Chương 264
nhisanhh
09/01/2019
"Mẹ mà, là mẹ tôi mà."
Vong nhỏ kia bỗng dưng ngấn lệ, khóc thút tha thút thít, lấy tay quẹt ngang nước mắt trên mặt lã chã. Tụi trẻ con kia ngừng ăn, phát hiện đứa dẫn đầu có chuyện vội chạy lại.
Chúng không biết nói rõ tiếng người, chỉ ọ oẹ vài tiếng không rõ chữ. Đứa trẻ trong người Nhung lắc đầu với chúng, xua tay ra hiệu vẫn bình thường, kêu chúng mau lại đằng kia chơi tiếp đi.
Hoàng thở dài. Cậu biết ngay mà.
"Ừm, là mẹ em đấy. Mẹ em khi nào cũng muốn ở bên em."
"Thấy chưa? Tôi đã bảo mà."
Vong nhi lau nước mắt, quay lại làm mặt quỷ với Mai, người vừa phản đối nó nhận mẹ hồi nãy.
Mai hoảng sợ quay lại nhìn Hoàng, cậu nhăn mặt lại ý nói cô làm gì thì làm, cứ đúng ý nó đi.
"Ừ, Nhung nó là mẹ em."
Mai miễn cưỡng gật đầu. Đến mệt.
"Nếu là mẹ em, sao em lại hại mẹ em ra bể nước?"
Hoàng lại tiếp tục hỏi thằng bé, làm cho nó cáu hẳn lên.
"Tôi đã nói tôi không hại mẹ tôi rồi. Cậu bị làm sao thế? Tôi hại mẹ tôi làm gì?"
"Vậy thì ai hại?"
Hoàng nhìn nó đầy nghi ngờ.
"Không ai hết."
Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng, nó vội vàng giãy lên, lắc đầu nguầy nguậy.
"Nếu em không nói, anh đưa em xuống gặp quỷ sai bây giờ nhé?"
"Tôi nói là cậu không có quyền."
"Nhưng anh lại gọi quỷ sai lên đây được."
Hoàng cười tủm tỉm. Trong đầu lại nhớ tới Giao Linh.
"Mặc kệ anh. Tôi không đi đâu hết."
Nó vừa nói vừa lùi chân ra xa Hoàng hơn một đoạn.
"Vậy em có nói không?"
"Tôi không biết gì cả."
"Thật chứ? Vậy anh ghi trong chiếc phù này là em hại người dương vô tội để nó tới trước các quan sai dưới âm ty nhé?"
Hoàng rút ra trong túi một tấm phù, chuẩn bị lôi bút ra để nghuệch chữ vào đấy.
Thực tế là cậu không đem bút, nhưng lại thích giả vờ.
"Tôi không hại. Là mụ kia."
Vong nhi kia hét lớn, nó nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ánh mắt đỏ ngầu.
"Ồ. Mụ nào?"
Hoàng dừng tay, cười gian xảo nhìn đứa trẻ trước mặt.
Nó vừa bị áp lực quá độ do Hoàng gây ra, linh tính không ổn định, pháp lực suy yếu nên bị hất ra khỏi người Nhung.
Nhung ngã khuỵu xuống đất, Mai vội chạy tới đỡ lấy em ôm vào người.
Mai vòng tay ôm chặt lấy Nhung, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Hoàng.
Cậu gật đầu trấn an Mai.
"Thằng bé đi ra khỏi người Nhung rồi."
Mai nuốt khan, đảo mắt nhìn xung quanh khu đất, một màu tối đen không nhận ra được điều gì bất thường.
Vong nhỏ kia bỗng dưng ngấn lệ, khóc thút tha thút thít, lấy tay quẹt ngang nước mắt trên mặt lã chã. Tụi trẻ con kia ngừng ăn, phát hiện đứa dẫn đầu có chuyện vội chạy lại.
Chúng không biết nói rõ tiếng người, chỉ ọ oẹ vài tiếng không rõ chữ. Đứa trẻ trong người Nhung lắc đầu với chúng, xua tay ra hiệu vẫn bình thường, kêu chúng mau lại đằng kia chơi tiếp đi.
Hoàng thở dài. Cậu biết ngay mà.
"Ừm, là mẹ em đấy. Mẹ em khi nào cũng muốn ở bên em."
"Thấy chưa? Tôi đã bảo mà."
Vong nhi lau nước mắt, quay lại làm mặt quỷ với Mai, người vừa phản đối nó nhận mẹ hồi nãy.
Mai hoảng sợ quay lại nhìn Hoàng, cậu nhăn mặt lại ý nói cô làm gì thì làm, cứ đúng ý nó đi.
"Ừ, Nhung nó là mẹ em."
Mai miễn cưỡng gật đầu. Đến mệt.
"Nếu là mẹ em, sao em lại hại mẹ em ra bể nước?"
Hoàng lại tiếp tục hỏi thằng bé, làm cho nó cáu hẳn lên.
"Tôi đã nói tôi không hại mẹ tôi rồi. Cậu bị làm sao thế? Tôi hại mẹ tôi làm gì?"
"Vậy thì ai hại?"
Hoàng nhìn nó đầy nghi ngờ.
"Không ai hết."
Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng, nó vội vàng giãy lên, lắc đầu nguầy nguậy.
"Nếu em không nói, anh đưa em xuống gặp quỷ sai bây giờ nhé?"
"Tôi nói là cậu không có quyền."
"Nhưng anh lại gọi quỷ sai lên đây được."
Hoàng cười tủm tỉm. Trong đầu lại nhớ tới Giao Linh.
"Mặc kệ anh. Tôi không đi đâu hết."
Nó vừa nói vừa lùi chân ra xa Hoàng hơn một đoạn.
"Vậy em có nói không?"
"Tôi không biết gì cả."
"Thật chứ? Vậy anh ghi trong chiếc phù này là em hại người dương vô tội để nó tới trước các quan sai dưới âm ty nhé?"
Hoàng rút ra trong túi một tấm phù, chuẩn bị lôi bút ra để nghuệch chữ vào đấy.
Thực tế là cậu không đem bút, nhưng lại thích giả vờ.
"Tôi không hại. Là mụ kia."
Vong nhi kia hét lớn, nó nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ánh mắt đỏ ngầu.
"Ồ. Mụ nào?"
Hoàng dừng tay, cười gian xảo nhìn đứa trẻ trước mặt.
Nó vừa bị áp lực quá độ do Hoàng gây ra, linh tính không ổn định, pháp lực suy yếu nên bị hất ra khỏi người Nhung.
Nhung ngã khuỵu xuống đất, Mai vội chạy tới đỡ lấy em ôm vào người.
Mai vòng tay ôm chặt lấy Nhung, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Hoàng.
Cậu gật đầu trấn an Mai.
"Thằng bé đi ra khỏi người Nhung rồi."
Mai nuốt khan, đảo mắt nhìn xung quanh khu đất, một màu tối đen không nhận ra được điều gì bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.