Chương 321
nhisanhh
19/03/2020
"Không làm sao, không làm sao hết..."
Mai vòng tay vỗ lưng đứa bé cho nó ngừng khóc, thằng bé nấc lên nấc xuống nghẹn lại, Nhung đứng cạnh cảm thấy vô cùng hoang mang, quay sang nhìn Hoàng cứu nguy.
"Nó bị sao vậy anh, có cách nào giải quyết được không?"
Hoàng lắc đầu. Thằng bé đã biết mình sớm bị siêu thoát, chốc nữa kiểu gì Nhung cũng biết thôi.
Nhung hết cách, liền quay sang nắm tay nó dỗ dành.
"Em có lời nào với mẹ trước khi đi thì em cứ nói. Xong hết tất cả không vướng bận gì thì anh tiễn em lên đường nhé?"
"Anh nói gì?"
Nhung giật mình, cô bắt đầu hiểu dược nguyên nhân.
Tiễn thằng bé lên đường sao?
Ý là cầu siêu???
Cô nhìn Mai hoảng loạn, đáp lại trạng thái kia của Nhung là cái gật đầu miễn cưỡng xác nhận của Mai.
"Không được! Em chỉ mới được gặp thằng bé thôi mà? Ít ra cũng phải cjo em chút thời gian chứ?"
"Không được đâu Nhung, nếu không phải là tối nay, e là thời gian tới sẽ không có thời điểm nào thích hợp như bây giờ, hơn nữa, oan hồn càng lưu lạc trên dương gian không chịu siêu thoát nhất định sẽ tích lại oán khí và nghiệt chướng rất nhiều, lúc ấy đi đầu thai cũng còn khó cho thằng bé, nên tranh thủ lúc nào hay lúc ấy."
Nhung bàng hoàng lại quay qua nhìn thằng bé phía dưới, nó đã thôi khóc, lấy tay quẹt nước mắt từ bao giờ.
"Mẹ đừng buồn.
Nó níu lấy tay Nhung trấn an. Kiểu gì cũng tới giờ phút này, còn sợ sệt lẩn trốn gì nữa?
"Tới thời điểm hiện tại, con đã vô cùng mãn nguyện rồi mẹ ơi."
Nó cúi gằm mặt xuống, lấy tay vân vê tà áo nói lí nhí.
Ba con người kia không biết lựa lời thế nào cho đúng.
"Con gặp được anh Hoàng, được gặp bác Mai, nhất là được gặp cả mẹ nữa. Được đốt tiền vàng, mặc quần áo đẹp, ăn no, lại ra được ánh sáng mặt trời, những việc bấy lâu nay trước khi gặp mọi người con có mơ cũng không dám nghĩ tới, thật sự con đã mãn nguyện lắm rồi. Không còn gì hối tiếc nữa. Cảm ơn bác Mai, lúc nào bác cũng lo lắng cho tôi, lúc nào cũng quan tâm, nghĩ tới quyền lợi của tôi đầu tiên. Tuy thi thoảng bác có hơi dốt, nhưng bác vẫn chịu đựng được tôi, thế là rất tốt."
Hoàng nghe xong phì cười.
Chán, đến giờ phút này nó còn châm chọc được người khác.
"Thế còn anh?"
Hoàng cười cười chỉ tay vào mình.
"Tôi không biết là phải ghét cậu hay biết ơn cậu nữa. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu đã đưa tôi tới với mẹ và bác."
Hoàng gật đầu.
Nó lại hợp lý vô cùng.
Mai vòng tay vỗ lưng đứa bé cho nó ngừng khóc, thằng bé nấc lên nấc xuống nghẹn lại, Nhung đứng cạnh cảm thấy vô cùng hoang mang, quay sang nhìn Hoàng cứu nguy.
"Nó bị sao vậy anh, có cách nào giải quyết được không?"
Hoàng lắc đầu. Thằng bé đã biết mình sớm bị siêu thoát, chốc nữa kiểu gì Nhung cũng biết thôi.
Nhung hết cách, liền quay sang nắm tay nó dỗ dành.
"Em có lời nào với mẹ trước khi đi thì em cứ nói. Xong hết tất cả không vướng bận gì thì anh tiễn em lên đường nhé?"
"Anh nói gì?"
Nhung giật mình, cô bắt đầu hiểu dược nguyên nhân.
Tiễn thằng bé lên đường sao?
Ý là cầu siêu???
Cô nhìn Mai hoảng loạn, đáp lại trạng thái kia của Nhung là cái gật đầu miễn cưỡng xác nhận của Mai.
"Không được! Em chỉ mới được gặp thằng bé thôi mà? Ít ra cũng phải cjo em chút thời gian chứ?"
"Không được đâu Nhung, nếu không phải là tối nay, e là thời gian tới sẽ không có thời điểm nào thích hợp như bây giờ, hơn nữa, oan hồn càng lưu lạc trên dương gian không chịu siêu thoát nhất định sẽ tích lại oán khí và nghiệt chướng rất nhiều, lúc ấy đi đầu thai cũng còn khó cho thằng bé, nên tranh thủ lúc nào hay lúc ấy."
Nhung bàng hoàng lại quay qua nhìn thằng bé phía dưới, nó đã thôi khóc, lấy tay quẹt nước mắt từ bao giờ.
"Mẹ đừng buồn.
Nó níu lấy tay Nhung trấn an. Kiểu gì cũng tới giờ phút này, còn sợ sệt lẩn trốn gì nữa?
"Tới thời điểm hiện tại, con đã vô cùng mãn nguyện rồi mẹ ơi."
Nó cúi gằm mặt xuống, lấy tay vân vê tà áo nói lí nhí.
Ba con người kia không biết lựa lời thế nào cho đúng.
"Con gặp được anh Hoàng, được gặp bác Mai, nhất là được gặp cả mẹ nữa. Được đốt tiền vàng, mặc quần áo đẹp, ăn no, lại ra được ánh sáng mặt trời, những việc bấy lâu nay trước khi gặp mọi người con có mơ cũng không dám nghĩ tới, thật sự con đã mãn nguyện lắm rồi. Không còn gì hối tiếc nữa. Cảm ơn bác Mai, lúc nào bác cũng lo lắng cho tôi, lúc nào cũng quan tâm, nghĩ tới quyền lợi của tôi đầu tiên. Tuy thi thoảng bác có hơi dốt, nhưng bác vẫn chịu đựng được tôi, thế là rất tốt."
Hoàng nghe xong phì cười.
Chán, đến giờ phút này nó còn châm chọc được người khác.
"Thế còn anh?"
Hoàng cười cười chỉ tay vào mình.
"Tôi không biết là phải ghét cậu hay biết ơn cậu nữa. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu đã đưa tôi tới với mẹ và bác."
Hoàng gật đầu.
Nó lại hợp lý vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.