Chương 143: Bước thứ nhất.
Phong Nhàn
21/08/2023
Tuy nói sức mạnh của đám quái vật tăng lên không ít so với kẻ địch mà sư đoàn Hỏa Thung đã chiến đấu ròng rã cả vạn năm, nhưng dù gì họ cũng là binh sĩ vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, chỉ như thế thì không đủ để áp đảo họ. Đặc biệt, Gia Luật Khang có thể nói là một người chỉ huy hết sức kinh nghiệm và bản lĩnh, hắn có thể ngay lập tức bày ra đội hình phù hợp nhất để đối chiến.
Chưa dừng lại ở đó, lực lượng sư đoàn Hỏa Thung lần này xuất trận chính là cường hãn bậc nhất lịch sử. Bên cạnh Gia Luật Khang vốn là thất tinh pháp tông từ lâu, ngoài Thiên Lạc và Lý Hồng hiện đã đạt tới nhất tinh, các cao tầng sư đoàn có tới hai ngũ tinh và bốn tam tinh pháp tông hùng mạnh. Số lượng cảnh giới này thực là chưa bao giờ nhiều đến vậy.
Mà ở đẳng cấp pháp quan, mười chín đội trưởng từ trại tập trung xã Vực Diễm cũng không phải những người tu vi cao nhất. Chiêu thức và vũ khí của họ quả thực không tồi, nhưng đồng dạng vẫn là kém hơn phải đến ba mươi sáu người khác. Những người này dao động từ bát tinh đến pháp quan đỉnh phong, mà bảo vật người nào người nấy sử dụng không ai dưới hoàng giai cao cấp.
Bên cạnh những nhân vật tinh anh đó, số lượng binh sĩ thiện chiến cũng không hề ít. Ngoài lính mới được tuyển lên từ các trại tập trung khác, tất cả những người còn lại khả năng chiến đấu đều rất tốt, thực lực thấp nhất cũng đã là bát tinh pháp vũ. Mà quan trọng hơn, kỹ xảo phối hợp tác chiến của họ cực kỳ thành thục, hết sức ăn ý. Mặc cho phải đối phó với những kẻ địch mạnh hơn mình khá nhiều, công cuộc hạ sát vẫn được diễn ra đều đặn. Những pháp sư vượt trội hơn thì không nói, nhưng những người thực lực thấp hơn vẫn có thể dựa vào kỹ thuật mà chống chọi lại, không ai là bị trấn áp.
Đứng phía sau tất cả bọn họ là một thân ảnh thư sinh bận bạch y. Cậu ta mái tóc đen dài tung bay trong gió, đôi mắt khép hờ, miệng nhẹ nhàng thổi tiêu. Hòa trong thanh âm ấy là lực lượng linh hồn và ý niệm cực độ cường hãn, vừa tăng phúc cho quân đồng minh, vừa suy yếu kẻ thù, vừa kiểm soát dị thường lực lượng.
Vì những lẽ đó, binh đoàn quái vật tiếp theo vừa tới liền đã bị chặn đứng chiến ý, không ngừng bị đẩy lui lại, rất nhanh mười phần đã chỉ còn bảy, tám phần. Mặc cho số lượng đông đảo cùng thực lực không yếu, đồng thời không bị vỡ trận nhưng chúng cũng không cách nào tràn lên được. Khí thế dâng cao, sư đoàn Hỏa Thung liên tục bung sức, tung ra những công kích hùng mạnh, hạ sát kẻ địch với tốc độ cực kỳ kinh người. Chỉ trong khoảng ba canh giờ, tất cả đều bị dọn dẹp, mà năng lượng chúng tỏa ra đều được Thiên Y xử lý gọn gàng.
Tuy nhiên, khi mọi người vừa thu dọn xong chiến trường xong, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, và dĩ nhiên là chưa kịp về thành thì lại một đạo quân quái vật nữa xuất hiện. Tất cả trông thấy thì đều là cười nhạt, trong đầu xuất hiện cùng một suy nghĩ không biết thời gian qua rốt cuộc vị tân sư đoàn trưởng của họ đã phải cực khổ chiến đấu thế nào. Bọn họ lần nữa ngay ngắn dàn trận, theo sự chỉ huy của Gia Luật Khang, dưới sự hỗ trợ và kiểm soát của Thiên Y chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.
Trần Phong trở về thành thì cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đến vậy. Y lập tức tới khu nhà xưởng, kiểm tra tiến độ nghiên cứu năng lượng của binh sĩ trong thời gian qua. Y không biết trong quá khứ thì các kỹ sư ở đây làm việc với năng suất thế nào, kiến thức ra sao. Nhưng với các đội trưởng từ trại tập trung xã Vực Diễm, và đặc biệt là cá nhân Thiên Lạc, y khá chắc khả năng phân tích năng lượng của họ không tồi, hi vọng rằng có thêm những công cụ nơi đây có thể đạt được điều gì đó.
Mỗi tầng nghiên cứu, pháp sư tóc bạc đều dừng lại, đem linh hồn lực lượng ra bao quát một lượt, kiểm tra kỹ lưỡng xem những gì mà các binh sĩ đang nghiên cứu và thành tựu hiện tại đến đâu. Xong xuôi, y bước ra ngoài, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, trở về phòng của sư đoàn trưởng.
Đem ánh mắt phóng ra ngoài quan sát cục diện trận chiến, Phong Hiệp khẽ thở ra một hơi, trong đầu suy nghĩ nhiều thứ. Có thể nói với năng lực hiện tại của các binh sĩ, cùng với các dụng cụ đã nghiên cứu được, bọn họ sẽ chiến đấu được liên tục miễn cưỡng một tuần thời gian.
Tuy nhiên, những gì mà y hướng tới và tính toán thì không thể cứ như vậy. Nếu cứ một tuần y ra tay, lại một tuần các binh sĩ xung trận, quãng nghỉ hết sức ngắn, không có bao nhiêu thời gian cho việc tu luyện, theo đó không thể phát triển, mãi mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này, và đó là nếu kẻ địch giữ nguyên sức mạnh.
Bản nguyên vẫn điều độ hấp thu pháp lực thiên địa, Trần Phong rời khỏi doanh trại, đem theo mấy bức thư, một tấm bản đồ và vài vật dụng thiết yếu khác. Việc mà y lệnh cho Gia Luật Khang làm đã hoàn thành, mà theo như kế hoạch, có vẻ như các sư đoàn trưởng trong tỉnh sẽ họp mặt vào sáng ngày mai, tại một tửu lâu sang trọng nào đó.
Pháp sư tóc bạc đương nhiên chẳng hi vọng gì rằng đám người này sẽ đến sớm, đến đúng giờ là y thấy ngạc nhiên lắm rồi. Tuy nhiên, y vẫn mặc áo choàng, che đi những đặc điểm có thể nhận diện rồi xuất phát trước, bởi chuyến này y đi không chỉ đơn giản là chuyện họp hành. Không mất quá nhiều thời gian, y đã đến điểm đã hẹn, vừa bước chân qua cửa, một người trông như tiểu nhị liền đã tiếp cận, tươi cười niềm nở:
– Khách quan, không biết hôm nay ngài đến đây là có việc gì?
– Nơi này sáng mai đã được đặt trước, phỏng?
Phong Hiệp không mặn không nhạt nhìn người nọ, hỏi ngược lại. Hắn ta nụ cười có hơi bớt thân thiện đi một chút, đáp:
– Dạ đúng, không biết ngài có phải một trong những quan khách ấy? Dám hỏi ngài có mang theo ấn tín không?
Trần Phong miệng khẽ nhếch. Như vậy là nơi đây cũng có một chút bảo mật, không phải một địa điểm tầm thường. Xác nhận được điều này, y lập tức rời đi, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm quan sát của đám người tửu lâu này, ẩn thân tại mái một ngôi nhà cách đó vài dãy phố.
Đem linh hồn lực lượng tỏa ra không gian xung quanh, pháp sư tóc bạc trước tiên kiểm soát tình hình trong khu vực, sau đó đem toàn bộ mọi chi tiết, ngóc ngách trong cái tửu lâu kia thu vào trong tâm trí. Về cơ bản, nơi này được bài trí và bảo vệ không hề tồi, đoán chừng ngay cả pháp quan cũng khó có khả năng đột nhập chứ không tính tới gây chuyện. Tuy nhiên đẳng cấp ấy thì y có làm gì họ cũng không tài nào phát hiện ra, vậy nên y cứ thế mà hành sự, chẳng có gì làm chậm y lại.
Thân ảnh Phong Hiệp thì vẫn ở đó, nhưng sự tồn tại thì chẳng ai nhận ra, phần vì thực lực y quá mạnh so với người dân nơi đây, phần vì sự hiện diện của y gần như hòa làm một với môi trường chung quanh. Y hoàn toàn thoải mái làm việc, chẳng bị ai cản trở, không nhanh không chậm, dần dần đạt được mục đích.
Hoàng hôn buông xuống, y khẽ đứng dậy, rời đi mà không một ai hay biết. Lộ tuyến của y cũng không phải trở về doanh trại Hỏa Thung, mặt khác hướng tới một nơi hết sức đặc biệt. Lần trước y đến đây không phải là một đường đi tới mà là có một số quãng dịch chuyển nhất định. Vì thế, y xem xét kỹ lưỡng bản đồ, đồng thời quan sát địa hình xung quanh một chút rồi mới có thể di chuyển.
Vài canh giờ trôi qua, cuối cùng y cũng tới được địa điểm đã định, chỉ có điều người y muốn gặp có vẻ vẫn chưa về đến. Dừng chân trước cánh cửa giản dị, Trần Phong gõ nhẹ vài tiếng sau đó lui lại mấy bước chờ đợi.
Không để y phải đợi quá lâu, chỉ chừng nửa giờ sau, chủ nhà về tới, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là khi ông ta trông thấy bộ dạng cổ quái của y. Khi còn cách chừng chục bước, ông ta hỏi:
– Ngươi là ai?
Pháp sư tóc bạc không đáp, chỉ hạ mũ trùm xuống, khẽ cười. Triệu Thiên Sơn thấy vậy thì an tâm thở ra một hơi dài, hỏi:
– Mọi chuyện sao rồi?
– Vẫn theo kế hoạch!
Phong Hiệp đáp. Vị chủ nhà khẽ gật đầu với y, sau đó tiến lại:
– Vào trong rồi nói!
Hai người vừa bước qua cửa, tức thì có vô số pháp thuật xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Phong. Y mỉm cười, hỏi:
– Đã từng có ai cố gắng đột nhập vào đây chưa?
– Giờ thì vẫn chưa, nhưng chả nói trước được!
Triệu Thiên Sơn nói. Dĩ nhiên trong lòng ông chẳng muốn xảy ra cơ sự gì, nhưng mọi thứ không phải cứ thuận theo ý ông, nó không trái lại là may mắn lắm rồi. Pháp sư tóc bạc cũng hiểu điều đó, đem mấy pháp thuật kia tùy tiện nghiên cứu một chút, vừa đi vừa hỏi:
– Thiên Kiêu cô nương hiện đang ở đâu?
– Không trong thời gian đặc biệt thì nó sẽ không ở nhà, ta đoán đệ tử ngài cũng vậy?
Chủ nhà quay sang nhìn vị khách đặc biệt, hỏi. Y khẽ gật, sau đó hỏi lại:
– Ngài có phát sinh gì không?
Hai người đã bước vào phòng họp riêng, nơi pháp thuật phòng hộ nghiêm ngặt nhất. Người đứng đầu quận Hỏa Thung đợi vị khách ngồi xuống ghế rồi mới nói:
– Vì sự kiện tại trại tập trung của ngài mà hội đồng quận trưởng và hội đồng sư đoàn trưởng trong tỉnh hết sức lo lắng. Bọn chúng dù không rõ ràng hẳn nhưng có gây ra một chút áp lực lên ta hòng lấy được thông tin từ ngài.
– Thế ngài định sẽ làm gì trong buổi họp ngày mai?
Phong Hiệp nghe vậy thì cười hỏi. Triệu Thiên Sơn nhíu mày:
– Làm thế nào ngài… Chẳng lẽ… Chà, mọi chuyện hợp lý hơn rồi đấy!
– Đúng vậy!
Trần Phong xác nhận suy nghĩ của vị gia chủ. Ông ấy thở ra một hơi thật dài, mặt thêm vài phần nghiêm trọng:
– Ta đoán đây không phải một cuộc họp đơn thuần, phải không?
– Ừm, nó sẽ có một vài diễn biến không đơn giản cho lắm!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật. Sau đó y nói cho người đứng đầu quận Hỏa Thung tình hình chiến sự ở doanh trại sư đoàn. Tuy nhiên y chỉ kể nhiều hơn những gì mà Gia Luật Khang biết một chút, vừa đủ để ông ấy có thể ứng biến trong buổi họp ngày mai. Ông nghe xong thì tán thưởng:
– Cả vạn năm rồi chẳng có một chút tiến triển, ngài vừa đến chưa lâu liền đã xảy ra bao nhiêu sự kiện như vậy, thực là có chút phi thường! Chính vì vậy nên ngài mới cho triệu tập cuộc họp này, phỏng?
– Đúng! Chúng ta không thể đối phó với thú triều bằng lực lượng mỏng như hiện tại mà vẫn mong có thể tiến lên quân đoàn, cần phải tổ chức lại cả số lượng lẫn chất lượng binh sĩ toàn tỉnh.
Kế tiếp, Phong Hiệp truyền đạt về kế hoạch ngày mai của y cho vị gia chủ. Và một lần nữa, y không nói ra toàn bộ, bởi y biết chắc, tuy ông ấy hiện đang là phe mình, nhưng nếu như biết toàn bộ những gì y tính toán, kế hoạch khó có thể thành công hoàn toàn.
Triệu Thiên Sơn không phải kẻ tâm cơ tầm thường, tuy nhiên sự che giấu của Trần Phong có chút ngoài khả năng thăm dò của ông, vậy nên những điều đó ông không thể biết. Đồng thời, những gì y nói cho ông biết lại quá hợp lý, quá thuận với mong muốn của ông, theo đó mà ông yên tâm, đồng tình với toàn bộ.
Hai người cứ như vậy hoàn tất bàn bạc, thống nhất ý kiến cho ngày mai. Sau đó cả hai về phòng riêng, vị gia chủ thì tiếp tục chuẩn bị vài thứ vụn vặt, pháp sư tóc bạc thì ngồi lên giường, đơn giản là nhắm mắt dưỡng thần. Mọi thứ hiện vẫn đang theo kế hoạch, hi vọng ở doanh trại không có biến cố gì quá lớn. Huynh đệ song sinh thực lực về lý thuyết có thể cùng với Gia Luật Khang đảm bảo sự tình giúp y.
Hai cái hội đồng cấp huyện này để coi có điểm nào thú vị?
Chưa dừng lại ở đó, lực lượng sư đoàn Hỏa Thung lần này xuất trận chính là cường hãn bậc nhất lịch sử. Bên cạnh Gia Luật Khang vốn là thất tinh pháp tông từ lâu, ngoài Thiên Lạc và Lý Hồng hiện đã đạt tới nhất tinh, các cao tầng sư đoàn có tới hai ngũ tinh và bốn tam tinh pháp tông hùng mạnh. Số lượng cảnh giới này thực là chưa bao giờ nhiều đến vậy.
Mà ở đẳng cấp pháp quan, mười chín đội trưởng từ trại tập trung xã Vực Diễm cũng không phải những người tu vi cao nhất. Chiêu thức và vũ khí của họ quả thực không tồi, nhưng đồng dạng vẫn là kém hơn phải đến ba mươi sáu người khác. Những người này dao động từ bát tinh đến pháp quan đỉnh phong, mà bảo vật người nào người nấy sử dụng không ai dưới hoàng giai cao cấp.
Bên cạnh những nhân vật tinh anh đó, số lượng binh sĩ thiện chiến cũng không hề ít. Ngoài lính mới được tuyển lên từ các trại tập trung khác, tất cả những người còn lại khả năng chiến đấu đều rất tốt, thực lực thấp nhất cũng đã là bát tinh pháp vũ. Mà quan trọng hơn, kỹ xảo phối hợp tác chiến của họ cực kỳ thành thục, hết sức ăn ý. Mặc cho phải đối phó với những kẻ địch mạnh hơn mình khá nhiều, công cuộc hạ sát vẫn được diễn ra đều đặn. Những pháp sư vượt trội hơn thì không nói, nhưng những người thực lực thấp hơn vẫn có thể dựa vào kỹ thuật mà chống chọi lại, không ai là bị trấn áp.
Đứng phía sau tất cả bọn họ là một thân ảnh thư sinh bận bạch y. Cậu ta mái tóc đen dài tung bay trong gió, đôi mắt khép hờ, miệng nhẹ nhàng thổi tiêu. Hòa trong thanh âm ấy là lực lượng linh hồn và ý niệm cực độ cường hãn, vừa tăng phúc cho quân đồng minh, vừa suy yếu kẻ thù, vừa kiểm soát dị thường lực lượng.
Vì những lẽ đó, binh đoàn quái vật tiếp theo vừa tới liền đã bị chặn đứng chiến ý, không ngừng bị đẩy lui lại, rất nhanh mười phần đã chỉ còn bảy, tám phần. Mặc cho số lượng đông đảo cùng thực lực không yếu, đồng thời không bị vỡ trận nhưng chúng cũng không cách nào tràn lên được. Khí thế dâng cao, sư đoàn Hỏa Thung liên tục bung sức, tung ra những công kích hùng mạnh, hạ sát kẻ địch với tốc độ cực kỳ kinh người. Chỉ trong khoảng ba canh giờ, tất cả đều bị dọn dẹp, mà năng lượng chúng tỏa ra đều được Thiên Y xử lý gọn gàng.
Tuy nhiên, khi mọi người vừa thu dọn xong chiến trường xong, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, và dĩ nhiên là chưa kịp về thành thì lại một đạo quân quái vật nữa xuất hiện. Tất cả trông thấy thì đều là cười nhạt, trong đầu xuất hiện cùng một suy nghĩ không biết thời gian qua rốt cuộc vị tân sư đoàn trưởng của họ đã phải cực khổ chiến đấu thế nào. Bọn họ lần nữa ngay ngắn dàn trận, theo sự chỉ huy của Gia Luật Khang, dưới sự hỗ trợ và kiểm soát của Thiên Y chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.
Trần Phong trở về thành thì cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đến vậy. Y lập tức tới khu nhà xưởng, kiểm tra tiến độ nghiên cứu năng lượng của binh sĩ trong thời gian qua. Y không biết trong quá khứ thì các kỹ sư ở đây làm việc với năng suất thế nào, kiến thức ra sao. Nhưng với các đội trưởng từ trại tập trung xã Vực Diễm, và đặc biệt là cá nhân Thiên Lạc, y khá chắc khả năng phân tích năng lượng của họ không tồi, hi vọng rằng có thêm những công cụ nơi đây có thể đạt được điều gì đó.
Mỗi tầng nghiên cứu, pháp sư tóc bạc đều dừng lại, đem linh hồn lực lượng ra bao quát một lượt, kiểm tra kỹ lưỡng xem những gì mà các binh sĩ đang nghiên cứu và thành tựu hiện tại đến đâu. Xong xuôi, y bước ra ngoài, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, trở về phòng của sư đoàn trưởng.
Đem ánh mắt phóng ra ngoài quan sát cục diện trận chiến, Phong Hiệp khẽ thở ra một hơi, trong đầu suy nghĩ nhiều thứ. Có thể nói với năng lực hiện tại của các binh sĩ, cùng với các dụng cụ đã nghiên cứu được, bọn họ sẽ chiến đấu được liên tục miễn cưỡng một tuần thời gian.
Tuy nhiên, những gì mà y hướng tới và tính toán thì không thể cứ như vậy. Nếu cứ một tuần y ra tay, lại một tuần các binh sĩ xung trận, quãng nghỉ hết sức ngắn, không có bao nhiêu thời gian cho việc tu luyện, theo đó không thể phát triển, mãi mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này, và đó là nếu kẻ địch giữ nguyên sức mạnh.
Bản nguyên vẫn điều độ hấp thu pháp lực thiên địa, Trần Phong rời khỏi doanh trại, đem theo mấy bức thư, một tấm bản đồ và vài vật dụng thiết yếu khác. Việc mà y lệnh cho Gia Luật Khang làm đã hoàn thành, mà theo như kế hoạch, có vẻ như các sư đoàn trưởng trong tỉnh sẽ họp mặt vào sáng ngày mai, tại một tửu lâu sang trọng nào đó.
Pháp sư tóc bạc đương nhiên chẳng hi vọng gì rằng đám người này sẽ đến sớm, đến đúng giờ là y thấy ngạc nhiên lắm rồi. Tuy nhiên, y vẫn mặc áo choàng, che đi những đặc điểm có thể nhận diện rồi xuất phát trước, bởi chuyến này y đi không chỉ đơn giản là chuyện họp hành. Không mất quá nhiều thời gian, y đã đến điểm đã hẹn, vừa bước chân qua cửa, một người trông như tiểu nhị liền đã tiếp cận, tươi cười niềm nở:
– Khách quan, không biết hôm nay ngài đến đây là có việc gì?
– Nơi này sáng mai đã được đặt trước, phỏng?
Phong Hiệp không mặn không nhạt nhìn người nọ, hỏi ngược lại. Hắn ta nụ cười có hơi bớt thân thiện đi một chút, đáp:
– Dạ đúng, không biết ngài có phải một trong những quan khách ấy? Dám hỏi ngài có mang theo ấn tín không?
Trần Phong miệng khẽ nhếch. Như vậy là nơi đây cũng có một chút bảo mật, không phải một địa điểm tầm thường. Xác nhận được điều này, y lập tức rời đi, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm quan sát của đám người tửu lâu này, ẩn thân tại mái một ngôi nhà cách đó vài dãy phố.
Đem linh hồn lực lượng tỏa ra không gian xung quanh, pháp sư tóc bạc trước tiên kiểm soát tình hình trong khu vực, sau đó đem toàn bộ mọi chi tiết, ngóc ngách trong cái tửu lâu kia thu vào trong tâm trí. Về cơ bản, nơi này được bài trí và bảo vệ không hề tồi, đoán chừng ngay cả pháp quan cũng khó có khả năng đột nhập chứ không tính tới gây chuyện. Tuy nhiên đẳng cấp ấy thì y có làm gì họ cũng không tài nào phát hiện ra, vậy nên y cứ thế mà hành sự, chẳng có gì làm chậm y lại.
Thân ảnh Phong Hiệp thì vẫn ở đó, nhưng sự tồn tại thì chẳng ai nhận ra, phần vì thực lực y quá mạnh so với người dân nơi đây, phần vì sự hiện diện của y gần như hòa làm một với môi trường chung quanh. Y hoàn toàn thoải mái làm việc, chẳng bị ai cản trở, không nhanh không chậm, dần dần đạt được mục đích.
Hoàng hôn buông xuống, y khẽ đứng dậy, rời đi mà không một ai hay biết. Lộ tuyến của y cũng không phải trở về doanh trại Hỏa Thung, mặt khác hướng tới một nơi hết sức đặc biệt. Lần trước y đến đây không phải là một đường đi tới mà là có một số quãng dịch chuyển nhất định. Vì thế, y xem xét kỹ lưỡng bản đồ, đồng thời quan sát địa hình xung quanh một chút rồi mới có thể di chuyển.
Vài canh giờ trôi qua, cuối cùng y cũng tới được địa điểm đã định, chỉ có điều người y muốn gặp có vẻ vẫn chưa về đến. Dừng chân trước cánh cửa giản dị, Trần Phong gõ nhẹ vài tiếng sau đó lui lại mấy bước chờ đợi.
Không để y phải đợi quá lâu, chỉ chừng nửa giờ sau, chủ nhà về tới, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là khi ông ta trông thấy bộ dạng cổ quái của y. Khi còn cách chừng chục bước, ông ta hỏi:
– Ngươi là ai?
Pháp sư tóc bạc không đáp, chỉ hạ mũ trùm xuống, khẽ cười. Triệu Thiên Sơn thấy vậy thì an tâm thở ra một hơi dài, hỏi:
– Mọi chuyện sao rồi?
– Vẫn theo kế hoạch!
Phong Hiệp đáp. Vị chủ nhà khẽ gật đầu với y, sau đó tiến lại:
– Vào trong rồi nói!
Hai người vừa bước qua cửa, tức thì có vô số pháp thuật xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Phong. Y mỉm cười, hỏi:
– Đã từng có ai cố gắng đột nhập vào đây chưa?
– Giờ thì vẫn chưa, nhưng chả nói trước được!
Triệu Thiên Sơn nói. Dĩ nhiên trong lòng ông chẳng muốn xảy ra cơ sự gì, nhưng mọi thứ không phải cứ thuận theo ý ông, nó không trái lại là may mắn lắm rồi. Pháp sư tóc bạc cũng hiểu điều đó, đem mấy pháp thuật kia tùy tiện nghiên cứu một chút, vừa đi vừa hỏi:
– Thiên Kiêu cô nương hiện đang ở đâu?
– Không trong thời gian đặc biệt thì nó sẽ không ở nhà, ta đoán đệ tử ngài cũng vậy?
Chủ nhà quay sang nhìn vị khách đặc biệt, hỏi. Y khẽ gật, sau đó hỏi lại:
– Ngài có phát sinh gì không?
Hai người đã bước vào phòng họp riêng, nơi pháp thuật phòng hộ nghiêm ngặt nhất. Người đứng đầu quận Hỏa Thung đợi vị khách ngồi xuống ghế rồi mới nói:
– Vì sự kiện tại trại tập trung của ngài mà hội đồng quận trưởng và hội đồng sư đoàn trưởng trong tỉnh hết sức lo lắng. Bọn chúng dù không rõ ràng hẳn nhưng có gây ra một chút áp lực lên ta hòng lấy được thông tin từ ngài.
– Thế ngài định sẽ làm gì trong buổi họp ngày mai?
Phong Hiệp nghe vậy thì cười hỏi. Triệu Thiên Sơn nhíu mày:
– Làm thế nào ngài… Chẳng lẽ… Chà, mọi chuyện hợp lý hơn rồi đấy!
– Đúng vậy!
Trần Phong xác nhận suy nghĩ của vị gia chủ. Ông ấy thở ra một hơi thật dài, mặt thêm vài phần nghiêm trọng:
– Ta đoán đây không phải một cuộc họp đơn thuần, phải không?
– Ừm, nó sẽ có một vài diễn biến không đơn giản cho lắm!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật. Sau đó y nói cho người đứng đầu quận Hỏa Thung tình hình chiến sự ở doanh trại sư đoàn. Tuy nhiên y chỉ kể nhiều hơn những gì mà Gia Luật Khang biết một chút, vừa đủ để ông ấy có thể ứng biến trong buổi họp ngày mai. Ông nghe xong thì tán thưởng:
– Cả vạn năm rồi chẳng có một chút tiến triển, ngài vừa đến chưa lâu liền đã xảy ra bao nhiêu sự kiện như vậy, thực là có chút phi thường! Chính vì vậy nên ngài mới cho triệu tập cuộc họp này, phỏng?
– Đúng! Chúng ta không thể đối phó với thú triều bằng lực lượng mỏng như hiện tại mà vẫn mong có thể tiến lên quân đoàn, cần phải tổ chức lại cả số lượng lẫn chất lượng binh sĩ toàn tỉnh.
Kế tiếp, Phong Hiệp truyền đạt về kế hoạch ngày mai của y cho vị gia chủ. Và một lần nữa, y không nói ra toàn bộ, bởi y biết chắc, tuy ông ấy hiện đang là phe mình, nhưng nếu như biết toàn bộ những gì y tính toán, kế hoạch khó có thể thành công hoàn toàn.
Triệu Thiên Sơn không phải kẻ tâm cơ tầm thường, tuy nhiên sự che giấu của Trần Phong có chút ngoài khả năng thăm dò của ông, vậy nên những điều đó ông không thể biết. Đồng thời, những gì y nói cho ông biết lại quá hợp lý, quá thuận với mong muốn của ông, theo đó mà ông yên tâm, đồng tình với toàn bộ.
Hai người cứ như vậy hoàn tất bàn bạc, thống nhất ý kiến cho ngày mai. Sau đó cả hai về phòng riêng, vị gia chủ thì tiếp tục chuẩn bị vài thứ vụn vặt, pháp sư tóc bạc thì ngồi lên giường, đơn giản là nhắm mắt dưỡng thần. Mọi thứ hiện vẫn đang theo kế hoạch, hi vọng ở doanh trại không có biến cố gì quá lớn. Huynh đệ song sinh thực lực về lý thuyết có thể cùng với Gia Luật Khang đảm bảo sự tình giúp y.
Hai cái hội đồng cấp huyện này để coi có điểm nào thú vị?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.