Chương 228
nhisanhh
25/12/2018
Hoàng cười nhạt, nhếch môi lên khinh bỉ nhìn hai
người đối diện. Làm sao? Làm sao? Kêu tôi ra đây để làm cho cười cho các anh các chị à?
"Hoàng, tại lần trước mày với lão Tùng chỉ mới gặp nhau sơ qua thôi, nên lần này tao mới dẫn anh ấy đi theo, coi như ra mắt mày luôn. Chẳng phải lần trước mày cong cớn lên nói là có người yêu mà không khoe với mày à? Lần này tao dẫn tới trước mặt luôn rồi đấy."
"Ừ."
Hoàng uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt đáp lại. Lão Tùng kia còn không có ý kiến gì, con điên này, mày đừng hòng làm nguôi giận được bố.
"Cậu Hoàng này..."
"Ấy ấy, anh gọi cậu xưng tôi thế này, em thấy khách sáo lắm."
"Không được, đây là thói quen của tôi."
"Vậy gọi đi. Anh tính nói cái gì ấy nhỉ?"
"Hai người là bạn thân của nhau từ nhỏ hả?"
"Vâng."
Hoàng gật đầu, chống cằm bấm điện thoại, sau đấy lại ngẩng lên, cười một điệu ngạo nghễ.
"Thân lắm. Hôm trước vừa mới ngủ..."
"Ê này, Hoàng, hôm qua bọn thằng Đức mới gọi điện cho tao đấy."
"Thì kệ mày."
Hoàng nhướn mày lại nhìn Mai đầy ẩn ý. Thế nào? Muốn lấy chồng thì hãy giết tao để diệt khẩu đi.
"Tao phải đi ra đằng đây có tí việc, hai người cứ nói chuyện làm quen với nhau dần đi nhé."
Mai vừa nói vừa cầm điện thoại bỏ ra ngoài. Bỗng nhiên có cuộc gọi gấp, nghe tiếng đầu dây bên kia có vẻ không ổn, cô đành chạy ra.
Dãy bàn chỉ còn hai người đàn ông đối diện với nhau.
Không biết thế nào để tiếp tục câu chuyện nhỉ? Ngồi không ngắm lão thế này, sẽ khiến khuôn mặt đẹp trai của cậu xấu theo mất.
"Hoàng, lần trước hợp tác điều tra, tôi và cậu cũng có nói chuyện hai ba lần."
"Vâng. Vụ án ấy, giờ ra sao rồi ạ? Giải quyết xong rồi chứ?"
"Tất nhiên là đã ổn thoả rồi. Vì đây là vụ án dính tới tâm linh, thủ phạm thì không thể kết tội được."
Hoàng nhớ Tùng làm bên ban điều tra các vụ án tâm linh, nghĩ lại thật bất ngờ.
"Thật không tin được nhà nước vẫn tin có tâm linh. Giờ tôi mới nghe nói tới ban chuyên án này đấy."
Tùng thấy thế thì cười phá lên.
"Phải có chứ. Tâm linh luôn tồn tại quanh chúng ta, chẳng qua là chúng ta có để ý hay không thôi. Chúng tôi là tập hợp những cảnh sát đã từng điều tra những vụ án tâm linh là chủ chốt, từng gặp phải, từng được huấn luyện kĩ càng nên không có gì là bất ngờ cả."
"Vâng."
"Lần trước, vụ án của cậu Tuấn kia, cũng may là tôi quen biết chút ít với cô Trà, nên mới biết để tới thu xếp."
"Hoàng, tại lần trước mày với lão Tùng chỉ mới gặp nhau sơ qua thôi, nên lần này tao mới dẫn anh ấy đi theo, coi như ra mắt mày luôn. Chẳng phải lần trước mày cong cớn lên nói là có người yêu mà không khoe với mày à? Lần này tao dẫn tới trước mặt luôn rồi đấy."
"Ừ."
Hoàng uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt đáp lại. Lão Tùng kia còn không có ý kiến gì, con điên này, mày đừng hòng làm nguôi giận được bố.
"Cậu Hoàng này..."
"Ấy ấy, anh gọi cậu xưng tôi thế này, em thấy khách sáo lắm."
"Không được, đây là thói quen của tôi."
"Vậy gọi đi. Anh tính nói cái gì ấy nhỉ?"
"Hai người là bạn thân của nhau từ nhỏ hả?"
"Vâng."
Hoàng gật đầu, chống cằm bấm điện thoại, sau đấy lại ngẩng lên, cười một điệu ngạo nghễ.
"Thân lắm. Hôm trước vừa mới ngủ..."
"Ê này, Hoàng, hôm qua bọn thằng Đức mới gọi điện cho tao đấy."
"Thì kệ mày."
Hoàng nhướn mày lại nhìn Mai đầy ẩn ý. Thế nào? Muốn lấy chồng thì hãy giết tao để diệt khẩu đi.
"Tao phải đi ra đằng đây có tí việc, hai người cứ nói chuyện làm quen với nhau dần đi nhé."
Mai vừa nói vừa cầm điện thoại bỏ ra ngoài. Bỗng nhiên có cuộc gọi gấp, nghe tiếng đầu dây bên kia có vẻ không ổn, cô đành chạy ra.
Dãy bàn chỉ còn hai người đàn ông đối diện với nhau.
Không biết thế nào để tiếp tục câu chuyện nhỉ? Ngồi không ngắm lão thế này, sẽ khiến khuôn mặt đẹp trai của cậu xấu theo mất.
"Hoàng, lần trước hợp tác điều tra, tôi và cậu cũng có nói chuyện hai ba lần."
"Vâng. Vụ án ấy, giờ ra sao rồi ạ? Giải quyết xong rồi chứ?"
"Tất nhiên là đã ổn thoả rồi. Vì đây là vụ án dính tới tâm linh, thủ phạm thì không thể kết tội được."
Hoàng nhớ Tùng làm bên ban điều tra các vụ án tâm linh, nghĩ lại thật bất ngờ.
"Thật không tin được nhà nước vẫn tin có tâm linh. Giờ tôi mới nghe nói tới ban chuyên án này đấy."
Tùng thấy thế thì cười phá lên.
"Phải có chứ. Tâm linh luôn tồn tại quanh chúng ta, chẳng qua là chúng ta có để ý hay không thôi. Chúng tôi là tập hợp những cảnh sát đã từng điều tra những vụ án tâm linh là chủ chốt, từng gặp phải, từng được huấn luyện kĩ càng nên không có gì là bất ngờ cả."
"Vâng."
"Lần trước, vụ án của cậu Tuấn kia, cũng may là tôi quen biết chút ít với cô Trà, nên mới biết để tới thu xếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.