Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ
Chương 2
Tiềm Mị
11/08/2023
#Trăng non
Năm 2013, đông chí
Thân Tự Cẩm tại thời điểm mở mắt ra, chung quanh là không gian chật hẹp u ám, trên mặt đất có một nữ nhân đang nằm, tóc dài che lại mặt mũi của cô.
Là một nữ nhân rất gầy, lộ ra ngoài cổ tay với vết thương trải rộng, cô không nói một lời, phảng phất giống như đã chết.
Thân Tự Cẩm không biết rõ tình huống như thế nào, nàng nhớ kỹ mình bây giờ hẳn là ở bên trong bệnh viện tâm thần, không cẩn thận ngã cầu thang ngất đi, vì cái gì vừa mở mắt sẽ xuất hiện cái địa phương xa lạ này.
Cùng lúc đó, vô số ký ức hiện lên trong đầu nàng.
Thân Tự Cẩm mới hiểu được bây giờ là tình huống gì xảy ra.
Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết này Thân Tự Cẩm không có xem qua, chỉ là bởi vì bên trong tiểu thuyết có một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với nàng, bạn cùng phòng cảm thấy vui liền kể cho nàng nghe.
Quyển tiểu thuyết này rất cẩu huyết, nữ chủ là một người vạn người mê, nam chủ yêu cô, nam phụ cũng yêu cô, đáng tiếc nữ chủ tính cách thanh lãnh như tuyết, đối bọn hắn bày ra bộ dáng nhìn như không thấy, nam chủ cùng nam phụ không chiếm được liền bị điên. Nam chủ đối cô cưỡng chế yêu, đem cô nhốt trong biệt thự của mình, không cho cô ra ngoài, nam phụ ý đồ đánh gãy hai chân của cô, mưu toan để nữ chủ trở thành chim hoàng yến chỉ có thể ỷ lại hắn.
Nữ chủ thuở nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ có thể bị bọn họ xoa tròn xoa dẹp.
Mà nàng xuyên thành nhân vật này, trong sách là một nữ phụ ác độc điên cuồng, nữ phụ là một nữ thần bệnh thần kinh, cực độ si mê nam chủ, bởi vì không quen nhìn nam chủ yêu thích nữ chủ, bởi vậy phi thường căm ghét nữ chủ, thường xuyên trong bóng tối hãm hại cô.
Khi nữ chủ một thân một mình về quê thăm hỏi cố nhân qua đời, nữ phụ theo dõi nàng, sau đó nữ chủ bởi vì ngoài ý muốn bị tai nạn xe hôn mê bất tỉnh, nữ phụ lợi dụng cơ hội này, mượn danh nghĩa là chiếu cố danh nữ chủ, thiết kế đem cô thần không biết quỷ không hay đưa tới trong một trấn nhỏ vắng vẻ, trên danh nghĩa là chiếu cố cô, kì thực đối xử với cô thi hành các loại ngược đãi, thậm chí làm mù một con mắt của cô.
Nghe đến đó Thân Tự Cẩm liền không nghe tiếp được nữa, cảm thấy rất thảm, cuối cùng chỉ là hỏi bạn cùng phòng nữ phụ pháo hôi này kết cục thế nào, nghe nói nữ chủ sau khi được nam chủ chạy tới cứu, mà pháo hôi cuối cùng bị nữ chủ có thù tất báo nữ chủ cắt đứt hai chân, ném vào bệnh viện tâm thần dơ dáy bẩn thỉu, sau đó nhảy lầu mà chết.
Lúc ấy Thân Tự Cẩm chỉ cảm thấy báo ứng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ bản thân nàng chuyển kiếp thành nhân vật này, sau khi suy nghĩ một chút kết cục, Thân Tự Cẩm quả thực rùng mình một trận.
Nàng nghĩ đến kết cục của nguyên chủ mà sinh ra sợ hãi, nàng không muốn chết, cũng không nghĩ đến bệnh viện tâm thần, nàng chịu đủ thời gian ở bệnh tâm thần rồi.
Nàng sẽ không để cho loại kết cục này phát sinh.
Mà nàng hiện tại hẳn là xuyên đến lúc nguyên chủ vừa đem nữ chủ đưa đến trong cái trấn nhỏ, trực tiếp đem cô ném trong căn phòng lạnh như băng mặc kệ cô không hỏi tới.
Nói cách khác nguyên chủ còn chưa bắt đầu ngược đãi nữ chủ, nữ chủ con mắt cũng không mù, nàng còn có cơ hội thay đổi.
Thân Tự Cẩm muốn đỡ nữ chủ dậy, ai biết nữ chủ đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, mặt mày như sương, chính là nhìn nàng cực kì âm u, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng băng lãnh, trên trán có một khối vết thương đã kết vảy doạ người, đúng lúc này vảy vết thương nứt ra, bên ngoài cuồn cuộn máu chảy, ánh mắt phảng phất đang nhìn một người chết.
Thân Tự Cẩm có chút luống cuống, hai tay cũng không biết nên làm cái gì, không duyên cớ hỏi một câu.
"Chị còn tốt chứ?"
Thân Tự Cẩm cảm thấy mình nói một câu như nói nhảm, nữ chủ đầy mặt vết thương máu ứ đọng, vừa thấy cũng không phải là giống dáng vẻ tốt chút nào.
Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn nàng, không biết cái tên điên này đang giở trò quỷ gì.
"Tôi dẫn chị vào phòng." Thân Tự Cẩm nhìn xem trên người cô váy trắng đơn bạc, dưới mắt là trời đông, nơi này là một cái phòng chứa đồ, âm trầm, nữ chủ bị đông cứng sắc mặt vô cùng ảm đạm.
"Cô đang suy nghĩ cái quỷ gì." Tiếng nói Xa Cố Lai lạnh lùng truyền đến, mang theo âm thanh bệnh trạng như có như không, nói xong còn ho khan vài tiếng.
Thân Tự Cẩm không biết nói cái gì, nhấp môi, ngữ khí có loại tự nhiên ngây thơ vô tội.
"Nơi này rất lạnh."
A ——" Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, nguyên lai nàng còn biết lạnh, nhưng cũng là bởi vì biết lạnh, nàng mới cố ý cho bản thân mặc đơn bạc, cũng không để ý bản thân lạnh phát run.
Mà dưới mắt nàng đang nói cái gì?
Bởi vì lạnh.
Là sợ cô đông sao?
Đây là câu nói mâu thuẫn gì vậy, nữ nhân này quả nhiên là một bệnh thần kinh, lời nói điên cuồng.
Xa Cố Lai quả thực ghê tởm chết nàng, cô mở miệng, tiếng nói lạnh lẽo vô cùng.
"Thân Tự Cẩm, chớ ghét tôi, nghĩ tôi chết cóng liền đem tôi ném ra bên ngoài, thế này tôi sẽ chết nhanh hơn một chút."
Thân Tự Cẩm không rõ cô vì cái gì đột nhiên nói loại lời này, nàng gãi gãi tóc ngắn, chân mày hơi nhíu lại, rất nhỏ giọng nói "Tôi không có có ý nghĩ này nha."
"Dối trá." Xa Cố Lai bờ môi khẽ nhúc nhích, hờ hững phun ra hai chữ, cô động một chút, nghĩ đứng lên, nhưng toàn thân đau nhức vô cùng, khẽ động chính là toàn thân chằng chịt đau nhức.
Cô nhịn đau không được hừ một tiếng.
Thân Tự Cẩm vội vàng đi đỡ cô vừa đụng phải cánh tay của cô, bản thân liền bị cô ra sức đẩy, cả người ngã về sau, phía sau lưng va vào đống thùng giấy cất trong góc.
Sau lưng đau để nàng há hốc mồm, tựa hồ là nghĩ kêu đau một tiếng, nhưng Xa Cố Lai băng lãnh mà thanh âm tức giận cắt đứt động tác của nàng.
"Cút—— "
"Đừng đụng tôi, tên điên, bệnh thần kinh, cô vì cái gì còn không chết đi!!"
Thân Tự Cẩm thân thể căng cứng lên, chớp mắt, một cái nháy mắt nàng giống như nghe tới bên tai có một trận bén nhọn ù tai, vô số tạp âm như thủy triều rơi vào trong lỗ tai nàng, vốn là mặt mũi tái nhợt càng thêm trắng bạch.
Nàng bấm bóp lòng bàn tay của mình, lắc đầu, ép buộc bản bình tỉnh trở lại.
Nàng không để mắt đến sau lưng đau đớn, cũng không để ý Xa Cố Lai khước từ, cường ngạnh đưa cô đỡ lên, Xa Cố Lai nghĩ đẩy nàng ra, nhưng thân thể bị hành hạ quá hư nhược, tinh thần đột nhiên kích động, cả người hôn mê bất tỉnh.
May mà cô hôn mê, Thân Tự Cẩm mới có thể đỡ cô lên.
Nàng đem Xa Cố Lai dẫn ra khỏi gian phòng này, mang về gian phòng của mình, cho cô đắp chăn xong.
Sự tình đơn giản như vậy cũng làm Thân Tự Cẩm vô cùng mệt mỏi, nguyên chủ thân thể tựa hồ không quá tốt cho lắm.
Nàng ngồi ở trước gương trang điểm, chậm rãi hô hấp, chuyển ánh mắt, thấy chính mình trong gương.
Tóc hơi ngắn ngang tai, màu tóc rất nhạt, thiên màu nâu, mắt hạnh mặt tròn, khóe mắt có một nốt ruồi, hai má còn có chút bụ bẫm. Mắt màu hổ phách, con ngươi rất nhạt, gương mặt này quá ngọt ngào đơn thuần cộng thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng.
Gương mặt này cùng mặt nàng rất giống, nhưng là nàng có đôi mắt rất đen, khóe mắt phía dưới không có nốt ruồi, mà mặt của nàng rất gầy, không có bao nhiêu thịt.
Nhưng tổng thể vẫn là không sai biệt lắm, chỉ là cỗ thân thể này sắc mặt quá tái nhợt, luôn luôn có một loại nhược khí déjà vu*.
(Hiện tượng tâm lý Dejavu được mô tả là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đên là "đã thấy")
Nàng lại đứng người lên nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là một cái trấn nhỏ, giấy quảng cáo xám xịt tùy ý dán tại trên cột điện, đám trẻ con chạy tán loạn khắp nơi, xe gắn máy thanh âm chói tai vang vọng trên đường.
Hoàn cảnh lạ lẫm để Thân Tự Cẩm mờ mịt, nhưng là rất nhanh nàng lại nghĩ tới mình đã không còn chờ đến bực bội ở bên trong bệnh tâm thần, vừa sinh ra mờ mịt rất nhanh liền bị giết chết, có thể trở về từ cõi chết là một điều may mắn vô cùng.
Cái này được coi là nhân sinh mới.
Thân Tự Cẩm một mình lạc quan, trên giường Xa Cố Lai động một chút, thật thấp nói "Nước..."
Thân Tự Cẩm vội vàng rót cho cô một chén nước, đỡ lưng cô dậy, chậm rãi đút cho cô, Xa Cố Lai từ từ nhắm hai mắt uống nước, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ người trước mắt, Xa Cố Lai không chút suy nghĩ đẩy ra tay của nàng, cái ly khẽ đảo, nước bên trong đều đổ xuống chăn.
"Cô muốn làm gì?" Xa Cố Lai lạnh lùng đặt câu hỏi.
"A?" Thân Tự Cẩm phản ứng từ từ, nghiêm túc trả lời, "Cho chị uống nước a, là chị nói muốn uống nước."
"Cô có lòng tốt như vậy?" Xa Cố Lai cười lạnh, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân không có tại cái phòng chứa đồ u ám kia, âm dương trách nàng "Thế nào? Lại muốn ra biện pháp gì đến tra tấn tôi?"
Thân Tự Cẩm cầm khăn giấy chậm rãi lau đi nước trên chăn, nghe vậy động tác dừng lại, giương mắt, ánh mắt sạch sạch sẽ sẽ, giống như hạt sương, chậm rãi mở miệng.
"Tôi không có muốn tra tấn chị." Nàng nói, "Trước kia... Là tôi không đúng, là lỗi của tôi, tôi hiện tại sẽ không khi dễ chị nữa."
Xa Cố Lai hoàn toàn không tin nàng, chỉ cảm thấy nàng đang nói láo, người bệnh thần kinh này là một nữ nhân mà trước kia cùng cô không hợp nhau, muốn dùng axit hủy dung mạo cô, phá hư việc buôn bán của cô, thậm chí có một lần ở trên biển trên yến hội, muốn đem cô đẩy xuống biển.
Nữ nhân này là thật muốn giết chết cô, Xa Cố Lai chán ghét nàng cực kỳ.
Cô nhớ mang máng bản thân tựa hồ bị một chiếc xe đụng phải, ý thức trong lúc mơ hồ giống như bị người mang đi, lúc sau bản thân tỉnh lại một lần, phát hiện là Thân Tự Cẩm cái nữ nhân điên này không biết mang cô tới chỗ nào, đem cô ném tại căn phòng chứa đồ lạnh như băng này.
Trước khi hôn mê một giây, cô nghĩ vận khí của cô rất không tốt, bị xe đụng không nói, còn bị Thân Tự Cẩm người tử địch này gặp được, về sau cuộc sống của cô chỉ sợ là âm u một mảnh.
Mà bây giờ cô lần nữa tỉnh lại, Thân Tự Cẩm lại thái độ khác thường, giả làm người tốt đối xử với cô.
Thân Tự Cẩm nữ nhân này, trẻ tuổi điên cuồng, từ khắp nơi muốn để cô chết, lần này bởi vì tai nạn xe cộ bị nàng đưa đến cái nơi quỷ quái này, cắt đứt phương tiện truyền tin của cô, tựa hồ dự định từng bước một hủy hoại cô.
Xa Cố Lai hận rất nhiều người, Thân Tự Cẩm cũng là một, thậm chí cấp bậc rất sâu, Xa Cố Lai mỗi thời mỗi khắc cũng nghĩ muốn để nàng đi chết.
Mà bây giờ cô lại nhìn đến người phát điên kia, có biểu tình vô tội, nói xin lỗi nói, mặt tái nhợt, đôi mắt đơn thuần, rất giống tiểu bạch hoa nhu nhược vui vẻ.
Ghê tởm.
Dối trá.
Làm ra vẻ.
Đây là Xa Cố Lai đối với nàng đánh giá.
Cô giễu cợt khóe miệng nhẹ cười, rất nhanh thu lại.
"Bây giờ bắt đầu đóng vai hình tượng người nhận sai sao?" Xa Cố Lai nhìn xem nàng, ánh mắt băng lãnh, không có một chút nhiệt độ, "Thế nào, cần tôi phối hợp với cô không? Muốn tôi khóc quỳ đối cô nói lời cảm ơn sao?"
Lời nói của cô hoàn toàn âm dương quái khí mà nói.
Thân Tự Cẩm làm sao có thể nghe không hiểu, nàng cũng biết Xa Cố Lai đối nguyên chủ hận không phải mấy câu liền có thể thay đổi, nàng cũng không cầu trong thời gian ngắn liền có thể nhận được sự tha thứ của Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm: "Tôi sẽ làm cho chị xem."
Xa Cố Lai mặt lạnh: "Bệnh thần kinh."
"Chị không thể mắng người bệnh thần kinh." Thân Tự Cẩm uốn nắn nàng, "Tôi không có bệnh."
Xa Cố Lai mặc kệ nữ nhân này phát bệnh điên, cô nhìn thấy nàng liền thấy ghê tởm, nằm xuống đưa lưng về phía nàng.
"Chăn mền ướt rồi." Thân Tự Cẩm đi giày vò chăn mền của nàng, "Tôi đổi cho chị cái mới nha."
"Cô có thể hay không đi ra ngoài." Xa Cố Lai đột nhiên đề cao tiếng nói, ngồi dậy níu lấy cổ áo nàng, gương mặt tràn đầy vết thương hơi hơi dữ tợn.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô, tôi chỉ cần nghe thấy thanh âm của cô liền muốn nôn, tôi chán ghét cô, cô có thể hiểu được sao? Nếu như cô muốn tra tấn tôi, liền mau làm xong sau đó lăn ra ngoài đi!!"
Xa Cố Lai toàn thân đau muốn chết, nhưng thống khổ còn xa không kịp hận đối với người trước mắt này.
Thân Tự Cẩm bị sợ, mắt hạnh hơi hơi trừng lớn, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, có chút không thở được.
Xa Cố Lai cực kỳ mệt mỏi, thực tế không nghĩ cùng cái tên điên này nói chuyện, vừa nằm xuống dùng chăn mền đắp lên thân thể chính mình.
Thân Tự Cẩm che ngực chậm rãi nhẹ nhàng hô hấp, nguyên chủ trái tim chịu không nổi kinh hãi, một điểm kinh hãi liền có thể làm nhịp tim nhảy lên nhanh chóng.
Chờ nhịp tim bình ổn, Thân Tự Cẩm liếc mắt nhìn Xa Cố Lai buồn bực ở trong chăn, mím môi không nói nữa.
Nàng ngoan ngoãn thu thập cái ly bể nát, sau đó mở điều hoà, nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi, cuối cùng đi ra khỏi phòng.
Nàng không đi, trực tiếp ngồi ở ngoài cửa, nghĩ thầm Xa Cố Lai đối nguyên chủ hận ý thật to lớn, nàng có thể thay đổi ấn tượng của nữ chủ đối với nàng sao?
Nếu như không thể, nữ chủ vẫn như cũ hận chết nàng, vậy nàng không phải vẫn sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần sao.
Thân Tự Cẩm ôm đầu, chỉ cảm thấy giả thiết này mười phần khó chịu.
Bước đầu tiên còn không thể bước qua, nàng liền đã cảm nhận được hoàn cảnh gian nan của mình.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói một chút tuổi tác, bây giờ thân 21, xe 25, niên hạ công.
Cảm tạ xem duyệt: D
- ---------------
Editor có lời muốn nói: ể chưa gì thấy ngược thế này, lúc quyết định làm k đọc kĩ cái kết sợ SE quá kkkk đùa thôi tác giả nói nhẹ nhõm thì chính là nhẹ nhõm, sẽ HE nha.
Mấy chap đầu hoàn cảnh nữ chủ hơi thảm và u tối, nói chung bộ tiểu thuyết cẩu huyết ghê chứ k phải bộ chúng ta đang đọc cẩu huyết đâu mn yên tâm kkkk
Hiện mình mới edit 1 lần và chưa beta, nếu mn đọc thấy chỗ nào k ổn cmt tại đoạn đó để mình beta kịp thời nhé!!!
Năm 2013, đông chí
Thân Tự Cẩm tại thời điểm mở mắt ra, chung quanh là không gian chật hẹp u ám, trên mặt đất có một nữ nhân đang nằm, tóc dài che lại mặt mũi của cô.
Là một nữ nhân rất gầy, lộ ra ngoài cổ tay với vết thương trải rộng, cô không nói một lời, phảng phất giống như đã chết.
Thân Tự Cẩm không biết rõ tình huống như thế nào, nàng nhớ kỹ mình bây giờ hẳn là ở bên trong bệnh viện tâm thần, không cẩn thận ngã cầu thang ngất đi, vì cái gì vừa mở mắt sẽ xuất hiện cái địa phương xa lạ này.
Cùng lúc đó, vô số ký ức hiện lên trong đầu nàng.
Thân Tự Cẩm mới hiểu được bây giờ là tình huống gì xảy ra.
Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết này Thân Tự Cẩm không có xem qua, chỉ là bởi vì bên trong tiểu thuyết có một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với nàng, bạn cùng phòng cảm thấy vui liền kể cho nàng nghe.
Quyển tiểu thuyết này rất cẩu huyết, nữ chủ là một người vạn người mê, nam chủ yêu cô, nam phụ cũng yêu cô, đáng tiếc nữ chủ tính cách thanh lãnh như tuyết, đối bọn hắn bày ra bộ dáng nhìn như không thấy, nam chủ cùng nam phụ không chiếm được liền bị điên. Nam chủ đối cô cưỡng chế yêu, đem cô nhốt trong biệt thự của mình, không cho cô ra ngoài, nam phụ ý đồ đánh gãy hai chân của cô, mưu toan để nữ chủ trở thành chim hoàng yến chỉ có thể ỷ lại hắn.
Nữ chủ thuở nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ có thể bị bọn họ xoa tròn xoa dẹp.
Mà nàng xuyên thành nhân vật này, trong sách là một nữ phụ ác độc điên cuồng, nữ phụ là một nữ thần bệnh thần kinh, cực độ si mê nam chủ, bởi vì không quen nhìn nam chủ yêu thích nữ chủ, bởi vậy phi thường căm ghét nữ chủ, thường xuyên trong bóng tối hãm hại cô.
Khi nữ chủ một thân một mình về quê thăm hỏi cố nhân qua đời, nữ phụ theo dõi nàng, sau đó nữ chủ bởi vì ngoài ý muốn bị tai nạn xe hôn mê bất tỉnh, nữ phụ lợi dụng cơ hội này, mượn danh nghĩa là chiếu cố danh nữ chủ, thiết kế đem cô thần không biết quỷ không hay đưa tới trong một trấn nhỏ vắng vẻ, trên danh nghĩa là chiếu cố cô, kì thực đối xử với cô thi hành các loại ngược đãi, thậm chí làm mù một con mắt của cô.
Nghe đến đó Thân Tự Cẩm liền không nghe tiếp được nữa, cảm thấy rất thảm, cuối cùng chỉ là hỏi bạn cùng phòng nữ phụ pháo hôi này kết cục thế nào, nghe nói nữ chủ sau khi được nam chủ chạy tới cứu, mà pháo hôi cuối cùng bị nữ chủ có thù tất báo nữ chủ cắt đứt hai chân, ném vào bệnh viện tâm thần dơ dáy bẩn thỉu, sau đó nhảy lầu mà chết.
Lúc ấy Thân Tự Cẩm chỉ cảm thấy báo ứng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ bản thân nàng chuyển kiếp thành nhân vật này, sau khi suy nghĩ một chút kết cục, Thân Tự Cẩm quả thực rùng mình một trận.
Nàng nghĩ đến kết cục của nguyên chủ mà sinh ra sợ hãi, nàng không muốn chết, cũng không nghĩ đến bệnh viện tâm thần, nàng chịu đủ thời gian ở bệnh tâm thần rồi.
Nàng sẽ không để cho loại kết cục này phát sinh.
Mà nàng hiện tại hẳn là xuyên đến lúc nguyên chủ vừa đem nữ chủ đưa đến trong cái trấn nhỏ, trực tiếp đem cô ném trong căn phòng lạnh như băng mặc kệ cô không hỏi tới.
Nói cách khác nguyên chủ còn chưa bắt đầu ngược đãi nữ chủ, nữ chủ con mắt cũng không mù, nàng còn có cơ hội thay đổi.
Thân Tự Cẩm muốn đỡ nữ chủ dậy, ai biết nữ chủ đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, mặt mày như sương, chính là nhìn nàng cực kì âm u, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng băng lãnh, trên trán có một khối vết thương đã kết vảy doạ người, đúng lúc này vảy vết thương nứt ra, bên ngoài cuồn cuộn máu chảy, ánh mắt phảng phất đang nhìn một người chết.
Thân Tự Cẩm có chút luống cuống, hai tay cũng không biết nên làm cái gì, không duyên cớ hỏi một câu.
"Chị còn tốt chứ?"
Thân Tự Cẩm cảm thấy mình nói một câu như nói nhảm, nữ chủ đầy mặt vết thương máu ứ đọng, vừa thấy cũng không phải là giống dáng vẻ tốt chút nào.
Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn nàng, không biết cái tên điên này đang giở trò quỷ gì.
"Tôi dẫn chị vào phòng." Thân Tự Cẩm nhìn xem trên người cô váy trắng đơn bạc, dưới mắt là trời đông, nơi này là một cái phòng chứa đồ, âm trầm, nữ chủ bị đông cứng sắc mặt vô cùng ảm đạm.
"Cô đang suy nghĩ cái quỷ gì." Tiếng nói Xa Cố Lai lạnh lùng truyền đến, mang theo âm thanh bệnh trạng như có như không, nói xong còn ho khan vài tiếng.
Thân Tự Cẩm không biết nói cái gì, nhấp môi, ngữ khí có loại tự nhiên ngây thơ vô tội.
"Nơi này rất lạnh."
A ——" Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, nguyên lai nàng còn biết lạnh, nhưng cũng là bởi vì biết lạnh, nàng mới cố ý cho bản thân mặc đơn bạc, cũng không để ý bản thân lạnh phát run.
Mà dưới mắt nàng đang nói cái gì?
Bởi vì lạnh.
Là sợ cô đông sao?
Đây là câu nói mâu thuẫn gì vậy, nữ nhân này quả nhiên là một bệnh thần kinh, lời nói điên cuồng.
Xa Cố Lai quả thực ghê tởm chết nàng, cô mở miệng, tiếng nói lạnh lẽo vô cùng.
"Thân Tự Cẩm, chớ ghét tôi, nghĩ tôi chết cóng liền đem tôi ném ra bên ngoài, thế này tôi sẽ chết nhanh hơn một chút."
Thân Tự Cẩm không rõ cô vì cái gì đột nhiên nói loại lời này, nàng gãi gãi tóc ngắn, chân mày hơi nhíu lại, rất nhỏ giọng nói "Tôi không có có ý nghĩ này nha."
"Dối trá." Xa Cố Lai bờ môi khẽ nhúc nhích, hờ hững phun ra hai chữ, cô động một chút, nghĩ đứng lên, nhưng toàn thân đau nhức vô cùng, khẽ động chính là toàn thân chằng chịt đau nhức.
Cô nhịn đau không được hừ một tiếng.
Thân Tự Cẩm vội vàng đi đỡ cô vừa đụng phải cánh tay của cô, bản thân liền bị cô ra sức đẩy, cả người ngã về sau, phía sau lưng va vào đống thùng giấy cất trong góc.
Sau lưng đau để nàng há hốc mồm, tựa hồ là nghĩ kêu đau một tiếng, nhưng Xa Cố Lai băng lãnh mà thanh âm tức giận cắt đứt động tác của nàng.
"Cút—— "
"Đừng đụng tôi, tên điên, bệnh thần kinh, cô vì cái gì còn không chết đi!!"
Thân Tự Cẩm thân thể căng cứng lên, chớp mắt, một cái nháy mắt nàng giống như nghe tới bên tai có một trận bén nhọn ù tai, vô số tạp âm như thủy triều rơi vào trong lỗ tai nàng, vốn là mặt mũi tái nhợt càng thêm trắng bạch.
Nàng bấm bóp lòng bàn tay của mình, lắc đầu, ép buộc bản bình tỉnh trở lại.
Nàng không để mắt đến sau lưng đau đớn, cũng không để ý Xa Cố Lai khước từ, cường ngạnh đưa cô đỡ lên, Xa Cố Lai nghĩ đẩy nàng ra, nhưng thân thể bị hành hạ quá hư nhược, tinh thần đột nhiên kích động, cả người hôn mê bất tỉnh.
May mà cô hôn mê, Thân Tự Cẩm mới có thể đỡ cô lên.
Nàng đem Xa Cố Lai dẫn ra khỏi gian phòng này, mang về gian phòng của mình, cho cô đắp chăn xong.
Sự tình đơn giản như vậy cũng làm Thân Tự Cẩm vô cùng mệt mỏi, nguyên chủ thân thể tựa hồ không quá tốt cho lắm.
Nàng ngồi ở trước gương trang điểm, chậm rãi hô hấp, chuyển ánh mắt, thấy chính mình trong gương.
Tóc hơi ngắn ngang tai, màu tóc rất nhạt, thiên màu nâu, mắt hạnh mặt tròn, khóe mắt có một nốt ruồi, hai má còn có chút bụ bẫm. Mắt màu hổ phách, con ngươi rất nhạt, gương mặt này quá ngọt ngào đơn thuần cộng thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng.
Gương mặt này cùng mặt nàng rất giống, nhưng là nàng có đôi mắt rất đen, khóe mắt phía dưới không có nốt ruồi, mà mặt của nàng rất gầy, không có bao nhiêu thịt.
Nhưng tổng thể vẫn là không sai biệt lắm, chỉ là cỗ thân thể này sắc mặt quá tái nhợt, luôn luôn có một loại nhược khí déjà vu*.
(Hiện tượng tâm lý Dejavu được mô tả là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đên là "đã thấy")
Nàng lại đứng người lên nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là một cái trấn nhỏ, giấy quảng cáo xám xịt tùy ý dán tại trên cột điện, đám trẻ con chạy tán loạn khắp nơi, xe gắn máy thanh âm chói tai vang vọng trên đường.
Hoàn cảnh lạ lẫm để Thân Tự Cẩm mờ mịt, nhưng là rất nhanh nàng lại nghĩ tới mình đã không còn chờ đến bực bội ở bên trong bệnh tâm thần, vừa sinh ra mờ mịt rất nhanh liền bị giết chết, có thể trở về từ cõi chết là một điều may mắn vô cùng.
Cái này được coi là nhân sinh mới.
Thân Tự Cẩm một mình lạc quan, trên giường Xa Cố Lai động một chút, thật thấp nói "Nước..."
Thân Tự Cẩm vội vàng rót cho cô một chén nước, đỡ lưng cô dậy, chậm rãi đút cho cô, Xa Cố Lai từ từ nhắm hai mắt uống nước, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ người trước mắt, Xa Cố Lai không chút suy nghĩ đẩy ra tay của nàng, cái ly khẽ đảo, nước bên trong đều đổ xuống chăn.
"Cô muốn làm gì?" Xa Cố Lai lạnh lùng đặt câu hỏi.
"A?" Thân Tự Cẩm phản ứng từ từ, nghiêm túc trả lời, "Cho chị uống nước a, là chị nói muốn uống nước."
"Cô có lòng tốt như vậy?" Xa Cố Lai cười lạnh, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân không có tại cái phòng chứa đồ u ám kia, âm dương trách nàng "Thế nào? Lại muốn ra biện pháp gì đến tra tấn tôi?"
Thân Tự Cẩm cầm khăn giấy chậm rãi lau đi nước trên chăn, nghe vậy động tác dừng lại, giương mắt, ánh mắt sạch sạch sẽ sẽ, giống như hạt sương, chậm rãi mở miệng.
"Tôi không có muốn tra tấn chị." Nàng nói, "Trước kia... Là tôi không đúng, là lỗi của tôi, tôi hiện tại sẽ không khi dễ chị nữa."
Xa Cố Lai hoàn toàn không tin nàng, chỉ cảm thấy nàng đang nói láo, người bệnh thần kinh này là một nữ nhân mà trước kia cùng cô không hợp nhau, muốn dùng axit hủy dung mạo cô, phá hư việc buôn bán của cô, thậm chí có một lần ở trên biển trên yến hội, muốn đem cô đẩy xuống biển.
Nữ nhân này là thật muốn giết chết cô, Xa Cố Lai chán ghét nàng cực kỳ.
Cô nhớ mang máng bản thân tựa hồ bị một chiếc xe đụng phải, ý thức trong lúc mơ hồ giống như bị người mang đi, lúc sau bản thân tỉnh lại một lần, phát hiện là Thân Tự Cẩm cái nữ nhân điên này không biết mang cô tới chỗ nào, đem cô ném tại căn phòng chứa đồ lạnh như băng này.
Trước khi hôn mê một giây, cô nghĩ vận khí của cô rất không tốt, bị xe đụng không nói, còn bị Thân Tự Cẩm người tử địch này gặp được, về sau cuộc sống của cô chỉ sợ là âm u một mảnh.
Mà bây giờ cô lần nữa tỉnh lại, Thân Tự Cẩm lại thái độ khác thường, giả làm người tốt đối xử với cô.
Thân Tự Cẩm nữ nhân này, trẻ tuổi điên cuồng, từ khắp nơi muốn để cô chết, lần này bởi vì tai nạn xe cộ bị nàng đưa đến cái nơi quỷ quái này, cắt đứt phương tiện truyền tin của cô, tựa hồ dự định từng bước một hủy hoại cô.
Xa Cố Lai hận rất nhiều người, Thân Tự Cẩm cũng là một, thậm chí cấp bậc rất sâu, Xa Cố Lai mỗi thời mỗi khắc cũng nghĩ muốn để nàng đi chết.
Mà bây giờ cô lại nhìn đến người phát điên kia, có biểu tình vô tội, nói xin lỗi nói, mặt tái nhợt, đôi mắt đơn thuần, rất giống tiểu bạch hoa nhu nhược vui vẻ.
Ghê tởm.
Dối trá.
Làm ra vẻ.
Đây là Xa Cố Lai đối với nàng đánh giá.
Cô giễu cợt khóe miệng nhẹ cười, rất nhanh thu lại.
"Bây giờ bắt đầu đóng vai hình tượng người nhận sai sao?" Xa Cố Lai nhìn xem nàng, ánh mắt băng lãnh, không có một chút nhiệt độ, "Thế nào, cần tôi phối hợp với cô không? Muốn tôi khóc quỳ đối cô nói lời cảm ơn sao?"
Lời nói của cô hoàn toàn âm dương quái khí mà nói.
Thân Tự Cẩm làm sao có thể nghe không hiểu, nàng cũng biết Xa Cố Lai đối nguyên chủ hận không phải mấy câu liền có thể thay đổi, nàng cũng không cầu trong thời gian ngắn liền có thể nhận được sự tha thứ của Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm: "Tôi sẽ làm cho chị xem."
Xa Cố Lai mặt lạnh: "Bệnh thần kinh."
"Chị không thể mắng người bệnh thần kinh." Thân Tự Cẩm uốn nắn nàng, "Tôi không có bệnh."
Xa Cố Lai mặc kệ nữ nhân này phát bệnh điên, cô nhìn thấy nàng liền thấy ghê tởm, nằm xuống đưa lưng về phía nàng.
"Chăn mền ướt rồi." Thân Tự Cẩm đi giày vò chăn mền của nàng, "Tôi đổi cho chị cái mới nha."
"Cô có thể hay không đi ra ngoài." Xa Cố Lai đột nhiên đề cao tiếng nói, ngồi dậy níu lấy cổ áo nàng, gương mặt tràn đầy vết thương hơi hơi dữ tợn.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô, tôi chỉ cần nghe thấy thanh âm của cô liền muốn nôn, tôi chán ghét cô, cô có thể hiểu được sao? Nếu như cô muốn tra tấn tôi, liền mau làm xong sau đó lăn ra ngoài đi!!"
Xa Cố Lai toàn thân đau muốn chết, nhưng thống khổ còn xa không kịp hận đối với người trước mắt này.
Thân Tự Cẩm bị sợ, mắt hạnh hơi hơi trừng lớn, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, có chút không thở được.
Xa Cố Lai cực kỳ mệt mỏi, thực tế không nghĩ cùng cái tên điên này nói chuyện, vừa nằm xuống dùng chăn mền đắp lên thân thể chính mình.
Thân Tự Cẩm che ngực chậm rãi nhẹ nhàng hô hấp, nguyên chủ trái tim chịu không nổi kinh hãi, một điểm kinh hãi liền có thể làm nhịp tim nhảy lên nhanh chóng.
Chờ nhịp tim bình ổn, Thân Tự Cẩm liếc mắt nhìn Xa Cố Lai buồn bực ở trong chăn, mím môi không nói nữa.
Nàng ngoan ngoãn thu thập cái ly bể nát, sau đó mở điều hoà, nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi, cuối cùng đi ra khỏi phòng.
Nàng không đi, trực tiếp ngồi ở ngoài cửa, nghĩ thầm Xa Cố Lai đối nguyên chủ hận ý thật to lớn, nàng có thể thay đổi ấn tượng của nữ chủ đối với nàng sao?
Nếu như không thể, nữ chủ vẫn như cũ hận chết nàng, vậy nàng không phải vẫn sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần sao.
Thân Tự Cẩm ôm đầu, chỉ cảm thấy giả thiết này mười phần khó chịu.
Bước đầu tiên còn không thể bước qua, nàng liền đã cảm nhận được hoàn cảnh gian nan của mình.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói một chút tuổi tác, bây giờ thân 21, xe 25, niên hạ công.
Cảm tạ xem duyệt: D
- ---------------
Editor có lời muốn nói: ể chưa gì thấy ngược thế này, lúc quyết định làm k đọc kĩ cái kết sợ SE quá kkkk đùa thôi tác giả nói nhẹ nhõm thì chính là nhẹ nhõm, sẽ HE nha.
Mấy chap đầu hoàn cảnh nữ chủ hơi thảm và u tối, nói chung bộ tiểu thuyết cẩu huyết ghê chứ k phải bộ chúng ta đang đọc cẩu huyết đâu mn yên tâm kkkk
Hiện mình mới edit 1 lần và chưa beta, nếu mn đọc thấy chỗ nào k ổn cmt tại đoạn đó để mình beta kịp thời nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.