Chương 188
nhisanhh
05/12/2018
"Thế... Quả trứng có mùi như vậy có nghĩa là..."
Lâm lo lắng chỉ tay vào người đang nằm trên giường bệnh. Thầy Liên lắc đầu.
"Loại bùa này có tác dụng chính là nhờ đồ vật của người bị bỏ bùa bị kẻ bỏ bùa lấy đem về tế thần chim. Muốn giải được loại này, trước hết chúng ta cần phải lấy được túi vải đựng tên tuổi và nguyên quán, đồ vật của người kia, đem về thầy làm lễ giải bùa. Nhưng khá khó khăn, vì ngay cả đồ vật kia là gì chúng ta cũng không biết."
"Đồ vật ạ? Là dạng như thế nào hở thầy?"
Hai người trẻ còn lại trong phòng cùng thắc mắc, nghiêm túc chờ câu trả lời của thầy Liên.
"Thường thì người bỏ bùa sẽ lấy thứ gì đơn giản nhỏ gọn khó phát hiện ra thôi. Như là sợi tóc, móng tay, mảnh vải nhỏ trên quần áo, hay thường gặp nhất là khuy áo. Vừa nhỏ gọn lại vừa đơn giản."
"Khuy áo?!?"
Lâm nghe thầy Liên nói xong, như bừng lại mộng tỉnh. Anh nhớ lúc ở trong lán chỉ huy, khi đứng nói chuyện với Long, liền phát hiện ra áo Long đã mất chiếc khuy áo thứ hai từ bao giờ.
Lúc ấy còn thắc mắc vì sao áo mới được phát mà đã nhanh hỏng như thế, hoá ra không phải...
"Hả? Tại sao anh biết đấy lại là khuy áo?"
Sen hỏi Lâm xong, bỗng dưng ngờ ngợ lại lúc Liên cởi áo ra khám bệnh cho Long, có dừng lại một lát khi cởi khuy áo.
"Hôm trước tôi nói chuyện với Long, cậu ta bị đứt khuy áo. Khi hỏi thì cậu ta còn không biết mình bị mất nữa. Mà lúc ấy lại là lúc mới đi vào rừng về, hỏi xem, có đáng nghi ngờ không?"
"Đáng, đáng lắm."
Sen gật gật đầu đồng tình.
Thầy Liên đứng nghe xong cũng vuốt râu.
"Vậy ta cứ tạm cho là cái khuy áo đi. Bây giờ mới là vấn đề nan giải, khi cậu ta tỉnh lại, việc cần làm là cho cậu ta tiếp cận người con gái bỏ bùa kia, tiếp cận được cái túi đằng sau bàn thờ, thì đem về đây ta mới làm lễ giải cho được. Còn nếu không... Pháp lực rừng núi cao thâm, thầy sức có hạn, chỉ sợ không cứu nổi..."
"Vậy... Vậy có phải khi giải xong, cô bé tên Ngri kia sẽ chết hay không?"
Sen sực nhớ ra hồi nãy, thầy Liên có nói như vậy.
"Cái này... Dùng loại bùa chú với chú đơn giản, theo dòng pháp đen nhưng công lực yếu, tay nghề người làm bùa không đủ, thì bùa sẽ nhẹ nhàng, giải chỉ khiến họ bị phát điên. Nhưng nếu như đã cố chấp sử dụng loại chú mạnh nhất, để trói buộc người bị bỏ bùa thì bằng cách này hay cách khác, thầy e là người kia sẽ chết..."
Lâm lo lắng chỉ tay vào người đang nằm trên giường bệnh. Thầy Liên lắc đầu.
"Loại bùa này có tác dụng chính là nhờ đồ vật của người bị bỏ bùa bị kẻ bỏ bùa lấy đem về tế thần chim. Muốn giải được loại này, trước hết chúng ta cần phải lấy được túi vải đựng tên tuổi và nguyên quán, đồ vật của người kia, đem về thầy làm lễ giải bùa. Nhưng khá khó khăn, vì ngay cả đồ vật kia là gì chúng ta cũng không biết."
"Đồ vật ạ? Là dạng như thế nào hở thầy?"
Hai người trẻ còn lại trong phòng cùng thắc mắc, nghiêm túc chờ câu trả lời của thầy Liên.
"Thường thì người bỏ bùa sẽ lấy thứ gì đơn giản nhỏ gọn khó phát hiện ra thôi. Như là sợi tóc, móng tay, mảnh vải nhỏ trên quần áo, hay thường gặp nhất là khuy áo. Vừa nhỏ gọn lại vừa đơn giản."
"Khuy áo?!?"
Lâm nghe thầy Liên nói xong, như bừng lại mộng tỉnh. Anh nhớ lúc ở trong lán chỉ huy, khi đứng nói chuyện với Long, liền phát hiện ra áo Long đã mất chiếc khuy áo thứ hai từ bao giờ.
Lúc ấy còn thắc mắc vì sao áo mới được phát mà đã nhanh hỏng như thế, hoá ra không phải...
"Hả? Tại sao anh biết đấy lại là khuy áo?"
Sen hỏi Lâm xong, bỗng dưng ngờ ngợ lại lúc Liên cởi áo ra khám bệnh cho Long, có dừng lại một lát khi cởi khuy áo.
"Hôm trước tôi nói chuyện với Long, cậu ta bị đứt khuy áo. Khi hỏi thì cậu ta còn không biết mình bị mất nữa. Mà lúc ấy lại là lúc mới đi vào rừng về, hỏi xem, có đáng nghi ngờ không?"
"Đáng, đáng lắm."
Sen gật gật đầu đồng tình.
Thầy Liên đứng nghe xong cũng vuốt râu.
"Vậy ta cứ tạm cho là cái khuy áo đi. Bây giờ mới là vấn đề nan giải, khi cậu ta tỉnh lại, việc cần làm là cho cậu ta tiếp cận người con gái bỏ bùa kia, tiếp cận được cái túi đằng sau bàn thờ, thì đem về đây ta mới làm lễ giải cho được. Còn nếu không... Pháp lực rừng núi cao thâm, thầy sức có hạn, chỉ sợ không cứu nổi..."
"Vậy... Vậy có phải khi giải xong, cô bé tên Ngri kia sẽ chết hay không?"
Sen sực nhớ ra hồi nãy, thầy Liên có nói như vậy.
"Cái này... Dùng loại bùa chú với chú đơn giản, theo dòng pháp đen nhưng công lực yếu, tay nghề người làm bùa không đủ, thì bùa sẽ nhẹ nhàng, giải chỉ khiến họ bị phát điên. Nhưng nếu như đã cố chấp sử dụng loại chú mạnh nhất, để trói buộc người bị bỏ bùa thì bằng cách này hay cách khác, thầy e là người kia sẽ chết..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.