Chương 9: Tâm Sinh Hoài Nghi
Genex
08/04/2024
Pháp sư áo đen tỉnh lại.
Y vừa có một giấc mơ dài thật dài về Tháp Pháp sư. Nhớ tới một vị cố nhân đã cửu biệt.
Caius ngồi dậy.
Y nhận ra bản thân đêm qua đã ngủ quên bên lò sưởi. Cho dù đã được phù phép, lô cốt này vẫn có vẻ âm u, lạnh lẽo. Lò sưởi trong tường và cây đuốc treo trên tường phải bừng lửa cả ngày mới có thể duy trì ánh sáng và hơi ấm trong lô cốt.
Caius trước giờ chưa từng thấy lạnh. Y vốn luôn cần một không gian thanh tịnh, không ai quấy rầy, cũng không ngại bị đối xử như một kẻ lập dị quái gở. Ấy vậy nhưng dạo gần đây, y lại bỗng nhận ra thì ra nơi này đã từng quạnh quẽ đến vậy.
Pháp sư áo đen phát hiện trên người phủ một tấm chăn, bọc kín đến đầu vai y. Ngọn lửa kế bên trong lò sửa phát ra từng tiếng nổ tanh tách nhỏ vụn, và chiếc ghế bành kia trống rỗng không một bóng người. Y hiếm khi có khách, bởi vậy chiếc ghế thứ hai của lô cốt này cũng chưa từng được cần đến.
Mà hiện tại, vị khách của lô cốt lại đang ngủ gật bên chân y.
Lò sưởi ấm áp, chăn mền sạch sẽ, tu sĩ ngoan ngoãn, pháp sư cảm thấy thật thư thái.
Đối phương vẫn ngủ trong tư thế ôm ngực cảnh giác như cũ, nhưng lần này đầu hắn lại hướng về phía Caius, gối đầu lên đùi của pháp sư.
Kể từ khi lành thương, Ian cũng đã cắt tóc, cạo râu. Hiện tại hắn đã có vẻ trẻ ra rất nhiều —— cũng càng quen thuộc hơn rất nhiều.
Ánh lửa đổ bóng lên mặt chàng trai trẻ. Hơi thở của hiệp sĩ thong thả mà thật dài, nhìn có vẻ đã thực sự ngủ say, nhưng y có thể thấy mí mắt đối phương bất an run rẩy —— Có lẽ là đang gặp ác mộng.
Trước khi Caius ý thức được bản thân đang làm gì, y đã duỗi tay về phía đối phương, muốn chạm vào mái tóc nâu ngắn ngủn của người kia.
Nhưng trước khi y kịp chạm vào bất cứ thứ gì, Ian đang say ngủ đột nhiên bắt lấy y.
Pháp sư áo đen chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói. Y nhìn xuống dưới, bắt gặp đôi mắt xanh lơ hẵng đang ngái ngủ kia.
Như cầm phải hòn than, hiệp sĩ bị đánh thức vội vàng buông đối phương ra.
“Xin lỗi...” Hắn lúng túng nói, “Là do phản xạ có điều kiện.”
“Ngươi đang gặp ác mộng.” Sắc mặt pháp sư áo đen không hề thay đổi. Y cũng không có một chút xấu hổ nào khi bị bắt —— Chỉ cần y không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là đối phương.
“Đã làm phiền ngài rồi.” Ian trả lời.
Phép lịch sự của hiệp sĩ thật chẳng có gì để chê trách. Thế nhưng hiện tại, Caius lại có cảm giác đây cũng chỉ là để duy trì khoảng cách. Dù là đối mặt với ân nhân cứu mạng của chính mình, Ian cũng sẽ không chủ động nói cho y về những cơn ác mộng của hắn, cũng sẽ không chủ động đi tìm sự an ủi, cứu trợ.
Pháp sư áo đen không thích cái cảm giác xa cách này. Thậm chí trước khi tìm được một lý do hợp lý, nội tâm đã nói cho kẻ cuồng khống chế là y rằng loại cảm giác này chính là một cái gai trong mắt.
“Nhiệm vụ trước kia của ngươi là gì?” Y đột nhiên hỏi, “Ai đã khiến ngươi rơi vào tình cảnh này? Cho ngươi cơn ác mộng này?”
Ian khẽ dịch đầu ra xa tay y.
“...... Những chuyện đó không còn quan trọng với ta nữa rồi.” Hắn trả lời.
“Ta muốn biết.” Caius nói.
Có lẽ là vì nghe hiểu cái giọng ra lệnh của pháp sư, những suy nghĩ mà Ian truyền đạt cho y cũng trở nên tế nhị hơn.
“Đối với ta, 'chết' chính là kết thúc nhiệm vụ,“ Hắn giải thích, “Đến nỗi điều tra nguồn cơn hay người khởi xướng... Hiện tại ta cũng không ý định này ——Ta chỉ mừng vì bản thân còn sống, cũng mừng vì có thể gặp ngài.”
“Còn giam ngôn chú và dâm chú của ngươi?” Caius nói, “Ngươi cũng không muốn nhắc đến những chuyện này sao?”
Đối phương lắc đầu, hiển nhiên không muốn trả lời những vấn đề này.
Những ngón tay mảnh khảnh của vị pháp sư gõ nhẹ lên thành ghế. Y đang suy ngẫm.
“Ngươi biết ta đã làm những gì chứ?” Y đột nhiên hỏi, “Nói ta nghe những chuyện ngươi đã biết về ta.”
Đối phương sửng sốt một giây, có vẻ là đang thắc mắc tại sao Caius lại chuyển sang chủ đề này.
“...... Ngài là pháp sư chưa định danh bị Tòa Thánh truy nã.” Hiệp sĩ cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Gì nữa?”
“Ngài đã tấn công rất nhiều pháp sư cấp cao, linh mục và hiệp sĩ giáo hội, nhưng ngài cũng tấn công cả ma thú và ác ma.” Ian chỉ có thể tiếp tục nói.
“Ngài nhận tiền của quý tộc và làm việc cho họ;”
“Có lúc ngài sẽ đứng về phe các lãnh chúa và thương gia, có lúc ngài lại giúp đỡ nông dân bá tánh;”
“Ngài có thể bảo vệ đoàn lữ hành, cũng có thể làm đồng phạm của lũ trộm cướp.”
“Gì nữa?”
“Nghe nói pháp sư lai tinh linh Adeline Ban Mai là thầy của ngài.”
“Trước đó thì sao?”
“Ngài là pháp sư tập sự bỏ trốn.”
Ian trả lời, Caius vẫn thường xuyên để mắt tới biểu cảm của đối phương. Ngón trỏ gõ đều đặn.
Y như thật thản nhiên mà hỏi: “Vậy ngươi có biết ta đã bỏ trốn như nào không?”
“Ngài triệu hoán ác ma sát hại giáo sư của mình.” Đối phương nhanh chóng trả lời.
“Không sai.” Caius nói, “Ngươi đã từng phục vụ ở Tháp Pháp Sư rồi chứ?”
“Đã từng.” Ian trả lời, “Mọi Hiệp sĩ Thánh chiến sau khi qua bài sát hạch đều sẽ được phái đến các tòa tháp khác nhau làm hộ vệ. Sau ba năm, trách nhiệm sẽ được phân công dựa trên thành tích.”
“Nếu thành tích không tốt?” Pháp sư hỏi.
“Vậy e rằng sẽ khá gian nan.” Đối phương nói.
“Ngươi đã phạm sai lầm gì?” Y đột nhiên đề cập đến vấn đề giam ngôn chú.
“Mất niềm tin.”
“Như thế nào?”
“Quan điểm của ta đi ngược lại với giáo lý.”
“Quan điểm về cái gì?”
“Về Thẩm quyền thiêng liêng của Giáo hoàng.”
“Quả là một 'sai lầm' kinh khủng.” Pháp sư trào phúng nói.
“Ngài còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
“Tạm thời thì không.”
“Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?” Được pháp sư ngầm đồng ý, Ian hỏi, “Đêm nay ngài vẫn sẽ thức khuya sao?”
“Ta nghĩ có lẽ người đó thật sự đã chết từ lâu.” Pháp sư áo đen nói, “Shirley Hỏa Huỳnh không gạt ta.”
“Thật ngu xuẩn.” Caius tàn nhẫn phê bình chính mình, “Chắc lúc đó hắn phải nghĩ ta là đồ thần kinh.” Vừa nghĩ đến bộ dáng hùng hùng hổ hổ đi tra khảo người ta, pháp sư áo đen bỗng muốn tự yểm cho mình một cái chú mất trí nhớ.
“Cậu muốn anh ta thừa nhận bản thân chính là người bảo vệ thầm lặng của mình. Cậu muốn có được một đáp án khẳng định, để có thể để một người xa lạ trở thành thế thân, để cậu có thể lại được gặp lại người trong lòng mình. —— Nếu là ta thì ta cũng sẽ nghĩ cậu là đồ thần kinh thôi.” Adeline không chút thương xót mà gật đầu.
“Nhưng không sao. Cậu giống một thanh niên tuổi đôi mươi, háo hức mong chờ câu trả lời mà cậu nghĩ mình sẽ có.” Thầy của y an ủi, “Nghĩ thoáng ra một chút thì cậu đúng là một thanh niên tuổi hai mươi tính tình bộp chộp mà.”
“Đừng chối, Caius.” Thấy người kia xụ mặt, Adeline tiếp tục nói, “Hắn là chấp niệm sâu thẳm trong tâm cậu. Cậu còn trẻ như vậy, bối rối là hết sức bình thường.”
“Còn nhớ khi ta mới thu nhận cậu làm học trò, cậu lúc nào cũng sẽ thất thần, đờ đẫn.”
Lần đầu tiên khi Adeline Ban Mai nhìn thấy một pháp sư tập sự bỏ trốn, nàng đã biết tiềm năng của đối phương rất đáng gờm.
“Ba năm,“ Nàng nói với thiếu niên mặc áo choàng đen đó, “Ta có dự cảm chỉ trong vòng ba năm, cậu sẽ có thể trở thành một pháp sư cấp cao.” —— Thậm chí còn là những người đứng đầu.
Tất cả những thông tin nàng có đều nói cho nàng biết đứa nhỏ trước mặt có khát vọng tri thức và sự khát khao chiến thắng mãnh liệt. Thế nhưng khoảng thời gian mới bắt đầu, nàng đã tưởng mình đã nhìn lầm.
Caius sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ nàng giao, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức hoàn thành, mà trong khi đó, y có thể làm tốt hơn thế.
Hepper từng bí mật nói với nàng rằng thiếu niên này đôi khi sẽ ngây người trên nóc nhà.
“Cậu có chuyện gì muốn tâm sự sao?” Rồi một ngày, Adeline hỏi đối phương.
Thiếu niên tóc vàng chỉ nhìn nàng một cái, không trả lời.
“Né tránh câu hỏi cũng vô dụng thôi.” Adeline nói, “Ta nghĩ chúng ta nên cẩn thận trò chuyện một chút.”
“Ta không cần biết là cậu đang ở độ tuổi nổi loạn hay như nào,“ Nữ pháp sư ngồi xuống trước mặt thiếu niên, “Nhưng chỉ khi cậu nói ra vấn đề của mình, thì khi đó mới có người tới giúp đỡ cậu.”
“Tôi không cần ai giúp đỡ cả.” Caius nói.
Thật là một đứa trẻ cứng đầu.
Pháp sư Ban Mai âm thầm than thở: Cứu ——! Hepper à, tên nhóc này còn khó bảo hơn cả cậu nữa!
“Nếu đã làm ngài thật vọng, vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây.” Caius lại nói.
Cái tên nhóc thối này! Adeline mắng thầm.
“Tuy rằng tự do là quyền lợi của cậu,“ Nàng chuyển tới bên cạnh thiếu niên rồi ngồi xuống, nói, “Nhưng ta sẽ thấy rất tiếc nuối vì cậu không biết quý trọng đấy.”
Adeline Ban Mai là một pháp sư cấp cao sống ẩn dật trong rừng rậm, phương châm lánh đời và pháp lực mạnh mẽ khiến nàng trở thành một trong số ít pháp sư tự do không bị Tòa Thánh quấy rầy. Cũng vì lẽ đó mà có rất nhiều pháp sư trẻ tuổi mong được trở thành học trò của nàng.
“Ta rất ít khi thu nhận học trò. Đặc biệt là khi đã bận chăm sóc Hepper, ta không còn thời gian quan tâm đến những chuyện bên ngoài khu rừng này.”
“Cậu là người đầu tiên sau nhiều năm.”
“Biết vì sao không?” Nàng hỏi.
“Vì tôi có khả năng triệu hồi ác ma? Hay vì tôi là hậu duệ của Elena Cực Quang?”
“Không.” Adeline lắc đầu, “Là vì có người liên tục đề cử cậu với ta, nói với ta rằng cậu có tài năng, có nghị lực, cũng rất dũng cảm, mà hoàn cảnh trong Tháp Pháp sư thì không thích hợp với cậu.”
“Vốn ta tưởng hắn chỉ là cứng đầu hơn người bình thường một chút thôi, nên đã định sẽ bảo Heller vứt hết những lá thư đó đi.”
“Nhưng cậu biết không? Những dấu sơn trên những phong bì đó đều là Thánh Huy.” Nàng nói.
“Vì thế ta tò mò ——“. truyện đam mỹ
“Rốt cuộc là người như thế nào mới khiến một vị giáo sĩ, một hộ vệ của Tháp Pháp sư, một thành viên của Tòa Thánh, kiên trì đề cử hai năm trời.”
Nàng nói rất nhiều nhưng bên cạnh lại không có một âm thanh nào.
Adeline quay đầu lại thì thấy thiếu niên đang ôm lấy đầu gối, giấu mặt mình đi.
Thiếu niên đó lúc nào cũng khoác trên người một chiếc áo choàng cũ kỹ, giờ lại cuộn tròn lại như vậy, trông thật không khác gì một con mèo đen.
“...... Tôi sẽ ở lại,“ Trong giọng nói của thiếu niên ấy, nàng không còn thấy sự gai góc nữa, “...... Không cần đến ba năm.”
Nàng vỗ nhẹ vào vai thiếu niên. Cậu bé này có năng lực đạt được mục tiêu của mình, miễn là cậu ấy muốn.
“Hẳn cậu rất quan trọng với người đó.” Adeline nhìn về phía vầng trăng trên trời đêm, lắng nghe tiếng hú dài của Hepper vọng lại từ đâu đó thật xa trong rừng rậm.
Và có lẽ, chủ nhân thần bí của những lá thư đề cử đó cũng rất quan trọng với học trò của nàng.
“Không cần ba năm” —— Caius nói được thì làm được.
Hai năm bảy tháng sau, Adeline bỗng nhiên biết được tin người học trò vốn đang ra ngoài rèn luyện của mình đã suýt chút nữa thì giết chết Shirley Hỏa Huỳnh.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy!?” Người thầy quát lớn, “Cậu có biết đó là pháp sư của Tòa Thánh không? Cho dù có muốn chứng minh thực lực của mình thì cũng đâu phải làm như vậy! Cậu có biết mình còn đang bị truy nã không hả? Cậu có biết vì mạo hiểm mang cậu về mà ta và Hepper cũng sẽ có nguy cơ bị Tòa Thánh truy nã không?”
“Caius! Cậu đang nghĩ cái gì vậy!?”
Cũng không thể trách Adeline phản ứng thái quá, vì nàng thật sự đã bị Caius dọa sợ.
Trong khoảnh khắc ngăn cản Caius, nữ pháp sư đã nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của đối phương —— Ánh mắt đó khiến nàng giật mình. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy sợ hãi thay cho đứa nhỏ này: Nếu nàng không xuất hiện, nếu nàng không thi triển chú độn thổ, cưỡng chế học trò của mình, Caius thực sự sẽ không màng tất cả, ngay cả là thầy mình, mà giết người.
“Bà ta nợ cậu cái gì? Tiền hay là mạng?” Adeline quát.
Học trò của nàng chợt như vừa vùng thoát khỏi một cảm xúc nào đó, chết lặng mà liếc nhìn thầy của mình một cái.
Dù đã bị chú thuật áp trên trên mặt đất, Shirley vẫn dùng một vẻ mặt chán ghét nhìn vào pháp sư áo đen.
“Tên tội đồ ruồng bỏ giáo điều, cấu kết ác ma,“ Bà ta nhìn về phía học trò cũ của mình, “Ngươi quả nhiên vẫn còn sống.”
“Ngươi đã dùng gương mặt này để mê hoặc thuộc hạ của ta sao?” Pháp sư Tòa Thánh buông lời khinh miệt.
Vòng tròn ma thuật xung quanh Caius dừng lại: “Chuyện gì đã xảy ra với hắn.”
Đối phương cười lạnh. Câu trả lời của bà ta vang vọng trong tâm trí Caius.
Đợi đến khi y phục hồi tinh thần, sấm sét đã giáng xuống, cháy đen một khoảng đất. Một cây đa khổng lồ đột nhiên mọc ra từ một cái khe dưới mặt đất, nhanh chóng bao lấy y.
Giây tiếp theo, y suy sụp ngồi trước mắt thầy mình và quản gia của nàng.
“Bà ta nói... Hắn chết rồi.” Thiếu niên bình tĩnh giải thích.
Sự bình tĩnh này khiến Adeline lại càng sởn tóc gáy.
Y vừa có một giấc mơ dài thật dài về Tháp Pháp sư. Nhớ tới một vị cố nhân đã cửu biệt.
Caius ngồi dậy.
Y nhận ra bản thân đêm qua đã ngủ quên bên lò sưởi. Cho dù đã được phù phép, lô cốt này vẫn có vẻ âm u, lạnh lẽo. Lò sưởi trong tường và cây đuốc treo trên tường phải bừng lửa cả ngày mới có thể duy trì ánh sáng và hơi ấm trong lô cốt.
Caius trước giờ chưa từng thấy lạnh. Y vốn luôn cần một không gian thanh tịnh, không ai quấy rầy, cũng không ngại bị đối xử như một kẻ lập dị quái gở. Ấy vậy nhưng dạo gần đây, y lại bỗng nhận ra thì ra nơi này đã từng quạnh quẽ đến vậy.
Pháp sư áo đen phát hiện trên người phủ một tấm chăn, bọc kín đến đầu vai y. Ngọn lửa kế bên trong lò sửa phát ra từng tiếng nổ tanh tách nhỏ vụn, và chiếc ghế bành kia trống rỗng không một bóng người. Y hiếm khi có khách, bởi vậy chiếc ghế thứ hai của lô cốt này cũng chưa từng được cần đến.
Mà hiện tại, vị khách của lô cốt lại đang ngủ gật bên chân y.
Lò sưởi ấm áp, chăn mền sạch sẽ, tu sĩ ngoan ngoãn, pháp sư cảm thấy thật thư thái.
Đối phương vẫn ngủ trong tư thế ôm ngực cảnh giác như cũ, nhưng lần này đầu hắn lại hướng về phía Caius, gối đầu lên đùi của pháp sư.
Kể từ khi lành thương, Ian cũng đã cắt tóc, cạo râu. Hiện tại hắn đã có vẻ trẻ ra rất nhiều —— cũng càng quen thuộc hơn rất nhiều.
Ánh lửa đổ bóng lên mặt chàng trai trẻ. Hơi thở của hiệp sĩ thong thả mà thật dài, nhìn có vẻ đã thực sự ngủ say, nhưng y có thể thấy mí mắt đối phương bất an run rẩy —— Có lẽ là đang gặp ác mộng.
Trước khi Caius ý thức được bản thân đang làm gì, y đã duỗi tay về phía đối phương, muốn chạm vào mái tóc nâu ngắn ngủn của người kia.
Nhưng trước khi y kịp chạm vào bất cứ thứ gì, Ian đang say ngủ đột nhiên bắt lấy y.
Pháp sư áo đen chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói. Y nhìn xuống dưới, bắt gặp đôi mắt xanh lơ hẵng đang ngái ngủ kia.
Như cầm phải hòn than, hiệp sĩ bị đánh thức vội vàng buông đối phương ra.
“Xin lỗi...” Hắn lúng túng nói, “Là do phản xạ có điều kiện.”
“Ngươi đang gặp ác mộng.” Sắc mặt pháp sư áo đen không hề thay đổi. Y cũng không có một chút xấu hổ nào khi bị bắt —— Chỉ cần y không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là đối phương.
“Đã làm phiền ngài rồi.” Ian trả lời.
Phép lịch sự của hiệp sĩ thật chẳng có gì để chê trách. Thế nhưng hiện tại, Caius lại có cảm giác đây cũng chỉ là để duy trì khoảng cách. Dù là đối mặt với ân nhân cứu mạng của chính mình, Ian cũng sẽ không chủ động nói cho y về những cơn ác mộng của hắn, cũng sẽ không chủ động đi tìm sự an ủi, cứu trợ.
Pháp sư áo đen không thích cái cảm giác xa cách này. Thậm chí trước khi tìm được một lý do hợp lý, nội tâm đã nói cho kẻ cuồng khống chế là y rằng loại cảm giác này chính là một cái gai trong mắt.
“Nhiệm vụ trước kia của ngươi là gì?” Y đột nhiên hỏi, “Ai đã khiến ngươi rơi vào tình cảnh này? Cho ngươi cơn ác mộng này?”
Ian khẽ dịch đầu ra xa tay y.
“...... Những chuyện đó không còn quan trọng với ta nữa rồi.” Hắn trả lời.
“Ta muốn biết.” Caius nói.
Có lẽ là vì nghe hiểu cái giọng ra lệnh của pháp sư, những suy nghĩ mà Ian truyền đạt cho y cũng trở nên tế nhị hơn.
“Đối với ta, 'chết' chính là kết thúc nhiệm vụ,“ Hắn giải thích, “Đến nỗi điều tra nguồn cơn hay người khởi xướng... Hiện tại ta cũng không ý định này ——Ta chỉ mừng vì bản thân còn sống, cũng mừng vì có thể gặp ngài.”
“Còn giam ngôn chú và dâm chú của ngươi?” Caius nói, “Ngươi cũng không muốn nhắc đến những chuyện này sao?”
Đối phương lắc đầu, hiển nhiên không muốn trả lời những vấn đề này.
Những ngón tay mảnh khảnh của vị pháp sư gõ nhẹ lên thành ghế. Y đang suy ngẫm.
“Ngươi biết ta đã làm những gì chứ?” Y đột nhiên hỏi, “Nói ta nghe những chuyện ngươi đã biết về ta.”
Đối phương sửng sốt một giây, có vẻ là đang thắc mắc tại sao Caius lại chuyển sang chủ đề này.
“...... Ngài là pháp sư chưa định danh bị Tòa Thánh truy nã.” Hiệp sĩ cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Gì nữa?”
“Ngài đã tấn công rất nhiều pháp sư cấp cao, linh mục và hiệp sĩ giáo hội, nhưng ngài cũng tấn công cả ma thú và ác ma.” Ian chỉ có thể tiếp tục nói.
“Ngài nhận tiền của quý tộc và làm việc cho họ;”
“Có lúc ngài sẽ đứng về phe các lãnh chúa và thương gia, có lúc ngài lại giúp đỡ nông dân bá tánh;”
“Ngài có thể bảo vệ đoàn lữ hành, cũng có thể làm đồng phạm của lũ trộm cướp.”
“Gì nữa?”
“Nghe nói pháp sư lai tinh linh Adeline Ban Mai là thầy của ngài.”
“Trước đó thì sao?”
“Ngài là pháp sư tập sự bỏ trốn.”
Ian trả lời, Caius vẫn thường xuyên để mắt tới biểu cảm của đối phương. Ngón trỏ gõ đều đặn.
Y như thật thản nhiên mà hỏi: “Vậy ngươi có biết ta đã bỏ trốn như nào không?”
“Ngài triệu hoán ác ma sát hại giáo sư của mình.” Đối phương nhanh chóng trả lời.
“Không sai.” Caius nói, “Ngươi đã từng phục vụ ở Tháp Pháp Sư rồi chứ?”
“Đã từng.” Ian trả lời, “Mọi Hiệp sĩ Thánh chiến sau khi qua bài sát hạch đều sẽ được phái đến các tòa tháp khác nhau làm hộ vệ. Sau ba năm, trách nhiệm sẽ được phân công dựa trên thành tích.”
“Nếu thành tích không tốt?” Pháp sư hỏi.
“Vậy e rằng sẽ khá gian nan.” Đối phương nói.
“Ngươi đã phạm sai lầm gì?” Y đột nhiên đề cập đến vấn đề giam ngôn chú.
“Mất niềm tin.”
“Như thế nào?”
“Quan điểm của ta đi ngược lại với giáo lý.”
“Quan điểm về cái gì?”
“Về Thẩm quyền thiêng liêng của Giáo hoàng.”
“Quả là một 'sai lầm' kinh khủng.” Pháp sư trào phúng nói.
“Ngài còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
“Tạm thời thì không.”
“Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?” Được pháp sư ngầm đồng ý, Ian hỏi, “Đêm nay ngài vẫn sẽ thức khuya sao?”
“Ta nghĩ có lẽ người đó thật sự đã chết từ lâu.” Pháp sư áo đen nói, “Shirley Hỏa Huỳnh không gạt ta.”
“Thật ngu xuẩn.” Caius tàn nhẫn phê bình chính mình, “Chắc lúc đó hắn phải nghĩ ta là đồ thần kinh.” Vừa nghĩ đến bộ dáng hùng hùng hổ hổ đi tra khảo người ta, pháp sư áo đen bỗng muốn tự yểm cho mình một cái chú mất trí nhớ.
“Cậu muốn anh ta thừa nhận bản thân chính là người bảo vệ thầm lặng của mình. Cậu muốn có được một đáp án khẳng định, để có thể để một người xa lạ trở thành thế thân, để cậu có thể lại được gặp lại người trong lòng mình. —— Nếu là ta thì ta cũng sẽ nghĩ cậu là đồ thần kinh thôi.” Adeline không chút thương xót mà gật đầu.
“Nhưng không sao. Cậu giống một thanh niên tuổi đôi mươi, háo hức mong chờ câu trả lời mà cậu nghĩ mình sẽ có.” Thầy của y an ủi, “Nghĩ thoáng ra một chút thì cậu đúng là một thanh niên tuổi hai mươi tính tình bộp chộp mà.”
“Đừng chối, Caius.” Thấy người kia xụ mặt, Adeline tiếp tục nói, “Hắn là chấp niệm sâu thẳm trong tâm cậu. Cậu còn trẻ như vậy, bối rối là hết sức bình thường.”
“Còn nhớ khi ta mới thu nhận cậu làm học trò, cậu lúc nào cũng sẽ thất thần, đờ đẫn.”
Lần đầu tiên khi Adeline Ban Mai nhìn thấy một pháp sư tập sự bỏ trốn, nàng đã biết tiềm năng của đối phương rất đáng gờm.
“Ba năm,“ Nàng nói với thiếu niên mặc áo choàng đen đó, “Ta có dự cảm chỉ trong vòng ba năm, cậu sẽ có thể trở thành một pháp sư cấp cao.” —— Thậm chí còn là những người đứng đầu.
Tất cả những thông tin nàng có đều nói cho nàng biết đứa nhỏ trước mặt có khát vọng tri thức và sự khát khao chiến thắng mãnh liệt. Thế nhưng khoảng thời gian mới bắt đầu, nàng đã tưởng mình đã nhìn lầm.
Caius sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ nàng giao, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức hoàn thành, mà trong khi đó, y có thể làm tốt hơn thế.
Hepper từng bí mật nói với nàng rằng thiếu niên này đôi khi sẽ ngây người trên nóc nhà.
“Cậu có chuyện gì muốn tâm sự sao?” Rồi một ngày, Adeline hỏi đối phương.
Thiếu niên tóc vàng chỉ nhìn nàng một cái, không trả lời.
“Né tránh câu hỏi cũng vô dụng thôi.” Adeline nói, “Ta nghĩ chúng ta nên cẩn thận trò chuyện một chút.”
“Ta không cần biết là cậu đang ở độ tuổi nổi loạn hay như nào,“ Nữ pháp sư ngồi xuống trước mặt thiếu niên, “Nhưng chỉ khi cậu nói ra vấn đề của mình, thì khi đó mới có người tới giúp đỡ cậu.”
“Tôi không cần ai giúp đỡ cả.” Caius nói.
Thật là một đứa trẻ cứng đầu.
Pháp sư Ban Mai âm thầm than thở: Cứu ——! Hepper à, tên nhóc này còn khó bảo hơn cả cậu nữa!
“Nếu đã làm ngài thật vọng, vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây.” Caius lại nói.
Cái tên nhóc thối này! Adeline mắng thầm.
“Tuy rằng tự do là quyền lợi của cậu,“ Nàng chuyển tới bên cạnh thiếu niên rồi ngồi xuống, nói, “Nhưng ta sẽ thấy rất tiếc nuối vì cậu không biết quý trọng đấy.”
Adeline Ban Mai là một pháp sư cấp cao sống ẩn dật trong rừng rậm, phương châm lánh đời và pháp lực mạnh mẽ khiến nàng trở thành một trong số ít pháp sư tự do không bị Tòa Thánh quấy rầy. Cũng vì lẽ đó mà có rất nhiều pháp sư trẻ tuổi mong được trở thành học trò của nàng.
“Ta rất ít khi thu nhận học trò. Đặc biệt là khi đã bận chăm sóc Hepper, ta không còn thời gian quan tâm đến những chuyện bên ngoài khu rừng này.”
“Cậu là người đầu tiên sau nhiều năm.”
“Biết vì sao không?” Nàng hỏi.
“Vì tôi có khả năng triệu hồi ác ma? Hay vì tôi là hậu duệ của Elena Cực Quang?”
“Không.” Adeline lắc đầu, “Là vì có người liên tục đề cử cậu với ta, nói với ta rằng cậu có tài năng, có nghị lực, cũng rất dũng cảm, mà hoàn cảnh trong Tháp Pháp sư thì không thích hợp với cậu.”
“Vốn ta tưởng hắn chỉ là cứng đầu hơn người bình thường một chút thôi, nên đã định sẽ bảo Heller vứt hết những lá thư đó đi.”
“Nhưng cậu biết không? Những dấu sơn trên những phong bì đó đều là Thánh Huy.” Nàng nói.
“Vì thế ta tò mò ——“. truyện đam mỹ
“Rốt cuộc là người như thế nào mới khiến một vị giáo sĩ, một hộ vệ của Tháp Pháp sư, một thành viên của Tòa Thánh, kiên trì đề cử hai năm trời.”
Nàng nói rất nhiều nhưng bên cạnh lại không có một âm thanh nào.
Adeline quay đầu lại thì thấy thiếu niên đang ôm lấy đầu gối, giấu mặt mình đi.
Thiếu niên đó lúc nào cũng khoác trên người một chiếc áo choàng cũ kỹ, giờ lại cuộn tròn lại như vậy, trông thật không khác gì một con mèo đen.
“...... Tôi sẽ ở lại,“ Trong giọng nói của thiếu niên ấy, nàng không còn thấy sự gai góc nữa, “...... Không cần đến ba năm.”
Nàng vỗ nhẹ vào vai thiếu niên. Cậu bé này có năng lực đạt được mục tiêu của mình, miễn là cậu ấy muốn.
“Hẳn cậu rất quan trọng với người đó.” Adeline nhìn về phía vầng trăng trên trời đêm, lắng nghe tiếng hú dài của Hepper vọng lại từ đâu đó thật xa trong rừng rậm.
Và có lẽ, chủ nhân thần bí của những lá thư đề cử đó cũng rất quan trọng với học trò của nàng.
“Không cần ba năm” —— Caius nói được thì làm được.
Hai năm bảy tháng sau, Adeline bỗng nhiên biết được tin người học trò vốn đang ra ngoài rèn luyện của mình đã suýt chút nữa thì giết chết Shirley Hỏa Huỳnh.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy!?” Người thầy quát lớn, “Cậu có biết đó là pháp sư của Tòa Thánh không? Cho dù có muốn chứng minh thực lực của mình thì cũng đâu phải làm như vậy! Cậu có biết mình còn đang bị truy nã không hả? Cậu có biết vì mạo hiểm mang cậu về mà ta và Hepper cũng sẽ có nguy cơ bị Tòa Thánh truy nã không?”
“Caius! Cậu đang nghĩ cái gì vậy!?”
Cũng không thể trách Adeline phản ứng thái quá, vì nàng thật sự đã bị Caius dọa sợ.
Trong khoảnh khắc ngăn cản Caius, nữ pháp sư đã nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của đối phương —— Ánh mắt đó khiến nàng giật mình. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy sợ hãi thay cho đứa nhỏ này: Nếu nàng không xuất hiện, nếu nàng không thi triển chú độn thổ, cưỡng chế học trò của mình, Caius thực sự sẽ không màng tất cả, ngay cả là thầy mình, mà giết người.
“Bà ta nợ cậu cái gì? Tiền hay là mạng?” Adeline quát.
Học trò của nàng chợt như vừa vùng thoát khỏi một cảm xúc nào đó, chết lặng mà liếc nhìn thầy của mình một cái.
Dù đã bị chú thuật áp trên trên mặt đất, Shirley vẫn dùng một vẻ mặt chán ghét nhìn vào pháp sư áo đen.
“Tên tội đồ ruồng bỏ giáo điều, cấu kết ác ma,“ Bà ta nhìn về phía học trò cũ của mình, “Ngươi quả nhiên vẫn còn sống.”
“Ngươi đã dùng gương mặt này để mê hoặc thuộc hạ của ta sao?” Pháp sư Tòa Thánh buông lời khinh miệt.
Vòng tròn ma thuật xung quanh Caius dừng lại: “Chuyện gì đã xảy ra với hắn.”
Đối phương cười lạnh. Câu trả lời của bà ta vang vọng trong tâm trí Caius.
Đợi đến khi y phục hồi tinh thần, sấm sét đã giáng xuống, cháy đen một khoảng đất. Một cây đa khổng lồ đột nhiên mọc ra từ một cái khe dưới mặt đất, nhanh chóng bao lấy y.
Giây tiếp theo, y suy sụp ngồi trước mắt thầy mình và quản gia của nàng.
“Bà ta nói... Hắn chết rồi.” Thiếu niên bình tĩnh giải thích.
Sự bình tĩnh này khiến Adeline lại càng sởn tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.