Chương 311
nhisanhh
19/03/2020
"Chị có nói không?"
Nhung bắt đầu thấy hoang mang trong câu chuyện này, trong căn phòng ba người im phăng phắc, cô không thể nhắm mà giữ nổi bình tĩnh nữa. Giống như có giác quan nào đấy hay có chất xúc tác lên hệ thần kinh của cô, cô không thể làm chủ được chính mình. Thật kì lạ.
"Thực ra thì luôn có một đứa bé hay xuất hiện bên cạnh em."
"Dạ?"
Lần này Mai giữ người khiến cô bình tĩnh lại.
"Nó là một bé trai phải không anh?"
"Sao em biết?"
Mai bất ngờ vô cùng trước câu hỏi này từ Nhung.
"Nó cao bằng tầm này, có hai cái má phính rất đáng yêu mập mạp, tầm 4,5 tuổi?"
"Đúng rồi. Nhung em thấy à?"
Không nằm ngoài dự đoán của Hoàng, có lẽ Nhung cũng đã từng được nhìn thấy thằng bé.
Hoàng không phản ứng như Mai, cậu hỏi lại Nhung một lần cho chắc.
"Em làm sao lại nhìn thấy thằng bé?"
"Em không có thấy."
Nhung lắc đầu, nhíu mày lại.
"Em nằm mơ."
Nằm mơ sao?
"Cứ tới buổi trưa hoặc tối khi em nằm ngủ ở đây, cái bóng đen kia luôn tìm cách đuổi theo em, bóp cổ em. Nhưng lần nào em bị lạc vào các giấc mơ quái lạ chưa thấy bao giờ kia cũng có một đứa trẻ núp đằng sau kêu mẹ chạy đi."
Nếu Nhung đã hay mơ như vậy, chứng tỏ cái bóng đen đó đã lập được mộng trận, nhằm nhốt thần thức của Nhung, khiến cô hồn xiêu phách lạc từ đấy trở thành người thực vật hoặc chết bất đắc kỳ tử ngay trong lúc ấy.
Mộng trận, pháp lực cao thâm.
Không hiểu thằng bé kia vì sao lại có thể chui vào bên trong trận đồ nguy hiểm kia mà cứu mẹ nó nữa. Pháp lực hao tổn hết sạch. Nhưng không sao, chiếc vòng thạch anh trắng kia hồi sáng đã được hấp thụ hết tà khí mà nó để lại xung quanh đây, nội lực bóng đen kia suy giảm, nhất định nó sẽ nhanh chóng mò tới đây trong ít giờ nữa thôi.
"Vậy là thằng bé kia rồi Hoàng nhỉ?"
Mai hỏi Hoàng như vậy, cậu gật đầu.
"Chị cũng nhìn thấy nó rồi sao?"
"Thấy rồi, rất hay bám theo em. Em ngủ nó cũng ngồi canh chừng cho em."
"Thật ạ?"
"Ừm."
Nhung bắt đầu rớm nước mắt. Cô biết thằng bé có tồn tại mà.
"Làm sao chị lại nhìn thấy nó thế? Thằng bé giờ có ở đây hay không?"
"Nó vừa đi ra ngoài rồi."
"Thế.... Thế cho em nhìn nó một lần thôi có được không? Có cách nào... Giúp em nhìn thấy thằng bé... Nó có thật là con em..."
"Anh không chắc."
Hoàng lắc đầu. Cậu không dám chắc khả năng nào xảy đến với Nhung và thằng bé kia cả.
"Em cầm lấy lá bùa này để vào túi áo đi, lát nữa quay lại nhớ chỉ nhìn đừng nói gì với nó."
Nhung bắt đầu thấy hoang mang trong câu chuyện này, trong căn phòng ba người im phăng phắc, cô không thể nhắm mà giữ nổi bình tĩnh nữa. Giống như có giác quan nào đấy hay có chất xúc tác lên hệ thần kinh của cô, cô không thể làm chủ được chính mình. Thật kì lạ.
"Thực ra thì luôn có một đứa bé hay xuất hiện bên cạnh em."
"Dạ?"
Lần này Mai giữ người khiến cô bình tĩnh lại.
"Nó là một bé trai phải không anh?"
"Sao em biết?"
Mai bất ngờ vô cùng trước câu hỏi này từ Nhung.
"Nó cao bằng tầm này, có hai cái má phính rất đáng yêu mập mạp, tầm 4,5 tuổi?"
"Đúng rồi. Nhung em thấy à?"
Không nằm ngoài dự đoán của Hoàng, có lẽ Nhung cũng đã từng được nhìn thấy thằng bé.
Hoàng không phản ứng như Mai, cậu hỏi lại Nhung một lần cho chắc.
"Em làm sao lại nhìn thấy thằng bé?"
"Em không có thấy."
Nhung lắc đầu, nhíu mày lại.
"Em nằm mơ."
Nằm mơ sao?
"Cứ tới buổi trưa hoặc tối khi em nằm ngủ ở đây, cái bóng đen kia luôn tìm cách đuổi theo em, bóp cổ em. Nhưng lần nào em bị lạc vào các giấc mơ quái lạ chưa thấy bao giờ kia cũng có một đứa trẻ núp đằng sau kêu mẹ chạy đi."
Nếu Nhung đã hay mơ như vậy, chứng tỏ cái bóng đen đó đã lập được mộng trận, nhằm nhốt thần thức của Nhung, khiến cô hồn xiêu phách lạc từ đấy trở thành người thực vật hoặc chết bất đắc kỳ tử ngay trong lúc ấy.
Mộng trận, pháp lực cao thâm.
Không hiểu thằng bé kia vì sao lại có thể chui vào bên trong trận đồ nguy hiểm kia mà cứu mẹ nó nữa. Pháp lực hao tổn hết sạch. Nhưng không sao, chiếc vòng thạch anh trắng kia hồi sáng đã được hấp thụ hết tà khí mà nó để lại xung quanh đây, nội lực bóng đen kia suy giảm, nhất định nó sẽ nhanh chóng mò tới đây trong ít giờ nữa thôi.
"Vậy là thằng bé kia rồi Hoàng nhỉ?"
Mai hỏi Hoàng như vậy, cậu gật đầu.
"Chị cũng nhìn thấy nó rồi sao?"
"Thấy rồi, rất hay bám theo em. Em ngủ nó cũng ngồi canh chừng cho em."
"Thật ạ?"
"Ừm."
Nhung bắt đầu rớm nước mắt. Cô biết thằng bé có tồn tại mà.
"Làm sao chị lại nhìn thấy nó thế? Thằng bé giờ có ở đây hay không?"
"Nó vừa đi ra ngoài rồi."
"Thế.... Thế cho em nhìn nó một lần thôi có được không? Có cách nào... Giúp em nhìn thấy thằng bé... Nó có thật là con em..."
"Anh không chắc."
Hoàng lắc đầu. Cậu không dám chắc khả năng nào xảy đến với Nhung và thằng bé kia cả.
"Em cầm lấy lá bùa này để vào túi áo đi, lát nữa quay lại nhớ chỉ nhìn đừng nói gì với nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.