Chương 318
nhisanhh
19/03/2020
Hoàng lấy tấm chiếu, trải ra chỗ đất bằng phẳng, thằng bé cắn răng khoanh tay lại đứng nhìn tên pháp sư kia làm trò gì.
Không hiểu sao lần này nó lại có dự cảm bất ổn.
Hoàng vẫn như bao lần trước, một bàn hương nến hoa quả được bày ra, xung quanh thắp nến trắng mờ mờ ảo ảo, đêm đã khuya, chỉ sợ có ai đó trong dãy trọ giật mình tỉnh dậy, vô tình đi qua đây, nhất định sẽ hoảng sợ mà ngất đi mất.
Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, cậu cẩn thận đặt vòng thạch anh trắng ra, mấu chốt quan trọng, nên Hoàng chỉ mở hộp rồi đề ngay ngắn ngay cạnh đàn tế. Một hình bát quái được cậu vạch ra từ lúc nào, Hoàng sau khi làm xong thì mới để chiếc vòng thạch anh ra ngoài hộp, từ từ đặt vào tâm chính diện.
Hoàng chuẩn bị sẵn một mẹt tiền vàng, quần áo giấy, đồ chơi vàng mã, tất cả là để dành cho lũ trẻ con này, có đi siêu thoát, nhất định phải đốt cho nó một ít tiền vàng, quần áo cũng phải tươm tất, nhất định cậu sẽ viết tấm phù cho bọn đầu trâu mặt ngựa kia nhẹ nhàng với chúng hơn một chút.
Dù gì chúng cũng là những hồn ma tội nghiệp, tội nghiệp thực sự.
Đến sự sống cũng không có quyền được quyết định, lại còn phải ở lại dương gian này với biết bao nhiêu oán khí.
"Mai, đốt cho chúng hết chỗ hương vàng này giúp tao với."
"Ừ."
Mai gật đầu, bỏ Nhung lại phía đằng sau, bắt đầu mang tập vàng mã ra đốt.
Hoàng quay qua nhìn Nhung, cơ thể cô rất yếu, lại thêm thời gian qua vì cái bóng đen kia tiếp xúc quá nhiều sinh ra sức đề kháng còn yếu hơn, mặt mũi lúc nào cũng nhợt nhạt.
Ngay lúc này Hoàng nhìn cô cũng vậy.
Thôi thì để cậu tự làm.
Nghĩ xong, cậu quay người lại không nhìn Nhung nữa.
"Em làm được."
Nhung biết chắc Hoàng tính nhờ mình chuyện gì nhưng lại thôi.
Cô không muốn mình biến thành đồ vô dụng.
"Em giúp anh cầm bát gạo này đem ném ra đằng trước chỗ Mai đang đốt vàng nhé."
"Vâng. Tưởng gì..."
Nhung vui vẻ cầm bát gạo kia đi lên phía đằng trước.
"Con làm sao thế?"
Cô khựng người lại vì cái níu tay của thằng bé, nó đang muốn giữ cô lại.
Thằng bé bỗng nhiên thấy bất ổn vô cùng. Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy người ta làm trò này ở bãi đất trống.
Vòng bát quái, nến, những thứ mà Hoàng đang bày ra trước mắt nó như thế này nó hoàn toàn không hề lấy làm lạ, nó đã nhìn qua rất nhiều lần.
Đàn cầu siêu.
Nếu người ngồi trước đàn này là những ông già năm xưa đã từng đến đây, nó tất nhiên sẽ không sợ.
Nhưng đây là đàn cầu siêu của tên đã ép nó hiện ra bên ngoài.
Không hiểu sao lần này nó lại có dự cảm bất ổn.
Hoàng vẫn như bao lần trước, một bàn hương nến hoa quả được bày ra, xung quanh thắp nến trắng mờ mờ ảo ảo, đêm đã khuya, chỉ sợ có ai đó trong dãy trọ giật mình tỉnh dậy, vô tình đi qua đây, nhất định sẽ hoảng sợ mà ngất đi mất.
Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, cậu cẩn thận đặt vòng thạch anh trắng ra, mấu chốt quan trọng, nên Hoàng chỉ mở hộp rồi đề ngay ngắn ngay cạnh đàn tế. Một hình bát quái được cậu vạch ra từ lúc nào, Hoàng sau khi làm xong thì mới để chiếc vòng thạch anh ra ngoài hộp, từ từ đặt vào tâm chính diện.
Hoàng chuẩn bị sẵn một mẹt tiền vàng, quần áo giấy, đồ chơi vàng mã, tất cả là để dành cho lũ trẻ con này, có đi siêu thoát, nhất định phải đốt cho nó một ít tiền vàng, quần áo cũng phải tươm tất, nhất định cậu sẽ viết tấm phù cho bọn đầu trâu mặt ngựa kia nhẹ nhàng với chúng hơn một chút.
Dù gì chúng cũng là những hồn ma tội nghiệp, tội nghiệp thực sự.
Đến sự sống cũng không có quyền được quyết định, lại còn phải ở lại dương gian này với biết bao nhiêu oán khí.
"Mai, đốt cho chúng hết chỗ hương vàng này giúp tao với."
"Ừ."
Mai gật đầu, bỏ Nhung lại phía đằng sau, bắt đầu mang tập vàng mã ra đốt.
Hoàng quay qua nhìn Nhung, cơ thể cô rất yếu, lại thêm thời gian qua vì cái bóng đen kia tiếp xúc quá nhiều sinh ra sức đề kháng còn yếu hơn, mặt mũi lúc nào cũng nhợt nhạt.
Ngay lúc này Hoàng nhìn cô cũng vậy.
Thôi thì để cậu tự làm.
Nghĩ xong, cậu quay người lại không nhìn Nhung nữa.
"Em làm được."
Nhung biết chắc Hoàng tính nhờ mình chuyện gì nhưng lại thôi.
Cô không muốn mình biến thành đồ vô dụng.
"Em giúp anh cầm bát gạo này đem ném ra đằng trước chỗ Mai đang đốt vàng nhé."
"Vâng. Tưởng gì..."
Nhung vui vẻ cầm bát gạo kia đi lên phía đằng trước.
"Con làm sao thế?"
Cô khựng người lại vì cái níu tay của thằng bé, nó đang muốn giữ cô lại.
Thằng bé bỗng nhiên thấy bất ổn vô cùng. Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy người ta làm trò này ở bãi đất trống.
Vòng bát quái, nến, những thứ mà Hoàng đang bày ra trước mắt nó như thế này nó hoàn toàn không hề lấy làm lạ, nó đã nhìn qua rất nhiều lần.
Đàn cầu siêu.
Nếu người ngồi trước đàn này là những ông già năm xưa đã từng đến đây, nó tất nhiên sẽ không sợ.
Nhưng đây là đàn cầu siêu của tên đã ép nó hiện ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.