Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết
Chương 21
Nhị Bút Duyên Bút
30/05/2022
Lạc Hằng giải thích cho Bạch Tà một phen, hai người liền nhanh chóng chạy nhanh theo hướng nơi Tử Cổ trùng biến mất.
Lạc Hằng lần theo dấu vết Tử Cổ trùng lưu lại, đuổi tới một gác mái nhỏ, vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Văn Thừa Trạch đang bị bóp cổ, cả người đều bị nhấc lên. Người cũng tựa hồ mất đi ý thức, đã ngừng giãy giụa.
Người còn lại mặc váy dài lam tím, tóc buông xuống thái dương che hết nửa mặt, chỉ để lại một cái cằm nhòn nhọn.
Hai người Lạc Hằng nhìn nhau, cũng bất chấp thấy rõ mặt người nọ, liền một người chấp kiếm đánh tới người nọ, người còn lại chạy về phía Văn Thừa Trạch bị bắt.
Người mặc váy dài lam tím hiển nhiên đối với việc hai người Lạc Hằng đột nhiên xuất hiện cũng không kịp phòng bị, bị đánh liên tục lùi về sau, buông Văn Thừa Trạch ra.
Người nọ nhìn lướt qua hai người, không có ý định chiến đấu, liền trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi, cùng lúc đó vô số bướm xám dũng mãnh tràn vào từ cửa sổ cản trở tầm mắt hai người.
Bạch Tà chấp kiếm quét ngang, một đạo bạch quang tản ra trong phòng, bướm xám nháy mắt mất đi sức sống, rơi đầy đất.
Bạch Tà liếc mắt nhìn Lạc Hằng một cái, "Ta đuổi theo nàng."
Lạc Hằng gật gật đầu, phóng thích mấy con Tử Cổ trùng ra, sau đó mới đi xem Văn Thừa Trạch bị ném một bên.
Đưa một đạo linh khí vào trong cơ thể lão, thăm dò tình trạng, phát hiện toàn bộ linh khí trong người hắn ta đều bị phong bế. Làm người ta hoảng sợ là, linh mạch Văn Thừa Trạch còn bị đứt gãy mấy chỗ.
Lạc Hằng hít sâu một hơi, Văn Thừa Trạch chí ít cũng là một tông sư đỉnh phong, nhìn bao quát toàn bộ Tu chân giới cũng không có mấy người đạt đến tu vi này. Kể cả là tu vi có chút hỏng, nhưng vô dụng đến mấy vẫn là cấp tông sư, cư nhiên lại bị một người vô thanh vô tức làm cho thương nặng như vậy, người nọ ít nhất phải có tu vi đại tông sư trở lên.
Lạc Hằng ấn xuống cổ tay hắn, đưa linh khí của mình vào, muốn ổn định lại linh mạch đứt gãy của hắn, phòng ngừa tiếp tục chuyển biến xấu.
Tiếng đánh nhau của ba người trong phòng vừa rồi, đã đưa những người khác tới. Bạch Tà vừa rời đi liền có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Một lát sau, trước người Lạc Hằng bị một mảnh bóng tối bao phủ lên.
Mấy người vừa vào đã nhìn thấy một mảnh hỗn độn, trên mặt đất rơi một tầng bướm xám, ở giữa còn có một người đang nằm sắc mặt tái nhợt, nhìn một cái không khỏi làm người ta sởn tóc gáy.
"Văn tông chủ làm sao vậy?" Một người trong đó hỏi Lạc Hằng.
Lạc Hằng không đáp, tiếp tục chuyên tâm đưa linh lực vào ổn định linh mạch hắn, cho đến khi Văn Thừa Trạch khôi phục hô hấp, Lạc Hằng mới thu tay về, nói: "Hắn mới vừa rồi bị yêu ma tập kích. Nếu không muốn tu vi hắn ngã xuống thì tìm người am hiểu giúp hắn trị liệu một chút. Linh mạch hắn đứt gãy mấy chỗ, ta chỉ tạm thời ổn định linh mạch không tiếp tục chuyển biến xấu thôi."
Lạc Hằng dứt lời, cũng không giải thích nhiều thêm liền nhảy cửa sổ rời đi, đuổi theo dấu vết người lưu lại.
Tu vi người nọ cao như vậy, mà hiện tại Bạch Tà còn không có hoàn toàn trưởng thành, lại còn có tâm ma dẫn, hắn sợ y không địch lại.
Màn đêm đen nhánh bị bạch quang cắt qua, thân ảnh một tím một trắng nhanh chóng xẹt qua trên không trung, thỉnh thoảng rơi xuống vài đạo kiếm. Nhà cửa trên mặt đất bị tước một góc, người trong phòng không nhịn được nhảy lên không trung, đang muốn chửi ầm lên, người nào dám công khai thi pháp ở trong trấn nhỏ, nhưng khi thấy rõ thân ảnh màu trắng kia, cơn tức giận lại yên lặng rơi bẹp xuống.
Nhìn thân ảnh trước mắt, Bạch Tà cau mày, tốc độ phi hành của người nọ thế mà nhanh hơn cả y, còn có thể tiếp nhận công kích của y, tu vi nhất định không dưới y.
Mà y cũng dần dần phát hiện, con đường lúc này y đuổi theo người nọ rất quen thuộc, rõ ràng là đường bọn hắn vừa đuổi theo Thời Lan Trạch.
Quả nhiên một lát sau Bạch Tà liền đến chỗ ở của Thời Lan Trạch, sau đó cũng nhìn thấy người kia ngựa quen đường cũ vào phòng. Bạch Tà suy nghĩ một lát cũng đi vào theo.
Ma khí trong phòng cực kỳ nồng đậm, mấy thanh âm ưm ưm đứt quãng truyền đến, tựa như âm thanh rên rỉ thống khổ, lại tựa như thanh âm rên rỉ ái muội, khiến lòng người trở nên bực bội lên.
Bạch Tà nâng kiếm lên quét ngang qua phòng nghỉ, nóc nhà bị tước đi một phần, lộ ra cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy trên mặt đất nằm một người quần áo không chỉnh tề, trên người rất nhiều mồ hôi, làm quần áo đều dán lên thân, bao lấy thân thể lả lướt mềm mại, làm người xem máu nóng sục sôi.
Thanh âm rên rỉ vừa rồi hiển nhiên là do người trên mặt đất phát ra.
Bạch Tà nhìn qua, nhíu mày đi đến gần vài bước, đột nhiên cảnh tượng trước mắt tối sầm, bên tai còn truyền đến thanh âm rên rỉ lớn hơn, trong đó còn có thanh âm của một nam tử, tựa hồ là y, lại không phải là y.
...
Lạc Hằng vừa rời đi từ phòng Văn Thừa Trạch liền nhìn thấy gần đó tu tập rất nhiều người, hắn ngẩng đầu mới phát hiện, trên không trung đao quang kiếm ảnh, bách hoa hỗn loạn, làm người ta không thấy rõ tình hình xảy ra bên trong.
Lạc Hằng tập trung nhìn lại mới phát hiện đó là Bạch Tà đang giao đấu với Hoa Ỷ Vân ở trên không.
Mỗi lần bạch quang xẹt qua không trung sẽ đi cùng thanh âm xé rách hư không, làm người run sợ, hai đại tông sư giao thủ, ai cũng không dám tiến lên.
Mà ở dưới trấn nhỏ dường như cũng lung lay sắp đổ, chỉ sợ trận pháp trong trấn đã không chịu nổi uy áp công kích của hai người.
Hai người này tại sao lại đánh nhau rồi?
Lạc Hằng nghi hoặc, khi lại lần nữa nhìn kĩ mới phát hiện ánh mắt Bạch Tà tựa hồ có chút không đúng.
Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, ngay sau đó cũng phi thân lên, đứng giữa hai người, hóa giải công kích của bọn họ.
Hoa Ỷ Vân nhìn thấy Lạc Hằng cũng nổi lên chút kiêng kị.
Nhưng dư quang Lạc Hằng cũng không nhìn Hoa Ỷ Vân, cau mày nhìn Bạch Tà hai tròng mắt đỏ đậm trước mặt.
Không quan tâm hắn đang tự hỏi, kiếm Bạch Tà đã đánh úp lại, Lạc Hằng chỉ có thể thở dài một tiếng, lui đến chỗ không có người.
Hiển nhiên Bạch Tà hứng thú với Lạc Hằng hơn, nhìn thấy hắn rời đi liền đuổi theo.
"Bạch Tà, ngươi khinh bạc đệ tử của ta, còn dám trốn!" Hoa Ỷ Vân cũng lập tức đuổi theo, nhưng khi nhìn đến ánh mắt những người gần đó, mới đuổi theo hai bước liền dừng chân lại, hạ xuống từ không trung, đi vào căn phòng bị tước nóc, dưới chân nàng cuộn tròn một người.
Mặt Thời Lan Trạch ửng hồng, váy dài lam tím bị xé thành từng mảnh, da thịt đỏ hồng lộ ra ngoài, bộ dạng như bị người làm nhục.
Sắc mặt Hoa Ỷ Vân vô cùng giận dữ, lúc nàng tác hợp thì không cần, ở sau lưng cư nhiên dám đối xử với người của nàng như vậy!
Khi hai người Lạc Hằng trở về đã là sáng sớm hôm sau.
Chỉ là Lạc Hằng trên người vết thương chồng chất, đạo bào xanh lá bị máu nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt nằm trong ngực Bạch Tà.
_________vote nhé__________
Thông báo nhỏ!!
Hiện tại mình đang trong thời gian thi cử và chạy n cái dealine, nên không thể cập nhật chương mới được nha. _(:з” ∠)
Vậy nên hẹn gặp lại mọi người vào khoảng thời gian 17/6 nhá!! ᕙ(@°▽°@)ᕗ
Lạc Hằng lần theo dấu vết Tử Cổ trùng lưu lại, đuổi tới một gác mái nhỏ, vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Văn Thừa Trạch đang bị bóp cổ, cả người đều bị nhấc lên. Người cũng tựa hồ mất đi ý thức, đã ngừng giãy giụa.
Người còn lại mặc váy dài lam tím, tóc buông xuống thái dương che hết nửa mặt, chỉ để lại một cái cằm nhòn nhọn.
Hai người Lạc Hằng nhìn nhau, cũng bất chấp thấy rõ mặt người nọ, liền một người chấp kiếm đánh tới người nọ, người còn lại chạy về phía Văn Thừa Trạch bị bắt.
Người mặc váy dài lam tím hiển nhiên đối với việc hai người Lạc Hằng đột nhiên xuất hiện cũng không kịp phòng bị, bị đánh liên tục lùi về sau, buông Văn Thừa Trạch ra.
Người nọ nhìn lướt qua hai người, không có ý định chiến đấu, liền trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi, cùng lúc đó vô số bướm xám dũng mãnh tràn vào từ cửa sổ cản trở tầm mắt hai người.
Bạch Tà chấp kiếm quét ngang, một đạo bạch quang tản ra trong phòng, bướm xám nháy mắt mất đi sức sống, rơi đầy đất.
Bạch Tà liếc mắt nhìn Lạc Hằng một cái, "Ta đuổi theo nàng."
Lạc Hằng gật gật đầu, phóng thích mấy con Tử Cổ trùng ra, sau đó mới đi xem Văn Thừa Trạch bị ném một bên.
Đưa một đạo linh khí vào trong cơ thể lão, thăm dò tình trạng, phát hiện toàn bộ linh khí trong người hắn ta đều bị phong bế. Làm người ta hoảng sợ là, linh mạch Văn Thừa Trạch còn bị đứt gãy mấy chỗ.
Lạc Hằng hít sâu một hơi, Văn Thừa Trạch chí ít cũng là một tông sư đỉnh phong, nhìn bao quát toàn bộ Tu chân giới cũng không có mấy người đạt đến tu vi này. Kể cả là tu vi có chút hỏng, nhưng vô dụng đến mấy vẫn là cấp tông sư, cư nhiên lại bị một người vô thanh vô tức làm cho thương nặng như vậy, người nọ ít nhất phải có tu vi đại tông sư trở lên.
Lạc Hằng ấn xuống cổ tay hắn, đưa linh khí của mình vào, muốn ổn định lại linh mạch đứt gãy của hắn, phòng ngừa tiếp tục chuyển biến xấu.
Tiếng đánh nhau của ba người trong phòng vừa rồi, đã đưa những người khác tới. Bạch Tà vừa rời đi liền có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Một lát sau, trước người Lạc Hằng bị một mảnh bóng tối bao phủ lên.
Mấy người vừa vào đã nhìn thấy một mảnh hỗn độn, trên mặt đất rơi một tầng bướm xám, ở giữa còn có một người đang nằm sắc mặt tái nhợt, nhìn một cái không khỏi làm người ta sởn tóc gáy.
"Văn tông chủ làm sao vậy?" Một người trong đó hỏi Lạc Hằng.
Lạc Hằng không đáp, tiếp tục chuyên tâm đưa linh lực vào ổn định linh mạch hắn, cho đến khi Văn Thừa Trạch khôi phục hô hấp, Lạc Hằng mới thu tay về, nói: "Hắn mới vừa rồi bị yêu ma tập kích. Nếu không muốn tu vi hắn ngã xuống thì tìm người am hiểu giúp hắn trị liệu một chút. Linh mạch hắn đứt gãy mấy chỗ, ta chỉ tạm thời ổn định linh mạch không tiếp tục chuyển biến xấu thôi."
Lạc Hằng dứt lời, cũng không giải thích nhiều thêm liền nhảy cửa sổ rời đi, đuổi theo dấu vết người lưu lại.
Tu vi người nọ cao như vậy, mà hiện tại Bạch Tà còn không có hoàn toàn trưởng thành, lại còn có tâm ma dẫn, hắn sợ y không địch lại.
Màn đêm đen nhánh bị bạch quang cắt qua, thân ảnh một tím một trắng nhanh chóng xẹt qua trên không trung, thỉnh thoảng rơi xuống vài đạo kiếm. Nhà cửa trên mặt đất bị tước một góc, người trong phòng không nhịn được nhảy lên không trung, đang muốn chửi ầm lên, người nào dám công khai thi pháp ở trong trấn nhỏ, nhưng khi thấy rõ thân ảnh màu trắng kia, cơn tức giận lại yên lặng rơi bẹp xuống.
Nhìn thân ảnh trước mắt, Bạch Tà cau mày, tốc độ phi hành của người nọ thế mà nhanh hơn cả y, còn có thể tiếp nhận công kích của y, tu vi nhất định không dưới y.
Mà y cũng dần dần phát hiện, con đường lúc này y đuổi theo người nọ rất quen thuộc, rõ ràng là đường bọn hắn vừa đuổi theo Thời Lan Trạch.
Quả nhiên một lát sau Bạch Tà liền đến chỗ ở của Thời Lan Trạch, sau đó cũng nhìn thấy người kia ngựa quen đường cũ vào phòng. Bạch Tà suy nghĩ một lát cũng đi vào theo.
Ma khí trong phòng cực kỳ nồng đậm, mấy thanh âm ưm ưm đứt quãng truyền đến, tựa như âm thanh rên rỉ thống khổ, lại tựa như thanh âm rên rỉ ái muội, khiến lòng người trở nên bực bội lên.
Bạch Tà nâng kiếm lên quét ngang qua phòng nghỉ, nóc nhà bị tước đi một phần, lộ ra cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy trên mặt đất nằm một người quần áo không chỉnh tề, trên người rất nhiều mồ hôi, làm quần áo đều dán lên thân, bao lấy thân thể lả lướt mềm mại, làm người xem máu nóng sục sôi.
Thanh âm rên rỉ vừa rồi hiển nhiên là do người trên mặt đất phát ra.
Bạch Tà nhìn qua, nhíu mày đi đến gần vài bước, đột nhiên cảnh tượng trước mắt tối sầm, bên tai còn truyền đến thanh âm rên rỉ lớn hơn, trong đó còn có thanh âm của một nam tử, tựa hồ là y, lại không phải là y.
...
Lạc Hằng vừa rời đi từ phòng Văn Thừa Trạch liền nhìn thấy gần đó tu tập rất nhiều người, hắn ngẩng đầu mới phát hiện, trên không trung đao quang kiếm ảnh, bách hoa hỗn loạn, làm người ta không thấy rõ tình hình xảy ra bên trong.
Lạc Hằng tập trung nhìn lại mới phát hiện đó là Bạch Tà đang giao đấu với Hoa Ỷ Vân ở trên không.
Mỗi lần bạch quang xẹt qua không trung sẽ đi cùng thanh âm xé rách hư không, làm người run sợ, hai đại tông sư giao thủ, ai cũng không dám tiến lên.
Mà ở dưới trấn nhỏ dường như cũng lung lay sắp đổ, chỉ sợ trận pháp trong trấn đã không chịu nổi uy áp công kích của hai người.
Hai người này tại sao lại đánh nhau rồi?
Lạc Hằng nghi hoặc, khi lại lần nữa nhìn kĩ mới phát hiện ánh mắt Bạch Tà tựa hồ có chút không đúng.
Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, ngay sau đó cũng phi thân lên, đứng giữa hai người, hóa giải công kích của bọn họ.
Hoa Ỷ Vân nhìn thấy Lạc Hằng cũng nổi lên chút kiêng kị.
Nhưng dư quang Lạc Hằng cũng không nhìn Hoa Ỷ Vân, cau mày nhìn Bạch Tà hai tròng mắt đỏ đậm trước mặt.
Không quan tâm hắn đang tự hỏi, kiếm Bạch Tà đã đánh úp lại, Lạc Hằng chỉ có thể thở dài một tiếng, lui đến chỗ không có người.
Hiển nhiên Bạch Tà hứng thú với Lạc Hằng hơn, nhìn thấy hắn rời đi liền đuổi theo.
"Bạch Tà, ngươi khinh bạc đệ tử của ta, còn dám trốn!" Hoa Ỷ Vân cũng lập tức đuổi theo, nhưng khi nhìn đến ánh mắt những người gần đó, mới đuổi theo hai bước liền dừng chân lại, hạ xuống từ không trung, đi vào căn phòng bị tước nóc, dưới chân nàng cuộn tròn một người.
Mặt Thời Lan Trạch ửng hồng, váy dài lam tím bị xé thành từng mảnh, da thịt đỏ hồng lộ ra ngoài, bộ dạng như bị người làm nhục.
Sắc mặt Hoa Ỷ Vân vô cùng giận dữ, lúc nàng tác hợp thì không cần, ở sau lưng cư nhiên dám đối xử với người của nàng như vậy!
Khi hai người Lạc Hằng trở về đã là sáng sớm hôm sau.
Chỉ là Lạc Hằng trên người vết thương chồng chất, đạo bào xanh lá bị máu nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt nằm trong ngực Bạch Tà.
_________vote nhé__________
Thông báo nhỏ!!
Hiện tại mình đang trong thời gian thi cử và chạy n cái dealine, nên không thể cập nhật chương mới được nha. _(:з” ∠)
Vậy nên hẹn gặp lại mọi người vào khoảng thời gian 17/6 nhá!! ᕙ(@°▽°@)ᕗ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.