Chương 220
nhisanhh
20/12/2018
"Tôi ổn, cảm ơn cô, Sen. Có lẽ là bùa đã được giải rồi. Vậy... Liên đâu?"
Long ngồi trên giường bệnh, trông rất bình thường, không có chút nào giống như người vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh mấy ngày trời.
Sen nhếch môi cười khinh.
"Nó đang ở trong lán của tôi, chưa dám gặp anh vì sợ bùa chưa giải hết."
"Thế... Thế à?"
Long gãi đầu, đúng thật, nếu bùa chưa mất hết công hiệu...
"Bùa giải ổn thoả rồi."
Từ phía ngoài của, thầy Liên đứng trước, phía sau là Liên, đang bẽn lẽn.
"Thầy ạ."
"Ai cho anh gọi tôi là thầy? Vớ va vớ vẩn."
Ông giả vờ cáu giận, nhìn Liên. Sen thấy thế thì phá lên cười.
"Thầy, thầy đừng có làm khó chúng nó."
"Lâm đâu?"
Thầy Liên đảo mắt nhìn quanh lán, từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, ông vẫn chưa nhìn thấy cậu ta.
"Lâm đang ở trong bản ạ. Giờ tính sao hở thầy?"
Sen giật mình, chết dở, giờ mới nhớ ra...
Thầy Liên ngồi xuống bàn, vuốt râu.
"Bây giờ, Liên và anh đại đội trưởng này mau vào trong rừng đi. Cả Sen nữa. Nếu để cậu ta ở lâu trong đấy, e là lộ chuyện hết ra ngoài. Chỗ họ đang tang trùng tang liên táng, lại còn là hai người quan trọng nhất của làng nữa. Giống như rắn mất đầu vậy. Không ai dẫn dắt, dễ nổi nóng. Phải vào để mà làm rõ chuyện tình cảm dây nhợ lằng nhằng với cô gái kia đi."
"Vâng. Con hiểu ạ."
Nghe lời thầy, ba người chuẩn bị lại vào rừng. Sen thở dài.
"Một ngày hai lần vào nơi ám ảnh này, thật mệt mỏi."
"Em cũng thế."
Liên đồng tình. Long thấy vậy thì cười trừ. Vì anh mà mọi người vất vả quá rồi. Thật xin lỗi.
Còn lại thầy Liên thở dài ngồi trong chiếc lán.
Triệu hồi thuật - pháp thuật cả đời ông tu luyện nhưng không dám dùng, nay lại tiêu tan ba năm công lực chỉ vì một bà lão.
Đến tận bây giờ, không hiểu lí do làm sao, bà ta có thể gọi được rắn của âm giới và con chim to lớn kia.
Con chim đấy chắc chắn cũng không phải là con vật bình thường của âm giới. Pháp sư tổ nhập, nhưng thần thức ông vẫn còn.
Còn một vấn đề nữa.
Ông không quên, nhưng chắc mọi người đã quên, quên rằng, thứ bùa này nếu giải dứt khoát thì kẻ bỏ bùa sẽ phải bỏ mạng. Ông già làng kia cùng bà lão này chết cùng nhau, do sự sống của bà ta nơi dương gian dựa hoàn toàn vào linh khí của người dương, tức già làng kia. Còn bùa chú, chính là, đánh cược mạng sống của mình để đổi lấy tình yêu.
Mạng của cô gái Ngri kia sẽ chết. Chết ngay hôm nay. Đây là quy luật của loại bùa này.
Long ngồi trên giường bệnh, trông rất bình thường, không có chút nào giống như người vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh mấy ngày trời.
Sen nhếch môi cười khinh.
"Nó đang ở trong lán của tôi, chưa dám gặp anh vì sợ bùa chưa giải hết."
"Thế... Thế à?"
Long gãi đầu, đúng thật, nếu bùa chưa mất hết công hiệu...
"Bùa giải ổn thoả rồi."
Từ phía ngoài của, thầy Liên đứng trước, phía sau là Liên, đang bẽn lẽn.
"Thầy ạ."
"Ai cho anh gọi tôi là thầy? Vớ va vớ vẩn."
Ông giả vờ cáu giận, nhìn Liên. Sen thấy thế thì phá lên cười.
"Thầy, thầy đừng có làm khó chúng nó."
"Lâm đâu?"
Thầy Liên đảo mắt nhìn quanh lán, từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, ông vẫn chưa nhìn thấy cậu ta.
"Lâm đang ở trong bản ạ. Giờ tính sao hở thầy?"
Sen giật mình, chết dở, giờ mới nhớ ra...
Thầy Liên ngồi xuống bàn, vuốt râu.
"Bây giờ, Liên và anh đại đội trưởng này mau vào trong rừng đi. Cả Sen nữa. Nếu để cậu ta ở lâu trong đấy, e là lộ chuyện hết ra ngoài. Chỗ họ đang tang trùng tang liên táng, lại còn là hai người quan trọng nhất của làng nữa. Giống như rắn mất đầu vậy. Không ai dẫn dắt, dễ nổi nóng. Phải vào để mà làm rõ chuyện tình cảm dây nhợ lằng nhằng với cô gái kia đi."
"Vâng. Con hiểu ạ."
Nghe lời thầy, ba người chuẩn bị lại vào rừng. Sen thở dài.
"Một ngày hai lần vào nơi ám ảnh này, thật mệt mỏi."
"Em cũng thế."
Liên đồng tình. Long thấy vậy thì cười trừ. Vì anh mà mọi người vất vả quá rồi. Thật xin lỗi.
Còn lại thầy Liên thở dài ngồi trong chiếc lán.
Triệu hồi thuật - pháp thuật cả đời ông tu luyện nhưng không dám dùng, nay lại tiêu tan ba năm công lực chỉ vì một bà lão.
Đến tận bây giờ, không hiểu lí do làm sao, bà ta có thể gọi được rắn của âm giới và con chim to lớn kia.
Con chim đấy chắc chắn cũng không phải là con vật bình thường của âm giới. Pháp sư tổ nhập, nhưng thần thức ông vẫn còn.
Còn một vấn đề nữa.
Ông không quên, nhưng chắc mọi người đã quên, quên rằng, thứ bùa này nếu giải dứt khoát thì kẻ bỏ bùa sẽ phải bỏ mạng. Ông già làng kia cùng bà lão này chết cùng nhau, do sự sống của bà ta nơi dương gian dựa hoàn toàn vào linh khí của người dương, tức già làng kia. Còn bùa chú, chính là, đánh cược mạng sống của mình để đổi lấy tình yêu.
Mạng của cô gái Ngri kia sẽ chết. Chết ngay hôm nay. Đây là quy luật của loại bùa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.