ sinh tóc xanh cảm thấy Thân Tự Cẩm không tệ, bỗng một ngày đột nhiên lôi kéo nàng đi ăn cơm, cũng hỏi nàng tên cái gì.
"Thân Tự Cẩm." Thân Tự Cẩm không am hiểu cùng người lạ người nói chuyện phiếm, ngữ khí có chút khẩn trương.
"Tiền đồ như gấm Tự Cẩm."
"Mình tên Bạch Minh Dục." Nữ sinh ôm cánh tay của nàng, cười nói "Tên cậu ngụ ý rất tốt đó, ba mẹ cậu có phải là hi vọng cậu sau này tiền đồ như gấm không."
Thân Tự Cẩm thân cao cùng cô không sai biệt lắm, nhưng bị cô ôm như vậy, trái ngược lại co ro như thỏ con.
Bạch Minh Dục tính tình nhiệt liệt, cho dù đối với Thân Tự Cẩm tính tình trầm mặc hay ngại ngùng, cô cũng có thể nói chuyện được.
Hai người cứ như vậy thân với nhau.
Bạch Minh Dục cảm thấy Thân Tự Cẩm giống như tiểu bạch thỏ, vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, làm người ta yêu thích, thường xuyên đi tìm nàng nói chuyện.
Thân Tự Cẩm cũng từ từ có thể cùng cô nói chuyện phiếm, giống như hai người bạn bình thường.
"Ai, cậu làm gì mà hay nhìn điện thoại vậy." Bạch Minh Dục cùng Thân Tự Cẩm ngồi ở quán trà sữa gần trường học, thấy nàng hay nhìn chằm chằm điện thoại, liền hiếu kỳ hỏi một câu.
"Phải không?" Thân Tự Cẩm che che dấu dấu, nhưng càng che càng lộ uống một ngụm trà sữa.
"Chính cậu không phát hiện à?" Bạch Minh Dục trêu tức "Bạn trai sao?"
"Không có." Thân Tự Cẩm lập tức giải thích, "Đừng nói lung tung."
Bạch Minh Dục cảm thấy trêu nàng vui, dùng ngón tay gõ gõ trán của nàng, "Đừng thẹn thùng nha, đều là người lớn, yêu đương lại không phải việc gì không thể lộ ra ngoài."
Thân Tự Cẩm không biết làm sao giải thích, mặt đỏ rần, "Không có đâu, cậu đừng đoán mò nữa."
Bạch Minh Dục không đùa nàng nữa, ha ha cười không ngừng được.
Thân Tự Cẩm len lén liếc một cái điện thoại.
【 Xa Cố Lai, chị sao lại đột nhiên không trả lời tin nhắn của em? 】
(Editor: từ khúc này TTC thích XCL rồi nên mình để xưng hô em-chị nhé, còn XCL thì vẫn chán ghét TTC nên mình để như cũ là tôi-cô nhé)
Câu nói này gửi đi đã hai ngày, nhưng Xa Cố Lai vẫn luôn không trả lời.
Rõ ràng trước đó mấy ngày trò chuyện vẫn bình thường, vì cái gì đột nhiên không để ý tới mình?
Thân Tự Cẩm sầu não uất ức, trái tim rầu rĩ, rất muốn đi tìm Xa Cố Lai.
Nàng đã lâu không gặp cô, nàng trước đó đi tới công ty tìm cô, đáng tiếc đều không thấy, Thân Tự Cẩm đành phải từ bỏ ý định.
Nàng không biết mình bị làm sao, nàng chính là rất nhớ Xa Cố Lai.
*
Thân Tự Cẩm hôm nay muốn bồi bà ngoại đi gặp một người bạn cũ, ban đầu bà ngoại muốn tự đi, nhưng Thân Tự Cẩm không yên lòng thân thể của bà nên nhất định đòi đi cùng.
Bạn tốt của bà ngoại nhà ở vùng ngoại thành, lại trong ngõ nhỏ, xe không vào được, hai người chỉ có thể đi bộ.
Nơi này đều là bậc thang, bà ngoại thân thể rõ ràng không tốt, đi chưa được mấy bước liền thở hồng hộc.
"Bà ngoại, không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi một chút đi ạ." Thân Tự Cẩm lo lắng hỏi.
"Không cần không cần." Bà ngoại khoát khoát tay, "Bệnh cũ thôi, đi nhanh lên đi, trời muốn mưa rồi, cũng không mang dù đâu đó."
Bà ngoại nói liền đi lên phía trước, Thân Tự Cẩm không có cách, chỉ có thể đi theo sau bà.
Từ từ, bà ngoại thể lực bắt đầu chống đỡ hết nổi, Thân Tự Cẩm lo lắng không thôi, quyết định lôi kéo bà ngoại trước nghỉ ngơi một chút.
Tay của nàng vừa đụng vào quần áo bà ngoại, ngay lúc này bà bị vấp bậc thang, cả người chúi về phía trước.
"Bà ngoại —— "
Thân Tự Cẩm sắc mặt hoảng sợ, lập tức đỡ lấy bà ngoại, nhưng không đỡ được, lão nhân gia ngã xuống đất, Thân Tự Cẩm lanh tay lẹ mắt lấy tay lót sau đầu bà ngoại, không để đầu của bà đập xuống đất.
Nhưng bà ngoại vẫn bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, bờ môi bầm đen, giống như đã chết.
Thân Tự Cẩm đầu óc trống rỗng, giọng nói run rẩy "Bà ngoại, bà ngoại —— "
Suy nghĩ của nàng đã bị bối rối triệt để chiếm cứ, lý trí bị một màn trước mắt cướp đi, nàng không hiểu sao liền nhớ tới người mẹ chết của nàng.
Không thể.
Tuyệt đối không thể có người lại chết ở trước mặt nàng.
"Bà ngoại..." Thân Tự Cẩm tay đều run rẩy, nàng muốn ôm lên bà ngoại, nhưng nàng thân thể yếu đuối không có cách nào ôm bà được.
"Con... con kêu người đến cứu bà!" Thân Tự Cẩm cổ họng khô khốc lợi hại, tiếng nói run nói không ra lời.
Nàng gân giọng gọi người, nhưng ở nơi này nhà cũ kĩ rất nhiều, người cũng ít, kêu nửa ngày cũng không có ai nghe.
Nàng triệt để luống cuống. Đều quên hẳn là gọi xe cứu thương.
Muốn hướng người cầu cứu.
Nàng phản ứng đầu tiên chính là gọi cho Xa Cố Lai, ngón tay run rẩy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, màn hình nhanh chóng không nhìn thấy rõ.
Đầu bên kia điện thoại tút tút tút không ngừng.
Thân Tự Cẩm cắn móng tay, ánh mắt hoảng sợ.
Nhanh nghe đi.
Nhanh nghe đi.
"Alo." Rốt cuộc, đầu bên kia cũng tiếp máy.
"Xa Cố Lai, giúp em một chút với!" Thân Tự Cẩm lo lắng mở miệng, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Xa Cố Lai đang cùng một số cổ đông bàn bạc công việc, ban đầu vốn không muốn tiếp máy Thân Tự Cẩm, nhưng điện thoại lại vang lên không ngừng, Bạch Ngu kêu cô tiếp máy.
Vừa vào tai chính là Thân Tự Cẩm giọng nghẹn ngào, tuyệt vọng lại bất lực.
Xa Cố Lai nhíu mày, ra hiệu cho cổ đông cô ra ngoài một chút.
"Chuyện gì xảy ra?" Xa Cố Lai hỏi.
Thân Tự Cẩm cùng cô nói chuyện, giọng nói lộn xộn "Xa Cố Lai, làm sao bây giờ a, nơi này... Không có người, vị trí cũng rất hẻo lánh, bà ngoại bất động rồi, em hiện tại làm sao bây giờ?"
Xa Cố Lai mặc dù chán ghét Thân Tự Cẩm, nhưng đối với tính mạng của lão nhân sẽ không thờ ơ, nàng ngữ điệu tỉnh táo không gợn sóng "Cô tỉnh táo một chút, thử trước một chút xem có thể hay không gọi xe cứu thương, cô đem vị trí gửi cho tôi, tôi đến tìm cô."
Xa Cố Lai giọng nói thanh lãnh như nước trấn an Thân Tự Cẩm đang kinh hoảng, nàng chiếu theo yêu cầu của Xa Cố Lai mà làm.
Xa Cố Lai cúp điện thoại, sách một tiếng, nghĩ thầm Thân Tự Cẩm này đúng thực kiếm chuyện cho cô làm.
Sau một đoạn thời gian không gặp mặt, còn tưởng rằng người này sẽ yên tĩnh lại.
Mạng người quan trọng, Xa Cố Lai cũng không oán than gì, cùng cổ đông nói một tiếng, cầm chìa khóa xe rời đi.
"Ai, muốn tôi cùng cô đi không?" Bạch Ngu hỏi.
Xa Cố Lai suy nghĩ một chút, "Được."
Mưa phùn rơi xuống, Thân Tự Cẩm toàn thân đều lạnh run, không có sự sống như con rối.
Xa Cố Lai tốc độ rất nhanh, lập tức đến vị trí Thân Tự Cẩm gửi đến.
"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm nhìn thấy Xa Cố Lai, lập tức đứng đứng dậy.
Đứng tại chỗ nhìn nữ nhân thân hình tú mỹ, chống đỡ một cây dù màu đen, hướng nàng đi tới.
Thân Tự Cẩm phảng phất như thấy được cứu tinh, lòng bất an cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai tới thật.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim Thân Tự Cẩm lại bắt đầu đập rất nhanh.
Bạch Ngu nhìn thấy Thân Tự Cẩm, cằm đều muốn rớt xuống, hắn còn tưởng rằng nhân vật nào rất quan trọng mới khiến Xa Cố Lai chạy tới.
Thế nào lại là Thân Tự Cẩm.
Bạch Ngu nội tâm một vạn cái chấn kinh, nhưng bây giờ việc cấp bách là cứu lão nhân, xe cứu thương đã ở bên ngoài, chỉ là không lái vào được.
Bạch Ngu gánh vác trách nhiệm cõng lão nhân.
Thân Tự Cẩm mơ mơ màng màng, đi theo phía sau Xa Cố Lai.
Tóc của nàng ướt nhẹp, mắt lông mi cũng dính giọt nước, không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Hô hấp vội vàng, mềm yếu vô năng.
Như nếu không phải có Xa Cố Lai, mình bây giờ đã hoảng loạn thành dáng vẻ gì rồi?
Bà ngoại được đưa đến bệnh viện, may mà không có va vào đầu, lão nhân gia thân thể kém, vận động quá độ dẫn đến hôn mê.
Tóm lại cũng không có vấn đề trí gì ảnh hướng đến tính mạng, chỉ là hiện tại còn đang hôn mê.
Thân Tự Cẩm thở phào một hơi thở, lòng bàn tay hậu tri hậu giác ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Trên hành lang yên tĩnh.
"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn bà ngoại, trầm thấp ách ách mở miệng.
Xa Cố Lai dựa vào tường ừ một tiếng.
"Cám ơn." Thân Tự Cẩm buông thõng mắt lông mi, "Em là một người vô dụng, cám ơn chị đã giúp em."
Xa Cố Lai nhìn lướt qua Thân Tự Cẩm gương mặt tái nhợt, không nói gì.
Cô có thể nói cái gì.
Nếu như lúc ấy nằm dưới đất là Thân Tự Cẩm, cô có lẽ sẽ không đi cứu nàng.
Cô căn bản cũng không phải là người lương thiện, cô lòng mang ác ý, cái đồ ngốc này đoán chừng cũng không biết sau này mình sẽ có bao nhiêu thảm hại, lại còn ở đây cùng cô nói cám ơn.
Xa Cố Lai không nhận nổi cái danh người tốt này.
Đồ ngốc chính là người ngu.
Cứu một người đối bản thân không quan trọng lại làm cho nàng cảm động đến chết.
Cũng coi là một vụ mua bán không lỗ.
"Không có gì phải cám ơn." Xa Cố Lai một cái tay đút túi, liếc mắt nhìn thời gian, "Tôi đi đây."
"Chờ một chút." Thân Tự Cẩm bắt lấy ống tay áo của cô.
"Làm cái gì?" Xa Cố Lai cúi đầu nhìn nàng.
Thân Tự Cẩm cũng không biết bản thân tại sao phải gọi cô lại, nàng chính là đơn thuần không muốn Xa Cố Lai rời đi.
"Chị không đợi bà ngoại em tỉnh lại sao? Bà nhất định sẽ rất cảm kích chị."
Xa Cố Lai liếc mắt nhìn lão nhân từ ái già nua nằm trên giường, trầm mặc mấy giây, quay mặt qua chỗ khác, lại có mấy phần không cách nào đối mặt.
"Có việc." Xa Cố Lai cầm lấy túi, "Đi đây."
Xa Cố Lai đi đến hầm đậu xe, Bạch Ngu đã ở bên kia đợi.
"Nói đi, Thân Tự Cẩm là chuyện gì xảy ra." Bạch Ngu vừa lái xe vừa hỏi cô.
"Có thể có chuyện gì." Xa Cố Lai chống đỡ cái trán, thần sắc nhạt nhẽo.
"Đừng đánh trống lãng." Bạch Ngu ép hỏi, "Cô không phải chán ghét nhất là Thân Tự Cẩm nữ nhân kia sao? Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, cô ta hướng cô cầu cứu, đừng nói với tôi hai người không có quan hệ gì, cô thấy ánh mắt cô ta không, đều là đối với cô ỷ lại đó."
Xa Cố Lai mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra một tia sắc thái.
"Anh đoán thử một chút đi." Khóe môi cô ngậm lấy một chút ý cười như có như không.
Cái nụ cười chỉ làm cho Bạch Ngu rùng mình.
"Cô định làm cái gì cô ta." Bạch Ngu đối Thân Tự Cẩm cũng không có cảm tình gì, chỉ là ôm một loại tâm thái xem náo nhiệt, nói "Tôi thế nào cảm giác cô đang mưu đồ chuyện ác ý gì đó rất thú vị."
"Là chút chuyện đùa bỡn." Xa Cố Lai uốn nắn hắn.
Bạch Ngu chậc chậc hai tiếng, "Cô cũng là nữ nhân điên."
"Đúng rồi."Bạch Ngu chuyển đổi đề tài, "Em gái tôi gần nhất có về nhà, tôi đi theo nó, mấy ngày nay cô nên để ý Chu Tứ một chút."
"Em gái của anh?" Xa Cố Lai hơi nhíu mày lại, "Là cái người trước kia mỗi ngày tìm anh sao?"
Bạch Ngu: "Ừ, nha đầu kia không làm việc gì đàng hoàng, không phải muốn ra ngoài chơi nhạc sao, cùng người nhà nháo lên tách ra ở riêng, mấy năm không có trở về, hiện tại biết lỗi rồi, rốt cuộc cũng chịu về, tôi lại giáo huấn nó một chút. Ai, hôm nào dẫn cô gặp nó."
Bên này, Thân Tự Cẩm ngồi trong bệnh viện thấy bà tỉnh lại.
"Bà ngoại." Thân Tự Cẩm thấy lão nhân tỉnh lại, liền vội vàng đi tới, "Bà có khó chịu chỗ nào không?"
"Tiểu Cẩm a, bà ngoại thân thể không còn dùng được nữa rồi." Bà ngoại nắm lấy tay của nàng vỗ vỗ, thở dài một tiếng, "Cũng không biết có thể chống đỡ tới khi nào."
"Bà đừng nói lung tung." Thân Tự Cẩm giả vờ tức giận.
Bà ngoại cười vài tiếng, đột nhiên hỏi "Ai đưa bà tới vậy?"
"Là một người bạn... của con."
"Người bạn này của con không tệ, Tiểu Cẩm, người rất tốt, hôm nào đem con bé đến nhà chúng ta đi, cám ơn người ta thật tốt."
Thân Tự Cẩm phảng phất nhớ tới dáng vẻ của Xa Cố Lai, trái tim lại bắt đầu phanh phanh phanh nhảy lên.
Nàng che lấy trái tim mình, ý đồ muốn vuốt ve để bình tĩnh lại.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ xem duyệt: D
- ------------------
Editor: má ơi chương này 3k6 từ lận:(((( có mấy chỗ câu văn mình đọc không hiểu lắm, mình cũng không có bản gốc tiếng Trung để so sánh nên chỉ có thể edit lại từ bản QT thôi, vì thế có vài chỗ mình phải viết lại theo sự hiểu biết của mình. Chỗ nào mn thấy kì kì thì nhắc mình để mình sửa lại nhé!!!!
Thân Tự Cẩm đã nhớ không rõ cùng người nhà hài hòa náo nhiệt ăn tết âm lịch là cảm giác gì. Nàng trước kia không làm cho người khác vui vẻ, mỗi lần đến ngày lễ, vì không làm cho người khác ngại, nàng sẽ tự giác trốn ở trong phòng của mình, vài ngày đều không ra.
Thân Tự Cẩm khát vọng cũng hưởng thụ loại cuộc sống này, mấy ngày nay nàng đều cười so với bình thường nhiều hơn, bà ngoại cũng mỗi ngày đều cười ha hả.
Nàng dán xong câu đối xuân, điện thoại đinh lên một tiếng.
Là tin nhắn của Xa Cố Lai.
Từ lần trước Xa Cố Lai đáp ứng Thân Tự Cẩm sẽ trả lời tin nhắn của nàng, mấy ngày nay mặc dù không thấy cô nói chuyện nhiệt tình lắm, nhưng cũng cách mấy tiếng sẽ trả lời, nhưng ít nhất không phải Thân Tự Cẩm một mình tự biên tự diễn.
Thân Tự Cẩm mỗi ngày đều chờ mong tin nhắn của cô, cùng Xa Cố Lai trò chuyện rất thỏa mãn, mặc dù ngữ khí của cô lãnh đạm lại ngắn gọn, nhưng cũng đủ làm cho Thân Tự Cẩm thoải mái.
"Tiểu Cẩm, con làm gì luôn nhìn chằm chằm điện thoại mà cười vậy?" Bà ngoại vừa nướng bánh táo xong, nhân lúc còn nóng đưa cho Thân Tự Cẩm ăn.
Thân Tự Cẩm nhếch miệng cười, nụ cười xán lạn, "Không có gì đâu ạ." Nàng nhận bà ngoại bánh táo, cắn một cái, tròng mắt sáng trong suốt, "Ăn ngon lắm ạ."
"Ăn ngon là được." Bà ngoại từ ái nhìn nàng ăn.
Bà cảm thấy Tiểu Cẩm thế này rất tốt, vừa thích cười vừa đáng yêu, rốt cuộc cũng giống cô gái trẻ tuổi, không như lúc trước tính tình trầm mặc u ám.
Cuối cùng đã tới ngày đón giao thừa, Thân Tự Cẩm cùng bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn, hai người cười ha hả ăn một bữa cơm tất niên, chuyện này đối với các nàng mà nói, là bữa cơm vui vẻ nhất.
Ban đêm Lan thành sẽ bắn pháo hoa, trông rất đẹp.
Thân Tự Cẩm quay video pháo hoa, như đứa nhỏ đắc ý, đem tất cả video pháo hoa gửi Xa Cố Lai xem.
【 chúc mừng năm mới! Xa Cố Lai 】 nàng đánh chữ gửi đi, sau đó đợi Xa Cố Lai trả lời.
Thân Tự Cẩm bên này không khí ấm áp không khí so với cô có chút khác biệt, Xa Cố Lai ngày giao thừa đang ở nhà làm việc, cô không có người nhà, bạn bè cũng ít, Bạch Ngu đi nước ngoài, tết âm lịch đối với cô mà nói cùng ngày bình thường đều như nhau.
Nhưng điện thoại luôn luôn vang lên không ngừng.
Đại khái đều là một số khách hàng cùng nhà đầu tư chúc cô năm mới, Xa Cố Lai để cho bớt việc, đều trả lời một câu như nhau, đang lướt thì thấy tin nhắn Thân Tự Cẩm chúc cô năm mới, không coi là chuyện to tát, nhìn liếc qua một chút liền coi thường.
Sau khi trả lời xong, Xa Cố Lai liền để điện thoại di dộng xuống, tự mình làm việc.
Thân Tự Cẩm trước khi đi ngủ thì nhận được tin nhắn Xa Cố Lai.
【 chúc mừng năm mới. 】
Nàng cầm di động nằm ở trên giường lật tới lật lui, nàng lúc đầu cho rằng Xa Cố Lai hẳn sẽ không trả lời tin nhắn của nàng, dù sao cô khẳng định có rất nhiều người chúc phúc, lời chúc phúc của mình đoán chừng không tính là gì.
Là ngoài ý muốn, cũng là kinh hỉ.
Nguyên lai trong đêm đầu của năm mới được người chúc phúc thế này là một chuyện vô cùng vui sướng.
Đây là tết âm lịch mà hơn hai mươi năm qua khiến nàng hài lòng nhất.
Chó con ở trên ghế sofa nhảy tới nhảy lui, Thân Tự Cẩm ghé vào bên giường, vươn tay ra đùa với chó con.
Chó con lập tức liếm lòng bàn tay của nàng.
Thân Tự Cẩm lại kìm lòng không đặng nghĩ tới Xa Cố Lai.
Nhớ tới ánh mắt Xa Cố Lai lãnh đạm, da thịt trắng nõn, tóc dài đen nhánh, đôi môi thật mỏng.
Bên ngoài pháo hoa chói lọi, đem Thân Tự Cẩm khuôn mặt trắng như tuyết, tựa là đóa hoa hồng tú diễm trong veo.
Nàng lại nghĩ, Xa Cố Lai bây giờ không phải cũng đang cùng nàng ngắm nhìn pháo hoa sao?
*
Qua giao thừa mấy ngày, Thân Tự Cẩm đi học.
Nguyên chủ chuyên ngành cùng nàng trước đó không sai biệt lắm, đều là ngành hóa học, năm nay năm thứ ba đại học.
Nàng dựa vào ký ức đến ký túc xá nguyên chủ, ký túc xá có bốn người ở, nhưng có một người năm nay dọn ra ngoài, ký túc xá tạm thời chỉ có ba người.
Nguyên chủ với bạn cùng phòng quan hệ chẳng ra làm sao, mặt khác hai bạn cùng phòng thấy nàng đều dùng im lặng để đối đãi, coi nàng như một người xa lạ.
Thân Tự Cẩm cũng không cảm thấy khó chịu, loại tình trạng bị cô lập này nàng trước kia trải qua rất nhiều, đều có sức miễn dịch, bởi vậy cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nàng lặng yên thu thập đồ vật của mình, không để ý tới trong phòng hai nữ sinh kia ở sau lưng nàng sột sột soạt soạt đàm luận.
Thân Tự Cẩm rất hưởng thụ cuộc sống đại học, nàng năm thứ ba đại học năm đó bởi vì sợ gặp người, ù tai rất nghiêm trọng, gần như đến trình độ điếc, đặc biệt là nữ nhân kia mỗi giờ mỗi khắc theo sát nàng.
Nàng không dám ra ngoài, ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, gia gia của nàng cảm thấy nàng mất mặt, liền đem nàng ném vào bệnh tâm thần.
(Editor: bả lúc đó cũng điên thiệt rồi, đưa vào bệnh viên cũng đúng, lúc trước tưởng bị hại không chứ)
Mà bây giờ nàng đã ổn hơn rất nhiều, cũng có thể chậm rãi hoàn thành việc học.
Dù ở trường học không có người nào cùng nàng kết giao, nàng cũng cảm thấy không sao cả, ngẫu nhiên tại thời điểm cô đơn nàng sẽ nhắn tin cho Xa Cố Lai, nhận được phản hồi của cô có thể làm xoa dịu cảm giác cô đơn lẻ loi của nàng.
Lúc này nàng cảm thấy bản thân không cô đơn.
Không tới mấy ngày ký túc xá có một người dọn đến, là một nữ sinh năm ba chuyên ngành truyền thông.
Nữ sinh nhuộm tóc màu xanh khói, mắt một mí, khuôn mặt anh lệ, thân hình cao gầy, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ gần.
Nữ sinh chuyển đến mấy ngày, cùng mọi người không nói lời nào, Thân Tự Cẩm sợ người lạ, tự nhiên cũng không nói chuyện.
Nữ sinh tóc xanh này ban đêm luôn ra ngoài, thường xuyên không về ngủ, có khi lại rất trễ mới về, cô làm mất chìa khóa, chưa kịp làm cái mới, chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng mở cửa.
Mặt khác hai nữ sinh cùng ký túc khác cảm thấy cô phiền phức, cũng không chịu đi mở cửa, Thân Tự Cẩm đành phải tự mình đi mở.
Một hai lần như vậy, nữ sinh tóc xanh cảm thấy Thân Tự Cẩm không tệ, bỗng một ngày đột nhiên lôi kéo nàng đi ăn cơm, cũng hỏi nàng tên cái gì.
"Thân Tự Cẩm." Thân Tự Cẩm không am hiểu cùng người lạ người nói chuyện phiếm, ngữ khí có chút khẩn trương.
"Tiền đồ như gấm Tự Cẩm."
"Mình tên Bạch Minh Dục." Nữ sinh ôm cánh tay của nàng, cười nói "Tên cậu ngụ ý rất tốt đó, ba mẹ cậu có phải là hi vọng cậu sau này tiền đồ như gấm không."
Thân Tự Cẩm thân cao cùng cô không sai biệt lắm, nhưng bị cô ôm như vậy, trái ngược lại co ro như thỏ con.
Bạch Minh Dục tính tình nhiệt liệt, cho dù đối với Thân Tự Cẩm tính tình trầm mặc hay ngại ngùng, cô cũng có thể nói chuyện được.
Hai người cứ như vậy thân với nhau.
Bạch Minh Dục cảm thấy Thân Tự Cẩm giống như tiểu bạch thỏ, vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, làm người ta yêu thích, thường xuyên đi tìm nàng nói chuyện.
Thân Tự Cẩm cũng từ từ có thể cùng cô nói chuyện phiếm, giống như hai người bạn bình thường.
"Ai, cậu làm gì mà hay nhìn điện thoại vậy." Bạch Minh Dục cùng Thân Tự Cẩm ngồi ở quán trà sữa gần trường học, thấy nàng hay nhìn chằm chằm điện thoại, liền hiếu kỳ hỏi một câu.
"Phải không?" Thân Tự Cẩm che che dấu dấu, nhưng càng che càng lộ uống một ngụm trà sữa.
"Chính cậu không phát hiện à?" Bạch Minh Dục trêu tức "Bạn trai sao?"
"Không có." Thân Tự Cẩm lập tức giải thích, "Đừng nói lung tung."
Bạch Minh Dục cảm thấy trêu nàng vui, dùng ngón tay gõ gõ trán của nàng, "Đừng thẹn thùng nha, đều là người lớn, yêu đương lại không phải việc gì không thể lộ ra ngoài."
Thân Tự Cẩm không biết làm sao giải thích, mặt đỏ rần, "Không có đâu, cậu đừng đoán mò nữa."
Bạch Minh Dục không đùa nàng nữa, ha ha cười không ngừng được.
Thân Tự Cẩm len lén liếc một cái điện thoại.
【 Xa Cố Lai, chị sao lại đột nhiên không trả lời tin nhắn của em? 】
(Editor: từ khúc này TTC thích XCL rồi nên mình để xưng hô em-chị nhé, còn XCL thì vẫn chán ghét TTC nên mình để như cũ là tôi-cô nhé)
Câu nói này gửi đi đã hai ngày, nhưng Xa Cố Lai vẫn luôn không trả lời.
Rõ ràng trước đó mấy ngày trò chuyện vẫn bình thường, vì cái gì đột nhiên không để ý tới mình?
Thân Tự Cẩm sầu não uất ức, trái tim rầu rĩ, rất muốn đi tìm Xa Cố Lai.
Nàng đã lâu không gặp cô, nàng trước đó đi tới công ty tìm cô, đáng tiếc đều không thấy, Thân Tự Cẩm đành phải từ bỏ ý định.
Nàng không biết mình bị làm sao, nàng chính là rất nhớ Xa Cố Lai.
*
Thân Tự Cẩm hôm nay muốn bồi bà ngoại đi gặp một người bạn cũ, ban đầu bà ngoại muốn tự đi, nhưng Thân Tự Cẩm không yên lòng thân thể của bà nên nhất định đòi đi cùng.
Bạn tốt của bà ngoại nhà ở vùng ngoại thành, lại trong ngõ nhỏ, xe không vào được, hai người chỉ có thể đi bộ.
Nơi này đều là bậc thang, bà ngoại thân thể rõ ràng không tốt, đi chưa được mấy bước liền thở hồng hộc.
"Bà ngoại, không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi một chút đi ạ." Thân Tự Cẩm lo lắng hỏi.
"Không cần không cần." Bà ngoại khoát khoát tay, "Bệnh cũ thôi, đi nhanh lên đi, trời muốn mưa rồi, cũng không mang dù đâu đó."
Bà ngoại nói liền đi lên phía trước, Thân Tự Cẩm không có cách, chỉ có thể đi theo sau bà.
Từ từ, bà ngoại thể lực bắt đầu chống đỡ hết nổi, Thân Tự Cẩm lo lắng không thôi, quyết định lôi kéo bà ngoại trước nghỉ ngơi một chút.
Tay của nàng vừa đụng vào quần áo bà ngoại, ngay lúc này bà bị vấp bậc thang, cả người chúi về phía trước.
"Bà ngoại —— "
Thân Tự Cẩm sắc mặt hoảng sợ, lập tức đỡ lấy bà ngoại, nhưng không đỡ được, lão nhân gia ngã xuống đất, Thân Tự Cẩm lanh tay lẹ mắt lấy tay lót sau đầu bà ngoại, không để đầu của bà đập xuống đất.
Nhưng bà ngoại vẫn bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, bờ môi bầm đen, giống như đã chết.
Thân Tự Cẩm đầu óc trống rỗng, giọng nói run rẩy "Bà ngoại, bà ngoại —— "
Suy nghĩ của nàng đã bị bối rối triệt để chiếm cứ, lý trí bị một màn trước mắt cướp đi, nàng không hiểu sao liền nhớ tới người mẹ chết của nàng.
Không thể.
Tuyệt đối không thể có người lại chết ở trước mặt nàng.
"Bà ngoại..." Thân Tự Cẩm tay đều run rẩy, nàng muốn ôm lên bà ngoại, nhưng nàng thân thể yếu đuối không có cách nào ôm bà được.
"Con... con kêu người đến cứu bà!" Thân Tự Cẩm cổ họng khô khốc lợi hại, tiếng nói run nói không ra lời.
Nàng gân giọng gọi người, nhưng ở nơi này nhà cũ kĩ rất nhiều, người cũng ít, kêu nửa ngày cũng không có ai nghe.
Nàng triệt để luống cuống. Đều quên hẳn là gọi xe cứu thương.
Muốn hướng người cầu cứu.
Nàng phản ứng đầu tiên chính là gọi cho Xa Cố Lai, ngón tay run rẩy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, màn hình nhanh chóng không nhìn thấy rõ.
Đầu bên kia điện thoại tút tút tút không ngừng.
Thân Tự Cẩm cắn móng tay, ánh mắt hoảng sợ.
Nhanh nghe đi.
Nhanh nghe đi.
"Alo." Rốt cuộc, đầu bên kia cũng tiếp máy.
"Xa Cố Lai, giúp em một chút với!" Thân Tự Cẩm lo lắng mở miệng, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Xa Cố Lai đang cùng một số cổ đông bàn bạc công việc, ban đầu vốn không muốn tiếp máy Thân Tự Cẩm, nhưng điện thoại lại vang lên không ngừng, Bạch Ngu kêu cô tiếp máy.
Vừa vào tai chính là Thân Tự Cẩm giọng nghẹn ngào, tuyệt vọng lại bất lực.
Xa Cố Lai nhíu mày, ra hiệu cho cổ đông cô ra ngoài một chút.
"Chuyện gì xảy ra?" Xa Cố Lai hỏi.
Thân Tự Cẩm cùng cô nói chuyện, giọng nói lộn xộn "Xa Cố Lai, làm sao bây giờ a, nơi này... Không có người, vị trí cũng rất hẻo lánh, bà ngoại bất động rồi, em hiện tại làm sao bây giờ?"
Xa Cố Lai mặc dù chán ghét Thân Tự Cẩm, nhưng đối với tính mạng của lão nhân sẽ không thờ ơ, nàng ngữ điệu tỉnh táo không gợn sóng "Cô tỉnh táo một chút, thử trước một chút xem có thể hay không gọi xe cứu thương, cô đem vị trí gửi cho tôi, tôi đến tìm cô."
Xa Cố Lai giọng nói thanh lãnh như nước trấn an Thân Tự Cẩm đang kinh hoảng, nàng chiếu theo yêu cầu của Xa Cố Lai mà làm.
Xa Cố Lai cúp điện thoại, sách một tiếng, nghĩ thầm Thân Tự Cẩm này đúng thực kiếm chuyện cho cô làm.
Sau một đoạn thời gian không gặp mặt, còn tưởng rằng người này sẽ yên tĩnh lại.
Mạng người quan trọng, Xa Cố Lai cũng không oán than gì, cùng cổ đông nói một tiếng, cầm chìa khóa xe rời đi.
"Ai, muốn tôi cùng cô đi không?" Bạch Ngu hỏi.
Xa Cố Lai suy nghĩ một chút, "Được."
Mưa phùn rơi xuống, Thân Tự Cẩm toàn thân đều lạnh run, không có sự sống như con rối.
Xa Cố Lai tốc độ rất nhanh, lập tức đến vị trí Thân Tự Cẩm gửi đến.
"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm nhìn thấy Xa Cố Lai, lập tức đứng đứng dậy.
Đứng tại chỗ nhìn nữ nhân thân hình tú mỹ, chống đỡ một cây dù màu đen, hướng nàng đi tới.
Thân Tự Cẩm phảng phất như thấy được cứu tinh, lòng bất an cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai tới thật.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim Thân Tự Cẩm lại bắt đầu đập rất nhanh.
Bạch Ngu nhìn thấy Thân Tự Cẩm, cằm đều muốn rớt xuống, hắn còn tưởng rằng nhân vật nào rất quan trọng mới khiến Xa Cố Lai chạy tới.
Thế nào lại là Thân Tự Cẩm.
Bạch Ngu nội tâm một vạn cái chấn kinh, nhưng bây giờ việc cấp bách là cứu lão nhân, xe cứu thương đã ở bên ngoài, chỉ là không lái vào được.
Bạch Ngu gánh vác trách nhiệm cõng lão nhân.
Thân Tự Cẩm mơ mơ màng màng, đi theo phía sau Xa Cố Lai.
Tóc của nàng ướt nhẹp, mắt lông mi cũng dính giọt nước, không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Hô hấp vội vàng, mềm yếu vô năng.
Như nếu không phải có Xa Cố Lai, mình bây giờ đã hoảng loạn thành dáng vẻ gì rồi?
Bà ngoại được đưa đến bệnh viện, may mà không có va vào đầu, lão nhân gia thân thể kém, vận động quá độ dẫn đến hôn mê.
Tóm lại cũng không có vấn đề trí gì ảnh hướng đến tính mạng, chỉ là hiện tại còn đang hôn mê.
Thân Tự Cẩm thở phào một hơi thở, lòng bàn tay hậu tri hậu giác ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Trên hành lang yên tĩnh.
"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn bà ngoại, trầm thấp ách ách mở miệng.
Xa Cố Lai dựa vào tường ừ một tiếng.
"Cám ơn." Thân Tự Cẩm buông thõng mắt lông mi, "Em là một người vô dụng, cám ơn chị đã giúp em."
Xa Cố Lai nhìn lướt qua Thân Tự Cẩm gương mặt tái nhợt, không nói gì.
Cô có thể nói cái gì.
Nếu như lúc ấy nằm dưới đất là Thân Tự Cẩm, cô có lẽ sẽ không đi cứu nàng.
Cô căn bản cũng không phải là người lương thiện, cô lòng mang ác ý, cái đồ ngốc này đoán chừng cũng không biết sau này mình sẽ có bao nhiêu thảm hại, lại còn ở đây cùng cô nói cám ơn.
Xa Cố Lai không nhận nổi cái danh người tốt này.
Đồ ngốc chính là người ngu.
Cứu một người đối bản thân không quan trọng lại làm cho nàng cảm động đến chết.
Cũng coi là một vụ mua bán không lỗ.
"Không có gì phải cám ơn." Xa Cố Lai một cái tay đút túi, liếc mắt nhìn thời gian, "Tôi đi đây."
"Chờ một chút." Thân Tự Cẩm bắt lấy ống tay áo của cô.
"Làm cái gì?" Xa Cố Lai cúi đầu nhìn nàng.
Thân Tự Cẩm cũng không biết bản thân tại sao phải gọi cô lại, nàng chính là đơn thuần không muốn Xa Cố Lai rời đi.
"Chị không đợi bà ngoại em tỉnh lại sao? Bà nhất định sẽ rất cảm kích chị."
Xa Cố Lai liếc mắt nhìn lão nhân từ ái già nua nằm trên giường, trầm mặc mấy giây, quay mặt qua chỗ khác, lại có mấy phần không cách nào đối mặt.
"Có việc." Xa Cố Lai cầm lấy túi, "Đi đây."
Xa Cố Lai đi đến hầm đậu xe, Bạch Ngu đã ở bên kia đợi.
"Nói đi, Thân Tự Cẩm là chuyện gì xảy ra." Bạch Ngu vừa lái xe vừa hỏi cô.
"Có thể có chuyện gì." Xa Cố Lai chống đỡ cái trán, thần sắc nhạt nhẽo.
"Đừng đánh trống lãng." Bạch Ngu ép hỏi, "Cô không phải chán ghét nhất là Thân Tự Cẩm nữ nhân kia sao? Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, cô ta hướng cô cầu cứu, đừng nói với tôi hai người không có quan hệ gì, cô thấy ánh mắt cô ta không, đều là đối với cô ỷ lại đó."
Xa Cố Lai mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra một tia sắc thái.
"Anh đoán thử một chút đi." Khóe môi cô ngậm lấy một chút ý cười như có như không.
Cái nụ cười chỉ làm cho Bạch Ngu rùng mình.
"Cô định làm cái gì cô ta." Bạch Ngu đối Thân Tự Cẩm cũng không có cảm tình gì, chỉ là ôm một loại tâm thái xem náo nhiệt, nói "Tôi thế nào cảm giác cô đang mưu đồ chuyện ác ý gì đó rất thú vị."
"Là chút chuyện đùa bỡn." Xa Cố Lai uốn nắn hắn.
Bạch Ngu chậc chậc hai tiếng, "Cô cũng là nữ nhân điên."
"Đúng rồi."Bạch Ngu chuyển đổi đề tài, "Em gái tôi gần nhất có về nhà, tôi đi theo nó, mấy ngày nay cô nên để ý Chu Tứ một chút."
"Em gái của anh?" Xa Cố Lai hơi nhíu mày lại, "Là cái người trước kia mỗi ngày tìm anh sao?"
Bạch Ngu: "Ừ, nha đầu kia không làm việc gì đàng hoàng, không phải muốn ra ngoài chơi nhạc sao, cùng người nhà nháo lên tách ra ở riêng, mấy năm không có trở về, hiện tại biết lỗi rồi, rốt cuộc cũng chịu về, tôi lại giáo huấn nó một chút. Ai, hôm nào dẫn cô gặp nó."
Bên này, Thân Tự Cẩm ngồi trong bệnh viện thấy bà tỉnh lại.
"Bà ngoại." Thân Tự Cẩm thấy lão nhân tỉnh lại, liền vội vàng đi tới, "Bà có khó chịu chỗ nào không?"
"Tiểu Cẩm a, bà ngoại thân thể không còn dùng được nữa rồi." Bà ngoại nắm lấy tay của nàng vỗ vỗ, thở dài một tiếng, "Cũng không biết có thể chống đỡ tới khi nào."
"Bà đừng nói lung tung." Thân Tự Cẩm giả vờ tức giận.
Bà ngoại cười vài tiếng, đột nhiên hỏi "Ai đưa bà tới vậy?"
"Là một người bạn... của con."
"Người bạn này của con không tệ, Tiểu Cẩm, người rất tốt, hôm nào đem con bé đến nhà chúng ta đi, cám ơn người ta thật tốt."
Thân Tự Cẩm phảng phất nhớ tới dáng vẻ của Xa Cố Lai, trái tim lại bắt đầu phanh phanh phanh nhảy lên.
Nàng che lấy trái tim mình, ý đồ muốn vuốt ve để bình tĩnh lại.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ xem duyệt: D
- ------------------
Editor: má ơi chương này 3k6 từ lận:(((( có mấy chỗ câu văn mình đọc không hiểu lắm, mình cũng không có bản gốc tiếng Trung để so sánh nên chỉ có thể edit lại từ bản QT thôi, vì thế có vài chỗ mình phải viết lại theo sự hiểu biết của mình. Chỗ nào mn thấy kì kì thì nhắc mình để mình sửa lại nhé!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.