Chương 160
nhisanhh
07/11/2018
"Anh làm gì ở khu này mà cứ thập tha thập thò nãy giờ thế?"
Liên nhíu mày lại nhìn ra phía cửa lán, cái bóng nhấp nha nhấp nhổm nãy giờ không chịu đứng yên một chỗ, giờ lại bặt đi không chuyển động.
Long đứng bên ngoài cửa, đập thình thịch. Bố tổ sư, thế là Liên biết hết à? Liên nhìn thấy à? Nãy giờ mình có làm gì phát ra tiếng động đâu nhỉ? Chết rồi, xấu hổ quá, chuồn thôi.
"Đứng lại. Anh đại đội trưởng này..."
Liên lắc đầu bất lực ngao ngán nhìn con người bước từng bước chậm chạp, nhỏ nhẹ về phía mình. Hiện tại cô đang trong lán thuốc, ngồi ghi chép số liệu, kiểm kê lại thuốc thang, đồ nghề.
"Liên gọi tôi đấy à?"
"Vâng."
"Thế... Thế có chuyện gì không Liên?"
"Có chứ."
"Tôi nghe đây."
Long bất chợt đứng nghiêm chỉnh, thiếu chút nữa là thành pho tượng. Liên thấy vậy thì không khỏi phì cười trước thái độ nghiêm túc thái quá của Long.
"Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh lấy thuốc này về phát cho bệnh nhân kia uống. Đừng để anh ta bị lạnh nữa là được. Xong rồi. Lát nữa anh ấy tỉnh là có thể về được rồi đấy."
"Tôi biết rồi."
Long tiến lại, lấy túi thuốc như tay Liên.
"Anh về đi."
"A, ha ha. Được rồi. Tạm biệt Liên nhé."
"Vâng. Anh đi cẩn thận"
Liên gật gật, theo bước Long ra ngoài cửa lán.
"Tôi đi nhé."
"..."
"Đi thật luôn."
"..."
"Ha ha. Anh này vui tính quá."
Long đi rất chậm chạp, cứ được vài bước anh lại quay lại, vài bước lại dừng làm Liên không khỏi vừa buồn cười vừa khó hiểu.
"Liên. Đứng đấy làm gì? Mau lại thay băng cho anh lính đằng kia kìa."
"Ơ, vâng ạ."
Chị quân y đứng sau Liên nói nhỏ, lại thấy thái độ của Liên, nhìn sang bóng khuất dạng của Long thì trêu.
"Sao cứ cười mãi thế kia? Tương tư anh nào à?"
"Đâu có đâu chị. Em buồn cười anh đại đội trưởng này này. Điệu bộ luống ca luống cuống, lại còn hay nói vấp nữa. Thế mà sao lại làm đội trưởng nhỉ?"
"Khiếp cô. Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy? Người ta là từ lúc nhìn thấy cô tới giờ ngẩn tò te ra kìa. Yêu đấy. Cô còn không nhận ra à?"
Liên nghe vậy bỗng ngượng mặt, không hiểu sao cũng đuối lí.
"Eo. Chị đừng có nói linh tinh. Trêu em thế này. Em còn bé."
"Bé bỏng gì cô nữa. Nay mười bảy rồi. Các cụ chả có câu, nữ thập tam nam thập lục à?"
"Thôi đi. Cứ nói người ta..."
"Mà này, anh đại đội trưởng này rõ đẹp trai, sáng sủa đáo để. Lại là sinh viên sư phạm có học thức nữa. So với cô, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Chẳng hời quá còn đếch gì nữa."
"Chị... Chị đừng có nói linh tinh. Em giận đấy. Em... Em phải đi thay băng đây."
Liên đỏ mặt, đánh vào tay chị quân y một cái rồi chạy ù đi. Để lại chị cười ha hả.
"Gớm. Thích ra mặt lại còn chối."
Liên nhíu mày lại nhìn ra phía cửa lán, cái bóng nhấp nha nhấp nhổm nãy giờ không chịu đứng yên một chỗ, giờ lại bặt đi không chuyển động.
Long đứng bên ngoài cửa, đập thình thịch. Bố tổ sư, thế là Liên biết hết à? Liên nhìn thấy à? Nãy giờ mình có làm gì phát ra tiếng động đâu nhỉ? Chết rồi, xấu hổ quá, chuồn thôi.
"Đứng lại. Anh đại đội trưởng này..."
Liên lắc đầu bất lực ngao ngán nhìn con người bước từng bước chậm chạp, nhỏ nhẹ về phía mình. Hiện tại cô đang trong lán thuốc, ngồi ghi chép số liệu, kiểm kê lại thuốc thang, đồ nghề.
"Liên gọi tôi đấy à?"
"Vâng."
"Thế... Thế có chuyện gì không Liên?"
"Có chứ."
"Tôi nghe đây."
Long bất chợt đứng nghiêm chỉnh, thiếu chút nữa là thành pho tượng. Liên thấy vậy thì không khỏi phì cười trước thái độ nghiêm túc thái quá của Long.
"Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh lấy thuốc này về phát cho bệnh nhân kia uống. Đừng để anh ta bị lạnh nữa là được. Xong rồi. Lát nữa anh ấy tỉnh là có thể về được rồi đấy."
"Tôi biết rồi."
Long tiến lại, lấy túi thuốc như tay Liên.
"Anh về đi."
"A, ha ha. Được rồi. Tạm biệt Liên nhé."
"Vâng. Anh đi cẩn thận"
Liên gật gật, theo bước Long ra ngoài cửa lán.
"Tôi đi nhé."
"..."
"Đi thật luôn."
"..."
"Ha ha. Anh này vui tính quá."
Long đi rất chậm chạp, cứ được vài bước anh lại quay lại, vài bước lại dừng làm Liên không khỏi vừa buồn cười vừa khó hiểu.
"Liên. Đứng đấy làm gì? Mau lại thay băng cho anh lính đằng kia kìa."
"Ơ, vâng ạ."
Chị quân y đứng sau Liên nói nhỏ, lại thấy thái độ của Liên, nhìn sang bóng khuất dạng của Long thì trêu.
"Sao cứ cười mãi thế kia? Tương tư anh nào à?"
"Đâu có đâu chị. Em buồn cười anh đại đội trưởng này này. Điệu bộ luống ca luống cuống, lại còn hay nói vấp nữa. Thế mà sao lại làm đội trưởng nhỉ?"
"Khiếp cô. Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy? Người ta là từ lúc nhìn thấy cô tới giờ ngẩn tò te ra kìa. Yêu đấy. Cô còn không nhận ra à?"
Liên nghe vậy bỗng ngượng mặt, không hiểu sao cũng đuối lí.
"Eo. Chị đừng có nói linh tinh. Trêu em thế này. Em còn bé."
"Bé bỏng gì cô nữa. Nay mười bảy rồi. Các cụ chả có câu, nữ thập tam nam thập lục à?"
"Thôi đi. Cứ nói người ta..."
"Mà này, anh đại đội trưởng này rõ đẹp trai, sáng sủa đáo để. Lại là sinh viên sư phạm có học thức nữa. So với cô, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Chẳng hời quá còn đếch gì nữa."
"Chị... Chị đừng có nói linh tinh. Em giận đấy. Em... Em phải đi thay băng đây."
Liên đỏ mặt, đánh vào tay chị quân y một cái rồi chạy ù đi. Để lại chị cười ha hả.
"Gớm. Thích ra mặt lại còn chối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.