Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 61

Nhị Bút Duyên Bút

09/07/2023

Thấy hắn đứng dưới tàng cây nhìn lên không trung, Yến Hàn Mặc đi qua, rót một chén trà đưa tới, "Còn đang nghĩ đến đồ đệ của ngươi sao?"

Ánh mắt Lạc Hằng lãnh đạm nhìn lướt qua trà trên tay hắn, duỗi tay nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Yến Hàn Mặc nhìn chén trà rỗng tuếch, nói: "Không sợ ta hạ độc?"

Lạc Hằng nâng mắt nhìn hắn nói: "Nếu ngươi muốn giết ta, thì đã sớm động thủ."

Yến Hàn Mặc nheo mắt, khoanh tay, "Không chừng là ta muốn hảo hảo tra tấn ngươi đâu."

Lạc Hằng rũ mắt, ngồi xuống, xiềng xích trên cổ tay kêu leng keng.

Yến Hàn Mặc thấy hắn không vì thế mà sợ hãi, cười nhạo một tiếng, cũng theo hắn ngồi xuống, tự đổ cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch.

"Ngươi tu ma hay là tu tiên?" Ánh mắt Lạc Hằng nhìn thẳng vào hắn.

"Trên thiên hạ này còn có tu linh giả nào, tu vi có thể cao hơn so với vai chính của thế giới này sao?" Yến Hàn Mặc nhẹ trào phúng một tiếng, "Ta cũng tin rằng đã từng là thiên hạ đệ nhất đại tông sư như ngươi đây, hẳn là so với ta càng hiểu rõ đạo lý này."

"Cũng giống như ngươi này, chưa bao giờ thương tổn người vô tội, mấy cái mũ giết người làm hại nhân gian đó đều sẽ chụp lên ngươi."

Lạc Hằng vẫn trầm mặc, xem như thừa nhận lời Yến Hàn Mặc nói, đối với thăng cấp lưu luôn có một đặc điểm lớn, giai đoạn đầu nhân vật chính yếu ớt, người người đều mạnh hơn nhân vật chính, cuối cùng đợi nhân vật chính một đường thăng cấp vả mặt, chỉ cần có tên, không phải nhân vật phản diện thì cũng là nhân vật chỉ dẫn đường cho nhân vật chính.

Lạc Hằng nhấp môi nói: "Ngươi làm sao biết đây không phải là ta gạt ngươi chứ?"

Yến Hàn Mặc cười nhạt một tiếng, thưởng thức chén trà trong tay, ngữ khí khinh miệt nói: "Từ khi ngươi ở Đọa Lạc Chi Uyên vì cứu mấy tên ngu xuẩn đó mà bại lộ thân phận của bản thân, ta liền biết, mấy chuyện không từ thủ đoạn để đề cao tu vi trong nguyên tác đều không phải do ngươi làm."

Yến Hàn Mặc nghiêng người về phía trước, ghé sát vào hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, mang theo ý nghiền ngẫm tiếp tục nói: "Ta thật sự rất tò mò, vì cái gì thế giới này đều đối với ngươi như vậy rồi, ngươi thế nào mà còn vì vai chính, tự đưa thân lên giường của đồ đệ mình."

Lạc Hằng ngửa người ra sau, cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định, đạm nhiên nói: "Ta vui là được."

Ánh mắt Yến Hàn Mặc cứng lại, ngồi trở lại, "Ngươi không hận hắn sao? Nếu không có Bạch Tà, ngươi hiện tại vẫn là thiên hạ đệ nhất đại tông sư như trước, tông chủ của Linh Tôn Phái, hưởng hết kính ngưỡng của thế nhân."

"Ngại quá, ta đối cái này không hề có hứng thú, ta chỉ nghĩ làm một con cá mặn," Lạc Hằng nói.

Yến Hàn Mặc nhướng nhẹ mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, đôi mắt hơi nheo lại, "Thật muốn biết, Bạch Tà rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì, thế mà khiến ngươi vẫn khăng khăng một mực như thế."

"Chỗ tốt không ít, ăn mặc ngủ nghỉ đều bao, nửa đời sau đều không cần lo."

"Ha ha ha" Yến Hàn Mặc cười to, "Lần đầu tiên thấy người như ngươi này liền cảm thấy rất thú vị, hiện tại xem ra quả thực đúng như thế."

Lạc Hằng khẽ nhíu mày, không biết Yến Hàn Mặc ở đây nói chuyện phiếm với hắn, rốt cuộc muốn làm gì, trầm mặc một hồi, Lạc Hằng nói: "Ta muốn biết, ngươi rõ ràng không phải nhân vật trong cốt truyện, tranh chấp với Bạch Tà cũng không có ích lợi gì, vì sao lại muốn nhằm vào hắn, liền tính ngươi thích nhân vật Thời Lan Trạch trong cốt truyện chính, Bạch Tà cũng sẽ không đoạt với ngươi."

"Thời Lan Trạch?" Yến Hàn Mặc ngửa đầu cười nhạt một tiếng, "Nàng chẳng qua là một quả quân cờ trong tay ta."

"Đến nỗi ta vì sao lại muốn nhằm vào Bạch Tà, ta cũng muốn hỏi, là vì sao." Yến Hàn Mặc hơi ngưỡng cằm, ánh mắt dừng ở cành khô trên đỉnh đầu, lá cây thực rậm rạp, tầng tầng lớp lớp đan chéo vào nhau, cơ hồ đem tất cả ánh sáng đều che khuất bên ngoài.



"Ngươi biết không, lúc ta mới vừa xuyên vào thế giới này, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn phổ phổ thông thông tu tiên, tuy rằng phương pháp tu luyện của thế giới này tương tự với phương pháp trong tiểu thuyết, nhưng khi đó Bạch Tà còn chưa sinh ra, ta cũng chưa ý thức được thế giới này là một quyển tiểu thuyết ta đã từng xem qua."

"Ta vẫn luôn cần cù chăm chỉ nỗ lực tu luyện, từ một đệ tử ngoại môn tạp dịch, trở thành đệ tử nội môn, cuối cùng rốt cuộc cũng tu đến cấp tông sư, đạt được tông chủ thưởng thức, đại diện Huyền Thiên phái giao lưu cùng các môn phái khác, khi tiếp xúc cùng các nhân vật trung tâm, mới ý thức được thế giới này là một quyển sách,"

Một khắc đó hắn rất vui mừng, bởi vì dựa theo thời gian trong nguyên tác tất cả cốt truyện còn chưa bắt đầu, vai chính còn chưa sinh ra, chỉ cần hắn đi tìm bàn tay vàng trước vai chính, đi đem những bàn tay vàng kia đều thu hết vào lòng bàn tay, có như vậy hắn cũng không cần phát sầu về tài nguyên tu luyện nữa.

Nhưng mà hắn lại phát hiện, vô luận hắn đi sớm đến bao nhiêu, biết bảo vật giấu ở vị trí nào, biết thông quan như thế nào, hắn đều không chiếm được, không chỉ tìm không thấy vị trí của bảo vật, còn thiếu chút nữa bị cơ quan trận pháp bên trong giết chết, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Lúc sau thử thêm nhiều lần nữa, hắn liền từ bỏ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường làm quen người chỉ dẫn đường vai chính, ý đồ để bọn họ thu mình làm đồ đệ, hoặc dạy công pháp cho mình, nhưng cuối cùng thu hoạch ít ỏi cũng không có mấy, không phải là nói hắn tư chất không đủ thì cũng là đến một cái liếc mắt cũng đều không nhìn hắn.

Nhưng hắn cũng không nhụt chí, không đi được đường vai chính, vậy thì tự hắn mày mò tu luyện, hắn cần cù chăm chỉ tu thành đại tông sư, cuối cùng cũng tiếp được chức tông chủ Huyền Thiên phái, từ đây các loại tài nguyên trong môn phái đều chuyển hướng về hắn, tốc độ tu luyện của hắn so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, liền cho rằng hắn sắp đột phá phi thăng, Thiên Đạo liền cho hắn một trò đùa vui lớn, hắn không chỉ có lịch kiếp thất bại, thậm chí còn rơi vào ma đạo.

Khi Lạc Hằng nghe xong Yến Hàn Mặc nói, mày nhíu chặt, "Cho nên, ngươi cảm thấy là bởi vì Bạch Tà còn chưa thành thần, mới dẫn đến ngươi lịch kiếp thất bại."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Yến Hàn Mặc cười nhạt một tiếng, "Ta còn nhớ rõ câu nói 'trăm ngàn năm qua là người đầu tiên phi thăng thành thần' trong nguyên tác kia."

"Buồn cười làm sao, tất cả thiên phú cùng nỗ lực của ta đều không thắng nổi một câu trong nguyên tác." Yến Hàn Mặc cười nhạt nói, ngón tay khẽ động, trên đỉnh đầu bay xuống một chiếc lá, nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống mặt đất, đoạn còn lại rơi vào lòng bàn tay của Yến Hàn Mặc.

Yến Hàn Mặc nhìn thẳng vào mắt hắn, "Này có phải tương tự sự kiện vài thập niên trước của ngươi hay không, mặc kệ ngươi có làm hay không làm, chỉ đơn giản là vài câu trong nguyên tác, ngươi đều phải gánh tội danh trên lưng."

"Vài thập niên trước?" Lạc Hằng khó hiểu, hơi hơi nhíu mày nói.

"Xem ra, ngươi thật không hiểu," Yến Hàn Mặc mở tay ra, nửa đoạn lá cây trong lòng bàn tay đã hóa thành bột mịn.

"Vài thập niên trước, ta vốn đã muốn giết Bạch Tà, nhưng vận khí của hắn quá tốt, bất kể ta nhằm vào hắn như thế nào đều không chết được, nếu hắn đã không chết được, ta chỉ có thể đổi biện pháp tới chơi."

Trong nguyên tác, Bạch Tà có một đôi phụ mẫu rất yêu thương y, gia tộc y cũng đối với y rất tốt, mà trong nguyên tác Lạc Hoành bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà tiêu diệt người trong nhất tộc của vai chính, cũng vì điều này mà về sau Bạch Tà hận Lạc Hằng thấu xương, hơn nữa cũng vì thế mà đứng lên, cuối cùng thay thế được Lạc Hoành, nghịch tập thành tông chủ Linh Tôn Phái, đây cũng là một kiểu chuyện xưa thông thường trong thăng cấp lưu.

Về sau khi Yến Hàn Mặc nhập ma, đối với thiên đạo sinh ra bất mãn, muốn vai chính cũng cùng chịu phải tư vị nhập ma, liền phái người trà trộn vào nhất tộc của Bạch Tà, đảo loạn nhân tâm, khiến cho bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng Bạch Tà phải tận mắt chứng kiến phụ mẫu bị nhất tộc của mình tra tấn, bị tộc nhân của mình giết chết.

Yến Hàn Mặc nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán thử xem, lúc ấy hắn nhập ma, đem gia tộc của mình huyết tẩy một lần, tư chất của vai chính rất không tồi, không chỉ có tư chất ở phương diện thành thần không tồi, liền ở tư chất thành ma cũng tốt đến mức khiến người kinh ngạc, đều chưa tới mười tuổi, đã có thể tức giận thành ma, lấy chi lực của một người diệt cả gia tộc của mình, đến cả ta cũng đều muốn dạy ma công cho hắn."

"Đáng tiếc Thiên Đạo vẫn hướng về hắn, sau tràng lửa lớn ấy, ta liền đến tìm nhưng không thấy hắn, mà giống như hắn cũng đều đã quên việc này, cuối cùng cũng không thể hiểu được mà tội danh này lại chuyển lên người của ngươi, ngươi nói xem, Thiên Đạo có phải rất quá mức hay không."

Trong khi Yến Hàn Mặc đang nói chuyện, trên mặt Lạc Hằng nhiễm hàn ý, ngay cả thanh âm cũng giống như từ cực hàn chi địa truyền đến, mang theo lãnh lẽo, "Chuyện năm đó là do ngươi làm!"

Lạc Hằng siết chặt nắm tay, năm đó hắn vẫn luôn không chịu đi cốt truyện giết nhất tộc của Bạch Tà, vốn tưởng rằng chỉ cần nhịn đến khi Bạch Tà đến bái sư liền sẽ an tường không có việc gì, ai mà ngờ, vào thời điểm cùng tuyến thời gian trong nguyên tác không sai biệt lắm, Lạc Hằng nhịn không được liền trộm đến đó xem một chút, nếu hắn không ở đó thì có thể thay đổi được cốt truyện hay không, nhưng nào ngờ khi hắn chạy đến nơi thì đã thấy Bạch Tà đang đứng ở trung tâm lửa lớn hừng hực.

Đôi mắt còn chưa đến mười tuổi, rõ ràng ngây thơ nhất thanh triệt nhất, nhưng hắn chỉ thấy ở trong đôi mắt y đều là thù hận vô tận cùng cô tịch.

Khi đó hắn mềm lòng, liền phong bế ký ức của y. Hắn vẫn luôn nghĩ cốt truyện này do hệ thống an bài, cư nhiên không nghĩ tới là do Yến Hàn Mặc làm.

Yến Hàn Mặc nhướng mày nhìn hắn, "Ngươi biết chuyện này sao?" Yến Hàn Mặc vừa nói xong câu đó, trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ, cười phá lên, "Năm đó, không phải ngươi phong bế ký ức của hắn rồi sau đó ôm lấy tội danh lên người mình chứ!?"



Nhìn vẻ mặt này của Lạc Hằng, Yến Hàn Mặc liền biết mình đoán đúng rồi, không cấm cười phá lên ha ha ha, hắn còn tưởng rằng Thiên Đạo băn khoăn Bạch Tà, cho nên xóa đi ký ức của y, thế nhưng chưa từng nghĩ đến là Lạc Hằng người đồng dạng xuyên qua như hắn, xóa đi ký ức của Bạch Tà.

Nếu Lạc Hằng không xuất hiện, vai chính của thế giới này có phải đã sớm trở thành một tên đoạ ma chỉ biết giết chóc hay không.

Lạc Hằng nghiền ngẫm nhìn Lạc Hằng, tiếp tục nói: "Hàng loạt vụ giết người sau đó như hút chân nguyên của tu sĩ, sẽ không phải đều là tự ngươi ôm tội danh lên người đi?"

Lạc Hằng nghe vậy, rốt cuộc không khắc chế được nữa, vung nắm đấm vào hắn, lửa giận ở đáy mắt không cần nói cũng biết, đây là lần đầu tiên sau khi hắn trọng sinh mất bình tĩnh đến vậy.

Khi đó Bạch Tà còn nhỏ như vậy, đôi tay sạch sẽ như thế, Yến Hàn Mặc cư nhiên lần lượt tính kế, khiến tay Bạch Tà nhuốm máu. Hắn vẫn luôn cho rằng tất cả những điều này đều là do hệ thống cố ý an bài, bởi vì hắn hết lần này đến lần khác đều không đi cốt truyện, cuối cùng hậu quả là Bạch Tà so với nguyên tác còn muốn thảm hơn, vậy nên hắn cũng liền không còn tranh đấu cùng hệ thống, che lại lương tâm đi cốt truyện, cùng Bạch Tà tra tấn lẫn nhau vài thập niên.

Nghĩ đến lúc Bạch Tà nhập ma, bộ dạng thị huyết cô tịch kia, Lạc Hằng liền đau lòng, đồ đệ của hắn lúc đầu mang tâm tư thế nào mà tự lừa gạt bản thân hận hắn, ở thời điểm lần đầu đâm kiếm vào hắn, khôi phục toàn bộ ký ức, Bạch Tà khi đó lại có bao nhiêu tuyệt vọng chứ.

Yến Hàn Mặc không có đánh trả, mặc hắn đánh, ánh mắt mười phần hài hước mà nhìn Lạc Hằng, dáng vẻ này của Lạc Hằng, xem như đã cam chịu, "Ta cũng nói vì cái gì, rõ ràng là gài bẫy Bạch Tà, rõ ràng là khiến Bạch Tà giết người, cuối cùng tất cả tội danh đều trên người của ngươi đi, ha ha ha ha."

Đấu tới đấu lui, thế nhưng cuối cùng là hai cái người xuyên thư bọn họ đấu nhau, không nghĩ tới a, tiếng cười của Yến Hàn Mặc quanh quẩn trong viện, có chút âm lãnh, lá cây trên đỉnh đầu cũng rào rạt rơi xuống.

Yến Hàn Mặc cười một lúc lâu, đều cười ra nước mắt, không nghĩ tới hắn hận cực kỳ vận khí của vai chính, cư nhiên là do một người xuyên qua khác nhúng tay, bất quá đây cũng là một loại vận khí của vai chính, biết hắn muốn nhúng tay thay đổi cốt truyện, liền phái một người xuyên thư khác đấu với hắn, đấu tới đấu lui, cái gì cũng đều không thay đổi.

Không, vẫn có thay đổi, hắn không chấp nhận vương, mơ tưởng thành vương.

Ánh mắt Yến Hàn Mặc hiện lên một tia âm lãnh, phất tay áo một cái, liền hất ngã Lạc Hằng từ trên người mình ra, đứng lên, duỗi tay đem Lạc Hằng từ dưới mặt đất xách lên, đập mạnh đầu hắn vào mặt bàn đá, nhìn vết máu trên mặt Lạc Hằng bị đập ra tới, gân xanh trên thái dương của Yến Hàn Mặc nhô lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn, phong thái tao nhã lúc trước không còn tồn tại nữa.

"Tốt lắm, ta vẫn luôn cho rằng ta đang đấu cùng Thiên Đạo, lại không nghĩ tới cư nhiên là cùng ngươi đấu, đã vậy thì chuyện này đơn giản hơn nhiều, lần này ngươi nằm trên tay ta, ta muốn xem xem còn ai có thể bảo vệ bản tâm đồ đệ bảo bối kia của ngươi."

"Quên nói với ngươi một chuyện, những tu sĩ trong tiểu bí cảnh đó, không phải chuẩn bị cho ma thần, mà là chuẩn bị cho đồ đệ ngươi, ma thần chỉ là tiểu binh mà ta giúp hắn nuôi dưỡng."

"Muốn để đồ đệ ngươi trở thành tồn tại của diệt thế, không giết người thì làm sao mà được, diệt tộc, thí sư, sát thê, liền thiếu một thứ diệt thế, ngươi đoán xem, lần này hắn nhập ma sẽ giết chết bao nhiêu người đây."

Lúc này linh lực của Lạc Hằng đã bị Yến Hàn Mặc phong bế, đầu ong ong kêu vang, nhất thời mất đi sức giãy giụa, nhưng khi nghe hắn nói vậy, ý thức của Lạc Hằng trở lại, một lần nữa giãy giụa lên.

Rốt cuộc Lạc Hằng cũng nghĩ kỹ, vì cái gì Yến Hàn Mặc sẽ khiến Thời Lan Trạch cùng Bạch Tà chán ghét lẫn nhau, Yến Hàn Mặc cư nhiên đánh lên chủ ý này, hắn muốn bôi đen Bạch Tà, bôi đen vai chính của thế giới này.

"Ngươi sai rồi, hắn không thí sư, cũng không diệt thê, Thời Lan Trạch không chết, ta cũng không chết, hơn nữa đạo lữ hiện tại của Bạch Tà là ta, không phải Thời Lan Trạch."

Sức lực giãy giụa của Lạc Hằng đối với Yến Hàn Mặc tới nói chỉ bằng con kiến, cũng không nhúc nhích được may mảy tay của Yến Hàn Mặc, "Ngươi nói như vậy, đảo cũng nhắc nhở ta, ngươi còn chưa chết. Ngươi vĩ đại thật đấy, đối với người đã đâm ngươi một kiếm, còn ném ngươi xuống giữa Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngươi vậy mà còn một lòng vì hắn, đúng là thánh nhân, nhưng ta thì khác, ta chỉ là một phàm nhân, người khác thương ta, ta liền dâng trả lại gấp trăm lần."

"Bất quá, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không động thủ giết đồ đệ ngươi, Thiên Đạo không phải muốn hắn trở thành đệ nhất nhân của thế giới này sao, ta đây liền khiến hắn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, bất quá là diệt thế đệ nhất nhân."

"Trước khi trợ giúp đồ đệ ngươi, ta phải để sư tôn như ngươi đây phối hợp với ta làm chút chuyện, tính thời gian, hẳn là đồ đệ kia của ngươi đã phát hiện ra ngươi không ở, đang khắp nơi đi tìm ngươi." Thần sắc Yến Hàn Mặc trở nên ôn hòa, đầu ngón tay lại ôn nhu mà xoa xoa vết đỏ trên cổ Lạc Hằng, "Nghe nói, đồ đệ ngươi thực thích lưu lại dấu vết trên người ngươi, ta đang cần một phần lễ vật tặng cho đồ đệ ngươi đâu."

"Ngươi nói xem nếu đồ đệ ngươi khi tỉnh lại, phát hiện người ngủ cùng mình lại là Cốt yêu giả dạng, mà sư tôn của mình lại nằm trong lòng ngực của người khác, sẽ có phản ứng gì, ta đều có chút gấp không chờ nổi."

Đồng tử Lạc Hằng co rụt lại, giãy giụa lên, Yến Hàn Mặc thế mà lại đánh cái chủ ý này, hắn biết tâm ma Bạch Tà là mình, cho nên mới lợi dụng mình đến đối phó Bạch Tà.

Thấy hắn giãy dụa, Yến Hàn Mặc hơi nheo mắt lại, cúi người, cắn lên phần cổ sạch sẽ của Lạc Hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook