Chương 20
Tiểu A Phân
07/09/2023
"Ừ, ừ." Hoài Giảo lắp bắp đáp lại.
—— Chết tiệt, đây thật sự là thứ mà tôi được nhìn sao??
——Tôi cũng khờ luôn, vừa rồi là chuyện gì vậy?
—— Thợ săn này nhìn cũng mày rậm mắt to, nhưng sao biến thái dữ dị??
—— Chết tiệt, tôi cũng muốn nếm thử lão bà...
—— A...ngón chân tròn hồng mềm mại, muốn liếm, muốn nắm lấy lòng bàn chân Giảo Giảo mà chùi lên mặt.
——? Đảng chân khống lầu trên làm sao đấy (thật ra tôi cũng mún)
Hoài Giảo cố gắng hết sức để phớt lờ những làn đạn trên màn hình, đỏ mặt đứng dậy khỏi mặt đất. Đôi dép đã bị rơi đâu đó, cậu lại đi về phía chiếc điện thoại bằng đôi bàn chân trần.
Nhưng cậu còn chưa bước được hai bước đã bị bắt lại.
"Đừng di chuyển."
Hoài Giảo khựng lại, một loạt diễn biến kỳ lạ khiến cậu không thể không nhìn người trước mặt, còn tưởng hắn ta đổi ý không muốn thả cậu nữa.
Cậu thận trọng quay đầu lại, khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, một ý nghĩ không thể giải thích được xẹt qua trong đầu cậu - các NPC trong trò chơi này đều cao hơn mình.
Hình Việt cũng vậy, Trác Dật và Lục Văn cũng vậy, cậu đều phải ngẩng đầu lên khi cần nói chuyện với bọn họ.
"...Có chuyện gì vậy...á!" Câu hỏi còn đang dang dở biến thành một tiếng hét.
Vừa rồi cậu đang ngẩng đầu hỏi chuyện thì người kia đã cúi xuống bế cậu nhấc lên khỏi mặt đất.
Hoài Giảo sửng sốt, khi có người đỡ hai chân cậu đặt lên vai, cậu lo lắng ôm lấy cổ đối phương, run rẩy hỏi: "Làm gì, chú đang định làm gì vậy?"
Cresent moon
"Nhóc không mang giày." Chủ nhà gỗ một tay ôm lấy đầu gối Hoài Giảo, một tay ôm chân hắn. Đánh giá từ hành vi biến thái quá đáng và kinh khủng của đối phương một phút trước, ý nghĩa của cuộc trò chuyện lúc này có lẽ vẫn còn dang dở, đại ý là đôi chân xinh đẹp này có thể hôn hôn lại chấm mút thì không nên dính đất cát.
Đọc ở web reup là cún.
Hoài Giảo không dám phản kháng, chỉ ngồi lên vai người nào đó, bị bế đến chỗ đặt điện thoại.
"Số của bạn trai cậu là số mấy?" Đối phương hình như muốn gọi dùm cậu. Hoài Giảo ôm cổ người đàn ông, cắn môi, một lúc sau mới nói: "Tôi không có bạn trai, tôi, tôi muốn báo cảnh sát."
"Hả?" Đối phương có vẻ sửng sốt.
"Vừa rồi tôi nói dối. Chú, bạn của tôi đã bị bắt cóc. Tôi muốn gọi cảnh sát đến cứu anh ấy..." Hoài Giảo không biết đối phương có đáng tin hay không, hay đối phương có tin mình hay không, nhưng dưới tình huống này, cậu không còn cách nào khác ngoài xin giúp đỡ người trước mặt.
Trác Dật và những người khá Việt có làm gì bọn họ hay không.
"Tsk." Người đàn ông gãi đầu đau khổ, đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tự gọi đi."
Hoài Giảo vội vàng cảm ơn.
Tư thế ngồi cao khiến Hoài Giảo phải cúi người xuống mới với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ cửa. Hoài Giảo đã hạ quyết tâm, bất kể có ở trong game hay không, cũng biết vị trí hiện tại của cậu. Chỉ cần cậu báo cảnh sát thành công thì sẽ luôn có cách khác để sống sót.
Ngay trước khi đầu ngón tay cậu chạm vào điện thoại, Hoài Giảo chuẩn bị mở miệng.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc điện thoại cũ kỹ trước mặt đột nhiên vang lên trước mặt hai người.
Hoài Giảo co rút đầu ngón tay lại.
Cậu theo bản năng rút tay lại, thấp giọng hỏi: "Là ai...?"
Trên màn hình màu xám cuộn một sợi dây, người đàn ông bị Hoài Giảo hỏi cũng im lặng, ôm lấy chân Hoài Giảo, im lặng một lát rồi đưa tay nhấc ống nghe lên.
Hoài Giảo không biết tại sao, trái tim cậu chợt đập mạnh.
Cậu có một loại dự cảm rất không tốt, giác quan thứ sáu luôn cực kỳ chính xác, lúc trực giác xuất hiện là ở bên ngoài căn nhà gỗ, ngay khi cậu nhìn thấy trong nhà gỗ đèn sáng lên.
Ống nghe được nhấc lên và áp vào tai bên kia của người đàn ông. Trong nhà hiển nhiên rất yên tĩnh, nhưng Hoài Giảo ngồi cách đó chỉ có một tấc, được người đàn ông đỡ trên vai, cho dù có căng tai ra cũng không thể nghe được dù chỉ một âm tiết từ ống nghe.
"Ừ." Cậu chỉ nghe thấy người đàn ông trả lời bằng giọng trầm.
Sau đó hắn quay đầu lại, liếc cậu một cái, đáp: "Mặc quần áo trắng."
Sắc mặt Hoài Giảo đột nhiên thay đổi.
Nhịp tim của cậu tăng tốc nhưng vô ích, cậu cố gắng giãy giụa thật mạnh hòng thoát khỏi đây.
Bàn tay người đàn ông đang đặt trên đầu gối trong giây lát buông lỏng như không thể nắm giữ được. Hoài Giảo cố gắng đá đá hai lần, dùng tay chân chống cự, muốn nhảy khỏi vai người đàn ông.
Cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp rõ ràng đã nhanh chóng ôm chặt lấy cậu chỉ sau một giây xao nhãng.
Đầu gối đặt lên bụng dưới của người đàn ông, Hoài Giảo vừa muốn đá thì có người nhéo lòng bàn chân mình, cậu giơ lòng bàn tay lên, vòng eo mềm mại chạm vào vai người đàn ông, lúc đó cậu cảm thấy choáng váng, tai như ù đi nhưng cậu đã bắt được một âm tiết từ bên đầu dây kia.
Giọng nam lạnh lùng quen thuộc chỉ nói một câu.
"Bắt lại."
Sắc mặt Hoài Giảo chợt tái nhợt.
...
Mặt trăng ẩn sau mây, ánh sáng mơ hồ thoáng qua khi cậu cố gắng trốn thoát khỏi biệt thự lúc này đã hoàn toàn bị chặn lại.
Con đường núi đêm tuy đã đi nhiều lần nhưng vẫn lạ lẫm dần dần trở nên mờ nhạt dưới bước chân chậm rãi của người đàn ông. Động tác phản kháng dễ dàng bị áp chế, người đàn ông một tay bế cậu, tựa như không cảm nhận được sức nặng trên người, còn có thể tìm được thời gian để nói chuyện với cậu.
"Làm sao nhóc lại khiêu khích hắn?"
Hoài Giảo cắn môi không nói gì.
"Nhóc đang giận à?" Người đàn ông dường như dừng lại một chút, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của Hoài Giảo.
Hoài Giảo phản kháng cũng không có kết quả, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của Hình Việt cùng hành vi cực kỳ xảo trá nguy hiểm trong biệt thự, cậu không khỏi đổ mồ hôi hột.
"Nhóc ngoan ngoãn một chút, hắn sẽ không làm khó nhóc." Người đàn ông trầm mặc một lát, vẫn là nói với Hoài Giảo.
Thái độ đối phương nhẹ nhàng hơn một chút khiến Hoài Giảo cho rằng sắp có bước ngoặt nên liền dựa vào vai người đàn ông, giọng run run cầu xin: "Chú, chú có thể để tôi đi được không, Hình Việt sẽ không để tôi đi!"
Bốn bề lặng im.
Dưới sự im lặng của đối phương, Hoài Giảo đã hiểu được ý muốn của đối phương.
Kết thúc cuộc điện thoại vừa rồi, Hoài Giảo mơ hồ đoán được điều gì đó khi nghe người đàn ông gọi đối phương là thiếu gia với thái độ nghiêm túc.
Khi Hình Việt kể về Thẩm Thừa Ngộ, y đã đề cập đến bối cảnh gia đình của mình.
Hoài Giảo bây giờ đã hiểu, Hình Việt một mình tuyệt đối không thể một đêm có thể khống chế một biệt thự lớn như vậy, phong tỏa mọi đường thoát thân.
Nên nghĩ tới hẳn là đã có người đợi sẵn ở chân núi.
Điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ chính là phải trốn thoát hoặc sống sót trong vòng 72 giờ, làm sao có thể trốn thoát đơn giản như vậy, hơn nữa cậu còn tìm được một túp lều trong rừng có trang bị điện thoại liên lạc.
Ánh đèn mờ nhạt trước sân biệt thự hắt lên chân người đàn ông.
Khi bước lên bậc cửa, Hoài Giảo vùng vẫy không tự chủ được, nửa người bị vác phía sau người đàn ông vẫn cố gắng vươn tay nắm lấy khung cửa ra vào.
Vừa chạm vào đã bị kéo ra không thương tiếc.
Cậu vắt vẻo trên vai người đàn ông, nhìn khung cảnh phía dưới dần dần thay đổi, tấm thảm đỏ sậm quen thuộc trên sàn đại sảnh hiện ra trong tầm mắt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tầm mắt đảo điên, đầu gối nặng nề khuỵu xuống, cậu bị ném cái bịch xuống thảm.
Người đàn ông vẫn còn giữ tay, ít nhất khi ném cậu xuống hắn đã đo khoảng cách rất gần mặt đất nên Hoài Giảo không cảm thấy đau đớn.
"Hoài Giảo!"
Trác Dật vội vàng kêu lên.
Hoài Giảo nằm nghiêng người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhìn nhau thêm, đột nhiên có người nắm lấy cằm của cậu, nâng mặt cậu lên.
Trước mặt cậu là Hình Việt, khuôn mặt y nhuốm màu giận dữ đến đáng sợ, hắn ngồi quỳ trước mặt Hoài Giảo, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt lạnh căm.
Hắn nở một nụ cười, thì thầm với cậu "Em can đảm phết nhỉ."
Hình Việt dường như rất tức giận nên y nhéo cằm cậu rất mạnh, lực trong tay mạnh đến mức Hoài Giảo cảm thấy đau đớn không cử động được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Nói." Bàn tay đặt trên cằm chuyển thành niết thay vì nhéo, khi Hoài Giảo lộ ra vẻ mặt thống khổ, bàn tay kia chuyển sang bóp hai má.
Ngón tay hắn ấn nhẹ lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên làn da mỏng manh, rồi y vuốt ve nó một cách thân mật.
Hoài Việt không biết nên nói cái gì, bị Hình Việt bắt được cũng đủ dọa chết cậu rồi. Mặc dù Hình Việt lúc nào cũng cư xử hung hăng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy y có thái độ hung dữ đến như thế.
"Tôi..." Trên môi cậu có chút trắng bệch, Hoài Giảo lẩm bẩm hai tiếng, sau đó lại rụt rè ngậm miệng lại.
Sắc mặt cậu tái nhợt gần như trong suốt, bởi vì sau khi chạy ra ngoài, tóc và quần áo vẫn còn lộn xộn. Chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trắng hồng, lộ ra vẻ sợ hãi, đôi mắt Hình Việt tối sầm.
"Em chạy trốn vì sợ bị trừng phạt bởi phần chơi thách à?" Câu hỏi nhưng không khác gì câu trần thuật.
Hoài Giảo bị nhéo má, không gật cũng không lắc đầu.
"Nói!" Lần này giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, Hoài Giảo giật bắn mình.
"Ừm, là sợ..." Cậu thì thầm trong tay Hình Nguyệt, lông mi run run.
"Em đã đi đâu?"
"Núi, dưới núi."
Động tác nằm trên mặt đất và bị ép nâng má lên khiến Hoài Giảo nằm một lúc lâu cảm thấy có chút đau nhức sau gáy, nhất là khi Hình Việt đang ngồi xổm trước mặt cậu, tư thế cao lớn khiến cậu cảm thấy khó chịu. Thân hình cao lớn của đối phương tựa hồ như muốn che phủ hoàn toàn cậu. Hoài Giảo ở chỗ thấp hơn, không thể động đậy cứ như bị gông cùm xiềng xích trói buộc.
Chưa kể hạ thân Hình Việt đang đối diện với tầm mắt cậu, sau khi định thần cậu có thể cảm nhận được tư thế này thật khó xử. Hoài Giảo cau mày, không thể không nghiêng mặt đi.
Cậu nghe thấy người trước mặt cười chế nhạo, ngay sau đó cậu đã bị đè lên vai, xoay người nằm ngửa trên mặt đất.
Khoảnh khắc tầm mắt thay đổi, Hoài Giảo ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấy Trác Dật cách đó không xa, trên mặt đầy máu.
Điều này khiến cậu choáng váng, thậm chí cậu còn không phản ứng kịp khi bị lật người đè xuống.
Trên eo mang theo trọng lượng nặng nề, Hoài Giảo sững sờ nhìn xuống, liền nhìn thấy Hình Nhạc đang ôm eo mình, cưỡi lên người cậu, đè cậu xuống.
Hoài Giảo theo phản xạ vươn tay đẩy ra.
Cổ tay bị đối phương một tay dễ dàng nắm chặt, giữ ở trước ngực, Hình Việt ép hắn, quai hàm sắc bén chạm vào một bên mặt Hoài Kiều.
Dưới sự hoảng loạn của Hoài Giảo, anh ta hành động mạnh mẽ, nắm lấy tay Hoài Kiều, vùi đầu vào cổ cậu như một con chó bự muốn ngửi thật kỹ mùi hương trên đó.
"Có ai từng chạm vào em chưa?" Giọng nói nặng nề cất lên.
Hoài Giảo hoảng sợ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.
Áo khoác Trác Dật tự nhiên bị xé ra, đôi môi mỏng nóng hổi mang theo hơi ấm của chủ nhân áp vào vai và cổ Hoài Giảo, cọ sát vào cậu một cách ấm áp.
Trên người Hoài Giảo có mùi thơm, mùi thơm cơ thể mềm mại bao phủ làn da mỏng manh, phải đến gần ngửi kỹ mới cảm nhận được.
Mũi chó của Hình Việt như đánh hơi được gì đó, khiến đồng tử của hắn co lại, vội vàng hưng phấn nhéo cằm cậu, lè đầu lưỡi liếm.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi.
Mỗi lần đối phương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn hắn một cách đáng thương.
"Em có biết hình phạt của trò thách là gì không?"
Hoài Giảo rụt cổ lại, lắc đầu thật mạnh.
"Tôi có thể để em thử trước." Hình Việt dùng ngữ khí gay gắt nói.
"Vậy chúng ta tiếp tục trò chơi."
—— Chết tiệt, đây thật sự là thứ mà tôi được nhìn sao??
——Tôi cũng khờ luôn, vừa rồi là chuyện gì vậy?
—— Thợ săn này nhìn cũng mày rậm mắt to, nhưng sao biến thái dữ dị??
—— Chết tiệt, tôi cũng muốn nếm thử lão bà...
—— A...ngón chân tròn hồng mềm mại, muốn liếm, muốn nắm lấy lòng bàn chân Giảo Giảo mà chùi lên mặt.
——? Đảng chân khống lầu trên làm sao đấy (thật ra tôi cũng mún)
Hoài Giảo cố gắng hết sức để phớt lờ những làn đạn trên màn hình, đỏ mặt đứng dậy khỏi mặt đất. Đôi dép đã bị rơi đâu đó, cậu lại đi về phía chiếc điện thoại bằng đôi bàn chân trần.
Nhưng cậu còn chưa bước được hai bước đã bị bắt lại.
"Đừng di chuyển."
Hoài Giảo khựng lại, một loạt diễn biến kỳ lạ khiến cậu không thể không nhìn người trước mặt, còn tưởng hắn ta đổi ý không muốn thả cậu nữa.
Cậu thận trọng quay đầu lại, khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, một ý nghĩ không thể giải thích được xẹt qua trong đầu cậu - các NPC trong trò chơi này đều cao hơn mình.
Hình Việt cũng vậy, Trác Dật và Lục Văn cũng vậy, cậu đều phải ngẩng đầu lên khi cần nói chuyện với bọn họ.
"...Có chuyện gì vậy...á!" Câu hỏi còn đang dang dở biến thành một tiếng hét.
Vừa rồi cậu đang ngẩng đầu hỏi chuyện thì người kia đã cúi xuống bế cậu nhấc lên khỏi mặt đất.
Hoài Giảo sửng sốt, khi có người đỡ hai chân cậu đặt lên vai, cậu lo lắng ôm lấy cổ đối phương, run rẩy hỏi: "Làm gì, chú đang định làm gì vậy?"
Cresent moon
"Nhóc không mang giày." Chủ nhà gỗ một tay ôm lấy đầu gối Hoài Giảo, một tay ôm chân hắn. Đánh giá từ hành vi biến thái quá đáng và kinh khủng của đối phương một phút trước, ý nghĩa của cuộc trò chuyện lúc này có lẽ vẫn còn dang dở, đại ý là đôi chân xinh đẹp này có thể hôn hôn lại chấm mút thì không nên dính đất cát.
Đọc ở web reup là cún.
Hoài Giảo không dám phản kháng, chỉ ngồi lên vai người nào đó, bị bế đến chỗ đặt điện thoại.
"Số của bạn trai cậu là số mấy?" Đối phương hình như muốn gọi dùm cậu. Hoài Giảo ôm cổ người đàn ông, cắn môi, một lúc sau mới nói: "Tôi không có bạn trai, tôi, tôi muốn báo cảnh sát."
"Hả?" Đối phương có vẻ sửng sốt.
"Vừa rồi tôi nói dối. Chú, bạn của tôi đã bị bắt cóc. Tôi muốn gọi cảnh sát đến cứu anh ấy..." Hoài Giảo không biết đối phương có đáng tin hay không, hay đối phương có tin mình hay không, nhưng dưới tình huống này, cậu không còn cách nào khác ngoài xin giúp đỡ người trước mặt.
Trác Dật và những người khá Việt có làm gì bọn họ hay không.
"Tsk." Người đàn ông gãi đầu đau khổ, đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tự gọi đi."
Hoài Giảo vội vàng cảm ơn.
Tư thế ngồi cao khiến Hoài Giảo phải cúi người xuống mới với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ cửa. Hoài Giảo đã hạ quyết tâm, bất kể có ở trong game hay không, cũng biết vị trí hiện tại của cậu. Chỉ cần cậu báo cảnh sát thành công thì sẽ luôn có cách khác để sống sót.
Ngay trước khi đầu ngón tay cậu chạm vào điện thoại, Hoài Giảo chuẩn bị mở miệng.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc điện thoại cũ kỹ trước mặt đột nhiên vang lên trước mặt hai người.
Hoài Giảo co rút đầu ngón tay lại.
Cậu theo bản năng rút tay lại, thấp giọng hỏi: "Là ai...?"
Trên màn hình màu xám cuộn một sợi dây, người đàn ông bị Hoài Giảo hỏi cũng im lặng, ôm lấy chân Hoài Giảo, im lặng một lát rồi đưa tay nhấc ống nghe lên.
Hoài Giảo không biết tại sao, trái tim cậu chợt đập mạnh.
Cậu có một loại dự cảm rất không tốt, giác quan thứ sáu luôn cực kỳ chính xác, lúc trực giác xuất hiện là ở bên ngoài căn nhà gỗ, ngay khi cậu nhìn thấy trong nhà gỗ đèn sáng lên.
Ống nghe được nhấc lên và áp vào tai bên kia của người đàn ông. Trong nhà hiển nhiên rất yên tĩnh, nhưng Hoài Giảo ngồi cách đó chỉ có một tấc, được người đàn ông đỡ trên vai, cho dù có căng tai ra cũng không thể nghe được dù chỉ một âm tiết từ ống nghe.
"Ừ." Cậu chỉ nghe thấy người đàn ông trả lời bằng giọng trầm.
Sau đó hắn quay đầu lại, liếc cậu một cái, đáp: "Mặc quần áo trắng."
Sắc mặt Hoài Giảo đột nhiên thay đổi.
Nhịp tim của cậu tăng tốc nhưng vô ích, cậu cố gắng giãy giụa thật mạnh hòng thoát khỏi đây.
Bàn tay người đàn ông đang đặt trên đầu gối trong giây lát buông lỏng như không thể nắm giữ được. Hoài Giảo cố gắng đá đá hai lần, dùng tay chân chống cự, muốn nhảy khỏi vai người đàn ông.
Cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp rõ ràng đã nhanh chóng ôm chặt lấy cậu chỉ sau một giây xao nhãng.
Đầu gối đặt lên bụng dưới của người đàn ông, Hoài Giảo vừa muốn đá thì có người nhéo lòng bàn chân mình, cậu giơ lòng bàn tay lên, vòng eo mềm mại chạm vào vai người đàn ông, lúc đó cậu cảm thấy choáng váng, tai như ù đi nhưng cậu đã bắt được một âm tiết từ bên đầu dây kia.
Giọng nam lạnh lùng quen thuộc chỉ nói một câu.
"Bắt lại."
Sắc mặt Hoài Giảo chợt tái nhợt.
...
Mặt trăng ẩn sau mây, ánh sáng mơ hồ thoáng qua khi cậu cố gắng trốn thoát khỏi biệt thự lúc này đã hoàn toàn bị chặn lại.
Con đường núi đêm tuy đã đi nhiều lần nhưng vẫn lạ lẫm dần dần trở nên mờ nhạt dưới bước chân chậm rãi của người đàn ông. Động tác phản kháng dễ dàng bị áp chế, người đàn ông một tay bế cậu, tựa như không cảm nhận được sức nặng trên người, còn có thể tìm được thời gian để nói chuyện với cậu.
"Làm sao nhóc lại khiêu khích hắn?"
Hoài Giảo cắn môi không nói gì.
"Nhóc đang giận à?" Người đàn ông dường như dừng lại một chút, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của Hoài Giảo.
Hoài Giảo phản kháng cũng không có kết quả, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của Hình Việt cùng hành vi cực kỳ xảo trá nguy hiểm trong biệt thự, cậu không khỏi đổ mồ hôi hột.
"Nhóc ngoan ngoãn một chút, hắn sẽ không làm khó nhóc." Người đàn ông trầm mặc một lát, vẫn là nói với Hoài Giảo.
Thái độ đối phương nhẹ nhàng hơn một chút khiến Hoài Giảo cho rằng sắp có bước ngoặt nên liền dựa vào vai người đàn ông, giọng run run cầu xin: "Chú, chú có thể để tôi đi được không, Hình Việt sẽ không để tôi đi!"
Bốn bề lặng im.
Dưới sự im lặng của đối phương, Hoài Giảo đã hiểu được ý muốn của đối phương.
Kết thúc cuộc điện thoại vừa rồi, Hoài Giảo mơ hồ đoán được điều gì đó khi nghe người đàn ông gọi đối phương là thiếu gia với thái độ nghiêm túc.
Khi Hình Việt kể về Thẩm Thừa Ngộ, y đã đề cập đến bối cảnh gia đình của mình.
Hoài Giảo bây giờ đã hiểu, Hình Việt một mình tuyệt đối không thể một đêm có thể khống chế một biệt thự lớn như vậy, phong tỏa mọi đường thoát thân.
Nên nghĩ tới hẳn là đã có người đợi sẵn ở chân núi.
Điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ chính là phải trốn thoát hoặc sống sót trong vòng 72 giờ, làm sao có thể trốn thoát đơn giản như vậy, hơn nữa cậu còn tìm được một túp lều trong rừng có trang bị điện thoại liên lạc.
Ánh đèn mờ nhạt trước sân biệt thự hắt lên chân người đàn ông.
Khi bước lên bậc cửa, Hoài Giảo vùng vẫy không tự chủ được, nửa người bị vác phía sau người đàn ông vẫn cố gắng vươn tay nắm lấy khung cửa ra vào.
Vừa chạm vào đã bị kéo ra không thương tiếc.
Cậu vắt vẻo trên vai người đàn ông, nhìn khung cảnh phía dưới dần dần thay đổi, tấm thảm đỏ sậm quen thuộc trên sàn đại sảnh hiện ra trong tầm mắt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tầm mắt đảo điên, đầu gối nặng nề khuỵu xuống, cậu bị ném cái bịch xuống thảm.
Người đàn ông vẫn còn giữ tay, ít nhất khi ném cậu xuống hắn đã đo khoảng cách rất gần mặt đất nên Hoài Giảo không cảm thấy đau đớn.
"Hoài Giảo!"
Trác Dật vội vàng kêu lên.
Hoài Giảo nằm nghiêng người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhìn nhau thêm, đột nhiên có người nắm lấy cằm của cậu, nâng mặt cậu lên.
Trước mặt cậu là Hình Việt, khuôn mặt y nhuốm màu giận dữ đến đáng sợ, hắn ngồi quỳ trước mặt Hoài Giảo, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt lạnh căm.
Hắn nở một nụ cười, thì thầm với cậu "Em can đảm phết nhỉ."
Hình Việt dường như rất tức giận nên y nhéo cằm cậu rất mạnh, lực trong tay mạnh đến mức Hoài Giảo cảm thấy đau đớn không cử động được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Nói." Bàn tay đặt trên cằm chuyển thành niết thay vì nhéo, khi Hoài Giảo lộ ra vẻ mặt thống khổ, bàn tay kia chuyển sang bóp hai má.
Ngón tay hắn ấn nhẹ lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên làn da mỏng manh, rồi y vuốt ve nó một cách thân mật.
Hoài Việt không biết nên nói cái gì, bị Hình Việt bắt được cũng đủ dọa chết cậu rồi. Mặc dù Hình Việt lúc nào cũng cư xử hung hăng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy y có thái độ hung dữ đến như thế.
"Tôi..." Trên môi cậu có chút trắng bệch, Hoài Giảo lẩm bẩm hai tiếng, sau đó lại rụt rè ngậm miệng lại.
Sắc mặt cậu tái nhợt gần như trong suốt, bởi vì sau khi chạy ra ngoài, tóc và quần áo vẫn còn lộn xộn. Chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trắng hồng, lộ ra vẻ sợ hãi, đôi mắt Hình Việt tối sầm.
"Em chạy trốn vì sợ bị trừng phạt bởi phần chơi thách à?" Câu hỏi nhưng không khác gì câu trần thuật.
Hoài Giảo bị nhéo má, không gật cũng không lắc đầu.
"Nói!" Lần này giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, Hoài Giảo giật bắn mình.
"Ừm, là sợ..." Cậu thì thầm trong tay Hình Nguyệt, lông mi run run.
"Em đã đi đâu?"
"Núi, dưới núi."
Động tác nằm trên mặt đất và bị ép nâng má lên khiến Hoài Giảo nằm một lúc lâu cảm thấy có chút đau nhức sau gáy, nhất là khi Hình Việt đang ngồi xổm trước mặt cậu, tư thế cao lớn khiến cậu cảm thấy khó chịu. Thân hình cao lớn của đối phương tựa hồ như muốn che phủ hoàn toàn cậu. Hoài Giảo ở chỗ thấp hơn, không thể động đậy cứ như bị gông cùm xiềng xích trói buộc.
Chưa kể hạ thân Hình Việt đang đối diện với tầm mắt cậu, sau khi định thần cậu có thể cảm nhận được tư thế này thật khó xử. Hoài Giảo cau mày, không thể không nghiêng mặt đi.
Cậu nghe thấy người trước mặt cười chế nhạo, ngay sau đó cậu đã bị đè lên vai, xoay người nằm ngửa trên mặt đất.
Khoảnh khắc tầm mắt thay đổi, Hoài Giảo ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấy Trác Dật cách đó không xa, trên mặt đầy máu.
Điều này khiến cậu choáng váng, thậm chí cậu còn không phản ứng kịp khi bị lật người đè xuống.
Trên eo mang theo trọng lượng nặng nề, Hoài Giảo sững sờ nhìn xuống, liền nhìn thấy Hình Nhạc đang ôm eo mình, cưỡi lên người cậu, đè cậu xuống.
Hoài Giảo theo phản xạ vươn tay đẩy ra.
Cổ tay bị đối phương một tay dễ dàng nắm chặt, giữ ở trước ngực, Hình Việt ép hắn, quai hàm sắc bén chạm vào một bên mặt Hoài Kiều.
Dưới sự hoảng loạn của Hoài Giảo, anh ta hành động mạnh mẽ, nắm lấy tay Hoài Kiều, vùi đầu vào cổ cậu như một con chó bự muốn ngửi thật kỹ mùi hương trên đó.
"Có ai từng chạm vào em chưa?" Giọng nói nặng nề cất lên.
Hoài Giảo hoảng sợ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.
Áo khoác Trác Dật tự nhiên bị xé ra, đôi môi mỏng nóng hổi mang theo hơi ấm của chủ nhân áp vào vai và cổ Hoài Giảo, cọ sát vào cậu một cách ấm áp.
Trên người Hoài Giảo có mùi thơm, mùi thơm cơ thể mềm mại bao phủ làn da mỏng manh, phải đến gần ngửi kỹ mới cảm nhận được.
Mũi chó của Hình Việt như đánh hơi được gì đó, khiến đồng tử của hắn co lại, vội vàng hưng phấn nhéo cằm cậu, lè đầu lưỡi liếm.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi.
Mỗi lần đối phương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn hắn một cách đáng thương.
"Em có biết hình phạt của trò thách là gì không?"
Hoài Giảo rụt cổ lại, lắc đầu thật mạnh.
"Tôi có thể để em thử trước." Hình Việt dùng ngữ khí gay gắt nói.
"Vậy chúng ta tiếp tục trò chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.