Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh
Chương 45: Cùng nhau xem phim đi
Miêu Bát Tiên Sinh
09/06/2023
Bốn bề là tiếng tạp âm, trước mắt là quang cảnh xa lạ.
khương cảm thấy chân anh không đạp xuống đất, có vẻ đã rất say rồi. Anh ghét cảm giác mất khống chế này, rất ghét.
Anh nhắm hờ mắt rồi lại nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện.
"Phong ca, Nam ca sao vậy?"
"Uống say."
Giọng nói cực kì thân thuộc vang lên, đây là giọng nói khiến khương cảm thấy yên tâm.
Chỉ là, tiếng nói cách rất gần, gần tới mức như ở sát tai anh.
"Chẳng trách, không đúng Phong ca, không phải mày sợ đồng tính à? Thật sự khỏi rồi? Ôm như vậy cũng không sao?"
Ôm...
Ôm ai?
khương động đậy, sau đó thì anh cảm nhận được bàn tay trên người ôm chặt hơn.
"Khương Khương, đừng cựa quậy, ngã bây giờ."
Đại não bị chất cồn làm cho trì trệ cuối cùng cũng phản ứng lại, người Kỷ Phong Miên ôm là anh.
"Bỏ tôi xuống."
khương dùng sức cựa quậy muốn thoát ra.
Thế nhưng, anh dùng hết sức mà dường như không có hiệu quả, nó chỉ khiến Kỷ Phong Miên càng ôm anh chặt hơn.
"Đã bảo là ông trời cảm động nên khỏi rồi, đi đây, cậu ấy rất khó chịu, đừng lải nhải nữa."
Tiếng ồn dần xa, xem ra đã rời khỏi bữa tiệc, điều này khiến khương yên tâm hơn, anh chỉ muốn nhanh chóng vào phòng nằm nghỉ một lát.
Đại não dính như lọ hồ khiến khả năng khống chế của anh giảm xuống, anh sợ cứ thế này sẽ lỡ miệng nói sai gì đó.
Ví dụ như nói về ánh trăng sáng, yêu thầm, trà xanh hay về việc thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Anh không sợ khi anh nói ra Kỷ Phong Miên sẽ nghi ngờ anh.
Điều anh sợ là khi Kỷ Phong Miên biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, biết được nội dung kịch bản thì Kỷ Phong Miên có hoài nghi tình bạn của họ do kịch bản sắp xếp mà không phải thật tâm.
khương có thể nghĩ thông suốt, nhưng người mạch não kì lạ như Kỷ Phong Miên không nghĩ thông được thì sao.
Anh không thích đặt cược lòng người, cũng không thích kế hoạch đã sắp xếp xảy ra chuyện.
Giữ vững như hiện tại là tốt nhất.
"Kỷ Phong Miên, con đi đâu vậy?"
Trời không chiều lòng người, hai người họ lại bị ngăn lại.
Giọng nói lần này dường như là của người hơi lớn tuổi.
Kỷ Phong Miên dừng lại chào hỏi, "Bố, dì An."
"Lát nữa phải đi kính rượu, con định đi đâu?"
"Khương Khương say rồi, con đưa cậu ấy về phòng."
"Tìm người đưa về phòng là được, con không có mặt thì còn ra thể thống gì?"
Kỷ Phong Miên: "Một nhà ba người của bố ở đấy là được rồi, hơn nữa ông nội còn ở trên lầu, con không rảnh."
"Con!"
"Được rồi được rồi, Quốc Hoa, nhỏ tiếng thôi, Tiểu Miên, con đi đi, có cần dì gọi Hạ Hạ tới giúp, hoặc là bảo thằng bé lên chăm ông?"
"Không cần đâu, ông đang ngủ rất ngon."
Nói xong, Kỷ Phong Miên không để tới hai người nọ nữa, hắn trực tiếp rời khỏi sảnh tiệc.
Đến khi được đặt nằm trên chiếc nệm êm ái thì đại não mơ hồ của khương đã tỉnh táo hơn chút, chỉ là anh vẫn thấy buồn ngủ.
Anh không động đậy, qua cảm giác thì anh biết Kỷ Phong Miên giúp anh cởi giày, cởi áo khoác đặt ở trên giường.
khương nhắm mắt dần chìm vào giấc mộng.
Không đúng!
Có người đang cởi cúc áo của anh?
Anh giật mình cố gắng mở mắt ra.
Đối diện với đôi mắt của Kỷ Phong Miên, khương yên tâm lại, may mà không phải An Khả Hạ.
May mà là Kỷ Phong Miên. Không đúng!
khương giơ tay, trông có vẻ dùng sức nhưng trên thực tế lại nhẹ nhàng đặt trên tay Kỷ Phong Miên, "Cậu là gì vậy?"
Kỷ Phong Miên: "Cởi đồ giúp cậu."
"Cởi đồ...làm gì?"
khương đã say không nhận ra là lúc này anh nói chuyện rất chậm, ngữ điệu mềm nhũn.
Mềm tới mức mà Kỷ Phong Miên muốn tiếp tục làm trái ý của anh, làm mấy chuyện quá đáng để xem xem đôi mắt xinh đẹp của anh có đỏ hồng lên không...
Stop!
Ngón tay Kỷ Phong Miên run run rồi cứng đờ.
Hắn...vừa mới nghĩ gì vậy?
"Tôi...tôi chỉ muốn đưa cậu đi tắm cho thoải mái."
Lời giải thích nói ra là thật.
Vừa rồi Kỷ Phong Miên quả thật không nghĩ nhiều, nhưng khi nói ra hắn lại nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện lung tung.
khương nghe vậy thì chậm chạp phản ứng lại, "Không cần...tôi..sợ cậu lại ngất, giờ tôi không...có sức...để đỡ cậu..."
Nhưng cứ thế này nằm trên giường cũng khó chịu, khương gắng gượng ngồi dậy, "Tôi tự đi tắm."
Anh lảo đảo, may mà Kỷ Phong Miên nhanh tay đỡ được anh.
"Hay để tôi dìu cậu vào nhé." Kỷ Phong Miên nói thêm, "Dìu đến cửa phòng tắm."
"Được."
Khương Nam Thư dựa vào người Kỷ Phong Miên, đi mấy bước mới quen được với cảm giác chóng mặt.
Anh nhìn xung quanh một lượt.
Căn phòng rất lớn, bên ngoài còn có phòng khách, xem ra không phải phòng ngủ cho khách mà là phòng của Kỷ Phong Miên.
Chỉ là trong phòng không có đồ đạc cá nhân, nhìn lạnh lẽo như một căn phòng khách sạn 5 sao.
"Trong đó có khăn tắm."
"Ừm."
Đi được vài bước, Khương Nam Thư ít nhất cũng kiểm soát được tứ chi đang không nghe lời, miễn cưỡng tắm rửa xong.
Sau khi tắm xong trong người vẫn còn men rượu nhưng cảm giác lơ lửng trên mây đã bớt đi.
Khi Khương Nam Thư đứng dậy ra ngoài mới nhận ra là quên một chuyện.
Anh không đem theo quần áo để thay vào.
Khương Nam Thư do dự một hồi rồi vẫn chưa quyết định nhờ Kỷ Phong Miên mang quần áo vào hay quấn khăn tắm đi ra thì cửa đã mở.
"Khương Khương, cậu quên..."
Mới nói được nửa câu Kỷ Phong Miên đã ngây người.
Hắn ngây ngốc nhìn người đứng trước mắt không rời mắt, nói chẳng nên lời.
Quan hệ giữa họ rất tốt nhưng Khương Nam Thư là người biết giữ khoảng cách, cho dù là mùa hè cũng luôn mặc áo ngắn tay đi ngủ.
Kỷ Phong Miên chưa từng thấy...dáng vẻ Khương Nam Thư như thế này...
Như yêu tinh sinh ra trong sương khói mờ mịt, một yêu tinh mới sinh còn đang mờ mịt chưa biết gì.
"..."
Khương Nam Thư cũng đơ mất 3 giây, nhưng chất cồn khiến lòng phòng bị của anh thụt xuống, không hề cảm thấy không khí lúc này có gì lạ.
Đều là con trai, còn là bạn bè, trước đó Phương Hiểu có nói bạn bè thân thiết thậm chí còn so với nhau.
Hắn chẳng qua là khá thẳng thắn, chắc không có gì không đúng.
Anh nhận lấy quần áo, "Cảm ơn."
Một câu cảm ơn bình thường chẳng hề có ý gì khác, chỉ là Khương Nam Thư vẫn còn hơi men, nói chuyện chầm chậm, thậm chí còn kéo dài âm ra.
Kỷ Phong Miên đứng im, tay giữ chặt áo không buông.
Khương Nam Thư do dự một hồi, anh nhớ lại tính tình ngày thường của hắn, một câu nói đột nhiên hiện lên. Biểu hiện của say rượu là khả năng khống chế giảm.
Kể cả Khương Nam Thư cũng không ngoại lệ.
Lời nói xuất hiện trong đầu anh nói luôn ra miệng, không hề suy nghĩ thêm, "Anh ơi, đưa quần áo cho em được không, em lạnh."
Logic của Khương Nam Thư rất đơn giản.
Khi Kỷ Phong Miên mà ngang ngược thì chịu nhất là mấy chiêu trà xanh.
Đặc biệt là khi gọi hắn là "anh", gần như là bách phát bách trúng.
Không ngờ lần này Kỷ Phong Miên lại làm như thấy ma, hắn lùi mạnh ra sau, thân còn không đứng vững bằng người uống say là Khương Nam Thư.
Lẽ nào lại sợ đồng tính rồi?
Khương Nam Thư sợ hắn bị ngã bên vô thức chạy ra đỡ.
"Đừng, cậu đừng tới đây!"
Khương Nam Thư nhét quần áo vào tay Khương Nam Thư rồi chạy mất.
"..."
Khương Nam Thư nhìn cửa phòng tắm "cạch" một tiếng đóng lại rồi lại nhìn quần áo trên tay.
Xem ra chứng bệnh của Kỷ Phong Miên vẫn chưa khỏi.
Tư duy đơn giản của anh lúc này chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy
Anh mặc quần áo vào, mặc xong Khương Nam Thư mới thấy không đúng, bộ đồ ngủ này không phải của anh.
Quần hơi dài, che hết bàn chân anh. Áo cũng quá rộng, trông hơi thùng thình, làm lộ ra cả xương quai xanh, đây rõ ràng là đồ ngủ của Kỷ Phong Miên.
Nếu là Khương Nam Thư khi tỉnh táo chắc chắn sẽ đi lấy quần áo của mình để thay lai, nhưng anh lúc này lại chẳng nghĩ nhiều mà đi thẳng ra ngoài.
***
Kỷ Phong Miên dựa vào giường ngơ ngẩn nhìn màn hình tv trước mặt.
Cảnh tượng vừa rồi khiến đầu hắn trống rỗng, không được, bình tĩnh bình tĩnh.
Hắn phiền lòng lấy điện thoại ra nghịch.
Đúng lúc này khung trò chuyện với Triệu Sâm hiện lên.
Pc, tao hỏi giúp mày rồi, nếu chưa chắc chắn thì có thể xem những video này, xác nhận lại xem có sợ đồng tính hay không.
Sau đó là mấy video gửi tới.
Dòng chữ này căn bản không lọt vào mắt Kỷ Phong Miên, hắn nhấn mở ra xem theo quán tính. Chỉ là không ngờ video lại khá nặng, nhất thời không thể mở được.
Hắn đợi chút đã thấy phiền, lúc chuẩn bị tắt thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm.
Kỷ Phong Miên nhanh tay kéo chăn đắp lên người.
Sau đó, hắn quay sang nhìn thì hối hận.
Sao hắn lại ngu ngốc cố ý lấy đồ ngủ của hắn cho Khương Nam Thư mặc chứ?
Tại sao?
Người bước ra khỏi phòng tắm tóc còn ướt, ánh mắt cũng long lanh như chứa nước.
Da Khương Nam Thư vốn đã trắng, là kiểu phơi nắng cũng không đen, bây giờ vì chất cồn và tắm nước nóng khiến làn da anh nổi lên màu hồng nhạt.
Hơn nữa anh còn mặc đồ ngủ màu xanh mà Kỷ Phong Miên đã cất bấy lâu nay, sự đối lập rõ ràng càng khiến anh trông như một miếng bảo ngọc.
Khiến người ta...không thể rời mắt.
Dường như Khương Nam Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc đi ra vẫn hơi nghiêng ngả.
"Cẩn thận!"
Kỷ Phong Miên đang tính nhảy khỏi giường để đỡ thì thấy anh đã dựa vào tường đứng vững.
Chỉ là người thì đứng vững rồi, nhưng quần áo thì không.
Xương quai xanh xinh đẹp lộ ra khỏi cổ áo rộng càng khiến hắn muốn chết, nước trên tóc ướt nhỏ xuống đúng nơi xương quai xanh.
Giọt nước chuyển động, Kỷ Phong Miên nhìn mà vô thức liếm môi.
Miệng khô, tim thì đập nhanh như muốn nổ tung, đồng thời còn một chỗ khác cũng sắp nổ tung.
Trong lúc hắn ngơ ngẩn thì Khương Nam Thư đã đi tới, "Cậu không nóng à?"
Tuy bây giờ đã sắp tháng 10 nhưng nhiệt độ vẫn gần 30 độ, Kỷ Phong Miên đắp chăn bông đúng là hơi kỳ lạ.
"Có...có nóng."
Khương Nam Thư gật đầu, anh cúi xuống xốc chăn lên.
Kỷ Phong Miên lại giữ chăn khư khư, nhất quyết không muốn cho Khương Nam Thư thấy cảnh túng quẫn của hắn. Chuyện xảy ra lúc chiều ở kí túc có thể giải thích là ngoài ý muốn, giờ lại thế lần nữa, Khương Nam Thư sẽ nghĩ hắn thế nào.
Trong đầu chỉ toàn mấy chuyện dâm dục sao?
Không được, tuyệt đối không được. Đúng lúc Kỷ Phong Miên nhìn xuống điện thoại của mình và thấy video đã được tải xuống hoàn tất.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng chuyển sự chú ý của Khương Nam Thư đi, "Khương Khương, chúng ta xem phim đi!"
Khương Nam Thư ngốc nghếch chớp chớp mắt, "Được."
May quá.
Khương Nam Thư uống say rất dễ gạt.
Kỷ Phong Miên thở phào một hơi, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh rồi nói, "Nào, ngồi xuống đây."
Chỉ cần không lật chăn lên thì mọi thứ đều ổn.
Đợi khi bộ phim bắt đầu, bộ phận không nên kích động cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Phong Miên cầm điện thoại rồi nhấn nút chia sẻ màn hình.
khương cảm thấy chân anh không đạp xuống đất, có vẻ đã rất say rồi. Anh ghét cảm giác mất khống chế này, rất ghét.
Anh nhắm hờ mắt rồi lại nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện.
"Phong ca, Nam ca sao vậy?"
"Uống say."
Giọng nói cực kì thân thuộc vang lên, đây là giọng nói khiến khương cảm thấy yên tâm.
Chỉ là, tiếng nói cách rất gần, gần tới mức như ở sát tai anh.
"Chẳng trách, không đúng Phong ca, không phải mày sợ đồng tính à? Thật sự khỏi rồi? Ôm như vậy cũng không sao?"
Ôm...
Ôm ai?
khương động đậy, sau đó thì anh cảm nhận được bàn tay trên người ôm chặt hơn.
"Khương Khương, đừng cựa quậy, ngã bây giờ."
Đại não bị chất cồn làm cho trì trệ cuối cùng cũng phản ứng lại, người Kỷ Phong Miên ôm là anh.
"Bỏ tôi xuống."
khương dùng sức cựa quậy muốn thoát ra.
Thế nhưng, anh dùng hết sức mà dường như không có hiệu quả, nó chỉ khiến Kỷ Phong Miên càng ôm anh chặt hơn.
"Đã bảo là ông trời cảm động nên khỏi rồi, đi đây, cậu ấy rất khó chịu, đừng lải nhải nữa."
Tiếng ồn dần xa, xem ra đã rời khỏi bữa tiệc, điều này khiến khương yên tâm hơn, anh chỉ muốn nhanh chóng vào phòng nằm nghỉ một lát.
Đại não dính như lọ hồ khiến khả năng khống chế của anh giảm xuống, anh sợ cứ thế này sẽ lỡ miệng nói sai gì đó.
Ví dụ như nói về ánh trăng sáng, yêu thầm, trà xanh hay về việc thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Anh không sợ khi anh nói ra Kỷ Phong Miên sẽ nghi ngờ anh.
Điều anh sợ là khi Kỷ Phong Miên biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, biết được nội dung kịch bản thì Kỷ Phong Miên có hoài nghi tình bạn của họ do kịch bản sắp xếp mà không phải thật tâm.
khương có thể nghĩ thông suốt, nhưng người mạch não kì lạ như Kỷ Phong Miên không nghĩ thông được thì sao.
Anh không thích đặt cược lòng người, cũng không thích kế hoạch đã sắp xếp xảy ra chuyện.
Giữ vững như hiện tại là tốt nhất.
"Kỷ Phong Miên, con đi đâu vậy?"
Trời không chiều lòng người, hai người họ lại bị ngăn lại.
Giọng nói lần này dường như là của người hơi lớn tuổi.
Kỷ Phong Miên dừng lại chào hỏi, "Bố, dì An."
"Lát nữa phải đi kính rượu, con định đi đâu?"
"Khương Khương say rồi, con đưa cậu ấy về phòng."
"Tìm người đưa về phòng là được, con không có mặt thì còn ra thể thống gì?"
Kỷ Phong Miên: "Một nhà ba người của bố ở đấy là được rồi, hơn nữa ông nội còn ở trên lầu, con không rảnh."
"Con!"
"Được rồi được rồi, Quốc Hoa, nhỏ tiếng thôi, Tiểu Miên, con đi đi, có cần dì gọi Hạ Hạ tới giúp, hoặc là bảo thằng bé lên chăm ông?"
"Không cần đâu, ông đang ngủ rất ngon."
Nói xong, Kỷ Phong Miên không để tới hai người nọ nữa, hắn trực tiếp rời khỏi sảnh tiệc.
Đến khi được đặt nằm trên chiếc nệm êm ái thì đại não mơ hồ của khương đã tỉnh táo hơn chút, chỉ là anh vẫn thấy buồn ngủ.
Anh không động đậy, qua cảm giác thì anh biết Kỷ Phong Miên giúp anh cởi giày, cởi áo khoác đặt ở trên giường.
khương nhắm mắt dần chìm vào giấc mộng.
Không đúng!
Có người đang cởi cúc áo của anh?
Anh giật mình cố gắng mở mắt ra.
Đối diện với đôi mắt của Kỷ Phong Miên, khương yên tâm lại, may mà không phải An Khả Hạ.
May mà là Kỷ Phong Miên. Không đúng!
khương giơ tay, trông có vẻ dùng sức nhưng trên thực tế lại nhẹ nhàng đặt trên tay Kỷ Phong Miên, "Cậu là gì vậy?"
Kỷ Phong Miên: "Cởi đồ giúp cậu."
"Cởi đồ...làm gì?"
khương đã say không nhận ra là lúc này anh nói chuyện rất chậm, ngữ điệu mềm nhũn.
Mềm tới mức mà Kỷ Phong Miên muốn tiếp tục làm trái ý của anh, làm mấy chuyện quá đáng để xem xem đôi mắt xinh đẹp của anh có đỏ hồng lên không...
Stop!
Ngón tay Kỷ Phong Miên run run rồi cứng đờ.
Hắn...vừa mới nghĩ gì vậy?
"Tôi...tôi chỉ muốn đưa cậu đi tắm cho thoải mái."
Lời giải thích nói ra là thật.
Vừa rồi Kỷ Phong Miên quả thật không nghĩ nhiều, nhưng khi nói ra hắn lại nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện lung tung.
khương nghe vậy thì chậm chạp phản ứng lại, "Không cần...tôi..sợ cậu lại ngất, giờ tôi không...có sức...để đỡ cậu..."
Nhưng cứ thế này nằm trên giường cũng khó chịu, khương gắng gượng ngồi dậy, "Tôi tự đi tắm."
Anh lảo đảo, may mà Kỷ Phong Miên nhanh tay đỡ được anh.
"Hay để tôi dìu cậu vào nhé." Kỷ Phong Miên nói thêm, "Dìu đến cửa phòng tắm."
"Được."
Khương Nam Thư dựa vào người Kỷ Phong Miên, đi mấy bước mới quen được với cảm giác chóng mặt.
Anh nhìn xung quanh một lượt.
Căn phòng rất lớn, bên ngoài còn có phòng khách, xem ra không phải phòng ngủ cho khách mà là phòng của Kỷ Phong Miên.
Chỉ là trong phòng không có đồ đạc cá nhân, nhìn lạnh lẽo như một căn phòng khách sạn 5 sao.
"Trong đó có khăn tắm."
"Ừm."
Đi được vài bước, Khương Nam Thư ít nhất cũng kiểm soát được tứ chi đang không nghe lời, miễn cưỡng tắm rửa xong.
Sau khi tắm xong trong người vẫn còn men rượu nhưng cảm giác lơ lửng trên mây đã bớt đi.
Khi Khương Nam Thư đứng dậy ra ngoài mới nhận ra là quên một chuyện.
Anh không đem theo quần áo để thay vào.
Khương Nam Thư do dự một hồi rồi vẫn chưa quyết định nhờ Kỷ Phong Miên mang quần áo vào hay quấn khăn tắm đi ra thì cửa đã mở.
"Khương Khương, cậu quên..."
Mới nói được nửa câu Kỷ Phong Miên đã ngây người.
Hắn ngây ngốc nhìn người đứng trước mắt không rời mắt, nói chẳng nên lời.
Quan hệ giữa họ rất tốt nhưng Khương Nam Thư là người biết giữ khoảng cách, cho dù là mùa hè cũng luôn mặc áo ngắn tay đi ngủ.
Kỷ Phong Miên chưa từng thấy...dáng vẻ Khương Nam Thư như thế này...
Như yêu tinh sinh ra trong sương khói mờ mịt, một yêu tinh mới sinh còn đang mờ mịt chưa biết gì.
"..."
Khương Nam Thư cũng đơ mất 3 giây, nhưng chất cồn khiến lòng phòng bị của anh thụt xuống, không hề cảm thấy không khí lúc này có gì lạ.
Đều là con trai, còn là bạn bè, trước đó Phương Hiểu có nói bạn bè thân thiết thậm chí còn so với nhau.
Hắn chẳng qua là khá thẳng thắn, chắc không có gì không đúng.
Anh nhận lấy quần áo, "Cảm ơn."
Một câu cảm ơn bình thường chẳng hề có ý gì khác, chỉ là Khương Nam Thư vẫn còn hơi men, nói chuyện chầm chậm, thậm chí còn kéo dài âm ra.
Kỷ Phong Miên đứng im, tay giữ chặt áo không buông.
Khương Nam Thư do dự một hồi, anh nhớ lại tính tình ngày thường của hắn, một câu nói đột nhiên hiện lên. Biểu hiện của say rượu là khả năng khống chế giảm.
Kể cả Khương Nam Thư cũng không ngoại lệ.
Lời nói xuất hiện trong đầu anh nói luôn ra miệng, không hề suy nghĩ thêm, "Anh ơi, đưa quần áo cho em được không, em lạnh."
Logic của Khương Nam Thư rất đơn giản.
Khi Kỷ Phong Miên mà ngang ngược thì chịu nhất là mấy chiêu trà xanh.
Đặc biệt là khi gọi hắn là "anh", gần như là bách phát bách trúng.
Không ngờ lần này Kỷ Phong Miên lại làm như thấy ma, hắn lùi mạnh ra sau, thân còn không đứng vững bằng người uống say là Khương Nam Thư.
Lẽ nào lại sợ đồng tính rồi?
Khương Nam Thư sợ hắn bị ngã bên vô thức chạy ra đỡ.
"Đừng, cậu đừng tới đây!"
Khương Nam Thư nhét quần áo vào tay Khương Nam Thư rồi chạy mất.
"..."
Khương Nam Thư nhìn cửa phòng tắm "cạch" một tiếng đóng lại rồi lại nhìn quần áo trên tay.
Xem ra chứng bệnh của Kỷ Phong Miên vẫn chưa khỏi.
Tư duy đơn giản của anh lúc này chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy
Anh mặc quần áo vào, mặc xong Khương Nam Thư mới thấy không đúng, bộ đồ ngủ này không phải của anh.
Quần hơi dài, che hết bàn chân anh. Áo cũng quá rộng, trông hơi thùng thình, làm lộ ra cả xương quai xanh, đây rõ ràng là đồ ngủ của Kỷ Phong Miên.
Nếu là Khương Nam Thư khi tỉnh táo chắc chắn sẽ đi lấy quần áo của mình để thay lai, nhưng anh lúc này lại chẳng nghĩ nhiều mà đi thẳng ra ngoài.
***
Kỷ Phong Miên dựa vào giường ngơ ngẩn nhìn màn hình tv trước mặt.
Cảnh tượng vừa rồi khiến đầu hắn trống rỗng, không được, bình tĩnh bình tĩnh.
Hắn phiền lòng lấy điện thoại ra nghịch.
Đúng lúc này khung trò chuyện với Triệu Sâm hiện lên.
Pc, tao hỏi giúp mày rồi, nếu chưa chắc chắn thì có thể xem những video này, xác nhận lại xem có sợ đồng tính hay không.
Sau đó là mấy video gửi tới.
Dòng chữ này căn bản không lọt vào mắt Kỷ Phong Miên, hắn nhấn mở ra xem theo quán tính. Chỉ là không ngờ video lại khá nặng, nhất thời không thể mở được.
Hắn đợi chút đã thấy phiền, lúc chuẩn bị tắt thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm.
Kỷ Phong Miên nhanh tay kéo chăn đắp lên người.
Sau đó, hắn quay sang nhìn thì hối hận.
Sao hắn lại ngu ngốc cố ý lấy đồ ngủ của hắn cho Khương Nam Thư mặc chứ?
Tại sao?
Người bước ra khỏi phòng tắm tóc còn ướt, ánh mắt cũng long lanh như chứa nước.
Da Khương Nam Thư vốn đã trắng, là kiểu phơi nắng cũng không đen, bây giờ vì chất cồn và tắm nước nóng khiến làn da anh nổi lên màu hồng nhạt.
Hơn nữa anh còn mặc đồ ngủ màu xanh mà Kỷ Phong Miên đã cất bấy lâu nay, sự đối lập rõ ràng càng khiến anh trông như một miếng bảo ngọc.
Khiến người ta...không thể rời mắt.
Dường như Khương Nam Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc đi ra vẫn hơi nghiêng ngả.
"Cẩn thận!"
Kỷ Phong Miên đang tính nhảy khỏi giường để đỡ thì thấy anh đã dựa vào tường đứng vững.
Chỉ là người thì đứng vững rồi, nhưng quần áo thì không.
Xương quai xanh xinh đẹp lộ ra khỏi cổ áo rộng càng khiến hắn muốn chết, nước trên tóc ướt nhỏ xuống đúng nơi xương quai xanh.
Giọt nước chuyển động, Kỷ Phong Miên nhìn mà vô thức liếm môi.
Miệng khô, tim thì đập nhanh như muốn nổ tung, đồng thời còn một chỗ khác cũng sắp nổ tung.
Trong lúc hắn ngơ ngẩn thì Khương Nam Thư đã đi tới, "Cậu không nóng à?"
Tuy bây giờ đã sắp tháng 10 nhưng nhiệt độ vẫn gần 30 độ, Kỷ Phong Miên đắp chăn bông đúng là hơi kỳ lạ.
"Có...có nóng."
Khương Nam Thư gật đầu, anh cúi xuống xốc chăn lên.
Kỷ Phong Miên lại giữ chăn khư khư, nhất quyết không muốn cho Khương Nam Thư thấy cảnh túng quẫn của hắn. Chuyện xảy ra lúc chiều ở kí túc có thể giải thích là ngoài ý muốn, giờ lại thế lần nữa, Khương Nam Thư sẽ nghĩ hắn thế nào.
Trong đầu chỉ toàn mấy chuyện dâm dục sao?
Không được, tuyệt đối không được. Đúng lúc Kỷ Phong Miên nhìn xuống điện thoại của mình và thấy video đã được tải xuống hoàn tất.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng chuyển sự chú ý của Khương Nam Thư đi, "Khương Khương, chúng ta xem phim đi!"
Khương Nam Thư ngốc nghếch chớp chớp mắt, "Được."
May quá.
Khương Nam Thư uống say rất dễ gạt.
Kỷ Phong Miên thở phào một hơi, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh rồi nói, "Nào, ngồi xuống đây."
Chỉ cần không lật chăn lên thì mọi thứ đều ổn.
Đợi khi bộ phim bắt đầu, bộ phận không nên kích động cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Phong Miên cầm điện thoại rồi nhấn nút chia sẻ màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.