Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 47: Tôi không thích con gái

Miêu Bát Tiên Sinh

22/06/2023

Ngày hôm sau.

Phòng tắm.

Khương Nam Thư ngẩn người nhìn bản thân trong gương, vẫn là gương mặt quen thuộc, gương mặt không có biểu cảm, màu mắt hơi nhạt, khi nhìn vào có cảm giác lạnh lẽo như máy móc.

Anh cứ nhìn bản thân như vậy, nhìn rất lâu.

Anh không hề say đến mất trí nhớ, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ từng chi tiết.

Chuyện xảy ra tối qua...có phải đã vượt quá chuẩn mực không?

Khương Nam Thư nhíu mày, anh nhớ lại chi tiết lúc giúp đỡ nhau.

Anh chưa từng tiếp xúc thân mật tới mức vậy với ai, khi người toàn chất cồn anh không hề thấy có điểm nào không thỏa đáng, nhưng...

Cửa phòng tắm mở ra, Khương Nam Thư vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Kỷ Phong Miên hai mắt mơ màng bước vào.

Hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, mắt mơ màng đi tới bồn cầu, ngay cả cửa kính ngăn cách cũng không thèm kéo đóng lại.

Khương Nam Thư không lên tiếng, quay người rời khỏi phòng tắm. Tình hình lúc này vẫn còn rối rắm, anh chưa muốn đối diện trực tiếp với Kỷ Phong Miên.

Nếu không phải do chỗ này quá hẻo lánh, trạm xe buýt cách đây cũng nửa tiếng đi bộ thì anh đã xúc động rời đi từ lâu rồi.

Không ngờ, anh tới xoay người Kỷ Phong Miên đã nghe thấy động tĩnh và quay người lại.

Hắn...thậm chí còn chưa mặc quần tử tế.

Khương Nam Thư không tránh khỏi nhìn thấy nơi mà tối qua anh đã chạm vào, nhân đó, những kí ức trở nên rõ ràng hơn, thị giác, thính giác và cả...xúc giác.

"!"

Đã thế người kia còn mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, giống y như tối qua.

"Khương Khương, sao cậu dậy sớm vậy."

Khương Nam Thư không lên tiếng, anh quay người muốn đi.

Kỷ Phong Miên lại chẳng biết trúng gió gì, hắn nhào người về phía anh.

Không kịp phòng bị, Khương Nam Thư lùi lại một bước, lưng anh dựa vào tường phòng tắm lành lạnh. Cảm giác lành lạnh xuyên qua lớp áo ngủ mỏng, mà người đang ôm lấy anh lại nóng như lò lửa.

Kỷ Phong Miên cao hơn anh mấy cm, khung xương lại to hơn cả vòng, hắn gần như có thể bao trọn lấy anh kín không lọt nổi gió.

Cảm giác áp lực rất lớn, giống như bị nhốt trong chiếc lồng giữa cánh tay và thân thể vậy.

Anh thấy hơi khó chịu, anh ra sức đẩy người đang đè lên anh, "Kỷ Phong Miên, dậy."

"Không muốn, Khương Khương, mới sáng sớm mà cậu đã dữ như vậy rồi."

Kỷ Phong Miên vẫn lù lù bất động, thậm chí còn được nước lấn tới ôm càng thêm chặt, miệng thì lại oán thán, "Khó lắm tôi mới khỏi, không còn sợ đồng tính nữa, cuối cùng cũng có thể ôm cậu mà không lo bị ngất đi, tôi không buông ra đâu."

Khương Nam Thư nhắm mắt, kìm nén xúc động muốn cho hắn một đấm, anh nghiến răng nói một câu: "Vậy có thể phiền cậu mặc quần đàng hoàng trước được không?"

Anh nhịn để cho Kỷ Phong Miên ôm, nhưng anh không thể nhẫn nhịn cảm giác cọ xát bên đùi được.

Đúng là vượt quá giới hạn.

"À." Đại não mơ hồ của Kỷ Phong Miên cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn giải thích: "Không bẩn đâu, lúc nãy tôi chưa..."

"Cậu im miệng cho tôi."

Khương Nam Thư véo mạnh vào eo Kỷ Phong Miên, nhân lúc đối phương bị nhột buông lỏng tay anh đẩy hắn ra.

Đương nhiên là anh biết vừa rồi Kỷ Phong Miên mới chỉ kịp cởi quần, chuyện này không cần nói nhiều lời thừa thãi.

Anh xoay người rời khỏi phòng tắm, anh vào phòng kéo mở tấm rèm và cửa kính rồi bước ra ngoài ban công.

Tiết trời buổi sớm tháng 10 đã mang theo chút hơi lạnh. Cơn gió mang theo sương sớm thổi tới, xua đi không khí mập mờ vẫn còn lưu lại từ tối qua đến giờ.

Bên ngoài tràn ngập màu xanh, còn có tiếng chim hót.

Nơi đây khiến anh nhớ tới thành phố lc, nhớ tới đại viện Bạch Vân, cảm giác quen thuộc khiến Khương Nam Thư bình tĩnh hơn chút, thoát ra khỏi cảm giác hỗn loạn.

Chuyện xảy ra tối qua chỉ có thể xem như chuyện ngoài ý muốn.

Anh cẩn thận nhớ lại nhưng không phát hiện ra chỗ nào vượt quá giới hạn tình bạn.

"Chúng ta thử xem?"

May mà lúc đó anh vẫn còn đủ lý trí từ chối đề nghị thử hôn môi của Kỷ Phong Miên.

Chỉ là, tối qua anh uống say, còn Kỷ Phong Miên sao lại nói những lời đó?

Đó không phải chuyện mà bạn bè nên làm, Khương Nam Thư biết rất rõ, nhưng lúc đó, anh lại có chút xúc động...muốn đồng ý.

Tại sao?



Khi Khương Nam Thư đang không nghĩ ra được nguyên nhân thì phía sau có tiếng động.

"Khương Khương mau vào trong, tối qua cậu mới uống say, dễ bị cảm lạnh."

Khương Nam Thư còn chưa phản ứng lại thì đã bị kéo vào trong phòng rồi bị nhét vào chăn.

Sau khi làm xong một loạt hành động, Kỷ Phong Miên nằm sang bên kia giường, đắp chăn lên, dường như tính ngủ nướng thêm lúc nữa.

Chất lượng giấc ngủ của hắn rất tốt, ba phút là có thể chìm vào giấc ngủ.

"Kỷ Phong Miên, cậu...có nhớ chuyện xảy ra tối qua không? Khương Nam Thư dứt khoát hỏi thẳng.

Anh hiểu Kỷ Phong Miên, hắn là người có gì nói đó, không phải kiểu người biết giấu cảm xúc, nếu anh không nghĩ ra được thì không bằng cứ hỏi trực tiếp.

Kỷ Phong Miên ngáp một cái: "Đương nhiên là nhớ rồi, đây là một cột mốc quan trọng trên con đường tình bạn của chúng ta mà."

"Cột mốc quan trọng trên con đường tình bạn?" Khương Nam Thư khẽ dừng lại, "Tối qua cậu đề nghị thử là vì chuyện này?"

Kỷ Phong Miên gật đầu: "Đương nhiên là không chỉ để kiếm chứng sợ đồng tính, anh em tốt đương nhiên phải giao lưu với nhau, chẳng phải Phương Hiểu từng nói đó sao, giao lưu thời gian bao lâu, kích thước thế nào vân vân đó."

Hóa ra là vậy.

Khương Nam Thư cũng không nói ra được cảm xúc trong lòng lúc này là gì, dường như là thở phào, nhưng lại như có xen lẫn cả một thứ cảm xúc khác.

Ừm, anh em tốt.

"Hihi, nhưng mà tôi vui lắm."

Khương Nam Thư nhìn hắn, "Vui vì chứng sợ đồng tính đã khỏi?"

"Không chỉ có vậy, tôi thắng rồi."

"Thắng?" Khương Nam Thư hơi sững sờ, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Không ngờ, Kỷ Phong Miên lại đắc ý chớp chớp mắt nói, "Đúng đó, cả kích thước lẫn thời gian tôi đều thắng...ưm!"

Lời chưa nói hết thì đã bị cái chăn trùm lên chặn hết lại, trong bóng tối Kỷ Phong Miên nghe thấy Khương Nam Thư lạnh lùng nói, "Thế thì chúc mừng cậu."

Kỷ Phong Miên nghe giọng là biết Khương Nam Thư giận rồi, hắn vội vàng an ủi, "Không sao, Khương Khương cậu chưa có kinh nghiệm, sau này chúng ta luyện nhiều là được."

Đáp lại hắn chỉ có hai chữ.

"Im miệng."

***

Sau ngày đó, tình bạn của Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư dường như không có nhiều thay đổi, vẫn là anh em tốt cả đời.

Có lẽ, cũng không thể nói là không thay đổi.

Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên đang nằm chà trên giường anh, trên tay anh vẫn cầm cuốn sách.

"Làm gì thế?"

Kỷ Phong Miên: "Chúng ta ngủ chung nhé?"

"Không được."

Khương Nam Thư lạnh lùng từ chối.

"Tại sao! Lần trước cậu nói kí túc còn có người khác, ngủ cùng nhau rất kì lạ, hôm nay họ ra ngoài cả đêm, ngày mai là cuối tuần, tại sao lại không thể ngủ cùng nhau."

Khương Nam Thư thật sự không hiểu nổi chấp niệm với việc ngủ chung của Kỷ Phong Miên.

Trước khi do ảnh hưởng của chứng "sợ đồng tính", trừ mấy ngày ở trấn Thanh Thủy ra thì Kỷ Phong Miên đều không nhắc tới yêu cầu kì lạ này.

Từ ngày kiểm chứng được hắn đã khỏi bệnh một cách kì lạ, Kỷ Phong Miên giống như được giải phong ấn, càng dính người hơn trước.

"Giường quá nhỏ, cậu thì quá cao to, không thoải mái."

Giường trong kí túc xá chỉ rộng 1m2, hai thằng con trai cao hơn 1m8 chen chúc nhau đúng là quá miễn cưỡng.

"Tôi có thể ôm cậu ngủ mà, vậy thì không lo không có chỗ ngủ nữa."

Khương Nam Thư lườm hắn, "Không được, tôi sẽ không ngủ được."

"Vậy cậu phải luyện tập nhiều vào, không thì sau này tốt nghiệp chúng ta ở chung với nhau ngày nào cũng phải ngủ chung đó."

Hắn nói cái gì thế không biết.

Khương Nam Thư tự nhận là hiểu rõ Kỷ Phong Miên, nhưng lúc này anh cũng không thể lý giải được mạch suy nghĩ của hắn. Anh đồng ý tốt nghiệp xong sẽ sống chung ngủ chung với hắn lúc nào.

Khương Nam Thư: "Tôi nói muốn ở chung với cậu lúc nào?"

Kỷ Phong Miên sốc, "Khương Khương, không phải cậu đã nói sẽ không kết hôn sinh con sao? Vậy cậu không ở với tôi thì ở với ai, như thế mới chăm sóc lẫn nhau được. Cậu không định đổi ý muốn kết hôn đấy chứ!"

Khương Nam Thư sững người, hỏi lại: "Tôi không đổi ý, vấn đề là...cậu không kết hôn ư?"



Kỷ Phong Miên thẳng thắn lắc đầu, "Không mà, cậu không kết hôn sao tôi phải kết hôn?"

Ngay lúc này, dưới lầu đột nhiên ồn ào. Trong đó còn có tiếng hét gọi.

"Kỷ Phong Miên."

"Kỷ Phong Miên, mau xuống đây đi!"

Khương Nam Thư hơi sững sờ, "Kỷ Phong Miên, bên dưới có phải có người đang gọi cậu tên cậu không?"

Hai người đi ra ban công xem, thấy bên dưới không biết đã vây chật kín người tự lúc nào.

Những cây nến xếp thành hình trái tim, rõ ràng là tới để tỏ tình.

Khương Nam Thư thấy cô gái đứng bên dưới hơi quen, chắc là người hay xuất hiện ở sân bóng rổ khi lớp Kỷ Phong Miên tới chơi bóng.

Tay Kỷ Phong Miên vẫn khoác trên vai Khương Nam Thư, ló đầu ra ngó một cái, "Tôi xuống dưới một lát."

Khương Nam Thư gật đầu: "Ừ, đi đi."

"Đi đi là sao!" Kỷ Phong Miên hơi cao giọng.

"?"

"Trong hoàn cảnh này thì chúng ta phải đi cùng nhau mới thích hợp." Thế là Kỷ Phong Miên nắm lấy tay Khương Nam Thư kéo anh đi theo không chút do dự.

Trong thang máy, Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên nắm chặt lấy cổ tay mình, như thể sợ anh đổi ý chạy mất vậy.

Anh khẽ nhíu mày, cảm thấy chứng sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên biến mất dường như cũng khiến anh có hơi phiền não.

Kỷ Phong Miên vốn đã dính anh, sau khi không còn mối lo lắng, mức độ dính người của hắn như gấp bội, ngoài việc ở chung với anh như hình với bóng, thì còn tùy tiện...

Tiếp xúc cơ thể nữa.

Thang máy xuống đến tầng 1.

Kỷ Phong Miên buông tay ra rồi lại khoác tay lên vai Khương Nam Thư.

"Bỏ tay xuống, lúc này không thích hợp." Khương Nam Thư thấy Kỷ Phong Miên nhíu mày liền biết hắn muốn nói gì nên nói thêm một câu, "Tôi không chạy đâu."

"Vậy thì được."

Kỷ Phong Miên biết Khương Nam Thư là người nói được làm được nên lúc này mới buông tay ra.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, vây kín xung quanh đó chủ yếu là đám con gái lớp bọn họ, chắc là tới giúp bạn nữ kia tỏ tình.

Kỷ Phong Miên xuất hiện khiến bạn nữ kia kích động.

Hắn đứng cách bạn nữ nọ khoảng 2-3m, quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện Khương Nam Thư còn đứng xa hơn.

Kỷ Phong Miên thấy hơi không vui, mới nhấc chân lên đã thấy Khương Nam Thư lườm. Lòng hắn thấy ấm ức nhưng lại sợ Khương Nam Thư giận, thế là chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận khoảng cách này.

"Kỷ Phong Miên, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tớ không?"

Bạn nữ tới tỏ tình là người có tính cách hoạt bát, thấy Kỷ Phong Miên xuất hiện cũng không ngại ngùng mà nói thẳng luôn.

Kỷ Phong Miên lắc đầu: "Xin lỗi cậu, tôi không có suy nghĩ này."

Hắn từ chối cũng rất thẳng thắn, bạn nữ lại không nản lòng, hỏi: "Cậu chưa có bạn gái, hay là chúng ta thử qua lại một thời gian?"

Kỷ Phong Miên: "Tôi..không thích kiểu giống cậu, xin lỗi."

"Vậy cậu thích kiểu người thế nào, tớ có thể thay đổi."

Kỷ Phong Miên khẽ liếc nhìn Khương Nam Thư nhưng lại thấy đối phương đang nhìn điện thoại, có vẻ như không có hứng với chuyện trước mắt.

Hắn cũng nôn nóng, lại nghe mọi người xung quanh bắt đầu hô hào, nào là "thử đi" "chưa yêu sao biết không hợp" các kiểu.

Hắn cũng mất kiên nhẫn, nhưng lại biết phải kiềm chế tính tình, không thể làm ra chuyện gì quá mức.

Bởi vì, Khương Nam Thư không thích người làm việc không biết suy nghĩ, cũng không thích người làm việc theo cảm xúc.

Nhưng Kỷ Phong Miên không biết ứng phó tình huống trước mắt, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, trong lúc khó chịu, một câu nói chợt hiện lên.

Trong logic của hắn, câu nói này là cách giải quyết vấn đề hiện tại trực tiếp nhất.

Dù sao hắn cũng không định hẹn hò, muốn độc thân cả đời, thế nên nói như vậy cũng không sao.

Kỷ Phong Miên nhíu mày nói. "Cái này cậu không thay đổi được, bởi vì tôi không thích con gái."

Lời nói ra khiến mọi người xung quanh sững sờ.

Hot boy mới của khoa luật - Kỷ Phong Miên - cần đẹp trai có đẹp trai, cần chân dài có chân dài, cần tiền có tiền lại không thích con gái?

Tin lớn đấy!

________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook