Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 26

Tiểu A Phân

11/09/2023

—— Làm gì sao, vợ cậu bị ông chú liếm chân thôi!

—— Đừng hỏi đừng hỏi nữaaa, mau tìm di động đi mấy đứa ơi, đang gấp mà!

—— Làm sao bây giờ một bên muốn nhìn Trác Dật ấy ấy bé vợ, một bên lại sốt ruột tại sao họ còn không chạy nhanh chạy đi oe oe

Hoài Giảo thật sự không biết trả lời Trác Dật như thế nào.

Cho dù đối phương đang ngồi xổm, so với cậu lùn một đoạn, nhưng lực áp bách cũng đủ khiến Hoài Giảo cảm thấy một chút bối rối.

"Tôi không có......" cậu không dám nhìn thẳng vào Trác Dật, rũ mắt nhìn xuống bàn tay hắn đang đặt trên đầu gối cậu, nơi đó mang theo hơi ấm nóng rực của thân nhiệt Trác Dật, cũng không có nắm chặt chỉ là nhẹ nhàng đỡ cậu.

Hắn khác với Hình Việt ở phương diện này, hắn không có giọng điệu hay động tác quá cưỡng bách, điều này khiến Hoài Giảo thoải mái hơn một chút trong tình huống này.

Nhưng cậu còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, đã nhìn thấy Trác Dật ôm đầu gối cậu rồi y hơi cúi đầu, dựa đầu vào đùi cậu.

Hai chân Hoài Giảo bỗng nhiên cứng đờ.

Edit: Cresent Munn

"Hình Việt sau khi em trốn thoát, nó đã rất tức giận, vì tôi không nói cho nó biết em ở đâu, nên nó đã dùng ghế đập vào đầu tôi." Trác Dật tựa cằm vào đầu gối Hoài Giảo, trên trán có vết bầm tím, vết máu khô và vài tóc trên trán dính bết lộn xộn cũng hiện ra.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn Hoài Giảo, hắn giống như một con chó bự dính người, dùng thân hình bị thương của mình để mách với chủ nhân, giả vờ đáng thương.

Hoàn toàn nhìn không ra đây là người mới vài phút trước kia còn đòi ăn miếng trả miếng đánh Hình Việt bất tỉnh.

Hai chân Hoài Giảo kề sát giường, Trác Dật nhẹ nhàng nằm lên phía trên đùi cậu, cậu đưa tay định đẩy người đàn ông ra, nhưng khi cậu sắp chạm vào mặt Trác Dật, ngón tay chợt cuộn lại, cậu cảm thấy làm như vậy thật thô lỗ.

Tính cách của Hoài Giảo là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Trác Dật giống như Hình Việt uy hiếp cậu thì cậu vẫn sẽ im lặng chịu đựng, một tiếng cũng không hó hé, nhưng hắn lại mềm mỏng, Trác Dật còn tựa đầu lên chân cậu, mặt làm vẻ đáng thương, thật sự khiến Hoài Giảo khẩn trương, không biết nên làm thế nào.

"Tôi một mực lo lắng cho em, sợ em không tìm được vị trí nhà gỗ, sợ em sẽ gặp phải chuyện không hay."

"Khi tên thợ săn đó bế em vào, tim tôi gần như ngừng đập. May là em không bị thương, nếu không tôi sẽ liều mạng đánh nhau với bọn họ."

"Đó là lý do tại sao tôi không ngờ đến tên thợ săn đó lại giúp tôi."

Cậu còn chưa kịp rút tay ra, Trác Dật đã ngẩng mặt lên, tiến lại gần.

Watpad: Cresentmunn

Trong lòng bàn tay cậu là làn da mát lạnh của Trác Dật, Trác Dật cọ chóp mũi vào ngón tay của Hoài Giảo, thấp giọng nói: "Tôi thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em và những người khác khi tôi đi vắng, em có bị bắt nạt không? Em có lén lút khóc thầm không?

Hoài Giảo bị Trác Dật nửa dỗ nửa lừa, bán đứng chính mình.

Trong khi cho rằng Trác Dật thực sự lo lắng cho mình, cậu cũng ghi nhớ thời hạn hai mươi phút và kể cho Trác Dật thật nhanh chuyện đã xảy ra khi anh ấy chạy một mạch từ biệt thự đến căn nhà gỗ và gặp tên thợ săn.

Nói đến lúc đoạn người thợ săn ấn vai vào điện thoại, dò hỏi về dấu vết trên cổ tay, Hoài Giảo có chút xấu hổ, bỏ qua một số chi tiết: "Sau đó hắn tóm lấy tôi, bịt mắt tôi..."

Không phải là một chút xấu hổ nữa, mà là cực kỳ xấu hổ, Hoài Giảo mỗi khi nghĩ đến chuyện tiếp theo đều không khỏi co rút ngón chân. Trác Dật hiển nhiên rất tò mò về chuyện tiếp theo xảy ra, hắn ngẩng đầu lên, có chút lo lắng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hoài Giảo lắp bắp "Sau đó, sau đó..." một lúc lâu mới nhanh chóng nói.

Cậu nói mơ hồ, thấp giọng, nhưng không gian hai người ở lúc này thực sự yên tĩnh, giác quan của họ trong bóng tối được khuếch đại vô hạn, Trác Dật tựa vào chân cậu, có thể nghe rõ từng chữ.

Hoài Giảo hiển nhiên có chút bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt của Trác Dật.

Cậu cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, may là không có ánh đèn trong phòng, Hoài Giảo cảm giác mình sắp chịu không nổi.



Đầu óc cậu bối rối đến mức không chú ý tới tư thế ngồi xổm ban đầu trước mặt Trác Dật thay đổi có chút cứng ngắc, chuyển thành quỳ một chân trước mặt cậu.

"Trác Dật..., chúng ta đi tìm điện thoại di động đi..." Hoài Giảo giải thích xong, lập tức muốn đổi chủ đề.

Trác Dật vùi mặt vào trong chân Hoài Giảo, nếu nhìn qua một chút, có thể nhìn thấy đôi chân của hắn lúc này đang cố ý khép lại.

Hoài Giảo xấu hổ muốn chết, Trác Dật thì vẫn im lặng bất động, hồi lâu không nói một lời.

Cậu không biết đã mất bao lâu, có lẽ là chục giây hoặc có thể là hai phút.

Một lúc lâu sau, Trác Dật đang cúi đầu trước mặt mới quay mặt lại cử động, đầu hoàn toàn dính chặt vào đùi Hoài Giảo, chỉ lộ ra cái ót, cậu cũng không thể nhìn rõ mặt hắn.

Cứ như vậy, hắn dùng một tư thế nửa có nửa không ăn đậu hủ, đàng hoàng nhưng cũng không đàng hoàng, ôm lấy đầu gối của Hoài Kiều, vùi mặt vào đó.

Sống mũi thẳng tắp của hắn dường như chạm vào khe thịt của hai bên đùi ép lại đang giơ lên ​​của Hoài Giảo, hơi thở ấm áp của Trác Dật xuyên qua lớp quần cậu phả vào Hoài Giảo.

"Làm sao bây giờ, Giảo Giảo." Trác Dật chậm rãi nói: "Tôi thật biến thái."

Hắn dụi mũi vào chân Hoài Giảo, giọng nghèn nghẹt nói: "Tôi cũng rất muốn chạm vào em như vậy...".

Hoài Giảo đột nhiên cứng đờ.

Việc thiếu thốn ngôn từ của Trác Dật đã khiến hắn không thể nói được điều gì đó nghe có vẻ lai láng ý thơ như Lục Văn. Trác Dật chỉ có thể bày tỏ cảm xúc của mình bằng những từ lặp đi lặp lại như "Tôi cũng vậy" hoặc "Tôi nhớ em rất nhiều".

Hai phút trước, hắn còn ở trước mặt Hoài Giảo, trịch thượng nói bọn Hình Việt giống như đàn chó bị thuần hóa của Hoài Giảo.

Lúc này, Trác Dật xấu hổ phát hiện, hắn không những không khác bọn họ bao nhiêu, thậm chí còn là một con cún học đòi vô liêm sỉ.

Khi hắn nhìn thấy Hoài Giảo bị Hình Việt hôn, hắn không nhịn được ôm cậu nói: "Tôi cũng muốn hôn em." Nghe Hoài Giảo nói chân cậu bị tên thợ săn liếm, hắn chỉ có thể nghĩ đến một điều đó là hắn cũng muốn làm điều tương tự.

Hắn ngồi quỳ trước mặt Hoài Giảo, ôm chân cậu, gương mặt lẫn chóp mũi cọ lại cọ, hít sâu hai ngụm đều là mùi hương của Hoài Giảo, dịu ngoan mềm mại, mang theo da thịt ấm áp cùng mùi thơm dễ chịu của cơ thể.

Mắt thấy Trác Dật hành động dần dần khác người, Hoài Giảo rốt cuộc nhịn không nổi duỗi tay đẩy hắn ra, khuỵu đầu gối để đẩy Trác Dật đang tới gần ra xa. Hai lỗ tai cậu đỏ bừng, làn da trắng nõn thấm hồng, một bên chống đẩy một bên tránh né.

"Hai mươi phút sắp hết rồi Trác Dật!" Bàn tay ấn lên trán Trác Dật bị hắn ngẩng đầu hôn lên, Trác Dật cũng còn chút chừng mực, tuy rằng tự nhiên lên cơn không biết nặng nhẹ, nhưng thời khắc mấu chốt còn xem như đáng tin.

Hắn một bên hôn lòng bàn tay Hoài Giảo, một bên đem người ngồi dậy từ trên giường.

Hắn dùng giọng điệu kiềm chế nói: "Thật ra tôi chỉ lên đây để được ở riêng với một mình em thôi. Hình Việt giấu điện thoại di động ở tầng hai là không thể, cũng không thể tìm thấy điện thoại di động của em ở tầng ba."

"Tôi nghi ngờ Hình Việt đã nhặt điện thoại của em vào đêm đầu tiên rồi."

Trác Dật tiến vào trạng thái rất nhanh, chỉ nói một câu cũng khiến Hoài Giảo choáng váng.

"Chúng ta bây giờ..."

Trác Dật: "Không còn cách nào khác, đành phải đợi cảnh sát tới cứu."

Hoài Giảo bị kéo lên, hai người đứng đối mặt, cậu cau mày, trong lòng có chút bất an.

Hai người đều không chú ý tới thời gian, nhưng Hoài Giảobiết, tính đến 9 giờ 30 tối nay, vừa lúc là thời gian sinh tồn bảy mươi hai giờ của trò chơi.

Hoài Giảo cảm thấy bất an một phần là do lúc này diễn biến quá bình tĩnh, mặt khác là chân tướng về cái chết của Thẩm Thừa Ngộ vẫn còn là ẩn số.

Ngoại trừ Hình Việt, trong biệt thự chỉ còn lại ba người là cậu, Lục Văn và Trác Dật. Xét theo những gì Hình Việt kể lại, hai cô gái đã chết chỉ là đồng phạm. Hoài Giảo không muốn nghi ngờ Trác Dật, giác quan thứ sáu mơ hồ của cậu cũng nói cho cậu biết, Trác Dật không có lừa dối cậu.



Những người duy nhất nằm trong diện nghi ngờ chỉ có mình và Lục Văn.

Không tìm ra hung thủ thực sự giết Thẩm Thừa Ngộ, Hoài Giảo không chắc liệu có thể thành công vượt qua cấp độ chỉ bằng cách câu giờ hay không.

Điều duy nhất cậu chắc chắn là cậu thực sự đã gặp phải thứ gì đó trên lầu ba vào đêm đầu tiên. Hình Việt đã nói rằng "anh ấy" sẽ không thể ra ngoài trước khi thời điểm đó đến.

Hoài Giảo vô cớ cảm thấy bối rối.

"Chúng ta đi xuống trước hoặc... đừng để Lục Văn ở dưới đó một mình." Hoài Giảo trầm giọng đề nghị.

"Được."

Hình Việt vẫn đang nằm ở sảnh tầng một, theo lý thuyết về sự bất tử của trùm trong phim kinh dị, họ không thể lơ là cảnh giác cho đến phút cuối cùng.

Sau khi ra khỏi phòng, hai người đi xuống lầu, Hoài Giảo đi giày thể thao, chân giẫm lên sàn gỗ hành lang, tạo thành tiếng bước chân đều đặn.

"Vừa rồi đáng lẽ chúng ta nên trói Hình Việt trước khi lên đây." Lục Văn bị thương ở chân, hạn chế cử động, khi bọn họ đi lên, lại bỏ mặc y và Hình Việt ở cùng một chỗ.

Hoài Giảo càng nghĩ càng bất an, không khỏi lo lắng nói: "Nếu Hình Việt tỉnh lại thì sao? Lục Văn không có năng lực phản kháng."

Sự quan tâm của cậu khiến Trác Dật ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng không rõ ý tứ.

"Đừng xem hắn là người tốt chỉ vì vừa rồi hắn giúp em." Trác Dật lạnh lùng nói.

Hoài Giảo dừng một chút, hỏi: "Có ý gì?"

"Không phải rõ ràng chúng ta đã quen nhau lâu như vậy sao? Trong chúng ta, hắn là người ẩn náu sâu nhất, giỏi giả vờ nhất." Trác Dật đi theo Hoài Giảo bỗng dừng lại, hai người đứng ở hành lang cách cầu thang không xa, lặng lẽ nhìn nhau.

Hoài iaor mơ hồ cảm thấy mình đã tìm được cách nào đó dẫn tới chân tướng, chẳng hạn như tại sao Lâm Chi Chi và Tần Lệ không hiểu sao lại cho Thẩm Thừa Ngộ uống thuốc ngủ, điều này cậu luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không bao giờ nhớ ra.

Câu trả lời là có người bày mưu đặt kế, có người chỉ bảo.

"Lâm Chi Chi bọn họ..." Hoài Giảo dùng giọng nói rất nhẹ nhàng, ẩn giấu sự run rẩy hỏi Trác Dật: "Cô ấy thực sự nghe lời Lục Văn sao..."

Cậu không nói thẳng ra, nhưng đó là một câu hỏi mang tính nghi vấn.

"Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn thích Lục Văn." Giọng nói Trác Dật không có chút cảm xúc nào.

Trái tim cậu như ngừng đập. Trên thực tế, đã có dấu hiệu mơ hồ từ lâu, nhưng những tương tác thực tế trong mấy ngày qua và trận đấu tối nay ít bảo trì khiến Hoài Giảo không thể nghĩ xấu về người khác.

"Còn muốn đi xuống sao?" Nhìn thấy cậu trầm mặc, Trác Dật thấp giọng hỏi.

Cầu thang dẫn lên đại sảnh trước mặt trong phút chốc dường như dài hơn rất nhiều, khi đi xuống cậu phải cứu Lục Văn và đối phó với Hình Việt.

"Kỳ thực căn bản không có lựa chọn nào khác, từ góc nhìn của Thẩm Thừa Ngộ, hắn là người vô tội nhất."

Hoài Giảo đồng ý với lời nói của Trác Dật, điều này khiến cậu có chút dũng khí tiến về phía trước, thở dài nói: "Nếu có thể đi ra ngoài, nhất định phải..."

"Bùm--"

Một tiếng súng vang dội đột ngột vang lên từ tầng một.

Lời còn chưa nói xong đã bị gián đoạn, cậu mở to mắt, nhìn Trác Dật một lát.

Hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau có vẻ kinh ngạc, Trác Dật phản ứng rất nhanh, ôm lấy Hoài Giảo, chỉ nói: "Đi thôi."

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân nặng nề trên những tấm ván gỗ lỏng lẻo vang lên từ cầu thang._____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Xinh Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook