Chương 210
nhisanhh
17/12/2018
"Ồ, để ông à? Tốt thôi. Vậy hai người trẻ này chịu khó ở đây nhé, tới chiều ta sẽ về, đem lá thuốc cho mấy người xem. Đi nào."
Bà lão cười khùng khục, tay túm chặt chiếc gậy gỗ, đi tới đâu lạch cạch tới đây. Thầy Liên cũng đi liền theo sau, hai người cùng rời khỏi lán.
"Lo quá. Không biết là thầy có bị làm sao không nữa."
Sen nhìn theo bóng dáng hai người đứng tuổi kia đi khuất, nhăn mặt lại lầm bầm.
"Hay để tôi đi theo? Tôi cũng muốn xem bà ta định giở trò gì."
"Anh sao?"
Sen quay qua nhìn Lâm nghi hoặc, người mới đang gặp nguy hiểm là anh đấy.
"Nếu đi thì cả hai chúng ta cùng đi."
Sen quả quyết.
"Tôi cũng là người dân tộc, chuyện đánh dấu vết chân trong rừng cũng chính là chuyện tôi được rèn luyện từ bé, cứ đợi đến một lát nữa, chúng ta đuổi theo chưa muộn."
"Được."
Lâm gật đầu.
Lại nói về hai người đang đi trong rừng kia, thầy Liên cùng bà lão, người chống gậy, người cuốc bộ hành, tiếng cạch cạch phá tan không khí im lặng của buổi trưa rừng.
"Tới nơi rồi."
Bà lão chống gậy một tiếng "Cộp" thật to xuống dưới đất, thầy Liên cũng dừng chân, bình thản nhìn mọi vật xung quanh.
Là một bãi đất trống.
Khi tức khu vực này rõ ràng không ổn, không có bất kì một cây to lớn hay một loài chim muông nào sống quanh đây.
"Sao ông không nói gì?"
Thầy Liên thở dài, bà ta đang đứng đối diện ông, tay chống gậy, miệng khẽ nhếch nụ cười xảo quyệt.
Tính ra, ông đánh giá người quả không sai.
"Thuốc quý ở đâu? Tại sao lại là một bãi đất trống?"
"Đừng giả vờ nữa, hà hà..."
Bà ta cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp một nơi.
"Mau đem thuốc tới đây."
"Thuốc gì? Ta nghe không có rõ?"
Bà ta nghiêng đầu, lại bắt đầu cười. Khành khạch khành khạch.
"Thuốc giải trì chú trên người thằng bé đại đội trưởng."
"Ồ."
Bỗng vút một tiếng, chiếc gậy đang chống xuống đất như tay bà lão vung lên, nhằm thẳng hướng thầy Liên mà đánh, ông kịp thời tránh được, lấy trong túi ra thanh đào mộc kiếm đỡ lại.
Bà ta hiện nguyên hình là một người phụ nữ nhanh nhẹn, không còn còng lưng hay ốm yếu như trước nữa.
"Tránh được một đòn này của ta, mi cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?"
Thầy Liên vung kiếm, lia mạnh về phía bà ta.
"Thôi nào, đừng im lặng như thế. Ta ghét nhất khi giao đấu với bọn pháp sư như mi, chỉ toàn giả vờ im lặng được một hồi, tưởng có chiêu trò gì lắm cơ, chẳng qua cuối cùng phải để ta lấy sọ luyện thiên linh thôi."
Bà lão cười khùng khục, tay túm chặt chiếc gậy gỗ, đi tới đâu lạch cạch tới đây. Thầy Liên cũng đi liền theo sau, hai người cùng rời khỏi lán.
"Lo quá. Không biết là thầy có bị làm sao không nữa."
Sen nhìn theo bóng dáng hai người đứng tuổi kia đi khuất, nhăn mặt lại lầm bầm.
"Hay để tôi đi theo? Tôi cũng muốn xem bà ta định giở trò gì."
"Anh sao?"
Sen quay qua nhìn Lâm nghi hoặc, người mới đang gặp nguy hiểm là anh đấy.
"Nếu đi thì cả hai chúng ta cùng đi."
Sen quả quyết.
"Tôi cũng là người dân tộc, chuyện đánh dấu vết chân trong rừng cũng chính là chuyện tôi được rèn luyện từ bé, cứ đợi đến một lát nữa, chúng ta đuổi theo chưa muộn."
"Được."
Lâm gật đầu.
Lại nói về hai người đang đi trong rừng kia, thầy Liên cùng bà lão, người chống gậy, người cuốc bộ hành, tiếng cạch cạch phá tan không khí im lặng của buổi trưa rừng.
"Tới nơi rồi."
Bà lão chống gậy một tiếng "Cộp" thật to xuống dưới đất, thầy Liên cũng dừng chân, bình thản nhìn mọi vật xung quanh.
Là một bãi đất trống.
Khi tức khu vực này rõ ràng không ổn, không có bất kì một cây to lớn hay một loài chim muông nào sống quanh đây.
"Sao ông không nói gì?"
Thầy Liên thở dài, bà ta đang đứng đối diện ông, tay chống gậy, miệng khẽ nhếch nụ cười xảo quyệt.
Tính ra, ông đánh giá người quả không sai.
"Thuốc quý ở đâu? Tại sao lại là một bãi đất trống?"
"Đừng giả vờ nữa, hà hà..."
Bà ta cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp một nơi.
"Mau đem thuốc tới đây."
"Thuốc gì? Ta nghe không có rõ?"
Bà ta nghiêng đầu, lại bắt đầu cười. Khành khạch khành khạch.
"Thuốc giải trì chú trên người thằng bé đại đội trưởng."
"Ồ."
Bỗng vút một tiếng, chiếc gậy đang chống xuống đất như tay bà lão vung lên, nhằm thẳng hướng thầy Liên mà đánh, ông kịp thời tránh được, lấy trong túi ra thanh đào mộc kiếm đỡ lại.
Bà ta hiện nguyên hình là một người phụ nữ nhanh nhẹn, không còn còng lưng hay ốm yếu như trước nữa.
"Tránh được một đòn này của ta, mi cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?"
Thầy Liên vung kiếm, lia mạnh về phía bà ta.
"Thôi nào, đừng im lặng như thế. Ta ghét nhất khi giao đấu với bọn pháp sư như mi, chỉ toàn giả vờ im lặng được một hồi, tưởng có chiêu trò gì lắm cơ, chẳng qua cuối cùng phải để ta lấy sọ luyện thiên linh thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.