Chương 124
nhisanhh
29/09/2018
"Ngồi đi con."
Mẹ Khanh ngồi xuống ghế, đặt túi đồ bên cạnh, chỉ tay cho Hoàng ngồi đối diện bàn bên kia.
"Bác trai đâu rồi ạ?"
"Bác đang trong nhà."
"Vậy... Còn Khanh ạ?"
"Nó cứ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Hai bác lo lắm. May có con tới, con chốc nữa thử lên khuyên hộ bác với, bác lo quá mà không biết làm như thế nào."
Bà Mỹ nói đoạn vành mắt đỏ hoe, giọng run run.
"Gì mà lầm rầm thế? Hoàng tới chơi à con ơi?"
Ngay trong lúc Hoàng không biết nên làm gì để trấn an bác gái, thì phía nhà trong, người đàn ông trung niên tóc râm bụt, bước ra bên ngoài.
Bố mẹ Khanh vẫn luôn vậy. Từ bé tới giờ, Hoàng luôn được chào đón, tuy hai ông bà nổi tiếng khó tính, nhưng không hiểu sao vẫn luôn niềm nở với Hoàng.
Nhớ lại năm lớp 11, hồi Hoàng ngờ nghệch yêu Khanh, ông Lâm - bố Khanh, thấy Hoàng tới chơi, nhìn cậu thật lâu một hồi, cuối cùng ha hả cười, vỗ vai cậu gọi vui một tiếng con rể, báo hại cậu lo lắng tới đổ mồ hôi hột.
Nghe nói, mối quan hệ yêu đương của Khanh và Tuấn không được gia đình Khanh ủng hộ. Đặc biệt là ông Lâm.
"Dạo này học hành công việc ổn không con trai?"
Ông Lâm đi tới, ngồi ngay cạnh bà Mỹ.
"Con ổn cả ạ. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi, ở quê mà, môi trường vẫn tốt hơn thành phố các con chứ."
"Vâng."
Hoàng cầm tách trà nóng bố vợ hụt một thời mới pha cho, cẩn thận nhấp từng ngụm một, nếu không bỏng lúc nào biết chừng.
Thực ra trong lòng chỉ muốn nói, tách trà này cũng giống như con gái bố ngày xưa ý. Nóng bỏng rát, uống nhanh là bỏng miệng như chơi, thế mà vẫn có nhiều người lao đầu vào, chắc tại vì trà của bố có vị thanh thanh nhã nhã, tuy nóng một chút nhưng phải từ từ thì mới cảm nhận hết được vị ngon.
Hoàng đặt tách trà xuống bàn, nói dăm ba câu, bà Mỹ có vẻ sốt ruột, giục Hoàng lên xem xét tình hình của Khanh.
"Con ơi, con thử lên với Khanh xem nó thế nào rồi con, chứ bác nóng ruột lắm. Kiểu này bác làm mẹ cũng không biết nó nghĩ gì nữa rồi."
"Ơ cái bà này, bà là mẹ không lo nổi con, cháu nó đến chơi, ngồi còn chưa ấm chỗ..."
"A. Dạ, thực ra cháu cũng tới thăm Khanh mà..."
Hoàng cười ái ngại nhìn vợ chồng ông Lâm.
"Vậy để cháu lên phòng Khanh xem thế nào ạ."
"Cảm ơn con."
Bà Mỹ gật gật đầu.
Hoàng bước chậm rãi lên cầu thang theo chân bà Mỹ, trong lòng rối bời không rõ nguyên nhân.
Mẹ Khanh ngồi xuống ghế, đặt túi đồ bên cạnh, chỉ tay cho Hoàng ngồi đối diện bàn bên kia.
"Bác trai đâu rồi ạ?"
"Bác đang trong nhà."
"Vậy... Còn Khanh ạ?"
"Nó cứ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Hai bác lo lắm. May có con tới, con chốc nữa thử lên khuyên hộ bác với, bác lo quá mà không biết làm như thế nào."
Bà Mỹ nói đoạn vành mắt đỏ hoe, giọng run run.
"Gì mà lầm rầm thế? Hoàng tới chơi à con ơi?"
Ngay trong lúc Hoàng không biết nên làm gì để trấn an bác gái, thì phía nhà trong, người đàn ông trung niên tóc râm bụt, bước ra bên ngoài.
Bố mẹ Khanh vẫn luôn vậy. Từ bé tới giờ, Hoàng luôn được chào đón, tuy hai ông bà nổi tiếng khó tính, nhưng không hiểu sao vẫn luôn niềm nở với Hoàng.
Nhớ lại năm lớp 11, hồi Hoàng ngờ nghệch yêu Khanh, ông Lâm - bố Khanh, thấy Hoàng tới chơi, nhìn cậu thật lâu một hồi, cuối cùng ha hả cười, vỗ vai cậu gọi vui một tiếng con rể, báo hại cậu lo lắng tới đổ mồ hôi hột.
Nghe nói, mối quan hệ yêu đương của Khanh và Tuấn không được gia đình Khanh ủng hộ. Đặc biệt là ông Lâm.
"Dạo này học hành công việc ổn không con trai?"
Ông Lâm đi tới, ngồi ngay cạnh bà Mỹ.
"Con ổn cả ạ. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi, ở quê mà, môi trường vẫn tốt hơn thành phố các con chứ."
"Vâng."
Hoàng cầm tách trà nóng bố vợ hụt một thời mới pha cho, cẩn thận nhấp từng ngụm một, nếu không bỏng lúc nào biết chừng.
Thực ra trong lòng chỉ muốn nói, tách trà này cũng giống như con gái bố ngày xưa ý. Nóng bỏng rát, uống nhanh là bỏng miệng như chơi, thế mà vẫn có nhiều người lao đầu vào, chắc tại vì trà của bố có vị thanh thanh nhã nhã, tuy nóng một chút nhưng phải từ từ thì mới cảm nhận hết được vị ngon.
Hoàng đặt tách trà xuống bàn, nói dăm ba câu, bà Mỹ có vẻ sốt ruột, giục Hoàng lên xem xét tình hình của Khanh.
"Con ơi, con thử lên với Khanh xem nó thế nào rồi con, chứ bác nóng ruột lắm. Kiểu này bác làm mẹ cũng không biết nó nghĩ gì nữa rồi."
"Ơ cái bà này, bà là mẹ không lo nổi con, cháu nó đến chơi, ngồi còn chưa ấm chỗ..."
"A. Dạ, thực ra cháu cũng tới thăm Khanh mà..."
Hoàng cười ái ngại nhìn vợ chồng ông Lâm.
"Vậy để cháu lên phòng Khanh xem thế nào ạ."
"Cảm ơn con."
Bà Mỹ gật gật đầu.
Hoàng bước chậm rãi lên cầu thang theo chân bà Mỹ, trong lòng rối bời không rõ nguyên nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.