Chương 168
nhisanhh
12/11/2018
"Sao thế Ngri ơi?"
"Sao gì mà sao? Trời đất ơi, lỡ giặc nó lùng mình, phát hiện có nước gạo bên bờ suối, rồi nó mò theo ngược vào trong này, em tính thế nào?"
"Dạ dạ..."
Sok nghe xong thì hoảng hốt, bê ngay giá gạo lên bờ.
"Anh đưa sọt đây, em cất đã. Lát nữa về em đưa cho. Anh lại bờ suối rửa tay chân đi."
"Ừm."
Long đứng sang một bên, đi lại bờ suối rửa tay thật. Ngri cất sọt xong, cũng đi lại chỗ anh.
"Anh ở lại đây dùng bữa cơm với dân làng. Nghe nói có cán bộ tới chơi, họ vui lắm."
"Ơ thôi. Anh phải về thôi. Anh em bên ngoài đang chờ..."
"Thế à? Không được. Anh muốn chối thì gặp ama em mà chối."
Ngri không vui, cô khẽ nhíu mày, rồi bỏ lên bờ làm Long bối rối. Anh đứng lên theo, đảo mắt nhìn khắp các lán trại.
Không có...
Long hốt hoảng nhìn lại xung quanh một lượt nữa.
"Anh tìm gì đấy?"
Từ đằng sau Long, một giọng con gái cao vút cất lên làm anh giật mình ngoảnh lại.
"Liên... Tôi đang tìm Liên. Nãy giờ Liên đứng ở đâu đấy?"
"Ở đâu thì kệ em..."
Liên đeo túi thuốc đã vơi, đứng một mình, khuôn mặt phụng phịu như đang hờn dỗi.
"Liên sao thế? Ai làm Liên bực mình à?"
"Không. Em có bực cái gì đâu?"
Nói đoạn, cô quân y quay người bỏ đi, không thèm nhìn mặt anh bộ đội vụng về đằng sau.
Long không biết vì sao Liên lại nói chuyện cáu gắt với anh nữa, vừa đi theo Liên, anh vừa gãi đầu xin lỗi.
"Liên... Tôi có làm gì sai, cho tôi xin lỗi..."
"Đâu có đâu. Em trách gì anh. Em mệt lắm. Anh đừng đi theo em nữa."
"Liên không trách tôi, thế sao Liên không thèm nhìn mặt tôi thế kia?"
Cứ thế, cô và anh đi tách ra khỏi lán dân lúc nào không biết.
"Liên, tôi bảo này, giờ mà tiếp tục đi nữa là cả hai chúng ta lạc đường đấy."
Nghe Long nói vậy, Liên hơi chột dạ. Lúc này cô mới dừng lại, quay người về phía Long.
"Anh đi mà đi theo nói chuyện với cái cô Ngri kia kìa."
"Đâu có... Tôi đi theo Ngri nói chuyện với Ngri để làm gì?"
"Thế anh Long đi theo em nói chuyện với em để làm gì?"
"Ơ... Tôi... Tôi..."
"Tôi làm sao?"
Liên nhíu mắt lại, kiễng chân lên để nghe Long nói.
Long nghe Liên nói thế thì ngượng chín cả mặt, theo thói quen, lấy tay xoa xoa trán.
"Tôi... Tôi thích Liên mà..."
...
Lần này, đến lượt Liên ngượng thật. Hai người lúng ta lúng túng, đứng như phỗng mất một hồi.
"Anh Long ơi, chị Liên ơi..."
Đang lúc đương sự đơ như khúc gỗ, từ phía làng, Ngri ở đâu bước ra, khuôn mặt hơi tái đi.
"Ama nói mời hai anh chị tới để dùng cơm trưa với các già làng."
"Sao gì mà sao? Trời đất ơi, lỡ giặc nó lùng mình, phát hiện có nước gạo bên bờ suối, rồi nó mò theo ngược vào trong này, em tính thế nào?"
"Dạ dạ..."
Sok nghe xong thì hoảng hốt, bê ngay giá gạo lên bờ.
"Anh đưa sọt đây, em cất đã. Lát nữa về em đưa cho. Anh lại bờ suối rửa tay chân đi."
"Ừm."
Long đứng sang một bên, đi lại bờ suối rửa tay thật. Ngri cất sọt xong, cũng đi lại chỗ anh.
"Anh ở lại đây dùng bữa cơm với dân làng. Nghe nói có cán bộ tới chơi, họ vui lắm."
"Ơ thôi. Anh phải về thôi. Anh em bên ngoài đang chờ..."
"Thế à? Không được. Anh muốn chối thì gặp ama em mà chối."
Ngri không vui, cô khẽ nhíu mày, rồi bỏ lên bờ làm Long bối rối. Anh đứng lên theo, đảo mắt nhìn khắp các lán trại.
Không có...
Long hốt hoảng nhìn lại xung quanh một lượt nữa.
"Anh tìm gì đấy?"
Từ đằng sau Long, một giọng con gái cao vút cất lên làm anh giật mình ngoảnh lại.
"Liên... Tôi đang tìm Liên. Nãy giờ Liên đứng ở đâu đấy?"
"Ở đâu thì kệ em..."
Liên đeo túi thuốc đã vơi, đứng một mình, khuôn mặt phụng phịu như đang hờn dỗi.
"Liên sao thế? Ai làm Liên bực mình à?"
"Không. Em có bực cái gì đâu?"
Nói đoạn, cô quân y quay người bỏ đi, không thèm nhìn mặt anh bộ đội vụng về đằng sau.
Long không biết vì sao Liên lại nói chuyện cáu gắt với anh nữa, vừa đi theo Liên, anh vừa gãi đầu xin lỗi.
"Liên... Tôi có làm gì sai, cho tôi xin lỗi..."
"Đâu có đâu. Em trách gì anh. Em mệt lắm. Anh đừng đi theo em nữa."
"Liên không trách tôi, thế sao Liên không thèm nhìn mặt tôi thế kia?"
Cứ thế, cô và anh đi tách ra khỏi lán dân lúc nào không biết.
"Liên, tôi bảo này, giờ mà tiếp tục đi nữa là cả hai chúng ta lạc đường đấy."
Nghe Long nói vậy, Liên hơi chột dạ. Lúc này cô mới dừng lại, quay người về phía Long.
"Anh đi mà đi theo nói chuyện với cái cô Ngri kia kìa."
"Đâu có... Tôi đi theo Ngri nói chuyện với Ngri để làm gì?"
"Thế anh Long đi theo em nói chuyện với em để làm gì?"
"Ơ... Tôi... Tôi..."
"Tôi làm sao?"
Liên nhíu mắt lại, kiễng chân lên để nghe Long nói.
Long nghe Liên nói thế thì ngượng chín cả mặt, theo thói quen, lấy tay xoa xoa trán.
"Tôi... Tôi thích Liên mà..."
...
Lần này, đến lượt Liên ngượng thật. Hai người lúng ta lúng túng, đứng như phỗng mất một hồi.
"Anh Long ơi, chị Liên ơi..."
Đang lúc đương sự đơ như khúc gỗ, từ phía làng, Ngri ở đâu bước ra, khuôn mặt hơi tái đi.
"Ama nói mời hai anh chị tới để dùng cơm trưa với các già làng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.