Chương 281
nhisanhh
14/01/2019
Vả chăng, lúc nãy khi Mai chuẩn bị cào Hoàng thì có vật cản lại.
"Hai người tính phá nhà mẹ tôi đấy à?"
Thằng bé vong nhi lần đầu tiên nhảy ra khỏi chân của mẹ nó, chạy tới chỗ Mai và Hoàng, ngẩng cao đầu lên chu môi ra phản đối.
"Sao em cứ có cái điệu chu môi ra dễ thương thế nhỉ?"
Mai nói rất nhỏ, cô thừa biết thằng bé kia có thể nghe được.
"Cô giữ ý tứ chút đi."
Nó hừ khinh một tiếng rồi hạ chân xuống, lúc quay đi bắt gặp ánh mắt của Hoàng.
"À không không, lần sau bác đừng nói thế nhé."
"Ừm."
Mai gật đầu, không hiểu vì sao thằng bé kia lại thay đổi 180 độ nhanh như vậy?
Nhung bước lại chiếc ghế đối diện Mai, ngồi xuống khiến Mai giật mình.
Chiếc ghế này thằng bé đang ngồi cơ mà? Vậy nó ngồi đâu được?
Không cần Mai thắc mắc quá lâu, thằng bé chẳng những không ngại việc Nhung ngồi lên, mà nó giơ hai tay ra trước mặt Mai từ lúc nào, Mai không hiểu ý nó, nhưng cũng ngẩn ngơ làm theo, giơ hai tay ra cầm hai tay nó.
Cô có thể chạm được thằng bé?
Câu trả lời là có.
Thằng bé túm hai tay của Mai, lấy đà leo tót lên bọc cô ngồi khiến cô dở khóc dở cười.
Hoàng nhìn theo thì bịt miệng nín cười, thằng nhóc này quả nhiên là giảo hoạt.
Thế nhưng ba người còn lại thì không.
Họ tròn mắt lên nhìn Mai cứ giơ tay ra cười với không trung.
Thật quái đản.
"Mai ơi..."
Vương không nhịn nổi, kêu Mai một tiếng.
"Ờ ừ."
Mai quay đầu lại cười gượng.
"Mấy người để ý tôi làm gì? Lo cho chuyện của mấy người đi."
Ngồi nói chuyện bâng quơ được một lúc, bạn của Nhung phải đi học, cô xách ba lô ra cửa, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.
Giá mà khi cô quay trở về phòng trọ, hai trai đẹp này vẫn còn ngồi ở đây.
Nói là mọi người nói chuyện với nhau nhưng thực ra chỉ có Mai, Nhung và cô gái kia nói, còn hai người Hoàng, Vương thì không hé miệng nói một lời.
Đôi khi ba đứa con gái ngồi với nhau còn ghê hơn cả một cái chợ.
Nhung ra tiễn bạn ra khỏi cửa rồi cũng đi vào trong.
Cô ngượng ngùng ngồi đối diện với Vương, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí trong phòng có chút quái dị.
Mai tủm tỉm quan sát thái độ của hai người kia, mặt đầy nghi ngờ.
Hoàng đứng kế bên cạnh thấy bộ mặt này của Mai vô cùng khó hiểu.
"Mày bị làm sao đấy?"
"Hả?"
Mai rời mắt khỏi Nhung nghiêng đầu sang Hoàng. Thấy mặt Hoàng ngờ ra không hiểu gì, cô khẽ nháy mắt ra hiệu về phía hai người kia.
"Hai người tính phá nhà mẹ tôi đấy à?"
Thằng bé vong nhi lần đầu tiên nhảy ra khỏi chân của mẹ nó, chạy tới chỗ Mai và Hoàng, ngẩng cao đầu lên chu môi ra phản đối.
"Sao em cứ có cái điệu chu môi ra dễ thương thế nhỉ?"
Mai nói rất nhỏ, cô thừa biết thằng bé kia có thể nghe được.
"Cô giữ ý tứ chút đi."
Nó hừ khinh một tiếng rồi hạ chân xuống, lúc quay đi bắt gặp ánh mắt của Hoàng.
"À không không, lần sau bác đừng nói thế nhé."
"Ừm."
Mai gật đầu, không hiểu vì sao thằng bé kia lại thay đổi 180 độ nhanh như vậy?
Nhung bước lại chiếc ghế đối diện Mai, ngồi xuống khiến Mai giật mình.
Chiếc ghế này thằng bé đang ngồi cơ mà? Vậy nó ngồi đâu được?
Không cần Mai thắc mắc quá lâu, thằng bé chẳng những không ngại việc Nhung ngồi lên, mà nó giơ hai tay ra trước mặt Mai từ lúc nào, Mai không hiểu ý nó, nhưng cũng ngẩn ngơ làm theo, giơ hai tay ra cầm hai tay nó.
Cô có thể chạm được thằng bé?
Câu trả lời là có.
Thằng bé túm hai tay của Mai, lấy đà leo tót lên bọc cô ngồi khiến cô dở khóc dở cười.
Hoàng nhìn theo thì bịt miệng nín cười, thằng nhóc này quả nhiên là giảo hoạt.
Thế nhưng ba người còn lại thì không.
Họ tròn mắt lên nhìn Mai cứ giơ tay ra cười với không trung.
Thật quái đản.
"Mai ơi..."
Vương không nhịn nổi, kêu Mai một tiếng.
"Ờ ừ."
Mai quay đầu lại cười gượng.
"Mấy người để ý tôi làm gì? Lo cho chuyện của mấy người đi."
Ngồi nói chuyện bâng quơ được một lúc, bạn của Nhung phải đi học, cô xách ba lô ra cửa, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.
Giá mà khi cô quay trở về phòng trọ, hai trai đẹp này vẫn còn ngồi ở đây.
Nói là mọi người nói chuyện với nhau nhưng thực ra chỉ có Mai, Nhung và cô gái kia nói, còn hai người Hoàng, Vương thì không hé miệng nói một lời.
Đôi khi ba đứa con gái ngồi với nhau còn ghê hơn cả một cái chợ.
Nhung ra tiễn bạn ra khỏi cửa rồi cũng đi vào trong.
Cô ngượng ngùng ngồi đối diện với Vương, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí trong phòng có chút quái dị.
Mai tủm tỉm quan sát thái độ của hai người kia, mặt đầy nghi ngờ.
Hoàng đứng kế bên cạnh thấy bộ mặt này của Mai vô cùng khó hiểu.
"Mày bị làm sao đấy?"
"Hả?"
Mai rời mắt khỏi Nhung nghiêng đầu sang Hoàng. Thấy mặt Hoàng ngờ ra không hiểu gì, cô khẽ nháy mắt ra hiệu về phía hai người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.