Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh
Chương 18: Ở bên cạnh bảo vệ cậu
Miêu Bát Tiên Sinh
02/03/2023
Dịch bởi Axianbuxian12
Mấy tiếng sau.
Khương Nam Thư đang ở bệnh viện chăm sóc Kỷ Phong Miên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Kỷ Phong Miên ngất đi, Khương Nam Thư đã gọi xe cấp cứu đưa hắn tới bệnh viện. Sau đó anh dùng vân tay của Kỷ Phong Miên để mở khóa điện thoại và gọi điện cho số liên lạc khẩn cấp trong danh bạ.
Người nghe điện thoại nói đang ở An Bình, sẽ mau chóng tới Lễ Châu.
Từ An Bình tới Lễ Châu phải ngồi máy bay mất một tiếng rưỡi, từ lúc gọi điện đến giờ đã ba tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người trung tuổi bước vào. Ông ta mặc một bộ vest màu xám, đeo kính, bên tóc mai có vài sợi bạc, người ông ta toát ra sự nho nhã lịch sự.
Khương Nam Thư khẽ sững sờ, anh đứng dậy chào.
Trí nhớ anh rất tốt nên nhanh chóng nhớ ra đã gặp gương mặt này ở đâu.
Chuyên mục giáo viên có phong thái trên trang web của trường đại học B, ảnh của người đàn ông trung niên trước mặt nằm ở một vị trí rất bắt mắt.
Giáo sư học viện pháp luật, Lý Kính Tùng.
Lý Kính Tùng gật đầu với Khương Nam Thư, đưa tay ra, "Chào cháu, chú là người nhận ủy thác từ người giám hộ của Kỷ Phong Miên, cháu gọi chú là chú Lý là được."
Khương Nam Thư bắt tay với ông, "Cháu chào chú, cháu là bạn cùng lớp với Kỷ Phong Miên, cháu tên là Khương Nam Thư."
"Chú biết cháu đấy, ngồi đi."
Hai người ngồi xuống sô pha trong phòng bệnh.
Đây là phòng VIP, có phòng vệ sinh và các tiện nghi cần thiết. Với điều kiện của Khương Nam Thư thì không thể đưa Kỷ Phong Miên vào phòng bệnh đơn được.
Sau khi cuộc gọi kết thúc không lâu thì bệnh viện đã đổi phòng bệnh cho Kỷ Phong Miên sang phòng này. Xem ra là luật sư Lý đã sắp xếp.
"Bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể Kỷ Phong Miên không có vấn đề gì." Khương Nam Thư dừng lại một chốc, "Nhưng cậu ấy mãi chưa tỉnh lại."
Tình huống này rất lạ, tạm thời bác sĩ cũng chỉ có thể giữ Kỷ Phong Miên lại quan sát một lát, đợi người giám hộ tới rồi nói chuyện.
Luật sư Lý gật đầu, vẻ mặt ông bình tĩnh, dường như đã quen với việc này, "Đây là bệnh cũ của Kỷ Phong Miên, tạm thời chưa giải quyết được, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Làm sao mà thằng bé lại ngất?"
Khương Nam Thư cũng không giấu diếm, "Cháu xảy ra xung đột với người khác, Kỷ Phong Miên tới giúp rồi đánh nhau, sau đó thì ngất đi."
Còn chi tiết anh ôm eo Kỷ Phong Miên thì không quan trọng nên bỏ qua.
Ngoài chuyện đó thì Khương Nam Thư đều kể rõ hết mọi chuyện sau khi Kỷ Phong Miên xuất hiện. Anh nói chuyện rất mạch lạc, hai ba câu đã giải thích xong chuyện đã xảy ra.
Luật sư Lý nghe xong thì đột nhiên hỏi một câu, "Cháu Khương, chú thấy cách tư duy của cháu rất hợp để học luật, cháu nghĩ sao về chuyện này?"
Khương Nam Thư hơi sững sờ, rồi anh lắc đầu, "Cháu đã có kế hoạch khác rồi ạ."
"Thật đáng tiếc, nếu cháu học luật thì thi vào đại học B, tới lúc đó chú sẽ làm thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh cho cháu."
"Cháu cảm ơn sự cất nhắc của chú." Khương Nam Thư cảm ơn nhưng lại không nhận lời.
"Cháu không tính thi vào đại học B?" Luật sư Lý hiểu được lời từ chối khéo của Khương Nam Thư.
Ông không hề tức giận, ông chỉ thấy lạ. Trước đó ông đã nghe phó hiệu trưởng Ngũ trung nói mấy câu về Khương Nam Thư, anh là người chắc chắn có thể thi đỗ được mấy trường đại học.
Khương Nam Thư học ban xã hội, nếu học xã hội thì đạo học B là lựa chọn tốt nhất. Mà trong những môn xã hội của đại học B thì học luật là có tiếng nhất.
"Không phải, cháu chuẩn bị thi vào đại học B, chỉ là cháu đã có kế hoạch rồi, vả lại cháu cũng đang cố gắng vì mục tiêu này." Câu trả lời của Khương Nam Thư rất mạch lạc.
Luật sư Lý rất tán thưởng thiếu niên trước mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh lý trí, quả thực là một hạt mầm luật pháp. Đáng tiếc, đối phương có vẻ không có hứng.
Ông nói sang chuyện khác một cách tự nhiên, đưa chủ đề nói chuyện về lại Kỷ Phong Miên, "Cháu nói Tiểu Miên mất khống chế?"
"Vâng." Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, "Lúc đó cháu thấy vẻ mặt cậu ấy rất lạ, lo lắng xảy ra chuyện nên cháu đã cản cậu ấy lại."
"Cháu cản lại được?" Giọng luật sư Lý hơi cao lên, mang theo vẻ không dám tin.
Bởi vì đầu Kỷ Phong Miên có vấn đề nên đã gây ra không ít chuyện, hắn rất ít gây sự, nhưng có ai chọc vào hắn thì chuyện này trở nên rất rắc rối.
Nói đơn giản là không có mấy người cản được Kỷ Phong Miên đang nổi giận, hơn nữa kẻ chọc phải hắn có kết cục rất thê thảm.
Mặc dù Kỷ Phong Miên có giấy chẩn đoán của bệnh viện nên có thể miễn một vài trách nhiệm, trải qua huấn luyện nhiều lần thì hắn cũng sẽ không thật sự đánh người ta bị thương, luật sư Lý còn vì chuyện này mà phải tăng ca không ít lần.
Qua lời kể trước đó thì Kỷ Phong Miên đã hoàn toàn mất khống chế, thiếu niên trông có vẻ gầy gò trước mặt này lại có thể ngăn được hắn?
Thật không thể hiểu được.
Luật sư Lý nhớ lại lúc trước khi Kỷ Phong Miên chuyển trường tới Lễ Châu đã cực kỳ chú ý tới Khương Nam Thư rồi, "Cháu Khương này, lúc trước Tiểu Miên từng bị thương."
Khương Nam Thư gật đầu, "Vâng, cậu ấy đã nói với cháu."
Luật sư Lý càng thấy hứng thú hơn, nhưng vì đây là bí mật của cố chủ cho nên ông không thể tự ý tiết lộ nên chỉ nhắc nhở một câu, "Suy xét cho tình trạng thân thể của thằng bé nên bây giờ chúng tôi không nhắc tới chuyện ở Lễ Châu ngày trước, để tránh cho thằng bé chịu phải kích thích quá lớn."
Khương Nam Thư có hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu, "Cháu biết rồi ạ, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, cháu sẽ không truy hỏi bí mật của cậu ấy."
"Cháu Khương, cháu thật sự không suy xét thi vào khoa luật của đại học B sao?" Luật sư Lý càng nhìn càng thấy tiếc nhân tài nên đưa ra lời mời lần nữa.
Khương Nam Thư vẫn lắc đầu, "Cháu cảm ơn chú, cháu vẫn kiên trì với...ước mơ của chính mình."
Nghe thấy hai chữ "ước mơ" luật sư Lý mỉm cười nói, "Ước mơ à, tốt lắm, chú rất ít khi nghe thấy người trẻ có thể có được ước mơ rõ ràng..."'
"Luật sư Lý?"
Hai người quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Phong Miên nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Ánh mắt hắn mơ màng, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, cho đến khi nhìn thấy người đứng cạnh luật sư Lý thì mắt đột nhiên mở to, "Nam Thư? Sao cậu lại...ở đây?"
Khương Nam Thư: "Cậu bị ngất nên tôi gọi cứu thương đưa cậu vào viện, sau đó tôi lấy điện thoại của cậu gọi cho người liên lạc khẩn cấp thì liên lạc được với chú Lý."
"À...ừ...được." Kỷ Phong Miên ngơ ngẩn, nhìn Khương Nam Thư không chớp mắt.
Khương Nam Thư đứng dậy, "Nếu cậu tỉnh rồi thì tôi về đây."
"Về?" Kỷ Phong Miên động đậy, không nỡ để Khương Nam Thư đi, "Tại sao?"
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên mấy cái, anh nghĩ hắn bị ngất nên giờ có vấn đề chỗ nào rồi không, "Bây giờ đã 12 giờ rồi, ngày mai tôi còn phải đi học."
Nói hết thì Khương Nam Thư đứng dậy đi ra ngoài.
Luật sư Lý tiến lại gần, đường như có hơi lo lắng, "Tiểu Miên, cháu...không nhớ chuyện mình bị ngất sao? Có cần về An Bình khám không?"
"Cháu biết."
Đương nhiên là Kỷ Phong Miên biết hắn bị ngất.
Hắn chỉ không biết trước khi ngất thằng nhãi kia đã làm gì Khương Nam Thư.
Là nhân cách khác sống chung trong cùng một cơ thể, Kỷ Phong Miên trưởng thành nằm ở thể yếu nên chỉ có thể ra ngoài một lúc vào ban đêm.
Nhưng hắn hiểu rõ hồi thiếu niên hắn có đức hạnh như thế nào, nhìn thấy người mình thích là cứ dính lấy người ta.
Vì để tránh xảy ra bi kịch này, hắn đã đặt một cảnh giới trong tiềm thức. Chỉ cần Kỷ Phong Miên ban ngày tiếp xúc thân mật với Khương Nam Thư thì sẽ mất đi ý thức và ngất đi.
Kỷ Phong Miên không bao giờ quên nguyên nhân lúc trước Khương Nam Thư rời đi, nếu không phải vì hắn cố chấp làm theo ý mình, nếu không phải hắn dây dưa không dứt thì Khương Nam Thư cũng sẽ không bỏ ra nước ngoài.
Sau đó họ cũng sẽ không sinh tử cách biệt.
Tất cả đều là lỗi của hắn. Hắn không nên ảo tưởng.
Rõ ràng trước khi trở thành người yêu thì họ đã là bạn bè có quan hệ rất tốt, như vậy là đủ rồi.
"Tiểu Miên? Cháu vẫn ổn chứ?"
Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại, hắn đối diện với ánh mắt nghi hoặc của luật sư Lý, "À, không sao, luật sư...chú Lý, sao chú lại đích thân tới đây?"
Hắn chẳng qua là bị ngất nên vào viện thôi, chuyện này không nghiêm trọng tới mức cần ông tới xử lý, chuyện lần này hoàn toàn không đáng để người bận rộn như luật sư Lý chạy tới đây một chuyến.
Luật sư Lý: "Bố cháu biết chuyện này rồi"
Kỷ Phong Miên chau mày nói, "Vậy thì sao?"
"Ý của bố cháu là muốn cháu chuyển về An Bình để chữa trị."
Luật sư Lý chỉ làm một người chuyển lời, ông không nghiêng về bên nào cả. Suy cho cùng, ông nhận ủy thác từ ông nội Kỷ Phong Miên chứ không phải Kỷ Quốc Hoa hay Kỷ Phong Miên.
"Không về, ông ta không quản được cháu." Kỷ Phong Miên dứt khoát từ chối.
Cho dù bây giờ hắn chưa trưởng thành thì Kỷ Quốc Hoa cũng không quản được hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, cổ phần dưới tên hắn đã đủ để khiến Kỷ Quốc Hoa cút ra khỏi hội đồng quản trị.
Sau khi trưởng thành thì hắn có thể tự do khống chế chỗ cổ phần này.
Chỉ là, đời trước hắn không biết những chuyện này nên còn cho rằng Kỷ Quốc Hoa có chút tình cha con với hắn.
Kỷ Quốc Hoa chẳng qua chỉ là một lão già ngu ngốc. Mà hắn cũng là thằng ngốc không biết nhìn người. Kỷ Quốc Hoa tốn hết tâm sức chỉ vì muốn kết hôn với người đàn bà đó.
Ông ta đối tốt với hắn đều là có mục đích, đối xử với An Khả Hạ không có cùng huyết thống thì...
An Khả Hạ?
Khi nhớ ra cái tên này, từng mảnh vỡ kí ức lúc ban ngày đều ùn ùn kéo tới.
Người đó là...An Khả Hạ?
Không ngờ An Khả Hạ lại học cấp ba ở Lễ Châu.
Mới mười mấy tuổi mà người này đã tâm cơ như vậy, những lời nói trên sân bóng đều có ẩn ý.
Mấy câu đó chẳng phải đang ám chỉ Khương Nam Thư làm bạn với hắn hắn là vì tiền của hắn sao?
Xem ra lúc này Kỷ Quốc Hoa đã nói sở thích của hắn cho hai mẹ con này biết rồi, mục đích là lấy lòng hắn.
Kỷ Phong Miên lúc trước ghét nhất là những người nhắm vào tiền của hắn.
Càng nghĩ Kỷ Phong Miên càng thấy buồn nôn, hắn đang nghĩ cách làm sao để nhắc nhở nhân cách khác vẫn còn đơn thuần. Hắn từng thử quay phim và ghi âm để nói lại chuyện hắn đã sống lại, nhưng lần nào cũng bị ngất đi do cơ chế tự bảo vệ của não bộ.
Hắn lại nhớ tới một chuyện khác, "Chú Lý, ban nãy Khương Nam Thư đã từ chối lời mời của chú à?"
Luật sư Lý: "Ừ, thật đáng tiếc, thằng bé này rất hợp học luật, tư duy rõ ràng lại bình tĩnh và lý trí."
Đương nhiên là hợp rồi.
Kỷ Phong Miên quay mặt sang nhìn chiếc ghế Khương Nam Thư vừa ngồi.
Đời trước Khương Nam Thư là học trò mà Luật sư Lý tâm đắc nhất, vừa vào nghề đã có danh tiếng, chưa đến 30 tuổi đã trở thành cộng luật sư tác của công ty lớn.
Thành tích của anh trong khoa Luật cực kì nổi bật, làm việc cũng vô cùng liều mạng, điều này khiến Kỷ Phong Miên luôn cảm thấy Khương Nam Thư rất thích công việc này.
Thế nhưng có một lần uống say, Khương Nam Thư mới lộ ra chút tâm sự.
Khi đó Kỷ Phong Miên mới biết, thi vào khoa luật của đại học B không phải mong muốn của anh.
Anh không thích công việc hiện tại, thậm chí còn cảm thấy đau khổ.
Vừa rồi Kỷ Phong Miên mơ hồ nghe thấy vài câu nói chuyện vụn vặt.
Khương Nam Thư từ chối luật sư Lý, anh bày tỏ bản thân đã có mục tiêu riêng và cũng đang cố gắng vì mục tiêu đó.
Hắn hiểu Khương Nam Thư, anh là người ý chí kiên định như thế nào.
Vậy năm lớp 12 đã xảy ra chuyện gì mới khiến Khương Nam Thư phải chọn khoa Luật?
Mặc kệ thế nào hắn cũng không thể nhìn Khương Nam Thư phải làm công việc mà anh không thích, khiến con người anh ngày càng trở nên lạnh lùng vô tình.
Không thể nói thẳng cho nhân cách 17 tuổi biết chuyện hắn sống lại, vậy thì chỉ còn cách ở cạnh bảo vệ Khương Nam Thư không rời nửa bước. Hắn không lo lắng cảm tình của nhân cách kia thay đổi, tiếp xúc thân mật cái là ngất ngay, có lẽ tình bạn này sẽ không thể lên men thành tình yêu được.
Sau khi hạ quyết tâm, Kỷ Phong Miên nói: "Chú Lý, có thể nhờ chú giúp cháu một việc không?"
"Cháu nói đi."
"Nhờ chú tìm người sửa lại căn nhà cũ của ông cháu, cháu muốn dọn tới đó ở."
________
Mấy tiếng sau.
Khương Nam Thư đang ở bệnh viện chăm sóc Kỷ Phong Miên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Kỷ Phong Miên ngất đi, Khương Nam Thư đã gọi xe cấp cứu đưa hắn tới bệnh viện. Sau đó anh dùng vân tay của Kỷ Phong Miên để mở khóa điện thoại và gọi điện cho số liên lạc khẩn cấp trong danh bạ.
Người nghe điện thoại nói đang ở An Bình, sẽ mau chóng tới Lễ Châu.
Từ An Bình tới Lễ Châu phải ngồi máy bay mất một tiếng rưỡi, từ lúc gọi điện đến giờ đã ba tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người trung tuổi bước vào. Ông ta mặc một bộ vest màu xám, đeo kính, bên tóc mai có vài sợi bạc, người ông ta toát ra sự nho nhã lịch sự.
Khương Nam Thư khẽ sững sờ, anh đứng dậy chào.
Trí nhớ anh rất tốt nên nhanh chóng nhớ ra đã gặp gương mặt này ở đâu.
Chuyên mục giáo viên có phong thái trên trang web của trường đại học B, ảnh của người đàn ông trung niên trước mặt nằm ở một vị trí rất bắt mắt.
Giáo sư học viện pháp luật, Lý Kính Tùng.
Lý Kính Tùng gật đầu với Khương Nam Thư, đưa tay ra, "Chào cháu, chú là người nhận ủy thác từ người giám hộ của Kỷ Phong Miên, cháu gọi chú là chú Lý là được."
Khương Nam Thư bắt tay với ông, "Cháu chào chú, cháu là bạn cùng lớp với Kỷ Phong Miên, cháu tên là Khương Nam Thư."
"Chú biết cháu đấy, ngồi đi."
Hai người ngồi xuống sô pha trong phòng bệnh.
Đây là phòng VIP, có phòng vệ sinh và các tiện nghi cần thiết. Với điều kiện của Khương Nam Thư thì không thể đưa Kỷ Phong Miên vào phòng bệnh đơn được.
Sau khi cuộc gọi kết thúc không lâu thì bệnh viện đã đổi phòng bệnh cho Kỷ Phong Miên sang phòng này. Xem ra là luật sư Lý đã sắp xếp.
"Bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể Kỷ Phong Miên không có vấn đề gì." Khương Nam Thư dừng lại một chốc, "Nhưng cậu ấy mãi chưa tỉnh lại."
Tình huống này rất lạ, tạm thời bác sĩ cũng chỉ có thể giữ Kỷ Phong Miên lại quan sát một lát, đợi người giám hộ tới rồi nói chuyện.
Luật sư Lý gật đầu, vẻ mặt ông bình tĩnh, dường như đã quen với việc này, "Đây là bệnh cũ của Kỷ Phong Miên, tạm thời chưa giải quyết được, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Làm sao mà thằng bé lại ngất?"
Khương Nam Thư cũng không giấu diếm, "Cháu xảy ra xung đột với người khác, Kỷ Phong Miên tới giúp rồi đánh nhau, sau đó thì ngất đi."
Còn chi tiết anh ôm eo Kỷ Phong Miên thì không quan trọng nên bỏ qua.
Ngoài chuyện đó thì Khương Nam Thư đều kể rõ hết mọi chuyện sau khi Kỷ Phong Miên xuất hiện. Anh nói chuyện rất mạch lạc, hai ba câu đã giải thích xong chuyện đã xảy ra.
Luật sư Lý nghe xong thì đột nhiên hỏi một câu, "Cháu Khương, chú thấy cách tư duy của cháu rất hợp để học luật, cháu nghĩ sao về chuyện này?"
Khương Nam Thư hơi sững sờ, rồi anh lắc đầu, "Cháu đã có kế hoạch khác rồi ạ."
"Thật đáng tiếc, nếu cháu học luật thì thi vào đại học B, tới lúc đó chú sẽ làm thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh cho cháu."
"Cháu cảm ơn sự cất nhắc của chú." Khương Nam Thư cảm ơn nhưng lại không nhận lời.
"Cháu không tính thi vào đại học B?" Luật sư Lý hiểu được lời từ chối khéo của Khương Nam Thư.
Ông không hề tức giận, ông chỉ thấy lạ. Trước đó ông đã nghe phó hiệu trưởng Ngũ trung nói mấy câu về Khương Nam Thư, anh là người chắc chắn có thể thi đỗ được mấy trường đại học.
Khương Nam Thư học ban xã hội, nếu học xã hội thì đạo học B là lựa chọn tốt nhất. Mà trong những môn xã hội của đại học B thì học luật là có tiếng nhất.
"Không phải, cháu chuẩn bị thi vào đại học B, chỉ là cháu đã có kế hoạch rồi, vả lại cháu cũng đang cố gắng vì mục tiêu này." Câu trả lời của Khương Nam Thư rất mạch lạc.
Luật sư Lý rất tán thưởng thiếu niên trước mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh lý trí, quả thực là một hạt mầm luật pháp. Đáng tiếc, đối phương có vẻ không có hứng.
Ông nói sang chuyện khác một cách tự nhiên, đưa chủ đề nói chuyện về lại Kỷ Phong Miên, "Cháu nói Tiểu Miên mất khống chế?"
"Vâng." Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, "Lúc đó cháu thấy vẻ mặt cậu ấy rất lạ, lo lắng xảy ra chuyện nên cháu đã cản cậu ấy lại."
"Cháu cản lại được?" Giọng luật sư Lý hơi cao lên, mang theo vẻ không dám tin.
Bởi vì đầu Kỷ Phong Miên có vấn đề nên đã gây ra không ít chuyện, hắn rất ít gây sự, nhưng có ai chọc vào hắn thì chuyện này trở nên rất rắc rối.
Nói đơn giản là không có mấy người cản được Kỷ Phong Miên đang nổi giận, hơn nữa kẻ chọc phải hắn có kết cục rất thê thảm.
Mặc dù Kỷ Phong Miên có giấy chẩn đoán của bệnh viện nên có thể miễn một vài trách nhiệm, trải qua huấn luyện nhiều lần thì hắn cũng sẽ không thật sự đánh người ta bị thương, luật sư Lý còn vì chuyện này mà phải tăng ca không ít lần.
Qua lời kể trước đó thì Kỷ Phong Miên đã hoàn toàn mất khống chế, thiếu niên trông có vẻ gầy gò trước mặt này lại có thể ngăn được hắn?
Thật không thể hiểu được.
Luật sư Lý nhớ lại lúc trước khi Kỷ Phong Miên chuyển trường tới Lễ Châu đã cực kỳ chú ý tới Khương Nam Thư rồi, "Cháu Khương này, lúc trước Tiểu Miên từng bị thương."
Khương Nam Thư gật đầu, "Vâng, cậu ấy đã nói với cháu."
Luật sư Lý càng thấy hứng thú hơn, nhưng vì đây là bí mật của cố chủ cho nên ông không thể tự ý tiết lộ nên chỉ nhắc nhở một câu, "Suy xét cho tình trạng thân thể của thằng bé nên bây giờ chúng tôi không nhắc tới chuyện ở Lễ Châu ngày trước, để tránh cho thằng bé chịu phải kích thích quá lớn."
Khương Nam Thư có hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu, "Cháu biết rồi ạ, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, cháu sẽ không truy hỏi bí mật của cậu ấy."
"Cháu Khương, cháu thật sự không suy xét thi vào khoa luật của đại học B sao?" Luật sư Lý càng nhìn càng thấy tiếc nhân tài nên đưa ra lời mời lần nữa.
Khương Nam Thư vẫn lắc đầu, "Cháu cảm ơn chú, cháu vẫn kiên trì với...ước mơ của chính mình."
Nghe thấy hai chữ "ước mơ" luật sư Lý mỉm cười nói, "Ước mơ à, tốt lắm, chú rất ít khi nghe thấy người trẻ có thể có được ước mơ rõ ràng..."'
"Luật sư Lý?"
Hai người quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Phong Miên nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Ánh mắt hắn mơ màng, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, cho đến khi nhìn thấy người đứng cạnh luật sư Lý thì mắt đột nhiên mở to, "Nam Thư? Sao cậu lại...ở đây?"
Khương Nam Thư: "Cậu bị ngất nên tôi gọi cứu thương đưa cậu vào viện, sau đó tôi lấy điện thoại của cậu gọi cho người liên lạc khẩn cấp thì liên lạc được với chú Lý."
"À...ừ...được." Kỷ Phong Miên ngơ ngẩn, nhìn Khương Nam Thư không chớp mắt.
Khương Nam Thư đứng dậy, "Nếu cậu tỉnh rồi thì tôi về đây."
"Về?" Kỷ Phong Miên động đậy, không nỡ để Khương Nam Thư đi, "Tại sao?"
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên mấy cái, anh nghĩ hắn bị ngất nên giờ có vấn đề chỗ nào rồi không, "Bây giờ đã 12 giờ rồi, ngày mai tôi còn phải đi học."
Nói hết thì Khương Nam Thư đứng dậy đi ra ngoài.
Luật sư Lý tiến lại gần, đường như có hơi lo lắng, "Tiểu Miên, cháu...không nhớ chuyện mình bị ngất sao? Có cần về An Bình khám không?"
"Cháu biết."
Đương nhiên là Kỷ Phong Miên biết hắn bị ngất.
Hắn chỉ không biết trước khi ngất thằng nhãi kia đã làm gì Khương Nam Thư.
Là nhân cách khác sống chung trong cùng một cơ thể, Kỷ Phong Miên trưởng thành nằm ở thể yếu nên chỉ có thể ra ngoài một lúc vào ban đêm.
Nhưng hắn hiểu rõ hồi thiếu niên hắn có đức hạnh như thế nào, nhìn thấy người mình thích là cứ dính lấy người ta.
Vì để tránh xảy ra bi kịch này, hắn đã đặt một cảnh giới trong tiềm thức. Chỉ cần Kỷ Phong Miên ban ngày tiếp xúc thân mật với Khương Nam Thư thì sẽ mất đi ý thức và ngất đi.
Kỷ Phong Miên không bao giờ quên nguyên nhân lúc trước Khương Nam Thư rời đi, nếu không phải vì hắn cố chấp làm theo ý mình, nếu không phải hắn dây dưa không dứt thì Khương Nam Thư cũng sẽ không bỏ ra nước ngoài.
Sau đó họ cũng sẽ không sinh tử cách biệt.
Tất cả đều là lỗi của hắn. Hắn không nên ảo tưởng.
Rõ ràng trước khi trở thành người yêu thì họ đã là bạn bè có quan hệ rất tốt, như vậy là đủ rồi.
"Tiểu Miên? Cháu vẫn ổn chứ?"
Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại, hắn đối diện với ánh mắt nghi hoặc của luật sư Lý, "À, không sao, luật sư...chú Lý, sao chú lại đích thân tới đây?"
Hắn chẳng qua là bị ngất nên vào viện thôi, chuyện này không nghiêm trọng tới mức cần ông tới xử lý, chuyện lần này hoàn toàn không đáng để người bận rộn như luật sư Lý chạy tới đây một chuyến.
Luật sư Lý: "Bố cháu biết chuyện này rồi"
Kỷ Phong Miên chau mày nói, "Vậy thì sao?"
"Ý của bố cháu là muốn cháu chuyển về An Bình để chữa trị."
Luật sư Lý chỉ làm một người chuyển lời, ông không nghiêng về bên nào cả. Suy cho cùng, ông nhận ủy thác từ ông nội Kỷ Phong Miên chứ không phải Kỷ Quốc Hoa hay Kỷ Phong Miên.
"Không về, ông ta không quản được cháu." Kỷ Phong Miên dứt khoát từ chối.
Cho dù bây giờ hắn chưa trưởng thành thì Kỷ Quốc Hoa cũng không quản được hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, cổ phần dưới tên hắn đã đủ để khiến Kỷ Quốc Hoa cút ra khỏi hội đồng quản trị.
Sau khi trưởng thành thì hắn có thể tự do khống chế chỗ cổ phần này.
Chỉ là, đời trước hắn không biết những chuyện này nên còn cho rằng Kỷ Quốc Hoa có chút tình cha con với hắn.
Kỷ Quốc Hoa chẳng qua chỉ là một lão già ngu ngốc. Mà hắn cũng là thằng ngốc không biết nhìn người. Kỷ Quốc Hoa tốn hết tâm sức chỉ vì muốn kết hôn với người đàn bà đó.
Ông ta đối tốt với hắn đều là có mục đích, đối xử với An Khả Hạ không có cùng huyết thống thì...
An Khả Hạ?
Khi nhớ ra cái tên này, từng mảnh vỡ kí ức lúc ban ngày đều ùn ùn kéo tới.
Người đó là...An Khả Hạ?
Không ngờ An Khả Hạ lại học cấp ba ở Lễ Châu.
Mới mười mấy tuổi mà người này đã tâm cơ như vậy, những lời nói trên sân bóng đều có ẩn ý.
Mấy câu đó chẳng phải đang ám chỉ Khương Nam Thư làm bạn với hắn hắn là vì tiền của hắn sao?
Xem ra lúc này Kỷ Quốc Hoa đã nói sở thích của hắn cho hai mẹ con này biết rồi, mục đích là lấy lòng hắn.
Kỷ Phong Miên lúc trước ghét nhất là những người nhắm vào tiền của hắn.
Càng nghĩ Kỷ Phong Miên càng thấy buồn nôn, hắn đang nghĩ cách làm sao để nhắc nhở nhân cách khác vẫn còn đơn thuần. Hắn từng thử quay phim và ghi âm để nói lại chuyện hắn đã sống lại, nhưng lần nào cũng bị ngất đi do cơ chế tự bảo vệ của não bộ.
Hắn lại nhớ tới một chuyện khác, "Chú Lý, ban nãy Khương Nam Thư đã từ chối lời mời của chú à?"
Luật sư Lý: "Ừ, thật đáng tiếc, thằng bé này rất hợp học luật, tư duy rõ ràng lại bình tĩnh và lý trí."
Đương nhiên là hợp rồi.
Kỷ Phong Miên quay mặt sang nhìn chiếc ghế Khương Nam Thư vừa ngồi.
Đời trước Khương Nam Thư là học trò mà Luật sư Lý tâm đắc nhất, vừa vào nghề đã có danh tiếng, chưa đến 30 tuổi đã trở thành cộng luật sư tác của công ty lớn.
Thành tích của anh trong khoa Luật cực kì nổi bật, làm việc cũng vô cùng liều mạng, điều này khiến Kỷ Phong Miên luôn cảm thấy Khương Nam Thư rất thích công việc này.
Thế nhưng có một lần uống say, Khương Nam Thư mới lộ ra chút tâm sự.
Khi đó Kỷ Phong Miên mới biết, thi vào khoa luật của đại học B không phải mong muốn của anh.
Anh không thích công việc hiện tại, thậm chí còn cảm thấy đau khổ.
Vừa rồi Kỷ Phong Miên mơ hồ nghe thấy vài câu nói chuyện vụn vặt.
Khương Nam Thư từ chối luật sư Lý, anh bày tỏ bản thân đã có mục tiêu riêng và cũng đang cố gắng vì mục tiêu đó.
Hắn hiểu Khương Nam Thư, anh là người ý chí kiên định như thế nào.
Vậy năm lớp 12 đã xảy ra chuyện gì mới khiến Khương Nam Thư phải chọn khoa Luật?
Mặc kệ thế nào hắn cũng không thể nhìn Khương Nam Thư phải làm công việc mà anh không thích, khiến con người anh ngày càng trở nên lạnh lùng vô tình.
Không thể nói thẳng cho nhân cách 17 tuổi biết chuyện hắn sống lại, vậy thì chỉ còn cách ở cạnh bảo vệ Khương Nam Thư không rời nửa bước. Hắn không lo lắng cảm tình của nhân cách kia thay đổi, tiếp xúc thân mật cái là ngất ngay, có lẽ tình bạn này sẽ không thể lên men thành tình yêu được.
Sau khi hạ quyết tâm, Kỷ Phong Miên nói: "Chú Lý, có thể nhờ chú giúp cháu một việc không?"
"Cháu nói đi."
"Nhờ chú tìm người sửa lại căn nhà cũ của ông cháu, cháu muốn dọn tới đó ở."
________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.